Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 200

Sổ tay trùng sinh công lược [200]

Phần Chung Cẩn (Thượng)

Chương 200: Tướng quân cướp cô nương rồi!

Trans: Meounonna

 

Chung Cẩn là người linh tộc, trong số đông chủng tộc, người linh tộc chắc chắn là người đau khổ nhất, xét về năng lực không thể sánh với ma tộc yêu tộc và tiên nhân, xét về số lượng lại không bằng nhân tộc và quỷ tộc, đại khái cũng chỉ có vu tộc mới ngặt nghèo như bọn họ. Nhưng mà người vu tộc người ta có thể sử dụng linh lực, nhưng linh tộc thì sao, tuy trong danh xưng có chữ linh, nhưng hoàn toàn chẳng sử dụng linh lực được.

Vu tộc và linh tộc lánh đời như nhau, nhưng lánh đời của vu tộc là ở ẩn trong sơn lâm, còn lánh đời của linh tộc là ngụy trang bản thân thành nhân loại, trà trộn vào trong nhân loại, sinh sống giống như nhân loại, không để người ta phát hiện thân phận linh tộc của mình. Điều này rất đơn giản, vì người linh tộc bình thường trông giống hệt nhân loại bình thường, ngoại trừ mỗi một linh khác nhau có năng lực khác nhau, họ và nhân loại hoàn toàn không có gì khác biệt.

Còn năng lực của linh tộc…một lời khó nói hết. Người linh tộc có đủ loại năng lực kì quái, ví dụ như có thể làm nước trở nên mặn- Đây là linh biến thân từ một cục đá muối; ví dụ như có thể lấy ra hoa lựu nở rộ bất cứ lúc nào- Đây là linh biến thân từ một cây lựu; Hoặc ví dụ như có thể uống rượu nhiều mà không say- Đây là linh biến thân từ vò rượu.

Vạn vật đều có linh, linh tộc vốn là nhiều vật ban đầu vô tri vô giác đột nhiên sinh ra linh tính, dần dần biến thành một thể sinh mệnh hoàn chỉnh. Xét từ ý nghĩa nào đó thì rất giống yêu tộc, nhưng hai tộc lại biến hóa theo hướng khác nhau.

Số lượng linh tộc không nhiều, thông thường cũng không có năng lực gì rất lợi hại, nhưng đa số đều thông thạo luồn cúi lắt léo, trà trộn vào nhân loại sinh sống cũng có thể sống rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng, hễ là việc gì cũng có ngoại lệ, Chung Cẩn chính là ngoại lệ đó.

Nhưng không thể nói Chung Cẩn không cố gắng, ngược lại nàng thật sự là một người linh tộc cực kì cố gắng sinh tồn ở nhân giới, nhưng cũng không biết vì sao, vận xui cứ liên miên, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ, cứ luôn bị dính dáng vào đống sự cố lung tung lộn xộn một cách khó hiểu, mấy lần suýt chút nữa bị phát hiện không phải là con người, nếu không phải năng lực của nàng còn được tính là hiệu quả, đã sớm bon chen không nổi rồi.

Chung Cẩn là một linh hóa thân từ một cây cỏ ngủ gật (*), trời mới biết tại sao cỏ ngủ gật lại biến thành linh, nhưng sự thật là nàng đã xuất hiện một cách ngang ngược vậy đó. Vì nàng là linh hóa thân từ cỏ ngủ gật, cho nên nàng có thể làm người ta không nhịn được ngủ gật, trong đủ loại năng lực kì quái của đông đảo người cùng tộc, đây cũng được xem là một loại năng lực khá hữu dụng, ít nhất là dễ chạy trốn.

瞌睡草: thật ra cây này ở VN gọi là cây phi bồng, một loài cỏ có thể dùng để chữa bệnh. Trong tiếng Trung nó được gọi là ‘cỏ ngủ gật’. Theo tìm hiểu thì do vào Tết Đoan Ngọ, người dân một số địa phương ở TQ sẽ treo ‘cỏ ngủ gật’, ngải cứu và cây mây ở trước cửa nhà để trừ tà, chống ngủ gật, cho nên mới có tên là ‘cỏ ngủ gật’

因为有的地方端午节会将它与艾草、菖蒲一起挂在门上驱邪防止打瞌睡,因此俗称“瞌睡草”。

Nhưng năng lực có hữu hiệu tới đâu, cũng không thể đỡ nổi Chung Cẩn thật sự rất xui vẻo.

Nàng đã phiêu bạt ở nhân giới mấy chục năm, đã thay đổi rất nhiều chỗ ở và thân phận, chỉ muốn tìm một chỗ để sống yên ổn một khoảng thời gian, nhưng nguyện vọng này cũng không tài nào thực hiện được. Bây giờ khắp nơi đều đang đánh trận, hôm nay nước nào đó ở dãy núi bên kia đánh tới, ngày mai nước nào đó ở dãy núi bên đây và nước nào đó khác đánh tới, khắp nơi đều là hỗn chiến, phường sơn tặc cường đạo cũng càng ngày càng nhiều, đâu có chỗ nào có thể sống yên ổn, trừ phi thật sự ẩn mình vào trong núi— Nhưng mà lại có một vấn đề trớ trêu hơn xuất hiện.

Người linh tộc nếu không tiếp xúc với sinh linh chủng tộc khác trong khoảng thời gian dài, thì sẽ thoái hóa về nguyên hình, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng vì sao người linh tộc thường ẩn mình vào trong nhân tộc, và sống cùng với nhân tộc, các nàng không thể sinh tồn một mình thời gian dài được.

Hồi trước Chung Cẩn sống trong một trấn nhỏ, thân phận nói với bên ngoài là góa phụ chạy nạn tới đây. Mới ở chưa tới nửa tháng, chu choa ơi, Kỵ Quốc binh sống trên thảo nguyên ở phía tây đánh tới. Đám kỵ nhân này hung ác vô cùng, một khi vào thành, sẽ cướp bóc lương thực và vàng bạc, giết nam nhân giành nữ nhân, quả thực là một đại quân châu chấu.

Tuy Chung Cẩn là linh tộc, nhưng lúc trước đã nói rồi, ngoài năng lực làm người ta ngủ gật ra, nàng chẳng có năng lực gì hết, hệt như một người bình thường. Năng lực làm người ta ngủ gật còn không thể cùng lúc làm cho năm người trở lên ngủ gật, cho nên, không có gì ngoài ý muốn khi nàng bị đám kị nhân đó bắt đi, cùng với cả mấy chục nữ nhân khác trong thành, bị trói ở trên ngựa mang về Kỵ Quốc.

Đều trách bản thân trông quá xinh đẹp, nếu như có khuôn mặt giống như linh hóa thân từ cây xỏ giày, xem ai còn cướp nàng. Chung Cẩn oán thầm trong bụng, bị xốc nảy đến mức trợn trắng mắt mãi.

Khó khăn lắm nhìn thấy một vùng thảo nguyên, đám quân đội Kỵ Quốc này dừng lại, chuẩn bị đóng quân qua đêm ở đây, đám nữ nhân như Chung Cẩn bị nhốt vào trong rào chắn, đãi ngộ còn không bằng những con vật cưỡi kia.

Chung Cẩn thành thật ngồi trong rào chắn nghỉ ngơi, nếu thật sự đi tới Kỵ Quốc, thứ chờ đợi nàng là gì rất rõ ràng, thật ra Chung Cẩn không sợ lắm, gặp ai mà hết lần này đến lần khác đều trải qua loại sự việc xúi quẩy này, đều sẽ quen cả thôi. Nàng chỉ cần đợi tới tối, làm cho người canh gác ngủ gật, sau đó nhanh chóng bỏ chạy là xong.

Đám kị nhân này thay vì nói là quân đội, thì càng giống với một đám cường đạo, bọn chúng đến để cướp lương thực, cướp được đồ liền ngấu nghiến ăn thịt uống rượu thỏa thuê, buổi tối cắm trại còn mở tiệc, chẳng thèm để ý tới đám người cướp về để làm nô lệ như các nàng, trông chừng không nghiêm ngặt vừa hay dễ chạy trốn.

Chung Cẩn đã tính sẵn thời gian, đã lên kế hoạch vạch ra con đường bỏ chạy, đồng thời chuẩn bị dẫn theo các cô nương xung quanh cùng nhau cướp ngựa của đám người Kỵ Quốc để chạy, thời loạn thế, nữ tử dũng mãnh không hề ít. Nàng chỉ cần cho họ một cơ hội khơi mào một chút, người to gan đương nhiên sẽ bỏ chạy cùng với nàng, kẻ không có gan chạy thì Chung Cẩn cũng không còn cách nào, nàng không quan tâm được nhiều như thế.

Nửa đêm, Chung Cẩn đã chuẩn bị hành động rồi, nhưng đột nhiên, nàng cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, sau đó có tiếng ầm đùng vang lên, từ phương xa lao nhanh về phía bên này hệt như tiếng sấm rền.

Chuyện gì thế này?! Chung Cẩn chỉ ngơ ngác một lát rồi phản ứng lại, dấu hiệu này cho thấy đang có rất nhiều kỵ binh chạy đến đây! Người tới khả năng cao là quân đội của nước khác đến tập kích ban đêm, là nước nào thì Chung Cẩn không rõ, vùng đất này có vài quốc gia tranh đoạt qua lại, hôm nay mảnh đất này là lãnh thổ của nước này, ngày mai đã là lãnh thổ của nước khác. Nhưng xem khí thế hùng hổ như vậy, có lẽ là đội kỵ binh rất lợi hại.

Thấy đám người Kỵ Quốc trong trướng cũng bị kinh động chạy ra ngoài, toàn bộ doanh trại trở nên hỗn loạn, Chung Cẩn không do dự nữa, chuẩn bị nhân lúc loạn lạc chạy trốn. Bây giờ không chạy, còn ở đây ăn Tết sao!

“Toán quân ác quỷ đó đến rồi! Chạy mau!” Chung Cẩn chỉ thấp thoáng nghe thấy giọng nói của đám người Kỵ Quốc sợ hãi hét lớn. Nàng không do dự chút nào, phi người lên ngựa, ném doanh trại ra phía sau thật xa.

Ban đầu bỏ chạy rất thuận lợi, đúng vậy, khi Chung Cẩn gặp chuyện, thông thường mở đầu đều thuận lợi, nhưng mở đầu thuận lợi không có nghĩa là quá trình và kết cục đều suôn sẻ, thường thì đến cuối cùng, Chung Cẩn sẽ gặp hết cái hố to này đến cái hố to khác, cuộc đời sẽ ‘chơi’ nàng đến mức có khổ mà không thể nói ra, cuối cùng chỉ đành nằm trong hố chấp nhận số phận.

Lần này cũng như thế, đám Kỵ Quốc quân đáng chết ban đầu còn diễu võ dương oai ngông nghênh tận trời, không được bao lâu đã bị đám kỵ binh tập kích ban đêm đánh cho chạy vắt giò lên cổ kêu cha gọi mẹ, sau đó tàn binh của chúng không nói hai lời vội vã bỏ chạy, tuyến đường bỏ chạy lại vừa hay trùng hợp với lộ tuyến Chung Cẩn chạy trốn. Đợi khi Chung Cẩn suy nghĩ có phải đã an toàn rồi không, liền nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc ở đằng sau, xoay đầu nhìn lại, hơn một trăm tên Kỵ Quốc cưỡi ngựa sắp đuổi kịp nàng rồi.

Chung Cẩn suýt chút nữa thì phun một búm máu ra ngoài, không nhịn được mắng một câu: “Đ* má nó chứ!”

Kỵ Quốc quân chớp mắt đã tới phía sau, Chung Cẩn nhìn thấy đại hán hung tợn đằng trước giơ đao, muốn thuận tay giải quyết mầm non cản đường là nàng. Nàng trốn cũng trốn không kịp, chỉ đành hét to trong lòng Đời ngộ coi như xong!

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh chóng, chỉ thấy một ánh sáng rét lạnh mang theo tiếng gió rít rào nhanh chóng bắn tới, Chung Cẩn chỉ nghe thấy một tiếng phụt, một mũi tên c*m v** đầu đại hán Kỵ Quốc, hệt như chiếc đũa c*m v** trong đậu phụ.

Chung Cẩn bị máu tươi văng đầy mặt, trước mắt nhoè đi ngã lăn xuống ngựa, đột nhiên cảm thấy eo mình không ổn lắm, chân cũng không ổn lắm. Nhưng tốt xấu gì đã nhặt được cái mạng nhỏ về rồi, may mà nàng lăn xuống ngựa, bây giờ cưỡi ngựa rất không an toàn, nhìn Kỵ Quốc quân cưỡi ngựa bỏ chạy hồi đầu, mấy người đằng trước còn chưa cưỡi ngựa phi ra ngoài vài bước, tất cả đã bị mũi tên từ đằng sau bắn chết, xiên cả đám thành một xâu hồ lô, từng xâu từng xâu ngã xuống ngựa chết toi, chạy càng nhanh thì chết càng nhanh.

Chẳng được bao lâu, đám tàn binh Kỵ Quốc toàn bộ chết trận, Chung Cẩn co rúc ở dưới bụng ngựa, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù bên tai, ngẩng đầu lên nhìn, người đã chết sạch, dăm ba bước lại có một thi thể. Lại nhìn đám kỵ binh đã đuổi đến, người bắn tên còn chưa tới. Khoảng cách này, còn là ban đêm, có thể bắn chết nhiều người như vậy, kẻ bắn tên chẳng lẽ là một quái vật?!

Chung Cẩn ngây người tại chỗ, sững sờ nhìn đội kỵ binh kia đến càng ngày càng gần. Nàng cũng không dám chạy trốn nữa, nếu thật sự động đậy, bị kẻ bắn tên kia trực tiếp đâm cho một nhát, vậy chẳng phải rất thiệt sao.

Đám kỵ binh đó đến trước mắt, ngay giây đầu tiên Chung Cẩn đã nhìn thấy nam nhân ngồi trên lưng ngựa ở đằng trước. Hắn mặc áo giáp đen, thân hình cao lớn, trên tay cầm cây cung khổng lồ, chân mày cau chặt ánh mắt sắc bén, mỗi một sợi tóc trên người đều toả ra hơi thở nóng nảy bạo lực, như thể một lời không hợp là muốn giết người, làm người ta nhìn mà rét run lông tóc dựng đứng.

Chung Cẩn tự nhận mình đã từng gặp qua không ít người, tướng quân dẫn binh đánh trận cũng từng gặp, cường đạo giết người như nghoé cũng gặp qua, nhưng trước nay nàng chưa từng gặp một người có khí thế đáng sợ như vậy, không nói chuyện không động đậy, chỉ ngồi ở đó ánh mắt nhìn sang đây, đã làm người ta da đầu tê dại không nhúc nhích nổi.

Chung Cẩn không dám động đậy, đám kỵ binh kia không biết vì sao cũng im lặng dừng ở trước mặt Chung Cẩn. Nam tử cao to với bộ dáng như tướng lĩnh đằng trước dừng lại, người đằng sau đương nhiên cũng dừng lại, còn chẳng ai dám hỏi vì sao.

Thế là tình hình rơi vào thế giằng co bế tắc một cách quái dị như thế đó.

Một lát sau, có một con ngựa hắt xì một cái, đám kỵ binh giáp đen trên lưng ngựa đưa mắt nhìn các chiến hữu xung quanh nháy mắt ra hiệu.

— Ê, ngươi biết tướng quân bị sao không? Sao lại dừng ở chỗ này? Tuy đám người Kỵ Quốc chết rồi, nhưng cũng phải qua đó thu dọn chứ.

— Sao ta biết tướng quân đang nghĩ gì.

— Nếu không thì ngươi gọi tướng quân một tiếng đi!

— Cút, bây giờ tâm trạng của tướng quân rất không tốt, đám người Kỵ Quốc kia ít quá, tướng quân chưa giải toả đủ, bây giờ thò đầu ra, tướng quân cáu kỉnh trực tiếp cho ta một mũi tên, mạng nhỏ này của ta bộ không cần nữa hả?

— Tướng quân vẫn luôn nhìn nữ nhân máu me đầy mặt kia, chẳng lẽ nhìn trúng người ta rồi?

— Nói giỡn gì đó, tướng quân chưa từng thân mật với bất kỳ nữ nhân nào, nhìn thấy nữ nhân đều cau chặt mày, xuống tay còn không khách sáo như khi đối xử với nam nhân, trong mắt tướng quân hoàn toàn không có sự phân biệt giữa nam và nữ, chỉ có muốn giết và không muốn giết.

Một đám kỵ binh giáp đen ngồi trên ngựa giao lưu ánh mắt cả buổi trời, đột nhiên nhìn thấy tướng quân phía trước động đậy, bỗng chốc lấy lại tinh thần. chỉ thấy tướng quân còn đáng sợ hơn cả ác quỷ tu la của họ nhảy xuống ngựa, sải bước lớn đi tới trước mặt nữ nhân trốn ở dưới bụng ngựa.

A đáng tiếc quá, tướng quân chắc chắn muốn giết cô nương kia. Mọi người đều nghĩ như thế, sau đó liền nhìn thấy tướng quân nhà mình đột nhiên giơ tay bế cô nương kia lên, xốc xốc trên tay vài cái, trên gương mặt viết đầy vẻ không vui lộ ra biểu cảm khá vừa ý, tiếp đó hắn cứ thế bế người lên xe ngựa, đặt người ngồi đằng trước, xoay đầu ngựa, quay về.

Đội kỵ binh giáp đen sững sờ nhìn tướng quân bắt người bỏ chạy, tất cả đều hơi không lấy lại được tinh thần, ai nấy đều hai mắt mở trân trân tưởng rằng bản thân bị ảo giác.

“Chắc chắn là gần đây ta đánh trận nhiều quá, mệt tới mức mắt yếu rồi.” Một kỵ binh lẩm bẩm nói.

Nếu không sao gã lại nhìn thấy tướng quân nhà mình ôm một cô nương rồi chạy đi chứ.

Còn Chung Cẩn ở bên đây đột nhiên bị nam nhân trông có vẻ siêu hung dữ ôm lên ngựa, cũng hoang mang không biết phải như thế nào. Làm gì vậy?! Chẳng lẽ nam nhân này nhìn trúng nàng, muốn cướp nàng về ngủ hả!

Với thân hình và sát khí hung dữ của hắn, Chung Cẩn từ chối nha.

Tác giả có lời muốn nói: Tướng quân lão gia ngoài hành tinh Ni’er ~

Bình Luận (0)
Comment