Chim ngốc dị thế 12
Chương 37: Một thế giới khác
Editor: Meounonna
Sau khi Tô Huỳnh cẩn thận ngẫm lại một lát, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy, chính mình có thể nghe hiểu tiếng Hoa nói, nhưng Hoa nghe không hiểu tiếng của cô, và quy kết tất cả những chuyện khác với đời trước là do cô đã thay đổi nên mới dẫn đến sự khác nhau này.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên có một phỏng đoán, hệt như phiến lá che mắt đã bị lấy ra rồi, tất cả mọi thứ trước mắt chợt trở nên rõ ràng.
Vì sao đã rất nhiều lần cô cảm thấy dường như Hoa có thể nghe hiểu được ý cô nói? Chuyện đó thật sự chỉ bởi vì hai người họ sống chung với nhau lâu dần nên anh có thể hiểu được ý cô từ việc khoa tay ra hiệu sao?
Ngay từ ban đầu trong lúc cố ý vô tình Hoa luôn có thể đem về một số đồ vật cô yêu thích ở kiếp trước, giống như gia vị và các loại nguyên liệu nấu ăn, đó thật sự chỉ là tình cờ hay sao?
Đời trước cô đã từng bất cẩn ngã từ trên cành cây xuống, vì cầu thang cô làm không chắc chắn, đời này lúc làm cầu thang cô chuẩn bị bảo Hoa đi tìm vật liệu gỗ rắn chắc, nhưng cô còn chưa nói, Hoa đã tìm về rồi. Đây cũng là tình cờ sao?
Còn nữa, những mối nguy hiểm bất ngờ mà đời trước cô gặp phải, lần này tất cả đều không xảy ra, đó đều là do bản thân cô tự chú ý tránh né sao? Suy nghĩ kỹ càng lại, bên trong đó hình như có sự giúp đỡ của Hoa.
Tô Huỳnh cảm thấy lòng mình hơi hoảng loạn, cô ôm lấy lồng ngực mình, cảm giác nơi đó tim đập thật nhanh. Có thật giống như những gì cô nghĩ chăng, Hoa không những có thể nghe hiểu được lời cô nói, hơn nữa anh cũng giống cô, đều đã được trọng sinh?!
Nhưng mà, lúc ban đầu cô đến thế giới này, bộ dáng Hoa nhìn thấy cô, hoàn toàn không giống như nhìn một người mình từng quen biết, lúc ấy tuy anh thể hiện anh rất thích cô, nhưng sự tiếp xúc giữa hai người vẫn vô cùng xa lạ, sau đó dần dần, hai người họ mới càng ngày càng quen thuộc ăn ý. Tô Huỳnh cố gắng lôi hết những lần ở bên nhau lúc trước xem xét lại một lần, không ngừng phỏng đoán.
Nghĩ nhiều quá sẽ làm cho bản thân ngày càng khó chịu, Tô Huỳnh quyết định làm chuyện đơn giản hơn một chút. Thế là cô hạ quyết tâm, bắt đầu thu gom đồ đạc, đem tất cả những đồ vật quan trọng của mình gom vào trong túi ngay trước mặt Hoa, buổi tối lúc nằm ngủ trong ổ, bèn nói với Hoa: “Thời gian sắp đến rồi, em phải quay về đây, nhanh thôi, em sẽ phải rời khỏi nơi này.”
Nói xong, cô ngã đầu thiếp đi.
Sáng hôm sau, chim lớn Hoa quả nhiên vẫn mang cô đến nơi có sét đánh, chỉ là lần này sau khi anh nhét cô vào trong hang động chật hẹp, còn tìm một tảng đá lớn chắn cửa hang lại. Động tác của Hoa vừa nhanh vừa tự nhiên, trong lúc nhất thời Tô Huỳnh còn chưa kịp phản ứng lại việc mình bị nhốt. Cô đi đến thử tìm cách đẩy tảng đá đi, không đẩy được.
Tô Huỳnh: Được rồi, có thể xác định rồi, tên chim ngốc này có thể nghe hiểu tiếng cô nói.
Đặt mông ngồi lên thảm cỏ, Tô Huỳnh chống cằm suy ngẫm một vài chuyện. Vì lúc trước cô cảm thấy Hoa nghe không hiểu lời cô nói, cho nên khi nói chuyện cũng không kiêng dè gì, giống như câu ‘Đời trước như thế nào như thế nào’ cũng đã nói qua rất nhiều lần, nếu như Hoa nghe hiểu được……
Tô Huỳnh ôm đầu mình. Ngày hôm nay với cô phải nói là dài dằng dặc, tiếng sét bên ngoài vẫn văng vẳng bên tai, chưa lúc nào ngơi nghỉ, trong hang động tuy rằng không có gió nhưng lại u ám, Tô Huỳnh chỉ có thể nhìn ra bầu trời bên ngoài từ một khe hở nhỏ hẹp, ngay cả bóng dáng của Hoa cũng nhìn không tới.
Trải nghiệm bị nhốt trong phòng tối chật hẹp không vui vẻ gì cho cam, chuyện càng khiến người ta khó chịu là, Tô Huỳnh không kìm được thầm nghĩ, nếu Hoa giống cô đều có trí nhớ của đời trước, vậy đời trước sau khi cô rời đi, Hoa… như thế nào? Cô trọng sinh là vì đã chết đi, vậy nếu Hoa cũng trọng sinh, có phải cũng vì anh đã chết đi một lần rồi không?
Tảng đá lớn bị dời đi, Tô Huỳnh nhìn thấy tia sấm chớp lập loè bên ngoài lần nữa, và cả người đang đứng trước miệng hang dưới ánh điện chớp nhoáng đang đưa tay về phía cô- Hoa.
Anh ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả, giống với mọi ngày, cười nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tô Huỳnh ngồi trong hang ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh nghe hiểu lời em nói.”
Hoa chớp chớp mắt, cười ngốc nghếch, hệt như nghe không hiểu, nhưng Tô Huỳnh không còn dễ dàng tin tưởng chuyện anh thật sự nghe không hiểu như hồi trước nữa.
“Nếu anh nghe hiểu thì nói với em là anh nghe hiểu, không cần lừa em nữa.” Tô Huỳnh nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, Tô Huỳnh không nhịn được hắt hơi một cái, ngồi cả ngày ở đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng không nhóm lửa, buổi tối hôm qua lại ngủ không ngon, gió thổi vài đợt nên muốn bị cảm. Hắt xì một cái, vừa muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc lần nữa, lại không nhịn được hắt hơi liên tiếp thêm vài cái, nước mắt cũng chảy ra theo.
Hoa cong eo xuống, lấy móng vuốt kéo Tô Huỳnh đang ngồi bên trong không chịu ra ra, ôm vào trong lòng.
“Em lạnh không? Quay về nhà ngủ thôi.” Hoa cười ha ha cạ vào mặt Tô Huỳnh, Tô Huỳnh không kìm được cảm giác muốn hắt xì, túm lấy lông vũ trên đầu anh lay lay.
“Trả lời em đi! Ách xì—-”
“Rốt cuộc có phải anh nghe hiểu lời của em hay không! Ách xì—”
“Có phải anh cũng giống em, cũng nhớ được những chuyện xảy ra ở đời trước không! Ách xì—-”
“Rốt cuộc… Ách xì—- Ách xì—-”
Hoa ôm Tô Huỳnh bay lên bầu trời, có điều không phải là hướng bay về tổ của họ, mà là phía không trung sấm chớp rợp trời hàng ngày đều có chim lớn phun lửa. Càng đến gần, sầm chớp mang theo tia lửa điện càng ngày càng to, phảng phất như tuỳ lúc đều có thể đánh lên đầu, giật người ta thành một bộ xương khô.
Giọng nói của Tô Huỳnh càng ngày càng nhỏ, cô túm chặt lấy cổ Hoa, hơi sợ hãi nhìn vào tia chớp điện lướt qua bên người mình.
“Em xem.” Hoa mang Tô Huỳnh bay lên phía bầu trời cao thật cao, gọi cô ngẩng đầu nhìn lên.
Tô Huỳnh nhìn thấy nơi Hoa và đồng tộc phun lửa, nơi đó đã trở nên trong suốt, chất lỏng lưu động màu xanh lam nhạt ở phía trên càng rõ ràng hơn, sự chuyển động hệt như có sinh mệnh ấy bị một tầng ánh sáng trắng bao lấy ở bên trong, dường như lúc nào cũng có khả năng bị nứt vỡ, sau đó chất lỏng màu xanh kia sẽ trút xuống.
“Đây là cửa của tụi anh, thông qua nơi này, tụi anh sẽ đến một nơi khác vượt qua cơn giá rét.”
Tô Huỳnh kinh ngạc vì lời Hoa nói, “Giá rét? Nơi đây còn có mùa đông ư?”
Hoa vỗ cánh, cũng nhìn vào vùng màu xanh đó, “Khi sấm chớp kết thúc, cửa ở nơi đây được mở ra, nội trong 10 ngày dòng chảy ở nơi đây sẽ ngừng lại, sau khi dòng chảy ngừng lại, thế giới này sẽ nghênh đón mùa đông giá rét.”
Tô Huỳnh không thể tưởng tượng nổi, nhiệt độ bây giờ vẫn ở mức 10 mấy độ, mùa đông sao có thể nói đến là đến, hơn nữa mùa đông đáng sợ đến mức nào, mà cần phải đi đến một thế giới khác trú đông?
Tô Huỳnh đang suy ngẫm, đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập đến, Hoa ôm cô ngã xuống dưới cực nhanh. Anh không vỗ cánh, hai người cứ thế rơi thẳng xuống dưới, tim gan Tô Huỳnh sắp thắt lại cả rồi.
Mặt đất gần ngay gang tấc, mắt thấy mình sắp ngã thành thịt nát rồi, khoảng khắc cuối cùng, rốt cuộc Hoa cũng chịu vỗ cánh mình, kéo trọng lượng của hai người lên, sau đó chầm chậm rơi trên mặt đất.
Tô Huỳnh: … Bây giờ đầu óc trắng xoá trống rỗng, lúc nãy tôi đã nghĩ chuyện gì thế.
Hoa bình tĩnh cười nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”
Tô Huỳnh: “Ờ.”
“Đợi đã, lúc nãy anh nói mùa đông phải rời khỏi nơi này, vậy là đi đâu? Nơi anh muốn đi là một nơi thế nào?” Tô Huỳnh cuối cùng cũng tìm về được mạch suy nghĩ.
Hoa nghiêng đầu một chút: “Đó là một vùng biển nuôi dưỡng sinh mệnh.”
Đầu Tô Huỳnh tràn ngập dấu chấm hỏi, “Đều là biển? Vậy còn đất liền đâu?”
Hoa cười hết sức rạng rỡ, “Không có đất liền á~”
Tô Huỳnh: Nơi đó nghe bộ đáng sợ quá, nói gì thì nói anh cũng là một con chim, đi vào biển thì sống làm sao hả anh nói đi!
“Ờ, một mình anh đi?”
“Anh sẽ mang em đi cùng.”
“Em cảm thấy em ở lại đây cũng được rồi, ít nhất ở đây còn có đất liền, hơn nữa em không biết bơi, biển lớn gì đó hay là thôi đi…”
“Anh sẽ mang em đi cùng.”
Tô Huỳnh: Cứu mạng!
Đột nhiên Hoa chôn mặt vào trong cổ Tô Huỳnh, nói: “Ở lại nơi này, mùa đông sẽ bị chết cóng, mùa đông ở đây không có thứ gì cả, không có thức ăn, không có nước uống, không có cây cối hoa cỏ, chỉ có một màu trắng xoá.”
Tô Huỳnh: “Anh từng nhìn thấy ư?”
Hoa bật cười, “Người từng nhìn thấy mùa đông ở thế giới này, đều đã chết rồi.”
Tô Huỳnh giật mình ngơ ngác.
Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đã mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ là một vùng băng tuyết giá rét, tầng tầng lớp lớp tuyết bay vô tận che phủ mặt đất, bao gồm cả những cây cao chót vót và sông ngòi rộng thênh thang. Từng thời từng khắc không phân ngày đêm tuyết rơi liên tục không ngừng, chẳng bao giờ ngơi nghỉ, tuyết tích luỹ cực dày đặc cao khoảng 10 mấy mét, đóng băng sinh mệnh của vạn vật vào dưới đáy tuyết, băng tuyết đáng sợ im hơi lặng tiếng nuốt chửng mọi thứ.
Trong khung cảnh băng nguyên mờ mịt ấy, chẳng còn thứ gì, rỗng tuếch và vắng vẻ, chỉ có tiếng gió rít gào, cuốn theo từng lớp băng tuyết.
Tô Huỳnh phiêu diêu giữa không trung, ngơ ngác nhìn vùng đất lớn bị phủ đầy băng tuyết, đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng chầm chậm đi đến từ đằng xa, đó là hình bóng mà cô cực kỳ quen thuộc.
Anh đi rất chậm, tuyết lớn rơi khắp người anh, băng sương bao phủ toàn bộ lông vũ xinh đẹp của anh, khiến anh biến thành một màu trắng gần như muốn hoà làm một với đất tuyết. Gió tuyết lớn đến thế, đôi cánh của anh không thể cất cánh bay lên được nữa, đôi cánh bị thương đóng băng như một ngọn núi lớn, kết đầy băng đá, nặng nề kéo lê ở phía sau, đi theo từng bước chân của anh, trên mặt đất là những vết tích kéo dài.
Không thể bay, nhưng cho dù là đi bộ, cũng vô cùng trắc trở. Lông mi và lông mày của anh đều bị bông tuyết rơi đầy, quầng lông vũ xinh đẹp trên cổ cũng bị thương vì băng tuyết đông cứng, loang lổ rực rỡ.(*)
(*)
脱落的斑斑驳驳: Ý chỗ này là quầng lông cổ của Hoa bị băng tuyết làm bị thương, có chỗ bị trụi, có chỗ thì còn lông, nên lông cổ của Hoa chỗ thì có màu, chỗ thì không í.
Tô Huỳnh nhìn thấy anh nhếch nhác như thế, hoặc nói đúng hơn là Hoa đang gần kề với cái chết, cả người ngây ra. Đột nhiên cô có được thực thể, không còn bay giữa không trung nữa, nhanh nhẹn giẫm lên đất tuyết chạy về phía Hoa. Nhưng khi cô chưa đi đến trước mặt Hoa, đã thấy người đi đến đây từ nơi rất xa, đùng một cái ngã vào trong đất tuyết.
“Hoa! Hoa!” Tô Huỳnh nghe thấy giọng nói của chính mình, mờ ảo bay giữa không trung, nhưng lại hụt hẫng trống trải. Cũng ngay giây phút ấy, cô nghe được rõ ràng tiếng nói của Hoa, anh ngã vào trong đất tuyết, nhìn về phía cô.
“Em ấy đã đi đâu rồi? Phải tìm em ấy về, lạnh giá như thế, em ấy sẽ chết mất.” Anh nói xong, lại vùng vẫy bò dậy từ trên đất tuyết, đôi cánh sau lưng đột nhiên giương lên, nhưng bị băng tuyết kết dính quá nặng, sau khi cưỡng ép xé toạc ra, trên đất tuyết, máu của Hoa đổ xuống một vũng.
Tô Huỳnh cắn môi, cô cảm thấy má mình mát lạnh, nước mắt nhanh chóng làm nhoè đi cảnh tượng trước mắt cô. Gió tuyết lớn đến thế, cô chẳng thấy lạnh, nhưng dòng lệ trên má lại rét thấu tim cô.
Khắp người đầy vết thương, Hoa sức cùng lực kiệt lại bay lên, nhưng anh không thể bay được bao xa, rất nhanh, anh đã kiệt sức, lần nữa ngã vào trên đất tuyết.
Lần này, anh không còn đứng lên được nữa.
Trời đất yên tĩnh, trên cánh đồng tuyết mênh mông, từng lớp tuyết trắng xoá phủ lên thân người anh, dần dần che hết tay chân anh, phủ lên đôi mắt nhắm chặt của anh, cuối cùng bao phủ cả mái tóc đỏ rực như lửa của anh.
Anh đã trở thành một thi thể, cùng với vạn vật của thế giới này, được tuyết trắng mai táng vào trong một phần mộ yên lặng.
Lúc Tô Huỳnh tỉnh lại vẫn chưa hồi thần được, cô khóc đến cả người run rẩy, không phân rõ được đâu là mộng cảnh đâu là hiện thực, ngơ ngẩn rất lâu vẫn chưa lên tiếng nói chuyện. Mãi đến khi trên mặt truyền đến xúc cảm ấm nóng.
Là Hoa, anh nằm ngay bên cạnh cô, dùng móng vuốt ôm lấy cô, l**m nước mắt trên mặt cô. Tô Huỳnh lại ngơ ngác nhìn vào Hoa đang sống sờ sờ trước mặt, mắt cô không ngừng tuôn ra từng dòng lệ trong suốt, Hoa cũng kiên nhẫn l**m đôi mắt của cô mãi.
Tô Huỳnh bỗng nhiên nhớ ra, Hoa đời trước, lúc đầu khi sống cùng với anh, Hoa làm người khác đau đầu hết sức, vì anh không kiềm chế được sức lực của mình, không biết nặng nhẹ, thường làm cô bị thương, chẳng biết từ khi nào, vết thương trên người cô dần dần ít đi, cuối cùng anh cũng học được cách đối xử nhẹ nhàng với cô.
Lúc ấy, Tô Huỳnh đã sợ hãi, không phải cô sợ không có cách nào rời khỏi thế giới này, mà là cô sợ Hoa- người đang dần trở nên dịu dàng. Cô có người mình thích, cô muốn gả cho người đó, người đó vẫn đang đợi cô quay về, cho dù cô không ngừng nói như thế với chính mình, nhưng cô vẫn dần dần lạc mất chính mình trong tay con chim lớn này như cũ. Cảm giác hổ thẹn giày vò cô bội phần, cho nên cô đã chạy trốn, cô nghĩ, chỉ cần quay về, chỉ cần mọi thứ quay về quỹ đạo bình thường, thì sẽ không còn muộn phiền nữa.
Nhưng mà, cô đã ra một quyết định sai lầm. Con người ta không cách nào dự liệu trước được một việc nào đó sẽ xảy ra những chuyển biến như thế nào, cũng sẽ không biết lựa chọn của bản thân sẽ đem đến hậu quả như thế nào.
Tô Huỳnh vào khoảnh khắc này, lần nữa cảm giác được nỗi hối hận che trời rợp đất. Nếu như mọi thứ trong mơ là thật, nếu như cô thật sự hại chết tên chim ngốc này, vậy thì phải làm sao đây?
“Hoa… có phải anh… có phải anh đã chết không? Chết trong đất tuyết nơi đó?” Tô Huỳnh túm lấy móng vuốt anh, giọng nói nghẹn ngào hỏi.
Hoa chật một tiếng, “Anh không biết.”
Tô Huỳnh nấc lên một cái, ngốc nghếch lặp lại: “Không biết hả?”
Hoa bật cười ha ha, lay lay Tô Huỳnh đang khóc nức nở, “Mấy chuyện hồi trước thì nhớ ra rồi, còn chuyện sau đó, anh mới nhớ được tới lúc anh không rời khỏi đây cùng với các tộc nhân khác, tự mình đi tìm chỗ của em, vừa lạnh vừa mệt, không tìm thấy cái ăn, nhưng vẫn còn chưa chết. Thì ra cuối cùng là chết rồi hả, anh nói mà, mùa đông mà ở lại đây sẽ chết đó, cho nên lần này anh phải mang em đi cùng, ở lại đây sẽ bị chết cóng đấy.”
“Em thấy rồi phải không, tuyết lớn như thế, nếu như lần này em còn không nghe lời nữa lén chạy đi, anh sẽ mặc em bị chôn trong tuyết đó!” Hoa dùng giọng điệu bà ngoại hù doạ bé cưng đe doạ Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh nghe thấy lời anh nói hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến thi thể của anh bị chôn vùi dưới tuyết, cô cầm lòng không được hức một tiếng bật khóc nức nở.
Hoa ôm cô vào lòng, ép tới mức cô thở không ra hơi, móng vuốt vỗ về lưng cô, “Sợ rồi phải không, sợ rồi thì phải ngoan ngoãn nhé. Em đừng sợ, thế giới đó tuy không có đất liền, nhưng anh có thể nâng em lên. Anh lớn lắm đó, trên thân cũng rộng rãi, có thể để em chạy ở trên đó.”
Tô Huỳnh vừa khóc vừa nghĩ, Hoa đang nói cái quỷ gì vậy. Cho dù có thể giao tiếp được nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại rất kỳ cục, cô cảm thấy hai người không cùng tần số, cô đang buồn rầu muốn chết, còn Hoa lại không buồn chút nào.
Sau khi Tô Huỳnh bình tĩnh lại bèn chọc Hoa vài cái, “Sao anh không buồn tí tẹo nào vậy?”
Hoa nhìn cô một cách khó hiểu, cười vô tư nói, “Anh tìm thấy em rồi, buồn làm gì.”
Tô Huỳnh: … Ờ.
Ngày hôm sau lúc Tô Huỳnh biết Hoa có thể nghe hiểu lời mình nói, hơn nữa dần dần nhớ lại ký ức lúc trước, những con chim lớn tập hợp lại ở một nơi, sấm chớp đã ngừng lại.
Trời đất phát ra tiếng nổ đùng đoàng, từ trên bầu trời trút xuống dòng nước xanh lam nhạt, dường như nó đã chọc thủng một lỗ trên trời.
Tô Huỳnh lần nữa bị Hoa mang đến nơi này, lần này cô còn nhìn thấy những con chim lớn khác nữa, chim trống và chim mái đều ở đây, không chỉ là những loài chim này, mà còn có vô số các động vật khác, những loài vật trong nửa năm nay cô nhìn thấy đều ở đây, chỉ có điều những động vật tập hợp tại nơi này, toàn bộ đều là những con vật cô có thể nghe hiểu được tiếng bọn nó nói.
Một tiếng chim hót vang dội vang lên, một con chim lớn trắng với thể hình cực to lớn thuận theo cột nước đang trút xuống bay lên, dưới sự kêu gọi của ông, từng con chim lớn nối đuôi nhau xông vào cột nước, sau đó men theo cột nước ngược dòng mà lên, bay lên phía bầu trời. Một khi tiến vào cột nước, sẽ không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, Tô Huỳnh hơi căng thẳng nhìn thật nhiều chim lớn biến mất trong cột nước kia.
Rất nhanh, Hoa cũng mang theo cô xông về hướng cột nước. Tô Huỳnh nhìn xuống dưới một cái, nhìn thấy các động vật khác lần lượt nhảy xuống hồ nước sâu mà cột nước trút xuống.
Hoa ấn đầu của cô nói: “Năm sau là quay lại đây rồi.”
Tô Huỳnh: …Còn quay về nữa ư? Một năm của các anh rốt cuộc dài bao lâu thế?
Lúc Hoa bay đến bên cạnh cột nước, vừa hay nhìn thấy chim lớn màu trắng bay lên đầu tiên kia, ông ấy vẫn chưa đi vào cột nước, mà là bay lượn vòng quanh, dường như ông đang bảo vệ những tộc nhân của mình đi vào cột nước. Đối diện với chim lớn màu trắng với thể hình to lớn này, ấy vậy mà Hoa hết sức lễ phép, chủ động gật đầu với ông ấy.
Chim lớn màu trắng nhìn Hoa một cái, đột nhiên nói một câu: “Sinh mệnh của con chỉ còn lại một lần này thôi, không được xằng bậy nữa.”
“Con biết rồi.” Hoa cười cười, ôm lấy Tô Huỳnh đâm đầu vào trong cột nước.
Tô Huỳnh: “Sinh mệnh chỉ còn một lần thôi là ý gì…. Á!”
Cô còn chưa nói hết, thì phát hiện, Hoa xông vào cột nước đột nhiên xảy ra đột biến. Thân thể của anh kéo dài ra, chân lớn hơn lúc trước gấp mười mấy lần, cánh chim tiêu biến, mọc ra đuôi và vây cá, trong miệng lớn mọc đầy răng sắc nhọn… Anh biến thành một con cá dài mấy chục mét… là cá màu.
Tô Huỳnh bị con cá màu mở to mồm ngậm vào trong miệng.