Chim ngốc dị thế 2
Chương 27: Chim ngốc tên Hoa
Editor: Meounona
Cảnh vật vừa xa lạ vừa quen thuộc, làm Tô Huỳnh cảm thấy rất an toàn.
Nhớ lại hồi lần đầu mình đến thế giới xa lạ này, cô bị tình huống xảy ra bất ngờ và thế giới kỳ quặc này làm cho kinh ngạc, cả người luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm cảnh sắc xung quanh, nhưng bây giờ, nhìn thấy những cây cối hoa cỏ kỳ lạ này, cô lại có cảm giác yên tâm.
Vì ở đây không có dòng người thoi đưa, không có những người đứng ở trên cao thương hại hay phê phán sự tồn tại của cô, bất kể là lời đồn đãi thất thiệt hay trách mắng van nài, đều chẳng còn nữa, việc này thật tốt.
Trong bầu không khí an tĩnh Tô Huỳnh dần dần thả lỏng.
Cô đi xuyên qua nơi có đám cây màu trắng cao to thẳng tắp, đến một bãi cỏ màu đỏ cao bằng một con người. Đám cỏ đỏ này giống như rong rêu lay động trong biển lớn vậy, mềm mại và mang theo một ít hơi nước. Tô Huỳnh rất rõ ràng đằng sau đám cỏ màu đỏ này là gì, vì lần trước, chính tại nơi này cô đã gặp được con chim ngốc nghếch đó.
Gọi anh là một con chim hình như cũng không đúng lắm, phải nói là điểu nhân (người chim) mới đúng, tuy lần đầu gặp nhau, cô nhìn thấy bộ dáng anh biến thành chim, lúc đó cô tưởng anh là một con chim thật. Tô Huỳnh kéo quai ba lô, từng bước đi vào bên trong. Thân cỏ che phủ cả người cô, chỉ có đỉnh đầu màu đen là như ẩn như hiện. Đi được một đoạn, cô nghe thấy được một tiếng chim kêu vang vọng, trong vắt như muốn xuyên thủng cả mây trời, ngay sau đó là tiếng chim huyên náo ồn ào nối tiếp nhau.
Sắc mặt Tô Huỳnh bỗng chốc trở nên kỳ lạ, cô cất bước nhanh hơn, lúc đi đến mép bụi cỏ màu đỏ, xuyên qua khe hở của những ngọn cỏ đỏ cô nhìn thấy một hồ nước xanh ở chính giữa. Nói là hồ, thật ra cũng không đúng lắm, vì nơi sâu nhất của cái “hồ” này có vẻ chưa sâu đến 1 mét, trong veo như một cái gương.
Giữa “hồ nước” này, có mấy chục con chim xinh đẹp ngoại hình kì lạ đang dừng chân, lông dài ở đỉnh đầu phủ đến tận cái gáy thon dài, mắt chim hẹp dài, lúc cánh chim sải rộng ra ước chừng khoảng 2 mét, bên mép có lông chim bay phấp phới, thật sự là vô cùng xinh đẹp và kỳ lạ.
Tô Huỳnh nhìn bầy chim cao lớn khoảng hơn 2 mét đứng ưu nhã ở giữa nước kia, nghe thấy giọng nói chiêm chiếp líu lo của họ, nhịn không được lộ ra vẻ mặt như đau răng.
Mấy chục con chim lớn ở đây, chia ra làm hai màu đen trắng, lông đen trơn bóng, cảm giác vô cùng thần bí, đôi mắt màu đen cũng rất sắc sảo. Còn chim lớn màu trắng thì ưu nhã, mỗi cử động đều mang theo sự cao ngạo thong dong tự nhiên. Trong số chim lớn này có con đang chải chuốt bộ lông của mình, có con đang bình thản đi qua đi lại trong nước, có con thì đang hót líu lo với một con chim lớn khác, còn có con thì đang khoe lông đuôi của mình với con chim lớn khác, dễ thấy, đây là sự chuẩn bị trước cho thời kỳ sinh sản trong tộc đàn, xem mắt tập thể tìm bạn đời.
Nhưng trong sự hài hoà này, có một con chim ngoại tộc rất đặc biệt, đó là một con chim khác với tất cả các con chim lớn ở đây. Thân hình của nó không khác mấy với những con chim khác, thậm chí có chút lớn hơn, điều đặc biệt là lông trên người nó, không phải màu đen cũng không phải màu trắng, mà là rất nhiều màu.
Vàng da cam đỏ tươi, vàng xanh lá xanh lam, giống như một bảng màu bị lật ngược. Từng lớp từng lớp dần dần chuyển màu trái lại rất đẹp mắt, nhưng mà màu thiệt sự nhiều quá. Nếu không phải ngoại trừ màu sắc, mấy chỗ khác đều giống với những con chim lớn khác, chắc sẽ làm người ta cảm thấy nó là một loài chim khác.
Trong một mảng toàn màu trắng đen, lại có một con chim đầy màu sắc rực rỡ duyên dáng trộn lẫn vào, khỏi nói nó bắt mắt cỡ nào, hơn nữa con chim lớn màu sắc không bình thường đó trông vẻ tính cách cũng không được bình thường, nó như một con chim cá biệt mang phong cách Smart (*) đột nhiên xuất hiện lẫn trong một đám ‘nhân sĩ’ tham dự yến hội, không chỉ là ngoại hình rất đặc sắc, khí chất cũng rất lạc quẻ độc nhất vô nhị.
(*)Smart: giống phong cách HKT ở VN.
Mấy con chim lớn trắng đen khác con nào con nấy đều dạo bước thanh lịch, soi mình dưới nước, còn con chim lớn sặc sỡ lại giống hệt như ăn phải thuốc súng, náo loạn không ngứng, mấy chim lớn khác thì từ từ dạo bước, nó thì tạt nước sang bên cạnh, tạt cho con chim bên cạnh ướt nhem; mấy con chim lớn khác đang chải chuốt lông, nó thì chạy qua giương cánh vỗ phành phạch quạt gió, làm cho toàn bộ lông chim vừa được chải chuốt đàng hoàng của những con chim lớn bị rối tung lệch hẳn sang một bên.
Chuyện này còn chưa đủ, có một con chim lớn màu trắng đang khoe lông đuôi của mình với chim lớn màu đen để tìm phối ngẫu, con chim lớn sặc sỡ đó thì hay rồi, im hơi lặng tiếng bay qua đó giơ chân chim lên, đá lên mông bị lộ ra do khoe lông chim của chim lớn màu trắng, đá con chim lớn màu trắng mới nãy còn phe phẩy lông đuôi quyến rũ bạn tình vào trong nước, cái mỏ nhọn nhọn cũng c*m v** tảng đá trong nước.
Tóm lại, con chim lớn sặc sỡ đó đi đến đâu, thì nơi đó gà bay chó sủa, có thể nhìn ra, phần đông chim lớn ở đây đều ghét bỏ nó, nhưng bản thân nó cũng chẳng quan tâm, chỉ lo đi phá đám người khác, chơi rất vui vẻ.
Trong hồ vang lên tiếng chim réo rắt, nhưng vào lỗ tai Tô Huỳnh lại là tiếng phổ thông chính tông. Nội dung đại khái là thế này:
“Hoa! Ngươi muốn chết hả? Cút cho ta, đừng có quấy rối ta theo đuổi giống cái!”
“Á! Lông chim xinh đẹp của ta, con chim Hoa khốn nạn này, có ngon thì đừng chạy!”
“Thấy ghét, nước bắn vào mắt rồi này, ta phải đánh với ngươi một trận!”
“Chính ngươi không theo đuổi giống cái thì thôi chớ, còn đi khắp nơi quấy rối, ngươi còn như vậy nữa thì có tin bọn ta hợp lực lại cắn chết ngươi không!”
Những lời cắn răng nghiến lợi này toát ra sự căm phẫn sôi sục, ẩn chứa đầy cảm xúc gắt gỏng và bực bội. Còn nhân tố gây ra làn sóng phẫn nộ cộng đồng thì lại nhàn nhã và trơ tráo hơn nhiều.
“Thứ lông trắng xấu xí như vậy còn đòi theo đuổi giống cái, sao không soi lại cái mặt chim của ngươi đi, hết hi vọng đi, không có giống cái nào nhìn trúng ngươi đâu~”
“Ta không chạy, ngươi đến đánh ta đi này, ha ha ha ngươi bay nhanh bằng ta sao~”
“Đến đây đến đây đến đánh ta đi này! Theo đuổi giống cái chi bằng đánh lộn này!”
“Ta không theo đuổi giống cái là vì, không có bất kì một giống cái nào đẹp được như ta hết!”
Con chim lớn sặc sỡ đắc ý dào dạt vừa nói vừa vung vẩy lông chim rực rỡ của mình, kiêu căng muốn chết, đối lập với cảnh đó là sự phẫn nộ của các con chim lớn khác, những giọng nói phản bác ồn ào vang lên khắp nơi.
“Tộc đàn của chúng ta lúc nào thì có con chim sặc sỡ chứ, ngươi chính là một con chim khuyết tật.”
“Suốt ngày chỉ biết đánh nhau, đáng ghét, không duyên dáng chút nào.”
“Lần sau không cho ngươi đến đây nữa, chỉ biết phá đám thôi.”
Đối với những lời lên án chỉ trích này, con chim lớn sặc sỡ kia không để tâm chút nào, ý như mấy lời chửi rủa của các ngươi giống như gió thoảng bên tai, ông đây tự tin bình tĩnh tự luyến không gì lay chuyển được.
Tô Huỳnh nghe những lời này vừa cảm thấy dở khóc dở cười, vừa kinh ngạc vì bản thân vậy mà lại nghe hiểu tiếng của chim lớn? Cô nhớ rõ ràng lần trước lúc đến đây không hề nghe hiểu tiếng của chim lớn, chỉ cảm thấy tiếng chim hót trầm bổng rất vui tai. Sau này con chim lớn sặc sỡ này đưa cô về tổ, một hôm nọ không biết tìm từ đâu một cục đá cho cô ăn, cô mới dần dần hiểu được đái khái lời nói của nó.
Nhưng lần này không biết vì sao, cô vừa đến là có thể nghe hiểu lời họ nói rồi. Tô Huỳnh chợt nhớ về người phụ nữ váy đỏ trong mơ, chẳng lẽ là do cô ấy ư?
Cho dù là nguyên nhân gì, có thể nghe hiểu từ ban đầu, mà không cần đợi sau này chim lớn tìm cho cô cục đá kỳ lạ kia, thật sự là chuyện quá tốt.
Lần trước mơ màng xông vào nơi này, vì Tô Huỳnh nghe không hiểu tiếng chim, cho nên cô cũng không rõ mấy con chim lớn này giao lưu cái gì, còn bây giờ nghe hiểu rồi, Tô Huỳnh lập tức có cảm giác vi diệu.
Chim lớn sặc sỡ tên Hoa, trước khi Tô Huỳnh hiểu tiếng chim, đã từng trộm gọi anh là Thải Hồng (Cầu Vòng).
Tính cách của Hoa—- có hơi một lời khó nói hết. Tô Huỳnh nhớ lại cảm giác bất lực khi nói chuyện với Hoa lúc trước, tuy điểu nhân Hoa đối xử với cô rất tốt, nhưng tính cách của anh thật sự rất ư là, nhìn thái độ của những con chim lớn khác là đủ hiểu rồi.
Cuộc cãi vả bên đó vẫn đang tiếp tục. Có thể thấy tình cảm của bầy chim lớn này khá tốt, tộc đàn cũng xem như hoà thuận, cho dù miệng thốt ra những lời tàn nhẫn, biểu hiện bên ngoài có thô bạo đến đâu, cũng không có con chim nào thật sự đứng ra đánh nhau với Hoa, Tô Huỳnh vừa nghĩ, liền nhìn thấy một con chim lớn màu trắng hiên ngang oai hùng xông về phía Hoa.
Tô Huỳnh: Ồ, chắc là tại lần trước cô đến muộn, không nhìn thấy cảnh đánh nhau này.
Hoa vô cùng vui vẻ nghênh đón, hai con chim đánh nhau rất ác liệt, đánh từ trong hồ lên đến trên trời, lông chim màu trắng soạt soạt rụng xuống, chim lớn màu trắng nhanh chóng kêu gào thảm thiết bay xuống đất, dáng vẻ thảm hại.
“Hoa, sao ngươi dám cắn lông đuôi của ta! Ngươi đợi đó, năm sau ta sẽ vặt hết lông đuôi của ngươi!” Chim trắng phẫn uất che mông của mình bằng đôi cánh. Lông đuôi của chim trống là để lấy lòng chim mái, bộ lông đuôi tuyệt đẹp mà hắn luôn tự hào lại bị con chim Hoa xấu xa lưu manh xuống tay tàn độc này vặt trụi!
Hoa không hề hấn gì bay xuống, hất hất đầu chim, một nhúm lông màu da cam theo gió phớt bay. Anh nhả ra nhúm lông đuôi màu trắng, hết sức ghét bỏ, “Hứ, thêm vài lần nữa thì ta sẽ cắn trụi hết lông đuôi của ngươi!”
Thông thường đối với thế giới tự nhiên, giống cái đều ưa thích giống đực thực lực mạnh mẽ, do đó cho dù tính cách của Hoa có xấu đến đâu, cũng sẽ có một số chim lớn giống cái màu đen thử thăm dò tiếp cận anh.
Hoa vỗ cánh của mình, quạt bay hết những con chim lớn giống cái muốn tiếp cận anh, sau đó oang oang nói: “Làm gì làm gì thế, lớn lên xấu như vậy mà đòi tới gần ta, thiệt là sợ hãi.”
Mấy con chim mái đó tức giận cách xa anh.
Tô Huỳnh: Hình như cô tìm được nguyên nhân thực sự Hoa luôn độc thân một mình rồi.
Lần trước cô đến đây, được Hoa nhặt về tổ chim, sau đó anh không đến đây nữa, mãi đến trước khi Tô Huỳnh lén tìm cách về thế giới ban đầu, anh vẫn luôn một lòng một dạ bảo bọc cô, giống như anh đang trông nom một báu vật quý giá nhất vậy, không muốn rời khỏi một bước, cứ lo là cô sẽ bị cướp đi.
Tô Huỳnh thầm nghĩ, bất giác ngẩn người.
Hoa bị đám chim lớn ghét bỏ đuổi lên bờ, nhưng anh cũng không thèm để ý, ngẩng đầu ưỡn ngược sải lớn chân chim lên bờ, mắt chim ngông cuồng ngạo mạn quét qua đám cỏ đỏ um tùm trên bờ.
Đột nhiên, mắt chim của Hoa khựng lại, hình như anh thấy được thứ gì đó thú vị, đôi mắt chim sáng lên, lạch bà lạch bạch cất bước chân chim chạy về phía đám cỏ nơi Tô Huỳnh đang ẩn thân. Tô Huỳnh vẫn đang ngẩn người ở đó, tới khi lấy lại được tinh thần liền đối diện với mắt chim lấp lánh.
Tô Huỳnh: …
Hơi mím môi, Tô Huỳnh dứt khoát bước ra từ trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn chim lớn sặc sỡ trước mặt. Cùng lúc đó, bụng cô thầm đếm số, quả nhiên, chưa đếm tới 5, Tô Huỳnh đã nhìn thấy Hoa giả vờ vung vẩy lông chim, soàn soạt vểnh sáu cọng lông đuôi đầy màu sắc của mình lên trước mặt cô.
Tô Huỳnh cảm thấy có hơi cay mắt, kìm lòng không được dịch chuyển tầm mắt một chút, nhưng Hoa nhanh chóng đổi vị trí, lại soàn soạt lắc lư lông đuôi của mình, còn nhảy qua nhảy lại xoay tròn.
Tô Huỳnh nhìn con chim lớn trước mắt vì vung vẩy lông đuôi mà để lộ ra lông tơ của mông chim, đột nhiên hơi muốn nhấc chân đá vào như hồi trước, nhưng cô nhịn lại.
Vì mấy con chim lớn trắng đen bên kia hồ chú ý đến động tác của Hoa lúc này đã bắt đầu bàn tán.
“Mau nhìn kìa, tên Hoa lưu manh kia đang xoè đuôi! Xì, không phải hắn nói hắn khinh thường tất cả giống cái trên thế giới này sao, cả đời này cũng không thèm theo đuổi giống cái?”
Tô Huỳnh: Câu này, hẳn là không sai, vì giống cái Hoa nhìn trúng không thuộc về thế giới này.
“Ta dám cá, không có giống cái nào sẽ nhìn trúng Hoa hết, màu lông của hắn xấu gần chết, ta dám khẳng định, giống cái đó chắc chắn sẽ lập tức đá vào mông Hoa để hắn cút ra!”
“Ta cũng thấy thế!”
Tô Huỳnh nhìn chim lớn sặc sỡ trước mặt không ngừng vung vẫy lông chim, nhưng bàn chân lại hơi căng thẳng co quắp lại, lòng liền mềm nhũn, dù sao khoảng thời gian họ chung sống, Tô Huỳnh rất rõ ràng, cậu chàng trước mặt này mỗi khi căng thẳng, bàn chân sẽ bất an co lại, bây giờ trông có vẻ bình thản, nhưng nếu cô còn không phản ứng lại, anh chắc chắn đã bắt đầu khóc trong tim rồi.
Cho nên Tô Huỳnh bước lên trước một bước, thử thăm dò nâng tay lên.
Chim lớn sặc sỡ mắt sáng lên lấp lánh, ngạc nhiên cúi đầu xuống, chủ động cạ lông đỉnh đầu của mình lên lòng bàn tay của Tô Huỳnh.
Nhìn thấy động tác thể hiện việc chấp nhận của Tô Huỳnh, bầy chim lớn đang quan sát bên kia cất lên tiếng rít tiếc nuối.
“Thôi xong, Hoa cũng tìm được giống cái rồi, ta còn chưa tìm được, năm nay lại tiếp tục độc thân ư?”
“Tốt quá đi, cây gậy khuấy cứt tìm được giống cái rồi không cần đến đây nữa, lần này ta nhất định sẽ tìm được giống cái~”