Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 198

Sổ tay trùng sinh công lược [198]

Phần Ôn Tuy (Trung)

Chương 198: Vu cốt.

Trans: Meounonna

 

Từ khi Dịch thức tỉnh linh trí, vẫn luôn ở trong Trọng Minh Sơn Lâm, khu rừng núi này đã đồng hành với anh trải qua rất nhiều năm tháng, có lẽ trong mắt người ngoài, đây chỉ là một khu sơn lâm, nhưng đối với anh, nó lại là ngôi nhà mà anh bắt buộc phải trấn thủ coi sóc.

Bên trong Trọng Minh Sơn Lâm có linh khí nồng đượm, là vùng đất lành tu hành của rất nhiều linh vật, nhưng đồng thời, vì một vài nguyên nhân nào đó, nơi này không thể dung nạp bất kì một luồng khí không trong sạch nào, chỉ có sinh vật mang thanh khí và linh khí thuần khiết nhất mới có thể tiến vào Trọng Minh Sơn Lâm.

Bức chắc tự nhiên này đã giúp Dịch chặn lại rất nhiều kẻ mang ý đồ xấu, nhưng khi biến cố đột nhiên xảy ra, sau khi trên người Dịch cũng bị lây nhiễm trọc khí tà ác, vùng rừng núi này cũng bài xích anh ra ngoài như những thứ khác.

Ngày hôm ấy, Dịch đang tìm một loại linh dược ở trong sơn lâm, đi ngang qua dòng suối trong vắt, chợt thấy trong nước có tơ máu đỏ đen, không ngừng chảy từ trên thượng nguồn xuống. Anh liền men theo dòng nước đi lên trên tìm kiếm, chưa đi được bao xa liền nhìn thấy một con hươu bị thương, con hươu này vốn là hươu trắng, nhưng không biết vì sao bắt đầu từ phần đuôi, như thể bị thứ gì đó ăn mòn, nửa thân người biến thành màu đỏ đen, máu thịt mục ruỗng, và từ trên người nó có lượng lớn máu bắn tung tóe ra ngoài, rơi vãi trên cỏ, đất và nước suối ở xung quanh.

Trọc khí tà ác quanh thân hươu trắng kinh người, nó quỳ rạp dưới đất dường như bị khí đen bao phủ, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng.

Sinh linh ở trong Trọng Minh Sơn Lâm không nhiều, nhưng đều rất có linh tính, nếu ở bên ngoài đa phần sẽ là linh thú bị tranh giành quyết liệt, đặc biệt là hươu trắng. Dịch thường đi lại trong núi, đàn hươu trắng ở trong sơn dã thường sẽ đi theo phía sau anh, giúp anh gánh vác một số đồ vật, ngày trước mỗi khi anh nghỉ ngơi bên suối, đám hươu trắng cũng sẽ thân mật đến gần anh.

Dịch vô cùng yêu thương và bảo vệ tất cả sinh vật trong Trọng Minh Sơn Lâm, cho nên khi anh nhìn thấy dáng vẻ của hươu trắng như thế, lập tức tiến lên cứu chữa. Trọc khí tà ác trên người hươu trắng được anh xua đi, vết thương cũng được anh chữa trị. Nhưng sự tình không hề kết thúc tại đây, vài ngày tiếp theo, Dịch không ngừng phát hiện nhiều loại thú cũng xuất hiện tình trạng tương tự như con hươu trắng đó.

Dịch đã sớm phát giác sắp xảy ra chuyện, nhưng vẫn luôn không rõ sẽ xảy ra việc gì, nay chuyện này xuất hiện, anh lập tức ý thức được đây là điềm báo tai họa trong tinh tượng.

Mất một khoảng thời gian, dưới sự giúp đỡ của các linh vật trong núi, Dịch tìm thấy được nguồn gốc của luồng trọc khí tà ác. Ác khí trồi lên từ dưới đất, đã biến rừng núi xung quanh hóa thành quỷ vực. Cây cối hoa cỏ vốn tỏa ra thanh khí một khi bị lây nhiễm ác khí, toàn bộ bị héo úa chết đi, còn các vật thể sống khi bị dính ác khí sẽ bị ác khí quấn thân, cuối cùng bị trọc khí tà ác ăn mòn hoàn toàn, giống hệt như các con thú mà Dịch nhìn thấy.

Tuy không biết trọc khí tà ác này vì sao lại xuất hiện ở trong Trọng Minh Sơn Lâm, nhưng phải nhanh chóng tìm ra được nguồn cơ của đám ác khí này, tìm cách tiêu trừ.

Dịch không suy nghĩ nhiều, liền tiến vào khe nứt dưới đất, nhưng sự tình còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều, luồng trọc khí tà ác trong khe nứt cực kì nồng đậm, dù là anh cũng không cách nào hoàn toàn loại trừ, thậm chí còn bị trọc khí tà ác cắn nuốt ngược lại. Mắt thấy sự tình căng thẳng, Dịch không còn cách nào khác, chỉ đành bí quá hóa liều, đem đầu nguồn phát tán ra trọc khí tà ác kia— Một khúc xương đen kì dị chuyển vào trong cơ thể mình, lấy thân thể thanh khí của mình để tách biệt ác khí.

Như thế thì anh phải chịu đựng nỗi đau ác khí tấn công, trọc khí ăn mòn. Hơn nữa, Trọng Minh Sơn Lâm cũng sẽ không còn thích hợp để anh cư trú, thanh khí của bức chắn trong núi sẽ tự động bài xích anh, thanh khí và ác khí trong cơ thể không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, Dịch đã hoàn toàn dựa vào một chút tỉnh táo cuối cùng rời khỏi Trọng Minh Sơn Lâm.

Sau khi rời khỏi Trọng Minh Sơn Lâm, gần như Dịch đã mất đi ý thức, chỉ còn sót lại một ít bản năng. Anh mất nhà của mình, trọc khí tà ác trên cơ thể lại nồng đậm đến mức có thể ô nhiễm tất cả mọi thứ xung quanh, thế là anh chỉ đành không ngừng phiêu dạt, hy vọng có thể tìm thấy một nơi không người, không đến nổi liên lụy người khác.

Không biết vì sao, anh xuyên qua Mộng Trạch, đi đến nhân giới, còn vô tình đi vào nơi trú quân của bộ tộc Ôn Hiến Vu tộc. Dịch không hề biết bản thân đang ở đâu, anh vô cùng mệt mỏi và đau đớn, gần như không thể duy trì hình người, sắp hóa thành nguyên hình thân hươu đuôi ngựa sừng rồng.

Nhưng ngay vào lúc đó, anh bị tộc nhân bộ tộc Ôn Hiến phát hiện, đồng thời bị bắt ở trong sơn lĩnh.

Nếu là ác thú, có lẽ đã bị trực tiếp g**t ch*t, nhưng tộc nhân bộ tộc Ôn Hiến không biết sinh vật bị ác khí bao vây rốt cuộc là gì, thế là chỉ đành bắt lấy anh, mang về đưa tộc trưởng định đoạt.

Tất cả mọi việc sau khi bị bắt, Dịch hoàn toàn không biết, thần trí anh không rõ ràng, cố gắng áp chế ác khí trong cơ thể không được xông ra ngoài gây hại cho mọi người, đến cuối cùng anh đã mê mang bất tỉnh, cũng không biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Vì thế, khi Dịch lần nữa tỉnh dậy, phát hiện bản thân được người ta đặt ở trên giường, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bản thân anh hiểu rõ, dáng vẻ của bản thân lúc trước, người bình thường chắc chắn không dám đến gần, càng đừng nói trị thương cho mình.

Dịch sờ vào cơ thể, ấy thế mà quần áo cũng được thay mới, ác khí trên người tỏa ra rất nhiều, nhưng chỉ là ác khí ở bên ngoài, khúc xương trong cơ thể anh vẫn đang không ngừng sản sinh ra trọc khí tà ác đáng sợ. Ban đầu anh còn có thể không ngừng trừ khử ác khí, nhưng đến cuối cùng dần dần không ức chế nổi nữa, mới biến thành bộ dáng bây giờ.

Anh là yêu thú đồng tử kép trong cơ thể có thanh khí cuồn cuộn không dứt, ngay cả anh mà cũng nhếch nhác như vậy, nếu đổi thành yêu thú khác, sợ rằng đã không thể chống đỡ đến hiện tại. Nghĩ tới các linh thú trong Trọng Minh Sơn Lâm cũng xem như được giải cứu, trong lòng Dịch ít nhiều đã yên lòng hơn.

Nhưng mà… Dịch sờ vào mắt mình, hồi trước sở dĩ anh phải che mắt, là vì đôi yêu mục đồng tử kép sẽ gây tổn thương cho người khác, dùng linh sa thanh khí che đi thì sẽ không vấn đề gì, tuy nhắm mắt, anh cũng có thể nhìn thấy người và vật. Nhưng hiện tại, vì khúc xương tà ác trong cơ thể, trước mắt anh đen kịt, thật sự không còn nhìn thấy gì nữa.

Không nhìn thấy sự vật xung quanh, người bình thường khó tránh khỏi sẽ sinh lòng hoảng sợ, nhưng Dịch không như thế, anh im lặng ngồi ở bên mép giường một lúc lâu, hồi tưởng lại lúc trước mình đã đi đến nơi nào, sau đó cảm nhận thấy xung quanh không có ai, bèn mài mò đi chầm chậm ra ngoài.

Ôn Tuy làm xong việc ở tiền điện quay về, muốn xem thử vị nam tử không biết họ tên kia đã tỉnh lại chưa, ai ngờ vừa đi tới hậu điện, liền nhìn thấy một nam tử từ hành lang đi đến.

Bước chân của anh bình thản thong dong, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, không thể nhìn ra được anh đang chịu đựng sự ăn mòn mạnh mẽ của ác khí trong cơ thể. Bên cạnh anh là từng cây cột hiến tế hình tròn cao lớn nâng đỡ mái điện to rộng, ánh nắng mặt trời xuyên qua trụ hiến tế, phản chiếu hình bóng của hoa lá, chim chóc và ngọn lửa lên người anh. Tuy trên người ác khí dày dặc, nhưng cảnh tượng này làm Ôn Tuy vô cớ cảm thấy thánh khiết và trang trọng, cảm giác hết sức kì dị.

Ôn Tuy ngẩn người một lát, cũng không lên tiếng, chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh nam tử, nghiêng mặt nhìn anh.

Y phục trên người anh là do nàng thay, quần áo của anh đã giặt xong và đang treo ở đằng sau phơi khô, nhưng miếng vải sa trên mắt vẫn là miếng vải cũ của anh, Ôn Tuy phát giác được sự nguy hiểm trong đó, nên không dám đụng bừa, sợ có ảnh hưởng gì đó. Nàng thay quần áo cho anh, lau cơ thể, cũng gội đầu cho anh luôn, chăm sóc cực kì thỏa đáng, cuối cùng còn nhét người lên trên giường của mình.

Ôn Tuy lớn đến từng này tuổi, còn chưa từng chăm sóc ai tỉ mỉ như thế, nhưng tuy nàng là tộc trưởng, trong điện cũng không có ai hầu hạ, ngay cả đàn linh hươu ở trong rừng phía sau hậu viện cũng do nàng đích thân nuôi dưỡng, cho nên để nàng chăm sóc người ta một lần cũng không vấn đề gì. Hơn nữa nam tử hợp tâm ý thế này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy lòng đã tràn ngập yêu thích, giúp lau người gì đó, nàng hoàn toàn không để tâm.

Bây giờ nam tử này đang mặc quần áo lúc trước của ca ca nàng, y phục của bộ tộc Ôn Hiến hoa văn phức tạp màu sắc rực rỡ, dung mạo của nam tử lại quá nhẹ nhàng trong sạch, theo lý mà nói có lẽ sẽ không hợp, nhưng sau khi mặc quần áo lên người, ấy thế mà làm tôn sự diễm lệ của nam tử này lên ba phần, Ôn Tuy thừa nhận lúc nãy bản thân nhìn thấy nam tử đi từ xa đến đây, thật sự đã bị kinh ngạc vì sắc đẹp này một phen.

Vóc dáng của anh không khác biệt mấy với ca ca, nhưng trông có vẻ ốm hơn rất nhiều, áo bào chỉ choàng ở bên ngoài, không thắt dây và buộc đai lưng, nên càng làm nam tử trông phiêu dật ốm yếu. Cái eo thon kia, lúc trước Ôn Tuy giúp anh vệ sinh thân thể đã thuận tay đo thử, được rồi, muốn nhỏ hơn eo nàng luôn, ngược lại là lồng ngực dày rộng hơn nàng nghĩ một chút. Khi mặc y phục, hoàn toàn không nhìn ra.

Ôn Tuy còn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên thấy nam tử bên cạnh dừng bước chân lại. Anh đã phát giác được sự tồn tại của nàng, hơi nghiêng đầu, mở miệng nói: “Đa tạ nàng đã cứu ta.”

Giọng nói của anh rất dễ nghe, dịu dàng hệt như một cơn gió, nghe mà xương cốt rụng rời. Nam nhi của bộ tộc Ôn Hiến ai nấy đều cường tráng hào sảng, nói chuyện cực kì mạnh mẽ vang dội, đứng ở vách núi bên đây nói chuyện, mà người bên vách núi bên kia cũng có thể nghe thấy, Ôn Tuy nào đã từng gặp một nam tử dung mạo, giọng nói, tính cách đều dịu dàng hòa nhã như gió thế này bao giờ, ngay lập tức đám thảo nguyên trong lòng đã bắt đầy lung lay xao động.

Nàng khẽ ho một tiếng, bảo: “Sao chàng biết là ta đã cứu chàng, nếu ta là một người xấu, lời cảm ơn này của chàng chẳng phải đã nói sai rồi sao.”

Đột nhiên nam tử nở nụ cười, chỉ hơi cong khóe môi, Ôn Tuy hô hấp đình trệ, trong lòng thầm nhủ: Luôn nghe nói phàm gian có quân vương vì một nữ tử mà thần hồn điên đảo, đánh mất giang sơn, còn tưởng đây chỉ là chuyện cười không đáng nhắc tới, bây giờ xem ra, thế gian thật sự có loại mỹ nhân có thể làm người ta quên đi mọi thứ.

“Đa tạ nàng cứu ta, nhưng ác khí trên người ta sẽ càng ngày càng nhiều, người bình thường không có cách nào trừ khử, cho nên ta không thể ở lại đây lâu, để tránh liên lụy nàng.”

Ôn Tuy nghe thấy lời này, nét cười bông đùa trên mặt cũng biến mất, nàng cau mày suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Trên người chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta không thể làm rõ nguồn cơn phát tán ác khí đó là gì?”

Chuyện này nói ra cũng kì lạ, các thế hệ vu tộc của nàng đời đời trấn thủ luồng trọc khí ô nhiễm bên dưới, nhưng nàng lại bó tay với ác khí trên người nam tử, với sức mạnh của nàng mà lại chỉ có thể trừ khử một chút ác khí ở bề mặt, và không thể nhìn ra được rốt cuộc thứ gì đã tỏa ra ác khí. Thân là tộc trưởng bộ tộc Ôn Hiến, sức mạnh của nàng cực kì cường đại, chính vì sức mạnh quá lớn, cơ thể mới không thể chịu đựng nổi, dẫn đến tiêu vong sớm.

Ôn Tuy cực kì tự tin với năng lực của bản thân, nhưng chuyện này xác thực làm nàng bó tay hết cách.

Nam tử bên cạnh dường như có thể đoán được những gì nàng suy nghĩ trong lòng, anh nói: “Đa tạ nàng suy nghĩ cho ta, chỉ là ngọn nguồn dẫn đến chuyện này ta cũng không biết bắt nguồn từ đâu, nàng không cần muộn phiền vì ta. Hơn nữa, ác khí trên người ta sẽ ăn mòn những người đến gần, không biết người nàng có bị thương gì không.”

Ôn Tuy: “Không có, ta là tộc trưởng của một bộ tộc, chẳng qua chỉ là chút ác khí, vẫn chưa thế làm gì ta được, chuyện này chàng không cần lo lắng.”

“Đúng rồi, còn chưa hỏi, chàng tên là gì?”

Dịch nói: “Ta tên là Dịch, đến từ Trọng Minh Sơn Lâm.”

Ôn Tuy thầm nghĩ, Trọng Minh Sơn Lâm là nơi nào? Nhưng nàng không hỏi ra miệng, chỉ bảo: “Ta tên Ôn Tuy, ở đây là nơi đóng quân của bộ tộc Ôn Hiến vu tộc, nếu chàng đã đến đây thì không cần đi vội, ở lại đây ít hôm, không chừng ta có thể tìm được cách giúp chàng, nếu không một mình chàng lại phải đi đến nơi nào?”

Thấy Dịch không muốn thay đổi chủ ý, Ôn Tuy tiếp tục bảo: “Hơn nữa nếu ta để chàng tùy tiện rời đi như thế, ai biết ác khí trên người chàng khi nào bùng phát, sẽ hủy hoại rừng núi xung quanh của bọn ta, phải biết là khoảng thời gian trước chàng đã tàn phá một khoảng rừng rộng lớn ở trong sơn lĩnh của bộ tộc ta rồi đó.” Ôn Tuy há miệng nói bừa, không hề có một chút cảm giác hổ thẹn nào khi lừa gạt người ta.

Còn Dịch thật sự tưởng rằng mình đã hủy hoại rừng núi xung quanh của bộ tộc người ta, gương mặt lập tức hiện lên vẻ áy náy, “Ta rất xin lỗi, tuy ta đã cố gắng áp chế, nhưng vẫn gây ra tai họa này, đợi ta khỏe lại, sẽ cố gắng bồi thường cho các nàng.”

“Bồi thường thì không cần, ta cũng không phải là người nhỏ mọn, tóm lại bây giờ chàng ngoan ngoãn ở lại đây một khoảng thời gian trước đã.”

“…Thế thì, vậy ta đành làm phiền nàng.”

Ôn Tuy sờ cằm, nam nhân này đúng là dễ lừa thật.

Cứ như thế, Dịch bị Ôn Tuy lừa gạt tạm thời ở lại bộ tộc Ôn Hiến. Người trong bộ tộc đã lâu lắm rồi chưa thấy người ngoài tới, mỗi ngày đều có người tò mò bàn tán về nam tử bị tộc trưởng giấu ở trong điện.

“Ta nghe nói nam tử đó vô cùng mỹ mạo, tộc trưởng nhìn trúng người ta rồi, cho nên mới nhốt người ta trong điện.” Nam tử đầu đội ruy băng màu sắc sặc sỡ thần thần bí bí nói, rõ ràng là đang thì thầm, nhưng giọng lại to đến mức xung quanh mười mấy mét đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Không phải đâu, tộc trưởng tỷ tỷ sao có thể là người như thế, Sô tế ti ca ca nói rồi, là vì nam tử đó rất nguy hiểm, tộc trưởng mới phải đích thân canh chừng hắn ta.”

“Các ngươi không biết, ta đã thật sự nhìn thấy rồi, lần trước ta đưa đồ ăn vào trong điện cho tộc trưởng, nhìn thấy tộc trưởng và nam tử kia vai kề vai ngồi ở đó cho linh hươu ăn, hai người nói cười thân mật lắm!”

“Ngươi đừng nói bậy nữa, tộc trưởng sao có thể nhìn trúng người ngoại tộc chứ.”

“Sao ta lại nói bừa, ngươi chưa thấy nam tử đó trông đẹp cỡ nào đâu, còn đẹp hơn cả em gái Du Tranh nữa cơ.”

“Một nam nhân sao có thể so sánh với em gái Du Tranh của chúng ta chứ?”

“Ôi trời, nếu tộc trưởng thật sự nhìn trúng nam tử ngoại tộc kia thì phải làm sao? Dương bà bà nói rồi, nam tử bên ngoài giỏi lừa gạt nhất, nếu tộc trưởng bị lừa…”

Mọi năm trong bộ tộc Ôn Hiến không có chuyện gì mới mẻ, thế là lời đồn của tộc trưởng và nam tử ngoại tộc thần bí bị truyền đi càng ngày càng xa, đến cuối cùng mấy vị trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, cùng nhau đi tìm tộc trưởng.

“Tộc trưởng, ngài phải lập gia đình rồi.” Trưởng lão râu trắng nghiêm túc bảo.

Ôn Tuy: “Hả?”

“Nếu như có thể để lại một đứa bé, sau này cũng có thể tiếp nhận vị trí của Ấu Hạ, Ôn gia chỉ còn lại hai người, e rằng sau này sẽ không còn ai thừa kế.” Trưởng lão ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Tuy.

Dẫu sao ở đây chỉ có vài vị trưởng lão nhìn mình lớn lên, các tế ti đều không ở đây, Ôn Tuy cũng không giả vờ ra vẻ nữa, dùng giọng điệu hơi lưu mạnh bảo: “Các vị lão gia tử gấp cái gì chứ, Ấu Hạ chẳng phải đang ở bên ngoài sao, nói không chừng đợi vài năm nữa có thể mang theo một đứa bé quay về đó, cần gì ta phải sinh.”

Mấy vị trưởng lão bị giọng điệu của nàng chọc tức đến mức hàm râu muốn bay lên, “Đây là lời mà một người làm cô người ta như con nên nói à?!”

“Tộc trưởng, nói thật lòng, ta cảm thấy Chiến tế ti cũng không tệ, hắn cũng có ý với tộc trưởng, chỉ cần tộc trưởng gật đầu, lập tức có thể chuẩn bị hôn tế.”

Ôn Tuy vừa nghe, liên tục phẩy tay, “Đừng đừng đừng, ta không thích kiểu người như Chiến tế ti, thế này đi, các ông tìm cho ta một người giống Dịch đi, cũng không phải ta không thể cân nhắc.”

Mấy vị trưởng lão nghe thấy lời này, lập tức bùng nổ, các ông lo lắng tộc trưởng nhà mình sẽ nhìn trúng kẻ ngoại tộc kia, nên mới vội vã đến tìm người, bây giờ nghe lời tộc trưởng thế này, nàng thiệt sự định làm thật ư?!

“Tuyệt đối không thể! Tộc trưởng, bé Tuy à! Chẳng lẽ con không nhìn ra, nam tử kia không phải người bình thường sao? Ngay cả gốc gác của hắn con cũng không biết, sao có thể hồ đồ như vậy!” Trưởng lão vỗ đùi, rất có khí thế nếu Ôn Tuy không thay đổi ý định, ông sẽ nằm dài trên đất khóc lóc om sòm.

Ôn Tuy không bị dao động, “Ta biết lai lịch của chàng, ta đã nghe ngóng rõ ràng cả rồi. Chàng là yêu tộc, lúc trước ở trong Trọng Minh Sơn Lâm của Mộng Trạch, vì một vụ tai họa nên mới rời đi, sau đó lạc đến nơi này.”

“Còn có chuyện này, ta vốn không muốn nói bây giờ, vì ta còn chưa xác định, nhưng nếu các trưởng lão đã tìm đến, vậy ta nói cho các ông cũng không sao.” Ôn Tuy khựng lại một lát, ánh mắt trầm lắng nhìn lướt qua người các vị trưởng lão, chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ thứ phát sinh trọc khí tà ác trên người chàng ấy là vu cốt.”

“Sở dĩ ta buộc chàng ở lại đây, chính là vì chuyện này.” Đương nhiên còn có lòng riêng, nhưng cái này thì không nói tới, Ôn Tuy với nét mặt đường hoàng nghiêm chỉnh suy nghĩ.

“Vu cốt!” Tất cả trưởng lão đều kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Bình Luận (0)
Comment