Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 196

Sổ tay trùng sinh công lược [196]

Phần Đàn Tú (Hạ)

Chương 196: Lý do gặp nàng.

Trans: Meounonna

 

Các nữ tiên thường phải thu nhặt tinh quang từ Thiên Hà bỏ vào quỳnh tương (rượu tiên), tinh quang lấp lánh trong Thiên Hà không quá chói mắt, mà chỉ mềm mại, giống như sóng nước trong suốt của Thiên Hà, lung lay trong màn trời.

Đàn Tú cùng các nữ tiên khác đến thu nhặt tinh quang, vì Thiên Hà rộng lớn, mọi người đều chia nhau ra lấy, Đàn Tú ở bờ hồ phía nam một mình, đang lúc thu tinh quang, ánh mắt vô ý nhìn xuống dưới, lập tức bị doạ cho giật mình, tinh quang trong bình ngọc đang cầm trong tay ào một tiếng đổ vào trong Thiên Hà, tạo thành vô số ánh sao mới.

Đàn Tú vội đỡ lấy bình ngọc trong tay, trên mặt không nhịn được xuất hiện biểu cảm tức giận: “Sao ngươi lại ở đây nữa!”

Trong Thiên Hà trước mặt nàng, có một con giao long khổng lồ đang lơ lửng, vảy rắn màu đen trong nước sông trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng. Giao long khổng lồ lật người một cái, lộ ra đôi mắt rắn đáng sợ.

“Ta đến để xin lỗi.” Giao long nói với gương mặt hung dữ.

Đàn Tú nhìn trái nhìn phải, nghiêm mặt, “Ta đã nói rồi ngươi không cần xin lỗi ta nữa.”

“Nếu đồ ta tặng nàng, nàng không chịu nhận, vậy nghĩa là không chịu tha thứ cho ta, nàng không tha thứ cho ta, lòng ta không yên, chỉ đành đến đây xin lỗi hết lần này đến lần khác.”

Đàn Tú thật sự rất bực tức, nàng cũng không biết vì sao, bình thường có thể chung đụng rất tốt với mọi người, không dễ phát cáu với người khác, nhưng sau khi gặp vị này thì luôn bị làm cho tức giận, quả thực giống như đời trước mắc nợ hắn vậy.

Nói thật lòng, vị yêu tiên đại nhân tên Hoà này cũng không phải không nói lý, mỗi lần chọc giận nàng xong đều mang quà đến tạ lỗi. Nhưng những món quà đó món sau quý giá hơn món trước, làm sao nàng nhận được, chỉ đành tìm cơ hội trả cho đối phương. Nhưng mà vì phải trả đồ nên cứ lại gặp mặt, món này không chịu nhận, lần sau hắn lại tặng món khác.

Khó khăn lắm nàng mới trả được đồ, trong lúc vô ý lại bị hắn chọc tức, sau đó hắn lại tìm cơ hội đến đây hết lần này đến lần khác, lý do đều là làm nàng cáu kỉnh đến tặng quà xin lỗi.

Đàn Tú rất có lý do hoài nghi chính hắn cố ý chọc tức mình, sau đó lấy cái cớ này đến day dưa với nàng. Nàng đã cố ý không ngó ngàng rồi, nhưng phàm nhân có câu: Giơ tay không nỡ đánh khuôn mặt cười, với tính cách của nàng, đối diện với người thành khẩn nhận lỗi lúc nào cũng muốn tặng quà như vậy, cũng không tài nào thật sự cãi nhau với người ta, dù chỉ đen mặt như thế thôi cũng được tính là sự giằng xé hiếm hoi của nàng rồi.

Nhưng mà rõ ràng Hoà còn cố chấp hơn tưởng tượng của nàng, và mặt dày nữa, hắn vờ như không thấy gương mặt đen sầm lại của nàng.

“Quà của hôm nay.” Đầu giao long to có một tảng ngọc thạch to.

Đàn Tú nhìn một cái, “Ta không cần.” Chắc chắn lại là món đồ gì đó rất quý trọng.

Để tránh cho Hoà lại mở miệng lần nữa, Đàn Tú nói tiếp: “Ngươi thân là chủ nhân của Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, cứ luôn đến Thiên Hà tiên giới, không thoả đáng lắm, nếu như bị phát hiện thì không hay, ngươi mau đi đi.”

Hoà mỉm cười, từ giao long khổng lồ biến thành hình người, hắn đứng ở trong nước sông trong suốt trong veo, trường bào màu đen dán vào cơ thể, da thịt hơi nhợt nhạt dính nước, ướt đẫm, từng giọt nước thuận theo hai má và chiếc cổ thon dài trượt xuống dưới, mái tóc dài đen mun xoã ở phía sau, đuôi tóc vẫn đang lay động trong nước sông.

“Không cần lo lắng cho ta, ta là Tiên Tướng, có thể đến Thiên Hà bất cứ lúc nào, hơn nữa khu vực này thật ra cũng được tính là vị trí ta trấn thủ, bị người ta phát hiện cũng không vấn đề gì.” Hoà mỉm cười, giơ tay về phía Đàn Tú.

Đàn Tú phản ứng rất lớn, lập tức lùi về sau một bước, tránh xa bàn tay to trắng bệch với các đốt tay rõ ràng kia, cực kì miệng hùm gan sứa bảo: “Ngươi, ngươi lại muốn làm gì!”

Hòa ngây người một chút rồi bật cười, thu tay về nói: “Chỉ là ta thấy nàng vẫn luôn không thích quà ta tặng hồi trước, lần này có mang đến một món quà muốn cho đưa nàng xem mà thôi, không hề có ý mạo phạm nàng, lần trước là ngoài ý muốn, ta đã xin lỗi rồi, nếu nàng không vui, ta có thể xin lỗi thêm một lần nữa.”

Nghe hắn nhắc tới lần trước, tai Đàn Tú đỏ bừng, xoay mặt sang một bên, hiếm khi lộ ra thần sắc trẻ con, “Tóm lại là ta không xem, ngươi mau đi đi.”

Nếu bị các nữ tiên khác nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, có lẽ phải ngạc nhiên một lúc lâu, dẫu sao từ lúc chào đời Đàn Tú đã điềm tĩnh chững chạc, chưa từng cáu kỉnh với ai bao giờ.

Hòa nhìn dáng vẻ của Đàn Tú thế này, trong mắt xuất hiện ý cười, hắn lật bàn tay mình, trong tay đột nhiên xuất hiện một con cá nhỏ lơ lửng. Sau đó run tay một cái, con cá nhỏ đó lớn lên, biến thành một áng mây, dần dần bay qua từ không trung của Thiên Hà.

Đây là một con cá mây (vân ngư).

Lần đầu tiên Đàn Tú xuống Mộng Trạch, liền bị những con cá mây này thu hút sự chú ý, cho nên nàng nhìn vân ngư bơi thong thả trên không, vẫn không nhịn được hỏi: “Không phải nói vân ngư chỉ có thể bơi ở trong Mộng Trạch sao? Tại sao cũng có thể xuất hiện ở Thiên Hà?”

Hòa không trả lời, chỉ hỏi nàng: “Nàng thích không?”

Đàn Tú một lát sau mới do dự bảo: “Đẹp thì đẹp…”

Hòa: “Nàng thích là được, vậy lần sau ta mang cho nàng những món đồ thú vị ở Mộng Trạch.”

Đàn Tú lấy lại tinh thần, “Khi nào thì ta nói lần sau còn muốn gặp ngươi hả.”

Đột nhiên Hòa lui về sau ngã vào trong Thiên Hà, biến thành giao long, “Vậy lần sau ta đến gặp nàng tiếp.” Nói xong liền biến mất. Đàn Tú muốn cản cũng không cản được, cắn môi nhìn tảng đá ngọc thạch to như một chiếc giường nhỏ ở bên cạnh mình.

Lại như thế nữa, nàng còn chưa kịp từ chối, đồ đã để ở đây rồi. Còn có thể làm sao? Chỉ đành lần sau khi đến gặp hắn trả cho hắn… Lần sau nhất định phải dứt khoát ném tảng ngọc thạch nào vào đầu của con yêu quái kia, trực tiếp đập cho hắn từ trên Thiên Hà rớt xuống. Trong lòng Đàn Tú đã hung dữ suy nghĩ như thế.

Nghĩ xong, lại cau mày nhìn chiếc giường ngọc thạch to lớn. Đồ thì không thể đặt ở đây, lỡ bị người ta lấy mất thì phải làm sao, nhưng mà muốn mang đi, khó tránh khỏi sẽ bị các tỷ muội biết, món đồ lớn như vậy, không giống như các đồ vật nhỏ như bảo châu yêu đan lúc trước có thể cất lên trên người.

Nếu bị phát hiện, đến lúc đó nàng phải làm sao để nói rõ lai lịch của món đồ này?

Đàn Tú còn chưa nghĩ ra được đầu mối, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía sau truyền tới, là các vị tỷ tỷ đến đây cùng nàng, các nàng đã lấy xong tinh quang về rồi. Đàn Tú suy nghĩ xuất thần, không thể phát giác được các nàng đã qua đây, bây giờ muốn giấu đồ cũng muộn rồi.

“Ể, Đàn Tú, chiếc giường ngọc này ở đâu ra thế?” Một vị nữ tiên tò mò sờ vào chiếc giường ngọc bên cạnh Đàn Tú.

Một vị nữ tiên khác thấy sắc mặt Đàn Tú do dự, cười nhẹ lên tiếng kéo nữ tiên đằng trước, “Được rồi, đừng hỏi nữa, nàng đâu phải không biết Đàn Tú của chúng ta da mặt mỏng tới cỡ nào.”

Nữ tiên kia liền lộ ra vẻ mặt vỡ lẽ, “Ồ, thì ra là vị kia lại tới nữa.”

Đàn Tú phát giác ra chỗ không đúng, “‘Vị nào?’ Các tỷ nói tới…?”

“Ha ha ha~ Được rồi đừng có giả vờ nữa, các tỷ tỷ sẽ không cười em đâu. Vị đại nhân kia tuy lúc trước nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khoảng thời gian này thường đến kiếm em, còn tặng cho em nhiều món quà thế kia, bị em từ chối mãi cũng không thấy từ bỏ hay tức giận, có thể thấy ngài ấy vẫn có chỗ đáng khen, chủ yếu là Đàn Tú em cũng có vẻ hơi rung động, chịu tiếp xúc với ngài ấy, nếu đã như thế, các tỷ tỷ đương nhiên sẽ không ngăn cản em.”

Đàn Tú ngẩn người, các tỷ tỷ đang nói gì? Tại sao nàng có hơi nghe không hiểu?

“Đúng rồi Đàn Tú, từ sau hôm yến hội, em thường hay hẹn nhau gặp mặt với vị đại nhân kia, chúng ta đều biết cả rồi, không cần giấu chúng ta nữa đâu.”

Mặt Đàn Tú  thoáng chốc đỏ bừng, “Không phải, em chỉ trả quà của hắn lại cho hắn thôi, không có hẹn nhau gặp mặt gì với hắn hết, em cũng không muốn gặp hắn ta!”

Thấy Đàn Tú như thế, mấy vị nữ tiên ngạc nhiên nhìn nhau, vị nữ tiên tuổi lớn hơn lắc đầu thở dài, “Đàn Tú của chúng ta cũng có lúc lộ ra nét mặt này, cũng không biết nên vui vẻ hay lo lắng đây. Được rồi được rồi mấy người chúng ta, không nhìn thấy Đàn Tú thẹn quá hóa giận, chúng ta đừng cố ý chọc em ấy nữa.”

Mấy vị nữ tiên cười hi ha đồng ý, Đàn Tú còn đang định giải thích, nhưng ngặt nổi mấy vị tỷ tỷ đã nhận định nàng và vị kia xác thực có tư tình, cho rằng nàng đang cứng miệng, mỉm cười hi ha phớt lờ cho qua.

Đàn Tú nhìn mặt sông mà Hòa biến mất, tức đến mức muốn đuổi theo xuống dưới đánh cho tên đầu sỏ một trận.

Giường ngọc thạch cuối cùng vẫn dọn về, bất ngờ là Tiểu Mãn rất thích chiếc giường ngọc này, mỗi ngày đều sẽ lăn lộn trên đó, ban đầu Đàn Tú còn kiên trì muốn trả món đồ này cho Hòa, nhưng bị Tiểu Mãn bám lấy năn nỉ một khoảng thời gian, nàng dần dần xua đi ý niệm đó. Tuy là vì Tiểu Mãn, nhưng thay đổi hướng suy nghĩ một chút, chỉ cần nàng nhận đồ, vậy tất cả mọi việc lúc trước đã được giải quyết xong hết, Hòa cũng không có lý do tiếp tục đến gặp nàng nữa, như thế chẳng phải vừa hay hợp ý nàng sao?

Đàn Tú suy đi nghĩ lại, trong lòng thả lỏng, chỉ đợi lần sau gặp Hòa sẽ nói rõ với hắn chuyện này.

Nhưng mà đợi mãi ngóng mãi, lại không thấy người tới. Lúc trước cách vài ngày là phải đến gặp một lần, nhưng mà hôm nay đã lâu như vậy rồi, còn không thấy lộ mặt. Đàn Tú đợi đến nỗi phát bực, một đống lời muốn nói trong bụng không có chỗ xả.

Lại qua một khoảng thời gian nữa, Đàn Tú phát hiện ánh mắt các tỷ tỷ nhìn mình bắt đầu lộ vẻ lo lắng.

Đàn Tú: “…?”

“Đàn Tú, em đừng lo lắng, nói không chừng vị đại nhân đó có việc bận nên mới không đến gặp em.”

“Đúng đó, Đàn Tú em đừng buồn, nếu không chúng ta có thể đi nghe ngóng tin tức, để xem ngài ấy rốt cuộc bị vướng bận chuyện gì.”

Có một nữ tiên lại hơi tức giận nhỏ giọng bảo: “Nói không chừng là chán rồi, phàm gian có nhiều nam tử phụ tình, ta thấy yêu quái kia cũng giống vậy, mới được bao lâu chứ, có được tấm lòng của tiểu Đàn Tú chúng ta xong là ném người sang một bên!”

“Haizzz, nàng nói bậy gì trước mặt Đàn Tú thế hả! Vô duyên vô cớ làm Đàn Tú đau lòng.”

Đàn Tú: “…” Tỷ tỷ à các tỷ đang nói gì vậy!

“Em không phải…” Đàn Tú định giải thích.

Một vị nữ tiên đột nhiên vỗ tay bảo: “Đúng rồi, hay là Đàn Tú em tự đi Mộng Trạch hỏi hắn cho rõ ràng đi? Vừa hay ta nghe nói Nương Nương lại chuẩn bị cử người đến Mộng Trạch lấy mica màu về dệt gấm, chúng ta đi xin Lạc Tinh tỷ tỷ, nhờ tỷ ấy cho phép Đàn Tú đi đi.”

“Đúng, đây là một cách hay!”

“Đi, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta đi tìm Lạc Tinh tỷ tỷ ngay thôi!”

Đàn Tú: “Đợi đã, em không…”

“Đàn Tú đừng sợ, em ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi tin tốt của các tỷ tỷ.”

Đợi sau khi mọi người rời đi, Đàn Tú ngồi tại chỗ bình tĩnh một lúc lâu, các tỷ tỷ rốt cuộc vì sao lại hiểu lầm? Chẳng lẽ vì nàng biểu hiện rất thích tên Hòa kia sao? Nhưng mà hắn cứ luôn chọc giận nàng, sao nàng lại thích hắn chứ, hơn nữa nàng vẫn luôn không hiểu thích là gì, cũng không giống như vị tỷ tỷ cố chấp hạ phàm lúc trước, có tình cảm mãnh liệt phấn đấu quên mình.

Đàn Tú làm thế nào cũng không hiểu rõ được, nhưng không cách nào phụ lòng tốt của các tỷ tỷ, cuối cùng trong ánh mắt khích lệ và lo lắng của các tỷ tỷ, nàng lần nữa đi tới Mộng Trạch.

Lần này nàng đi lấy mica màu, đầu tiên đi lấy mica màu, làm xong chính sự, mới đi nói rõ với Hòa. Đàn Tú suy nghĩ, cẩn thận tỉ mỉ làm xong chính sự, sau đó mới đi tới Tứ Thập Cửu Hà Xuyên.

Nhưng mà đến bờ sông, nàng hết cách, không biết làm thế nào để tìm người, chẳng lẽ là trực tiếp gọi hắn, như thế có thể nghe được không? Đàn Tú do dự một lát, nhìn mặt sông yên tĩnh, vẫn mở miệng gọi: “Hòa?”

Gọi hai tiếng, mặt sông vẫn bình yên như cũ, Hòa không xuất hiện. Đàn Tú thầm nghĩ, chẳng lẽ là không ở khu vực này? Nàng đưa mắt nhìn mặt sông quanh co uốn lượn chảy về phương xa, chuẩn bị đi đến nơi khác tìm thử.

Ngay vào lúc này, nàng nghe thấy một giọng nói truyền từ bờ sông đến. Đàn Tú xoay đầu lại nhìn, thấy một cô nương mỉm cười rất dịu dàng, trên người nàng ấy có yêu khí, nhưng không quá giống yêu. Ở bên cạnh nàng ấy còn có một con chim lớn màu đỏ đang đứng, lông vũ hệt như ngọn lửa đang cháy rực vậy.

Đàn Tú bay đến trước mặt cô nương kia, hơi gật đầu, hỏi nàng ấy: “Nàng gọi ta sao? Có chuyện gì à?”

Cô nương kia cũng thân thiện gật đầu chào nàng, nói: “Ta tên là Tô Huỳnh, bên cạnh là Hoa, chúng ta nghe thấy nàng đang gọi tên của Hòa, nàng quen cậu ấy sao?”

Đàn Tú: “Hai người cũng quen Hòa sao? Vậy có thể giúp ta gọi hắn ra không?”

Tô Huỳnh tò mò nhìn nàng, “Vậy, ta có thể hỏi nàng và Hòa có quan hệ gì không, nàng tìm cậu ấy định làm gì à?”

Vấn đề này Đàn Tú không trả lời được, nàng nghĩ một hồi mới bảo: “Ta chỉ muốn cảm ơn hắn lúc trước đã tặng đồ cho ta.”

Lúc này chim lớn màu đỏ bên cạnh cô nương kia đột nhiên lên tiếng, “Hóa ra nàng là người tên Hòa kia thích à?”

Đàn Tú muốn nói gì đó, vừa mở miệng đã nghe Hoa nói: “Nàng không gặp được Hòa đâu, hắn không ở đây, muốn gặp hắn chỉ có thể tiến vào Địa Ngục.”

Đàn Tú kinh ngạc, buột miệng nói: “Hòa xảy ra chuyện rồi ư? Sao lại xảy ra chuyện thế?”

Hoa phụt một tiếng bật cười, nhịn cười giải thích: “Bây giờ Hòa đang ở Địa Ngục, nhưng không sao, hắn đến Địa Phủ là để giết một con ma long, con ma long kia từ nhân gian lẻn vào Mộng Trạch, còn muốn lẻn vào Địa Phủ làm loạn, Hòa trấn thủ ở đây, con ma long kia chạy từ địa bàn của hắn, đương nhiên hắn phải phụ trách đi tróc nã.”

Đàn Tú lại hỏi: “Vậy hắn không sao chứ? Ma long hình như rất lợi hại.” Bất kể nói thế nào, nguyên hình của Hòa là giao long, thấy thế nào thì cũng không có ưu thế khi đối đầu với long (rồng).

“Đương nhiên không sao, Hòa là người lợi hại nhất trong số mấy người bạn của chúng ta, đừng nói là một con ma long, cho dù một ngàn con ma long cũng không thành vấn đề.” Hoa nói xong, bị Tô Huỳnh nhéo một cái.

“Bốc phét hơi quá rồi.” Tô Huỳnh thấp giọng nói. Cho dù muốn giúp Hòa biểu hiện một tí, cũng không thể khoác lác như thế.

Hoa ho khan một tiếng, tém lại một chút, “Ừm, tóm lại, nàng không cần lo lắng, ta bảo đảm mấy hôm nữa hắn có thể sống sót quay về.”

Đàn Tú theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng nghe thấy con chim lớn kia cười gian vài tiếng, “Tên Hòa kia còn nói nàng không thích hắn, sao ta thấy nàng quan tâm hắn thế cơ mà, đâu ra mà không thích.”

Đàn Tú nhanh chóng bày ra vẻ mặt không cảm xúc, nói nhanh: “Đa tạ hai vị giải đáp, ta còn có chuyện đi trước đây, cáo từ.” Sau đó bay đi như đang chạy trốn.

Kì lạ, vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy nàng thích Hòa chứ? Có lẽ vấn đề này vẫn luôn đeo bám Đàn Tú, gần đây tâm tình của nàng hơi buồn bực.

Đàn Tú không đi đến Thiên Hà nữa, nếu có thời gian rảnh, liền ngồi ở trước ao sen gần rừng trúc tía, đôi khi suy nghĩ một số việc, phần lớn thời gian là nàng không suy nghĩ gì cả, chỉ nhìn những áng mây đầy màu sắc trên bầu trời.

Ngày hôm nay nàng lại ngồi ở trước ao sen, đột nhiên nghe thấy tiếng ọc ọc từ trong nước, nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy một con rắn đen to bằng cánh tay đang bơi lội giữa các phiến lá sen, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Đàn Tú cũng không biết vì sao, nỗi muộn phiền trong lòng đột nhiên biến mất, nàng xoay đầu đi không nhìn con rắn đen trong nước.

Rắn đen hóa thành hình người, một tay bám vào mép ao sen, ngẩng đầu nhìn Đàn Tú đang ngồi bên trên, một tay khác đưa một món đồ đến trước mặt nàng, “Cái này tặng cho nàng để nhận lỗi.”

Đàn Tú: “Ta không cần.”

“Cái này mang về từ Địa Phủ, thú vị lắm.”

Đàn Tú liếc mắt nhìn một cái, “Tới Thiên Hà cũng thôi đi, bây giờ ở đây là trong Tiên Cung Dao Đài, chàng đến đây không thích hợp.”

“Được, ta sai rồi, nàng xem món quà xin lỗi này đi, có thích không?”

“… Đây là vật gì thế?”

Nàng nghiêng người nhìn tay của Hòa, dải băng của váy áo rơi vào trong nước, thấm ướt một góc váy.

Sau đó

“Tiểu Mãn, em thấy Đàn Tú ở đâu không? Sao lại không thấy bóng người?”

“Tỷ tỷ đang ở bên ao sen rồi~”

Nghe thấy lời này, nữ tiên lộ ra thần sắc vỡ lẽ, “Hòa lại đến thăm nàng ấy rồi.”

Dần dần, tất cả nữ tiên đều biết, nếu không tìm thấy Đàn Tú, nhìn sang phía ao sen, chắc chắn có thể tìm được người.

[Phần Đàn Tú • Hết]

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này nói cho chúng ta biết một đạo lý— Cô nương ghét bạn không sao, chỉ cần tặng nhiều quà, tặng đúng món, các bạn vẫn còn có tương lai.

Bình Luận (0)
Comment