Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim ngốc dị thế 7

Chương 32: Chim dữ và sinh vật kỳ dị.

Editor: Meounonna

 

Tiêu hoá sự thật là mình có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của loài động vật khác trong thế giới này ngoài tộc đàn của Hoa một lát, Tô Huỳnh bình tĩnh lại, cô nhìn sang con vật vẫn đang không ngừng sủa gâu gâu kia, trên thực tế lọt vào tai của cô toàn là những tiếng lặp đi lặp lại của con thỏ chó “Còn nhiều quả quả chưa ăn hết, không muốn chết mờ”, cô đột nhiên phát hiện một vấn đề.

Bụng con thỏ chó có màu lông rực rỡ hệt như Hoa này rất to, hình như là… nó có bầu rồi.

Em gái mềm mại Tô Huỳnh đột nhiên cảm thấy không nỡ, thế là cô giơ tay với chim lớn Hoa, muốn anh đưa con thỏ chó đến cho mình xem xem. Chim lớn Hoa không hiểu cho nên, thấy cô muốn, thuận tay đưa cho cô.

Ngay sau đó Tô Huỳnh bị con thỏ chó vô hại, đang khóc lóc ỉ ôi kia, đạp ngã vào trong ổ.

Tô Huỳnh với một đầu đầy lông chim bò dậy: “…” Suýt nữa thì quên cái thế giới quái đản này có rất nhiều sinh vật không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Hoa đè con thỏ chó phi cước đạp người kia lại, thu hồi lại nụ cười trên mặt, túm lấy tai thỏ quăng ngã lên mặt đất, động tác vô cùng hung ác. Tô Huỳnh người thật ra bị đá không hề đau vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Đợi một lát, Hoa!”

Tuy Hoa nghe không hiểu lời cô nói, nhưng thấy động tác ngăn cản của cô, vẫn miễn cưỡng dừng lại. Tô Huỳnh suy nghĩ một lát, giơ tay sờ vào gốc đôi cánh sau lưng anh, gãi gãi lên những đám lông phẳng phiu đó. Chim lớn Hoa đang tức giận hết sức bị gãi ở chỗ đó, bỗng chốc nhũn ra, phát ra tiếng hừ hừ hừ thoải mái dán sát vào bên cạnh Tô Huỳnh, cọ đầu vào mặt cô.

Tô Huỳnh suýt chút nữa bị ăn một đầu chim vào miệng, bất đắc dĩ lại gãi thêm vài cái vào gốc cánh, cô vốn chuẩn bị gãi vài cái vỗ về chút rồi thôi, nhưng Hoa không cho, cô vừa buông tay ra là anh lại cọ mạnh đầu vào cô, Tô Huỳnh chỉ có thể gãi mãi gãi mãi, sau đó, gãi cho chim lớn Hoa ngủ luôn.

Hoa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tô Huỳnh bò ra từ trong ổ, tìm thấy một con thỏ chó co thành một cục dưới đất. Có lẽ nó bị Hoa doạ sợ, bị thả ra cũng không dám chạy, rúc vào trong xó run rẩy, lông mao sặc sỡ trên người rung lắc với tần suất cao, lại cộng thêm màu sắc trên người, lắc lư làm người ta loá cả mắt, nhìn một lát mà muốn nghi ngờ có phải mắt mình bị lé rồi không.

Tô Huỳnh ngó trái ngó phải, lấy một cục đá phòng thân, tiếp cận con thỏ chó. Lần này nó không phản ứng kịch liệt nữa, Tô Huỳnh chỉ nghe nó liên tục nói nó sợ, còn nhớ nhung mãi quả quả nó chưa ăn hết. Tô Huỳnh hơi lo lắng nghĩ, nếu như thật sự có thể nghe hiểu hết tiếng của các loài động vật, vậy còn làm ăn được gì nữa, cô còn có thể ‘xuống miệng’ được à? Nghĩ đến những thức ăn về sau bản thân ăn, trước khi chết đều khóc lóc la làng không muốn chết, Tô Huỳnh cảm thấy khẩu vị của mình mất sạch rồi.

Thế giới không thể ăn thịt gì gì đó, quá tàn nhẫn mà. Tô Huỳnh ngẫm nghĩ, đưa một ngón tay chọc chọc vào lông lỗ tay mềm mại của con thỏ chó. Thỏ chó gâu một tiếng khóc lóc to hơn.

“Oà hu hu hu! Mẹ ơi con sắp bị con quái vật lớn đáng sợ ăn thịt rồi!”

Tô Huỳnh: “Bình tĩnh trước đã, đằng ấy không biết là thỏ hay là chó ơi, cậu có nghe hiểu được tiếng của tôi không?”

“Oà hu hu quái vật lớn sắp bắt tôi rồi, tôi sắp phải chết rồi!”

Được rồi, nghe không hiểu. Tô Huỳnh túm lấy lỗ tay con thỏ chó, quay nó sang hướng mình, sờ sờ vào bụng gồ lên của nó nghĩ, hay là thả con vật sắp làm mẹ này đi đi vậy, chim lớn Hoa đối với thức ăn rất tuỳ tiện, tóm con thỏ chó về cũng chỉ vì nhìn trúng da lông của nó thôi, lần sau cô đi tìm cho chim lớn Hoa một ít thứ đẹp mắt khác.

Vừa nghĩ, Tô Huỳnh nghe thấy con thỏ chó ôm bụng bự của mình khóc to, “Muốn ăn tôi thì thôi đi, còn muốn giành quả quả của tôi nữa, đồ xấu xa oà oà!”

Tô Huỳnh: “Tôi muốn giành quả quả của cậu hồi nào, với lại không phải quả quả của cậu ở trong hang à!”

“Trái quả quả ăn ngon nhất tôi giữ gìn lâu như vậy, chi bằng trước khi chết ăn sạch luôn cho rồi!” Thỏ chó chỉ lo khóc phần mình, sau đó từ trong đám lông um tùm của mình, móc ra một quả trái cây, một quả quả đỏ rực, kích thước nhỏ hơn nó phân nửa, sau đó bật dậy há to miệng ăn chặp chặp chặp.

Bàn tay Tô Huỳnh đưa ra cứng lại ở đó, bởi vì khi cô nhìn thấy con thỏ chó không biết từ chỗ nào trên cơ thể móc ra lương thực dự trữ chuẩn bị ăn bữa cơm cuối cùng, cái bụng lúc trước còn phồng lên bỗng xẹp xuống. Thì ra không phải là thai phụ, thì ra là trong cơ thể nó dự trữ thức ăn! Cơ thể nhỏ thế này sao có thể chứa đồ ăn dự trữ to như thế hả! Nhét vào từ đâu vậy, với lại khi nãy mày móc từ đâu ra đó!

Tô Huỳnh cảm thấy bản thân bị lừa tình thu tay về, cất những bước chân phiêu diêu về lại trong ổ, ghé sát vào bên cạnh Hoa đang ngủ, kéo cánh của anh ra một xíu, ngã đầu vào ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Tô Huỳnh phát hiện con thỏ chó sặc sỡ kia vậy mà vẫn chưa bị Hoa ném chết. Hoa duỗi chân dài ngồi ở cửa nhà, vẻ mặt thờ ơ thi thoảng nhổ một cọng lông trên người con thỏ chó, sau đó thổi ra ngoài, nhìn đám lông đầy màu sắc tung bay trong gió, bộ dạng hết sức buồn chán.

Cũng may là lông mao trên người thỏ chó dày đặc, bứt có chút xíu không trụi được. Tô Huỳnh ngồi dậy, lỗ tai Hoa nhúc nhích một chút, lập tức xoay đầu, thấy cô tỉnh rồi, ném thỏ chó qua một bên, đi đến cạ vào bên cạnh cô. Vẻ mặt vốn thờ ơ lập tức chuyển sang tủi thân, “Em không cho anh giết cái thứ xấu xí đó, có phải vì em thích nó không! Màu sắc trên người nó xấu chết đi được! Có gì đáng để thích đâu!”

Tô Huỳnh: “Nói có lý chút, anh và nó cùng một màu đó.”

Hoa: “Em đang nói cái gì? Có phải em nói cái thứ đó rất xấu kêu anh lập tức đi mần thịt nó ăn cơm không? Được, anh đi giết nó ngay đây!”

Tô Huỳnh: “Có phải anh nghĩ dù sao cũng không hiểu tiếng em nên tuỳ tiện dựa theo những điều mình muốn nghe tự suy diễn không hả? Quả nhiên không hổ danh là chim lớn Hoa ác bá.”

Hoa: “Cái gì, em nói cái thứ này ốm quả không đủ ăn á? Anh cũng thấy vậy, lúc bắt về thì còn có chút thịt, nhưng bây sao giờ lại ốm nhom rồi, còn không đủ nhét kẻ răng, vậy để anh đi bắt vài con nữa về, em muốn ăn cái gì? Được, màu sắc phải tươi sáng phải không? Bảo đảm tìm con có màu tươi sáng nhất về cho em, nhưng mà động vật có màu lông tươi tắn hơn anh chắc chắn không tồn tại đâu ha ha ha.”

Tô Huỳnh mặt không có biểu tình, chim lớn Hoa -một con chim- ngược lại thật lắm trò.

Hoa hài lòng nói xong một tràng dài, chuẩn bị ra cửa tìm thức ăn, đợi anh đi ra ngoài, Tô Huỳnh đã mặc xong áo khoác đi theo sau anh.

Hoa cảm nhận được phản ứng của cô, nghi ngờ nhìn cô, đi đến cửa nhà, rồi đi đến cành cây to ở ngoài, thấy Tô Huỳnh vẫn chưa có ý muốn quay về, anh cũng dừng lại theo.

Tô Huỳnh nói: “Em cũng muốn đi.” Nói xong đi đến phía trước người Hoa nắm lấy cổ anh. Lúc Hoa dùng hình thái điểu nhân bay lên, lưng sau không cõng người được, vì đôi cánh sau lưng không được linh hoạt, chỉ có thể ôm thôi.

Nhưng lần đầu tiên thấy dáng điệu này của cô, Hoa không hiểu Tô Huỳnh muốn làm gì, anh suy nghĩ một lát cảm thấy bản thân rõ rồi, cúi đầu cọ vào Tô Huỳnh, nói: “Không muốn anh đi hả? Ài, sao lại thích anh dữ vậy, nếu em đã không muốn anh đi, thì anh không đi nữa, về ổ thôi nào. Thật ra tộc đàn của bọn anh mười mấy ngày không ăn cũng không đói chết đâu!” Vẻ mặt Hoa đầy kiêu ngạo nói, chuẩn bị về ổ.

Tô Huỳnh thấy anh bắt đầu ngốc nghếch nữa, giơ tay níu lấy lông vũ trên cổ anh cứng rắn túm anh quay lại.

Hoa mờ mịt nhìn cô, “Hửm?”

Tô Huỳnh nhảy lên áp anh xuống dưới, Hoa làm theo, Tô Huỳnh bắt lấy hai cái vuốt của anh trải ngang bằng ở phần thân trước, Hoa nâng vuốt trên không chẳng hiểu gì hết, Tô Huỳnh cũng không quan tâm anh hiểu hay không, bản thân thì ngồi lên trên tay anh, hai tay ôm chặt cổ anh, vỗ lên đôi cánh, chỉ vào rừng rậm đằng xa, nói ngắn gọn: “Bay!”

Cuối cùng Hoa cũng hiểu.

Anh nâng Tô Huỳnh, chân hơi mềm ra, đầu thì nghênh lên.

“Không muốn xa anh hả? Đúng là một giống cái dính người a ha ha có điều anh thích, được rồi, lần này chúng ta cùng nhau đi đến chỗ xa hơn chút, anh sẽ tìm cho em rất nhiều đồ ăn ngon ang ang ang~ (*)”

 

(*)

昂昂昂~ : pinyin: Áng: tiếng kêu thể hiện sự hiên ngang khí phách 

 

 

Nói chuyện thì nói chuyện, ang ang ang kêu bừa làm gì sợ người ta không biết anh đang vui vẻ à? Tô Huỳnh trong bụng mắng thầm chim ngốc, chôn mặt vào đám lông mao trên cổ anh để tránh gió.

Thật ra cô muốn ra ngoài cùng Hoa, là muốn đi thử xem, có phải cô thật sự nghe hiểu được hết tiếng các loài động vật không, đây là chuyện lớn liên quan đến việc ăn mặn hay ăn chay sau này, nhất định phải xem xét cẩn thận.

Hoa không biết Tô Huỳnh đang nghĩ gì, anh bay rất vui vẻ, quyết định kiếm một chỗ ít khi nào đi, dẫn Tô Huỳnh đến đó, muốn ăn cái gì thì chọn cái đó!

Hoa đưa Tô Huỳnh đến một bờ sông trung tâm rừng rậm. Đời trước đúng thật là Tô Huỳnh vẫn chưa được dẫn đến đây. Bờ sông ở đây rộng lớn, một đường phân nhánh nghiêng một bên hội tụ thành một con sông, trên sông được bao phủ bởi những lá cây có đường kính dài khoảng ba bốn mét giống như lá cây hoa súng, chen chúc san sát nhau trải khắp con sông, hoàn toàn không nhìn ra đáy sông có gì.

Chỗ này rất ồn ào, khắp nơi đều là thanh âm kỳ quái, Tô Huỳnh nghe thấy một âm thanh gào khóc vang dội, nhìn về phía đó, vừa hay nhìn thấy một con ếch xanh rì… cho dù có thêm một đôi cánh giống chuồn chuồn thì chắc cũng là ếch xanh nhở. Thấy ếch xanh của thế giới kỳ lạ này mở to miệng gào khóc lanh lảnh, nhảy nhót trên lá cây bông súng rộng lớn, sau khi nhảy được hai lần, mặt nước phẳng lặng đột nhiên trồi lên một cái miệng mở to, cái miệng lớn đó có ba lớp răng sắc nhọn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lúc đóng lúc mở nuốt luôn con ếch xanh đang gào khóc vào miệng.

Sau khi hung tợn nhai vài cái, ợ lên một tiếng. Chỉ trồi đầu lên, sinh vật có vẻ giống cá sấu liếc nhìn Tô Huỳnh và Hoa trên bờ bằng đôi mắt màu vàng kim, dường như đang đánh giá xem có ngon hay không.

“Không ngon.”  Con cá sấu nghĩ thế nào Tô Huỳnh cũng không rõ, có điều cô nghe thấy chim lớn Hoa bên cạnh nghiêm túc nói với cô thế này: “Mấy con trong nước loại này, ăn không ngon.”

Tô Huỳnh: “Trên đầu có mấy cái gai nhọn kì quái, ai cũng không muốn ăn đâu được chưa.”

Hoa: “Hửm? Em muốn ăn hả?”

Tô Huỳnh: “Em nói mình muốn ăn hồi nào, nghe không hiểu thì đừng có tự mình suy diễn rồi nhét chữ vào mồm em được không!”

Hoa: “Đúng là hết cách với em, nếu em muốn ăn thì anh đi bắt vậy.”

Tô Huỳnh: “…”

Hoa chưa nói dứt lời đã lủi ra ngoài, nhân lúc con cá sấu kia chỉ mới ăn xong đồ ăn còn chưa kịp trốn xuống nước, kẹp lại cái sừng vểnh lên trên đầu cá sấu, nhấc nó từ trong nước lên đến giữa trời. Tô Huỳnh lúc này mới nhìn rõ nửa phần th*n d*** của sinh vật gọi là cá sấu so với cái miệng mở to của nó thì nhỏ hơn nhiều, trông thế này thì không giống cá sấu lắm.

Tóm lại, đây là một thứ quái đản làm cho người ta không muốn ăn lắm. Cá sấu đột nhiên bị Hoa kéo lên giữa trời, cũng không hoảng loạn, mở to miệng muốn cắn Hoa, đợi nó mở ra cái miệng có hàm răng bén nhọn, Hoa nhanh chóng tóm lấy hai bên miệng của nó bằng hai cái móng vuốt, mỗi vuốt túm chặt một bên, biểu diễn cho Tô Huỳnh một tiết mục hung tàn tay không xé cá sấu giữa trời.

Cuộc chiến đi săn của thế giới này vẫn luôn tàn nhẫn như thế đấy, chim lớn Hoa càng tàn nhẫn hơn. Cho nên đời trước Tô Huỳnh không thường đi ra ngoài tìm mồi với chim lớn Hoa, vì cảnh tượng đó với người hiện đại mà nói, quá đẫm máu, y như phim kinh dị vậy.

Đừng thấy dáng vẻ dễ thương ngu xuẩn của chim lớn Hoa trong tổ mà nhầm, thực tế thì anh chính là một chim ăn thịt hung dữ hàng thật giá thật đấy.

Sinh vật hung tàn chim lớn Hoa một tay mang theo xác chết trở về, “Nhìn nè, không có thịt, không ngon chút nào.”

Tô Huỳnh: “Ờ.”

Chim lớn Hoa vứt xác chết trong tay đi, chỉ vào bên dưới lá cây súng, “Có điều ở trong đó có đồ ăn ngon á”

Khả năng tải trọng của lá súng khá ổn, Tô Huỳnh và chim lớn Hoa giẫm lên trên cũng không bị lún xuống. Đến gần hơn, Tô Huỳnh nghe thấy tiếng kêu meo meo vang lên ở dưới lá cây bông súng.

Mèo? Tô Huỳnh tò mò kéo lá cây ra, thấy dưới lá cây bông súng là một con cá màu lam, vừa phun bong bong vừa phát ra tiếng kêu meo meo.

Nếu con thỏ biết kêu gâu gâu, con cá kia kêu meo meo thì cũng chẳng ngạc nhiên làm gì. Tô Huỳnh nói với chính mình như thế, sau đó cô đột nhiên phát hiện, đời trước khoảng thời gian lúc bản thân ở đây, hoàn toàn không muốn tỉ mĩ quan sát những điều này, một lòng một dạ bài xích thế giới hoang dã ở đây, cả ngày chỉ nghĩ muốn về nhà, bình thường không dám ra khỏi tổ, cho nên có rất nhiều chuyện đều chưa từng chú ý đến, thế giới này, đến bây giờ cô mới thật sự muốn nhìn ngắm kỹ càng.

“Khặc khặc khặc!” Lại là một âm thanh kì quái, ở dưới một phiến lá súng khác có một con cá đỏ nhỏ bơi đến, trông cũng đẹp lắm. Cũng ngay vào lúc này, con cá lam kêu meo meo lúc trước xông đến nuốt luôn con cá nhỏ màu đỏ.

Tô Huỳnh: “Chỉ có thể nói rằng quả nhiên kêu meo meo đều thích ăn cá.”

Cùng lúc cá lam ăn con cá đỏ, chim lớn Hoa ra tay nhanh như chớp bắt con cá lam lên, đưa đến trước mặt Tô Huỳnh nói: “Cái này ăn ngon!”

Tô Huỳnh không nêu ý kiến. Có điều trong lòng cô thầm thở phào, vì bất kể con ếch xanh, con cá sấu lúc trước hay là hai con cá này, Tô Huỳnh đều không hiểu tiếng của chúng nó. Nhưng nếu như vậy Tô Huỳnh lại không rõ, năng lực này rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?

Vừa nghĩ đến đây, Tô Huỳnh liền nghe thấy tiếng kêu be be giống như con dê, lúc tiếng be be truyền vào lỗ tai cô, tự động biến thành ngôn ngữ cô có thể nghe hiểu được.

“Đại quái thú đến nữa rồi, mọi người núp kĩ vào! Đừng có để lộ lông ra! Chú ý! Chú ý! Con lông đỏ đừng có để lộ lông, sẽ bị bắt đi đó!”

Tô Huỳnh ngẩng đầu nhìn vào cành cây bên cạnh có một con sóc đang đứng, ờ, hoặc có lẽ là hamster, dù sao thì nó không có đuôi. Được rồi, lại thêm một loài vật cô có thể nghe hiểu đối phương nói gì. Hoa cũng nhìn thấy đám động vật nhỏ đang giải tán hỗn loạn trên thân cây, khá tiếc nuối nói: “Bây giờ không có con nào có da lông đẹp hết, hơn nữa màu sắc đơn điệu quá.”

Tô Huỳnh: “Đồ vô lại, cả nhà người ta đang lên án anh bắt tam thái lão gia (*) của nhà người ta kìa.”

(*)

三太老爷: chỗ này mình không hiểu lắm, có bạn nào biết thì góp ý cho mình với nha; có lẽ đây là một con sóc đực nào đó đứng hàng thứ 3 trong gia đình @@, có bối phận lớn, còn ở vai vế thế nào thì mình không rõ lắm.

太老爷: có ba nghĩa: 1 là tôi tớ thời xưa xưng hô với cha của chủ nhân; 2 là tôn xưng với cha của người khác; 3 là tôn xưng thời xưa với chức quan huyện.

Hoa: “Hửm? Em muốn ăn cái này hả? Cái này cũng không có ngon.”

Tô Huỳnh không nhiều lời với anh nữa, kéo anh đi chỗ khác.

Hoa: “Cái đó thì sao, trông mùi vị có vẻ cũng được á.”

Tô Huỳnh nhìn thấy con mèo tai dài đang kêu yo yo, con mèo đó liếc nhìn chim lớn Hoa một cách bễ nghễ, sau khi thấy móng vuốt sắc bén lấp lánh của chim lớn Hoa, xoay người chui vào trong bụi cây.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tô Huỳnh chưa kịp phản ứng, chim lớn Hoa bên cạnh đột nhiên hăng máu gà lủi ra ngoài, đợi lúc Tô Huỳnh bắt kịp động tác của anh, phát hiện anh đã kéo một con gấu trúc tròn xoe về rồi. Tuy là cái đuôi dài hơn một xíu, màu lông trắng đen biến thành màu lông đỏ xanh cay mắt, nhưng độ giống nhau với ngoại hình gấu trúc rất cao.

Hoa tóm lấy con gấu trúc lông đỏ xanh, “Cái này coi bộ mùi vị khá tuyệt!”

Tô Huỳnh: “Anh đánh giá mùi vị ngon hay dở dựa trên thân thể tụi nó có bao nhiêu sắc màu à?”

Con gấu trúc lông đỏ xanh với bộ dáng lờ đờ bị bắt lại, còn đang thản nhiên nhai một bó lá cây, thấy Tô Huỳnh nhìn nó, gấu trúc còn đưa cho cô một nắm lá cây nữa, ra hiệu cho cô ăn nè.

Tô Huỳnh: “Ờ, cảm ơn, không cần đâu, cậu tự mình ăn là được rồi.”

Sau khi gấu trúc lông đỏ xanh chầm chậm biến mất trên cây, Tô Huỳnh ra sức gãi cánh của Hoa vỗ về anh.

Hoa rất không vui, “Màu của tụi nó đều xấu hết! Sao em có thể thích tụi nó! Anh là anh đẹp nhất rồi đó, em nhìn lông đuôi của anh đi!” Anh nói xong lại biến thân phơi ra một quầng lông đuôi cho Tô Huỳnh xem.

Đối với Hoa mà nói, anh không thiếu thức ăn, không muốn ăn loại thức ăn này thì đổi loại khác không thành vấn đề, nhưng anh cảm thấy vô cùng lo âu, anh vẫn luôn lo lắng Tô Huỳnh sẽ giống với những người khác trong tộc đàn, không thích màu lông sặc sỡ như hoa trên người anh, mà là thích những đứa có màu sắc không đẹp như anh.

Việc này tạm thời không có cách giải quyết, dù sao bây giờ anh không nghe hiểu lời Tô Huỳnh nói.

Cuối cùng Tô Huỳnh đập bàn quyết định bắt hai con vật mà đời trước cô từng ăn, là loại cô không thể hiểu được tiếng của nó. Để dỗ dành chim lớn- người ấy vậy mà phá lệ sa sút tinh thần đến tận 4 phút- Hoa, Tô Huỳnh quyết định ra tay chuẩn bị một bữa ăn ngon cho anh.

Bình Luận (0)
Comment