Sổ tay trùng sinh công lược [199]
Phần Ôn Tuy (Hạ)
Chương 199: Người một nhà.
Trans: Meounonna
Ôn Tuy lần nữa giúp Dịch loại trừ trọc khí tà ác quấn quanh cơ thể, thật ra chuyện này làm rất vất vả, dù là Ôn Tuy cũng cảm thấy hơi không chịu nổi, để Dịch không nhìn ra, nàng chỉ đành làm một cách nhẹ nhàng, thở ra một hơi chầm chậm, ấn trán của mình.
Nhưng Dịch nhạy cảm hơn nàng nghĩ nhiều, anh kéo quần áo của mình lại, im lặng một lát sau đó vẫn đến gần kéo tay Ôn Tuy, ngay khi Ôn Tuy cảm thấy tim mình đập thình thịch, Dịch đặt ngón tay mình lên cổ tay nàng, dùng ít linh lực thăm dò sơ qua.
Sau cái chạm nhẹ đó, anh buông Ôn Tuy ra, nghiêng mặt về phía nàng, nghiêm túc nói: “Linh lực của nàng đã hao tổn quá nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như thế nàng sẽ bị tổn thọ, không cần giúp ta loại bỏ ác khí nữa.”
“Ta nghĩ đã đến lúc ta phải rời đi, không thể liên lụy đến nàng nữa.” Từ tận đáy lòng Dịch vô cùng áy náy, từ trước đến nay anh chưa từng đau lòng đến mức như thế bao giờ. Thật ra anh đã sớm nên rời đi, cho dù Ôn Tuy không giống với những người khác, nàng không bị ác khí ăn mòn, anh cũng không nên sơ ý một mực để nàng hao phí linh lực nhiều như vậy.
Nhưng Dịch cũng biết, sở dĩ bản thân không muốn rời đi, không phải vì Ôn Tuy có thể tạm thời giúp mình ức chế ác khí, mà vì nguyên nhân khác, nguyên nhân này nếu nói rõ làm anh có vài phần hoảng hốt.
Chỉ là khoảng thời gian tiếp xúc chung đụng ngắn ngủi mà thôi, anh cũng không biết bản thân vì sao lại nảy sinh tình cảm đặc biệt đó với cô gái trước mặt, trên thực tế lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của nàng, tim anh như bị ai đó bóp chặt, giọng nói ấy dường như đến từ tiền kiếp, mang đến cho anh nỗi xúc động quá đỗi quen thuộc.
Anh chưa từng nếm trải tư vị này, cũng không biết phải diễn tả thế nào, tình huống như hiện nay, dù anh có ý niệm khác, cũng không thể mở miệng được. Điều anh có thể làm bây giờ chỉ là không thể tiếp tục liên lụy tới nàng mà thôi. Có lẽ đợi khi anh giải quyết xong nan đề trước mặt, sẽ đến gặp nàng bằng diện mạo tốt đẹp hơn, đến khi ấy, có lẽ anh mới có thể nhận được tình cảm xứng đáng, dáng vẻ nhếch nhác thảm hại như bây giờ, anh thật sự không cảm thấy Ôn Tuy sẽ có ý gì với mình.
Lần này Ôn Tuy không lừa anh tiếp tục ở lại như lần trước, chỉ thở dài một hơi bảo: “Các trưởng lão trong tộc muốn ta sớm tìm người thành thân, để lưu lại tộc trưởng kế nhiệm cho tộc nhân.”
Dịch im lặng trong chốc lát, mới chần chừ hỏi: “Vậy… nàng sắp phải thành thân rồi sao?”
Khi Ôn Tuy nói chuyện vẫn luôn quan sát vẻ mặt của anh, nghe thế ừ một tiếng bảo: “Các trưởng lão đang tuyển chọn phu tế (kén chồng) cho ta.”
Dịch không nói chuyện nữa. Anh không biết bản thân nên nói gì, cũng không có lập trường nói gì cả.
Ôn Tuy không thể đợi được câu hỏi ‘Vậy nàng có đồng ý hay không’ của anh, cũng không tiện xuôi theo trả lời, chỉ đành nhịn xuống những lời muốn nói. Thật ra chưa quen nhau bao lâu, nàng có ý với người này, người này chắc chắn không hề phát hiện, anh sống nội tâm kín đáo, có lẽ không quen với kiểu thể hiện tình cảnh bộc trực thẳng thắn của người vu tộc.
Cách đây vài ngày trước khi Ôn Tuy quyết định chuyện kia, nàng đã vạch cho mình một con đường. Hôm nay nếu Dịch hỏi, nàng sẽ thẳng thắn nói cho anh biết, nếu không hỏi, chuyện này sẽ không được nhắc tới, xem như một chút lòng riêng của nàng.
Ho một tiếng, Ôn Tuy chuyển chủ đề, “Ngày mai là lễ tế Lộc Thần của bộ tộc ta, đến lúc đó chàng cũng tham gia cùng nhé.”
Dịch hơi động đậy ngón tay, lắc đầu: “Đó là sự kiện trọng đại của bộ tộc các nàng, một người ngoài như ta, thật sự không thích hợp đột nhiên tham gia.”
Ôn Tuy: “Chàng là khách mời đặc biệt của ta, ta mời chàng đi, nếu chàng không đến, lòng ta sẽ khó chịu buồn bã lắm, chàng xem ta giúp chàng trừ khử ác khí hao phí nhiều linh lực như thế, một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy mà chàng cũng không chịu đồng ý với ta ư?”
Dịch vẫn không quá quen với cách nói chuyện mang theo chút thân mật của Ôn Tuy, nghe nàng nói chuyện liền cảm thấy tai mình ngứa ngáy, nhưng anh cũng không tài nào từ chối được, thế là cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Lễ tế bái Lộc Thần được tổ chức cực kì long trọng, đến ngày lễ tế, tộc nhân bộ tộc Ôn Hiến mặc trang phục lộng lẫy, trên đầu đeo đủ loại hoa cỏ tươi mới, kết bạn đi loanh quanh hò hét trong rừng núi, đợi đến thời khắc mặt trời lặn đến khu vực Thánh Địa, ngọn lửa được hội tụ từ linh lực sẽ thắp sáng hàng trăm đống lửa khổng lồ xung quanh Thánh Địa, mọi người vây quanh đống lửa ngâm nga bài hát vu ngữ cổ xưa, nhảy điệu múa Vu Thần cầu xin Vu Thần phù hộ.
Tế ti ở lại xung quanh để chủ trì lễ tế của tộc nhân trong tộc, tộc trưởng và trưởng lão thì tiến vào trong Thánh Địa. Các trưởng lão ở trong đại điện Thánh Địa, còn tộc trưởng thì một mình tiến vào trong đàn tế ở sâu bên trong.
Mọi năm đều như thế, nhưng năm nay dường như hơi khác biệt.
Tộc trưởng Ôn Tuy vừa xuất hiện, mọi người đã sớm chờ đợi xung quanh bèn không nhịn được bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Chuyện gì vậy? Tại sao bên cạnh tộc trưởng có một nam tử xa lạ?”
“Đó chính là nam tử ngoại tộc ấy.”
“Hôm nay là lễ tế Lộc Thần, tộc trưởng sao có thể mang theo một người ngoại tộc bên mình?”
“Tộc trưởng chắc chắn có tính toán của tộc trưởng, ngươi không thấy các trưởng lão cũng chẳng phản đối à.”
“Đúng đó, lúc trước các trưởng lão không phải chẳng hề thích kẻ ngoại tộc đó hay sao?”
“Ta cảm thấy, hình như tộc trưởng thật sự rất thích nam tử ngoại tộc kia.”
“Khụ, nói thật lòng ta cũng cảm thấy nam tử ngoại tộc kia trông xinh đẹp hơn nam tử trong tộc của chúng ta nhiều.”
“Tranh tỷ tỷ đừng nói nữa, vị kia nhà tỷ sắp tức chết rồi kìa ha ha~”
Không chỉ là người bình thường, ngay cả các tế ti trẻ tuổi đều nhìn về phía nam tử ngoại tộc bên cạnh tộc trưởng bằng ánh mắt tò mò. Nhìn nụ cười nhẹ bất giác nở trên gương mặt của tộc trưởng trẻ tuổi trước nay vẫn luôn đoan trang uy nghiêm, nàng cẩn thận nắm tay nam tử kia đi về phía trước, các tế ti trẻ tuổi bắt đầu thì thầm trong lòng.
“Này! Chiến Nham, ngươi nhìn thấy chưa! Người bên cạnh tộc trưởng, chẳng lẽ tộc trưởng còn định mang hắn vào trong Thánh Địa à?”
“Tộc trưởng làm việc có chừng mực.” Chiến Nham lạnh mặt nói, ánh mắt sáng quắc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Dịch bên cạnh Ôn Tuy. Tộc trưởng thích kiểu nam tử thế này ư?
Dịch hơi ngại ngùng khi bị Ôn Tuy nắm tay, tuy trước mắt không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt xung quanh đang nhìn mình. Những ánh mắt đó phần lớn là tò mò, một số ít mang theo sự tức giận khó hiểu, và còn có vài ánh mắt cực kì gai người.
“Không cần để ý, người trong tộc ta chỉ hơi tò mò với chàng thôi, sau này quen là được rồi.” Ôn Tuy nhẹ giọng nói bên tai anh.
Sau này? Cho dù đã quyết định rời đi, nhưng nghe câu nói này của Ôn Tuy, trong lòng Dịch vẫn cảm thấy hơi vui vẻ.
Sau khi tiến vào Thánh Địa, giọng nói của người bộ tộc Ôn Hiến càng ngày càng xa dần, người còn tiến về phía trước chỉ còn lại Ôn Tuy, Dịch và vài vị trưởng lão, Dịch nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng ít, cảm thấy hơi không đúng, nhưng anh không dừng lại, cũng không hỏi, mà chỉ bình tĩnh thuận theo ý của Ôn Tuy tiếp tục đi thẳng.
“Được rồi, chúng ta đã đến nơi.” Khi Ôn Tuy nói câu này, nàng buông tay Dịch ra. Nàng lui về sau vài bước, đột nhiên hành một đại lễ vu tộc với Dịch, trưởng lão phía sau nàng cũng hành lễ theo.
“Dịch, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng bộ tộc Ôn Hiến Vu Tộc, xin chàng giúp đỡ chúng ta.” Giọng nói của Ôn Tuy chưa từng nghiêm nghị đến thế.
Cho dù Dịch không nhìn thấy, cũng biết xảy ra chuyện gì. Anh đứng tại chỗ, giọng nói bình tĩnh hòa nhã nói: “Nàng cần ta giúp nàng thế nào?”
Ôn Tuy đáp: “Bộ tộc Ôn Hiến Vu Tộc chúng ta đời đời đóng quân ở Nam Đồ, vì ở đây có một dòng suối trọc khí, sau khi trọc khí ở dưới lòng đất phun trào trải qua quá trình tịnh hóa (làm sạch), có thể trở thành địa khí nuôi dưỡng sơn lâm và người dân trong tộc, giúp tộc nhân có thể sinh sôi nảy nở. Còn thứ có thể tịnh hóa trọc khí chính là vu cốt, vu cốt là xương cốt của Vu Thần Thượng Cổ, là thứ Vu Thần ban cho bọn ta, nhưng vào mấy trăm năm trước vu cốt trong tộc của chúng ta vì một trận nội loạn đã bị người ta cướp mất, không rõ tung tích, đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn chưa thể tìm lại được.”
“Thế là hàng trăm năm qua, tộc nhân Ôn thị chúng ta đã thay thế vu cốt, dùng sinh mệnh của mình để duy trì tịnh hóa trọc khí, ai nấy đều không thể sống quá ba mươi lăm tuổi, chưa từng có ngoại lệ. Tộc nhân Ôn Thị đông đảo thuở ban đầu, nay chỉ còn lại hai người.”
Ôn Tuy gắt gao nhìn về phía Dịch, “Thứ đồ phát tán trọc khí tà ác trong cơ thể chàng chính là khúc vu cốt đó! Nếu có thể lần nữa mời vu cốt quay về đàn tế Thánh Địa, thì tộc của chúng ta không cần lo lắng nữa.”
Bây giờ Dịch mới hiểu ra, anh nhẹ gật đầu: “Nếu ta có thể giúp đỡ các nàng, đương nhiên tốt vô cùng, nhưng khúc xương trên người ta, không những không thể tịnh hóa trọc khí, mà còn không ngừng sản sinh ác khí, e rằng không phải vu cốt các nàng muốn tìm.”
Ôn Tuy kiên định nói: “Hồi trước khi ta giúp chàng trừ khử ác khí đã nảy sinh nghi hoặc, tra cứu tìm đọc rất nhiều điển tịch trong tộc, mới nắm chắc được chuyện này. Đây xác thực là vu cốt, có lẽ kẻ xấu sau khi cướp nó đi đã hiến tế vô số sinh linh, và hàng trăm năm nay bị ô nhiễm ở vùng đất cực kì tàn ác, mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.”
“Trong sách cổ có ghi chép lại cách này, ta cũng biết nên giải thế nào, chỉ cần phiền chàng đi cùng ta vào trong tế đàn, lợi dụng lực lượng của Vu Thần còn sót lại trong tế đàn lần nữa rút vu cốt ra, trấn áp nó, đương nhiên sẽ có cách trừ khử trọc khí tà ác.” Khi Ôn Tuy nói những câu này, giọng điệu nhẹ nhàng, chẳng nghe ra chút không ổn nào.
Chỉ có mấy vị trưởng lão đứng bên cạnh nàng nghe nàng nói như thế, lần lượt lộ ra thần sắc đau đớn. Chuyện này họ đều rõ hậu quả sẽ xảy ra, Ôn Tuy cũng đã nói với họ, một bên là tộc trưởng, một bên là tương lai của toàn bộ tộc nhân, dẫu cho họ có thầm than thở thế nào, cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Dịch không hề hay biết chuyện ấn giấu trong đó, anh nghe giọng điệu Ôn Tuy vững vàng như thế, cũng không nghĩ nhiều bèn gật đầu, “Chuyện này có lợi cho ta, có thể giúp ta trừ khử vu cốt, tránh cho ta chịu đựng nỗi đau đớn khi bị trọc khí tà ác ăn mòn, ta nên cảm ơn nàng.”
“Cho nên mới bảo thế sự kì diệu, chung quy chúng ta có duyên phận với nhau nên mới có thể trùng hợp như thế.” Ôn Tuy bật cười một tiếng, thấy Dịch không lộ ra thần sắc không vui, nàng thầm thả lỏng hơn nhiều, thế là lần nữa nắm lấy tay anh, “Đi, chuyện này không thể chậm trễ, chúng bắt đầu ngay thôi.”
“Trưởng lão, bên ngoài giao cho các vị trông chừng nhé.”
“Rõ, tộc trưởng.” Vài vị trưởng lão hành một đại lễ cực kì trang trọng của Vu tộc đối với Ôn Tuy, lễ này, ban đầu khi Ôn Tuy kế thừa chức vị trưởng tộc mới từng nhận đại lễ này. Ngay lúc này đây nàng mỉm cười nhìn về phía các vị trưởng lão, tự nhiên kéo Dịch vào trong tế đàn.
Tế đàn hình tròn hệt như một chiếc bát sâu, người ở bên trong trông vô cùng nhỏ bé. Phần đáy của tế đàn càng ngày càng hẹp dần, tạo thành một chỗ có kích thước bằng căn phòng, bức tường xung quanh được vẽ đủ loại hoa văn kì dị, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chính giữa có một hồ nước suối trong vắt, ở chính giữa hồ nước có một bục đá màu đen, tỏa ra huyết khí nhàn nhạt.
“Dịch, chàng lấy vu cốt ra cho ta.”
Không biết vì sao Dịch có hơi bất an. Anh ấn vào lồng ngực nơi ngăn cách vu cốt, đột nhiên hỏi: “Vu cốt này có làm tổn thương đến nàng không?”
Ôn Tuy bật cười, “Sao có thể chứ, đã bao lần ta giúp chàng trừ khử ác khí, chàng đã từng thấy ta bị ăn mòn qua chưa? Hơn nữa ở đây là Thánh Địa trong tộc của chúng ta, có cả lực lượng còn sót lại của Vu Thần, chắc chắn có thể trấn áp vu cốt.”
Dịch nghe thấy thế, càng cảm thấy không yên tâm, nhưng anh hiểu tầm quan trọng của vu cốt với Ôn Tuy, sau khi chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn động tay. Anh lấy vu cốt bị phong bế trong cơ thể mình ra ngoài, vu cốt kia vừa lấy ra liền bốc lên trọc khí tà ác nồng đậm, khi lan tỏa lên trên, lại bị chắn lại bởi lực lượng vô hình.
Dịch đã trực tiếp rạch lồng ngực ra để lấy vu cốt, ban đầu anh cũng đưa vu cốt vào trong cơ thể bằng cách này. Đối với yêu tộc mà nói, đây không phải là vết thương chí mạng gì, nhưng khi anh lấy vu cốt ra, vì để cố gắng bảo vệ Ôn Tuy, đã dùng đến linh lực còn sót lại của mình kết một phong ấn, nếu không chỉ cần tiếp xúc với vu cốt, Ôn Tuy sẽ bị ác khí ăn mòn, thứ này khác với ác khí chỉ tràn ra bên ngoài bình thường, chưa trải qua tịnh hóa lần một bởi thanh khí của anh, bản chất của nó sẽ càng c**ng b** hơn nữa.
Dịch ôm lồng ngực, im lặng chờ đợi thị giác của mình khôi phục. Chỉ cần mất đi khúc xương đó trong cơ thể, qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ có thể trừ khử trọc khí tà ác còn sót lại trong người mình, đến lúc đó, đương nhiên anh có thể lần nữa thấy rõ mọi vật.
Nhưng, ngay lúc anh suy yếu không thể động đậy, anh cảm thấy Ôn Tuy đến bên cạnh mình, tiếp đó, anh liền mất đi ý thức. Nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua trán mình.
Ôn Tuy lần nữa nhìn Dịch được các trưởng lão mang đi, không đành lòng thu hồi tầm mắt, sau đó nàng nhìn sang vu cốt trong tay mình, thần sắc càng ngày càng kiên định.
Giẫm chân trần lên trên tảng đá lớn nằm ở chính giữa, nước suối giữa hồ lập tức sôi sục, nước suối trong vắt chẳng được bao lâu đã biến thành màu đỏ của máu, cực kì chói mắt.
….
Khi Dịch tỉnh dậy, phát hiện bản thân nằm trên chiếc giường quen thuộc, anh ngồi dậy, phát hiện mắt của bản thân đã có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
“Ôn Tuy?”
Không biết nàng có thuận lợi hay không?
“Xin hỏi, Ôn Tuy đang ở nơi nào?” Dịch đi ra ngoài điện, nhìn thấy một lão giả đứng ở trong đình, liền đi lên trước hỏi thăm.
Lão giả quay đầu nhìn anh, thở dài một hơi, “Tộc trưởng đã đi rồi, ngài ấy căn dặn chúng tôi cẩn thận chăm sóc cậu, đợi cậu khỏi rồi, thì có thể tự mình rời đi.”
“…Nàng ấy đã xảy ra chuyện gì?” Dịch cau chặt mày, lộ ra thần sắc lo lắng. Tất cả nỗi bất an lúc trước dường như đã thành sự thật.
“Nguyền rủa trên khúc vu cốt kia cực kì cường đại, cho dù là thần lực còn sót lại của Vu Thần cũng không đủ để hoàn toàn hóa giải, cho nên tộc trưởng đã sử dụng phương pháp hiến tế bản thân.”
“Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?” Nụ cười trên mặt Dịch lập tức tan biến, như thể từ một cơn gió vô hại biến thành sương giá.
Trưởng lão bị khí thế đột nhiên bùng phát của anh làm cho kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng ông nhanh chóng cau chặt mày, vẻ mặt nhẫn nại bảo: “Tộc trưởng còn ở trong Thánh Địa, ba ngày trôi qua, Thánh Địa đã khóa lại, mãi đến khi tộc trưởng kế nhiệm quay về, mới có thể lần nữa mở ra, khâm liệm thi hài cho ngài ấy. Chuyện này là chuyện trong tộc của chúng tôi, không cần cậu phí tâm.”
Dịch không nói lời nào, đột nhiên phất ống tay, bay ra ngoài hệt như đạp một cơn gió nhẹ.
“Cậu muốn làm gì!” Trưởng lão thấy anh bay về hướng Thánh Địa, trợn to hai mắt hét lớn.
Đáng tiếc bây giờ Dịch không có tâm tư để ý đến ông ấy, anh vội vã đi tới Thánh Địa, không bị vu cốt ảnh hưởng, đám người vu tộc không thể cản được anh, chỉ đành trơ mắt nhìn anh xông vào trong Thánh Địa.
Dịch đã trải nghiệm được cái gọi là lòng như lửa đốt, cũng hiểu cái gì gọi là đau thấu tâm can. Cuối cùng anh đã nhìn thấy bộ dáng của Ôn Tuy, nàng toàn thân tắm máu, gần như bị ăn mòn đến mức biến dạng hoàn toàn.
Ôn Tuy nằm trên tảng đá to trong hồ nước suối, y bào hoa lệ nặng nề trên người dính đầy vết máu, ở trên cơ thể của nàng, là vu cốt không còn bất kì luồng trọc khí tà ác nào đang bay lơ lửng, truyền linh lực cho các hoa văn trên bức tường xung quanh.
Dịch bế cơ thể của Ôn Tuy lên, rời khỏi Thánh Địa.
Bên ngoài Thánh Địa đầy người đang đứng, thấy anh ra ngoài, đầu tiên là im lặng trong thoáng chốc, sau đó bắt đầu trở nên xao động.
“Ra rồi! Đó là tộc trưởng!”
“Tộc trưởng đã…”
“Tình hình trong Thánh Địa rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Hắn muốn mang tộc trưởng đi đâu?!”
Dịch nhìn tộc nhân của bộ tộc Ôn Hiến với đủ loại sắc mặt xung quanh, phất ống tay đánh lui hai tế ti xông lên trước công kích anh, sau đó anh triệu hồi hươu trắng được ngưng tụ bằng linh khí đến, mang theo Ôn Tuy cưỡi hươu trắng biến mất trong tầng mây, không để lại câu nói nào.
Nhưng tộc nhân bộ tộc Ôn Hiến nhìn thấy người cưỡi hươu trắng rời đi, tất cả đều sững sờ, không biết ai kinh ngạc hô to đầu tiên: “Lộc Thần!”
Sau đó mọi người nháo nhào ném vũ khí xuống, còn có người cao giọng hét to: “Nhất định là sứ giả của Lộc Thần, ngài sẽ cứu sống tộc trưởng của chúng ta!”
Tộc nhân bộ tộc Ôn Hiến chứng kiến cảnh tượng này, đều cho rằng tộc trưởng không chết, vẫn sẽ còn quay về, cho dù Ôn Ấu Hạ bị tìm về, kế thừa chức vị tộc trưởng mới, vẫn còn có không ít người mong chờ tộc trưởng tiền nhiệm quay lại.
Mười năm sau, tộc trưởng cuối cùng đã cưỡi hươu trắng quay về.
Không chỉ nàng quay về, trong lòng nàng còn ôm theo một bé gái có ngoại hình rất giống nàng, trên đầu bé gái có hai cái sừng nhỏ, vừa giống sừng rồng lại vừa giống sừng hươu, vô cùng kì dị.
Cho dù trong bộ tộc Ôn Hiến nhốn nháo cỡ nào vì sự trở lại của Ôn Tuy, bên trong Trọng Minh Sơn Lâm vẫn rất yên tĩnh. Phía sau Dịch có một con hươu trắng cao lớn đi theo, chậm rãi thong dong đi ra khỏi sơn lâm, nhìn thấy Khanh đang đợi ở ngoài khu rừng, còn chưa lên tiếng, đối phương đã nhìn ra phía sau anh, hơi thất vọng bảo: “Haizz, nữ nhi của cậu sao không ra ngoài cùng vậy.”
“Bé con và A Tuy quay về quê nhà rồi, phải mấy ngày nữa mới trở lại.” Dịch mỉm cười nói xong, liền không nhịn được ho một tiếng.
Khanh thấy vậy lắc đầu, “Tuy bây giờ khá ổn, nhưng ta vẫn phải nói, lúc đó thật sự cậu l* m*ng quá, để cứu người ta, mà làm bản thân ra nông nổi như thế, sau này e rằng tuổi thọ của cậu không so được với tụi này rồi.”
Dịch: “Không sao, có thể bầu bạn với A Tuy một đời ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Khanh: “Dịch, cậu thay đổi rồi, lúc trước cậu phải là người hay chặn họng bạn bè.”
Dịch chỉ cười không nói gì.
Khanh tự bật cười, “Được rồi, không nói nữa, đợi hai vị nhà cậu về, nhớ đi tìm tụi này nhé, chúng ta cùng nhau tới chỗ Loan uống rượu, muội muội của cậu ấy tổ chức lễ thành niên, động tĩnh không nhỏ đâu.”
Dịch đáp lời, “Được, cả nhà ta đều sẽ đến.”
Ba ngày sau, Ôn Tuy mang theo nữ nhi bao lớn bao nhỏ quay về.
“Ta về rồi!”
“Đường xa vất vả, nào uống nước.”
“Một ngày không gặp như cách ba thu, uống nước không thể giải tỏa nỗi khổ tương tư, nào cho ta hôn một cái~”
“Cha mẹ xí hổ~”
“Nhóc con đi qua chỗ khác chơi!”
“A Tuy, đừng nói Tiểu Lộc như thế.”
“Được được được nghe chàng hết.” Ôn Tuy nói xong nhìn nữ nhi, “Tiểu Lộc con tự đi qua chỗ khác chơi!”
Bé con: “…”
[Phần Ôn Tuy • Hết]