Chim ngốc dị thế 10
Chương 35: Kẻ thù và khách đến thăm
Editor: Meounonna
Lật ra quyển sổ note ghi lịch, Tô Huỳnh mới phát hiện trong bất giác, bản thân đã đến đây sắp được một tháng rồi.
Một tháng, nói dài cũng không dài, nhưng đủ để cô dần cải tạo nơi đây thành một chỗ ở phù hợp với mình hơn. Dưới thân cây xây một phòng bếp, phần nóc mái được làm bằng cành cây, lá cây, lúc trời mưa hơi bị dột, nhưng hiệu quả che nắng thì vẫn ổn. Dưới sự giúp đỡ của Hoa, ở mặt đất bằng phẳng làm mấy cái giá phơi đồ và mấy tảng đá lớn, trên cây cũng treo một cái cầu thang làm từ dây leo và gỗ, để cô có thể tự mình từ tổ chim trên cây leo xuống dưới.
Tô Huỳnh người đã quen dần với những ngày tháng như thế này, mỗi ngày đều nghiêm túc nỗ lực thích ứng với cuộc sống, có điều nhẩm tính thời gian, Tô Huỳnh đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Đời trước khoảng vào thời gian này, có một ngày nọ, lúc Hoa ra ngoài tìm con mồi, có một con chim lớn kỳ lạ đến đây, suýt nữa bắt cô đi, may là Hoa quay về kịp lúc đuổi con chim lớn kia đi.
Hình thể con chim to xám xịt đó không lớn giống như Hoa, nhưng cũng có vóc dóng từa tựa như Tô Huỳnh, có lẽ là xem cô như đồ ăn.
Tô Huỳnh nhớ đến sự kiện hữu kinh vô hiểm đó, cảm thấy hơi lo lắng, dẫu cô biết đời này và đời trước khác nhau, chuyện xảy ra ở đời trước không nhất định sẽ xảy ra ở đời này, nhưng không loại trừ khả năng sẽ xảy ra, tóm lại việc này tồn đọng một biến số khôn lường. Nếu lần này con chim lớn đó vẫn đến đây, Hoa không thể về nhà kịp lúc thì phải làm sao đây?
Lúc trước mỗi ngày Hoa ra ngoài đều dẫn cô theo, nếu không mang cô theo, một con chim ra ngoài cũng về nhà rất mau, nhưng chẳng biết có phải vì dạo này anh tìm được việc gì đó thú vị không, mỗi ngày thời gian anh ở bên ngoài rất lâu, mãi đến tối mới về, hỏi anh thì anh giả ngốc bày vẻ vô tội mù tịt.
Xét thấy dạo gần đây chim lớn Hoa hơi lơ là nhà cửa, lỡ như thật sự xuất hiện một con chim lớn xám đến bắt cô đi, ít nhất cô cũng phải chống chọi được một hồi, để có thể đợi Hoa quay về. Cân nhắc cả buổi trời, Tô Huỳnh quyết định tự mình làm một món vũ khí, chuôi làm bằng loại gỗ cứng mà cô dùng để làm chảo, cột thêm xương thú với các cạnh được mài giũa sắc bén.
Trong tay cầm vũ khí tự mình làm, Tô Huỳnh rất hài lòng, nhìn Hoa đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cô quyết định thử một chút, thế là lấy phần mũi của con dao xương đâm vài cái vào vuốt của Hoa.
“Rắc” một tiếng, Tô Huỳnh trừng lớn mắt nhìn khúc xương sắc bén bản thân mài cả ngày trời cứ thế gãy đi.
Theo lý thì, Hoa là chim mà đúng không, sau vuốt của anh lại cứng như thế chứ! Lưỡi xương gõ một cái mà bị gãy, chuyện này lố quá rồi đó! Tô Huỳnh nhìn chằm chằm móng vuốt của Hoa chim lớn bình tĩnh một lát, sau đó nhìn lưỡi dao xương bị gẫy làm đôi trong tay mình thở dài, quyết định đi tìm một tảng đá khác để mài tiếp.
Mài dao cả ngày trời, Tô Huỳnh mệt mỏi không chịu nổi, tối ngủ say bất tỉnh nhân sự, ngay cả chim lớn Hoa lật bàn tay của cô, l**m mấy lần lên những nốt bóng nước trên tay, cuối cùng anh còn chọc vỡ các nốt đó bằng móng vuốt của mình, cô cũng không tỉnh dậy.
Ánh nắng mặt trời rọi vào người, Tô Huỳnh chợt tỉnh, dụi mắt ngồi dậy bên trong ổ, cô phát hiện hôm nay cũng giống mấy ngày trước, Hoa để lại đồ ăn cho cô, còn anh thì không biết chạy đi đâu chơi rồi.
Bỏ đi, Tô Huỳnh lắc đầu, cân nhắc xem hôm nay muốn làm gì.
Mà ngay lúc này, người đang ra ngoài lêu lổng trong trí tưởng tượng của Tô Huỳnh- Hoa, đang ở trên một vách đá, bay lượn vòng quanh một ngón núi khổng lồ. Anh bay cực nhanh, hệt như một thanh kiếm sắc bén, không chút do dự phá tan lớp mây mù bao quanh đỉnh núi to lớn. Ở nơi cách phía trước anh không xa, là một con chim lớn màu xám nhỏ hơn anh một cỡ đang hét lên giận dữ, vừa kêu gào vừa trốn tránh móng vuốt bén nhọn của Hoa.
Con chim xám này dường như đã rất mệt khi bị rượt đuổi, mấy lần suýt bị bắt kịp, cuối cùng nó mệt đến mức đụng đầu vào vách đá.
Ngay trong khoảng thời gian ấy, Hoa bỗng chốc xông lên, mở to mỏ nhọn đâm xuyên qua cổ của chim xám, hai cái vuốt chụp lấy thân người chim xám, hung ác dùng lực xé toạc.
Máu và thịt vụn bắn lên vách đá, con chim xám đã chết hoàn toàn, Hoa thả lỏng móng vuốt, để thịt vụn còn dính lại trên vuốt rớt xuống, anh giươg cổ kêu lên một tiếng thật to.
Thanh âm ấy thuần phác, hệt như gõ vang chuông đồng giữa sơn cốc, lại hệt như tiếng sét đánh, chứa đựng hàm ý đe doạ nặng nề và cơn giận tột độ. Kêu lên một tiếng như thế xong, Hoa rời khỏi ngọn núi đã không còn chim ưng xám, sau đó anh bay về phía một ngọn núi khác, nơi đó cũng có loại chim ưng xám huyền nhai này.
Một con chim ưng xám khác trông cường tráng hơn một chút, nhưng Hoa không hề để ý, nhìn thấy con chim ưng xám kia liền xông đến, lặp lại cuộc truy lùng tàn sát mấy hôm nay.
Chim ưng xám chẳng hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên bị tấn công, nhưng cũng không hề sợ sệt hung hăng chống trả, chỉ tiếc kẻ thù quá mức hung tàn, cuối cùng chỉ có thể suy bại, biến thành một đống thịt nát bị nện trên mặt đất.
Không ngại cực nhọc cắn giết hết tất cả ưng xám xung quanh đây, Hoa mới dừng lại. Lông vũ sặc sỡ trên người anh bị máu đỏ kết dính thành từng cục, sau khi cứng lại biến thành màu đỏ sẫm.
Từ nguyên hình anh biến về hình dạng điểu nhân, Hoa vùi đầu vào trong nước, rửa sạch máu vón, thịt vụn trên người và trên vuốt.
Tô Huỳnh thu dọn quần áo lúc sáng mới giặt, nhìn thấy chim lớn sặc sỡ từ đằng xa bay đến, trong lòng thở nhẹ một hơi. Để quần áo xuống đi đến đón, “Anh xem, mặt trời sắp lặn rồi anh mới về, anh lại đi ra ngoài chơi gì rồi hả?”
Chim lớn Hoa buông con hươu lông tím trên vuốt xuống, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô, “Em xem, màu sắc của con này có phải đẹp lắm không, anh tìm lâu dữ lắm mới tìm được con đẹp nhất đó.”
Tô Huỳnh: “Em thật sự rất bội phục hành vi vì tìm được thức ăn đẹp nhất mà tốn cả một ngày của anh đó.”
Tô Huỳnh vừa phồng má, Hoa liền chui đầu vào lòng cô, Tô Huỳnh bất đắc dĩ ôm lấy đầu to ra sức x** n*n, ngựa quen đường cũ sờ vào quầng lông trên cổ anh, hệt như uy h**p túm lấy, “Mấy ngày nay không cho anh chạy loạn ra ngoài nữa, nếu không đợi anh về rồi, em sẽ túm lông anh đó!”
Bị túm lông trên cổ, Hoa phản ứng rất mạnh co rúc về, ôm lấy cổ mình kêu lên tiếng “chíp chíp” lanh lảnh giống như nhõng nhẽo.
Tô Huỳnh cũng không để ý, xoay người đi về phía phòng bếp, “Buổi trưa em làm thịt viên, chừa lại cho anh rất nhiều.”
Hoa sờ vào đám lông lúc nãy bị Tô Huỳnh túm lấy, vết thương bên dưới nứt ra, cảm nhận được vài vết máu tươi ẩm ướt. Anh không chút để tâm l**m vài cái, liền đi theo Tô Huỳnh, anh ngửi thấy mùi của thịt viên nhỏ mà mình thích ăn nhất.
Hoa một mình một chim ăn hết một rổ thịt viên, Tô Huỳnh thấy anh ăn hết, cảm thán nói: “Dạo gần đây anh càng ngày càng ăn nhiều.”
Từ ngày hôm ấy, Tô Huỳnh phát hiện Hoa lại quay về thói quen lúc trước, hiếm khi ra khỏi nhà, nhanh chóng bắt con mồi về tổ sau đó tò tò theo sau cô, đi qua đi lại, lúc rảnh rỗi thì đến quấy rối cô. Tô Huỳnh -người bị chim lớn Hoa làm phiền lần nữa- buông thảm lông mới làm được phân nửa trong tay xuống, hơi nhớ nhung những ngày tháng chim lớn Hoa tự mình la cà ngoài đường.
“Anh thử làm lộn xộn thảm lông của em nữa coi!” Tô Huỳnh đau tim nhức óc, “Anh có biết se sợi lông đan thảm là một việc gian nan thế nào không hả, khó khăn lắm mới làm được bao nhiêu đây, anh chỉ cần chụp vào một cái là hỏng hết rồi!”
Hoa nghe không hiểu, chớp chớp mắt chíp chíp chíp, chíp xong anh bèn chơi xấu nằm dài trên đất nhìn cô. Tô Huỳnh đặt mông ngồi trên người chim lớn Hoa, chân đạp lên móng vuốt anh, không cho anh lộn xộn nữa.
Người bị bệnh tăng động- chim lớn Hoa bị đè như thế, cuối cùng cũng yên tĩnh được chút xíu, nhưng Tô Huỳnh chưa kịp yên tâm, đột nhiên cảm thấy th*n d*** run rẩy, làm cô đang nghiêm túc se sợi lông giật mình kêu lên một tiếng. Hoa- kẻ cố ý hù doạ- thấy cô thật sự bị doạ sợ, cười phá lên, cười đến mức toàn thân run rẩy.
Tô Huỳnh cảm thấy bản thân hệt như đang ngồi trên con thuyền chòng chành dữ dội, sau khi gom gọn sợi lông trong tay xong, cô chuẩn bị di dời trận địa, không chơi với chim lớn Hoa nữa. Nhưng cô còn chưa đứng lên, đã bị chim lớn Hoa phát giác lấy một móng vuốt túm chặt lại. Sức lực của chim lớn Hoa lớn, Tô Huỳnh không thể giãy ra được, kêu anh buông ra anh cũng không buông, chơi xấu giở trò ‘em nói gì anh không hiểu’.
Tô Huỳnh bị anh giày vò khiến tính tình trở nên nóng nảy, sau đó lại dần dần bị mài dũa đến mức tâm lặng như nước, dứt khoát nằm trên tấm đệm mềm hình người đánh một giấc ngủ trưa .
Nhiệt độ vừa phải, ánh mặt trời cũng thoải mái, lúc đang ngủ mơ màng Tô Huỳnh cảm thấy hơi nóng, cô càu nhàu một tiếng hơi giãy người, sau đó cô cảm nhận được một bóng râm che khuất trước mặt, che ánh nắng lại cho cô. Tô Huỳnh đang trong trạng thái lim lim mở mắt nhìn thoáng qua, phát hiện Hoa giương cánh che lại ánh nắng trước mặt cho cô rồi.
Ngày thứ ba khi chim lớn Hoa lại bắt đầu đi theo sau cô như bóng ma, có một vị khách đến nhà. Lúc khách đến, Tô Huỳnh đang nướng cá, mới sáng sớm Hoa đã lấy tấm hoành cô làm đi bắt vài con cá vàng về, Tô Huỳnh nướng nó với dầu, chuẩn bị nấu đồ ăn trưa.
Vẫn chưa nướng xong, đã bị chim lớn Hoa đứng bên cạnh chốc chốc trộm ăn vụng đến nổi chỉ còn lại phân nửa, Tô Huỳnh vừa sơ hở là anh có thể hốt đi được hai con cá, nếu không phải thấy miệng anh động đậy, cá trong chảo ít đi, Tô Huỳnh thật sự không biết tên này lại ăn vụng nữa.
“Hoa!”
Trong không trung vang lên tiếng chim kêu, Hoa và Tô Huỳnh cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một con chim lớn màu trắng bay đến, sau khi tiếp đất liền biến thành điểu nhân tương tự như chim lớn Hoa, chỉ là người này xinh đẹp hơn một xíu, lông toàn thân thuần sắc trắng, màu da cũng rất trắng, có càm giác rất tinh xảo ưu nhã, chứ không tục như chim lớn Hoa.
Tô Huỳnh nghe hiểu tiếng của họ, cũng biết đây là người cùng tộc với Hoa, là một giống đực. Có điều cô cảm thấy rất kì lạ, đời trước vào thời gian này, người bạn cùng tộc này chưa bao giờ đến đây, hai người cùng tộc duy nhất đi ngang qua là một đực một cái, việc đó xảy ra vào khoảng 2 tháng sau lận.
“Hoa! Ngươi lại nổi khùng gì nữa vậy, rảnh quá không chuyện gì làm đi giết mấy con chim hói đó chi, tụi nó lại chọc gì….” Con chim trắng đó còn chưa nói xong, Hoa -đứng bên cạnh Tô Huỳnh muốn nhân lúc cô không chú ý chuẩn bị trộm cá ăn vụng- đột nhiên nhảy qua, đá chân vào lồng ngực của chim trắng.
Tô Huỳnh:… Đối xử với khách đồng tộc như thế thật sự có sao không đó Hoa.
Bị Hoa đá văng ra ngoài, con chim trống màu trắng đó dứt khoát vung vuốt sáng loá bổ nhào đến, “Ngươi tên khốn này, lão tử ta đây chọc ngươi khi nào hả, vừa đến là đánh, ta không tin lần nào cũng đánh không lại ngươi!”
Hai con chim đánh nhau một hồi, càng đánh càng xa. Tô Huỳnh cầm hai cái cây nướng cá, trông về phía xa kia một lát, thu ánh mắt lại, tiếp tục lật nướng con cá trong tay.
Cách thức Hoa liên hệ tình cảm đúng là vô cùng mãnh liệt, làm người chung tộc với anh cũng thật cực khổ.
Sau khi ra khỏi tầm mắt của Tô Huỳnh, đôi cánh của Hoa quét đẩy điểu nhân màu trắng ra, không kiên nhẫn nói: “Tự dưng chạy tới đây làm gì, đây là lãnh địa của ta, nếu muốn giành thì đánh một trận, nếu ngươi thua, phiến rừng rậm kia của ngươi cũng là của ta.”
Điểu nhân màu trắng la to: “Ngươi cho là ta muốn đánh nhau với ngươi à, chẳng phải tại ngươi đánh ta trước sao!” La xong, điểu nhân màu trắng chải chuốt lông mình một chút, bất mãn nói: “Đúng là một tên thô bạo.”
“Ta nói này Hoa, sao ngươi tự dưng đi giết mấy con ưng xám đầu hói đó chi vậy? Còn giết đến bên chỗ ta nữa, lúc nãy ta bay qua đó nhìn một xíu, chim ưng đầu hói xung quanh đây bị ngươi giết cả rồi, sao vậy, tụi nó có thù oán với ngươi à?”
Hoa mài vuốt lên thân cây bên cạnh, bất cần nói: “Vuốt ngứa, muốn đánh nhau.”
“Gạt ai đó, nếu không phải tên nhỏ mọn ngươi có thù oán với tụi nó, tụi nó sẽ bị tàn sát đến mức một con cũng không còn sao, cái thứ đó ăn cũng đâu có ngon, ngươi tốn công đi giết chắc chắn là có nguyên nhân.”
Hoa mài vuốt soàn soạt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm chim trắng: “Đánh thắng ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Chim trắng nhìn bộ lông xinh đẹp của mình một cái, cảm thấy hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, bèn nói: “Thôi đi, ta không muốn biết, có điều lần sau ngươi giết chim hói nhớ chú ý chút, máu và thịt của tụi nó hôi thúi gần chết, đừng có để nó dây vào khu rừng của ta, làm cho phiến rừng của ta bốc mùi thúi hết cả lên, làm ta phải tốn công dọn dẹp nữa.”
Chim trắng nói xong, không muốn nói thêm với Hoa đại ác bá câu nào nữa, giương cánh liền bay về phiến rừng của mình.
Hoa bay trở về, vừa tiếp đất đã thấy ngay từng hàng từng hàng cá nướng trên tảng đá, hấp tấp giơ vuốt chụp lấy, bị Tô Huỳnh kéo chặt cánh lại.
“Đợi đã,” Cô lật xem cánh của Hoa, “Đánh nhau với người ta có bị thương chỗ nào không?”
Không nhìn thấy miệng vết thương, Tô Huỳnh mới nới lỏng tay, để anh nhào vào ăn cá nướng trên tảng đá. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh mân mê làm mứt trái cây, trái cây Hoa đem về rất nhiều ăn không hết, cô còn tặng một ít cho thỏ chó sặc sỡ nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều, cô bèn muốn làm mứt hoa quả. Chỉ là nhiều gia vị bị thiếu, lúc bắt tay vào làm mứt có hơi khó.
Quết một chút mứt nếm thử, Tô Huỳnh nhớ lại con chim trắng ban nãy, thuận miệng cảm khái nói: “Giống đực trong tộc đàn của anh trông đẹp ghê, lông vũ trên đầu con chim hồi nãy dài ơi là dài.”
Hoa đột nhiên xoay đầu nhìn cô.
Tô Huỳnh không nghe thấy tiếng động của Hoa hồi lâu, cảm thấy kì lạ bèn nhìn lướt qua, phát hiện anh đang quay lưng với mình mài móng vuốt.
Đầu Tô Huỳnh tràn ngập dấu chấm hỏi, nhìn thấy cá nướng còn dư lại rất nhiều, “Anh sao vậy, còn nhiều như thế, anh không ăn nữa hả?”
Hoa làm lơ không thèm nghe, càng ra sức mài vuốt mạnh hơn. Anh quyết định lần sau Tô Huỳnh khen lông chim ai đẹp, anh sẽ nhổ hết lông có đứa đó xuống.