Sổ tay trùng sinh công lược [205]
Phần Ô Ly (Hạ)
Chương 205: Tề tụ nhất đường
Trans: Meounonna
Thời gian mười năm, đối với các yêu tộc khác nhau sẽ có ý nghĩa không giống nhau vì không phải tất cả yêu tộc đều trường thọ, một số chủng tộc bẩm sinh đã không thể sống quá lâu, ngoài những yêu tộc tu luyện có thành quả, còn lại đa số đều bình bình, chỉ trong vòng mấy chục năm, thậm chí mười mấy năm ngắn ngủi, đã biến mất giữa trời đất.
Còn những chủng tộc bẩm sinh trường thọ, một khi hóa thành yêu tộc sẽ có thể sinh tồn lâu dài trên thế gian. Nhưng thế đạo còn đó, âm dương điều hòa, nếu có tuổi thọ lâu dài, thì số lượng tộc nhân sẽ ít ỏi, ngược lại, tuổi thọ ngắn ngủi, việc sinh sôi nảy nở sẽ nhanh và dễ hơn, thế gian vạn vật, đều như thế cả.
Nếu muốn sống lâu dài, chỉ có cách tu luyện, mà việc tu luyện này, đối với mỗi một chủng tộc lại có sự khác nhau. Bẩm sinh thiên phú tầm thường, thì không thể so sánh với người bẩm sinh đã có tư chất vượt trội. Có yêu tộc mấy chục năm mới có thể tu luyện thành niên, còn có yêu tộc mấy năm, mười mấy năm là đã tu luyện viên mãn, đủ để thành niên rồi.
Tư chất của Ô Ly như thế nào? Nếu hỏi tộc trưởng Loan, hắn nhất định sẽ nói: “Tư chất của muội muội vượt xa các yêu tộc tầm thường khác, còn có xu hướng hơn hẳn ta một bậc.”
Nếu hỏi quản sự Hòe Dương, anh ta sẽ lại bảo: “Tiểu thư Ô Ly của chúng tôi là đứa bé cực kì xuất sắc trong Hòe Cốc, không ai có thể sánh bằng cô bé, đếm lên trên ba trăm năm, nhìn xuống dưới hai trăm năm, trừ tộc trưởng của chúng tôi, không ai lợi hại hơn cô bé, hơn nữa đứa trẻ này vừa cần cù chăm chỉ kỷ luật… Bla bla bla bla”
Cho nên phá vỏ mười hai năm, Ô Ly đã sắp thành niên rồi. Nhưng mà, Loan vẫn luôn không thể tìm được rốt cuộc nàng là yêu thuộc chủng tộc nào, quy mô của Mộng Trạch không hề thua kém Thiên Cung Minh Phủ, bên trong có rất nhiều loài yêu tộc sinh sống, có lẽ chỉ có Hồng Chủ mới có thể biết hết tất cả, dẫu sao có một số yêu tộc không thích tiếp xúc với những yêu tộc bên cạnh, khó tránh khỏi việc chẳng ai biết đến sự tồn tại của họ.
May mà bản thân Ô Ly cũng không để ý lắm, chỉ một lòng xem huynh trưởng là người thân của mình.
Nhưng mà, Ô Ly sắp thành niên đã gặp phải một số rắc rối. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nàng là một người có tính hiếu kì, đặc biệt thích chạy ra ngoài, bắt đầu từ sau chuyến tham quan lễ hội đèn lồng năm đó, nàng liền thường hay một mình chạy ra ngoài, đi chơi đùa ở gần đó. Nàng vẫn luôn giữ thói quen ấy mãi đến bây giờ, phạm vi nàng chơi đùa cũng ngày càng rộng ngày càng lớn, nhưng thời gian quay về luôn cố định, tuyệt đối sẽ không vì ham chơi mà lỡ mất thời gian về nhà.
Vì thuận tiện. Lúc đi và về Ô Ly sẽ luôn biến về nguyên hình, một chú chim có đôi cánh thon dài lông vũ dày đặc, trắng tinh bồng bềnh, từ nhúm lông nhỏ ban đầu đến chú chim nhanh nhẹn thanh thoát như bây giờ, cũng có thể nhìn thấy nàng trưởng thành rất nhanh. Mỗi lần Loan nhìn thấy nguyên hình của em gái, đều phải khen ngợi vài câu, vì thế lần nào Ô Ly quay về đều sẽ cố ý đứng trên cây trong viện tử hồi lâu, chải chuốt bộ lông của mình, đợi huynh trưởng khen bản thân.
Nhưng lần này, nàng về tới nhà, không dừng bước chân, trực tiếp hoá thành hình người ở hành lang, đầu tóc rối bời, giận dữ đùng đùng quay về phòng mình, đóng cửa lại, không ra ngoài nữa.
Lần đầu tiên Loan phát hiện muội muội mình ấy thế mà không đứng trên cành cây chải chuốt lông vũ, lập tức cảm thấy không ổn, hắn không muốn hỏi em gái, mà gọi nô bộc đến, hỏi các hoa yêu thụ yêu và thảo yêu dọc đường, trên đường muội muội quay về đã xảy ra việc gì.
Ô Ly vẫn luôn cảm thấy huynh trưởng là người thấu đáo, từ nhỏ đã rất yên tâm để bản thân một mình chạy ra ngoài chơi, thật ra là, yêu tộc của Hòe Cốc phân bố khắp Mộng Trạch, nói không chừng gốc cây hay đoá hoa nào đó ven đường chính là biến thân của yêu tộc trong Hòe Cốc, cho nên bất kể Ô Ly đi đâu, xung quanh đều có yêu tộc của Hòe Cốc trông chừng, chẳng qua nàng không phát hiện mà thôi.
Sao Loan có thể thật sự yên tâm để muội muội một mình ra ngoài, lúc ban đầu, bản thân hắn cùng thường hoá thân thành một gốc cây ở nơi muội muội chơi đùa, đích thân trông nom em gái. Nếu không phải quản gia Hòe Dương khóc lóc tỉ tê bảo là sự vụ trong tộc sắp chất thành núi, tộc trưởng Loan ước chừng còn đang đắm chìm vào trạng thái lén lút ra ngoài vui chơi với muội muội không có tâm tư tu luyện.
Không thể đích thân trông coi muội muội, vốn đã không quá vui vẻ, bây giờ thấy bộ dáng em gái tức giận đùng đùng, hiển nhiên là đã chịu ấm ức ở bên ngoài, hung quang trong mắt của tộc trưởng Loan lóe lên, doạ cho yêu tộc đến báo cáo miệng mồm càng thêm lưu loát, tốc độ nói chuyện nhanh đến mức sắp bay bổng.
“Hôm nay tiểu thư vẫn ở trong sơn cốc hoa sen ở gần Trọng Minh Sơn Lâm chơi đùa, nhưng trên đường về khi đi ngang qua con sông Thuỷ Sa Hà, bị một yêu tộc trẻ tuổi của tộc chim Vũ Thuỷ bám theo, cậu trai trẻ kia theo đuôi cả đoạn đường, một mực muốn bám lấy tiểu thư, tiểu thư vội vàng quay về bèn đánh nhau với hắn ta một trận, làm cho… ờm, lông tóc rối bù, có lẽ vì thế nên tâm tình mới không tốt.”
Tộc trưởng Loan đập vỡ một cái bàn ngay lập tức. Đúng là quá đáng quá thể, có tên khốn nạn bám lấy muội muội, đúng là tìm đường chết.
Tộc trưởng Loan tức giận, chàng trai trẻ tộc chim Vũ Thuỷ kia liền xui xẻo, hắn ta phát hiện động phủ bản thân vất vả xây dựng để theo đuổi người trong lòng luôn bị phá huỷ trong nháy mắt, vừa mới sửa lại liền bị phá hỏng một cách khó hiểu, mà xung quanh không có một ai đáng nghi cả, hơn nữa lúc hắn ta hoá thành nguyên hình đậu trên cây, sẽ đột nhiên bị trượt chân một cách khó hiểu, thân cây hình như cũng không đứng được.
Gặp chuyện này nhiều, chàng trai trẻ cảm thấy có gì đó sai sai, quay về nhà hỏi ông nội, ông nội hắn ta cũng là một vị trưởng giả rất nổi tiếng trong tộc chim Vũ Thuỷ, hiểu chuyện hơn tên nhóc choai choai như hắn ta nhiều, vừa nghe là biết đứa trẻ này chắc chắn đã đắc tội với người ta. Thế là ông hỏi: “Nghe nói dạo gần đây con đang theo đuổi một vị cô nương, con có biết đối phương có lai lịch gì không?”
Chàng trai trẻ gật đầu như vẻ đương nhiên, “Đương nhiên biết ạ, nàng ấy là Ô Ly của Hòe Cốc.” Nói xong, hắn ta mới phản ứng lại, la lớn: “Chẳng lẽ là ca ca nàng ấy đang làm khó con? Cũng đúng, tộc trưởng Hòe Cốc, quyền thế lớn như thế, chắc chắn có thể sai khiến đám thụ yêu kia làm khó con. Đáng giận quá, sao anh ta có thể ngăn cản con và Ô Ly ở bên nhau chứ! Cho dù anh ta là tộc trưởng của Hòe Cốc con cũng phải đi hỏi cho ra lẽ!”
Nhìn cháu trai mình tức giận chạy đi, trưởng giả cũng không ngăn cản. Người trẻ tuổi mà, không biết trời cao đất dày, bị dạy cho một bài học cũng đáng lắm, có người dạy cháu nội thay cho ông, ông vui còn không hết.
Nhưng chàng trai trẻ này tức giận đùng đùng chạy tới bên ngoài căn nhà lớn ở Hòe Cốc, cảm nhận được sự áp bức đáng sợ thuộc về đại yêu quái ở bên trong căn nhà, thoáng chốc có chút hèn nhát, do dự quanh quẩn ở một bên. Ngay lúc này hắn ta phát hiện Ô Ly bay ra từ trong nhà, lập tức đi lên đón.
Còn Ô Ly, vừa nhìn thấy con chim đáng ghét, lập tức biến về hình dáng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, không muốn biến thành nguyên hình trước mặt con chim xui xẻo. Lần trước nàng và tên này đánh nhau, bất cẩn làm gãy chiếc lông vũ mình thích nhất trên người, vì chuyện này mà đã hai ngày rồi nàng không dám phơi bày lông vũ xinh đẹp của mình trước mặt huynh trưởng, đúng là giận vô cùng. Nàng còn chưa tìm tên đầu sỏ này tính sổ, đối phương đã tìm tới tận cửa rồi.
“Ô Ly, khi nào thì nàng đồng ý ở bên ta?” Chàng trai trẻ cũng biến thành hình người, nói thật hắn ta cũng là một chàng trai trẻ khá tuấn tú, nhưng trong mắt Ô Ly, hắn ta còn không sánh được một cái móng tay của huynh trưởng.
“Ta nói rồi, ta sẽ không có gì với ngươi cả.” Ô Ly bảo. Lời này lần trước nàng đã từng nói rồi, nhưng cái tên này như thể nghe không hiểu vậy, một lòng muốn đeo bám, nếu không nàng cũng chẳng tức giận đến thế, đúng là quá phiền phức.
“Ta biết, chắc chắn là vì huynh trưởng của nàng không cho phép nàng và ta ở bên nhau, nàng mới nói như vậy!” Chàng trai trẻ giận dữ bảo.
Ô Ly: “…” Nói lý lẽ với tên này e rằng nói không thông. Lần trước không so đo với hắn ta, nhưng lần này phải tàn nhẫn một chút mới được.
Nàng xoay đầu nhìn căn nhà ở chỗ không xa, hôm nay huynh trưởng nói cần phải bế quan, chắc là sẽ không chú ý tới chỗ này. Ô Ly không nói hai lời, vẫy tay với chàng trai trẻ, hai người một trước một sau tiến vào một khu rừng gần đó. Chỉ trong thoáng chốc, liền truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của cậu trai trẻ, tiếng kêu vừa vang lên đã bị thứ gì đó ép buộc cắt ngang.
“Bây giờ, thì ngươi hiểu ý ta nói chưa hả.” Ô Ly vỗ vỗ tay, vung tay thả lông vũ đang túm trong tay xuống đất. Bấy giờ một vùng xung quanh nàng đều là hàn băng, trên cây cối chung quanh đều dính sương trắng và băng tuyết, chim lớn bị nhổ trụi lông, run lẩy bẩy trên nền băng, biến thành nguyên hình trên người chẳng còn cọng lông nào nữa, xấu đến mức làm người ta không nỡ nhìn thẳng.
“Nàng… nàng, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy.” Chim trụi lông run rẩy nói.
“Nếu ngươi còn đến đeo bám ta, lần sau ta sẽ tiếp tục nhổ lông của ngươi.” Ô Ly ngồi xổm xuống trước mặt chim lớn, híp mắt lại, vỗ đầu con chim kia vài cái: “Đã hiểu chưa?”
Chàng trai trẻ cảm thấy mặt trời của mình đã sập rồi, rõ ràng lúc trước vì thấy Ô Ly chơi đùa bên hồ nước hết sức ngây thơ trong sáng đáng yêu, mới muốn đeo bám nàng làm nàng đồng ý ở bên cạnh mình, sao bây giờ nhìn lại, nàng hơi khác so với tưởng tượng của mình thế?
Tộc trưởng Loan nhanh chóng phát hiện bản thân còn chưa động thủ gì nhiều, tên nhóc lúc trước đeo bám muội muội đã chạy biến, hoàn toàn không còn xuất hiện ở bên cạnh muội muội nữa. Thử điều tra, hắn liền phát hiện em gái đã làm gì, không nhịn được cảm thấy hết sức an ủi. Quả nhiên muội muội đã lớn rồi, không còn giống hồi nhỏ cần hắn lén ra tay giúp đỡ nữa, tự mình đi đánh nhau cũng có thể thuận lợi giải quyết vấn đề.
Nhưng chuyện này chỉ là một khởi đầu, những ngày tháng sau này, Ô Ly lại gặp phải vài người theo đuổi, vì quá phiền toái, nàng nhổ sạch lông từng tên một, uy h**p một trận, mới được thanh tịnh hơn một chút, nhưng tiếng xấu của nàng cũng theo đó bị truyền ra ngoài.
Nếu chỉ có như thế, có lẽ Ô Ly chỉ cảm thấy hơi phiền phức một tí, nhưng có một hôm, sau khi nàng nhìn thấy ở rừng đào gần nhà có yêu tộc đến tỏ ý muốn tự mình dâng hiến cho huynh trưởng, nàng lập tức xù lông.
“Huynh trưởng!” Ô Ly khí thế hùng hổ đi tới trước mặt tộc trưởng Loan, ánh mắt oán hận sâu nặng.
Tộc trưởng Loan thầm nghĩ, lại là yêu tộc trẻ tuổi nào không có mắt đeo bám muội muội? Yêu tộc trẻ tuổi bây giờ đúng là không nên thân, đến lúc nên chấn chỉnh lại rồi.
Ô Ly ngồi ở trước mặt huynh trưởng một lát, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng phụt một tiếng tắt ngúm. Nàng nhỏ giọng bảo: “Huynh trưởng, em muốn tổ chức lễ thành niên.”
Thật ra nàng không nói, tộc trưởng Loan cũng đã kêu người chuẩn bị rồi, lập tức tự nhiên gật đầu đồng ý.
Ô Ly thấy huynh trưởng đồng ý, lại do dự hỏi: “Vậy sau lễ thành niên, là em có thể ở bên người trong lòng của mình rồi phải không anh?”
Tộc trưởng Loan hết sức kinh ngạc, biểu cảm muốn nứt ra, muội muội có người trong lòng hồi nào? Là ai! Là tên nhóc con nào? Mấy tên gần đây à? Hắn đã điều tra rồi chẳng có tên nào tốt cả, tất cả đều không xứng với muội muội!
Loan đương nhiên không chịu đồng ý, nhưng lại sợ từ chối quá trực tiếp sẽ làm muội muội không vui, thế là hắn cố gắng bình tĩnh mở miệng nói: “Chuyện này…” Không thể gấp.
Ba chữ ở phía sau còn chưa kịp nói ra, Ô Ly như thể sợ mình hối hận vậy, mở miệng bảo: “Thật ra, sau lễ thành niên, em muốn gả cho huynh trưởng.”
Loan: “…”
Sau khi Ô Ly nói ra miệng, thấy vẻ mặt huynh trưởng không chút thay đổi, dáng vẻ như thể không có dao động gì cả, lòng thầm nguội lạnh, suýt chút nữa bật khóc. Tuy họ không phải là huynh muội ruột, nhưng nếu huynh trưởng xem nàng là muội muội, không chịu cưới nàng thì phải làm sao? Trước khi tới nàng đã thấy rồi, đào yêu kia trông xinh đẹp lắm, nếu huynh trưởng thật sự thích mẫu người đó hơn thì phải làm sao?
Đang suy nghĩ lung tung, Ô Ly cảm thấy đầu mình chợt nặng, ngẩng đầu nhìn lên, huynh trưởng đang sờ đầu nàng bảo: “Chuyện này đương nhiên là được!”
“Cứ thế sao? Huynh trưởng đồng ý rồi ạ?” Ô Ly căng thẳng hỏi.
“Đồng ý rồi.” Tộc trưởng Loan nghiêm túc trả lời.
Ô Ly đột nhiên kêu to một tiếng, nhảy cẩng lên bổ nhào về phía huynh trưởng: “Tốt quá đi! Em còn đang lo lắng nếu anh không đồng ý thì phải làm sao cơ!”
“Sao lại không đồng ý, em nói gì anh cũng đồng ý hết.” Loan ôm em gái ngoan ngoãn của mình, nghiêm túc nói.
Ô Ly:… Hình như mình vẫn chưa nhận thức đúng đắn về mức độ nuông chiều của huynh trưởng thì phải?
Đến ngày lễ thành niên, Ô Ly phát hiện, bản thân quả nhiên còn chưa có nhận thức đúng đắn, vì lễ thành niên này được tổ chức náo nhiệt hơn cả sự kiện trọng đại của Hòe Cốc mấy năm trước. Yêu tộc đến tham gia quá nhiều, gần như lấp đầy cả một Hòe Cốc rộng lớn. Không chỉ có yêu tộc của Hòe Cốc, còn có rất nhiều yêu tộc từ những nơi khác đều đến tham dự, gần như đều là người mà Ô Ly không quen biết.
Ngay cả mấy vị bạn tốt chỉ nghe tên không thấy mặt của huynh trưởng, ấy thế mà lần này cũng đến đông đủ, đúng là làm Ô Ly có chút bất ngờ.
Người đến đầu tiên là Hoa và Tô Huỳnh, Ô Ly đã sớm nghe nói năm ấy lúc bản thân còn chưa phá vỏ, vị Hoa đại nhân này từng giúp ấp trứng một khoảng thời gian. Thật ra Ô Ly còn có kí ức loáng thoáng, lúc mình còn ở trong trứng có một khoảng thời gian cảm thấy nóng vô cùng, khó chịu tới mức muốn phá vỏ sớm luôn.
Ô Ly không có cảm giác gì với Hoa đại nhân ồn ào này, chỉ cảm thấy anh ta quá bám Tô Huỳnh. Còn đối với Tô Huỳnh, Ô Ly rất thích nàng ấy, vì Tô Huỳnh rất dịu dàng, cũng rất dễ làm người ta cảm thấy thân thiết, nàng ấy còn nấu đồ ăn cho nàng ăn, biết làm những món điểm tâm cực kì thơm ngon.
Người đến tiếp theo là Dịch của Trọng Minh Sơn Lâm, Ôn Tuy và nữ nhi của họ, Ô Ly đã từng gặp họ, lúc trước nàng đi chơi đùa ở gần Trọng Minh Sơn Lâm, đã từng vô tình gặp Ôn Tuy và nữ nhi của nàng ấy, hai người họ đuổi theo đám hươu trắng trong khe núi, khi ấy Ôn Tuy đã hát một bài hát rất hay. Sau đó nàng lại đến đó vài lần, sau khi quen nhau nàng còn ngồi trên hươu trắng đi cùng họ một đoạn đường.
Tiếp theo là Lan và Silvia, lần đầu tiên Ô Ly nhìn thấy Silvia, cảm thấy có lẽ nàng ấy là tiên nữ của Thiên Cung, kết quả nàng ấy nói mình là một ma tộc, cả người Ô Ly ngơ ngác sững sờ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ma tộc, đã hoàn toàn bị đảo lộn tưởng tượng trước kia của mình, cô nương ma tộc, đều trông … thánh thiện trong sáng xinh đẹp vậy sao?
Người đến sau hai người đó là Hòa của Tứ Thập Cửu Hà Xuyên và Đàn Tú, vị Đàn Tú này mới thật sự là tiên nữ Dao Trì, tuy lần đầu gặp nàng ấy trông có vẻ hơi xa cách, dáng vẻ khó gần, nhưng ngay sau đó khi mọi người cùng nhau trò chuyện, Ô Ly mới phát hiện vị Đàn Tú này không phải là người cao ngạo, ngược lại tính cách hơi thẹn thùng, làm cho Chung Cẩn đến sau không ngừng trêu chọc nàng ấy.
Nhìn Chung Cẩn ngồi ở giữa mấy cô nương cười thích ý, Er đến cùng với nàng ấy không biết vì sao vẻ mặt hơi hung dữ, cuối cùng bị Hoa kéo tới một bên khác uống rượu.
Khanh và Ứng Nhàn, Vị và Mạn Tinh là những người đến cuối cùng, trong bốn người này, Khanh luôn híp mắt mỉm cười, Ứng Nhàn thì khắp người tỏa ra mùi đàn hương thơm ngát, trên tay còn đeo một xâu chuỗi Phật châu, là người có tính cách dễ chịu. Tính cách của Vị hơi lạnh nhạt, nhưng nhìn thấy bạn tốt tề tụ trong nhà, rõ ràng vẻ mặt cũng hơi thả lỏng đôi chút, về phần Mạn Tinh, nàng ấy là một quỷ tu, vừa tới là ngồi vào chỗ bên cạnh Tô Huỳnh, không ngại người lạ chút nào, sau khi làm quen với những người khác xong, cũng nhanh chóng trò chuyện rôm rả cùng mọi người.
Ngoài những người thân thiết với họ, còn có rất nhiều người khác, nhưng những người đó Ô Ly không cần quan tâm từng người một nữa. Là nhân vật chính của hôm nay, nàng cảm thấy đây không giống lễ thành niên của mình lắm, mà giống với buổi tụ họp của bạn bè hơn.
Nhưng như thế cũng rất tốt.
Ô Ly mỉm cười đưa mắt nhìn nhau với huynh trưởng đang uống rượu ở phía khác.