Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 36

Chim ngốc dị thế 11

Chương 36: “Tui viết vậy bạn đoán được tình tiết tiếp theo chưa?”- Tác giả nói.

Editor: Meounonna

 

Đời trước Tô Huỳnh ở thế giới này khoảng nửa năm, cô chưa từng bước chân ra khỏi chỗ này, khí hậu nơi đây vẫn luôn như vậy, dường như bị ngưng đọng vào khoảng độ đầu hạ, nhiệt độ rơi vào khoảng trên dưới 20 độ, chưa bao giờ có thay đổi nào quá lớn.

Cô sắp cho rằng nơi đây vĩnh viễn sẽ không bao giờ có việc chuyển giao bốn mùa. Lúc đầu có lẽ cô chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng theo dòng thời gian thoi đưa, thời gian cô sống ở đây càng ngày càng dài, khi thời gian ‘nửa năm’ lại sắp đến, Tô Huỳnh cũng bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Về việc làm thế nào mà cô đến thế giới này, tình huống cụ thế thật ra Tô Huỳnh cũng không rõ lắm, cô chỉ biết bản thân rơi xuống vách núi theo chiếc xe du lịch lớn, sau khi tỉnh dậy đã xuất hiện ở thế giới này rồi.

Nhưng cô quay về thế nào, Tô Huỳnh vẫn còn nhớ rõ.

Ở phương hướng lần đầu tiên cô tỉnh dậy, đằng sau cánh rừng cao to nhẵn bóng, là một cái hồ xanh biếc. Có một hôm, ở hướng đó đột nhiên không ngừng có sét đánh, khoảng mười mấy ngày sau, tiếng sét dừng lại, ánh sáng đỏ chói loà phản chiếu cả nửa vùng trời. Lúc ấy Tô Huỳnh một lòng một dạ muốn quay về thế giới của mình, nhìn thấy hiện tượng kỳ dị đó, lại nghe Hoa nói với cô đó là “Cánh cửa không thể đi”, liền âm thầm quyết định đi đến nơi đó nhìn xem.

Cho nên cô nhân lúc Hoa rời khỏi, đi đến chỗ đó, đi vào cái hồ phát ra ánh sáng kia, sau đó cô thử đi gần vào, ngã vào trong nước, sau đó quay về thế giới ban đầu của chính mình, cũng chính là ở dưới vách đá ngọn núi ấy.

Đó là cánh cửa để cô quay về thế giới của mình. Lúc xuất hiện sét đánh và ánh sáng đỏ, cách cửa đó sẽ mở ra, có thể giúp cô quay về thế giới của mình.

Tô Huỳnh đời trước đã quay về, Tô Huỳnh đời này không muốn quay về nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy không yên. Bởi vì khoảng thời gian bắt đầu có sét đánh, tần suất Hoa đi ra ngoài rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ mỗi khi trở về nhà đều hết sức mệt mỏi, anh đang làm điều gì, Tô Huỳnh của lúc ấy không biết cũng không dám tìm hiểu, nhưng bây giờ nhớ lại việc này, Tô Huỳnh luôn cảm thấy mình phải quan tâm đến nó.

Có lẽ khoảng thời gian kia, sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hôm nay trời đổ mưa, Tô Huỳnh nằm trong ổ ấm áp, nghe tiếng mưa bên ngoài. Lúc Hoa xây tổ không biết anh đã xây như thế nào, trong nhà không hề bị dột, chỉ khi mưa to quá, tấm rèm cửa làm bằng lông vũ bị thổi vào trong, Tô Huỳnh ngửi thấy mùi vị núi rừng ẩm ướt vào ban đêm.

Và cả mùi của thịt viên chiên…

“Hoa! Anh lại ăn vụng thịt viên em để trong phòng bếp phải không! Chỉ mới chiên có chút thôi, chưa có chín đâu, chuẩn bị nấu lẩu đấy, vậy mà anh cũng ăn vụng!”

Tô Huỳnh ngồi dậy, sờ vào hai má của anh, quả nhiên chỗ đó gồ lên từng cục từng cục. Ực một tiếng, Tô Huỳnh nghe thấy Hoa nuốt thịt trong miệng vào bụng, sau đó cô cảm thấy tay mình bị l**m một chút.

Nhanh chóng rụt tay về, Tô Huỳnh hết cách với tên lưu manh này. Chỉ đành bất đắc dĩ nói: “l**m tới tay em toàn là dầu!” Cô cũng không biết vì sao dạo gần đây chim lớn Hoa càng ngày càng lưu manh, hở tí là l**m l**m l**m, còn thường đánh úp ở sau lưng, ôm cô vào là không buông tay. Tô Huỳnh nhớ đời trước khoảng thời gian này chim lớn Hoa cũng không dính người thế này. Bây giờ anh nhiệt tình tới mức cô sắp chống đỡ không nổi rồi, buổi tối còn thích đè cô xuống dưới ngủ nữa.

Mới nghĩ tới đây, Tô Huỳnh liền cảm nhận được có một bóng đen chớp qua trước mặt, chim lớn Hoa bổ nhào đến, đè cô xuống dưới.

“Buồn ngủ quá, tụi mình đi ngủ nào.”

“Em sắp bị anh đè chết rồi này! Có thể nào buông ra không hả!”

“Cái gì? Mưa to quá nên lạnh hả? Vậy để anh ôm em nha.”

“Cho dù nghe không hiểu lời em nói chắc là cũng hiểu đại khái ý em rồi, đừng có giả ngốc nữa!” Tô Huỳnh quơ tay vùng vẫy, chim lớn Hoa lưu manh lặng thinh không nhúc nhích, phát ra tiếng ngáy ngủ.

Tô Huỳnh: “Lại giả bộ ngủ nữa!”

Bị một ngọn núi to đè ở dưới, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, Tô Huỳnh thầm nghĩ, cô cũng đâu có chạy đi, chim lớn Hoa vì sao cứ đè cô mãi không chịu buông? Nghĩ mãi nghĩ mãi, đệm thêm tiếng mưa rơi và tiếng hít thở bên tai cô cũng ngủ thiếp đi. Sáng sớm tỉnh dậy, quả nhiên lại đau eo mỏi lưng. Nhe răng trợn mắt lăn lộn trong ổ một hồi, Tô Huỳnh vung vẩy cánh tay đứng lên.

Lấy sổ note của mình từ trên giá xuống, ghi thêm ngày mới lên phía trên. Viết xong một nét của chữ chính (正), nhìn thấy cách thời gian nửa năm chỉ còn lại chưa đến hai chữ chính (正), Tô Huỳnh lại thở dài một hơi.

 

(*)

正: chính; trong truyện chữ 正 này được Tô Huỳnh dùng để ghi lại ngày tháng. Một chữ 正 là 5 ngày vì 正 có năm nét bút. “Còn chưa đến hai chữ chính” có nghĩa là còn chưa đến 10 ngày đó các bạn.

 

Khi cuộc sống thoải mái, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, dù trong lòng thấp thỏm không yên, ngày đó vẫn nhanh chóng đến gần. Đêm nay, Tô Huỳnh bị tiếng sét đánh làm giật mình tỉnh giấc, tiếng sấm rền vang cả bầu trời, lúc đầu cô còn mơ màng chưa kịp lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, đã đến khoảng thời gian có sét đánh rồi!

Lòng chợt căng thẳng, Tô Huỳnh theo bản năng muốn đứng dậy đi ra ngoài cửa xem xét, nhưng ngay khi cô đứng dậy đã bị một móng vuốt túm trở lại, tiếp đó là một ngọn núi to đè lên, Tô Huỳnh phát hiện bản thân lại bị Hoa đè nữa rồi.

“Đứng lên đứng lên, em ra bên ngoài xem đã, sét đánh rồi!”

Hoa không nói chuyện.

“Hoa? Anh sao vậy?” Tô Huỳnh cảm giác được hơi thở của anh hơi dồn dập, cầm lòng không được lo lắng hỏi.

Đột nhiên Hoa l**m vài cái lên mặt cô, sau đó lại chẳng nói chẳng ràng đè cô dưới thân. Mãi đến ban ngày, tiếng sét vẫn chưa dừng lại, chỉ là không mạnh như hồi tối, chân trời ngoài xa chốc chốc lại lập loè tia lửa điện. Nơi có tia chớp là hai chỗ, một là chỗ ban đầu Tô Huỳnh tỉnh lại, cũng là phương hướng cô có thể về nhà, nơi còn lại là hướng đối diện với chỗ kia.

Từ hôm nay Hoa thường xuyên rời tổ hơn, đi đến nơi có tiếng sét đánh đối diện kia. Tô Huỳnh đã chuẩn bị ổn thoả để một mình ở nhà ngồi đợi, lúc Hoa không ở nhà, một mình Tô Huỳnh không dám ở trên cây cao, cô bèn dọn xuống dưới đất, phòng bếp bây giờ đã được sửa chữa lại giống như một căn nhà, không chỉ là phòng bếp, còn xây mở rộng ra thành một gian chứa đồ và một nơi có thể ngủ trưa.

Ăn sáng xong, Tô Huỳnh đang đắn đo xem hôm nay phải làm việc gì, đột nhiên phát hiện Hoa bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, lượng đồ ăn đó ước chừng đủ cho một mình cô ăn một ngày, đối với anh mà nói số đồ ăn này thật sự quá ít.

Tô Huỳnh tò mò nhìn anh: “Sao vậy anh? Anh ra ngoài còn mang điểm tâm hả?”

Hoa chớp chớp mắt, đột nhiên tiến lên ôm Tô Huỳnh, sau đó vỗ cánh bay lên trời. Hướng họ bay đến là nơi có tiếng sét đánh ầm ầm ở phía đối diện kia. Tô Huỳnh bị anh ôm chặt vào ngực, nhìn về phía sau thấy tổ chim và cây to đang cách mình ngày càng xa, cô còn hơi chưa kịp hồi thần lại.

“Sao vậy anh? Mình phải đi đâu à, vì sao cũng mang em đi theo vậy?” Tô Huỳnh không hiểu, đời trước thời gian này Hoa cũng ra ngoài, nhưng chưa từng mang cô ra ngoài theo, vì sao bây giờ đột nhiên muốn mang cô ra ngoài?

Vấn đề này Tô Huỳnh không có cách nào nhận được câu trả lời từ miệng Hoa, mà bây giờ điều cô muốn biết hơn cả là, họ rốt cuộc phải đi đâu.

Tổng cộng có hai nơi có sét đánh, một chỗ là “cánh cửa” cô đến nơi đây, vậy còn một chỗ khác, chẳng lẽ là một “cánh cửa” khác? Nếu như thật sự là một cánh cửa, vậy nơi đó thông đến đâu?

Mưa gió rất to, Hoa lại bay cực nhanh, Tô Huỳnh dán sát người vào ngực Hoa, mặt chôn ngay lồng ngực anh, cho dù cả đoạn đường Hoa đã cố hết sức trùm kín Tô Huỳnh, nhưng đợi đến lúc anh dừng lại, Tô Huỳnh vẫn bị lạnh đến run lẩy bẩy. Nhảy xuống từ trong tay Hoa, một tay Tô Huỳnh chộp lấy cổ tay hoa ổn định cơ thể, cắn răng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Trước mặt họ là một cái hồ cạn khô, dưới đáy hồ rất sâu, giống như một cái dùi khoan, ở giữa trũng xuống đến tận đất, bờ sông xung quanh lại cao và dốc, hình dạng giống một cái phễu. Nham thạch bên trong khô và nứt nẻ, vết nứt bên trong có một loại dây leo mọc lên trên mặt đất, thực vật màu trắng mọc lan tràn khắp nơi, nhìn từ xa xa, hệt như tuyết rơi trắng xoá.

Nơi Tô Huỳnh bây giờ đang đứng, là một bờ sông cao thật cao. Trong tiếng gió và tiếng sét, xen lẫn rất nhiều tiếng chim hót. Tô Huỳnh ngẩng đầu nhìn, phát hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ và chấn động, ngay ở phía trên cái hồ cạn khô, trên bầu trời nơi có sấm sét tập trung dày đặc nhất, có chi chít những con chim lớn đang bay lượn— là chim lớn cùng loài với Hoa, mỗi một con chim đều hướng về bầu trời trong mưa gió, sau đó phun lửa mãnh liệt, cùng nhắm đến một phương hướng khè lửa, sau khi kiệt sức thì bay xuống, tiếp đó lại bay lên tiếp tục hành động phun lửa.

Chính giữa đàn chim là một mảng ánh sáng trắng đang bị đốt cháy, Tô Huỳnh nhìn không rõ bên trong đó là gì.

“Em ở đây đợi anh, đừng chạy lung tung.” Hoa ấn Tô Huỳnh ngồi ở trong một hang động tránh gió, nhét đồ ăn vào trong lòng cô, sau đó thuận tiện biến thành nguyên hình chim lớn, cũng bay về phía chân trời, dung nhập vào đàn chim kia, cũng làm việc tương tự giống như họ.

Tô Huỳnh nhìn thức ăn trong tay mình, thì ra đồ ăn Hoa lấy là chuẩn bị cho cô. Thở hắt ra một hơi, Tô Huỳnh ngồi trong hang động chật hẹp đó, tuy không thoải mái, nhưng may mà có thể che mưa chắn gió, cô phóng tầm nhìn ra bầu trời phương xa, nơi đó có rất nhiều chim lớn, đều là giống đực màu trắng, uyển chuyển như tuyết của chân trời. Trong số đó Hoa là bắt mắt nhất, vì anh khác với tất cả những con chim khác, chỉ có một mình anh là màu sắc sặc sỡ, Tô Huỳnh nhìn thoáng qua là có thể thấy anh.

Chống cằm nhìn một hồi, Tô Huỳnh cảm thấy mình sắp bị ánh sáng trắng và tia chớp chói cho mù mắt rồi, cảm thấy mắt mình đau xót, đành vội nhắm mắt lại.

Hoa và những người khác, rốt cuộc đang làm gì thế?

Mãi đến lúc tối, những con chim lớn đó mới mệt mỏi lần lượt dừng lại động tác, sau đó bay tản ra tứ phía. Tô Huỳnh chui ra từ trong hang động nhỏ hẹp, vì từ xa xa cô đã nhìn thấy Hoa bay về.

Hoa trông có vẻ hơi kiệt sức, đôi cánh khép lại ở phía sau, anh đi nhanh đến ôm lấy Tô Huỳnh, cọ vào trán cô vài cái, lại nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô.

“Chúng ta về nhà.” Hoa lại ôm Tô Huỳnh vào lòng lần nữa.

“Hoa! Sao ngươi lại mang giống cái đến đây, tuy cửa vẫn chưa mở, nhưng vẫn rất nguy hiểm, người tuỳ hứng quá!” Một con chim trắng ở đằng sau gọi Hoa lại.

Hoa ôm lấy Tô Huỳnh, không cho cô xoay mặt, sau đó quay đầu không kiên nhẫn với chim trắng: “Ta vội về ăn cơm, không có thời gian phí lời với ngươi.”

Tô Huỳnh: Quả nhiên Hoa đối với ai cũng là bộ dáng ngứa đòn này.

Bay ra xa ơi là xa, Tô Huỳnh vẫn còn nghe được tiếng rống giận của chim trắng.

Hôm nay là ngày đầu tiên, sét vẫn sẽ tiếp diễn như thế rất nhiều ngày, thì ra đời trước bắt đầu có tiếng sét đánh, Hoa mỗi ngày đều ra ngoài, là đi đến nơi đó. Đời trước sau khi sét đánh mười mấy ngày, Tô Huỳnh đã rời khỏi đây rồi, cho nên cô không hề hay biết Hoa đã phải trải qua chuyện gì, lần này, có lẽ cô có thể tận mắt chứng kiến.

Ngày hôm sau, quả nhiên Hoa lại chuẩn bị đưa cô cùng đi. Lần này Tô Huỳnh học ngoan rồi, đồ ăn quần áo các thứ đều đã chuẩn bị tốt, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ được Hoa đưa đến nơi có sét đánh lần nữa, vẫn đợi anh trong hang động nhỏ hẹp đó. Năng lực tự điều tiết của Tô Huỳnh khá ổn, cô đang đắn đo bện một cái túi bền chắc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phía bên kia, Hoa trong một mảng sắc trắng, sau đó tiếp tục làm việc của mình, một ngày lại trôi qua nhanh như chớp.

Cứ như thế 10 ngày trôi qua, cái túi cực kì bền chắc Tô Huỳnh muốn làm đã gần hoàn thiện, và cô cũng phát hiện mảng ánh sáng trắng ở giữa đàn chim, ánh sáng ngày càng ảm đạm, có thể thấp thoáng nhìn thấy màu xanh nhạt nửa trong suốt ở giữa, vùng ánh sáng xanh nhạt ấy, phảng phất như đang chuyển động.

Hằng ngày Hoa đều mang theo Tô Huỳnh cùng nhau đến ‘làm việc’, mà mỗi ngày Tô Huỳnh đều có thể thấy những con chim màu trắng khác trách mắng Hoa, nói anh không nên mang cô đến bên này, bất kể là ai nói, Hoa đều là một bộ dáng ‘Lão tử thích vậy đó thì sao’, ‘Nhìn không thuận mắt thì tới đây đánh nhau này’, và anh thật sự đã vì việc này đánh nhau một trận với một con chim trắng, đánh xong ngày hôm sau tiếp tục mang Tô Huỳnh đến đây.

Vì sao Hoa không giống với đời trước, vì sao phải mang theo cô đến đây? Điều này quả thực giống như.. anh đang sợ hãi cô sẽ đột nhiên biến mất. Nghĩ đến đây, Tô Huỳnh bỗng dưng ngây ngẩn.

Bình Luận (0)
Comment