Chim ngốc dị thế 1
Chương 26: Quay về quá khứ lựa chọn sống lại
Editor: Meounonna
Trong căn phòng mờ tối, một bóng người tối đen nằm im không nhúc nhích trên giường, hồi lâu cũng chẳng có chút động tĩnh. Chiếc điện thoại di động bên cạnh giường nhấp nháy mãi, hiển thị có tin nhắn đến.
Bóng người hơi động đậy, khó khăn cầm lấy điện thoại, run rẩy bấm vào thanh tin nhắn thoại gửi đến. Tiếp đó, một giọng nữ mang theo cảm giác mệt nhoài và áy náy vang lên, cô ấy nói: “Huỳnh Huỳnh, tớ và Hướng Dương chia tay rồi, tớ trả anh ấy lại cho cậu.”
Tô Huỳnh lật người một cái, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, toàn thân cô run rẩy co quắp trên giường, dường như cuối cùng cũng không kìm nén nổi nữa đau khổ khóc lên thất thanh. Nhưng vì mất nước thời gian dài và chưa ăn uống gì, tiếng khóc chỉ khàn khàn gần như không nghe thấy.
Đã vô số lần Tô Huỳnh bắt đầu cảm thấy sự hối hận như thuỷ triều ập đến trên người mình, vì sao cô muốn quay về đây? Vì sao không dứt khoát chết ngay ở cái thế giới kỳ lạ ấy đi?
Thời gian xoay chuyển ngược về nửa năm trước, nửa năm trước Tô Huỳnh vừa mới từ chức về nhà, chuẩn bị trước khi tìm một công việc mới thì đi du lịch đây đó cho khuây khoả, cho nên cô một thân một mình đăng kí vào một đoàn du lịch. Ba mẹ Tô Huỳnh đều ở đây, trong nhà còn có một đứa em trai, tuy ba mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, nhưng Tô Huỳnh tốt tính, không hề vì vậy mà tức giận với ba mẹ, ngược lại cô còn rất quan tâm chăm sóc cho em trai.
Tuy ở nhà cô không được coi trọng gì cho cam, nhưng cô lại có một người bạn trai tình cảm của hai người rất tốt, hai người quen nhau từ khi học đại học, đến nay đã được 5 năm rồi, Tô Huỳnh xem bạn trai Hướng Dương là đối tượng kết hôn sau này. Ngoài người bạn trai này ra, Tô Huỳnh còn có một cô bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn Tần Cầm.
Từ sâu tận đáy lòng Tô Huỳnh cảm thấy bản thân là một người rất hạnh phúc, nhưng tất cả điều này, từ sau khi cô đi du lịch, cả thảy đều thay đổi. Vì chuyến du lịch này giữa đường xảy ra tai nạn, chiếc xe du lịch chở khoảng 20 người của đoàn lữ hành gặp nạn vì sạt lỡ đất trên núi. Trong báo cáo, lần tai nạn này không có người nào còn sống sót cả.
Tô Huỳnh lúc ấy ở trên xe cũng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng kỳ tích lại xảy ra.
Sau khi rơi xuống vực cùng với chiếc xe du lịch, Tô Huỳnh lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện bản thân không còn ở trên chiếc xe ấy nữa, mà là ở một thế giới xa lạ. Đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với kiến thức của cô, sinh vật ở đó, cũng là những thứ cô chưa bao giờ gặp qua. Tô Huỳnh sống ở thế giới đó gần nửa năm, nhưng trong lòng cô trước sau vẫn canh cánh nhớ về người thân, bạn bè và người yêu, thế là cô nghĩ đủ mọi cách để về nhà.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực tìm kiếm không ngừng của cô, cô đã tìm được đường về hơn nữa còn quay về thành công, thời gian ấy đã là 1 năm sau khi tin tức vụ tai nạn xe du lịch lắng xuống.
Chết đi sống lại quay về thế giới mà mình quen thuộc như một kỳ tích, nhìn những người thân quen mà bản thân bận lòng, những sự việc tiếp theo diễn ra không hề tốt đẹp như những gì Tô Huỳnh vẫn tưởng tượng. Ba mẹ cô nhìn thấy đứa con gái trốn thoát từ cõi chết của mình, không chút vui vẻ, mà là lo lắng cho khoản tiền bồi thường của cô.
Vì lúc trước người ta nhận định Tô Huỳnh đã chết, cho nên gia đình nhà họ Tô được một khoản tiền bồi thường rất lớn, ba mẹ Tô lấy số tiền này mua nhà cho con trai, mà bây giờ, Tô Huỳnh lại bình an trở về rồi, ba mẹ Tô sao có thể vui vẻ nổi. Số tiền này bắt họ phải nôn ra lần nữa, họ thà rằng con gái lúc trước chết đi cho xong, dù sao thì đau lòng cũng đau lòng qua rồi.
Mặc dù biết ba mẹ thiên vị, nhưng bao lần về nhà đều trải qua cảnh nghe ba mẹ khóc lóc hỏi cô rằng, vì sao không chết quắt ở ngoài đi, Tô Huỳnh cũng cảm thấy không tài nào chấp nhận nổi.
Càng khiến cô không thể chấp nhận nổi chính là người bạn trai Hướng Dương mà cô cho rằng anh ta yêu cô lại ở bên người bạn thân nhất của cô- Tần Cầm mất rồi. Thật ra chuyện này cũng không thể trách họ, dù sao trong mắt của họ, cô đã chết rồi, liệu có bao nhiêu người sẵn lòng cứ mãi lãng phí thời gian trên một người đã chết chứ? Tô Huỳnh hiểu, nhưng điều khiến cô đau khổ là, Hướng Dương sau khi nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp đã nói với cô một chuyện.
Anh ta nói năm ấy người anh ta thích là Tần Cầm, do Tần Cầm nói bạn thân của cô ấy thích anh ta, cho nên cô ấy không thể ở bên anh ta được, Hướng Dương mới dựa theo ý nguyện của Tần Cầm chấp nhận Tô Huỳnh. Tất cả điều này, Tô Huỳnh không hề hay biết, cô chỉ nhớ năm ấy khi nói với bạn thân Tần Cầm về người mà cô yêu thầm, sau đó Tần Cầm kêu cô đi tỏ tình, cô ấy nói cô chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.
Cho nên cô đã đi, quả nhiên y như Tần Cầm nói, Hướng Dương đã thật sự chấp nhận cô rồi.
Tô Huỳnh mãi vẫn không hiểu, một người ưu tú như Hướng Dương vì sao lại chấp nhận cô, nhưng sau khi trở thành bạn trai bạn gái, Hướng Dương đối xử với cô tốt lắm, dần dần Tô Huỳnh cũng bắt đầu cảm thấy thật ra Hướng Dương cũng thích cô, chỉ là do tính cách của anh ta, không giỏi giải bày, mãi đến lần này quay về nhìn thấy cảnh Hướng Dương và Tần Cầm ở bên nhau, Tô Huỳnh mới hiểu, Hướng Dương không muốn thân mật với cô, không đồng nghĩa với việc anh ta tôn trọng cô muốn đợi đến sau khi kết hôn, mà nguyên nhân là vì cô không phải là người trong lòng anh ta thật sự yêu thích.
Sau khi Hướng Dương và Tần Cầm chia tay, Hướng Dương nói với Tô Huỳnh rằng, Tần Cầm không phải là người chen chân vào cuộc tình giữa họ, Tô Huỳnh mới thật sự là người ngăn trở một cặp tình nhân có tình ý với nhau.
Không ai biết rằng Tô Huỳnh đã phải trải qua những khó khăn nào trong khoảng thời gian mất tích đó, họ cũng chẳng quan tâm, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn rầu khó xử vì sự xuất hiện đột ngột của cô, hơn nữa đạt thành một nhận thức chung, Tô Huỳnh đáng lẽ nên chết đi trong vụ tai nạn ấy, mà không phải đợi lúc tất cả mọi người đều đang hạnh phúc lại đột nhiên nhảy ra phủ bóng đen lên cuộc sống hạnh phúc của họ.
Từ trước đến nay Tô Huỳnh cũng chẳng phải là một người kiên cường gì, cô ôm lấy lòng tin sẽ được gặp lại người thân, bạn bè và người yêu, trải qua muôn ngàn khó khăn quay trở về, nhưng lại bị đánh một đòn cảnh tỉnh vào đầu, sự chênh vênh cực lớn này khiến Tô Huỳnh bỗng chốc cảm thấy sụp đổ, đồng thời thứ hạnh phúc lúc trước cô tự cho là đúng phảng phất như đang chê cười sự ngu xuẩn của cô.
Tần Cầm có sai không? Mấy ngày nay Tô Huỳnh hồi tưởng lại những ngày tháng bên nhau với người bạn thân từ nhỏ đến lớn này, Tần Cầm là một người rất ưu tú, cô ấy luôn là người đảm nhiệm vai trò người bảo vệ Tô Huỳnh, có thể nói người đối xử tốt với Tô Huỳnh nhất không phải là ba mẹ cô, mà là Tần Cầm. Bất kể là xét từ điểm nào, Tô Huỳnh dường như không hề có lập trường oán trách Tần Cầm, thực tế thì Tô Huỳnh cũng không trách cô ấy, cô chỉ cảm thấy rất đau buồn mà thôi.
Vậy Hướng Dương có sai không? Mấy năm nay, Hướng Dương không hề thân mật với Tô Huỳnh, nhưng lại thực hiện nhiệm vụ bạn trai này rất tận chức, mỗi khi Tô Huỳnh gặp khó khăn, anh ta đều sẽ ở bên cạnh Tô Huỳnh, mỗi dịp lễ đều sẽ chuẩn bị quà và bất ngờ cho cô, lúc Tô Huỳnh bị bệnh anh ta sẽ bỏ hết công việc của mình tận tâm chăm sóc.
So với đôi cha mẹ từ nhỏ đến lớn không chăm lo gì cho mình, trong lòng Tô Huỳnh, Tần Cầm và Hướng Dương mới là người quan trọng nhất với cô.
Nhưng bây giờ, Tô Huỳnh rõ ràng ý thức được rằng, bản thân là vật cản ngăn cách giữa hai người đó, và nếu cứ tiếp tục thế này, ba người họ, đều sẽ bị thương vì cô.
Nếu lúc đó chết ngay trên chiếc xe lớn ấy thì tốt rồi, nếu… nếu lúc lạc vào thế giới kỳ quái đó, cô không muốn quay về thì tốt rồi.
Nếu… chết đi thì hay biết mấy. Suy nghĩ này đâm chồi trong lòng, điên cuồng sinh trưởng và rít gào.
Tô Huỳnh mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên loạng choạng đứng dậy, lục tìm lấy ra một lưỡi dao sắc bén trong tủ khoá, tàn nhẫn rạch lên cổ tay của mình. Đau đớn kịch liệt khiến cô không kìm được cơn run rẩy, máu tươi phún ra, thấm ướt áo ngủ của Tô Huỳnh trong phút chốc, lại tí tách nhỏ giọt lên mặt đất.
Chân trần giẫm lên mặt đất, Tô Huỳnh đạp lên vũng máu tươi sền sệt đó đi về cạnh giường, nằm lên giường, co rút người lại thành một cục. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi, không bao giờ muốn mở mắt ra nữa.
…
Đập vào mắt là một màu đỏ tươi tắn, Tô Huỳnh mờ mịt nhìn vào đoá hoa đỏ đong đưa trước mắt mình, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang lên bên tai.
“Cô muốn sống lại không?”
Người nói chuyện là nữ, là một người phụ nữ rất khó diễn tả bằng lời, cô ấy toàn thân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đứng trong bụi hoa.
Tô Huỳnh không biết bây giờ là tình hình gì, cô cũng không muốn biết, cô chỉ lắc đầu nói: “Sống lại? Trải nghiệm việc tổn thương bản thân và người khác lần nữa sao? Không, tôi không muốn.”
Người phụ nữ váy đỏ nở nụ cười thần bí, “Cô biết không, tôi có thể nhìn thấy nơi sâu thẩm trong lòng của một người. Tôi đã nhìn thấy, trong lòng cô có một tiếc nuối, trước khi chết cô đã từng nghĩ đến, nếu như ở lại thế giới đó, ở lại bên cạnh quái vật đó thì tốt biết mấy, vì đó là người duy nhất thật sự yêu cô, hơn nữa là người sẽ không bao giờ tổn thương cô.”
Tô Huỳnh: “Đúng nhỉ, vì trở về thế giới của mình, tôi đã rời khỏi tên quái vật đó… không, anh ấy không phải là quái vật, có lẽ đối với anh ấy, người xông vào thế giới ấy- chính tôi, mới là một quái vật.”
Người phụ nữ váy đỏ: “Cô có muốn làm lại lần nữa không? Quay về làm lại lần nữa, ở bên cạnh quái vật khiến lòng cô dần dần rung động đó.”
Tô Huỳnh: “Tôi có thể không?”
Người phụ nữ váy đỏ nghiêng mặt, môi đỏ cong lên, “Đương nhiên, chỉ cần cô lấy một thứ để đổi với tôi.”
…
Đó như một giấc mộng sặc sỡ kỳ lạ, nhưng trong giấc mơ ấy mọi thứ lại hiện lên vô cùng rõ ràng, Tô Huỳnh vẫn còn nhớ kỹ mỗi một câu chữ mà người phụ nữ váy đó ấy nói.
Đôi mắt cảm nhận được ánh sáng loá mắt, bất giác xoay chuyển một lát, mí mắt nặng trĩu mở ra, Tô Huỳnh nhìn thấy trước mắt mình là cỏ xanh thăm thẳm, và cả những con bướm sặc sỡ sắc màu bay lên từ bãi cỏ xanh thẳm, là những con bướm to như cái miệng bát vậy.
Tô Huỳnh chống người ngồi dậy, tay đụng trúng thứ gì đó, ngây ngẩn nhìn qua, lại phát hiện đó là cái túi leo núi căng phồng. Cái túi này rất quen mắt, là cái túi cô đặc biệt mua trước khi đi du lịch, dường như ý thức được gì đó, Tô Huỳnh lập tức xem xét lại chính mình, quần jean áo sơ mi, quần dài màu đen và giày leo núi màu đen, cách ăn mặc này là hôm cô gặp nạn với đoàn du lịch, cô cho rằng mình chắc chắn sẽ phải chết, ai ngờ lần nữa tỉnh lại ấy vậy mà phát hiện bản thân đi đến một thế giới kỳ quái—
Nghĩ đến đây, Tô Huỳnh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Thân cây màu trắng to khoẻ bóng mượt ước chừng cao khoảng mấy chục mét, mãi đến đầu ngọn cây không thể nhìn thấy rõ nữa mới mọc lá cây màu trắng, nhưng mọc rất thưa thớt, ánh nắng mặt trời có thể không chút ngăn trở mà chiếu rọi. Không có một chạc cây nào trên thân cây trơ trụi này cả, một nơi rộng lớn như vậy toàn bộ đều là loại cây kỳ cục này, từ trước đến nay Tô Huỳnh không biết loài cây này.
Đây là nơi năm ấy sau khi cô đến thế giới kỳ lạ này đã nhìn thấy khi tỉnh lại! Chẳng lẽ, thật sự như người phụ nữ áo đỏ trong giấc mộng ấy nói, cô đã quay về thời khắc đó, quay về khoảng thời gian ngay khi cô vừa mới đến dị thế này?!
Tất cả mọi thứ thật sự có thể bắt đầu lại lần nữa sao? Chỉ cần cô không quay về, Tần Cầm và Hướng Dương, cũng có thể hạnh phúc ở bên nhau. Và cả… và cả cậu chàng vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô ở thế giới này nữa, lần này cô sẽ không rời khỏi anh nữa, không bao giờ làm tổn thương anh nữa.
Tô Huỳnh cảm nhận được tim mình đập nhanh quá, khoang mũi chua xót gần như muốn khóc thành tiếng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc khóc lóc, Tô Huỳnh nhặt lấy ba lô nhìn về một phía, hồi trước khi cô tỉnh lại đánh bậy đánh bạ đi về một nơi khác mới có thể gặp được cậu chàng đó, sau đó được anh đưa về ổ của mình, bây giờ, cô phải đi tìm anh, chứng thực tất cả mọi chuyện thật sự đã xảy ra.
Tô Huỳnh thầm nghĩ, đeo túi trên lưng đi về hướng đó.