Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim ngốc dị thế 9

Chương 34: Tác phong hằng ngày của Hoa.

Editor: Meounonna

Tô Huỳnh kéo chim lớn Hoa dạo một vòng trong khu rừng, mang về thêm một đống đồ vật linh tinh.

Chỗ tốt của việc có ký ức đời trước đó là, có thể biết trước rất nhiều chuyện mà không cần phải tìm hiểu lại lần nữa, ví dụ như cô biết làm cái chảo to bao nhiêu thì vừa đủ, biết được thứ đồ nào có thể làm gia vị, biết được thứ gì có thể ăn được.

Tô Huỳnh nhớ nhiều chỗ có sinh trưởng một loại hoa nhỏ màu đỏ, có thể dùng như cây ớt, nên cô đặc biệt mang theo cái giỏ miệng to hôm qua đan bằng lá cỏ đến, ngồi xổm ở đó cẩn thận hái hoa đỏ, bây giờ nó vẫn chưa cay mấy, phơi khô mới càng cay hơn.

Cô hái hoa ớt ở bên đây, Hoa thì dạo bộ ở gần đó, không đi qua chỗ cô để hái hoa chung, Tô Huỳnh nhớ đời trước khi cô phát hiện công dụng của thứ này, lúc đến hái lần hai, chim lớn Hoa cũng đến hái với cô, anh hái không có kỹ thuật chút nào, kết quả là làm phấn hoa bay khắp nơi, anh tự làm mình cay xè lăn lộn trong nước cả một buổi chiều.

Tô Huỳnh đang đợi chim lớn Hoa tự đến tìm chết lần nữa, chuẩn bị ngăn cản anh, ai ngờ lần này anh không đến chơi. Tô Huỳnh nghĩ quả nhiên trọng sinh lại một lần, có nhiều việc đã khác đi rất nhiều, bèn nhìn thấy Hoa moi một vài lá cây, vỏ cây, rễ củ kì lạ đem đến.

“Mấy thứ này ăn được không em?” Hoa cười hắc hắc nói.

Tô Huỳnh nhìn một cái liền kinh ngạc, đống đồ trong tay Hoa cầm đúng thật là có vài ba món có thể ăn được, đều là những thứ đời trước cô ăn thử cảm thấy không tệ nên sau này chuẩn bị sẵn để ăn uống thường ngày. Cô còn nghĩ là sau khi hái hoa ớt xong sẽ đi tìm tiếp, ai ngờ bị chim lớn Hoa đánh bậy đánh bạ tình cờ đem về. Tô Huỳnh vui vẻ chọn vài món trong đó bỏ vào giỏ cỏ, quyết định khi quay về làm thêm đồ đựng đồ, nếu không đồ vật tìm được sẽ không có chỗ để.

Tâm trạng Tô Huỳnh tốt, cười với chim lớn Hoa, tiếp tục quay đầu hái hoa ớt. Chim lớn Hoa nhìn thoáng qua ba món cô giữ lại, híp mắt xoay người tiếp tục đi dạo xung quanh.

Vừa ra cửa chính là rừng rậm, mà sản vật trong rừng thì phong phú, lại không có động vật ăn thịt to lớn nguy hiểm gì cả, rất an toàn, mỗi ngày Tô Huỳnh đều rất tự do, lúc hứng lên thì đan lát một ít đồ, đem phơi mấy loại rau quả bữa trước lấy về nhà, lúc nhàm chán thì tuỳ tiện tìm bãi cỏ mềm mại nào đó ngủ một giấc, tỉnh dậy là có thể ngắm bầu trời xanh trong, ngửi được không khí trong lành.

Sẽ không ai nói cô lười biếng không làm việc đàng hoàng, không ai giục cô mau đi tìm công việc kiếm tiền, nếu cô muốn, có thể làm thảm lông vũ cả một ngày, tự do tự tại, thân thể khoan khoái dễ chịu.

Nơi đây không có ai khác, chỉ có một con chim lớn Hoa ngày nào cũng ồn ào, nhưng Tô Huỳnh không cảm thấy cô đơn chút nào. Một là vì chim lớn Hoa lấy một địch mười, ầm ĩ không chịu nổi. Hai là con thỏ chó sặc sỡ lần trước Hoa bắt về vẫn chưa chạy đi, Tô Huỳnh vốn muốn thả nó, kết quả sau khi đem nó đến phía dưới cây, qua hai ngày Tô Huỳnh phát hiện con thỏ chó đó đã xây nhà mới ‘an cư lạc nghiệp’ ở bụi cỏ xung quanh.

Trong những bụi cây gai đó có rất nhiều quả quả, có lẽ con thỏ chó đã nhìn trúng thức ăn có sẵn ở chỗ kia, Tô Huỳnh từng lặng lẽ đi xem qua, thỏ chó đã đào một cái hố ở dưới bụi cây gai, mỗi ngày đều bận rộn hái quả quả giấu vào trong hang.

Thi thoảng Tô Huỳnh đi ngang qua đó, đều có thể nghe thấy tiếng hô hào của con thỏ chó kia: “Một hai một! Cố lên! Đẩy nào! Quả quả! Ăn ngon nhất!” Chân sau nhảy lên nhảy xuống đẩy trái cây đã hái xuống vào trong hang, bận bịu lắm, siêng năng còn hơn Tô Huỳnh.

Ngoài con thỏ chó này, xung quanh còn có các láng giềng khác, ví dụ như rùa đen mai xanh ở hạ nguồn con suối nhỏ, Tô Huỳnh cũng có thể nghe hiểu tiếng của nó. Rùa đen này rất to, ban đầu Tô Huỳnh còn tưởng đó là một tảng đá mọc rêu xanh, dẫu sau đời trước cô thường ở đây, cũng nghĩ rằng đó là một tảng đá, bởi dù sao lúc đó cô cũng chẳng nghe hiểu thanh âm như dế kêu của nó.

Mà bây giờ nghe hiểu rồi, có một hôm Tô Huỳnh đi giặt quần áo nghe thấy ‘tảng đá’ đột nhiên nói chuyện mới nhận ra việc này.

Thật ra Tô Huỳnh hoàn toàn không biết đây rốt cuộc có phải rùa đen hay không, vì chưa từng nhìn thấy nó thò đầu ra bao giờ.

Lúc Tô Huỳnh đang giặt đồ bên suối, nghe thấy con rùa đen này kéo dài giọng kêu: “——–Đã ngủ——–lâu lắm rồi——–Đói——–Haizz——–Không muốn——–Động đậy——–”

Qua hôm sau Tô Huỳnh đến đó lại nghe thấy: “Hôm nay——–phải——–ra ngoài——–không thể——–tiếp tục——–ngủ nữa——–sẽ——–đói chết——–”

Qua thêm một ngày nữa là: “Thôi đi——–Đói chết——–Thôi đi——–Không muốn——–phù phù——–” Hình như lại ngủ tiếp rồi.

Tô Huỳnh: … Sắp chết đói rồi mà vẫn không chịu dậy tìm đồ ăn, đời trước mày vẫn luôn ở đây không động đậy, đừng nói là tự làm mình đói chết đấy nhé!

Tô Huỳnh xưa nay chưa từng gặp qua động vật nào lười như vậy, nhất thời bị nó làm cho kinh ngạc. Sau đó cô kêu Hoa- người đã biến thành hình dạng chim lớn, đứng một chân trong nước làm bức tượng- đi qua, chỉ con rùa đen y như tảng đá cho anh.

Hoa: “Em muốn ăn cái đó hả? Cái đó không ngon đâu.”

Tô Huỳnh: Vì sao hình tượng của em trong lòng anh là nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn vậy? Em đã khiến anh có ấn tượng sai lầm đó lúc nào hả!

Thấy ánh mắt của Tô Huỳnh, Hoa hiểu bản thân đoán sai rồi, thế là lại nói: “Em cảm thấy cái mai này khá được, muốn đem về đun nước?”

Bây giờ Tô Huỳnh không muốn chơi trò đố vui với anh nữa, cầm một cục thịt khô lên, thử đưa đến bên cạnh rùa đen, ý hỏi rùa đen ăn cái này hay không. Hoa nhìn thấy động tác của cô, vỗ vuốt hưng phấn nói: “À, em muốn phơi thịt khô bằng cái mai này!”

Tô Huỳnh: Giả ngốc nữa là em phơi anh thành thịt khô luôn.

Ở chung với nhau đã khá lâu, Tô Huỳnh cảm thấy chim ngốc Hoa này có hơi khác với chim ngốc Hoa đời trước cô quen biết, có lẽ nguyên nhân là do phương thức sống chung của họ đã thay đổi. Giống như bây giờ, rất nhiều chuyện rõ ràng anh đoán được cô muốn biểu đạt ý gì, nhưng anh lại vẫn giả vờ mình không hiểu, cứ muốn nhìn cô phát điên mới thôi.

Tô Huỳnh bị anh trêu vài lần đời nào còn bị ghẹo lần nữa, cứ cho là anh giả bộ vô tội rất tài, cô cũng sẽ nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, sau đó vô tình vạch trần lời nói dối của anh, kiên quyết chấp hành hình phạt nhổ lông chim để đạt được kết quả là chim lớn Hoa nhận thức được sai lầm.

Mắt thấy Tô Huỳnh nhìn chằm chằm quầng lông vũ trên cổ của mình như hổ đói, chim lớn Hoa cảm nhận được cổ mình chợt lạnh lẽo, không dám trợn mắt nói dối nữa, miệng tấm tắc đi đến tảng đá lớn bên cạnh ngắt một chiếc lá giống cỏ đuôi chó, trên đỉnh ngọn còn có lông màu tím, đặt vào bên cạnh cái lỗ bên dưới mai rùa.

Chim lớn Hoa đứng trên mai người ta bằng nguyên hình, lung lay cọng cỏ đuôi chó, nhưng mai rùa lại không có động tĩnh nào. Đại ác bá Hoa xấu xa giẫm vuốt chân cạch cạch trên mai rùa, còn cạo mai bằng móng vuốt nữa, phát ra âm thanh két két giống như tiếng ngón tay cạo bảng đen.

Dưới sự tấn công bằng tạp âm này, đồ lười biếng- rúc ở trong mai rùa không chịu ló đầu ra, muốn tự làm mình chết đói- cuối cùng cũng có động tĩnh, trong lỗ màu đen thui có một cái đầu chậm rãi thò ra.

Tô Huỳnh: “Phì——” Đúng là rất ngộ nghĩnh, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy con rùa đen nào có cái đầu giống y như… đồng điếu (*), nhưng hai trái bóng bên cạnh cái đầu là cái quỷ gì thế! Tô Huỳnh cảm thấy mắt mình hơi cay.

(*)

吊: cái này mình cũng không chắc nó là cái gì nữa.

Raw là: 她从来没见过哪个乌龟脑袋长得这么像……吊

Có ai biết thì giúp Mèo Trắng với nhen…

Thôi thì tạm hiểu là cái này đi…

Hình ảnh:
Ý Nghĩa, Tác Dụng Đồng Điếu Phong Thủy Đá Thạch Anh.

 

Đầu sỏ làm cay mắt bắt đầu chầm chậm ăn cỏ đuôi chó, ăn xong một cọng bèn rúc đầu về, “Ăn——no—–rồi—–ợ—— ”

Thì ra cọng cỏ đuôi chó này là đồ ăn của nó, Tô Huỳnh còn tưởng rằng đồ ăn của nó khó tìm lắm nên mới không muốn đi kiếm, thì ra là ở ngay bên cạnh, động đậy thân người cái là có thể ăn được rồi, nó không ăn hoàn toàn là bởi vì lười! Lười như vậy sao còn chưa lười chết vậy!

Chim lớn Hoa vứt cọng cỏ đi, ngồi xếp bằng trên mai rùa, gõ mai rùa bằng móng vuốt, cười hắc hắc nói: “Lúc anh vừa dọn đến đây ở là cái tên này đã ở đây rồi, không ăn gì lâu vậy rồi những vẫn chưa đói chết, em không cần quan tâm đâu, mấy cái loài có mai lớn này đều như vậy hết, thông thường đều vì lười tìm đồ ăn mà chết đói, cái con dưới chân em cũng là chết đói đó.”

Tô Huỳnh nghe xong câu này dưới chân trượt một cái, cả người rớt vào trong nước. Tảng đá đen cô giẫm dưới chân cũng là mai rùa đen! Tô Huỳnh không hề phát hiện ra, nghe chim lớn Hoa nói thế, cô cảm thấy mấy tảng đá ở chỗ này đều là rùa đen hết, hơi rợn người.

Chim lớn Hoa thấy cô rớt vào trong nước, chính anh cũng cười phá lên lăn vào trong nước, Tô Huỳnh nhìn anh cười nghiêng ngả như vậy, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cô đi đến tảng đá lúc nãy mình đứng dò xét một lát, cuối cùng nhận ra đây thật sự là một tảng đá, mà không phải là mai rùa đen gì gì đó như chim lớn Hoa nói.

Lại bị lừa rồi.

Tô Huỳnh không nói lời nào chạy về phía chim lớn Hoa, bay lên tung cước đá vào cái mông lông xù xù của anh, sau đó xoay người chạy biến.

Chạy chưa được hai bước, phía sau nổi lên tiếng gió, Tô Huỳnh cảm nhận được mình bị đè vào bụi cỏ bên cạnh suối.

Giọng chim lớn Hoa rất hưng phấn, “Tụi mình lăn bụi cỏ đi!”

Sau đó Tô Huỳnh bị con chim vô lại không bị đánh không chịu chừa bao lại bằng đôi cánh, lăn qua lăn lại trong bụi cỏ tới mức đầu nổ đom đóm mắt.

Cô vẫn chưa giặt đồ xong, là phải tắm cho mình trước, lúc trước quần áo bị ướt, bây giờ lăn một vòng, trên người dính đầy lá cỏ.

Kẻ đầu sỏ chim lớn Hoa không thể thoát khỏi sự trả thù của Tô Huỳnh, anh bị ấn vào trong nước, dùng khăn tắm vật thể sống- được làm bằng cách lấy lá cỏ quấn lại- chà khắp người anh một lần, bộ lông vũ mềm mượt gọn gàng bị chà cho rối tung, sau khi tưới nước lên thì ướt nhẹp như chim lớn rớt vào nồi canh, anh tội nghiệp ngồi xổm trong nước, Tô Huỳnh thì vui vẻ thoải mái thay một đồ mới sạch sẽ đi lên bờ, cảm thấy thời tiết hôm nay sao mà trong vắt, thế giới này sao mà đẹp quá.

Còn chưa cảm thán xong, chim lớn Hoa lúc nãy còn ra vẻ nhút nhát ở trong nước bỗng nhảy tót lên, như chim đại bàng sải lớn đôi cánh nhào vào bên cạnh Tô Huỳnh, hất toàn bộ nước trên đôi cánh vào trên người cô.

Tô Huỳnh nghiến răng nghiến lợi: “Em mới thay đồ sạch sẽ xong.”

Chim lớn Hoa chạy như tên bay, bay lên trên cành cây, ngồi xổm trên nhánh cây nhỏ thấp nhất của thân cây. Tô Huỳnh đuổi theo phía sau anh, nhưng cô không bay lên cây được, bèn đứng dưới cây nhìn chim lớn Hoa phía trên, thấy chim lớn Hoa ngẩng cao đầu nom vẻ đắc ý, cô tức đến mức bật cười.

“Có bản lĩnh thì anh đừng có leo xuống nữa.” Tô Huỳnh tức giận đến mức mặt phồng cả lên.

Chim lớn Hoa mới bắt đầu còn có chút đắc ý, nghênh gió đứng trên cành cây vung vẫy lông vũ, nhưng một lát sau anh đứng không nổi nữa, móng vuốt chụp cái này chụp cái kia, thấp thỏm không yên đi từ đầu cành cây này đến cành cây kia, lại từ cành cây kia đi qua đầu cành này, ánh mắt trộm liếc nhìn Tô Huỳnh ở dưới thân cây.

Qua một lát sau, Tô Huỳnh cũng không thèm đứng dưới gốc cây nhìn anh nữa, đi làm việc của mình, thấy cô đi rồi, chim lớn Hoa càng thêm chịu không nổi, đưa đầu nhìn về phía Tô Huỳnh, dưới chân bất cẩn, sải bước quá trớn giẫm lên ngọn cây mảnh yếu nhất, rắc một tiếng cành cây gãy xuống, theo sau là một con chim ngốc rớt từ trên cây.

Tô Huỳnh nói là không thèm đếm xỉa anh, nhưng khoé mắt vẫn luôn trộm nhìn về phía đó, lúc nhìn thấy chim lớn ngốc nghếch tự làm mình ngã xuống, cô vứt đồ trong tay vội chạy qua.

“Sao vậy? Ngã bị thương rồi hả? Lần đầu tiên em nhìn thấy một con chim tự ngã xuống từ trên cây đó, quả nhiên là một con chim lớn ngốc nghếch!” Tô Huỳnh sờ vào đầu chim hỏi.

Hoa ngốc nghếch tâm cơ online, thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Huỳnh, đầu chim lập tức gục vào trong lòng cô, tội nghiệp chíp chíp hai tiếng. Hai cái chân chim cứng đờ dang ra một bên, hệt như một con chim tàn tật bị ngã toàn thân bất toại. Tô Huỳnh thật sự bị anh doạ sợ, lay mở cánh của anh xem có chỗ nào bị thương không.

Kết quả đương nhiên là không có chuyện gì cả, Hoa đã đánh nhau từ nhỏ đến lớn, da dày thịt béo, độ cao khiêm tốn thế này có thể có việc gì chứ.

Mãi đến tối lúc đi ngủ, Tô Huỳnh cũng không thèm nói chuyện với Hoa, ba bộ quần áo của cô, khi tắm thay một bộ, hai bộ còn lại đều bị Hoa làm ướt hết, bây giờ treo trên cây hong gió bên ngoài. Lúc này cô nằm trong ổ, không mặc gì cả, đắp một tấm da lông màu tím. Tấm lông này không lớn, chỉ có thể che đậy phân nửa thân người, Tô Huỳnh quay lưng lại với Hoa nằm cuộn tròn ở đó, đôi chân tr*n tr** không được che đậy, lộ ra bên ngoài.

Hoa biến về nguyên hình đang chải lông cho bản thân, lông lúc trước bị tắm qua một lần đều rối tung cả lên, đặc biệt là lông trên dầu. Nhưng anh vuốt lông một cái là phải xoay người nhìn Tô Huỳnh một lần, vuốt hai cái cũng nhìn một lần, Tô Huỳnh rất kiên trì, rõ ràng chưa ngủ nhưng không thèm nhìn Hoa cái nào.

Lông trên đầu chưa chải xong, Hoa nhịn không nổi nữa, anh biến thành hình dạng điểu nhân, cái đầu bỗng chốc nhỏ hơn rất nhiều, gương mặt luôn mang nụ cười ngốc nghếch lộ ra chút buồn rầu.

Anh thử dò xét tiếp cận Tô Huỳnh, Tô Huỳnh không động đậy. Bên ngoài trời đã tối đen như mực, đá ánh trăng bên cạnh ổ bị Tô Huỳnh lấy đồ che lại, chỉ lộ ra vài tia sáng ảm đạm, dưới ánh sáng thế này Tô Huỳnh không nhìn rõ mọi thứ lắm, nhưng đối với người có thể nhìn trong đêm như Hoa mà nói, động tác nhỏ nhất của Tô Huỳnh anh cũng có thể thấy rõ ràng.

Ví dụ như mái tóc rủ xuống trên vai cô, và cả đôi chân và vai trần lộ ra dưới lớp da lông. So với những giống cái khác, làn da cô trắng có phần hơi quá, dường như có thể phát sáng trong đêm tối vậy, giống như là những cục đá ánh trăng anh tìm được. Hoa nghĩ bụng, chồm qua củng đầu vào lưng Tô Huỳnh.

Tô Huỳnh nhẹ giọng hừ một tiếng.

Hoa bật cười, cạ mũi vào lưng cô, bị Tô Huỳnh giơ tay đánh cái bốp hất ra.

Hoa lại không ngừng cố gắng, giơ móng vuốt ấn lên lưng Tô Huỳnh. Tô Huỳnh không dám động đậy, cái này không được à nha, móng vuốt của tên này giỡn chơi không được đâu, nếu như anh xúc động tuỳ tiện xuất lực chụp một cái, cô sẽ phải chết thêm lần nữa.

Tô Huỳnh căng thẳng, nhưng ngoài dự đoán của cô là Hoa thế mà lại không làm cô bị thương bằng móng vuốt, móng vuốt lạnh lẽo xẹt qua vai cô, giống như chuồn chuồn nước.

Hoa chỉnh lại góc độ của của đầu vuốt nhọn, cẩn thận lật người Tô Huỳnh lại. Tô Huỳnh đột nhiên cảm thấy kì lạ, đời trước Hoa tốn thời gian khá lâu mới có thể học được cách khống chế sức lực nhẹ lại, lần này sao học nhanh thế nhỉ? Lại nghĩ tiếp, đời này vào lần đầu tiên gặp mặt Hoa ngoài việc có hơi xúc động một chút, sau đó cũng không khiến cô chịu khổ nhiều, suy ngẫm cẩn thận lại một xíu, đời trước cô ở bên Hoa, đã phải ăn rất nhiều trái đắng đó, bây giờ ngay lần này, có phải tốt hơn quá nhiều rồi không?

Tô Huỳnh còn đang đắn đo, đột nhiên bị động tác của Hoa ngắt mạch suy nghĩ. Tên lưu manh này, không sợ chết dám xốc da lông cô đang đắp trên người ra.

Tô Huỳnh- người bị cánh Hoa quạt tới quạt lui toàn thân lạnh lẽo: Giỏi lắm, con chim ngốc này hôm nay muốn chết đến nơi rồi.

“A! Anh còn dám sờ!”

Bình Luận (0)
Comment