Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim ngốc dị thế 6

Editor: Meounonna

Chương 31: Hoa và tấm chiếu thủ công

 

Lúc tỉnh lại lần nữa, Tô Huỳnh thấy trước mắt tối đen.

Sắc trời lại tối hơn nữa ư? Ngay sau đó cô phát hiện có gì đó không đúng, tối là vì cô bị một đôi cánh che lại. Vì tối hôm qua sốt cao, lúc này Tô Huỳnh vẫn còn hơi choáng đầu hoa mắt, có lẽ là sau khi xác nhận bản thân bị chim lớn hoa che lại bằng đôi cánh, cô khó khăn giơ tay mò mẫm trong không gian tối đen, định đẩy thứ đang che trên cơ thể mình ra.

Tìm mãi tìm mãi, Tô Huỳnh cảm thấy lông tơ dưới bàn tay mình mềm ơi là mềm, xúc cảm hết sức tuyệt vời, không cầm lòng được ra sức sờ mấy cái nữa.

Đột nhiên, Tô Huỳnh nghe thấy một âm thanh kì lạ, giống như tiếng chiêm chiếp bị hoảng sợ, sau đó đôi cánh lớn trước mắt cô xoè ra, ánh sáng rạng ngời rọi vào trong, chiếu sáng cả cái tay Tô Huỳnh đang sờ vào lông măng trên mông của chim lớn Hoa.

Tô Huỳnh: “…” Ấy vậy mà anh dám đưa cái mông vào mặt em khi ngủ á?!

Chim lớn Hoa khi ngủ không bao giờ chịu yên tĩnh rụt cổ ngồi xổm trong ổ ngủ như những con chim khác, anh thích xoay tròn lăn lộn khắp nơi, hậu quả của việc ngủ chung với anh là thường xuyên bị một núi thịt đầy lông lá áp ở phía dưới, chuyện bi thảm nhất là nhiệt độ bây giờ vẫn chưa xuống thấp, bị đè ở phía dưới nóng ơi là nóng! Đổ mồ hôi nhễ nhại!

Tô Huỳnh người hôm qua đã đổ mồ hôi quá trời do sốt cao nhìn vào mông chim đầy lông tơ mềm mại trước mắt, lập tức cảm thấy nóng hơn nữa. Rõ ràng là con chim lớn Hoa này ngủ riết ngủ riết xong lật người một cái, lúc này anh xoay đầu mặt đầy hốt hoảng nhìn Tô Huỳnh sờ mông mình.

Sau đó anh lúng túng nói: “Em thích mông của anh hả?”

Tô Huỳnh: “Hơ hơ.” Công kích người bệnh bằng lời nói đáng sợ như vậy, đúng là một con chim lớn đáng ghê sợ.

Cô nghĩ như vậy, tóm chặt lông trên mông chim, nhổ. Chim lớn Hoa lập tức chui ra ngoài.

Chim lớn chắn ngang tầm mắt của mình đã đi khỏi, Tô Huỳnh phát hiện trên một mảng lá cây bên cạnh ổ có buộc trái cây tươi mềm mọng nước, thịt chim nướng cháy và một đống trứng chim rõ ràng là bị thiêu đốt nứt ra. Con chim lớn Hoa hư đốn tẩm ngẩm tầm ngầm này, thích nhất là đi móc trứng chim trên cây, vì trứng chim sau khi thiêu chín ngon hơn là chim nướng cháy khét, loại trứng chim thiêu cháy này đã được tính là món ăn ngon nhất trong đầu anh rồi.

Một hai ba bốn năm sáu bảy, Tô Huỳnh đếm một lố trứng lớn có nhỏ có rõ ràng không phải của cùng một loài chim, còn nhìn thấy nước sạch được đựng trong một vỏ quả màu nâu.

Những thứ này, chim lớn Hoa chuẩn bị khi nào, cô cũng không biết. Tô Huỳnh chỉ vào trứng chim rõ ràng là chim lớn Hoa đặc biệt chuẩn bị cho cô hỏi: “Anh đi làm mấy thứ này khi nào vậy?”

Chim lớn Hoa – đã biến thành hình dạng điều nhân- ngồi xổm một bên sờ vào mông của mình, gương mặt xinh đẹp vẫn còn có chút gượng gạo do bị người ta sờ mông. Nghe thấy Tô Huỳnh lên tiếng, tuy nghe không hiều lời cô nói, nhưng xem hiểu động tác của cô, thế là anh hớn ha hớn hở giải thích bảo: “Em mãi vẫn chưa tỉnh, anh sợ em tỉnh dậy sẽ đói nên đi tìm đồ ăn, trứng chim này là ngon nhất đó, anh không lén ăn cái nào hết, giữ lại hết cho em!” Nói xong quên béng luôn cả chuyện lông mình bị bứt, mông mình bị sờ, lại ghé sát vào cô, nhiệt tình giới thiệu loại trứng nào kiếm được ở đâu.

Tô Huỳnh ghé vào cánh tay mình nghe anh nói hết, mặt mang nét cười. Thật tốt, lần này cô lại vượt qua được rồi.

Tuy vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng Tô Huỳnh vẫn ngồi dậy uống nước sạch trong nửa cái vỏ kia, sau đó bắt đầu lột vỏ trứng chim. Cô lột trứng chim, Hoa thì ở một bên luyên thuyên, “Cái này, cái này là ăn ngon nhất luôn á, anh phải tìm rất lâu trong ổ trứng ở bên rìa rừng rậm, anh chỉ lấy một cái thôi, hồi trước trong phiến rừng có rất nhiều loài chim này, nhưng mà anh thích ăn quá, nên là giờ không còn thừa lại bao nhiêu nữa, anh đến phiến rừng khác bắt vài con qua đây muốn tụi nó làm tổ bên đây, nhưng mà vừa bắt tụi nó qua là đều bị doạ chết hết, gan gì mà nhỏ thấy ớn, cuối cùng chỉ đành lấy để ăn luôn. Cánh rừng này còn thừa lại vài ổ, bây giờ tụi mình không ăn, đợi sau này tụi nó nhiều lên rồi mình bắt tiếp.”

Anh vừa nói vừa nhìn trứng chim màu xanh lục nhạt toả ra mùi thơm trong tay Tô Huỳnh nuốt nước miếng, mặt đầy nuối tiếc nhìn cô lột vỏ trứng ra, vì anh ăn trứng là ăn luôn cả vỏ. Tô Huỳnh không để tâm đến anh, lột hết vỏ trứng, bóp miệng chim lớn Hoa ra, nhét thẳng quả trứng này vào miệng anh.

“Ỏ?” Chim lớn Hoa nghi ngờ nhai quả trứng chim trong miệng vài cái, lúc này mới phản ứng kịp là Tô Huỳnh đã nhường quả trứng chim ăn ngon nhất nhất nhất luôn cho anh, lập tức cảm động tới ch** n**c mắt bảy màu, hứng chí chíp lên một tiếng, đâm đầu thẳng vào trong ngực Tô Huỳnh, xúc động cọ đầu mình vào lòng cô.

Tô Huỳnh người địa cầu thân thể mềm yếu không kịp đề phòng bị chim lớn Hoa như đại bác đâm đầu vào, tông cô vào thẳng trong ổ, nước mới uống xong suýt chút nữa nôn ra, thủ phạm cầm đầu hãy còn ở đó xúc động cọ đầu vào bụng cô, Tô Huỳnh kéo mạnh lông đỏ trên đầu anh, cưỡng chế lôi anh ra.

Thật ra Tô Huỳnh vốn là một em gái rất dịu dàng mềm mại, nhưng ngặt nổi ở chung với chim ngốc Hoa thời gian lâu, không thể không làm ra đủ loại hành động thô bạo, vậy đó, nhưng đối với chim lớn Hoa mà nói vẫn giống như đang gãi ngứa anh.

Mấy cái trứng chim sau này, Tô Huỳnh một mình ăn hết từng cái một, không giữ lại cho Hoa cái nào, anh còn rất vui vẻ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, trông vẻ anh còn hưng phấn ước gì có thể đút cho cô ăn nữa. Đột nhiên chim lớn Hoa linh quang chợt nháy, anh hái một xâu trái cây xuống, chọc vào móng vuốt sắc nhọn của mình, sau đó chọc đầy móng vuốt của mình, giơ đến trước mặt Tô Huỳnh.

Đối mặt với hành vi cơ trí này, Tô Huỳnh không hề nể mặt, vì một khi nhượng bộ được một lần, có thể tưởng tượng ra sau này một khoảng thời gian thật dài con chim lớn này sẽ thường xuyên chọc đồ lên móng vuốt của mình đút cô ăn. Hơ hơ, cô chính là một em gái từng trải qua việc đấu trí đấu dũng về chuyện đút đồ ăn với chim lớn Hoa đấy.

Hoa bị từ chối, lại buồn bã chiêm chiếp một tiếng, ăn hết trái cây xiên trên tay mình. Sau khi ba phút trôi qua, anh lại hệt như một con chim bình thường tìm niềm vui mới, anh chọc đá lên trên móng vuốt mình, sau đó đụng vào Tô Huỳnh, như vậy thì sẽ không đâm cô bị thương.

Tô Huỳnh: Như vậy đúng thật là sẽ không chọc cô bị thương, nhưng mà bạn gì đó ơi, xin hỏi bạn từng cảm nhận được cảm giác bị người ta lấy đá chà vào mặt chưa?

Thật ra từ đời trước sau khi gặp được con chim lớn Hoa này, nguyện vọng to lớn thứ hai của Tô Huỳnh là ước gì mình có thể biến thành đại lực sĩ, để chim lớn Hoa có thể cảm nhận sâu sắc sự phẫn nộ của người địa cầu mềm yếu, tay trói gà không chặt của cô. Nguyện vọng thứ nhất, đương nhiên là có thể quay về thế giới của mình rồi.

Nhưng nguyện vọng lớn nhất này thực hiện được rồi, kết quả lại không như mong muốn, may mà bây giờ cô có thể làm lại lần nữa. Nghĩ đến đây, lòng Tô Huỳnh chợt mềm nhũn, có thể gặp lại con chim ngốc này cô rất vui, bị đá chà vào mặt có xá gì đâu…

“Anh thử đụng em một cái nữa coi, lông tơ trên cổ anh không cần nữa phải không?”

“Chíp!”

Bị chim lớn Hoa vờn qua vờn lại một hồi, Tô Huỳnh hoàn toàn quên đi sự mệt mỏi trên cơ thể, cả người chìm đắm nhìn vào sự ngu xuẩn của chim lớn Hoa.

Tuy đã hạ sốt, nhưng cảm giác rệu rã toàn thân, trạng thái đi bộ chân muốn nhũn ra vẫn kéo dài đến hai ngày, Tô Huỳnh ngây ngốc trong ổ, nhưng chỉ ở mãi trong đây quá nhàm chán, thế là cô dời sự chú ý lên đống đồ linh tinh vụn vặt đầy màu sắc ở trong xó tổ.

Đó đều là những thứ chim lớn Hoa yêu thích, không thể vứt đi được, nhưng chim lớn Hoa lại không biết dọn dẹp ngăn nắp, nên cô chỉ đành đến thu dọn. Khoa tay múa chân nói chuyện một phen, để chim lớn Hoa dọn đống đồ đó đến bên cạnh ổ.

Chim lớn Hoa cho rằng cô muốn lấy ‘bộ sưu tầm’ của anh, mang theo vẻ mặt đau khổ cam chịu khi phải chia lìa thứ mình yêu thích, anh dọn hết đống đồ đó đến trước mặt Tô Huỳnh.

“Nếu như em thích thì anh cho em hết, anh… anh lần sau anh tự đi tìm lại là được.” Tuy Hoa nói có vẻ rất rộng lượng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không phải ý đó, đôi mắt nhỏ rất chi là không nỡ.

Tô Huỳnh liếc thấy anh vừa nói vừa lén mò lấy một hòn đá màu da cam giấu vào trong cánh, cũng xem như không phát hiện. Hoa giấu đi hai hòn đá mình yêu thích nhất xong, chột dạ liếc mắt nhìn Tô Huỳnh hình như chưa phát hiện ra, mới yên tâm lại.

Tô Huỳnh là một cô gái tinh tế khéo tay, từ nhỏ đã là cô bé làm thủ công giỏi nhất trong tất cả các bạn học, so với cô, Tần Cầm người bạn ưu tú cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thân mật như hình với bóng, không việc gì không làm được của cô, về khoản này lại vô cùng hỏng bét, cho nên từ nhỏ những việc như gấp hoa, cắt giấy, thêu dệt khăn, v.v, toàn bộ đều do Tô Huỳnh phụ trách.

Lựa lựa chọn chọn một hồi trong đống đồ tạp nham sặc sỡ sắc màu, Tô Huỳnh lấy ra những cây cỏ dài bị nùi thành một đám rối bời. Loại cây thân cỏ này rất chắc, sinh trưởng trên một vùng đồng bằng, thông thường đều có màu vàng, nếu muốn tìm thấy màu sắc khác, sẽ khó khăn giống như tìm cỏ bốn lá trong đống cỏ ba lá vậy, làm khó cho chim lớn Hoa vậy mà tìm được nhiều cọng cỏ màu khác đến vậy.

Tô Huỳnh xếp lại những cây thân cỏ đủ loại màu sắc rối bời này lại theo màu, lại lục kiếm các hòn đá sặc sỡ khác, tiếp đó kết những cây thân cỏ thành những nút thắt khác nhau, để buộc lại các viên đá khác màu, nhanh chóng làm ra hai cái dây đeo (*) xinh đẹp có màu sắc khác nhau.

(*)

(*) 挂饰: dây đeo, phối sức

Hình ảnh:
手机挂件*ins个性短款卡通挂链手机挂绳男女手机壳吊坠情侣饰品礼物u盘挂饰| Shopee Malaysia

Hoa nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn vừa thu vừa kéo, liền làm cây cỏ và hòn đá anh ưa thích hợp thành một thứ đồ càng xinh đẹp hơn, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh, mang theo sự kính nể không nói nên lời.

Sau đó anh cẩn thận từng li từng tí đón lấy hai dây đeo trong tay Tô Huỳnh, vui vẻ hí hửng treo lên tai mình, sau đó bắt đầu không ngừng lắc lư đong đưa đầu chim.

Tô Huỳnh không để ý đến con chim ngốc nổi điên kia, lại lật tìm ra vỏ cây màu cam xoắn thành một cục, vỏ cây này kích thức từng mảnh rộng khoảng một ngón tay, Tô Huỳnh nhìn vỏ cây này, phảng phất như nhìn thấy hình ảnh Hoa nạo vỏ cây bằng móng vuốt của mình, ngay cả vỏ cây có màu sắc anh cũng muốn lột, cơn nghiện sưu tầm của anh thật sự quá ư đáng sợ mà.

Tô Huỳnh vừa oán thầm, ngón tay vừa làm ra các động tác điêu luyện, gỡ hết từng mảnh vỏ cây rối ra, sau đó bện thành một tấm chiếu (*). Tô Huỳnh với kỹ năng thủ công thiếu chút nữa là đạt tới trình độ thượng thừa đan rất nhanh, dệt những vỏ cây màu cam này thành một tấm chiếu màu cam một cách kỳ diệu. Đợi chim lớn Hoa chơi thoả thích hai sợi dây đeo bên tai xong, lúc xoay đầu nhìn Tô Huỳnh, phát hiện cô đã bện được một tấm thảm màu cam dài nửa mét, lại lần nữa trừng lớn hai mắt chim.

(*)

席子: tấm chiếu

Hình ảnh:天气炎热睡什么席子好?教你选对凉席凉爽度夏_新浪广西_新浪网

 

Đối với chim lớn Hoa hoang dã – người chưa từng được thấy qua các loại hàng dệt may cao cấp mà nói, tất cả những chuyện Tô Huỳnh làm quả thực là chuyện khó khăn nhất và kỳ diệu nhất trên đời, do đó ánh mắt nhìn Tô Huỳnh của anh, dần dần đã biến thành kính ngưỡng.

Tiếp đó Tô Huỳnh lại biểu diễn cho Hoa quê mùa xem kỹ xảo chế tác thủ công của người địa cầu, bao gồm làm ra hoa xinh đẹp từ một chùm lông vũ, dán các loại vỏ quả với màu sắc khác nhau thành các loại đồ án hình vẽ, làm dây chuyên từ các loại đá nhỏ, thân cây cỏ, lông vũ.

Hoa ngồi xổm ở một bên xem, ánh mắt không rời đi khắc nào, cuối cùng, hoa được làm từ lông vũ bị anh để lên đầu, dây chuyền thì đeo vào cổ, tấm chiếu thì choàng lên người.

Lúc hình tượng cuối cùng ra lò, Tô Huỳnh im lặng che mắt mình lại, ngã vào trong ổ không muốn xem lại hậu quả do chính cô tạo thành. Mấy thứ đồ này tách ra từng cái thì đều rất đẹp, nhưng nếu để toàn bộ vào cùng một chỗ, còn đặt lên người điểu nhân bảy màu nữa, vậy thì cảnh tượng lại rất vi diệu.

Hoa cảm thấy vô cùng sung sướng, anh cảm thấy bây giờ bản thân là người thời thượng hàng đầu thế giới, là con chim có gu thẩm mỹ cao cấp nhất, lòng tự tin bành trướng đến mức không cần cánh cũng có thể bay lên.

Cho nên anh quyết định bay ra ngoài dạo một vòng khoe khoang với đám chim xấu xí kia bộ đồ mới của mình, thuận tiện tìm chút đồ xinh đẹp khác về luôn!

Thứ anh mang về, là một ‘thứ’ mập đến mức chạy không nổi, là động vật có màu cầu vòng giống hình dạng của loài thỏ.

Tô Huỳnh: Vậy mà có tồn tại loài động vật với màu sắc sáng lạn giống hệt với Hoa luôn á?!

Hoa niết đôi tai dài hơn cả cơ thể của con thỏ béo sặc sỡ vui vẻ nói với Tô Huỳnh: “Lột da lông của nó đi, còn thịt thì để làm cơm tối!”

Con thỏ béo bị anh xách trong móng vuốt thấy không tài nào giẫy giụa nổi nữa, gâu lên một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa sủa gâu gâu gâu.

Nhưng tiếng gâu gâu gâu vào tai Tô Huỳnh, là một câu như này: “Cứu mạng với! Trong động thỏ thỏ còn có rất nhiều quả quả chưa ăn hết mừ, thỏ thỏ không muốn chết đâu!”

Khiếp đảm, rõ ràng mày sủa gâu gâu mà, sao lại tự xưng là thỏ thỏ hả!

Tô Huỳnh: Đợi đã, cô nghe hiểu tiếng của con thỏ chó này!

Chim lớn Hoa còn đang liến thoắng nói muốn lột da làm gì đó, Tô Huỳnh ngắt lời anh, ra hiệu cả buổi trời, mới làm rõ được một vấn đề. Chim lớn Hoa nghe không hiểu tiếng của con thỏ chó này.

Vậy tại sao cô lại có thể nghe hiểu? Tô Huỳnh chợt có một suy nghĩ, người phụ nữ váy đỏ trong mơ đó làm cô có thể nghe hiểu tiếng Hoa nói, còn giúp cô có thể hiểu tiếng của các loài sinh vật khác trong thế giới này nữa!

Bình Luận (0)
Comment