Chim ngốc dị thế 3
Chương 28: Tổ của Hoa
Editor: Meounonna
Những con chim lớn không biết tên loài này ngoại hình trông rất thanh lịch, hai đôi chân dài, Tô Huỳnh chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng bây giờ, Hoa chủ động cúi đầu xuống, Tô Huỳnh nâng tay là có thể sờ vào lông trên đỉnh đầu của anh.
Tô Huỳnh vừa sờ vào lông chim da cam có xúc cảm cực tốt trên đầu của Hoa, vừa nghe tiếng chiêm chiếp mà Hoa phát ra. Khác với giọng điệu kiêu ngạo lúc đánh nhau ban nãy, tiếng kêu chiêm chiếp giòn tan non nớt này quả thực cứ như tiếng gà con, dễ thương muốn chết luôn— Nếu như không thấy thân hình vạm vỡ của anh.
Tô Huỳnh cảm thấy tiếng kêu rất đáng yêu, nhưng hiển nhiên là đám chim khán giả bên kia không hề cảm thấy như vậy. Nhất thời những tiếng chê bai ghét bỏ vang lên bên tai không ngừng.
“U là trời thấy gớm, con chim Hoa đó thật gớm ghiếc, vậy mà hắn lại phát ra tiếng kêu như con non để lấy lòng giống cái, rõ ràng hắn đã trưởng thành lâu rồi!”
“Oẹ… Ta muốn ói, mau đuổi con chim Hoa đó đi đi, đừng có ở đây làm trò muối mặt nữa.” Một con chim lớn màu trắng nhân tính hoá trợn trắng mắt, nó còn lấy đôi cánh che cái mỏ nhòn nhọn của mình.
Em gái Tô Huỳnh trước nay tính tình diệu hiền, nhân duyên tốt thương yêu mò chim Hoa cá biệt trung nhị (*) bị chúng bạn ghét bỏ một lần nữa. Có điều chim Hoa hình như cũng không để ý mấy lời này, hoặc có thể nói là bây giờ Hoa đã tự động phớt lờ và quên hết bầy bạn bên kia rồi.
(*)中二 (病): câu cửa miệng có nguồn gốc từ Nhật Bản, đại ý để chỉ những người có tính cách như mấy cô cậu nhóc học sinh cấp 2, thường tự sống trong thế giới của riêng mình, tự cho mình là đúng, làm ra những hành động và lời nói để tự thoả mãn bản thân, hoặc tự nhận mình đẹp trai, và cũng hơi ấu trĩ.
“Chíp chíp ~ chíp ~”— Chúng ta về nhà có được không, anh có một cái tổ rất ư là bự, rất ư là đẹp, em chắc chắn sẽ thích nó đó~
Đối với cái tổ rất ư là bự rất ư là đẹp trong miệng của Hoa, Tô Huỳnh xin phép được miễn bình luận. Từ trước cô đến thế giới này cứ mãi sống ở nơi đó, đối với một con chim độc thân mà nói, lớn đúng là lớn thật, nhưng đẹp thì… dựa theo khiếu thẩm mỹ của Hoa mà xét, cái ổ chim đó ra sao, lấy đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra. Loè loẹt sặc sỡ y chang Hoa.
Nhưng đã quyết định chấp nhận con chim ngốc này, Tô Huỳnh sẽ tha thứ cho khiếu thẩm mỹ dị thường của Hoa bằng tấm lòng bao dung rộng lớn nhất của mình. Thế là cô gật gật đầu.
Hoa hiểu ý, ngửa đầu reo vút lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu vỗ vỗ lông chim, soạt một tiếng ngồi xổm xuống, cọ mạnh đầu mình vào lòng Tô Huỳnh, vui vẻ nói: “Cưỡi anh cưỡi anh~ Anh bay nhanh lắm đó nhoa~”
Tô Huỳnh: “…”
Tô Huỳnh- trải qua vô số lần cưỡi chim, kinh nghiệm đầy mình- rất chi là thản nhiên, lay kéo cánh của Hoa bò lên lưng chim, sau đó ôm chặt cổ dài của Hoa. Nếu như không nắm chắc, cô sẽ rớt xuống, vì sao mà cô biết á, là bởi vì từng trải qua, hơn nữa cô không bao giờ muốn nhớ lại sự cố ‘hàng không’ hôm đó nữa.
Về phần Hoa, sau khi anh được em gái mình yêu thích chấp nhận, em gái còn đồng ý ngồi lên lên người anh nữa, phải nói là hưng phấn đến mức chân muốn nhũn ra, chốc lát còn chưa dám đứng lên, khó khăn lắm mới bình tĩnh đứng thẳng thớm trở lại, còn phải cố kìm nén h*m m**n nhảy nhót của mình, nếu như anh mà nhảy nhót sẽ làm cho giống cái trên lưng cảm thấy anh không chững chạc mất, vậy thì không được.
Co duỗi móng vuốt sắc bén vài cái, Hoa cảm thấy trái tim nam tử hán đỉnh thiên lập địa của mình đang nhảy bịch bịch trong lòng ngực, cứ như có ai đang đánh vào ngực vậy.
“Ê, Hoa, ngươi phải cẩn thận trông nom giống cái nhà ngươi đó, lỡ như người ta đi đến tổ của ngươi bị doạ chạy biến thì toang đấy ha ha ha ha~” Kẻ đang nói chuyện là chim đực màu trắng lúc trước đánh nhau với Hoa bị cắn đứt lông đuôi.
Với tính tình bình thường của Hoa, mấy con chim lớn khác cho rằng anh sẽ xông đến đánh nhau, ai ngờ Hoa hoàn toàn không đếm xỉa đến bọn họ, giương cánh vỗ soàn soạt vài cái liền bay đi về một hướng, tốc độ cực nhanh, y như là năm nào đó nghe nói có chỗ kia đang đánh nhau anh đặc biệt đuổi đến để góp vui, vô cùng nóng lòng.
Đám chim bị phớt lờ: “… Hình như tụi mình bị làm lơ rồi.”
Giống như Hoa nói, anh bay rất nhanh, Tô Huỳnh ngồi trên lưng chim túm chặt lấy cổ chim, cảm nhận được tiếng gió vù vù bên cạnh, trong lòng lại rất bình tĩnh. Loại máy bay sơ sài này cô đã từng ngồi vô số lần, dù thế nào thì cũng tập thành quen rồi. Trước khi lên đường đi đến hồ bên kia, cô còn buộc chặt tóc mình lại, để đảm bảo khi bay trên cao tóc dài của cô không bị gió thổi thành tạo hình kì quái nào đó.
Tất cả những kinh nghiệm bây giờ, đều là những trang lịch sử đẫm máu và nước mắt.
Khi một giống đực muốn thể hiện mình trước người trong lòng, thì làm ra được nhiều trò phết, trên đường bay Hoa rất chi là nhoi, liên tục biểu diễn hoặc khoe mẽ rất nhiều động tác có độ khó cao như bay lượn, quay vòng, nhào lộn, lúc thì cao lúc thì thấp, lúc bay thấp có thể bay đến đỉnh ngọn cây, lúc bay cao có thể xông thẳng vào trong mây.
Tô Huỳnh biết anh rất xúc động, nhưng cô sắp nôn rồi. Cho dù cô có quen đi chăng nữa, ngồi trong cái máy bay thô sơ không có chỗ ngồi, không có dây an toàn, đường bay thì sốc nảy thế này, là người thì đều sẽ choáng. Thế là cô giơ tay bụp vào đầu chim một phát.
Sức lực của cô với Hoa mà nói nhỏ xíu không đáng nói, Hoa hoàn toàn không cảm giác được động tác nhỏ này, bây giờ anh đang chìm đắm trong kỹ thuật bay điêu luyện của mình đồng thời thấp thỏm nghĩ xem không biết giống cái trên lưng có hài lòng hay không. Tô Huỳnh thật sự chịu không nổi nữa, lấy hai tay ra sức lay cổ của Hoa.
Cuối cùng Hoa cũng cảm nhận được rồi, anh xoay đầu bày ra mặt chim vô tội mà mờ mịt nhìn Tô Huỳnh trên lưng. Rốt cuộc anh cũng chịu bay đàng hoàng, Tô Huỳnh thở nhẹ một hơi. Sau khi Hoa quay đầu phát hiện Tô Huỳnh không có điều gì muốn nói, thế là quay đầu tiếp tục kỹ thuật bay xoay tròn của mình.
Tô Huỳnh không thể không ra sức lắc đầu chim của anh lần nữa. Hoa vừa xoay tròn, Tô Huỳnh sẽ lắc mạnh anh, qua hai lần như vậy, Hoa hiểu rồi, giống cái không muốn anh bay như thế. Hoa không biết vì sao giống cái không trực tiếp nói ra, anh chỉ biết kỹ năng bay mà anh lấy làm tự hào bị giống cái mình yêu thích ghét bỏ rồi.
Quả thực là sét đánh giữa trời quang, Hoa buồn đến mức mấy cọng lông đuôi hơi nghểnh lên phía sau cũng theo đó rũ xuống, kêu lên hai tiếng ỉu xìu, hệt như tiếng của con gà bị túm chặt cổ.
Tô Huỳnh không cần nhìn cũng biết bây giờ con chim này có vẻ mặt gì, cũng không cần hỏi cô vì sao biết đâu, vì biểu hiện của con chim ngốc này quá rõ ràng. Đối với biểu hiện mất mát điển hình hiện giờ của anh, Tô Huỳnh cũng không có phản ứng gì, vì cô biết rõ, Hoa sẽ nhanh chóng bình thường trở lại thôi.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, thời kỳ sa sút tinh thần của Hoa đã hoàn toàn qua đi, anh hớn hớ vỗ nhẹ đôi cánh của mình, làm lông chim bên trên đong đưa như đang nhảy múa vậy.
Anh hứng khởi như vậy là vì đã tới tổ của anh rồi.
Đương nhiên chim thì sẽ phải sống trong tổ chim trên cây. Từ xa xa Tô Huỳnh ngồi trên lưng Hoa đã nhìn thấy một cái cây cực to ở chính giữa khu rừng, cây ở đây vốn đã cao lớn, cái cây này càng cao to bất thường hơn, đương nhiên nếu không to sẽ không để vừa cái tổ chim lớn như vậy. Cái cây này khá bắt mắt, nguyên nhân bắt mắt có hai điều, một là giữa một rừng cây xanh um tươi tốt, chỉ có cái cây to này… bị trụi, trên cây không có một phiến lá, nhiều chỗ còn có màu đen trông như bị lửa cháy xém qua.
Trong rừng thi thoảng cũng sẽ xuất hiện tình trạng cháy rừng, có thể là do sét đánh dẫn đến, cái cây lớn này chắc hẳn cũng vì tia sét bổ đến bắt lửa mới bị thiêu chết.
Nguyên nhân khác làm cho cái cây này bắt mắt, chính là quả cầu sặc sỡ trên cành cây bự nhất của cây to. Bên ngoài quả cầu tròn được đan đầy lông chim lớn lớn bé bé màu sắc rực rỡ, đó chính là tổ của Hoa.
Nói về cái tổ này, đoạn thời gian lúc trước, khi Tô Huỳnh và Hoa sống chung với nhau, điều mà Hoa thích làm nhất ngoại trừ việc muốn buộc lên tóc cô đủ loại lông chim đầy màu sắc, chính là thắt các loại lông chim sặc sỡ lên tổ của mình. Anh có niềm yêu thích đặc biệt với các màu sắc nổi bật rạng rỡ, thường đi săn các loài chim có lông vũ xinh đẹp, ăn xong bèn nhổ sạch lông của người ta buộc vào bên ngoài tổ của mình, đương nhiên, bên trong tổ cũng đầy sắc màu, thiệt sự rất cay mắt.
Đối với tâm lý yêu thích những đồ vật nhỏ sặc sỡ sắc màu của Hoa, Tô Huỳnh không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao người nào cũng có sở thích riêng, điểu nhân đương nhiên cũng giống vậy. Chỉ có điều từ hồi trước cô đã tò mò, bản thân cô từ trên xuống dưới toàn màu đen, trên người cũng không có trang sức gì sặc sỡ, vậy sao ban đầu Hoa vừa nhìn thấy cô đã ưng cô ngay chứ? Tô Huỳnh suy ngẫm chuyện này một đoạn thời gian, sau đó không tìm ra nguyên nhân nên cũng từ bỏ việc tiếp tục tìm tòi khám phá mạch não hiếm lạ của Hoa.
Cách cái tổ hình quả cầu sặc sỡ ngày càng gần, ấy vậy mà Tô Huỳnh lại nảy sinh cảm giác được về nhà.
Hoa dừng lại ở cành cây, Tô Huỳnh cũng thuận theo cánh của anh trượt xuống dưới, hơi kéo chiếc túi trên lưng. Cành cây này chắc khoẻ, với cô nó như một cây cầu, hơn nữa đi quen rồi sẽ không cảm thấy sợ nữa. Nhìn vào cái tổ hình cầu nhiều màu quen thuộc, Tô Huỳnh xoay người nhìn Hoa.
Anh hét một tiếng xung quanh khu rừng, âm thanh khác với lúc trước, tràn ngập cảm giác uy nghiêm và nặng nề. Đây là đang tuyên bố với các động vật trong phiến rừng này, chủ quyền của anh.
Bầy chim lớn không sống cùng nhau, ngoài sống cùng bạn đời ra thì đều ở một mình, lần trước Tô Huỳnh ở đây sống khoảng nửa năm, chỉ thấy được một lần những con chim lớn khác đi ngang qua đây, Hoa suýt chút nữa còn đánh nhau với người ta.
Sau khi hét xong, Hoa vỗ cánh đi lên phía trước hai bước, trong chớp mắt con chim cao lớn kia bỗng thu nhỏ lại, đôi cánh xinh đẹp co vào phía sau, đầu cánh kéo dài ra, mỏ chim vừa nhọn vừa dài biến thành cánh môi con người bình thường, móng vuốt biến thành chân, đồng thời tay cũng xuất hiện. Đến lúc anh đi đến bên cạnh Tô Huỳnh, về cơ bản đã biến thành hình dạng một con người.
Có đầu có mặt có tay có cân, cho dù trên đầu không phải là tóc, mà là lông chim dài mềm mại quấn ngang eo, màu sắc biến chuyển từ màu vỏ quýt trên đỉnh đầu đến màu đỏ sậm ở đuôi tóc, giống như một ngọn lửa.
Móng tay móng chân cũng sắc bén như móng vuốt, màu sắc của đầu ngón tay không phải màu da, mà là màu lam nhạt, trông có vẻ rất nguy hiểm.
Từ cổ đến lồng ngực có một tầng lông mao mềm mỏng, đến lồng ngực thì dần tiêu biến, phần th*n d*** có một vòng lông giống màu của lông đuôi, che lại các bộ phận trọng yếu.
Điểm khác biệt nhất, có lẽ là sau lưng của anh, hai cái cánh to ở xương bả vai vẫn còn, chỉ là thon dài hơn so với hình dạng chim lớn, lông chim trên cổ kéo dài liên tiếp đến phần cánh sau lưng, xúc cảm coi bộ vô cùng tốt.
“Xem nà~ Lông đuôi của anh có đẹp không? Anh làm váy cho em được không nè~” Hoa mặc cho Tô Huỳnh đánh giá mình từ trên xuống dưới, kéo phần lông đuôi che h* th*n của mình muốn bứt, bị Tô Huỳnh ngăn lại.
Ngăn lại động tác muốn chơi lưu manh của chim lớn Hoa, Tô Huỳnh nhìn mặt của Hoa.
Đó là một gương mặt trong mắt thẩm mỹ của con người không biết nên nói là đẹp trai hay là xinh đẹp. Màu mắt đen giống với hình dạng chim lớn, nhưng đuôi lông mày lại có hai cái lông chim màu đỏ, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ, tự thân mang khí chất trong sáng vô tội tự nhiên, so với tính cách thốt một câu ra khỏi miệng là làm người ta chán ghét hoàn toàn là hai thái cực.
Thấy Tô Huỳnh không cần lông đuôi của anh, Hoa hơi tiếc nuối buông tay xuống, lại tò mò đưa tay sờ quần áo trên người Tô Huỳnh, vừa sờ vừa hỏi, “Đây không phải là lông chim, em quấn cái gì trên người vậy?”
Tô Huỳnh không kịp ngăn lại động tác hiếu động của bàn tay hư, thế là ngay khi Hoa sờ quần áo của cô, liền bị móng tay sắc nhọn của anh móc lủng một cái lỗ lớn.
Chỉ nghe thấy tiếng phựt một cái, Hoa mở to mắt nhìn cái lỗ lớn đó, hình như không hề ngờ đến thứ đồ kỳ lạ này lại mỏng manh như vậy, hơn nữa xuyên qua cái lỗ lớn đó, Hoa nhìn thấy bụng của Tô Huỳnh, cái bụng trắng nõn nà mềm mại.
Hoa tò mò vẹo đầu, lông chim trên đỉnh đầu đong đưa qua lại, “Sao trên người em không có lông vũ?” Vừa nói, lại hấp ta hấp tấp muốn sờ vào.
Không chỉ là một cậu chàng có mắt thẩm mỹ dị thường, lòng hiếu kỳ cũng rất nặng, lần này Tô Huỳnh nhanh tay lẹ mắt chụp lại tay của anh, không cho anh mò, nếu như để anh tuỳ tiện chụp vào như vậy, chắc chắn sẽ đổ máu.
Tô Huỳnh lại nhớ về lần trước bị chim lớn tò mò này ngậm về nhà, còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ sự kinh ngạc chim lớn biến thành điểu nhân có cánh, liền bị anh tò mò sờ vào làm đổ máu, doạ hai người sợ hết hồn… Sau khi thấy cô đổ máu, con chim ngốc này ôm móng vuốt nhuốm máu của mình nơm nớp lo sợ, run rẩy co rút vào bên trong hang thật lâu không phản ứng gì cả, bộ dáng khiếp sợ hệt như lo cô sẽ lao đến đập anh, nhưng lúc đó Tô Huỳnh bận ôm lấy cánh tay có hai dấu vuốt còn đang đổ máu của mình, cô cũng rất sợ điểu nhân không biết chủng tộc này lại đến chụp cho mình thêm một vuốt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu.
So với lúc đó, bây giờ Tô Huỳnh đặc biệt tự nhiên, cô bắt lấy vuốt của chim ngốc mở miệng nói câu đầu tiên, “Nghe hiểu em đang nói gì không?”
Mặt của chim ngốc mờ mịt, cánh chim đằng sau quạt chầm chậm.
Thấy phản ứng của anh là biết rồi, anh nghe không hiểu. Xem ra cái ‘hack’ mà người phụ nữ váy đỏ trong mơ cho cô chỉ là để cô nghe hiểu được tiếng của tộc chim lớn. Lần trước cũng như vậy, cho dù sau khi ăn xong cục đá kỳ lạ đó có thể nghe hiểu được lời chim lớn, nhưng đến khi cô rời khỏi, chim ngốc vẫn chưa hiểu lời cô nói, nhưng bình thường giao lưu lại không có áp lực, dù sao cô cũng sẽ không giao lưu vấn đề gì quá phức tạp với anh, chủ yếu là vì con chim ngốc này là động vật đơn bào, không bao giờ nghĩ tới vấn đề gì đó rắc rối phức tạp.
Cuộc sống và thế giới của anh, vẫn luôn rất đơn giản.
“Giọng nói của em dễ nghe quá~ Nhưng mà em đang nói cái gì, hình như là anh nghe hổng có hiểu ó~” Hoa ngại ngùng nói, móng vuốt ánh lên tia sáng lạnh túm lấy cái đầu có lông tóc dần chuyển sang màu đỏ, bứt xuống một cọng lông chim.
Tô Huỳnh thở dài một hơi, được thôi, lại phải dạy bảo lại từ đầu rồi.