Sổ tay trùng sinh công lược [206]
Kết thúc truyện
Chương 206: Chương này xem hay không xem cũng được
Trans: Meounonna
Khi chư thần thượng cổ còn tồn tại, linh khí trời đất tràn trề, vô số chủng tộc được sinh sôi nảy nở trên mặt đất, có những chủng tộc được thần che chở, có một số thì bị thần ghét bỏ, một số chủng tộc có thể chiếm cứ bầu trời, còn một số chỉ có thể trốn vào u minh.
Sau đó, chư thần suy tàn.
Bất kể thần linh có lợi hại đến đâu, đều không thể trường thọ ngang với trời, chẳng có thứ gì có thể vĩnh viễn không thay đổi, hệt như bãi bể nương dâu, năm ấy Phụ Thần lấy thân mình hoá thành trời đất, cũng dần dần mất đi linh khí ẩn chứa bấy lâu.
Những sinh linh được linh khí nuôi dưỡng, hiền hoà lương thiện, còn sau khi linh khí giảm đi, trên mặt đất lại xuất hiện chủng tộc được sinh ra từ bóng tối và cái ác. Chủng tộc trên mặt đất càng ngày càng nhiều, còn linh khí trời đất ngày một ít, thế là rơi vào cuộc chiến hỗn loạn tranh giành linh khí, thần linh che chở các chủng tộc lần lượt tham chiến, chiến hoả vẫn luôn lan rộng ra khắp mỗi một ngóc ngách trên mặt đất.
Đó là lần suy tàn đầu tiên.
Sau đó, sự tranh chấp chưa từng dừng lại, thần thượng cổ còn sót lại ngày một ít đi, cuối cùng, khi vị thần cuối cùng ý thức tiêu tán, linh khí giữa trời đất lần nữa suy giảm mạnh mẽ. Rất nhiều chủng tộc sinh tồn dựa vào việc hấp thụ linh khí dần dần suy tàn diệt vong, còn số còn lại, tìm được cách sinh tồn của riêng mình, gian nan sống sót.
Quỷ tộc ở Địa Phủ U Minh, Ma tộc ở Vực Thẳm Cực Ác, Yêu tộc ở Mộng Trạch, Tiên tộc ở Thiên Cung, Nhân tộc Linh tộc Vu tộc ở Nhân Giới, và cả Phật cư ngụ độc lập ở Tây Thiên, không dính vào sự phân tranh giữa các chủng tộc.
Để bảo vệ sự sống cho chủng tộc, Tiên tộc tạo ra Thiên Cung ở trên trời, phong toả một phần thanh khí (khí trong lành), làm cho nó có thể tồn tại được dài lâu hơn, để bảo đảm cho sự ra đời của tiên nhân.
Quỷ tộc ở Địa Phủ U Minh, hấp thụ linh hồn nhân tộc luyện thành quỷ tộc, để mở rộng bản ngã.
Ma tộc chiếm cứ Vực Thẳm Cực Ác, nhưng không thoả mãn với vùng trời đất chật hẹp đó, phái ra vô số ma tộc tiến vào đại lục nhân giới khơi mào chiến tranh giữa nhân tộc, lấy đủ loại oán hận sản sinh ra từ chiến tranh làm thức ăn, đồng thời không ngừng cắn nuốt địa bàn.
Linh tộc dần dần điêu tàn, mất đi truyền thừa, chỉ có thể dựa vào nhân tộc ở nhân gian để sinh tồn.
Vu tộc lánh đời sống ẩn dật, lấy vu cốt còn sót lại của Vu Thần Thượng Cổ và pháp trận hiến tế, duy trì sự sinh tồn của Vu tộc.
Từng thế hệ Đại yêu của Yêu tộc hy sinh, sau khi chết đi, yêu khí quay về bồi đắp cho Mộng Trạch, làm nơi trú ngụ của Yêu tộc có thể duy trì tiếp nối mãi.
Tất cả các chủng tộc đều chỉ vì sự tồn vong của mình mà thôi.
—-
Trong khoảng không vô tận, vài thân ảnh hư hư thật thật, ngồi ngay ngắn ở mấy hướng khác nhau.
“Ván cược lần này, Yêu tộc ta thắng rồi.” Hồng Chủ ngồi ở khoảng không, cười nói với vài vị ở bên cạnh và phía trước: “Nếu Yêu tộc của ta thắng, vậy trong nghìn năm nay, linh khí trong bàn càn khôn, tất cả phải thuộc về Yêu tộc ta.”
Lời của ông ấy vừa dứt, liền có một nam tử toàn thân bao phủ ma khí lạnh giọng cười, “Hay cho một Hồng Chủ xảo quyệt, không hổ là huyễn hồ viễn cổ (con cáo huyễn hoặc), không tiếc sử dụng Kính Nghịch Thế và Giới Tu Di (giới hư cấu), ván này bọn ta thua.”
“Vậy ván sau, một nghìn năm tiếp theo, chúng ta lại xem thử thế nào.”
“Lần này, đến lượt Nhân tộc rồi nhỉ.”
“Vậy chúng ta hãy mở mắt mong chờ đi.”
(Hết trọn bộ)