Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim ngốc dị thế 8

Chương 33: Bên trong có trứng màu.

Editor: Meounonna

 

“Soạt soạt soạt soạt—–”

Tô Huỳnh túm lấy móng vuốt của Hoa cạo vôi trên tảng đá, phát ra âm thanh có phần hơi chói tai.

“Mài cái này làm chi vậy em?” Chim lớn Hoa ngồi xổm ở đó nhìn Tô Huỳnh đang hì hục sử dụng móng vuốt của mình, để mài tảng đá bình thường dùng để nướng thức ăn. Sau khi mài ra được tầng màu đen ở bề mặt, lộ ra màu trắng ở bên dưới, tiếp đó cô thu lấy tro màu trắng đã được cạo xuống và đựng trong vỏ quả cứng cáp.

“Đá vôi này có công dụng gì vậy?”

“Em không thích tầng màu đen ở bên ngoài này?”

Tuy biết rằng Tô Huỳnh có trả lời thì chính anh cũng nghe không hiểu, nhưng đối với chuyện đặt câu hỏi về mọi việc Hoa luôn có thái độ cực kì tích cực, Tô Huỳnh vùi đầu cạo đá, anh thì chẳng khi nào chịu ngơi miệng, hỏi mãi không ngừng.

Tô Huỳnh cũng không thấy phiền, vừa ra sức mài vừa giải thích nói: “Tảng đá bình thường anh dùng để nướng thức ăn này, có thể ăn được đó, tảng đá này ở chỗ chúng em gọi là muối, dùng để điều vị. Tảng đá này của anh rắn chắc quá, kết tinh cả rồi, mài một xíu để lấy ít muối, đợi lát nữa tụi mình nướng thịt ăn.”

Hoa nghe không hiểu, có điều thấy cô trả lời anh liền hăng hái, ăn nói như thật mà đoán già đoán non.

“Có phải em thấy móng vuốt của anh không đủ bén không, nên em đang mài móng vuốt cho anh? Nhưng mà tảng đá này đập một cái là vỡ ra bã rồi, không dùng để mài móng được, đợi lát nữa anh tìm cái khác cứng hơn để em mài nha.”

Tô Huỳnh: “Đã đủ bén rồi, còn mài bén hơn nữa cả đời này anh cũng đừng hòng đụng vào em, nói thật đó.”

Hoa: “Ừm, chắc chắn em đang hỏi anh thứ gì cứng rắn nhất có thể mài được móng vuốt! Đó là một loại gỗ màu trắng! Nó cứng đến nỗi ngay cả móng vuốt của anh cũng không đập vỡ được nó, nhưng có một cách có thể làm loại gỗ đó bị phá vỡ, chắn chắn em không biết đâu!”

Tô Huỳnh: “Hơ hơ hơ ngây thơ, em biết nè, chỉ cần dùng dịch quả màu trắng trên cây của nó bôi một vòng lên trên thân cây, tiếp đó bắt một loại ‘chim gõ kiến’ với màu lông trắng móng vuốt trắng đến, nó sẽ mổ lủng thân cây được bôi dịch quả, về phần tại sao em biết chuyện này, là vì đời trước em đã từng thấy anh biểu diễn, cái chảo em dùng để đun nước sau này chính là được làm từ loại gỗ đó.”

Hoa: “Anh biết ngay em không biết mà, em chắc chắn sẽ rất tò mò, ngày mai anh đưa em đi xem nha!”

Hai người mạnh ai nói chuyện của người nấy, ông nói gà bà nói vịt, nhưng ngoài ý muốn lại nói chuyện rất vui vẻ. Tô Huỳnh cảm thấy chim ngốc này tự biên tự diễn rất trôi chảy, mỗi ngày đều quan tâm yêu thương chim ngốc như thường lệ. Còn Hoa cảm thấy giọng nói giống cái của mình cứ mềm yếu thế nào í, dễ thương tới mức trái tim nổ tung, mắt chim nở hoa.

Cạo muối xong, Tô Huỳnh tìm đến một khoảng đất trống dưới cây lớn, vẽ lên đất vài đường bằng nhánh cây, chia ra vị trí của bếp ăn. Chuyện này ngược lại khá đơn giản, cô chỉ cần kéo Hoa, men theo đường đã vẽ đào đất vài cái bằng móng vuốt phải toàn năng của anh, Hoa sẽ hiểu ý ngay, vui vẻ hớn hở tự mình làm việc.

Dường như anh chẳng mảy may cảm thấy làm một điểu nhân dùng móng vuốt đào đất có gì không đúng, lấy tay đào anh còn chê chưa đủ độ khó, nên liền biểu diễn cho Tô Huỳnh xem một màng dùng vuốt chân đào đất, thể hiện kỹ năng cao siêu của mình. Hậu quả của việc đắc ý quên mình đó là vốn chỉ chuẩn bị khoét một cái lỗ cạn làm bếp ăn, bây giờ đã biến thành một cái hố sâu có thể chôn Tô Huỳnh xuống dưới luôn.

Lấp lại một phần đất vào hố, Tô Huỳnh tiếp tục dùng các tảng đá lớn bao lấy xung quanh miệng lỗ, làm thành một chỗ nướng thịt thô sơ. Cô vừa đến thế giới này không lâu, bây giờ vẫn còn khá nhiều gia vị chưa tìm thấy, phòng bếp trong lúc nhất thời cũng không làm được, hiện giờ cứ tạm vậy trước đã, những cái khác từ từ tính.

Tô Huỳnh sai Hoa lấy những con mồi đã được xử lý xong đem đến, xuyên những nhánh cây đã được ngâm nước vào, nướng trên lửa nóng. Thứ hiện tại họ đang ăn là một con hươu, tuy đuôi nó giống đuôi ngựa, trên đầu còn có cái sừng như kỳ lân, nhưng trên thân lại có những hoa văn như hoa mai, tạm thời cứ gọi nó là hươu sao (*) vậy.

(*)

梅花鹿: theo âm Hán Việt là Mai Hoa Lộc, nghĩa là con hươu hoa mai.

Con Hươu này, trong đàn hươu, là con có hoa văn đẹp nhất, trước khi bắt Hoa đã cẩn thận quan sát rất lâu, Tô Huỳnh thấy vẻ mặt trầm ngâm đó của anh còn tưởng bắt cái này rất khó, kết quả là cuối cùng anh nhẹ nhàng bắt được mồi quay về, vẻ mặt tự nhiên nói: “Mấy con này lớn lên giống y như nhau, muốn bắt một con đẹp nhất đúng là không dễ dàng gì.”

Lúc trước do dự lâu như vậy thì ra là đang so sánh con nào có hoa văn đẹp nhất, bộ anh bị mắc bệnh khó lựa chọn hay gì!

Sau một hồi lăng xăng làm việc, sắc trời đã tối rồi, nhưng Hoa vẫn chưa đói, Tô Huỳnh muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó, muốn phun lửa thì phun lửa, muốn mượn móng vuốt thì cho mượn móng vuốt.

Đợi tới cuối cùng thịt nướng toả ra mùi hương.

Hoa: “Hửm? Hửm? Hửm?”

Chim lớn Hoa ăn than nướng đã lâu ngửi thấy hương vị trong không khí, cả con chim bắt đầu hưng phấn, lỗ tai dựng lên, mắt nhìn chăm chú vào miếng thịt nướng nhỏ dầu trên đống lửa không rời.

“Anh lại chạm móng vuốt vào thử xem.” Tô Huỳnh lấy một nhánh cây nhỏ, thấy chim lớn Hoa duỗi móng vuốt ra liền chọc nhẹ một cái, tay còn lại thì lấy một chút muối rắc lên miếng thịt nướng đang tiết dầu, lớp da ngoài trông hơi vàng giòn.

Chim lớn Hoa nhịn không được duỗi móng vuốt ra, duỗi một lần thì bị Tô Huỳnh chọc một lần, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cánh của mình gặm. Phần lông trên đỉnh nhọn đôi cánh bị chính anh cắn đến mức vang lên tiếng ken két, làm người ta nghe đến ê răng. Anh vừa mài răng vừa mờ mịt hỏi: “Sao tự nhiên anh thấy đói quá nhỉ?”

Tô Huỳnh: “… Đừng có gặm cánh của mình, anh đói đến vậy rồi hả? Lúc nãy còn nói không đói mà.”

Thấy chim lớn Hoa đáng thương ôm lấy cánh của mình gặm, Tô Huỳnh chọn một xiên thịt nhỏ lấy lên thổi thổi, vừa thổi được hai lần, chim lớn Hoa liền chồm qua, mở miệng cắn hết phân nửa xiên thịt. Tô Huỳnh nhìn chằm chằm vào hàm răng sắc bén ánh lên tia sáng cách chỗ mình không vượt quá 10 cm, đang cắn miếng thịt còn nóng hổi bốc khói với lực cực mạnh phát ra tiếng răng rắc, khoé miệng nhịn không được co rút đôi chút.

Sau đó cô lại đi lên con đường đút cho anh ăn. Bản thân cô chỉ ăn một xíu là no, nhưng dạ dày của Hoa như động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không hề hấn gì, vừa nhìn anh là anh sẽ mở to miệng lộ ra hàm răng trắng, quả thực y như chim non đợi ăn. Tô Huỳnh là một em gái rất nuông chiều những người mình yêu thích, loại điểu nhân dường như lúc nào cũng nhõng nhẽo như chim lớn Hoa này chuẩn xác bắt lấy điểm yếu của Tô Huỳnh.

Để đút no con chim lớn này, Tô Huỳnh lưng đẫm mồ hôi bận rộn bên đống lửa, đợi nướng xong hết toàn bộ thịt, cô đã không còn chút sức lực nào, không muốn làm chuyện gì hết, chỉ muốn nằm liệt trong ổ ngủ. Trong tay còn một miếng thịt mới nướng xong chưa kịp đút cho Hoa ăn, nhưng anh hiển nhiên không đợi kịp nữa, tự mình chồm đến bên cạnh Tô Huỳnh, mở miệng, cắn.

Tô Huỳnh cảm nhận tay của mình bị điểu nhân Hoa chim dữ cắn trong miệng, lông tơ toàn thân nổi dựng cả lên.

A a a a nếu tay bị tên tham ăn này không cẩn thận cắn đứt cô sẽ đánh chết anh!

Chim lớn Hoa không cho cô cơ hội này, vì anh rất linh hoạt cắn đi miếng thịt nướng,  không hề cắn trúng tay Tô Huỳnh. Có điều… Anh l**m hết toàn bộ tay cô một lần. Bởi vì lúc Tô Huỳnh nướng thịt, dụng cụ bếp rất ít, làm cho cả tay đầy dầu, Hoa ăn chưa đã, ngửi thấy mùi thơm trên tay Tô Huỳnh, dứt khoát l**m hết tay cô một lần.

Tô Huỳnh sững sờ nhìn tay bị l**m sạch sẽ của mình, đột nhiên cảm thấy gió ấm phả vào mặt, tiếp đó mặt cũng bị người ta l**m. Đúng, vì miếng thịt đó quá lớn, lúc cô ăn không cẩn thận trên mặt cũng bị dính dầu. Sau khi anh l**m xong tay nhỏ khéo léo bèn thuận miệng l**m luôn mặt, rất thuần khiết xem mình thành khăn lau để l**m cô.

Nhưng… Tô Huỳnh hít sâu một hơi chôn mặt vào đầu gối, sắc đỏ lan tràn từ đỉnh đầu đến cần cổ.

Đời trước cô đến đây, về sau cũng bắt đầu tự nấu đồ ăn, sau đó cũng nấu cho chim lớn Hoa đã cưu mang (?) mình ăn, nhưng vì lúc đó cô lo nghĩ nhiều, rất phòng bị với Hoa, nên đối với ý muốn gần gũi với cô của anh vẫn luôn từ chối, Hoa cũng không ép buộc cô, cô không cho Hoa chồm qua, anh cũng không đến gần, ngủ trong cùng một ổ còn cách nhau một tảng đá lớn ở giữa.

Cho nên, hồi trước Tô Huỳnh chưa bị Hoa l**m thế này bao giờ. Hoặc có lẽ Hoa vốn là một phần của loài chim dữ hoang dã, có thiên tính mẫn cảm với cảm xúc, cảm nhận được sự thoải mái thả lỏng của Tô Huỳnh, cho nên lần này anh mới thân mặt với cô tự nhiên như thế.

Tô Huỳnh da mặt mỏng, cho dù biết rõ động tác của Hoa không có ý gì, cũng không kiềm được đỏ mặt, hơn nữa mặt càng ngày càng đỏ, hoàn toàn không dừng lại được.

Hoa l**m xong móng vuốt nhìn thấy Tô Huỳnh đang ôm đầu gối co lại thành một cục, không nhúc nhích cũng không nói chuyện, giống một quả trứng, tò mò muốn chui đầu vào lòng cô, xem cô đang làm gì.

Chút sức lực của Tô Huỳnh, trong một giây đã bị phá vỡ trạng thái đứng hình, cô đang ở đó xấu hổ thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy trong lòng bị một cái đầu lông xù cố gắng chen vào, đôi mắt trên cái đầu to đó còn mang theo chút tò mò, lúc này còn thẹn thùng được cái lông.

“Em đang làm gì vậy? Đây là tập tính của tụi em á? So xem ai co tròn giống quả trứng hơn sao? Anh cũng biết!”

Nói xong chim lớn Hoa biến thành hình dạng điểu nhân, vỗ cánh một chút, ngồi xổm xuống khép cánh co đầu vào, không động đậy, quả nhiên giống như một quả trứng bóng mượt, còn là một quả trứng màu.

Nhờ phúc của anh, trạng thái lúng túng của Tô Huỳnh biến mất trong vòng ba giây, bình tĩnh lau nước miếng trên mặt mình.

“Anh có giống một quả trứng không!”

“Có phải anh tròn lắm không! Có phải tròn hơn em không!”

Tô Huỳnh: “Ừm, tròn.” Tô Huỳnh quyết định lần sau Hoa dám l**m cô nữa, sẽ bứt lông anh.

Ngồi trước đống lửa lâu như vậy, đổ mồ hôi khắp người và toàn thân đều là mùi thịt nướng, Tô Huỳnh nhịn hết nổi rồi, cô muốn đi tắm. Thế là cô đứng dậy cất bước đi ngay, chim lớn Hoa thấy vậy không giả làm trứng màu nữa, đôi chân chim dài sải bước đi theo sau cô.

Vị trí Hoa chọn chỗ ở khá tuyệt, gần đó có một suối nước trong vắt, nước uống được lấy ở thượng nguồn, Tô Huỳnh bèn đi tắm ở hạ nguồn, nơi đó vừa hay có một tảng đá lớn, có thể ngồi ở chỗ đó.

Tô Huỳnh nhìn thoáng qua Hoa đi theo mình, do dự một lát bèn cởi áo khoác xuống, sau đó lại c** q**n, chỉ mặc một cái áo sơ mi, ngồi trên tảng đá, nhúng chân vào trong nước.

Nước suối hơi lạnh, nhưng vẫn có thể nhịn được, mặt trời vừa lặn xuống không lâu, mặt nước được phơi nắng vẫn còn giữ lại chút độ ấm. Tô Huỳnh tìm bên cạnh tảng đá lớn, nắm lấy hai lá cỏ dày dặn mềm mại như miếng thịt, đang toả ra hương thơm dịu mát, nghiền nát nó thành nhiều mảnh vụn bôi lên tay và mặt, để rửa sạch mồ hôi và dầu mỡ còn sót lại.

Rửa tay và mặt xong, cô chôn đầu vào trong nước gội đầu, cũng dùng lá cỏ, gội xong có mùi thơm thoang thoảng, xua đi cảm giác dầu mỡ béo ngậy của thịt nướng, Tô Huỳnh lập tức cảm thấy đầu mình nhẹ đi không ít, vắt hết nước trên tóc đi, dựa vào tảng đá tắm rửa. Áo sơ mi bị thấm ướt cả rồi, dán vào thân mình không thoải mái lắm.

Tô Huỳnh nhìn Hoa một cái, chỉ thấy một con chim đang nhàn nhã dạo bộ trong nước, đôi lúc lại vỗ vỗ đôi cánh, dường như không chú ý bên phía cô. Hoa trong hình thái chim lớn không đem đến cho Tô Huỳnh cảm giác áp lực và ảnh hướng lớn như hình thái điểu nhân, dù sao bây giờ anh đang trong hình dạng chim lớn, hơn nữa anh cũng không rõ hàm nghĩa của quần áo, cho dù có cởi cả áo sơ mi để tắm rửa cũng không có việc gì.

Dẫu sao l**m cũng l**m qua rồi, hình như cũng không có gì đáng thẹn thùng nữa, sau này có lẽ phải sống chung với chim lớn Hoa rất lâu, những chuyện này chắc không cần để ý quá nhỉ?

Tô Huỳnh tự thuyết phục bản thân, cởi áo sơ mi ra, xoay người đi hái lá cỏ. Cô vừa xoay người, chim lớn Hoa ‘chuyện gì cũng không hiểu’ liền xoay đầu chim qua, ngoẹo đầu nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt đen tràn đầy ý cười.

Tô Huỳnh đang tập trung bôi dịch của lá cỏ lên người, đột nhiên nghe thấy một câu: “Nhìn em có vẻ rất ngon.”

Hoa- người nói ra câu này- không biết từ khi nào đã biến thành hình dạng điểu nhân, anh ngồi ở phía sau cô, tay chống lên trên tảng đá, nghiêng người nhìn cô.

Tô Huỳnh theo bản năng tạt nước lên mặt anh. Hoa né đầu ra sau đó hắt nước lại cô, cuối cùng hai người chơi đùa trong nước rất lâu.

Tô Huỳnh tưởng rằng mình và chim lớn Hoa không cùng chủng tộc, cho nên ở vài phương diện nào đó không cần để ý, nhưng cô phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.

Vì tối hôm nay trong lúc Tô Huỳnh đang ngủ mơ màng, nghe thấy Hoa đột nhiên hỏi cô, “Em đẻ trứng cho anh nha?” Hoa nhạy bén, doạ Tô Huỳnh tỉnh cả ngủ. Chuyện gì đây, đẻ trứng? Bất đồng chủng tộc làm sao đẻ trứng, nhân loại đẻ con đấy! Đối với cô mà nói yêu cầu đẻ trứng này cao quá rồi đó!

Không không không, Tô Huỳnh vuốt trán của mình, điều cô nên suy nghĩ không phải là có thể đẻ trứng hay không, mà là, vì sao cô phải đẻ trứng cho chim lớn Hoa! Cô đã đồng ý chuyện gì rồi hả?!

“Không được, ít nhất bây giờ không được!” Bất kể Hoa có thể nghe hiểu hay không, Tô Huỳnh vẫn rất thận trọng từ chối.

Cô tưởng rằng lần này Hoa sẽ tiếp tục tự biên tự diễn lời thoại cho cô, ví dụ như anh sẽ nói cô đồng ý nên giờ đi đẻ trứng ngay, đẻ một quả trứng bảy màu, hoặc đẻ một quả trứng dạ quang chẳng hạn, kết quả Hoa lại khá nghiêm túc nói: “Nếu như không được, thì anh đẻ trứng cho em cũng được.”

Tô Huỳnh: “!!!” Anh mẹ nó không phải là chim trống sao! Sao có thể đẻ trứng!

Sau khi Tô Huỳnh khiếp sợ xong, bất giác dời ánh mắt lên bụng và… mông của chim lớn Hoa. Toang rồi, cô thật sự rất muốn biết một con chim trống như chim lớn Hoa đẻ trứng như thế nào.

Nhưng mặt của chim lớn Hoa lại vô cùng đứng đắn hỏi: “Anh đẻ trứng?”

Tô Huỳnh ma xui quỷ khiến bị lòng hiếu kỳ điều khiển, hơi căng thẳng gật gật đầu.

Gật đầu chắc là Hoa vẫn có thể xem hiểu, sau đó anh bật cười, bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, lại có chút tiếc nuối, “Anh nhớ ra rồi, anh là chim trống, đẻ trứng không được.”

Tô Huỳnh: “…” Anh đang ghẹo em! Cô thế mà lại bị chim ngốc lừa gạt.

Có lẽ do vẻ mặt của Tô Huỳnh thú vị quá, Hoa ngã vào trong ổ, phát ra tiếng cười chíp chíp chíp vui vẻ, cười lăn lộn.

Ngay lúc này đây Tô Huỳnh rất muốn ra tay bóp vỡ trứng (*) của chim lớn Hoa, để anh biết rốt cuộc chính anh có trứng hay không.

(*)

蛋 : Trứng này là trứng nào thì mọi người ngầm hiểu đi nhe 

“Ui.” Tiếng cười ngứa đòn chíp chíp chíp đột nhiên im bặt.

Bình Luận (0)
Comment