Sổ tay trùng sinh công lược [195]
Phần Đàn Tú (Trung)
Chương 195: Tức đến mức tóc bay cả lên.
Trans: Meounonna
Mỗi trăm năm, Vương Mẫu sẽ thiết yến ở Dao Đài, và mời chủ nhân của một phương trời khác là Ngọc Đế, cùng chư tiên trên trời. Vương Mẫu và Ngọc Đế không phải là một đôi phu thê như trong truyền thuyết nhân gian, mà là huynh muội, hai người có tình cảm rất khắng khít, vì thế mới có bữa tiệc một trăm năm một lần thế này.
Thời điểm này chính là lúc Dao Đài náo nhiệt nhất, rất nhiều đại tiểu tiên nhân sẽ xuất hiện, bất kể là Tinh Quân bốn phương hay là Thiên Tướng đóng quân cũng sẽ hiện thân.
Nhưng, thỉnh thoảng cũng có một số tiên nhân không muốn đến, một số là do có việc bận không thể tới, một số thì tính tình kì quặc không thích yến tiệc. Đàn Tú chào đời đến nay, vẫn chưa từng gặp hết tất cả tiên nhân.
Lễ hội long trọng ở Dao Đài lần này, Đàn Tú đi theo các vị tiên nữ đến trước ngọc lộ (con đường ngọc) của Dao Đài đón tiếp các tiên nhân, những người đến đầu tiên đều là các gương mặt quen thuộc lúc trước đã nhìn quen.
Nguyệt Lão là một đám nguyệt hạ tiên tử, chứ không phải là một tiểu lão đầu như trong miệng của phàm nhân; Thiên Tướng cũng không phải là nam tử thân mặc áo giáp như tướng lĩnh của nhân gian, mà là tiên nhân cả nam lẫn nữ có tướng mạo thân hình khác nhau. Số lượng tiên tướng đông đảo, đa số đều kết bạn mà đến, trong đó rất nhiều người trước nay có giao tình không tệ với các nữ tiên, gặp nhau bèn mỉm cười tiến lên trước chào hỏi, còn có một số nữ tiên tướng trực tiếp bỏ rơi bạn đồng hành, đứng cùng một chỗ với các nữ tiên ở Dao Đài bắt đầu trò chuyện.
“Ể, năm nay long vương bốn phương cũng đến đông đủ rồi kìa.” Một vị nữ tiên tướng tò mò nói.
Long vương các nơi không hề điều khiển chuyện mưa gió, mà chưởng quản sông suối ao hồ biển của nhân gian. Người chưởng quản gió sương mưa tuyết của nhân gian là ba vị tiên nhân Tư Vũ, Tư Vân và Tư Lôi, mỗi lần ba vị tiên nhân này đều đến rất sớm, lúc đi nhất định phải uống cho say mèm, nếu không phải dưới trướng của ba vị này có rất nhiều tiểu tiên quản lí gió mưa ở khắp các nơi, e là sự điều hòa gió mưa của nhân gian sẽ bị đình trệ.
“Nàng nhìn xem, vị kia là Tử Vi Tinh Quân, hiếm khi đến yến hội, tổng cộng ta cũng chỉ mới gặp ngài ấy ba lần thôi.”
“Haizzz, lần này lâu như thế rồi, vì sao không thấy Thất Tướng Bắc Đẩu đến?”
Các khách mời lần lượt có mặt, nữ tiên mới chào đời có thể nhận biết các đại tiểu tiên nhân thông qua cuộc bàn luận của các tỷ tỷ. Đến hôm nay Đàn Tú chỉ mới trải qua hai lần yến hội như thế này, lần này cũng nhận biết được rất nhiều tiên nhân lúc trước chưa từng gặp mặt.
Ngày thứ ba, Đàn Tú ở trên ngọc lộ, nhìn thấy một người làm nàng kinh ngạc không thôi.
“Sao hắn lại ở đây?” Đàn Tú không nhịn được lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bóng người màu đen dần dần đi đến từ phía cuối con đường ngọc.
“Đàn Tú? Nàng đang nói ai?”
Đàn Tú mím môi, không vui lắm chỉ vào bóng người ở bên kia. Người đó chính là đại yêu quái mấy hôm trước nuốt ngọc châu của nàng vào bụng. Kì lạ, chẳng lẽ hắn không phải là yêu ở Mộng Trạch sao? Sao có thể đến yến tiệc ở Dao Đài trong tiên cung? Nhưng nếu hắn có thể thông qua Tiên Môn, đi lên ngọc lộ, vậy chứng minh hắn thật sự cũng nằm trong danh sách khách mời dự tiệc.
“Ể, vị tiên nhân kia có lai lịch gì? Ta cũng chưa từng nhìn thấy.” Nữ tiên lúc trước hỏi Đàn Tú tò mò nói.
Các nữ tiên sôi nổi bàn tán, ấy thế mà không một ai biết hắn là ai. Đến cuối cùng, là một nữ tiên tướng tư thế oai hùng hiên ngang nói ra thân phận thật sự của người đến.
“Vị đó à? Đó là tiên tướng trấn thủ Tứ Thập Cửu Hà Xuyên ở Mộng Trạch, còn cao hơn ta ba cấp nữa.” Nữ tiên tướng ôm ngực đưa đầu nhìn về phía bên kia, hiển nhiên cũng rất hiếm lạ, “Ta cũng chỉ mới gặp hắn một lần, vào hơn hai trăm trước lên Thiên Cung trình báo chiến sự với Ngọc Đế, kì lạ, ngay cả Tiên Cung hắn cũng hiếm khi tới một lần, sau lại đến yến hội ở Dao Đài?”
Nữ tiên Dao Đài bên cạnh nghe thế càng thêm kinh ngạc, cao hơn nữ tiên tướng ba bậc, vậy tức là Thượng Tiên rồi, ít nhất cũng đã ngàn năm tuổi, hơn nữa nếu có thể trấn thủ một phương, thì đều là tiên nhân có năng lực trác tuyệt.
Sau khi kinh ngạc xong, một vị nữ tiên tò mò nói: “Nếu đã là một vị Thượng Tiên, vì sao ta thấy những tiên nhân khác không muốn ngó ngàng đến ngài ấy, còn né xa ngài ấy vậy?”
Mọi người nghe vậy, bèn nhìn về phía đó, quả nhiên là vậy, một mình hắn đi chầm chậm ở kia, các tiên nhân bên cạnh nhìn thấy hắn, đa số đều tránh xa, không hề bắt chuyện với hắn, vội vã đi lướt qua bên cạnh hắn. Nhìn giống như hắn đang bị bài xích vậy.
Nữ tiên tướng bĩu môi bảo: “Vì hắn là yêu thân thành tiên, tức là yêu tiên, Thiên Cung có rất nhiều tiên nhân tự hào về xuất thân của mình đều không muốn giao hảo với yêu tiên.”
Yêu tiên và quỷ tiên giống nhau, đều là tiên vị được ban tặng, nhưng không phải là sự tồn tại thuần túy của tiên nhân, hệt như quỷ tiên vẫn ở lại Địa Phủ Quỷ Thành, yêu tiên cũng sẽ ở lại Mộng Trạch hạ giới. Nghe nữ tiên tướng nói thế, các nữ tiên đều có vẻ hiểu ra.
“Nhưng mà.” Nữ tiên tướng đột nhiên chuyển ngoặc, “Đám người đó tránh né hắn, không hoàn toàn là vì không thích xuất thân của hắn, còn một nguyên nhân nữa là vì sợ hãi. Các nàng biết không, Tứ Thập Cửu Hà Xuyên ở Mộng Trạch, hướng lên trên thông với Thiên Hà, hướng xuống dưới thông với Địa Phủ Quỷ Ngục, có một năm nghe bảo Địa Phủ hỗn loạn, đám lệ quỷ của Địa Phủ từng thoát khỏi sự trói buộc của Quỷ Thành, muốn từ Mộng Trạch chạy ra ngoài nhân giới. Trong Quỷ Ngục có vô số lệ quỷ, số lượng kinh người, dẫu là quỷ tiên của địa phủ cũng bó tay hết cách.”
“Mắt thấy đám lệ quỷ đó sắp chạy thoát, ai ngờ đến Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, quấy rầy giấc mộng đẹp của vị này, hắn nuốt hết tất cả bọn chúng không sót con nào, vì chuyện này, mà các quỷ tiên của địa phủ từng xảy ra xung đột với hắn, bảo là hắn không nên trực tiếp nuốt hết đám lệ quỷ đó, kết quả thế nào, bị người ta vung đuôi trực tiếp hất xuống về lại địa phủ luôn.”
“Ngoài từng nuốt sống vô số lệ quỷ, vị này còn từng đánh nhau với Long Vương bốn phương, nhưng đó đều là chuyện lúc hắn còn chưa thành yêu tiên. Khi ấy hắn chẳng qua chỉ là một con giao yêu (yêu quái giao long), muốn ở tứ hải tìm một địa bàn để sinh sống, khuấy động tứ hải long trời lở đất, các long vương phải dắt díu nhau đến Thiên Cung nhờ Ngọc Đế làm chủ, bấy giờ Ngọc Đế mới mời Hồng Chủ của Mộng Trạch ra tay, đưa vị này đến Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, đồng thời còn ban cho chức vị tiên nhân.” Lúc nói đoạn này âm lượng của nữ tiên tướng rất nhỏ.
Mắt thấy người đó dần dần đi tới, nữ tiên tướng lại chêm thêm một câu: “Nghe nói vị này tính tình kì quặc lại rất khó gần, các nàng phải cẩn thận một chút, đừng chọc giận hắn, nếu không các tỷ muội bị vị này làm bị thương, ta sẽ đau lòng chết mất.”
Các nữ tiên nghe lời cảnh báo, nhao nhao gật đầu, quyết tâm tránh xa vị yêu tiên từng nuốt sống lệ quỷ này ra một chút. Chỉ có nữ tiên lúc trước nghe Đàn Tú nói chuyện vẫn còn lo lắng trong lòng, muốn hỏi kĩ Đàn Tú có qua lại gì với vị yêu tiên đó.
Nhưng vào lúc này, vị chủ nhân Tứ Thập Cửu Hà Xuyên bị mọi người bàn tán đã nhìn thấy Đàn Tú đứng trong đám các nữ tiên. Thế là chớp mắt hắn đã đi tới trước mặt mọi người, dọa cho các vị nữ tiên cùng lúc im bặt.
Hòa không chú ý nhiều như vậy, hắn nhìn thấy Đàn Tú, trong lòng vui vẻ, trong mắt cũng không thấy người khác nữa, không nói hai lời móc ra một viên minh châu to bằng lòng bàn tay từ trong ống tay áo, đưa đến trước mặt Đàn Tú, “Quả nhiên nàng ở đây, viên minh châu này tặng cho nàng.”
Từ mấy ngày trước gặp được vị nữ tiên này một lần, Hòa liền cảm thấy tim mình ray rứt hệt như mọc cỏ vậy, ngủ cũng ngủ không được, khẩu vị cũng không tốt, muốn gặp mặt người ta lần nữa. Đáng tiếc là mấy hôm nay ngày nào cũng nằm trên mặt sông nhìn trời, cũng không thấy người đến. Cẩn thận hồi tưởng lại tình huống gặp mặt lúc trước, Hòa vỡ lẽ, nữ tiên tức giận rồi.
Tại sao tức giận? Vì hắn nuốt ngọc châu của đối phương vào bụng. Tuy đó là lỗi lầm không cố ý, hơn nữa cuối cùng đã nôn ra trả nàng rồi, nhưng đối phương hình như tức giận lắm. Tuy Hòa chưa từng để ý người khác có tức giận hay không, nhưng lần này có chút ngoại lệ. Vì thế, hắn quyết định tìm người tặng cho người ta một phần quà xin lỗi. Vì thế hắn mới không tiếc đi tới tiên yến ở Dao Đài, nơi hồi trước hắn không bao giờ đặt chân vào để tìm người.
May mà đối phương quả nhiên ở đây.
Hành vi tặng quà trước mặt đám đông này, làm cho một đám nữ tiên Dao Đài bị dọa sợ, ngay cả mấy nữ tiên tướng cũng ngạc nhiên vô cùng.
Đàn Tú cũng không phải là người không biết lý lẽ, tuy lúc trước giận thật, nhưng quay về ngẫm nghĩ kĩ lại, đối phương cũng không quá đáng, ít nhất đã mang ngọc châu toàn vẹn quay về, lúc nãy gặp lại, quả thực có hơi không thoải mái, nhưng người ta đã lấy quà ra xin lỗi rồi, nàng cũng không thể vô cớ gây rối, thế là nàng rộng lượng nhận lấy viên minh châu vừa to vừa nặng đó, bảo: “Đa tạ.”
Hòa thấy nàng nhận quà, trong lòng thở phào một hơi, mỉm cười: “Nàng không giận ta nữa chứ?”
Các nữ tiên vây xem nhìn nụ cười và câu hỏi của hắn, lại bị dọa sững sờ, nguyên nhân không gì khác, vị chủ nhân sông ngòi này cười lên vô cùng giống kẻ không có ý tốt, hơn nữa ngữ khí quen thuộc của hắn, dường như có gì đó với Đàn Tú của họ, điều này sao có thể không làm người ta ngạc nhiên.
Tuy Đàn Tú cảm thấy vị này chủ động một cách kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa là nữ tiên của Dao Đài, đối diện với khách mời thì phải khách sáo một chút, thế là nàng lần nữa cho biết lần trước chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý.
Đợi Hòa rời đi, Đàn Tú xoay đầu nhìn sắc mặt của các vị tỷ tỷ, hơi kì lạ bảo: “Sao vậy ạ?”
Một vị nữ tiên tướng nhìn theo hướng Hòa đã rời đi một cái, tràn đầy kinh ngạc nhìn Đàn Tú: “Ấy thế mà nàng cũng không sợ à?”
Đàn Tú không hiểu nguyên do, rất nghiêm túc đàng hoàng bảo: “Sợ gì ạ? Em đã từng gặp vị đó hai lần, cảm thấy có lẽ hắn hơi ương bướng một chút, nhưng không phải là người có tính cách ác liệt, vẫn có thể nói lí lẽ được, chắc là sẽ không vô duyên vô cớ đả thương người khác, nếu đã như thế thì cần gì phải sợ.”
Nữ tiên tướng: “…” Ương bướng? Đây là từ có thể dùng để miêu tả vị đó sao? Nên bảo là nghé con mới đẻ không sợ cọp à? Đây chẳng qua là một tiểu nữ tiên gần hai trăm tuổi, ấy thế mà đánh giá vị đại yêu ngàn năm như vậy.
So với nữ tiên tướng cạn lời, các tỷ tỷ ở Dao Đài lại lo lắng hơn một chút, có người còn kéo tay Đàn Tú: “Đàn Tú, sao em lại quen biết vị đó, ta thấy hắn hình như có ý với em đó.”
“Đúng đó, chẳng lẽ là hắn nhìn trúng Đàn Tú của chúng ta rồi, nếu không vì sao lại tặng viên bảo châu tránh nước (tị thủy) quý trọng như thế.”
Đàn Tú ngây ngẩn, nhìn viên minh châu trong tay: “Bảo châu tránh nước? Đây chẳng phải là viên dạ minh châu bình thường sao?”
“Muội muội ngốc, đương nhiên không phải, em chưa thấy dạ minh châu trong điện của Nương Nương à, có cái nào sáng lấp lánh được như vậy. Đây là minh châu tị thủy, nếu mang theo bên người, có thể trực tiếp đi vào long cung trong nước, dẫu cơn sóng lớn cỡ nào cũng không có tác dụng với em, có thể tách sóng biển vạn trượng, càng có thể làm dấy lên một cơn sóng thần vô tận, còn có tác dụng định hải nữa. Ta từng nhìn thấy qua một viên bảo châu tị thủy, kích cỡ không bằng phân nửa viên này, có thể thấy viên bảo châu này thật sự rất trân quý.”
“Nếu không có suy nghĩ đó với em, cần gì tặng cho em viên bảo châu này.” Các nữ tiên càng thảo luận, càng lo lắng, thậm chí đã bắt đầu lo sợ đối phương sẽ trực tiếp động thủ cướp người.
“Vị kia đã hơn một ngàn năm tuổi rồi nhỉ? Tiểu Đàn Tú của chúng ta mới bây nhỏ, sao có thể đồng ý được, hơn nữa Đàn Tú của chúng ta tính tình tốt như thế, sẽ bị bắt nạt mất.”
Đàn Tú không chú tới các tỉ tỉ đang lo nghĩ điều gì, nàng cầm viên bảo châu quý trọng này, lòng thầm nghĩ, phải trả viên ngọc châu này về mới được, lúc trước không biết quý giá nên mới nhận, bây giờ biết rồi, thì không thể nhận được. Chuyện ngọc châu của mình bị rơi hồi trước, nói ra thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, sao có thể tặng một món quà lớn như vậy để xin lỗi.
Đàn Tú một lòng muốn trả minh viên bảo châu, nhưng ở trên yến tiệc, nàng không tìm thấy người.
Chẳng lẽ đã đi trước rồi? Đàn Tú không tìm được người cũng hết cách, vừa hay tiểu nữ tiên Tiểu Mãn vừa chào đời đến tìm, Đàn Tú chỉ đành tạm thời gác việc này qua một bên.
Tiểu nữ tiên Tiểu Mãn vừa chào đời cực kì thích Đàn Tú, đưa cho nàng xem một con rắn nhỏ bản thân vừa nhặt được.
“Tỷ tỷ xem nè, lúc nãy muội nhìn thấy con rắn nhỏ này ở bên hồ, nó vẫn luôn không phản ứng gì, nó chết rồi sao ạ?”
Đàn Tú cẩn thận đón lấy con rắn đen nhỏ dài bằng đôi đũa kia nhìn một chút, bảo: “Không có việc gì, nó ngủ rồi.”
Tiểu Mãn cười ôm lấy chân Đàn Tú, hỏi: “Tỷ tỷ ơi, muội nuôi nó được không?”
Đàn Tú hơi do dự, nàng chưa từng nhìn thấy loại rắn đen này ở Dao Đài, suy đoán có thể là do khách mang đến, nếu là linh sủng của tiên nhân khác, chuyện này sẽ không hay lắm.
Nhưng nhìn Tiểu Mãn tràn ngập hy vọng như vậy, Đàn Tú mềm lòng, bèn đồng ý: “Vậy chúng ta nói trước, chúng ta sẽ tạm thời nuôi nó, nhưng nếu con rắn nhỏ này là linh sủng của tiên nhân khác, có người đến tìm thì phải trả cho người ta nhé.”
“Dạ, muội biết rồi tỷ tỷ!” Tiểu Mãn vui vẻ đồng ý.
…
“Tỷ tỷ, vì sao con rắn nhỏ này mãi mà không tỉnh ạ?” Đã mấy ngày trôi qua, vẫn không thấy tiểu xà tỉnh lại, Tiểu Mãn hơi lo lắng, bé mang theo tiểu xà đi tìm Đàn Tú, lạch bạch chui vào trong chăn của Đàn Tú, nâng tiểu xà lên cho Đàn Tú nhìn.
Đàn Tú chỉ đành đặt rắn nhỏ ở bên gối, truyền linh lực cho rắn nhỏ.
“Như thế thì rắn nhỏ sẽ tỉnh dậy sao ạ?” Tiểu Mãn nâng cằm hỏi.
“Đợi muội ngủ một giấc tỉnh dậy, tiểu xà sẽ thức giấc thôi.” Đàn Tú chỉ đành an ủi bé như thế.
Nửa đêm, tiểu hắc xà đột nhiên động đậy, sau đó mở mắt ra. Hắn nhìn bên cạnh một cái, hơi kinh ngạc phát hiện Đàn Tú ở bên cạnh.
Chẳng qua hắn cảm thấy yến tiệc tẻ nhạt, nên ở bên cạnh Dao Trì vừa ngủ vừa hấp thụ thanh khí, sao một giấc tỉnh dậy lại đổi chổ rồi? Tuy Hòa không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Đàn Tú hắn vẫn rất vui.
Tiếc là chỉ có hắn vui, Đàn Tú bị hắn làm cho tỉnh giấc thì không vui nổi.
“Sao ngươi lại ở đây!” Đàn Tú ngạc nhiên khi nhìn thấy Hòa đang đứng ở bên giường, cau mày thật chặt. Tiểu Mãn cũng bị thức giấc, bò dậy ôm lấy cánh tay Đàn Tú, tò mò nhìn Hòa.
Hòa nhìn Đàn Tú, lại nhìn Tiểu Mãn, đột nhiên nói: “Hóa ra nàng có nữ nhi rồi, nhưng ta cũng không để ý, ta có thể nuôi cả hai mẹ con nàng.”
Đàn Tú khựng lại, tức đến mức đầu tóc sắp bay cả lên, “Ngươi đang nói bậy gì đó!”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hòa: Tác giả: Cô có còn muốn tôi và Đàn Tú ở bên nhau không hả?!
Tác giả: Ò xin lỗi nhe, vì cậu không còn là thái giám, cho nên tôi không yêu cậu nổi nữa, cậu tự cầu nhiều phúc đi.