Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 204

Sổ tay trùng sinh công lược [204]

Phần Ô Ly (Trung)

Chương 204: Đèn đèn đèn đèn đèn.

Trans: Meounonna

 

“Tộc trưởng, chuyến đi này có suôn sẻ không? Liễu yêu gây hoạ đó đã bắt được chưa ạ?”

“Bắt được rồi.”

“Chuyện này đúng là tốt quá, liễu yêu đó không biết từ đâu có được một linh bảo có thể nâng cao tốc độ tu luyện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà có được tu vi bậc đó, mọi người đều vô cùng lo lắng cho tộc trưởng, may mà tộc trưởng mưu kế thần tình lo trước tính sau pháp lực cao cường…” Quản gia Hoè Dương thao thao bất tuyệt, Loan đi ở phía trước mặt không cảm xúc, hoàn toàn không nghe những lời này vào tai.

Đột nhiên, khúc cua phía trước truyền đến âm thanh chạy vội, còn thấp thoáng truyền đến tiếng hô hoán của nô bộc, “Ô Ly tiểu thư, cô cẩn thận chút!”

Loan nhanh chân bước lên, đi qua khúc ngoặt, quả nhiên nhìn thấy cô gái bé nhỏ còn chưa cao tới eo mình từ chỗ không xa phía trước chạy như bay đến. Đó là Ô Ly, bé mặc một bộ váy nhỏ màu trắng, lúc bé chạy hai ống tay áo màu trắng hệt như chú bướm nhảy múa tung tăng. Đôi giày dưới chân giẫm lên trên hành lang gỗ phát ra âm thanh lộc cộc giòn tan.

“Huynh trưởng!” Nhìn thấy hắn, Ô Ly mỉm cười đôi mắt cong veo, gương mặt nhỏ tròn trịa xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ.

Bé dang tay chạy thẳng về phía Loan, Loan cũng dang cánh tay làm ra tư thế ôm bé. Nhưng ngay khi sắp đến gần, Ô Ly đột nhiên phồng má thổi một luồng hơi về phía trước, trong nháy mắt hơi thở lạnh như băng ùn ùn kéo về phía Loan che trời rợp đất, sương trắng và hoa tuyết rét buốt xen lẫn trong gió lạnh, làm cho ngày hè oi nóng biến thành mùa đông, nhưng phạm vi không lớn, chỉ có chỗ Loan đứng và phạm vi nhỏ xung quanh mà thôi.

Hàn khí phủ đầy đất, Loan không lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà lật bàn tay như sớm đã dự liệu được, thoáng chốc, sương trắng lao về phía hắn toàn bộ phân tán ra xung quanh, không hề dính lên người hắn. Nhưng lấy hắn làm trung tâm trong vòng phạm vi ba bước, bao gồm hành lang và các cột trụ ở đó đều ngưng kết thành sương trắng.

Buông tay xuống, Loan đánh giá bảo: “Mấy hôm nay không có lười tu luyện, tiến bộ không ít.”

Ô Ly cười thích ý, lần này kêu huynh trưởng liền bổ nhào vào lòng hắn. Ai ngờ dưới chân bất cẩn giẫm vào sương trắng lúc nãy bản thân phun ra, cả người trượt xuống, loạng choạng đâm vào người Loan.

Loan đỡ em gái lên, xoa chiếc mũi đỏ hồng vì đụng trúng hắn của bé, đặt bé ngồi trên vai mình, bước qua sương trắng đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Mấy hôm nay huynh không có ở nhà muội có ăn ngoan không?”

“Dạ có! Nhưng huynh trưởng không có ở đây, mấy món đó không còn ngon nữa.”

Hai huynh muội thân mật đi về phía trước, quản gia Hòe Dương bị quên lãng tại chỗ cũ, nâng tay lau băng tuyết trên mặt mình, hít mũi vài cái. Phản ứng không nhanh bằng tộc trưởng, anh ta không tránh kịp, trên lông mày đều là sương, đúng là quá thảm, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, quen rồi, nhiều lắm là lạnh chút thôi.

Cách thời điểm Ô Ly phá vỏ đã ba năm, yêu tộc đều là dạng tu luyện càng nhanh thì thành niên càng nhanh, trong ba năm nay Loan chỉ dạy cho muội muội một ít pháp thuật đơn giản, trong vấn đề tu luyện không hề nghiêm khắc với bé, nhưng bản thân Ô Ly tuổi còn bé tí mà đã cực kì hiểu chuyện, khi tu luyện cũng không cần huynh trưởng nhắc nhở đôn đốc, rất chủ động tự giác tu luyện, còn thường hay chơi đùa như thế với huynh trưởng. Chỉ cần được huynh trưởng khen ngợi, bé liền vô cùng vui vẻ.

Ô Ly không được tính là lớn nhanh, lúc nhỏ Loan tu luyện mới đúng là cực nhanh, đến nay vẫn là một truyền thuyết bất diệt trong Hoè Cốc. Hễ có tiểu yêu giáng thế, cha mẹ trong nhà đều sẽ đem chuyện của tộc trưởng ra kể một lượt.

Loan nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại cực kì khoan dung với muội muội, không những răm rắp thuận theo bé, mà còn đặt hết sự yêu thương nuông chiều lên người bé. Dưới hoàn cảnh tộc trưởng yêu chiều, những tộc nhân khác cũng trên sao dưới vậy cùng nhau cưng chiều bé, Ô Ly vẫn không trở thành một tiểu bá vương hống hách ngang ngược, chỉ có thể nói là bản chất của bé là một đứa trẻ ngoan.

Quay về viện tử của mình, đặt muội muội xuống, Loan ngồi xổm xuống trước mặt em gái, kéo tay bé, đeo vào chiếc vòng bạc có lục lạc nhỏ.

Ô Ly ngoan ngoãn để hắn đeo vào, đeo xong nâng tay lúc lắc chuông nhỏ, lục lạc này không có tiếng à?

Loan: “Đây là thứ bảo vệ muội, chỉ khi muội gặp nguy hiểm lục lạc mới có tiếng, chỉ cần tiếng của lục lạc vang lên là ta sẽ biết ngay.”

Hơn nữa linh bảo này không những có tác dụng phòng ngự cảnh báo, đeo ở trên người còn có thể nâng cao tốc độ tu luyện. Không sai, chính là món đồ vị tộc trưởng này tìm được trên người của liễu yêu vừa mới bị hắn diệt trừ, nhờ người gia công một chút, liền biến thành dáng vẻ này. Thật ra hình dáng lúc trước không như vậy, vốn chỉ là một cục đen thui xấu xí, tộc trưởng cảm thấy không xứng với muội muội nhà mình, một hai bắt người ta làm thành hình dạng màu bạc như bây giờ.

Ô Ly chỉ tưởng đây là món quà nhỏ huynh trưởng ra ngoài xong mang về cho bé, sau khi chơi đùa một hồi phát hiện quả nhiên không có tiếng chuông liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác. Bé chống cằm, hai mắt to tròn nhìn huynh trưởng tuy biểu cảm rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt rất dịu dàng nhà mình, hỏi: “Huynh trưởng, muội nghe nói sắp tổ chức lễ hội đèn lồng Mộng Trạch, muội muốn đi xem, có được không ạ~”

“Được.” Sao Loan lại từ chối muội muội đáng yêu được chứ, đương nhiên không chút do dự đồng ý.

Mộng Trạch có đông đảo yêu quái, trong Tam Giới Cửu Châu cũng xem như sôi nổi có tiếng, đặc biệt là lễ hội đèn lồng, lễ hội đèn lồng ở Mộng Trạch và lễ hội đèn lồng của nhân tộc khác nhau, vì thú vị, cho nên vào lễ hội đèn lồng, không chỉ các yêu quái ở Mộng Trạch, mà ngay cả các tiên tướng tiên nữ trên Thiên Cung, thậm chí là một số linh tộc ma tộc quỷ tộc cũng sẽ len lén đến tham gia.

Ngày hội đèn lồng là cố định, mỗi năm mươi năm một lần, vì mỗi năm mươi năm trôi qua, Mộng Trạch sẽ có ba ngày không thấy ánh nắng mặt trời, trong ba đêm tối liên tục của ba ngày này sẽ là thời gian thả đèn tổ chức lễ hội đèn lồng.

Lễ hội đèn lồng của Mộng Trạch bắt nguồn sớm nhất từ đâu đã không có mấy ai biết nữa, rất nhiều yêu quái chỉ đại khái biết rằng, năm ấy Mộng Trạch là do các đại yêu viễn cổ dùng thân thể của mình để khai phá kiến tạo nên, hệt như Phụ Thần Bàn Cổ, thân thể của đại yêu viễn cổ đã hoá thành sông núi ao hồ trong Mộng Trạch, yêu khí của họ bao vây toàn bộ Mộng Trạch, trở thành một vùng trời đất khác nằm độc lập bên ngoài tam giới, để cho yêu tộc có chỗ cư trú và sinh sôi nảy nở.

Và trong ba ngày không thấy ánh nắng mặt trời của mỗi năm mươi năm ấy chính là lúc ý thức còn sót lại của những đại yêu đó quay về, cho nên các yêu tộc được hưởng ân trạch của người đi trước trong Mộng Trạch sẽ phải thả đèn, nhằm thể hiện lòng biết ơn.

Việc thả đèn này có rất nhiều điểm đặc biệt cần lưu ý. Thả đèn trên Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, những chiếc đèn đó một số sẽ bay lên Thiên Cung Thiên Giới, đi vào Thiên Hà, một số sẽ thuận theo dòng sông chảy vào Minh Hà Địa Phủ, đi ngang qua Vong Xuyên tiến vào Miền Vô Cực.

Lượt thả đèn này chỉ là màn dạo đầu, việc thả đèn sau đó, quy mô sẽ càng to lớn hơn. Những chiếc đèn lồng đặc chế đó được phủ lớp yêu khí, thắp sáng bấc đèn ở giữa không trung, chiếc đèn to có thể chứa hàng trăm yêu tộc, đèn nhỏ cũng có thể để hai đến ba mươi người đứng ở trên, đợi khi Mộng Trạch nổi lên gió yêu (gió yêu khí), những chiếc đèn chở người đó sẽ bay bổng lên trời, hệt như một phiến lá bay lượn trên không trung.

Những chiếc đèn lồng to nhỏ tụ hội lại thành một vùng biển, trôi lơ lửng ở phía trên Mộng Trạch.

Cuối cùng những chiếc đèn sẽ dừng lại trên một biển mây ở trời đêm. Biển mây này cũng chỉ xuất hiện trong ba ngày thả đèn, nghe nói là yêu khí còn sót lại của đại yêu viễn cổ, bình thường phân tán ở khắp nơi của Mộng Trạch, chỉ đến thời điểm này mới được dẫn dắt quy tụ thành một vùng rộng lớn, biến thành biển mây mà người ta có thể dừng chân. Có một số yêu tộc còn nhân dịp ba ngày này, bày sạp hàng trên biển mây, dần dần hình thành quy mô khá to, cho nên vùng biển mây xuất hiện ngắn ngủi cũng được người yêu tộc gọi là Thuấn Hải Vân Thị (Chợ biển mây thoáng chốc).

Sau ba ngày khi Thuấn Hải Vân Thị tan biến, sẽ đến lượt thả đèn cuối cùng. Đứng ở trên biển mây, thả lồng đèn đỏ xuống không trung, những chiếc đèn kia sẽ xếp thành một dãy thang trời thật dài, liên kết chợ mây trên trời và phố thị dưới đất, các yêu tộc sẽ ồ ạt cầm đèn lồng, giẫm lên con đường được lót bằng vô số đèn lồng, quay về mặt đất.

Khi biển mây trên trời biến mất, những chiếc đèn lồng đỏ liên kết thành con đường lúc trước sẽ bay đi phân tán khắp nơi, chân trời sẽ xuất hiện rạng đông, đại diện cho bóng tối trong ba ngày đã qua đi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ô Ly từng nghe nói đến khung cảnh tráng lệ của lễ hội đèn lồng, nên một lòng mong muốn được tham gia, vừa hay gặp dịp lễ hội đèn lồng như thế đang đến gần.

Khi tia sáng mặt trời cuối cùng ở chân trời tắt hẳn, Ô Ly hưng phấn kéo váy nhỏ mà đào hoa yêu tỷ tỷ mới làm cho bé, xách lồng đèn mà huynh trưởng và bản thân cùng làm, chạy lòng vòng quanh người huynh trưởng điềm tĩnh, hệt như một chú chim sẻ nhỏ: “Huynh trưởng, chúng ta có phải nên đi rồi không!”

“Đi.” Loan bế muội muội lên, lúc đi đến cửa, quản gia Hòe Dương cúi người nói: “Tộc trưởng và Ô Ly tiểu thư, đi thong thả.”

Ô Ly ôm cổ huynh trưởng, xoay đầu nhìn quản gia Hòe Dương, “Hòe Dương, anh không đi ạ?”

Hòe Dương đương nhiên muốn đi! Yêu tộc trẻ tuổi sau có thể không muốn đi chứ! Nhưng anh ta là quản gia, phải trông nom nhà cửa cho tốt, đây là nhiệm vụ anh ta không thể chối bỏ. Nhịn xuống cơn đau ứng phó với Ô Ly, quản gia Hòe Dương ngồi ở trước cửa, thê lương ôm ngực.

Trên phố thị lúc này quả nhiên rất náo nhiệt, ngay cả nơi yên tĩnh như Hòe Cốc cũng người đến người đi, đông người hơn ngày thường rất nhiều. Ô Ly ôm cổ huynh trưởng, xoay đầu hưng phấn nhìn xung quanh bốn phía. Bé nhanh chóng phát hiện có rất nhiều yêu quái đang đánh giá mình và anh trai, phàm là yêu tộc đi ngang qua người họ đều sẽ nhìn họ thêm vài lần.

“Huynh trưởng? Tại sao người ta đều nhìn chúng ta?”

Loan mở miệng liền nói: “Vì đèn lồng của chúng đẹp nhất.”

Ô Ly nhìn chiếc đèn lồng chim béo hôm qua hai người cùng làm trong tay mình, lại nhìn các loại đèn lồng sặc sỡ nhiều kiểu dáng trong tay các yêu quái khác, cảm thấy quả nhiên đèn lồng trong tay mình đặc biệt nhất, thế là cực kì tin tưởng đáp án này.

Thật ra, người ta có nhìn đèn của họ đâu. Tuy chiếc đèn đó thật sự vừa xấu vừa kì quái, hoàn toàn không nhìn ra được nguyên hình, nhưng làm người ta chú ý hơn cả là tộc trưởng của Hòe Cốc- Loan.

Trong Mộng Trạch cũng có đủ loại thế lực, trong đó yêu tộc của nhất mạch Hòe Cốc bao gồm các loại hoa yêu thụ yêu, là thế lực to lớn của một phương, huống chi vị tộc trưởng này hiện nay còn có rất nhiều bạn tốt năng lực trác tuyệt như, chủ nhân của Tứ Thập Cửu Hà Xuyên- Hòa, sơn chủ của Trọng Minh Sơn Lâm- Dịch, đại yêu của Vân Chân Điện- Vị, hồng hồ giỏi bói toán Khanh, và cả ba đại yêu quái hành tung bí hiểm, thường phiêu bạt ở nhân giới- HoaEr và Lan. Năng lực của mỗi người trong số này đều không thể khinh thường, trong mắt của một số tiểu yêu quái Mộng Trạch, đây quả thực là sự tồn tại hệt như trong truyền thuyết.

Hiện nay vị tộc trưởng Hòe Cốc này quang minh chính đại xuất hiện, bình thản đi trên phố, đương nhiên sẽ thu hút vô số ánh nhìn. Tộc trưởng Hòe Cốc chẳng lẽ dễ gặp vậy sao, bây giờ không nhân cơ hội xem cho kĩ lần sau ai biết còn có cơ hội nhìn thấy không.

Dưới vô số cái nhìn chăm chú, Loan ung dung mang theo muội muội theo đám đông đi tới Tứ Thập Cửu Hà Xuyên.

Tứ Thập Cửu Hà Xuyên hôm nay khác với ngày thường, là một khoảng đen trầm lặng, ngay cả dòng chảy của nước cũng như thể ngưng lại, sự yên bình trên bề mặt nước hệt như một chiếc gương lớn.

Ánh đèn lấp lánh như sao loé lên từ trong đám đông, những yêu tộc với đủ loại hình thái đến gần dòng sông, thả đèn vào trong mặt sông.

Sau khi đèn tiến vào mặt sông, không hề xuất hiện gợn sóng lăn tăn nào, mà cực kì bình ổn vững vàng, hệt như nổi lơ lửng, toàn bộ bay khắp các phương hướng của dòng sông. Nếu lúc này có người quan sát từ phía trên dòng sông, chắc chắn có thể nhìn thấy bắt đầu từ chỗ Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, đã được bao phủ bởi vô số đèn lồng màu đỏ, như thể một mạch máu khô khốc dần dần được truyền huyết dịch đỏ tươi lóng lánh vào.

Ô Ly và Loan cũng mỗi người thả một chiếc đèn, hai chiếc đèn lồng ấy nhanh chóng tiến vào trong biển đèn, không còn phân biệt được đèn nào là đèn nào nữa.

Khi mặt sông đều là đèn lồng chi chít san sát nhau, đột nhiên, Ô Ly nhìn thấy những chiếc đèn đó xảy ra biến hóa. Có một số đèn như thể bị thứ gì đó dẫn dắt, dần dần bay lên cao, càng bay càng cao.

“Đó là những chiếc đèn bay lên Thiên Giới.” Loan giải thích trong tiếng cảm thán kinh ngạc của muội muội, “Nhìn chỗ kia kìa, đó là đèn đi về Minh Giới.”

Ô Ly di chuyển tầm mắt xuống bên dưới, quả nhiên nhìn thấy trên mặt hồ vẫn còn có đèn lồng xoay vòng chìm xuống dưới nước. Nhưng những chiếc đèn chìm vào đáy nước không bị tắt lửa, mà ngược lại ánh sáng dưới nước lại càng rực rỡ hơn. Ánh sáng đèn chìm xuống đã chiếu rọi nước sông đen kịt, Ô Ly thấp thoáng nhìn thấy dưới đáy sông dường như còn có một dòng sông khác, ngoài sông còn có một cánh đồng đầy ấp hoa đỏ. Một chiếc bóng xương trắng khổng lồ loáng thoáng xuất hiện trong ruộng hoa đỏ.

Một thế giới khác ở dưới nước, chính là hư ảnh của Minh Phủ phản chiếu trong dòng sông.

Ở nơi xa có người đang hò hét, lần lượt có người nâng từng chiếc đèn lồng khổng lồ đi tới. Ô Ly nhìn yêu tộc có thể hóa thành hình người dắt theo những đứa trẻ vẫn chưa thể hóa thân thành hình người, hoặc là những đứa trẻ chỉ có phân nửa cơ thể hóa thành hình người, họ cười cười nói nói đi lên những chiếc đèn lồng to được đám người kia nâng tới.

Ô Ly còn nhìn thấy một đám yêu quái chuột, tuy đều là dáng vẻ người thành niên, nhưng vóc dáng của mỗi người đều xấp xỉ bé, miệng nhọn, râu dài. Có lẽ đó là một gia đình, ước chừng có ít nhất hơn một trăm người, sau khi bò lên trên đèn lồng lớn, xếp chồng lên hai tầng mới đi lên hết được.

Ô Ly đi ngang qua người họ, còn nghe thấy những yêu quái tộc chuột đang ai da ai da kêu to: “Tỷ tỷ, tỷ giẫm lên tóc ta rồi!” “Ai đánh rắm!” “Ể, ông nội đâu? Ông nội đâu mất tiêu rồi?”

Ô Ly được huynh trưởng bế đến một chỗ khác, có một lão đầu đội mũ cao nhanh chóng ôm một quyển sổ to đi tới, “Tộc trưởng Loan lần này sao cũng tới rồi? Lúc nãy tiểu lão còn ở bên kia nhìn thấy mấy vị đại nhân khác kìa, sao nào, có cần sắp xếp cho các vị ở cùng nhau không?”

Loan lắc đầu: “Không cần.” Hắn cố ý từ chối những người khác đi theo cùng, là vì có thể một mình dẫn muội muội ra ngoài chơi, sao có thể để người khác đến làm phiền.

Tiểu lão đầu cười tinh nghịch, “Ái chà, sao mấy vị đại nhân đều nói như thế nhỉ. Được rồi, nhớ rồi, Bính Tuất, lên đèn cho tộc trưởng Loan.”

Người ta mang tới cho họ một chiếc đèn lồng nhỏ, nhưng cực kì tinh xảo.

Đợi khi yêu quái lớn nhỏ đều đứng ngay ngắn, một chiếc bục cao vang lên tiếng trống vang dội, tiếp đó một giọng nói già nua cất lên: “Gió lên rồi!”

Âm thanh này vang vọng khắp đất trời, gần như ngay khi vừa dứt lời, không biết từ đâu một cơn gió thổi tới, rõ ràng gió không lớn, nhưng Ô Ly lại cảm nhận được dưới người chấn động, chiếc đèn hai người đang giẫm bên dưới bay lượn lên trời. Không chỉ đèn của họ, từng ngọn đèn lớn vốn dừng ở đó cũng bay lên theo gió, dần dần vút lên biển mây trên không trung.

Biển mây hệt như một chiếc sàn lớn màu trắng, dưới chân tuy mềm xốp nhưng không làm người ta có cảm giác mất trọng lực, mà cảm giác khi giẫm lên cực kì thoải mái.

Khi đến biển mây, những chiếc đèn lồng lớn họ ngồi đột nhiên hóa thành mây trắng, hòa nhập vào trong biển mây. Ô Ly nghe huynh trưởng giải thích mới biết hóa ra những chiếc đèn này được làm từ mây của biển mây lúc trước thu gom được.

Chợ mây liên miên ngay khi đợt yêu tộc đầu tiên đến đã dần dần trở nên náo nhiệt, họ dùng đồ đạc mang đến dựng nên phố thị tạm thời, đa số đều bày bán các món đồ nhỏ và thức ăn.

Khi ở trên biển mây, có thể nhìn thấy vầng trăng khổng lồ, ánh trăng như thể trong tầm với, thậm chí có thể nhìn rõ đền điện nguy nga ở phía trên. Vầng trăng này, sẽ không lặn trong suốt ba ngày.

Có yêu thụ tộc thi triển pháp thuật, làm cây hoa khổng lồ sinh trưởng trên biển mây, cây hoa trên biển mây lay động, rơi rớt cánh hoa khắp nơi trên mây trắng, cảnh tượng xinh đẹp tột cùng.

Loan dẫn theo muội muội đi tới nơi khá yên tĩnh ngắm hoa. Khung cảnh huyên náo ở nơi không xa, nhưng xung quanh họ rất yên ắng.

Xem một hồi, đột nhiên Ô Ly vùi đầu mình vào trong cổ Loan, buồn bã hỏi: “Huynh trưởng, có khi nào huynh sẽ không cần muội nữa không?”

“Sao lại hỏi như vậy.” Loan sờ đầu em gái.

Ô Ly mím môi, nói: “Muội nghe người ta nói rồi, thật ra muội không phải là em gái của huynh trưởng, do năm đó Khinh Nghê phu nhân nhầm lẫn thôi.”

Chuyện này thật ra rất đơn giản, cho dù nhóc con chưa ra đời không phân biệt rõ hơi thở, nhưng đợi khi đứa trẻ dần dần lớn lên, hơi thở đặc trưng của yêu tộc sẽ rõ ràng hơn, có nhiều chuyện nhìn qua là biết ngay, ví dụ như Ô Ly không phải là con của Khinh Nghê phu nhân, trong cơ thể của bé hoàn toàn không có chút huyết mạch nào của thanh hoàng, chuyện này Loan đã biết từ lâu, chẳng qua không nói với em gái mà thôi.

Hắn không hề biết thì ra em gái đã biết chuyện này, hắn nhìn sang muội muội, nghiêm trang nói: “Bất kể người khác nói thế nào nhìn nhận thế nào, em đều là muội muội mà ta yêu thương nhất, là người quan trọng nhất của ta.”

Ô Ly nghe thấy lời này, ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm huynh trưởng, lần nữa truy hỏi: “Thật sao! Huynh thật sự sẽ không bỏ rơi muội sao?”

Đừng nói là bỏ rơi bé, cho dù Ô Ly bây giờ nói muốn đi lên Cung Trăng xem thử, tộc trưởng Loan ước chừng cũng sẽ ôm em gái xông lên Thiên Cung, yêu chiều muội muội như thế đó.

Cho nên vào giờ khắc này tộc trưởng Loan đứng dưới ánh trăng và cây hoa ngắm nhìn muội muội, gương mặt lạnh lùng như thể đã tan chảy.

Hắn nói: “Ta sẽ không bỏ rơi Ô Ly đâu, không bao giờ.”

Hắn chưa từng nói với muội muội, thật ra bắt đầu từ rất lâu về trước, hắn đã cảm thấy bản thân hình như đang chờ đợi gì đó. Sau đó muội muội đến bên cạnh hắn, hắn đặt tên cho bé, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là ‘Ô Ly’, dường như cái tên ấy có ngụ ý đặc biệt gì đó. Hắn luôn cảm thấy, bản thân hình như đã chia xa với muội muội rất lâu mới đợi được lần gặp mặt này, trong lòng tràn ngập hân hoan không biết bắt nguồn từ đâu, như thế thì hắn làm sao nỡ lòng rời bỏ bé được.

Bình Luận (0)
Comment