Sổ tay trùng sinh công lược [201]
Phần Chung Cẩn (Trung)
Chương 201: Ta là gì của em?
Trans: Meounonna
Tuy Chung Cẩn từ chối, nhưng đáng tiếc là, từ chối của nàng không có tác dụng.
Chung Cẩn một đường bị mang về doanh trại lúc trước, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đám Kỵ Quốc quân đã chết gần hết, trong doanh trại các kỵ binh mặc giáp đen đang thu dọn thi thể rải rác khắp nơi. Thấy tướng quân nhà mình quay về, một kỵ binh giáp đen đi tới đón tiếp.
Chung Cẩn và vị lão huynh này mắt đối mắt nhìn nhau một cái, thấy trong mắt anh ta là vẻ kinh ngạc trời long đất lở, không hiểu lão huynh đây đang kinh ngạc cái gì.
Thân binh đi lên đón tiếp nhìn thấy tướng quân ôm một nữ nhân quay về, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tướng, tướng quân, lều trại của ngài…”
Nam nhân mặt đen hoàn toàn không đợi anh ta nói hết, kẹp Chung Cẩn xuống ngựa, đi về phía lều trại to nhất, vừa đi vừa nói: “Đem nước tới đây, ta phải rửa thứ này một cái.”
Thân binh chạy bước nhỏ đằng sau, theo bản năng dừng lại, thanh âm vang dội đáp lời: “Rõ, tướng quân!”
Chung Cẩn thì đang nghĩ, thứ con mẹ anh. Tốt xấu gì ta cũng là một nữ nhân, anh mẹ nó chẳng lẽ không phải nhìn trúng sắc đẹp của lão nương rồi sao, vào lúc này rồi còn nhớ phải rửa cho sạch sẽ, chẳng lẽ thật sự chuẩn bị rửa sạch xong ăn sống à?
Đợi đã, chẳng lẽ, tên này ăn thịt người, thật sao? Nhìn hắn hung dữ như vậy, chẳng lẽ ăn thịt người sống? Chung Cẩn nghĩ như thế, thật sự bị kinh ngạc sững sờ. Lúc nãy không phát hiện, bây giờ cô cảm nhận thử, chu choa, cái tên này căn bản không phải người, mà là một yêu tộc.
Mấy năm nay, ma tộc yêu tộc quỷ tộc, có không ít kẻ thuộc những chủng tộc đó xen vào chiến sự của nhân gian, cờ hiệu tung ra cũng vang dội vô cùng, mỗi lần Chung Cẩn nghe ngóng thấy đám đó là chuồn lẹ, tuyệt đối không dám mặt đối mặt với đám quân đội kia. Bây giờ hay luôn, rơi vào tay của một yêu tộc, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, xui xẻo tận mạng.
Bây giờ Chung Cẩn cầu nguyện yêu tộc trông có vẻ rất hung dữ trước mặt là dạng không ăn chay. Nàng là linh, còn là linh tộc hoá thân từ cỏ ngủ gật nữa, xét từ nguồn gốc có thể nói là thức ăn chay, chỉ cần nam nhân này không ăn chay, có lẽ mạng nhỏ của nàng có thể được bảo toàn.
Đoạn đường ngắn ngủi như thế, Chung Cẩn đã suy diễn tới mức muốn bay lên trời, tuy bề ngoài vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng thật ra trong lòng đã bùng nổ vài lần rồi.
Sau khi Chung Cẩn bị kẹp tiến vào lều trại to, có hai binh lính mặc giáp đen nhanh chóng nâng một thùng nước nóng to tiến vào. Bọn họ không dám nhìn Chung Cẩn thêm lần nào, hệt như hai khúc gỗ buông thùng nước bằng gỗ xuống, căng thẳng tay chân vung lên cùng một phía, thần sắc đờ đẫn nhanh chóng rời đi.
Chung Cẩn không chú ý tới những điểm này, nàng bị đặt vào bên trong thùng tắm, vậy mà không bị ném xuống nhé, nam nhân hung dữ này còn biết đặt để nhẹ nhàng! Sau khi bị đặt vào trong thùng nước tắm ấm nóng mà y phục còn chưa cởi, Chung Cẩn còn chưa bày ra tư thế phòng bị, đã thấy nam nhân này lấy ra một cái chậu, múc ra một chậu nước to từ trong thùng tắm, sau đó ngồi ở bên cạnh tự mình rửa mặt.
Chung Cẩn trong thùng tắm hệt như con mèo rơi vào nước: “…” Vậy thôi hả?
“Em còn không rửa đi, ngây người ở đó làm gì.” Nam nhân tò mò ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nước trên mặt vẫn đang nhỏ giọt. Hắn rửa mặt xong, liền tự mình cởi áo giáp đen trên người, cởi trung y bắt đầu chà lau cơ thể.
Chung Cẩn ở trong nước, nhìn tấm lưng dày rộng, eo thon, mông và chân, nàng không nhịn được tặc lưỡi vài cái. Má ơi, người đàn ông này sao mà…trông hấp dẫn thế này.
“Em nhìn cái gì!” Nam nhân cảnh giác quay đầu lại hỏi.
Chung Cẩn: “Không nhìn gì hết.” Kì lạ, tự hắn cướp nàng về đây, bây giờ bày ra dáng vẻ con gái nhà lành là ý gì, người nên cảnh giác chẳng phải là nàng à?
Chung Cẩn trề môi, hứng nước rửa sạch máu trên mặt, sau đó cọ xát vài cái tắm rửa sạch sẽ cho bản thân. Sau đó nàng bị di chuyển lên trên giường.
Ngồi trên giường bọc chăn lại, Chung Cẩn nhìn nam nhân kia lấy ra một chiếc ghế đặt ở mép giường, sau khi đặt mông ngồi phịch xuống, liền bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt cực kì xâm lược và trầm lắng, không nói tiếng nào.
Chung Cẩn móc chân trong chăn, đối diện với hắn bằng ánh mắt đờ đẫn. Làm giề, chẳng lẽ đang cân nhắc nên bắt đầu ăn từ chỗ nào hả?
Qua một lúc lâu sau, lâu đến mức chút căng thẳng trong lòng Chung Cẩn hoàn toàn biến mất, không nhịn được ngáp một cái, ngã đầu chuẩn bị ngủ một giấc trước rồi nói, thì nam nhân nhúc nhích. Hắn nhấc Chung Cẩn đã ngã người xuống giường lên, vẫn là thần sắc và giọng điệu sâu sắc đó, hắn hỏi:
“Ta hỏi em…”
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
“Ta cảm thấy, hình như ta quen em.”
Chung Cẩn mới ngáp được một nửa, sau khi nghe mấy câu này, cố nhịn không cho nước mắt sống trào ra khỏi mắt, mơ màng “Hả?” một tiếng.
“Cái đó, tướng quân à, quý họ của ngài là gì? Ta cảm thấy có lẽ ta chưa từng gặp chàng đâu.” Chung Cẩn nói.
Nam nhân vỗ ván giường một cái đùng, nói một cách hùng hồn: “Không đúng, chắc chắn lúc trước ta có quen biết em, quan hệ của chúng ta còn không tầm thường!”
Chung Cẩn: “…” Chẳng lẽ đây là một tên ngốc à.
Nam nhân buông nàng ra, ôm ngực, hai chân dang rộng, ngồi chễm chệ ở kia, hai hàng mày nhíu chặt biến thành một dải núi nhỏ, hắn bảo: “Chuyện lúc trước ta không còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ mình tên là ‘Er’, từ khi ta có kí ức đến nay, vẫn luôn ở trong quân doanh, quân y nói ta được người ta nhặt về từ trên chiến trường.”
“Ta vẫn luôn cố nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng không có tác dụng, ta không nhớ được gì cả, cũng không gặp được người nào hay đồ vật gì làm ta thấy quen thuộc, ta muốn biết bản thân lúc trước là người thế nào, ta cảm thấy điều đó rất quan trọng.”
“Ta gặp nàng liền cảm thấy rất quen thuộc, cho nên lúc trước chắc chắn ta có quen biết nàng, bây giờ nàng nói cho ta biết hồi trước ta là người thế nào đi.”
Chung Cẩn: “…” Huynh đệ này quả nhiên là đầu óc hỏng rồi.
“Ta thật sự không quen biết chàng.” Chung Cẩn nói.
Đột nhiên Er nắm chặt tay, nắn tay vang lên tiếng tạch tạch, “Vậy sao, nếu nàng thật sự không quen biết ta, vậy thì không có tác dụng gì nữa, ta cũng không cần giữ nàng lại…”
“Đợi đã, ta nói thật, thật ra ta có quen chàng.” Chung Cẩn lập tức sửa miệng.
Er thu tay về: “Tốt lắm, vậy nàng nói thân phận lúc trước của ta là gì.”
Chung Cẩn cắn răng cầm cự mở miệng: “Chàng là yêu tộc ở Mộng Trạch, nguyên hình là con gấu yêu. (con gấu yêu quái)” Yêu tộc thông thường đều ở Mộng Trạch, nàng bịa chuyện như vậy chắc là khả năng đúng cũng cao, về phần nguyên hình thật ra nàng nhìn không ra, chỉ đành nói bừa. Thấy hắn hung dữ như vậy, chẳng phải y hệt đám gấu mù gầm rú ở trong núi sao.
“Nàng nói ta là yêu tộc?” Thần sắc của Er vô cùng quái dị. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chung Cẩn càng quái dị hơn: “Không thì sao, chẳng lẽ chàng còn cảm thấy bản thân là nhân tộc à?”
Er không nói chuyện, hắn cảm thấy nơi gọi là Mộng Trạch nghe hơi quen tai, đối với chuyện bản thân là yêu tộc cũng không có kháng cự mấy, dường như vốn nên là như vậy.
Không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc của Er hoà hoãn hơn một chút, hắn không truy hỏi thân phận của mình đến cùng nữa, mà tiếp tục hỏi việc khác: “Vậy ta và em có quan hệ gì?”
Trong lòng Chung Cẩn đột nhiên bật cười gian xảo, nàng đứng đắn nhìn Er, chậm rãi nói: “Thật ra, ta là…”
“Thê tử của ta.” Đột nhiên Er nói một cách chắc nịch.
“Không, ta là dì nhỏ của chàng, là em gái của mẹ chàng.” Chung Cẩn kiên định nói ra đáp án của mình, nếu có thể, thật ra nàng muốn nói nàng là mẹ hắn hơn.
Er nói một cách rất chắc chắn: “Em đang gạt ta.”
Chung Cẩn giật thót trong lòng, giả vờ bình tĩnh, “Ta không gạt chàng.”
Er: “Ta rất chắc chắn em thuộc về ta, cho nên em đang gạt ta.”
Chung Cẩn: “…” Phì, ngươi ngay cả bản thân là ai còn không nhớ, mà vẫn nhớ ta là của ngươi, vô liêm sỉ, lão nương sống mấy chục năm, chưa từng gặp ngươi bao giờ.
Er thấy Chung Cẩn không trả lời, cảm thấy bản thân đã hiểu ra điều gì đó, hắn nói: “Vì ta đột nhiên mất tích không quay về nhà, cho nên nàng ra ngoài tìm ta, phát hiện ta không nhớ ra nàng, nên giận ta, không chịu nhận ta, là như vậy phải không.”
Chung Cẩn tức đến mức bật cười, hê, cái tên này sao lại là tướng quân đánh trận nhỉ? Nhìn khả năng tự biên tự diễn này đi, hắn nên đi làm người kể chuyện mới đúng, còn tự suy diễn nàng ngàn dặm tìm chồng, xì, rõ ràng là nàng gặp phải ác bá bị cưỡng ép nhận thân.
“… Đúng.” Cuối cùng Chung Cẩn vẫn giựt giựt khoé miệng ‘thừa nhận’ trong ánh mắt của Er. Nàng có thể làm gì? Nam nhân này bày ra vẻ mặt nếu nàng không muốn nói thật thì sẽ phát điên, nàng chỉ đành bóp mũi thừa nhận rồi tính tiếp.
Chung Cẩn đang suy nghĩ, đây là chuyện kỳ lạ gì đây, tại sao sự tình lại trở nên như vậy. Đang ngẫm nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại, Er đứng dậy từ trên ghế, đi đến bên giường ôm nàng vào lòng thật chặt.
Chung Cẩn cảm thấy hô hấp của hắn phả bên tai mình, không nhịn được toàn thân run rẩy, ngay sau đó nghe thấy hắn thì thầm bên tai bảo: “Ta xin lỗi, ta không nên quên em mới phải.”
Thiết hán nhu tình, hơi quá rồi nha. Chung Cẩn cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy khô khốc, hơi nóng trên người Er truyền sang cho nàng, ngay cả sự áy náy và yêu thích trên người hắn cũng truyền sang cho nàng.
Chung Cẩn bị ôm mà thầm chột dạ, cả buổi trời mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng chần chừ vỗ vào lưng Er vài cái, cười khan, “Ha ha, ha, không sao, chẳng phải ta đã tìm được chàng rồi sao.”
Vừa nói câu này xong, Chung Cẩn đã muốn cắn đứt lưỡi mình, má nó nếu đùa quá hoá thật, sau này phải làm sao!
“Chàng buông ta ra trước đã, ta sắp bị chàng siết chết rồi này.” Chung Cẩn nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, Er ôm nàng không nhúc nhích, hô hấp đều đều, hình như ngủ rồi?
Sao hắn có thể ngủ đứng chứ? Chung Cẩn suy nghĩ nửa ngày, hơi không xác định, chẳng lẽ là vì nàng? Nàng là linh hoá thân từ cỏ ngủ gật mà, ôm nàng chặt như vậy, lúc nãy nàng lại hơi căng thẳng, có lẽ theo bản năng dùng năng lực của mình?
Chung Cẩn muốn nhân cơ hội tránh khỏi cái cái ôm siết chặt này, nhưng hai cánh tay bất động như núi, hệt như được đúc từ sắt nóng chảy, có kéo thế nào cũng không kéo ra được, dùng lực mạnh hơn, cả người Er đè lên người nàng, Chung Cẩn ngã vào trong chăn, làm tấm đệm cho người ta.
Bị đập cho trước mắt tối đen, không thể nhúc nhích, Chung Cẩn nghiến răng, cái tên này là tháp sắt à, sao lại nặng như vậy. Sau khi cố gắng vùng vẫy một hồi, phát hiện không có tác dụng gì cả, Chung Cẩn dứt khoát từ bỏ, nghiêng đầu ngủ luôn.
Một đêm trôi qua trong yên bình, khi Er tỉnh dậy, phát hiện bản thân ngã trên giường, eo và cánh tay mình bị người ta kẹp chặt. Hắn nhìn nữ nhân ôm cánh tay mình, đưa mắt nhìn xuống dưới phát hiện hai chân nàng kẹp chặt eo hắn.
“Tỉnh dậy.” Er lay Chung Cẩn vài cái.
Nữ nhân hắn chưa kịp hỏi tên họ không có chút động tĩnh gì, dường như hoàn toàn chẳng nghe thấy hắn nói chuyện.
Er giơ tay đẩy mí mắt nàng lên, nhìn thấy hai tròng mắt trợn trắng. Như thế mà nàng cũng không tỉnh, sao lại ngủ như chết vậy? Er nhìn sắc trời, cảm thấy không còn sớm nữa, nhưng mà bản thân còn bị người ta bám vào không thể đứng dậy.
Không còn cách nào, Er chỉ đành dứt khoát một tay ôm người lên, ngồi ở bên giường. Cho dù bị ôm ngồi lên, nàng vẫn không tỉnh, thậm chí còn muốn ngã người xuống.
Lúc này, bên ngoài lều trại có người cầu kiến, là vài phó tướng dưới trướng hắn. Er suy nghĩ một hồi, kéo tấm chăn lộn xộn trên giường lên, bọc vào người vẫn còn đang ngủ, sau đó lên tiếng bảo: “Vào đi.”
Sau khi vài phó tướng đi vào, vẻ mặt của ai nấy đều trở nên cứng đờ.
Tướng quân từ trước đến nay không gần nữ sắc của bọn họ vào lúc này quần áo xộc xệch, giường nệm đằng sau bừa bộn, nền đất phía dưới là quần áo ném tứ tung, trong ngực ngài ấy còn đang ôm một nữ nhân được bọc lại kín mít, ngồi ngênh ngang bên mép giường, rõ ràng là bộ dáng mới tỉnh dậy. Chỉ nhìn vẻ mặt hiền hoà chưa từng xuất hiện trên mặt ngài ấy là biết hôm qua chắc chắn đã trải qua một đêm tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên, buổi sáng họ đến tìm tướng quân, không bị ngài ấy mắng chửi, cũng không nhìn thấy gương mặt đen sầm cáu kỉnh, chuyện này thật sự, thật sự… quá xa lạ.
Tướng quân bị nữ yêu tinh quyến rũ rồi! Một phó tướng nào đó đau khổ tột cùng hét lớn trong lòng.
Ô hô, tướng quân một đời anh minh, cũng phải ngã gục dưới nữ sắc ư?! Một phó tướng nào đó vô cùng lo lắng trong lòng.
Nữ nhân có thể mê hoặc tướng quân trông như thế nào? Sao không lộ mặt cho người ta xem! Một phó tướng nào đó trong lòng tò mò như cào xé tim gan.
Er không quan tâm bọn hắn đang nghĩ gì, cảm giác được người trong lòng hơi động đậy, dường như sắp tỉnh, thuận tay quấn chặt chiếc chăn hơn chút nữa. Sau đó hắn nói với vài vị phó tướng thân tín của mình: “Đây là thê tử lúc trước khi ta mất kí ức, nàng đến để tìm ta.”
Các phó tướng trợn mắt há mồn, bọn hắn đều biết tướng quân nhà mình bị mất kí ức, đã bao nhiêu năm nay vẫn không thể tìm được nhà mình, kết quả bây giờ đột nhiên xuất hiện một thê tử?
Hôm qua phó tướng nào đó cùng đi truy kích Kỵ Quốc quân với Er đột nhiên hai mắt sáng lên, hắn ta cảm thấy như thế thì đã giải thích rõ được mọi việc, vì sao tối hôm qua tướng quân lại khác thường như vậy, mang nữ nhân này về, hoá ra là vì nhớ ra nàng ta! Mất kí ức mà còn có thể nhận ra đối phương ngay lần đầu tiên khi gặp lại nhau, không ngờ tướng quân còn là một người si tình.
Chung Cẩn tỉnh dậy trong chăn vừa hay nghe thấy câu nói của Er, không nhịn được cắn móng tay. Cái đó, chẳng lẽ nàng thật sự phải phim giả tình thật, nhận phu quân hời này sao?
Trước mắt đột nhiên lướt qua cái mông vểnh tối hôm qua nhìn thấy, Chung Cẩn buông ngón tay xuống nghiêm túc suy nghĩ, thật ra, cũng không phải không thể.
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Cẩn: Chẳng phải chàng nhìn trúng sắc đẹp của ta à?
Er: Rõ ràng là em nhìn trúng sắc đẹp của ta.