Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 197

Sổ tay trùng sinh công lược [197]

Phần Ôn Tuy (Thượng)

Chương 197: Bắt được

Trans: Meounonna

 

Vu tộc Bộ tộc Ôn Hiến, các thế hệ đóng đô ở Nam Đồ, trong Nam Đồ tràn ngập chướng khí, độc vật khắp nơi, người ngoài không thể tiến vào một cách dễ dàng.

Vu nhân Bộ tộc Ôn Hiến bắt nguồn từ một mạch của Vu Thần thượng cổ, khác biệt với phàm nhân và cũng không giống với yêu, linh, họ có thể sử dụng linh lực vu thuật, nhưng linh lực vu thuật của họ bắt nguồn từ tín ngưỡng thành kính và truyền thừa huyết mạch, không hoàn toàn dựa vào tu luyện của bản thân.

Ngày nay, nhân tộc nội loạn, chư quốc lớn nhỏ đánh nhau hỗn loạn mịt mù, tiên nhân trú ngụ ở bầu trời trên cao, mặc kệ mọi sự của nhân gian, yêu tộc cư ngụ ở Mộng Trạch, nhưng có rất nhiều yêu tộc nhân loạn thế trà trộn vào chiến sự của đám nhân tộc, quỷ tộc ma tộc cũng không chịu bị tụt về sau, nhao nhao xem nhân giới là bàn cờ, các bên mặc sức thi triển quyền cước, chỉ có linh tộc và vu tộc, ẩn thân vào trong sơn lâm đồng hoang, không hề nhập thế.

Các bộ tộc của Vu tộc, từ lâu đã nhận được chỉ thị của Vu Thần, muốn các tộc nhân cố thủ lãnh địa, không được tham gia tranh chấp, vì thế những năm gần đây càng ngày càng ít vu tộc rời khỏi nơi đóng quân, chỉ có một số đám trẻ, khao khát sự náo nhiệt của ngoại giới, không nghe sự khuyên ngăn của trưởng giả trong tộc, cố chấp chạy trốn ra ngoài.

Bộ tộc Ôn Hiến cũng có một đứa bẻ làm người ta đau đầu như thế, hơn nữa thân phận không hề thấp, là cháu gái của tộc trưởng trong bộ tộc, cũng chính là nữ nhi của tộc trưởng tiền nhiệm, tên là Ôn Ấu Hạ.

Tộc trưởng Ôn Tuy của bộ tộc Ôn Hiến lúc nãy vừa quay về từ trong Thánh Địa, chuyến đi này hao phí rất nhiều linh lực, tinh thần mệt mỏi, nghe thấy tin cháu gái lén bỏ trốn, nhất thời càng cảm thấy đầu muốn nứt ra, chỉ đành phái vài người đuổi theo tìm người về.

Nhưng đã một tháng trôi qua, mấy tộc nhân quay về, nhưng không thể tìm được Ôn Ấu Hạ.

Đối diện với vài tộc nhân mặt đầy hổ thẹn quỳ ở trước mặt, tộc trưởng Ôn Tuy thở dài một hơi, huơ tay bảo: “Thôi đi, đứa nhóc đó đã quyết tâm muốn trốn, chúng ta thật sự tìm không thấy đâu. Trước nay nó đều có chủ kiến, con người cũng lanh lẹ, ắt hẳn sẽ không có chuyện gì, cứ để nó bôn ba ngoài kia một thời gian đi.”

Một vị trưởng lão không quá tán đồng, “Tộc trưởng, Ấu Hạ lén chạy ra khỏi tộc, đã làm trái ý chỉ của Lộc Thần, sao có thể để nó tùy hứng phiêu bạt bên ngoài?!”

Ôn Tuy không hề quan tâm đến lời của trưởng lão, chỉ bình tĩnh nói: “Ấu Hạ là tộc trưởng đời kế tiếp ta đã chỉ định, chỉ là tính cách của nó bay nhảy, chuyến này có thể để nó trải đời tôi luyện một phen, nói không chừng cũng là chuyện tốt, đợi vài năm sau nó quay về rồi, ắt hẳn sẽ có trách nhiệm hơn bây giờ, như thế thì ta cũng yên tâm giao bộ tộc cho nó, Cừ trưởng lão không cần nhiều lời, chuyện này ta sẽ tự trình báo cho Lộc Thần.”

Nghe nàng nói thế, trưởng lão kia cũng không nói nhiều nữa, hành lễ một cái lui về vị trí của mình.

Ôn Tuy cho mấy vị tộc nhân kia đứng dậy, lại bảo: “Không nhắc chuyện của Ấu Hạ nữa, qua nửa tháng nữa là tới lễ hiến tế Lộc Thần, đã thu xếp ổn thỏa mọi chỗ chưa?”

Các tế ti (thầy tế) trong điện lần lượt đi lên trước báo cáo về những bố trí gần đây, đến phiên một vị tế ti mặt tròn trẻ tuổi, hắn do dự một lát, rồi tiến lên trước nói:

“Tộc trưởng, mấy hôm nay ở trong sơn lâm phía nam xuất hiện một số trọc khí tà ác (khí vẩn đục ô nhiễm), ngoài ra có một vài tộc nhân đi săn ở ngoài trình báo nhìn thấy có thứ gì đó đáng nghi phiêu đãng trong khu rừng, theo suy đoán là thứ đó đã mang đến trọc khí tà ác. Tôi vốn muốn bắt thứ đó lại làm rõ mọi việc, nhưng thứ đó vô cùng cảnh giác, phát giác được một chút động tĩnh liền nhanh chóng chạy trốn, lúc trước tôi đã tổ chức một đội đi tìm kiếm, cũng không thể tìm được, không biết rốt cuộc đó là thứ gì, nếu như không tìm thấy, e là sẽ để lại mối nguy.”

Ôn Tuy ngồi ở phía trên lắng nghe chăm chú, tư thái ung dung không chút nôn nóng, đợi tế ti trẻ tuổi nói xong, nàng gật đầu bảo: “Thứ mà Sô tế ti nói, xuất hiện ở phạm vi nào?”

“Ở khoảng từ sơn lĩnh Động Ngưỡng đến đỉnh núi Dương Đề.”

“Đúng là cách bộ tộc hơi gần, thế thì để đề phòng bất trắc, vẫn nên nhanh chóng làm rõ mọi việc mới đúng.” Ôn Tuy nhìn về phía thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị áo xanh bên cạnh tế ti mặt tròn, “Chiến tế ti, cậu mang theo năm mươi người, hỗ trợ Sô tế ri tìm ngọn nguồn của trọc khí tà ác, đồng thời bắt lấy vật thể bất minh đó.”

“Rõ, tộc trưởng.” Chiến tế ti cúi đầu hành lễ.

Đợi sau khi tất cả mọi việc được giải quyết xong, trưởng lão và tế ti lần lượt rời đi. Sô tế ti đi đến bên cạnh Chiến tế ti, cười hi ha gác tay lên vai y, “Chiến Nham, thế nào, ta nói tộc trưởng sẽ bảo cậu giúp ta mà~”

Thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị hừ một tiếng, hất cánh tay của hắn ta ra, đi về phía trước, “Có gì mà đắc ý chứ, nếu tộc trưởng đã phân phó, vậy không thể chậm trễ, bây giờ ta sẽ đi chọn người, ngươi lập tức chuẩn bị, dẫn bọn ta đi bắt lấy thứ kia, tránh cho tộc trưởng lo lắng.”

Sô tế ti ở đằng sau trề môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở trước mặt ta có khí phách như vậy, đã bao năm rồi, cũng không dám biểu lộ tâm tư trước mặt tộc trưởng…”

Chiến Nham ở phía trước đột nhiên xoay đầu, ánh mắt sắc bén như đao kiếm lao tới. Sô tế ti lập tức giơ hai tay: “Rồi rồi rồi ta không nói nữa không nói nữa, còn không được sao!”

Chiến Nham xoay đầu, lại hừ một tiếng, sải bước lớn rời đi. Y quả thực đã thích tộc trưởng từ mấy trăm trước, nhưng y cũng hiểu rõ, y không thể thoả lòng mong ước. Vì đó là tộc trưởng cao cao tại thượng, hơn nữa trong mắt nàng chưa từng có hình bóng của y.

Tộc trưởng của Bộ tộc Ôn Hiến trước nay luôn xuất thân từ nhà họ Ôn, tộc trưởng đương nhiệm Ôn Tuy bảy năm trước đảm nhận chức vị tộc trưởng, đến nay chẳng qua chỉ mới hai mươi lăm, nhưng tất cả mọi người trong tộc đều biết, nàng đã sống hơn nửa đời người của mình, vì tất cả tộc trưởng đều không thể sống quá ba mươi lăm tuổi, tộc trưởng tiền nhiệm là anh trai của tộc trưởng đương nhiệm, cũng chỉ sống tới năm ba mươi tuổi mà thôi.

Tộc trưởng phải dâng lễ ở Thánh Địa, phải duy trì sự sinh sôi nảy nở của một bộ tộc, phải hao tổn vô số linh lực và sức sống, tộc trưởng hiện tại trông có vẻ vẫn ổn, nhưng qua mấy năm nữa, nàng sẽ nhanh chóng suy yếu. Mỗi khi nghĩ tới đây, Chiến Nham liền cảm thấy trong lòng đau nhói.

Tộc trưởng gánh vác trách nhiệm của cả một bộ tộc, sứ mệnh của nàng làm nàng vô cảm với tình ái, nàng kiên cường dũng cảm hơn tất cả nữ tử trong tộc, không phải nói là hơn tất cả nam tử trong tộc, có lẽ vì nàng quá mức chói loá như thế, Chiến Nham mới đặt nàng vào lòng, nhưng mà càng tiếp xúc gần, hắn càng muốn tộc trưởng cũng có thể giống như một nữ tử bình thường, được mình bảo vệ ở phía sau, nhưng y cũng biết, đây là điều không thể.

Trong đại điện trống rỗng, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại một mình tộc trưởng Ôn Tuy ngồi trên vị trí cao. Nét ung dung cao quý trên mặt nàng nhanh chóng biến mất, nâng tay đặt quyền trượng trong tay dựa vào bên cạnh, cả người dựa vào tay vịn kế bên, vỗ đùi mắng: “Cái con nhóc xấu xa Ôn Ấu Hạ kia! Bản thân thì chạy ra ngoài vui vẻ, để lại một bãi chiến trưởng cho lão nương!”

Mắng xong một trận, nàng đỡ trán, cầm quyền trượng của tộc trưởng, hệt như đang chống gậy đi vào trong phòng của tộc trưởng ở phía sau.

Đi Thánh Địa một chuyến, không chỉ linh lực, nàng cảm thấy đầu của mình cũng sắp bị rút sạch. Nếu không nghỉ ngơi đàng hoàng, ước chừng nàng còn chết sớm hơn cả ca ca nàng, chẳng sống nổi đến năm ba mươi tuổi.

Nhưng mà Ôn Tuy không thể nghỉ ngơi được bao lâu, có lẽ chỉ được khoảng nửa ngày, có người đến báo nói là đã bắt được vật thể phiêu đãng ở gần sơn lĩnh Động Ngưỡng, mời nàng đến xem.

Ôn Tuy chỉ đành tiếp tục bày ra nụ cười đoan trang, đi tới đó xem tình hình rốt cuộc là như thế nào.

Thứ đã bắt được bị giam ở trong lồng, nâng đến bậc thềm ở trước điện, mọi người trong tộc tò mò vây xem ở một bên, còn có không ít trẻ con phát ra tiếng suýt xoa kinh ngạc, dò đầu ra phía trước để xem cho rõ hơn.

Chiến Nham mang người bao vây chiếc lồng lại, không để mọi người đến gần lồng, để tránh cho thứ trong lồng đột nhiên bùng phát đả thương mọi người. Tuy lúc bắt được thứ này mọi người đều không bị thương, thứ này chỉ bỏ chạy, không có ý phản kháng, nhưng toàn thân nó là trọc khí ác khí quá nặng nề, quả thực làm người ta bất an.

“Tộc trưởng đến rồi!” Có một vị tộc nhân cao giọng nói, nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh, ngay cả đứa bé nhỏ nhất cũng biết không thể ồn ào, mở to hai mắt nhìn tộc trưởng bước chậm rãi từ trên bậc thềm xuống.

Ôn Tuy bước xuống bậc thềm từ trong ánh mắt của mọi người trong tộc, lúc nhìn vết máu ở xung quanh chiếc lồng, nàng cau mày. Không biết vì sao, tim đập thình thịch trong lòng nàng, có loại cảm xúc bồn chồn bất an. Nàng cố đè nén cảm xúc rối bời trong lòng xuống, đi xung quanh chiếc lồng, ghé sát người vào nhìn vật thể ở bên trong.

Chiến Nham thấp giọng nhắc nhở bảo: “Tộc trưởng cẩn thận.”

Ôn Tuy phẩt tay, tỏ ý không cần nhiều lời, sau đó nghiêng người nhìn vật thể bên trong lồng. Thứ đó hình như bị thương, vẫn đang chảy máu không ngừng, toàn thân là ác khí quấn quanh, che kín thân hình, nhưng Ôn Tuy nhìn lại cảm thấy dường như là hình dáng của một con hươu, lại hơi giống với một người đang co rúm lại.

Ôn Tuy quan sát, đột nhiên giơ tay về phía trước, tiến vào trong đám ác khí mờ mịt, sờ vào mặt của vật thể đó một cách chuẩn xác.

Đường nét này đích thị là một con người.

Ôn Tuy ngưng tụ linh khí trong tay, huơ đám ác khí trước mặt đi. Linh quang màu xanh lục hệt như ánh sáng đom đóm, cắn nuốt hắc khí vẩn đục tà ác, một lát sau, vật thể trong lồng lộ ra hình dáng thật sự—- Một nam tử thoi thóp hơi tàn.

Sắc mặt của anh cực kì nhợt nhạt, tóc dài đen nhánh, có một miếng vải mỏng màu xanh che ở trên mắt, dung nhan tuấn mỹ, khác với nam tử trong tộc của bộ tộc Ôn Hiến, toàn thân không nhìn thấy chút khí chất thô lỗ nào, chỉ có sự thanh bình vô tận, hết sức đối lập với luồng trọc khí tà ác không ngừng lan tỏa từ trên người anh.

Nam tử này dáng vẻ nhếch nhác, trên cơ thể đầy rẫy vết thương, dường như đã mất đi ý thức. Tay của Ôn Tuy đặt lên trán anh, đột nhiên tò mò rốt cuộc trên người anh đã xảy ra chuyện gì, và vì sao lại đi lạc vào nơi này.

Chiến Nham ở bên cạnh thấy tộc trưởng nhìn chằm chằm vào nam tử đã lộ ra bộ dáng thật sự trong lồng, không hiểu vì sao trong lòng có chút bất an. Y tiến lên trước bảo: “Tộc trưởng, lúc trước hình như người này mất đi ý thức, bị trọc khí tà ác điều khiển lang thang khắp nơi, vì hắn ta mà có nhiều chỗ trong sơn lâm cây cỏ đều héo tàn, bị ác khí ô nhiễm. Nguy hiểm bậc này, vẫn nên sớm ném hắn đi thật xa, để tránh mang đến tai họa cho tộc nhân.”

Nếu là lúc trước, Ôn Tuy có lẽ sẽ đồng ý, dẫu sao nàng là tộc trưởng, phải suy nghĩ cho tộc nhân, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nhưng, nàng nhìn gương mặt xa lạ chưa từng gặp qua này, không biết vì sao lại chẳng thể gật đầu.

Một lát sau, Ôn Tuy thu tay về nói: “Ta muốn giữ chàng lại.”

Chiến Nham nghe thế, kinh ngạc mở to hai mắt, không chỉ y, mà những người vây xem xung quanh cũng mở to hai mắt.

“Nhưng mà tộc trưởng, người ngoài thế này sao có thể…” Chiếm Nham vẫn còn muốn khuyên ngăn, Ôn Tuy nghiêng đầu nhìn y một cái.

Chiến Nham lùi về phía sau một bước không lên tiếng, nhưng lúc này có hai vị trưởng lão đuổi đến thay đổi sắc mặt, “Tộc trưởng! Chiến tế ti nói đúng, tộc trưởng đừng nên quên bi kịch của một trăm năm trước! Người ngoại tộc, còn là người xa lạ kì dị thế này, sao có thể giữ lại ở trong tộc, xin tộc trưởng suy nghĩ kì càng!”

Vị trưởng lão nói chuyện đã quá trăm tuổi, từng chứng kiến nhiều đời tộc trưởng, Ôn Tuy không thể không cân nhắc lời của ông ấy. Nhưng dẫu có là thế, nàng vẫn không muốn ném nam nhân bị thương nặng trong lòng này ra ngoài sơn lâm tự sinh tự diệt, thế là nàng bảo: “Nếu đã như thế, đi mời Thần Lộc (hươu thần) đến, xem Thần Lộc lựa chọn thế nào.”

Lời này vừa nói ra, trưởng lão hơi cau mày lại, nhưng vẫn không lên tiếng phản đối.

Các thế hệ của bộ tộc Ôn Hiến thờ phụng Lộc Thần, vì thế, trong tộc của họ có nuôi dưỡng một đàn linh hươu. Trong đó, con hươu có linh tính nhất sẽ có danh xưng là Thần Lộc. Nếu có người ngoại tộc đến đây, muốn ở lại, thì bắt buộc phải nhận được sự cho phép của Thần Lộc. Nếu Thần Lộc bằng lòng hôn lên trán của ngoại nhân, thì người đó có thể ở lại, còn ngược lại thì không thể ở đây.

Bi kịch một trăm năm trước mà trưởng lão nói lúc trước, cũng là vì một ngoại nhân, còn là một người ngoài xa lạ chưa thông qua sự cho phép của Thần Lộc.

Trong số những người đứng ở đây, trưởng lão và các tế ti chắc chắn đều không muốn giữ người ngoài lại, nhưng từ thời xa xưa đã có quy định xin Thần Lộc cho phép này, hơn nữa thái độ của tộc trưởng cứng rắn, họ cũng không còn cách nào.

Nhưng trưởng lão nhìn từng luồng ác khí lan toả ra ngoài từ trên thân thể của người trong lồng, không lo lắng lắm. Thần Lộc chỉ có thể tiếp nhận luồng khí thanh khiết, luôn tránh xa loại trọc khí tà ác, chắc chắn sẽ không chịu thân cận, đến lúc đó dẫu tộc trưởng, dù muốn cũng không thể giữ người lại.

Nhưng mà, mọi việc lại nằm ngoài dự đoán của họ, sau khi Thần Lộc được mang đến, ấy thế mà không hề tránh né ác khí trên thân thể của người này, dù trông vẻ cực kì không thích ác khí kia, cũng vẫn tiến lên trước kê đầu mình sát lên trước trán người đó thể hiện sự thân thiết.

Ôn Tuy đem người trong lồng ra ngoài ôm vào ngực, thấy Thần Lộc hôn lên trán của người này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. May quá, chuyện này đúng như dự liệu của nàng. Lúc nãy khi nàng tạm thời xua đi ác khí trên thân thể của người này, cảm giác được trong mắt anh dường như có luồng khí thanh khiết, nên mới mở miệng cho mời Thần Lộc, cuối cùng không bị thất vọng.

“Trưởng lão, ông cũng thấy rồi, nếu Thần Lộc cũng công nhận người này, vậy hắn có thể tạm thời ở lại trong tộc.”

“Chuyện này…nhưng trọc khí tà ác trên người hắn cuồn cuộn không dứt, nên giao cho ai trông chừng đây?”

“Ta đích thân trông chừng hắn.” Ôn Tuy mặt không đổi sắc bế người lên, dưới ánh nhìn chăm chú ngạc nhiên đờ đẫn của mọi người đi về trong điện.

Tác giả có lời muốn nói: Bé mù à! Bị bắt lại rồi nha!

Bình Luận (0)
Comment