Chim ngốc dị thế 4
Editor: Meounonna
Chương 29: Hoa và đậu phộng tẩm gia vị.
Tổ của Hoa cay mắt thì cay mắt, nhưng khi vào ở rồi, chỉ cần phớt lờ những màu sắc làm người ta loá mắt ấy ra, vẫn tính là rất thoải mái. Vì nguyên cái tổ là do sau khi một loại quả chín tạo thành, loại quả này kích thước rất lớn, đợi sau khi chín vỏ ngoài sẽ trở nên cứng rắn, thịt quả bên trong sẽ thành xơ bông trắng, chim lớn moi hết xơ trắng bên trong quả chín ra, bèn đem về nhà làm tổ, không cần phải đi nhặt từng cành cây một để xây tổ, vô cùng tiện lợi.
Thứ bầy chim lớn tự mình làm, chỉ có cái ổ đảm nhiệm vai trò của chiếc giường bên trong tổ chim.
Thế giới kỳ lạ này có rất nhiều thực vật to đến đáng sợ, Tô Huỳnh không thấy lạ khi có cây kết trái bự như thế, đời trước chim lớn Hoa có nói cô nghe về chuyện này, nhưng chưa dẫn cô đi xem chỗ có loại quả cực lớn này.
Tô Huỳnh đeo ba lô, giẫm lên cành cây chắc khoẻ như cây cầu, đi vào tổ của Hoa.
Cửa tổ là một lỗ hang hình tròn, là hang bị móng vuốt đào ra, bên cạnh còn có vết tích của móng vuốt, trông có vẻ đã được một đoạn thời gian rồi. Bên trên treo lông chim biến chuyển màu sắc dần từ xanh lam đến lam tím giống màu cánh của Hoa, nhưng rõ ràng đây là lông vũ của loại chim cỡ nhỏ khác. Vén mấy cọng lông chim này đi vào trong, bên trong tổ chim hình cầu giống hệt như Hoa, không chỉ có lông vũ sặc sỡ, còn có đá màu, lá cây đầy màu sắc v.v, có thể thấy Hoa thu gom những thứ này rất dụng tâm.
Có điều, cứ cho là thẩm mỹ của Hoa rất diêm dúa loè loẹt, nhưng anh vẫn là một con chim đực độc thân, một tên đàn ông thô lỗ, tất cả sinh vật trong giới tự nhiên bao gồm con người, phần lớn con đực đều có chung một khuyết điểm, nói dễ nghe thì là phóng khoáng, nói khó nghe là cẩu thả lôi thôi.
Đồ đạc trong tổ vốn đã lộn xộn, Hoa lại không biết dọn dẹp, một chồng đồ đạc tán loạn tiếp nối một chồng, Tô Huỳnh vừa đi vào đã đá trúng một cục đá tròn màu vàng to bằng lòng bàn tay, cục đá bị Tô Huỳnh không cẩn thận đá trúng, lộc cộc lộc cộc lăn về một đống cành cây sặc sỡ phía trước, lộp bộp một tiếng, đụng ngã đống ‘rác’ đầy màu sắc sắp sập đó, trong lúc nhất thời lông vũ nhỏ, lá cây đầy sắc màu tung bay khắp nơi.
Một người một điểu nhân đứng ở cửa, mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng này diễn ra, lúc Tô Huỳnh nhìn đống đồ đó ngã xuống đầy đất theo phản ứng dây chuyền, cô rõ ràng nghe thấy tiếng chim lớn Hoa đằng sau lẩm bẩm gì đó.
Lẩm bẩm được một nữa anh lại nhịn nhục nuốt vào.
Hoa lướt qua từ bên cạnh Tô Huỳnh, nhanh lẹ lấy móng vuốt gạt đống đồ loạn cào cào trên đất vào một xó, còn dùng cánh của mình quét vài cái, che lại cái góc đầy đồ tạp nham bằng thân mình, đồng thời lấy lòng chỉ vào cái giường ở phía khác.
“Chíp~ Chíp chíp~” Bên đó là ổ, ngủ rất thoải mái đó nhoa~
Điều này Tô Huỳnh đồng ý, giường của Hoa cũng là hệ sắc màu, dưới đáy đặt đá màu xếp chồng lên, bên trên được phủ lên đủ loại cỏ khô sặc sỡ, bên trên nữa là lông vũ màu, trên cùng là các loại da lông rực rỡ, vừa nằm lên là sẽ lún xuống.
Thấy Tô Huỳnh im re, Hoa tưởng cô không tin, ngẫm một hồi nhảy bổ vào cái ổ mềm mại lông lá bù xù phía trước, lấy hành động của bản thân thể hiện cái ổ này mềm mại không hề lừa già dối trẻ.
Nội tâm Tô Huỳnh không chút lay động, hắt hơi một cái. Vì cái nhảy xổ này của Hoa, khắp tổ toàn là cỏ khô và lông tơ tung bay khắp nơi, Tô Huỳnh hắt xì liên tục ba cái, bịt mũi nhìn Hoa bò dậy từ bên trong ổ ra.
“Em sao vậy? Bộ em bị sặc lông chim rồi hả?” Hoa khom lưng đứng trước mặt Tô Huỳnh, đưa tay tuỳ tiện kéo tay cô, muốn xem cô có hít phải lông vào mũi không, vì Hoa nhoi quá, phành phạch ầm ầm thường hay có cảnh tượng phiền não này xảy ra, nên với anh xử lý mấy chuyện này phải nói là kinh nghiệm đầy mình.
Nhưng anh còn chưa kịp thể hiện kinh nghiệm của mình, liền hoảng sợ phát hiện móng vuốt của mình để lại vài vết máu trên tay Tô Huỳnh, những giọt máu tươi chầm chậm chảy ra.
Tô Huỳnh: “A.” Bài học đổ máu cuối cùng vẫn xuất hiện.
Hoa ôm móng vuốt của mình, nhìn vệt máu trên vuốt của mình, toàn thân chim lớn cứng đờ, chỏm lông đỏ trên đầu cọng nào cọng nấy cứng đơ, đồng thời cũng phát ra tiếng thì thầm hốt hoảng, vừa khẽ vừa mờ mịt.
Điểu nhân Hoa bị doạ cho ngốc người, cả đời này anh chưa bao giờ gặp qua giống cái nào vừa đụng cái đã chảy máu, tuy anh chưa từng đụng vào giống cái nào … nhưng, nhưng anh từng đánh nhau với chim mái! Mấy giống cái đó ngoài việc năng lực đánh nhau không bằng giống đực, đỡ hai vuốt của anh cũng chả hề hấn gì, ngay cả mấy giống cái yếu ớt nhất anh từng săn, loại chim to bằng bàn tay, cũng không dễ bị thương như vậy.
Hoa chìm đắm vào nỗi hoảng sợ vô biên, sau khi anh đưa giống cái mình yêu thích về tổ liền làm cô bị thương, anh sắp bị giống cái quýnh chết rồi… Không không không, giống cái này là sinh vật yếu ớt nhất, cho nên dù anh không đánh trả ước chừng cô cũng không đánh chết anh được, quýnh liên tục nửa tháng cũng không quýnh chết nổi anh, anh mà chết chắc phần lớn là do đói chết chứ không phải bị quýnh chết.
Làm sao đây, giống cái của anh mềm yếu như vậy, đụng một cái là đổ máu, anh không thể đụng cô nữa hu hu hu~
Hoa lại ôm móng vuốt nhuốm máu của mình chui rúc vào ổ run rẩy, Tô Huỳnh cũng không quản anh, để balo xuống, sau khi lục tìm lấy ra một cái khăn ướt lau máu bèn tìm một miếng băng keo cá nhân dán lên, dán không hết vết thương dài như vậy, thì cũng đành chịu. Vì đời trước lúc cô và chim lớn Hoa sống cùng nhau, dăm ba ngày lại bị móng vuốt của anh bất cẩn gây thương tích.
Hoa là một người hoàn toàn không khống chế được sức lực, dù sao theo như những việc thi thoảng anh nói không khó để nhận ra, con chim trung nhị Smart này là thành phần cá biệt bạo lực- từ nhỏ đến lớn chuyên môn đánh nhau qua ngày với những con chim khác, dựa theo cách nói hiện đại thì anh là một tên côn đồ bất lương chính hiệu. Một thằng nhóc như vậy thì sao hiểu được đạo lý phải trân trọng đồ vật, nhẹ chân nhẹ tay với hàng dễ vỡ.
Có điều mỗi lần do hí hửng quá mà anh lỡ cào trầy Tô Huỳnh xong đều sẽ bày ra vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào móng vuốt sắc bén của mình như có thù oán sâu sắc, cả buổi trời không dám nói chuyện với cô, len lén nhìn trộm vẻ mặt của cô, sau đó chạy ra ngoài tìm mấy loại hoa nhỏ sặc sỡ sắc màu thử dò hỏi đưa cho cô, thấy cô nhận rồi mới biết cô không giận nữa, sau khi hí hửng vui sướng được ba phút liền quăng bi kịch này ra sau đầu, tiếp đó là vòng tuần hoàn cũ lặp lại.
Trải qua khoảng thời gian dài ma sát hoà hợp, sau đó cuối cùng Hoa mới học được cách sử dụng sức lực phù hợp nhất, đụng Tô Huỳnh bằng góc độ không làm Tô Huỳnh bị thương. Còn lần này, rõ ràng là họ phải tiếp xúc lại từ đầu. May mà lần trước cô bị thương nhiều lần như thế, cũng không có phản ứng xấu gì.
Tô Huỳnh thản nhiên lục balo của mình, nghĩ xem bên trong có đồ gì xài được, lúc trước lật đật đi đến hồ nước tìm chim lớn, cô còn chưa kịp lục đồ trong balo.
Hai bộ đồ, đều là áo lẻ và áo khoác mùa thu mặc, khăn ướt và khăn giấy, hai cái băng vệ sinh ở ngăn bên trong, một túi chân gà ngâm ớt, hai thỏi sôcôla, và một túi đậu phộng tẩm gia vị, đồ ăn vặt chuẩn bị cho trên đường gặm nhấm. Mấy cái khác như, đồ cắt móng tay và một xâu chìa khoá, một cuốn sổ nhỏ, bút và một bình nước.
Tô Huỳnh còn tìm thấy dưới đáy túi một cái váy hoa, hoa văn và màu sắc của cái váy này không hề hợp với gu thẩm mỹ của cô, nhưng ở một địa điểm du lịch lúc trước cô nhìn thấy trang phục đặc sắc của dân tộc thiểu số bản địa, cô định mua về tặng cho bạn thân Tần Cầm. Nghĩ đến Tần Cầm, Tô Huỳnh ngẩn ngơ một thoáng, rủ mắt xuống nhét lại cái váy hoa vào túi.
Nếu lấy ra bị Hoa thấy được, anh chắc chắn sẽ rất thích và muốn mặc ngay.
Tô Huỳnh nhớ lại ký ức gì đó rất ghê gớm, không nhịn được giơ tay che trán. Đời trước bị Hoa thấy được cái váy này, anh rất thích, một hai đòi mặc, Tô Huỳnh chỉ đành để anh mặc vào, hiệu ứng hình ảnh sau đó phải nói là, sức công phá quá mạnh mãi đến bây giờ Tô Huỳnh nhớ lại vẫn còn cảm thấy ruột gan co rúc đau đớn. Nhưng bản thân Hoa hoàn toàn chẳng cảm thấy anh mặc cái váy hoa đó có chỗ nào không ổn, còn mặc đi nhông nhông khắp nơi khoe khoang.
Tuyệt đối, lần này tuyệt đối không thể để Hoa thấy cái váy này! Tô Huỳnh lén lút nhét váy hoa vào dưới tận đáy.
Trong bao còn có một ít đồ lặt vặt, Tô Huỳnh nhanh chóng sắp xếp lại, xoay đầu thấy Hoa vẫn còn rúcvào trong xó, đôi cánh phía sau ỉu xìu cụp xuống đằng sau, không nhúc nhích, đầu lông đỏ bị anh cạ vào tường rối bời. Lúc anh bối rối khó xử thường hay tìm chỗ nào đó để cạ đầu vào.
Tô Huỳnh lấy bao đậu phộng tẩm gia vị lên, đi đến trong ổ, ngồi xồm bên cạnh Hoa, dùng sức bẻ đầu đang rúc vào tường của anh.
Hoa ôm lấy móng vuốt của mình hệt như cô dâu nhỏ bị ức h**p, hết sức đáng thương, ai không biết còn tưởng người bị thương là anh. Tô Huỳnh bóc gói đậu phộng tẩm gia vị ra, lấy ra hai hạt nhét vào miệng Hoa.
Hoa mặt ủ mày chau thử nhai thứ giống cái anh yêu thích cho vào miệng mình, sau đó anh rít lên một tiếng thật dài.
“Ngon—–quớ—–”
Tô Huỳnh lại lấy thêm hai hạt, lần này Hoa không cần cô nhét, vừa thấy động tác của cô liền mở to miệng, giống như chim nhỏ cần chim lớn bón thức ăn. Đối diện với cái miệng há rõ bự, Tô Huỳnh cảm thấy nguyên bàn tay mình sắp lọt thỏm vào trong.
Quăng thêm vào hai hạt nữa, Hoa ngậm miệng vẻ mặt say mê nhai một cách thoả mãn, móng vuốt cũng theo đó thả lỏng, hưng phấn co vào căng ra. Tô Huỳnh thấy thề bèn lui ra xa chút, tránh cho Hoa trong cơn kích động lại làm bị thương cô. Dù sao thì miệng chim lớn mở to, Tô Huỳnh dứt khoát ném từng hạt từng hạt vào, cô ném không chuẩn cũng chả sao, vì động tác của Hoa nhanh hơn cô, mở miệng di chuyển tiếp lấy, một hạt cũng không để rơi, mãi một lúc sau, Tô Huỳnh vừa ném qua, anh liền đưa đầu tới ‘a om’ một cái chén sạch.
Có điều từ đầu chí cuối bất kể anh có thể hiện thích thú ra sao, cũng không chủ động lấy đồ trong tay Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh – người có hơn chim lớn Hoa một đoạn kí ức- hiểu rõ, chim lớn Hoa đối với đồ ăn vặt mà cô mang nhầm từ thế kia vào đây yêu thích cỡ nào, sau khi ăn hết anh còn mất mát rất lâu, suýt nữa còn l**m sạch cái túi đựng, mấy đồ ăn vặt còn lại thì anh không thích, đặc biệt là sôcôla, vừa ngửi thấy mùi là co vào rúc ở một bên.
Tô Huỳnh một lần bón cho anh gần nửa túi, cuối cùng dừng tay, để túi đậu phộng qua một bên. Hoa ăn chưa đã thèm, ánh mắt di chuyển theo động tác của cô gắn cố định vào túi đậu phộng không nỡ rời xa. Tô Huỳnh đưa tay đến trước mắt anh vẫy vẫy, mới chuyển được ánh mắt anh từ túi đồ ăn kia về lại trên người mình.
Tô Huỳnh đằng hắng một tiếng, cô cảm thấy bản thân nên làm rõ với Hoa một chuyện trước. Cô không phải là giống cái trong tộc đàn của họ.
Tô Huỳnh xét thấy không thể học được tiếng chim của Hoa, Hoa cũng không học nổi tiếng phổ thông địa cầu, giao lưu của hai người cơ bản dựa vào việc khoa tay múa chân. Thực tế thì Tô Huỳnh cũng cảm thấy rất kì lạ, vì sao lần trước sau khi cô ăn cục đá quái dị mà Hoa tìm được cũng có thể nghe hiểu được tiếng của Hoa, còn Hoa lại không thể hiểu được tiếng của cô chứ?
Vấn đề này không cách nào giải thích, Tô Huỳnh chỉ có thể quy việc này vào nguyên nhân do sự khác nhau giữa các hệ thống ngôn ngữ trong bối cảnh bất đồng chủng tộc trên thế giới.
Tô Huỳnh có lòng muốn nói với Hoa, nhưng ngặt nỗi giao lưu giữa hai người không thuận lợi cho lắm.
Tô Huỳnh nghiêng người vỗ vào sau lưng không có cánh của mình, sau đó lại sờ vào đôi cánh sau lưng Hoa, sau đó chỉ vào mình lắc đầu.
Hoa ngoẹo đầu ngầm nghĩ một hồi, kéo đôi cánh của mình đặt vào tay Tô Huỳnh, và nói: “Ý em nói em thích cánh của anh hả? Đúng thiệt, cánh của anh là đẹp mắt nhất đó, em sờ thử đi nè~”
Tô Huỳnh không ngừng nổ lực diễn tả, quăng đôi cánh trong tay đi, chỉ vào ngực mình, sau đó chỉ tiếp vào Hoa, sau đó xua tay.
Hoa nghiêng đầu sang trái sau đó chầm chậm ngoẹo đầu sang phải, cuối cùng bừng tỉnh, mặt buồn bã hết sức, “Ý em là, em không thích anh á? Sao vậy, anh đẹp mắt như vậy, chẳng lẽ là vì em không thích màu nào đó trên người anh hả? em nói đi, anh nhổ xuống là được rồi!”
Tô Huỳnh bất lực, lật quyển sổ ghi chú của mình và lấy bút ra, vẽ trên sổ. Đầu tiên vẽ một con chim lớn màu đen, lại vẽ tiếp một con chim lớn màu trắng.
Hoa trước hết là tò mò cái quyển sổ có thể vẽ được, nhìn cô vẽ ra một con chim lớn, lại vô cùng hưng phấn la to: “Đám chim xấu xí!”
“Đừng vẽ bọn nó, vẽ anh vẽ anh!”
Tô Huỳnh vỗ vào cánh tay anh một cái, lần này Hoa thành công hiểu được ý cô, ngậm miệng im lặng.
Tô Huỳnh vẽ tiếp bản thân bên cạnh hai con chim lớn. “Đây là em.” Cô chỉ vào người nhỏ, sau đó chỉ vào bản thân. Hoa xem hiểu rồi, lại bắt đầu hưng phấn, chỉ vào bên cạnh người nhỏ: “Vẽ anh!” Vì quá xúc động, móng vuốt sắc nhọn chọc thủng một lỗ trên giấy.
Tô Huỳnh vỗ cái tay làm loạn của anh ra, chỉ vào chim lớn giống cái màu đen, sau đó chỉ vào người nhỏ đại diện cho mình, sau đó lắc đầu xua tay, thể hiện cô không phải giống cái.
Chim lớn giống cái cũng có thể biến thành người, mắt đen, lông tóc màu đen, đôi cánh phía sau lớn bằng bàn tay, co rúc trên xương bả vai, không thể bay lên như giống đực. Đời trước lúc Tô Huỳnh sống ở đây từng thấy một lần, từ xa nhìn thấy giống cái cùng với một giống đực đi ngang qua đây, thật sự giống một cô gái nhân loại bình thường, ngoại trừ trên người có lông vũ màu đen hơi lạ, thì nhìn thoáng qua không có gì khác biệt.
Đây cũng là nguyên nhân đám chim lớn đó cho rằng Tô Huỳnh là giống cái.
Nhưng dù có giống họ thế nào thì bản chất vẫn khác nhau.
Tô Huỳnh nhìn Hoa, đợi anh phản ứng. Hoa mơ màng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ý em là, em không phải giống cái?”
Cuối cùng cũng hiểu ý cô! Tô Huỳnh xúc động gật đầu, sau đó nghe Hoa thốt ra một câu— “Em là giống đực á?”
“Em có cái [bíp] không?” Chim ngốc Hoa hoảng hồn kéo lông chim của mình ra muốn show chim (*), bị Tô Huỳnh nhanh tay lẹ mắt ngăn lại động tác.
(*):Chim gì thì chắc các bạn cũng biết rồi đó
Hít thở sâu.
Tô Huỳnh tự nhủ với bản thân như thế, nhưng vẫn không nén được cơn giận, lấy đậu phộng tẩm gia vị bên cạnh lên nhét vào miệng mình, trước ánh mắt thèm thuồng “Muốn ăn quá muốn ăn quá” của Hoa ra sức nhai, một hạt cũng không cho anh ăn.