Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 203

Sổ tay trùng sinh công lược [203]

Phần Ô Ly (Thượng)

Chương 203: Muội muội phá vỏ.

Trans: Meounonna

 

Sau khi Khinh Nghê phu nhân tỉnh dậy, phát hiện dưới người mình có thêm một quả trứng. Mặt bà ấy ngơ ngác cầm quả trứng lên, cảm nhận được yếu khí nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong. Rất rõ ràng, bên trong quả trứng này là một nhóc con yêu tộc.

Cái này chẳng lẽ là do mình sinh? Khinh Nghê phu nhân vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hơi mơ màng nghĩ.

Khinh Nghê phu nhân là thanh hoàng (Phượng hoàng xanh), nữ giới của tộc thanh hoàng rất ít, đa phần có năng lực cường đại và phong cách ph*ng đ*ng. Khinh Nghê phu nhân là một thanh hoàng điển hình, bất kể chuyện gì bà ấy cũng thích chủ động, ví dụ như đánh nhau, hoặc là tìm nam nhân. Cả đời bà ấy không có bạn đời cố định, một mực theo đuổi đối thủ cường đại hơn mình.

Trong quá trình này, Khinh Nghê phu nhân thường sẽ nhìn trúng người có thể đánh bại mình, thế là bà ấy sẽ xây dựng tổ ấm tình yêu với đối phương trong khoảng thời gian ngắn, nhưng một khi đối phương không thể kiềm chế bà ấy nữa, sẽ bị bà ấy vứt bỏ không chút do dự, thế là trong Mộng Trạch, danh tiếng phong lưu của bà ấy lưu truyền rộng rãi. Khinh Nghê phu nhân không hề quan tâm những điều này, bà ấy cảm thấy chỉ cần bản thân sung sướng là đủ rồi.

Yêu tộc có rất nhiều loại yêu quái như thế này, Khinh Nghê phu nhân không hề đặc biệt chút nào.

Nhưng, vì đã ngủ với đủ loại yêu quái, bây giờ bà ấy hoàn toàn không rõ quả trứng trong tay rốt cuộc là sinh với ai.

Nhìn hoa văn của quả trứng này, giống như vũ tộc (tộc của loài có lông vũ), chẳng lẽ là Phượng Vũ Quân? Hoặc là Nha Quỷ (Quỷ Quạ)? Còn ai nữa nhỉ, đâu thể nào là Lam Diên Tiên Quân (con diều hâu xanh) nhỉ. Suy nghĩ một hồi không có kết quả, Khinh Nghê phu nhân lật qua lật lại quả trứng trong tay xem xét, quả trứng này hơi kì lạ, yêu khí bên trong làm bà ấy cảm thấy rất xa lạ… Cái này rốt cuộc có phải trứng của bà ấy không?

Khinh Nghê phu nhân tác phong sinh hoạt cực kì hỗn loạn rơi vào sầu não, nhưng bà ấy nhanh chóng quyết định không suy nghĩ đến vấn đề đau đầu này nữa, dù sau bà ấy sẽ không nuôi con, đứa bé này tìm người giúp bà ấy nuôi là được. Về phần ứng cử viên là ai, ngoại trừ đứa con trai duy nhất của mình Loan, thì còn ai vào đây.

Nói về Loan, tâm tình Khinh Nghê phu nhân có chút phức tạp. Phụ thân của Loan là Hòe Thụ Yêu (yêu quái cây hòe), tuy là tộc trưởng, nhưng ông ấy không giỏi việc đấu đá với người ta, tính tình của ông ấy hòa nhã dịu dàng, theo lý mà nói là loại nam nhân mà Khinh Nghê phu nhân không thích nhất, nhưng Khinh Nghê phu nhân lại bị nam nhân trông có vẻ không giỏi đánh đấm này thu phục, kiềm chế tính tình vì ông ấy, còn bằng lòng sinh con cho ông ấy nữa.

Nhưng sau đó chẳng bao lâu, nam nhân ấy chết rồi. Sau khi ông chết Khinh Nghê phu nhân không muốn quay về nữa, tác phong hành sự còn tùy tiện hơn trước, ngay cả con của mình cũng để lại trong Hòe Cốc, cách mấy năm mới quay về thăm một lần.

Hiện nay Loan đã trưởng thành, trở thành tộc trưởng mới trong Hòe Cốc, tuy tính tình hoàn toàn khác với cha của hắn, nhưng cũng là một nam tử hán cực kỳ có trách nhiệm, cho nên nhờ hắn giúp nuôi em trai hoặc em gái, chắc là sẽ không vấn đề gì. Khinh Nghê phu nhân cực kỳ vô trách nhiệm quyết định thế đó.

Thế là trong căn nhà lớn thuộc về tộc trưởng trong Hòe Cốc, quản gia Hoè Dương nhanh chóng nhận được một quả trứng do thanh điểu (chim xanh) đưa tới, và cả bức thư được Khinh Nghê phu nhân dán lên trứng.

“Đây là đứa con thứ hai của ta, giao cho Loan chăm sóc.” Nhìn bức thư ngắn ngủi này, quản sự Hòe Dương bụm mặt mình. Khinh Nghê phu nhân đúng là càng ngày càng quá đáng, ấy thế mà dám tùy tiện đưa một quả trứng sắp phá vỏ cho thanh điểu mang qua đây, nếu lỡ trên đường có việc gì, đứa bé này coi như xong. Hơn nữa đối với hành vi bản thân không muốn nuôi con trực tiếp ném cho con trai lớn này, đúng là quá vô trách nhiệm.

Được rồi, thanh hoàng đều có loại đức hạnh này. Nội tâm Hòe Dương âm thầm chê trách, tay cẩn thận nâng trứng, đi tìm tộc trưởng.

Loan đang hấp thụ nguyệt hoa chi lộ của khuya hôm qua, nghe bẩm báo có quản sự đến, trong tay không ngừng bấm quyết, mắt cũng không mở hỏi: “Chuyện gì.”

Hòe Dương cẩn thận nhìn sắc mặt của tộc trưởng phía trước, trên gương mặt điềm tĩnh hoàn toàn không nhìn ra được suy nghĩ kia không có chút dao động nào, anh ta chỉ đành từ bỏ phỏng đoán tâm tình hiện tại của đối phương thế nào, kể lại sự việc từ đầu đến cuối một lượt.

Đợi anh ta nói xong, Loan mở mắt, hắn giơ tay thon dài về phía trước, Hòe Dương nhanh chóng hiểu ra, đi lên trước trình quả trứng Khinh Nghê phu nhân đưa tới cho hắn.

Loan cầm quả trứng trông có vẻ rất mỏng manh kia, trên mặt không có biểu cảm gì, hoàn toàn không nhìn ra được tâm tình lúc này của hắn rốt cuộc như thế nào.

Hòe Dương quỳ ở bên cạnh, vô cùng lo lắng tộc trưởng nhà mình đột nhiên buông tay ném trứng xuống đất thành một bãi trứng tròng trắng tròng đen nhày nhụa. Chuyện này không phải không có khả năng, dẫu sao tộc trưởng lớn đến từng này tuổi, thời gian chung sống với mẹ ruột là Khinh Nghê phu nhân rất ít, tình cảm mẫu tử nhạt nhoà cực kì.

Đáng thương cho tộc trưởng của họ, cha mất sớm, mẹ không đáng tin cậy, từ nhỏ đã thiếu tình thương mới có tính tình như vậy. Bây giờ thì sao, còn bị nhờ vả nuôi dưỡng một em trai/ em gái cùng mẹ khác cha một cách khó hiểu nữa, không vui cũng rất bình thường.

Hòe Dương nhẫn nhịn cả buổi trời, cuối cùng vẫn không nhịn được, hơi thấp thỏm bảo: “Tộc trưởng, đứa bé này vô tội.”

Loan khó hiểu nhìn anh ta một cái, hỏi: “Đứa bé nhỏ như thế này, phải nuôi làm sao?”

Ý của tộc trưởng là, ngài ấy muốn nuôi? Hòe Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt của tộc trưởng, vẫn không nhìn ra được nét vui mừng hay yêu thích gì từ trên đó. Cho nên tộc trưởng đồng ý nuôi nấng đứa trẻ này, quả nhiên là vì trách nhiệm sao? Cho dù không thích vẫn nhận trách nhiệm chăm sóc em trai/ em gái chưa ra đời, không hổ là tộc trưởng của họ! Đúng là cực kì có trách nhiệm!

Hòe Dương yên tâm hơn một chút, nhưng anh ta vừa mới thay thế ông nội cây đa trở thành quản gia chưa được bao lâu, cũng chưa từng nuôi trẻ em, tộc trưởng hỏi anh ta như vậy, anh ta cũng mù tịt bối rối.

“Em, đi hỏi ông nội cây đa nhé?” Hòe Dương nói.

“Đi đi, nhanh về hồi báo.” Loan nói ngắn gọn, thuận tay bỏ trứng vào lòng mình, sau đó nhắm mắt lại lần nữa bắt đầu bắt quyết tu luyện.

Hòe Dương nhanh chóng quay về hỏi ông nội cây đa làm thế nào để nuôi một đứa bé con đang ở trong trứng. Tộc của bọn họ từ khi sinh ra đã là hình người, yêu vũ tộc chào đời từ trong trứng phải nuôi thế nào, thật sự là một vấn đề cực kì phức tạp, bắt buộc phải đối xử cẩn thận mới đúng.

Quản sự Hòe Dương rời đi rất nhanh, đương nhiên không nhìn thấy, vị tộc trưởng mặt không cảm xúc của bọn họ, sau khi anh ta rời đi, cầm quả trứng ấm áp kia lên ngắm cả buổi trời, sau đó áp lên mặt cảm nhận độ ấm đó, cuối cùng còn suy nghĩ tới chuyện trứng cần giữ ấm, kéo áo mình ra bỏ trứng vào bên trong y phục.

“Nhất định là một muội muội đáng yêu.” Tộc trưởng che quả trứng đang dán sát vào bụng mình, lẩm bẩm nói, đôi mắt đen ánh lên tia sáng.

Quản sự Hòe Dương cực kì đáng tin cậy, vô cùng nhanh chóng mang đến một loạt các phương pháp nuôi dưỡng con non vũ tộc, từ ấp trứng đến phá vỏ đều có, cực kì chi tiết, hơn hai trăm trang giấy gộp lại đóng thành cuốn là có thể biến thành một quyển sách.

“Tộc trưởng, vấn đề bây giờ là, tốt nhất chúng ta nên tìm một yêu vũ tộc đến để ấp trứng.” Hòe Dương nghiêm túc nói.

Loan ôm trứng, lật sách gật đầu.

Cho nên ngay hôm đó, hắn liên tục gửi cho bạn tốt Hoa mấy chục bức thư khẩn, mời cậu ta đến nhà trong Hòe Cốc. Hoa là một yêu ba chân có thể ngự hỏa, yêu hình là một con chim to màu đỏ như lửa, rất phù hợp với yêu cầu của hắn.

Vì trong thư Loan không viết đã xảy ra chuyện gì, thư gửi tới thì bức sau gấp gáp hơn bức trước, Hoa hơi lo lắng bạn tốt đã xảy ra chuyện khó khăn gì, không thể không tạm thời gác lại chuyến du lịch với Tô Huỳnh, mang theo Tô Huỳnh bay tới Hòe Cốc bằng tốc độ nhanh nhất.

Kết quả khi đến Hòe Cốc, nhìn thấy bạn tốt, mới biết nguyên nhân đối phương gọi cậu ta đến ấy thế mà là —-

“Cái gì! Cậu kêu tôi ấp trứng cho cậu á!” Hoa la làng: “Trứng của cậu, tự cậu không biết ấp sao!”

Tô Huỳnh ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phụt một tiếng bật cười thành tiếng.

Loan vẫn mặt không cảm xúc, ngồi ở phía sau án kỷ cực kì thản nhiên, đặc biệt là khi so sánh với Hoa đang xù lông. Hắn sửa lại cho đúng bảo: “Đây không phải là trứng của ta, là mẹ của ta đưa qua đây, bên trong trứng là muội muội của ta.”

Hoa không bị ảnh hưởng bởi sự bình tĩnh của hắn chút nào, vẫn không thể tin được nói: “Nhưng tôi là nam nhân! Cậu để tôi đi ấp trứng á?”

Loan lại bảo: “Sau này nếu cậu và Tô Huỳnh có trứng, cậu cũng phải phụ trách ấp trứng thôi, bây giờ tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn một chút không tốt sao.”

Hoa im lặng cả buổi trời, sau đó u ám bảo: “Cậu cho rằng tôi là tên ngốc à? Tôi và Tô Huỳnh nếu có con, chắc chắn không phải là trứng.”

Loan: “Sao cậu xác định được, cậu cũng có thử qua đâu.”

Tô Huỳnh da mặt mỏng, hơi không chịu nổi nữa, chen miệng bảo: “Hai người có thể đừng bàn luận về vấn đề này nữa được không.”

Cuối cùng, thông qua cuộc giao lưu không mấy thân thiện, Hoa vẫn trở thành Hoa ấp trứng, gánh trọng trách ấp trứng trên vai. Mỗi lần Tô Huỳnh nhìn thấy chim lớn màu đỏ ngồi ở trong chiếc ổ lớn Loan đặc chế để ấp trứng, liền cười không dừng lại được. Mỗi lúc như thế Hoa đều sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt cực kì u oán, sau đó giận dữ nhìn về phía bạn tốt đang ở một bên mặt không cảm xúc nhìn mình ấp trứng một cách chăm chú.

Cứ thế một khoảng thời gian trôi qua, quả trứng đó không có chút động tĩnh nào, thậm chí còn không hoạt bát như lúc trước. Loan cho quản gia Hòe Dương đi mời lão quản gia ông nội cây đa tới, ông nội quản gia đã già đến mức sắp biến về nguyên hình cây đa sờ quả trứng vài cái, cuối cùng bảo: “Quả trứng này khác với những con non vũ tộc thông thường, bên trong chắc là một đứa trẻ thích gần nước hơn, con bé không quen với nhiệt độ quá cao.”

Cũng có nghĩa là nhiệt độ trên người Hoa- yêu có thể ngự hỏa- quá cao.

Thế là Hoa bị bạn tốt tàn nhẫn vô tình xài xong liền vứt.

“Được rồi, không cần cậu nữa.”

Hoa không có chút không vui nào, ngược lại hệt như được thả từ trong tù ra, mang theo Tô Huỳnh nhanh chóng biến mất khỏi Hòe Cốc, biến mất trước mặt Loan. Cậu ta đã quyết định sau này, ít nhất là mấy năm sau sẽ không đến tìm Loan nữa.

Vì việc này, Loan để quả trứng đó bên cạnh mình, mang bên mình mọi lúc mọi nơi, bất kể là đi ngủ tu luyện tắm rửa cũng không bỏ ra, lúc trời nóng còn chuẩn bị một chậu nước ngâm trứng. Tiếp xúc càng lâu, quả trứng càng ngày càng có linh tính, dần dần thể hiện sự thân mật với Loan, nó còn biết tự mình lăn tới cọ vào ngón tay của Loan, làm Loan vui tới mức nâng trứng nghiêm túc ngắm nghía cả buổi trời. Làm cho khi Hòe Dương đến bẩm báo công việc, nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị nặng nề của tộc trưởng, còn tưởng rằng trứng xảy ra chuyện gì.

Cứ thế mấy tháng trôi qua, lúc Loan ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc khe khẽ. Hắn lập tức mở mắt ra, nhìn vào bên trong vạt áo rộng mở ở lồng ngực mình, rớt ra một miếng vỏ nhỏ. Tiếp đó hắn cảm thấy lồng ngực hơi ngứa ngáy, dùng ngón tay vén vạt áo ra, liền nhìn thấy một bé con lông vũ toàn thân có màu trắng như tuyết ngồi ở trong vỏ trứng, mở đôi mắt đen bé tí như hạt đậu nành nhìn hắn.

“Chíp chíp~” Tiếng kêu của bé con giòn tan trong trẻo, sau khi kêu vài tiếng, biến thành giọng nói của một bé gái non nớt, bé nói: “Mẹ, mẹ ơi!”

Loan: “…”

“Không phải mẹ, là huynh trưởng.”

“Chíp?”

Ngày hôm sau, các tiểu yêu trong nhà của tộc trưởng đều kinh ngạc nhìn bé con to bằng lòng bàn tay trên đầu của tộc trưởng, nhìn thấy người, bé bèn vung vẩy lông vũ trắng tuyết xù xù trên người mình, miệng thì kêu ríu ra ríu rít, làm người ta yêu thích vô cùng.

Tộc trưởng vốn chỉ cần dùng một khuôn mặt là có thể làm người ta né xa ba thước, sau khi có thêm một nhóc con đáng yêu trên đỉnh đầu, không biết vì sao, trở nên hết sức… đáng yêu. Làm người ta không nhịn được nhìn tới nhìn lui, ngay cả ánh mắt tộc trưởng quét qua cũng không lạnh lẽo đến thế nữa.

Quản sự Hòe Dương phát hiện trứng mình tận tay đón lấy đã phá vỏ rồi, nở ra một nhóc con giống cái rất xinh đẹp, anh ta cũng cực kì vui vẻ, vốn dĩ hôm nay không có sự tình gì bẩm báo, nhưng cũng ráng bới móc ra một đống lông gà vỏ tỏi đi tìm tộc trưởng báo cáo, anh ta đã chịu đựng cái nhìn chằm chằm của tộc trưởng suốt một canh giờ, để ngắm bé con ngủ suốt một canh giờ.

“Tộc trưởng, nên đặt tên gì cho tiểu thư ạ? Có cần gửi thư hỏi thăm ý kiến của Khinh Nghê phu nhân không?”

Loan lắc đầu, nâng tay sờ muội muội đang ngủ trên đầu mình vài cái, nói: “Em ấy tên là Ô Ly.”

Hòe Dương cảm thấy cái tên này hơi kì: “Ơ, tộc trưởng, tiểu thư là vũ tộc, gọi là ‘Ly’có phải…” Nói được phân nửa, anh ta nhìn thấy vẻ mặt của tộc trưởng, Hòe Dương rất thức thời ngậm miệng lại.

(*): 狸: Hán việt: Ly: chỉ loài động vật có vú thuộc họ mèo, như: báo, chồn…)

Tin tức tộc trưởng có thêm một muội muội, hơn nữa ngài ấy cực kì yêu thương muội muội, mỗi ngày đều để muội muội nằm sấp trên đỉnh đầu mình ngủ nhanh chóng lan truyền khắp Hòe Cốc, đám yêu hoa yêu thụ kia nghe tiếng gió bắt đầu hành động ngay, nhốn nháo tìm cớ đến gặp tộc trưởng.

Vừa nói chuyện với tộc trưởng, vừa nhìn chằm chằm bé con trên đầu tộc trưởng, nhìn một hồi lâu mới vừa lòng thỏa dạ cáo lui.

Vì người đến quá nhiều, Loan không thể không tuyên bố bản thân phải bế môn tu luyện.

Quản sự Hòe Dương đại hỷ, thăm dò hỏi: “Nếu tộc trưởng muốn bế quan tu luyện, vậy Ô Ly tiểu thư nên đưa ai chăm sóc ạ?” Trong mắt anh ta chỉ còn thiếu nước viết dòng chữ ‘Tộc trưởng để em cho’ thôi.

Loan mang theo muội muội xoay người rời đi: “Muội muội tu luyện cùng với ta, sớm ngày tu luyện có thể hóa thành hình người nhanh hơn. Em ấy thiên phú trác tuyệt, không nên lãng phí.”

Hòe Dương: Tộc trưởng, cô bé vẫn còn là bé con vừa chào đời cơ mà! Tại sao phải tàn nhẫn như vậy!

Nói là tu luyện, thật ra đóng cửa viện lại, Loan không chút chột dạ bắt đầu chơi trò trốn tìm với muội muội. Tu luyện? Đó là cái gì.

Tác giả có lời muốn nỏi: Câu chuyện cuối cùng rồi! Nhân vật chính của câu chuyện nhỏ này là Thôi Loan và Ô Ly trong ‘Thuật Đọc Tâm’ hồi trước, sếp lớn Thôi và em gái.

Bình Luận (0)
Comment