Chim ngốc dị thế 5
Editor: Meounonna
Chương 30: Hoa và quả đầu đầy hoa.
Trong nháy mắt đợi sau khi Tô Huỳnh trải qua vô số lần tuyệt vọng trong công cuộc nói chuyện đầy bất lực, cô sắp nhịn không được muốn đánh chết chim lớn Hoa đang nhìn mình bằng vẻ mặt đầy vô tội mờ mịt này rồi.
Cuối cùng thật sự cô kìm nén hết nổi, nhảy lên giơ chân đá vào một chân của chim lớn Hoa. Chim lớn Hoa vẫn ngồi im sừng sững không nhúc nhích, dường như không hiểu cô đang làm gì. Tô Huỳnh- người đang cảm nhận một cách sâu sắc sức lực của bản thân quá yếu ớt- đưa tay nắm chặt lấy vai của chim lớn Hoa, dưới cái nhìn khó hiểu của anh quen cửa quen nẻo sờ vào một đám lông tơ mảnh nhỏ màu lam trên cổ anh, tóm lấy một cọng lông nhổ xuống.
Lần này chim lớn Hoa đã có phản ứng, anh vội ôm lấy đôi cánh của mình rút lui về sau, kéo dài giọng kêu chíp chíp.
“Đừng nhổ đừng nhổ!”
Về phần lông chim màu lam trên cổ của chim lớn Hoa, là chỗ nhột kỳ lạ của anh, giống như phần da thịt bị nhột của người bình thường, hơn nữa vòng lông xanh lam đó là chỗ anh ưa thích nhất, thông thường tấn công ở đây, có thể đạt đến hiệu quả công kích kẻ thù gấp bội.
Đời trước chính chim ngốc Hoa đã nói cho cô biết. Đương nhiên bình thường không ai có thể nhân lúc anh không cảnh giác mà nhổ lông cổ của anh, nhưng Tô Huỳnh chỉ cần muốn nhổ là có thể nhổ được. Xét thấy thông thường cô là một cô gái tính tình hiền diệu, những lúc thế này thường rất ít, cho nên vòng lông chim trên cổ của chim lớn Hoa vẫn còn tồn tại.
Lần này cũng không ngoại lệ, Tô Huỳnh tung ra sát chiêu, chim lớn Hoa lập tức buông vũ khí đầu hàng, liên tiếp nói: “Anh biết rồi, em không phải giống cái cũng không phải giống đực, em và anh không cùng chủng tộc.”
Tô Huỳnh: “…” Nếu hiểu rồi thì đừng có giả bộ ngốc! Chẳng lẽ hồi nãy là đang đùa giỡn với người ta à! Xem bà đây lắc đầu khoa tay múa chân vui lắm sao! Ý thức được con chim ngốc trước mặt này ấy vậy mà dám chơi trò cố ý giả vờ không hiểu trêu cô, Tô Huỳnh đột nhiên cảm thấy chính mình còn ngốc hơn con chim ngốc này nữa, sau đó lại cảm thấy ngứa tay.
Cảm giác nguy cơ của các loài chim dữ ăn thịt hoang dã rất mạnh, ngay lúc Tô Huỳnh đang ngắm cọng lông chim màu lam trên tay suy nghĩ xem có nên bứt thêm một cọng không, chim lớn Hoa đột nhiên bay ra khỏi tổ như một con gió.
Anh – người hiểu rõ đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt- chạy rồi.
Không được bao lâu, anh lại quay về, hớn ha hớn hở, dường như đã quên sạch chuyện lúc nãy bản thân ra ngoài ‘tị nạn’. Người ta nói trí nhớ của cá chỉ có 7 giây, Tô Huỳnh cảm thấy trí nhớ của chim lớn Hoa cũng chẳng lâu hơn bao nhiêu, hình như chỉ có 3 phút, sau 3 phút, là chẳng nhớ gì nữa hết, về điểm này chắc lấy từ da mặt dày ra để diễn tả cũng được này.
Chim lớn Hoa không quay về tay không, anh còn mang về rất nhiều đồ. Ví dụ như con chim không biết tên loài toàn thân màu trắng xen lẫn vài cọng lông đỏ, kích thước chim khoảng bằng cái đầu của Tô Huỳnh, tổng cộng có 3 con xuyên thành một xâu. Xem vẻ nó chết rất tức tưởi, mỏ chim nhọn hoắt mở rộng, lộ ra răng nanh sắc bén không thuộc về loài chim, lưỡi chim lè ra ngoài, hình ảnh cho thấy tâm tình lúc chúng nó lúc chết không được cam lòng cho lắm.
Loại chim này đời trước lúc Tô Huỳnh sống cùng với Hoa cũng từng ăn qua, thông thường mà nói Hoa sẽ không chọn loại thức ăn có màu sắc không tươi tắn như thế này, anh thích bỏ công sức đi tìm những loại chim có da lông rạng rỡ tươi đẹp hơn, hoặc là ăn các loài thú, xét thấy màu lông của các loài chim phong phú hơn so với các loài thú, cho nên phần lớn thức ăn của Hoa là chim chóc, thói quen của anh vô cùng cố định. Chỉ khi đang gấp gáp, anh mới chịu thoả hiệp đi kiếm con gì đó màu sắc ít tươi sáng hơn, ví dụ như loại chim này,
Ngoài 3 con chim chết không được cam tâm này ra, còn có một xâu trái cây 7 màu, đỏ- da cam- vàng- xanh lục- xanh lá- lam- tím, rất đẹp. Nhưng bất kì một người địa cầu nào nhìn thấy loại quả xinh đẹp này ước chừng cũng không dám ăn, vì vừa nhìn là biết có độc.
Đương nhiên đây là nguyên tắc ở địa cầu, chỗ này rõ ràng không phải là trái đất, nên hình như chuẩn mực này không đúng lắm, vì loại trái cây 7 màu này đời trước Tô Huỳnh cũng từng ăn qua.
Nói thật thì lúc đó cô không muốn ăn lắm, nhưng chim lớn- nhiệt tình yêu thích loại trái cây này- Hoa nhiệt liệt đề cử, quá nhiệt tình luôn ấy, thiệt sự có thể so sánh với các anh chị nhân viên bán mỹ phẩm dưỡng da ven đường, quay vòng 360 độ ra sức chào mời. Tô Huỳnh lúc ấy bị phiền đến bực mình ôm lấy tâm trạng bi tráng ‘Phiền ơi là phiền à để tôi chết cho anh xem’ và ‘Ăn xong mà chết nói không chừng sẽ được quay về’ ăn một xâu, sau đó cô không bị gì hết.
Sau đó nữa loại quả này trở thành trái cây thường trực trong tổ của họ.
Ngoài hai món vừa nhìn là biết bữa tối ra, chim lớn Hoa còn khiêng về một bó hoa, không đúng, là một cây hoa to.
Người ta hái hoa là hái từng đoá từng đoá, hoặc là hái một nhánh, nhưng chim lớn Hoa chơi trội, anh mà muốn hái hoa, nhất định phải một chân đạp ngã cả thân cây, dọn cả cây về. May mà nhìn khắp khu rừng mênh mông này cái gì không có chứ chỉ có cây cối là nhiều, mới không bị chim lớn- không biết yêu quý giữ gìn môi trường- Hoa tàn phá hết.
Chim lớn Hoa hưng phấn nắm thân cây kéo vào trong tổ, Tô Huỳnh thật sự nhìn không nổi nữa, cứ theo cách kéo của anh, cái cây to này chỉ có nước đục hư luôn cái tổ mất. Cái cây to tổ bố như thế, rõ ràng là không thể nhét vào đây mà! Tô Huỳnh không hiểu Hoa nghĩ thế nào nữa, cuối cùng chỉ có thể tổng kết, đây là một con chim ngu ngốc.
Thế là cô đứng dậy chỉ huy chim lớn Hoa kéo cái cây mới nhét vào được phân nửa ra ngoài, dựng ở trên thân cây bên ngoài tổ, trông như thân cây trụi lũi mọc ra được một cây hoa đỏ rực như lửa.
Màu sắc của hoa và đầu tóc của chim lớn Hoa rất giống nhau, đúng là rất xinh đẹp, thấy chim lớn Hoa rõ ràng không cam lòng đặt cây hoa mình mang về nhà để ở ngoài lắm, Tô Huỳnh bèn đi lên trước bẻ vài cành hoa nở khá đẹp, đem vào trong tổ.
Quả nhiên chim lớn Hoa vui vẻ lên ngay, tung tăng tung tẻ đi theo sau mông Tô Huỳnh đang ôm hoa vào tổ.
Tô Huỳnh cắm mấy cành hoa ấy vào bên cạnh ổ, chim lớn Hoa cong vuốt túm lấy một cành hoa muốn cắm lên đầu Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh né ra công kích bất ngờ của anh, cái tên không biết nặng nhẹ này lấy cành cây lớn như thế muốn đâm vào đầu cô, bất cẩn một cái là có thể đâm xuyên qua đó. Tuy Tô Huỳnh biết con chim ngốc này không muốn làm mình bị thương, nhưng ngặt cái là độ chống chịu của cơ thể hai người khác nhau, lúc nào cũng có thể dẫn đến bi kịch, chuyện này nói ra đau khổ quá mà.
Hoa thấy Tô Huỳnh né ra, không chịu khuất phục… rũ mắt xuống đưa hoa trong tay đến trước mặt Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh thở dài, ngắt một đoá hoa trên cành, c*m v** trên mái tóc của mình.
“Như vậy được rồi nhé.”
Hoa nhìn chằm chằm vào đoá hoa trên đầu Tô Huỳnh, ánh mắt lấp lánh, đưa hết tất cả hoa đến trước mắt cô.
Tô Huỳnh: Không hề muốn cắm một đống hoa trên đầu.
Cuối cùng Tô Huỳnh giải quyết thế này, cô hái tất cả hoa xuống, cắm hết lên đầu chim lớn Hoa, còn sử dụng một bao lớn dây chun nhỏ cố định cho anh. Đầu tóc đỏ của anh phối với một đầu đầy hoa đỏ, có cảm giác vui mắt đến lạ, chim lớn Hoa còn đặc biệt ưa thích, ôm đầu mình mặt đầy say mê, sau khi hơi hí hửng quá trớn bị rơi xuống hai đoá hoa được Tô Huỳnh nhặt lên thay anh cắm lại lên đầu, ngay cả đầu anh cũng không dám xoay.
Chân trời dần ngã về phía hoàng hôn, Hoa và một đầu đầy hoa mang theo ba con chim đến dưới thân cây chuẩn bị làm cơm, ném ba con chim lên hòn đá to đen nhẻm, sau đó anh từ điểu nhân biến thành hình dạng chim lớn, mở miệng hít khí thổi về phía hòn đá to. Ngọn lửa đỏ rực quét qua phiến đá, tảng đá vừa bắt lửa liền tự động bốc cháy, thế lửa bùng lên mãnh liệt, một lúc sau Tô Huỳnh người ngồi trên cây đang im lặng nhìn hết thảy cảnh tượng này liền ngửi thấy mùi cháy khét.
Đúng, chim lớn Hoa biết phun lửa.
Chim lớn Hoa ăn đồ chín.
Tài nấu nướng của chim lớn Hoa đơn giản thô bạo, đồ ăn anh làm ra là thảm kịch trần gian.
Nếu thức ăn là con mồi có bộ lông đẹp, chim lớn Hoa sẽ l*t s*ch hết, nếu như không đẹp, chim lớn Hoa mới không thèm phí công làm chuyện đó, ném lên tảng đá phía dưới miệng phun lửa một lần, bề mặt cháy đen thui lui cũng trực tiếp ăn vào miệng. Đồ ăn làm từ cách này, ăn ngon mới lạ đấy.
Tô Huỳnh người có tay nghề nấu ăn tuyệt vời nhìn thấy cảnh này, nội tâm không chút dao động. Đời trước cô ăn thứ đồ cháy đen này tận hai tháng, sau đó thực sự nhịn không nổi nữa mới bắt bản thân ra tay nấu cơm, để tìm về tôn nghiêm của một đầu bếp, cô đã phải trải qua thời gian mò mẫm rất lâu.
Thoáng cái lại quay về hồi trước khi được giải phóng, Tô Huỳnh nhìn chim lớn Hoa bưng một con gà nướng cháy khét đến trước mắt mình, trong lòng chỉ muốn nói một câu như thế.
Ba con chim to đen thùi lùi, Tô Huỳnh ăn một cái đùi gà là no rồi, thừa lại đều là của chim lớn Hoa, vẻ mặt anh bình thản nhai hết thức ăn đen như than, cô còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan rộp rộp, Thấy Tô Huỳnh nhìn anh, bèn nhanh chóng mở miệng cười, bã than đen rơi đầy đất, hệt như một con chim thiểu năng.
Tô Huỳnh đã từng nghe anh kể qua, trong tộc đàn của họ, chim trắng là đực, chim đen là cái, chỉ có anh từ lúc sinh ra đã khác biệt, là một con chim đực đầy màu sắc. Chim mái sinh anh ra đã vứt bỏ anh, may mà tộc đàn không xua đuổi anh, cho nên chim nhỏ Hoa vào lúc yếu ớt nhất không bị đói chết, một con chim trơ trọi chân nam đá chân chiêu một thân một mình lớn lên.
Anh nói hồi còn nhỏ bắt được con mồi đều ăn sống, sau này người trong tộc đàn thấy anh ăn sống rất ghét bỏ anh, có một con chim trống chạc tuổi anh, suốt ngày đánh nhau với anh nói với anh là phải phun lửa nướng chín mới ăn. Chim nhỏ Hoa thầm nghĩ bụng, phun lửa thôi mà có gì đâu mà khó, thế là sau này mỗi lần tìm được con mồi anh liền trực tiếp phun lửa, phun lửa xong mới ăn, qua quýt hết mức, cộng thêm sau khi anh lớn hơn một chút bèn cùng với những con chim trưởng thành khác rời khỏi tộc đàn sinh sống độc lập, từ trước giờ không hề nghĩ là có gì không đúng, thế là cách chế biến ‘hắc ám’ này tiếp diễn đến tận hôm nay.
Cũng tức là, con chim ngốc này trước giờ chưa từng ăn thức ăn ngon chân chính bao giờ, thật là con chim khờ khạo làm người ta không cầm lòng được mà thương yêu.
Ăn hai ba miếng xong món ‘than cốc’, chim lớn Hoa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ. Lúc này không biết từ khi nào sắc trời đã tối lại, vì tổ ở trên cành cây cao, ánh tịch dương cuối cùng vẫn có thể rọi xuyên vào màn cửa làm bằng lông vũ. Tô Huỳnh lục tìm thấy hai cục đá trong chồng đồ sưu tầm đầy màu sắc chim lớn Hoa cất giữ.
Cục đá này ban ngày trông rất bình thường không có gì lạ, nhưng vào buổi đêm sau khi không còn ánh sáng, cục đá sẽ phát ra ánh sáng mờ nhạt, giống như một ngọn đèn đêm nhỏ. Trong túi của Tô Huỳnh không có đem đồ vật có thể phát sáng, buổi tối cô lại không thể nhìn xuyên đêm như chim lớn Hoa, bèn đặt cục đá toả ra ánh sáng dịu nhẹ và mờ nhạt này ở bên cạnh ổ.
Hoa thấy động tác của cô, khẽ kêu hai tiếng? “Em thích cục đá này hả? Anh biết chỗ này có nhiều lắm!”
Anh nói xong bay ra ngoài, nhanh như cắt, Tô Huỳnh chưa kịp nói câu nào thì anh đã bay ra ngoài rồi. Tô Huỳnh gỡ tóc ra chải đầu, sau đó chiếm lấy một góc nhỏ trong chiếc ổ mềm mại, mặt hướng ra cửa nằm đó.
Lúc cô bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, đột nhiên một cơn chấn động làm cô hết hồn, ngẩng đầu lên xem, cửa đang bị một cục đá siêu to tướng chắn lại.
Tô Huỳnh: “…”
Cuối cùng cục đá phát sáng mà chim lớn Hoa đem về nhà chỉ có thể đặt ở dưới cái cây. “Đây là cục đá ánh trăng lớn nhất đó.” Hoa vỗ vào cục đá to tự hào nói.
Tô Huỳnh: “Đúng, tổ chim lớn cũng không có chỗ để nó.”
“?” Hoa không hiểu cho nên, “Em thích không?”
Tô Huỳnh không nói gì, Hoa sờ vào bên trong lông vũ của mình, lại lấy ra thêm hai hòn đá phát sáng to bằng bàn tay, “Cục lớn nhất em không thích, vậy hai cục này em thích không?”
Tô Huỳnh: Trong cánh chim sao có thể giấu hai cục đá hả? Anh nói coi!
Hoa lại móc móc trong cánh, lấy ra một hòn đá nhỏ kích thước bằng móng tay cái, “Loại nhỏ nhất này thì sao? Em thích không?”
So với những thứ này, Tô Huỳnh càng muốn biết bên trong đôi cánh của anh có phải có không gian bốn chiều hay không. Tô Huỳnh giơ tay tóm lấy cánh Hoa dùng sức lắc lắc, không lắc được, Hoa vô tội nhìn cô, phối hợp lắc lắc, lốp bốp lốp bốp mấy cục đá phát sáng lớn lớn nhỏ nhỏ rơi đầy đất.
Cuối cùng mấy cục đá này đều được đặt ở bên cạnh ổ, lúc tối muộn hơn, vì trong tổ có những hòn đá này nên toả ra ánh sáng ấm áp.
Lúc tối đi ngủ Hoa biến thành hình dạng chim lớn, móng vuốt áp xuống tận dưới cùng, mỏ chim dài kê bên cạnh ổ, cổ và thân mình rúc thành một cục, trông như một đám lông tơi mềm. Tô Huỳnh ngủ bên cạnh anh, kề sát vào đám lông vũ mềm mượt, Hoa còn che kín thân thể cô bằng đôi cánh, giống như một cái chăn màu phủ khắp giường.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Huỳnh mê mang tỉnh dậy. Cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu đau muốn nứt ra. Giơ tay sờ lên trán, quả nhiên phát hiện nhiệt độ rất cao.
Tô Huỳnh không hề hoảng loạn, tiếp tục ngủ ngoan dưới đôi cánh ấm áp.
Đời trước lúc lần đầu tiên đến thế giới này, cô cũng bị sốt rất cao như hiện tại, có lẽ vì thể chất của nhân loại không thể thích nghi với thức ăn, không khí v.v các loại của thế giới này. Nhưng chỉ cần vượt qua ải này thì sẽ ổn thôi, lần trước cô có thể vượt qua, lần này chắc chắn cũng có thể. Tô Huỳnh thầm an ủi bản thân, đột nhiên cảm thấy được sự đụng chạm trên đầu.
Tô Huỳnh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hoa đã tỉnh, đang áp mé của mỏ chim vào Tô Huỳnh, đôi mắt chim đen láy dường như đang lo lắng. Tô Huỳnh giơ tay sờ sờ vào mỏ chim, cười nhẹ.
“Không sao, mai là em khoẻ thôi.” Cô nói xong, lát sau liền chìm vào giấc ngủ.
Hoa cảm nhận nhiệt độ cao thái quá của thân thể bên cạnh, nhẹ kêu vài tiếng trong cổ họng, sau đó quay đầu lại cọ vào đỉnh đầu Tô Huỳnh, mắt nhìn chăm chú vào lông mi run run của cô, không động đậy.