Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 202

Sổ tay trùng sinh công lược [202]

Phần Chung Cẩn (Hạ)

Chương 202: Ô hô.

Trans: Meounonna

 

Chung Cẩn cảm thấy, thế sự rất vô thường, một khắc trước nàng còn đang chạy trốn, một khắc sau đã bị người ta bắt về làm thê tử. Ba ngày trước nàng còn đang suy nghĩ làm sao để thích ứng với việc làm người nhà đi theo nam nhân đánh trận khắp nơi, ba ngày sau nàng đã trở thành phu nhân tướng quân cao môn quyền thế vàng bạc châu báu cài đầy đầu, trên người mặc gấm vóc lụa là.

Vị tướng quân Er đột ngột bị triệu về Vương Thành, đương nhiên Chung Cẩn cũng phải theo hắn quay về, vào ở một căn nhà rộng lớn tới đáng sợ và cũng trống trải tới đáng sợ.

Nhưng nàng không hề cô đơn, vì ngày đầu tiên khi nàng đến nhà, đã có đủ các loại mỹ nhân trẻ tuổi lần lượt được đưa vào trong phủ, nhanh chóng làm cho căn nhà vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Lúc trước Phủ Tướng Quân chưa từng có nữ nhân bước chân vào, sau khi Chung Cẩn vào ở, hệt như cho người khác một số tín hiệu sai lệch— Cuối cùng Đại tướng quân bắt đầu gần nữ sắc rồi, cho nên liền biến thành tình huống thế này.

Er không ở nhà, hắn đến Hoàng Cung rồi, một ngày một đêm vẫn chưa quay về, cho nên Chung Cẩn một mình thích ý ăn rất nhiều sơn hào hải vị, vui vẻ hưởng thụ tắm rửa trong bồn tắm siêu to rộng lớn, thoả thích độc chiếm chiếc giường to mềm mại ngủ đến mức trời đất u ám. Đến bây giờ, nàng một mình thoả mãn đối diện với mười mấy tiểu mỹ nhân.

Nói thật lòng, trên thực tế Chung Cẩn không hề bài xích cảm giác này chút nào, vì đám tiểu mỹ nhân trẻ trung này người nào người nấy đều miệng ngọt dáng đẹp, vây quanh nàng, giọng điệu nũng nịu nhẹ nhàng lấy lòng nàng, Chung Cẩn được hầu hạ đến mức thậm chí có hơi vui quên lối về, chỉ hy vọng Er trở về trễ hơn vài ngày, để nàng có thể hưởng thụ cuộc sống được đông đảo mỹ nhân vây quanh nhiều hơn.

Thật sự, nếu Chung Cẩn là một nam nhân, bây giờ chắc đã bị mê hoặc đến mức không phân biệt được nam bắc rồi. Chung Cẩn một linh tộc mấy chục tuổi, đám tiểu cô nương nhân tộc mười mấy tuổi này trong mắt nàng, cho dù tâm tư nhiều cách mấy, thì đó cũng là những bông hoa nhỏ, tụ họp với nhau cười nói vui vẻ, nhìn mà tâm tình cũng phấn khởi theo.

“Phu nhân, người xem hoa của Hàm Ôn này, cái này được hái ở trong hoa viên vào buổi sáng sớm hôm nay đó.”

“Ồ ồ, đẹp lắm đẹp lắm, hoa này rất xứng với tiểu cô nương!”

“Phu nhân phu nhân~ Song Lăng thêu cho người một cái hà bao, người xem có thích hay không?”

“Thích thích, ài chà hoa văn này đẹp thật, tay em khéo quá!”

“Phu nhân, Lộ Vân giỏi việc pha trà nhất, người nếm thử hương bị này xem có vừa miệng không?”

“Đợi ta thử xem… Ồ, không tồi nhỉ~”

Bất kể những cô nương này trong lòng đang nghĩ gì, bề ngoài đều là nịnh nọt lấy lòng, đương nhiên Chung Cẩn cũng hưởng thụ hiện tại rồi nói sau.

Tướng quân Er mặt đen quay về nhà, liền phát hiện thê tử của mình trái ôm phải ấp, bên người vây quanh một đám nữ nhân líu ra líu rít.

Thoắt cái mặt hắn càng đen hơn, xụ mặt giơ tay chỉ vào người của những nữ nhân kia, “Đây là những thứ gì?”

Chung Cẩn ho một cái, thu tay đang ôm eo cô nương về, đứng đắn bảo: “Đây đều là cơ thiếp người khác tặng cho tướng quân, còn có hai người được đưa tới từ trong Vương Cung.”

Er chau mày, sải bước lớn tiến lên phía trước, đẩy hai nữ nhân ngồi bên cạnh Chung Cẩn ra, bản thân ngồi xuống chỗ đó, tiện tay bưng chiếc ly Chung Cẩn từng uống ở trên bàn lên, uống một ngụm trà, sau đó suýt chút nữa nôn ra ngoài, nâng tay ném tách trà đi, “Đây là thứ đồ khó uống gì thế này!”

Chung Cẩn: “Bớt nóng nào, hay là chúng ta thưởng thức các mỹ nhân nhé? Vừa hay cũng làm quen một xíu, nào nào nào, Song Lăng.”

Một cô nương mềm mại yểu điệu mặt mày đỏ hồng đi lên trước, dựa vào người Er, miệng nũng nịu gọi: “Thiếp Song Lăng, gặp qua tướng quân~”

Er không động đậy, ngay khi nàng ta sắp dựa vào trong ngực mình, hắn đột nhiên giơ tay bóp cổ nàng ta, sau đó một tay còn lại nhanh như cắt, khống chế một tay khác của cô nương.

Chỉ nghe thấy tiếng rặc rặc khẽ vang lên, cô nương đó thảm thiết kêu la, sau đó leng keng một tiếng, Chung Cẩn nhìn thấy một con dao găm bị cô nương kia giấu trong ống tay rơi xuống đất.

Cô nương lúc nãy còn dịu dàng ngoan ngoãn hung tợn la lớn: “Buông ta ra, tên tặc tử nhà ngươi! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù cho Thư Quốc!”

Khoảng thời gian trước Thư Quốc đã bị diệt vong trong lúc tứ quốc đại chiến, chủ tướng của chiến dịch cuối cùng đó là Er, cho nên cô nương này đến để báo thù. Chung Cẩn vừa phản ứng lại, liền thấy một cô nương khác vốn đang im lặng đứng ở một bên cũng đột nhiên xông đến, trong tay loé lên tia sáng sắc lạnh chạy lên phía trước mặt Er.

Cô nương này cũng hét lớn: “Tên ác quỷ nhà ngươi, tội ác tày trời! Nạp mạng đi!”

Tuy các cô nương hô hào rất có khí thế, trông có vẻ từng luyện võ, nhưng sao Er có thể đặt các nàng ta vào trong mắt, hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay dùng lực, chiếc cổ của cô nương đang xách trong tay bị hắn bẻ gãy. Sau đó ném người ra ngoài, nhẹ nhàng đập xuống dưới đất.

Lúc này, một con dao găm đã đâm tới trước mặt hắn, Er mặt không đổi sắc, nâng tay đẩy con dao đâm tới kia ra ngoài, sau đó thuận tay vặn một cái, cổ tay của cô nương đầy mặt thù hận bị bẻ ngược về sau, dùng chính dao găm trong tay nàng ta vạch một đường thật sâu vào cổ nàng ta. Máu tươi phun tung toé, vương vãi vào người của đám cô nương đang đờ đẫn.

Chung Cẩn phản ứng nhanh, lấy một chiếc quạt tròn che ở trước mặt, tốt xấu gì không bị máu văng khắp mặt. Chung Cẩn không biết đã từng thấy qua bao nhiêu người chết, bây giờ tuy sự tình phát triển rất kì quái, nàng vẫn duy trì thản nhiên như cũ. Nhưng những cô nương yếu đuối khác thì không ổn rồi, các nàng ta đều là tiểu mỹ nhân yêu kiều như hoa, tận mắt nhìn thấy hai người chết ở trước mặt, máu văng cao ơi là cao, phun khắp người mình, sao có thể nhịn được nữa, lập tức hét to ngất xỉu, điên cuồng nôn khan, có người còn run lẩy bẩy ngã dưới đất biến thành một vũng bùn.

Mười mấy đoá hoa yêu kiều đang yên đang lành thoáng chốc bị tướng quân Er thủ đoạn độc ác tàn phá thành thế này, Chung Cẩn lắc đầu, tội lỗi tội lỗi.

“Chậc, ồn ào chết đi được!” Bỗng nhiên Er một chân đá văng án kỷ ở bên cạnh, bắt đầu bốc hoả. Các cô nương bị doạ sợ, không dám ồn ào nữa, cho dù có vài người đang nhẹ giọng nức nở cũng cố gắng nhịn lại, chỉ phát ra một số âm thanh hít thở.

Chung Cẩn: Ai dô, trông tội nghiệp chưa kìa.

Er không có loại tâm thái thương hoa tiếc ngọc như Chung Cẩn, mất kiên nhẫn chỉ vào cửa, “Từ đâu tới thì quay về chỗ đó, nếu không bổn tướng quân sẽ tiễn các ngươi đi cùng với hai người kia cho có bạn, cút!”

Một lát sau, người đều chạy biến.

Chung Cẩn: Thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi vô cùng.

“Xem ra, chàng có nhiều kẻ thù ghê.” Nàng hỏi.

Er hừ một tiếng, nằm ngửa ra sau, “Ta đã đánh trận bao nhiêu năm nay, trên chiến trường g**t ch*t biết bao nhiêu người, kẻ hận ta đương nhiên nhiều đến mức đếm không xuể.” Hắn nói xong, xoay đầu nhìn đống châu báu vàng khè chói loá treo trên đầu Chung Cẩn, y phục mặc trên người nàng và trang sức nàng đeo đều là loại hết sức cầu kỳ nặng nề, bỗng chốc hắn cảm thấy mắt mình hơi mỏi, “Trên đầu em cắm nhiều cây như vậy, trên người còn đeo đồ lung tung, cũng không chê mệt.”

Chung Cẩn gẩy cây trăm vàng to trên đầu mình, nói: “Cái này chàng không hiểu, đây gọi là cẩn tắc vô áy náy, lỡ như gặp chuyện gì phải bỏ chạy, không kịp thu dọn đồ đạc, cả người này của ta có thể đổi không ít tiền đó.” Đây đều là kinh nghiêm xương máu của Chung Cẩn, bao nhiêu năm nay nàng chẳng đếm xuể bản thân đã gặp phải những sự kiện bất ngờ đột xuất, ngẫm lại năm đó khi nàng còn rất trẻ, kinh nghiệm sinh tồn non nớt, có một lần gặp chuyện phải bỏ chạy, tích luỹ vài năm đều không thể mang theo, tiếc đứt ruột muốn chết!

Er im lặng cả buổi trời, cuối cùng vẻ mặt kì lạ hỏi: “Lúc trước có phải ta rất nghèo không?” Nếu không nàng cũng sẽ chẳng như thế này.

Chung Cẩn không có chút hổ thẹn nào gật đầu, “Đúng, lúc trước chàng rất nghèo, nghèo tới mức cơm cũng không có ăn.”

Er cũng gật đầu: “Lúc trước ta nghèo như thế mà em còn bằng lòng đi theo ta, quả nhiên em rất yêu ta.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Chung Cẩn: Phì, không biết xấu hổ! Sơ xảy rồi, ấy thế mà bị mắc bẫy.

Ở Vương Thành sống nửa tháng, quần áo và phục sức của nàng đổi từ bộ này sang bộ khác, tuy đồ trên người ít đi, nhưng giá trị càng ngày càng cao, thậm chí nàng còn mặc một bộ y phục bình thường bên trong y bào hoa lệ rộng lớn, nếu có dị biến cần bỏ chạy, nàng chỉ cần nhanh chóng bỏ trốn, sau đó tìm một nơi không bị người khác chú ý cởi ngoại bào ra, tháo trang sức trên người, dùng áo bào bọc lại thành tay nãi, chuyến này cũng xem như có lời.

Không thể trách Chung Cẩn căng thẳng như vậy, cảm nhận của linh tộc đối với nguy hiểm khá nhạy bén, nàng cảm thấy tình cảnh của Er hiện giờ cực kì không ổn.

Tay nắm trọng binh, công cao chấn chủ, chiến sự tạm ngưng, truyền triệu về triều, mười sáu chữ này hợp lại với nhau chính là ‘Sắp tàn đời’.

Chung Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy, kết quả một hôm nào đó Er đi dự tiệc quay về, nói với nàng hôm nay ở trong yến tiệc Hoàng Đế muốn xử lý hắn, bị hắn phản đòn g**t ch*t rồi, bây giờ các tướng quân dưới tay hắn đã khống chế hết Vương Thành, muốn nâng hắn lên làm Tân Vương.

Loạn thế như bây giờ, ai mạnh người đó làm Vương, điều này rất bình thường. Nhưng mà, chẳng lẽ nàng, sắp biến thành Vương Hậu rồi? Chung Cẩn hơi mơ màng.

“Làm Vương phiền phức muốn chết, ai muốn làm thì làm đi.” Er xoa tóc trước trán mình một cái, giơ tay lắc Chung Cẩn đang phát ngốc: “Này, hay là em dẫn ta về nhà cho rồi, mấy năm nay ta đánh trận chán rồi.”

“Đám người đó, không có ai đánh hay hết.” Er rất không vừa ý.

Chung Cẩn lấy lại tinh thần, “Chàng không muốn làm Vương à?”

Er dùng một chữ bày tỏ suy nghĩ của mình— “Xì.” (Thể hiện sự khinh bỉ)

Er là một người đàn ông đích thực nói được làm được, hắn nói không muốn tiếp tục ở đây nữa, muốn về Mộng Trạch, hôm đó hắn liền mang theo Chung Cẩn cưỡi ngựa ra khỏi Vương Thành, cực kì tuỳ hứng.

Chung Cẩn thu dọn trâm vàng trên đầu và dây chuyền vàng của mình trên ngựa, hỏi Er: “Hiện tại tình hình trong Vương Thành như thế nào?”

Er tuỳ ý đáp: “Dưới trướng ta có người muốn làm Vương, bọn chúng muốn làm thì làm đi.”

Thật ra Chung Cẩn không hề quan tâm ai con mẹ nó có thể trở thành Vương, điều nàng lo lắng là, nàng không biết Mộng Trạch đi như thế nào, dẫn đường cái rắm ấy! Nhưng mà, vẫn phải cắn răng mà làm.

Không phải không cân nhắc đến chuyện bỏ chạy, nhưng căn bản là chạy không được, cái tên Er này không rời xa nàng một khắc nào, nàng có lòng muốn làm hắn ngủ gật sau đó nhân cơ hội bỏ chạy, ai ngờ lúc Er đi ngủ còn phải ôm chặt nàng, hoàn toàn không vùng ra được. Chung Cẩn đã giãy giụa như thế ba tháng, cuối cùng bất lực từ bỏ suy nghĩ bỏ chạy, sau đó bắt đầu suy nghĩ nếu nói sự thật với Er, thì khả năng cuối cùng không bị đánh chết là bao nhiêu.

Ta không phải nữ nhân của chàng, không biết chàng rốt cuộc là yêu quái gì, ta cũng không biết Mộng Trạch ở đâu— Nếu nói như thế, Chung Cẩn nhìn Er đang bắt chéo chân nướng thỏ, nàng cảm thấy kết cục của bản thân có lẽ sẽ không tốt hơn con thỏ đang bị nướng sắp khét kia được bao nhiêu.

Ài, Mộng Trạch ơi là Mộng Trạch, đang ở đâu vậy! Chung Cẩn vừa nghĩ như thế, liền nghe thấy Er hỏi: “Còn bao xa nữa mới tới Mộng Trạch?”

Chung Cẩn: “… Còn rất xa, không thể gấp gáp được, từ từ thôi.”

Er gật đầu, trông có vẻ không để ý lắm, Chung Cẩn tạm thời qua mắt hắn, trong lòng lại bồn chồn không yên, nàng cũng không biết bản thân hy vọng tìm được Mộng Trạch hơn, hay là tìm không thấy Mộng Trạch nữa. Nếu như tìm được, gặp phải yêu quái thật sự quen biết Er, lời nói dối của nàng sẽ bị lộ tẩy. Nhưng mà nếu tìm không thấy Mộng Trạch, thời gian lâu dần vẫn sẽ bị phát hiện, chuyện này thật sự bế tắc mà.

Má ơi!

Ngày hôm nay, hai người đi ngang qua sơn cốc (thung lũng), trong cốc gặp phải một đám đoạ yêu. Tuy trong tên đoạ yêu cũng có một chữ ‘yêu’, nhưng lại khác với yêu tộc, chúng được hoá thân từ tà vật và uế khí trong trời đất, thông thường sẽ xuất hiện ở nơi âm khí tụ hội, có nhiều người chết, chúng không có hình dạng cụ thể, chỉ là từng nhúm từng nhúm các quái vật nhớp nháp vặn vẹo.

Một con, hai con thì không vấn đề gì, nhưng nếu đụng phải một đám, vậy vận khí đúng là không ổn, tám đến chín phần mười sẽ bị đeo bám không thể thoát thân, cuối cùng bị hút cạn linh khí và sinh khí trên người.

Er đẩy Chung Cẩn ra thật xa, để nàng tránh xa phạm vi bao vây của đoạ yêu, bản thân thì ở trong vòng vây đại sát tứ phương. Đám đoạ yêu này chuyên tâm lắm, chỉ công kích một người cùng lúc, phải đợi người này bị hút khô hoàn toàn, mới bắt đầu đối phó người tiếp theo. Bây giờ, Chung Cẩn hoàn toàn có thể nhân cơ hội bỏ trốn.

Đứng ở bên cạnh một lúc, sắc mặt của Chung Cẩn biến hoá không ngừng, một lát sau mắng một câu, xoay đầu nhìn xung quanh, sau đó chạy về phía sơn cốc bên kia.

Nàng nhớ ra một chuyện, có một ông lão cùng là linh tộc nói cho nàng, loại đoạ yêu này thật ra có cách giải quyết, thông thường ở gần nơi sinh sống của đoạ yêu, có một loài hoa màu trắng toả ra mùi hương kì lạ, dùng phấn hoa của nó trét đầy người, đoạ yêu sẽ tránh xa mình.

Chung Cẩn tìm một hồi, cuối cùng tìm thấy một đám hoa trắng đang đong đưa. Hương hoa đó rất nồng, Chung Cẩn ho vài tiếng, trong tay không ngừng nhổ thật nhiều hoa xuống, vừa trút phấn hoa lên người, vừa hái hoa để vào trong lòng, sau đó xoay đầu chạy trở về.

Cái đó, nhìn Er cường tráng như thế, chắc sẽ không bị hút khô trong chốc lát đâu nhỉ?

Kết quả sau khi quay về, cảnh tưởng Chung Cẩn nhìn thấy trước mắt làm nàng đột ngột dừng bước chân, hít ngược một hơi khí lạnh. Đám đoạ yêu kia chết một đống lớn, còn trong vòng vây của đoạ yêu, không nhìn thấy Er nữa, thay vào đó là một con rết khổng lồ? Hay là con bọ cạp? Tóm lại chính là một con trùng khổng lồ siêu cấp đáng sợ.

Vỏ đen trên thân con trùng khổng lồ đen bóng phát sáng, lớp giáp cứng mang theo gai nhọn vỗ một cái, đánh chết một đám đoạ yêu.

Da gà da vịt trên người Chung Cẩn đua nhau nổi lên, hoa trong lòng rớt hết xuống đất. Má ơi, đã nói là gấu yêu mà, cái này không biết lớn hơn gấu yêu bao nhiêu lần nữa!

Đứng tại chỗ run lẩy bẩy nổi da gà cục cục, Chung Cẩn nhìn hoa dưới đất, quyết đoán ôm ngực suy yếu đi tới đằng sau một tảng đá lớn bên cạnh ngồi xuống chờ đợi. Bên tai nghe tiếng rít của con trùng khổng lồ bên kia, và cả tiếng gào thét trước lúc chết của đoạ yêu, nàng nhìn trời, âm thầm lau nước mắt bên khoé mắt.

Thật ra, nàng cực kì sợ côn trùng. Hiện tại nàng bị doạ cho chân mềm nhũn, chạy không nổi.

Không được bao lâu, Er đi qua đây.

“Đứng dậy, nên đi rồi, trên người em có mùi gì nồng vậy, hắt xì.” Er xoa mũi hắt xì một cái.

Ánh mắt Chung Cẩn đờ đẫn nhìn trời, vẻ mặt như thể đã xem nhẹ sống chết, “…Chân ta mềm, đi không nổi.”

Er phụt một tiếng bật cười, “Một vài con tiểu yêu quái đã doạ nàng thành thế này, tiền đồ đâu.”

Chung Cẩn: Nói lý đi, ta là bị chàng doạ sợ thành thế này đấy.

Tiếp đó, Er bế nàng lên. Hắn không hỏi vì sao lúc trước nàng nói hắn là gấu yêu, Chung Cẩn cũng không tự nhắc về chuyện này.

Hai người cứ thế đi không mục đích một năm trời, một hôm nọ hai người đi tới bên một con sông lớn. Ở đây hoang vắng không một bóng người, chỉ có nước sông cuồn cuộn. Bên sông có hai người, một nam một nữ, nam tử tuấn lãng kia đỡ nữ tử bên cạnh, hơi cúi đầu, vô cùng dịu dàng nói: “Nhàn Nhàn đừng sợ, băng qua nơi này là về nhà rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Nữ tử mi mục hiền hoà trấn tĩnh như núi, đáp: “Cũng phải lần đầu tiên thiếp tới đây, chàng không cần lần nào cũng như thế.”

Có lẽ phát giác được tầm mắt của Chung Cẩn và Er, nam tử đó quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Er lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó rất quen thuộc mở miệng bảo: “Er? Cuối cùng cậu cũng về rồi à, mấy năm nay sao không thấy cậu truyền tin về? Đúng rồi, phủ đệ lúc trước của ta bị thuỷ triều đêm ngập hết rồi, nên mượn chỗ cậu ở một khoảng thời gian, ta còn có đồ ở chỗ của cậu, cậu về rồi đừng có làm hư của ta đó nhá.”

Chung Cẩn nghe thấy câu này, trong lòng giật thót, toang rồi, đây hình như là một người rất quen thuộc với Er! Thân phận của nàng sắp bị lộ tẩy rồi!

Một lát sau, Chung Cẩn nghe thấy Er không quan tâm lắm nói: “Tuỳ cậu thôi, động phủ đó ta không cần lâu rồi, lần này về ta phải xây một động phủ mới cách chợ gần một chút, em ấy cứ muốn mua đồ hoài, cách chợ quá xa không tiện.” Hắn vừa nói, vừa chỉ vào Chung Cẩn.

Chung Cẩn: “…” Đợi đã! Đây con mẹ nó là chuyện gì! Cái tên Er này, nghe giọng điệu này, hắn nhớ lại rồi!

Chung Cẩn túm lấy cổ áo Er ngay lập tức: “Nói rõ ràng, chàng nhớ lại kí ức hồi nào.”

Er: “Một năm trước, lúc gặp phải đoạ yêu, sau khi đột nhiên biến về nguyên hình là đã nhớ lại rồi.”

“Vậy mà chàng vẫn luôn lừa ta!” Chung Cẩn hét to.

“Ta lừa em hồi nào!” Er cũng hét lớn.

“Chàng nhớ lại lâu rồi, biết ta không phải là thê tử của chàng, mà chàng còn sàm sỡ ta!” Chung Cẩn lắc cổ áo của Er.

“Em còn nói mà không biết ngại hả! Rốt cuộc là ai sàm sỡ ai, em b*p m*ng ta bầm bao nhiêu lần rồi, ta từng làm em bị thương lần nào chưa!” Er tức giận bảo.

Chung Cẩn thẹn quá hoá giận, “Đã xin lỗi chàng rồi, chàng còn muốn làm sao nữa!”

Một nén hương sau, bốn người đi xuyên qua thuỷ môn tiến vào Mộng Trạch. Khanh đầy mặt dịu dàng dẫn theo thê tử đi đằng trước, Chung Cẩn và Er đi phía sau, mỗi người nhìn về một phía khác nhau, dường như còn đang giận dỗi.

Một lát sau.

“Đưa tay cho ta.”

“Làm chi.”

“Sợ em đi lạc.”

“…” Chung Cẩn đưa tay qua, ngay lập tức được nam nhân đen mặt nắm chặt lại.

[Phần Chung Cẩn • Hết]

Bình Luận (0)
Comment