Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 39

Chim ngốc dị thế 14

Editor: Mèo ú nõn nà

Chương 39: Hoa và thái gia gia (Ông cố)

 

Hài cốt hai lần trước?

Tô Huỳnh nghi ngờ mình nghe lầm, bất giác nghi hoặc “hửm” lên một tiếng. Đột nhiên Hoa giơ tay về phía cô, tuy tay của anh bây giờ không có móng sắc nhọn như hình dạng điểu nhân, nhưng đầu móng tay vẫn hệt như vuốt nom rất bén, giữa hai kẽ tay còn có lớp màng mỏng, sờ vào lành lạnh.

Hoa chặn ngang ôm lấy Tô Huỳnh, cùng nhau rơi vào trong nước.

Tô Huỳnh kêu to: “Đợi đã, balô của em còn chưa để xuống nữa!”

Hoa kéo balo xuống, ném lên trên bờ, sau đó ôm Tô Huỳnh bơi xuống dưới đáy biển, Tô Huỳnh không biết bơi, bị anh mang theo cứ chìm xuống dưới mãi, không cầm lòng được bắt đầu căng thẳng, nín thở một hồi thì cảm thấy hụt hơi, vội chọc vào mặt Hoa. Tên này còn cười ha ha, cười đến mức có phần gian xảo, dường như đang đợi cô mở miệng kêu giúp, anh bỗng chốc áp môi lên hôn cô, truyền cho cô một luồng hơi.

Chuyện truyền hơi thở trong nước này, nghe có vẻ rất tình cảm, trên thực tế, nếu bất cẩn một tí sẽ bị sặc đó. Thế là Tô Huỳnh bị sặc rồi, Hoa thấy cô như thế, vội thổi ra một cái bong bóng to như cái đầu, phủ ngay lên trên đầu Tô Huỳnh.

Tô Huỳnh- Người bỗng nhiên hít được không khí: “…” Đây là gì thế?! Sao tuỳ ý thổi ra một cái bong bóng là có thể làm thành cái lồng không khí vậy? Anh không phải là người cá sao? Chẳng lẽ kỹ năng của người cá không phải là khóc ra hạt ngọc trai à?

Tô Huỳnh tò mò sờ vào cái bong bóng nước phủ trên đầu, cảm giác hệt như sờ vào một quả cầu khí. Cảm giác này mới lạ quá, những bộ phận khác trên cơ thể cô vẫn còn đang ở trong nước, chỉ có duy nhất phần đầu là nằm trong bong bóng nước, có thể hô hấp không khí như thường. Chỉ có điều, ngộ nhỡ không khí trong cái lồng này hết rồi thì phải làm sao?

Thấy Tô Huỳnh sao nhãng bị cái bong bóng đó thu hút hết sự chú ý, Hoa quẫy đuôi nắm lấy tay cô lượn xung quanh cô bơi hai vòng, ấn bong bóng xoay đầu cô về một hướng khác.

Tô Huỳnh quay đầu theo bong bóng, lúc này mới nhìn thấy thứ mà Hoa muốn cho cô xem. Ở dưới mặt biển, phía dưới ngọn núi to màu trắng, là hài cốt trắng nhìn không thấy đáy, do chồng chất tích luỹ lâu ngày mà thành, một ngọn núi to khổng lồ như thế, phần lộ ra khỏi mặt nước chỉ là một bộ phận cực nhỏ mà thôi.

Từng tầng hài cốt trắng xếp chồng lên nhau, lặng yên nằm dưới đáy biển xanh thẳm toả ra ánh sáng nhu hoà. Tâm lý chấn động, đồng thời cũng cảm thấy hơi rợn người. Nhưng Hoa chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, anh ôm chặt Tô Huỳnh, mang cô đến gần những hài cốt đó.

Trong nước Hoa cũng có thể phát ra tiếng, anh nói: “Anh mang em đi xem hài cốt hai lần trước của anh.” Ngay thời khắc này, cộng thêm lời anh nói, bầu không khí vô cùng giống phim kinh dị.

Đuôi cá của Hoa thi thoảng sượt qua chân Tô Huỳnh, Tô Huỳnh luôn cảm thấy con cá này cố ý chơi lưu manh. Trong nước dáng vẻ của anh cũng hệt như khi bay lượn trên trời, vừa tự do vừa phóng khoáng, trong nước màu sắc trên người anh cũng… rất xinh đẹp.

Hoa không bơi xuống dưới lâu lắm bèn dừng lại. Hài cốt trắng chất lên cao cao hệt như một ngọn tháp cao trùng điệp, hết sức sạch sẽ, không có thứ gì sinh trưởng ở phía trên cả. Hoa duỗi tay sờ vào một bộ xương hình dáng kỳ lạ, vừa giống chim vừa giống cá, dài khoảng hai mét, phía sau lưng có xương cánh nối tiếp nhau, phần dưới là đuôi cá, từng khúc xương đều liên kết với nhau.

“Bất kể chúng anh chết ở nơi nào, đến cuối cùng hài cốt đều sẽ trở về nguyên dạng quay về nơi này, đây là mộ phần của cả tộc đàn tụi anh, cũng là vùng đất giáng sinh sinh mệnh mới của tụi anh.” Hoa nắm lấy tay Tô Huỳnh, ấn tay cô lên phần đầu của bộ hài cốt.

Tô Huỳnh sờ vào bộ xương ấy, cảm giác tay mình đang tiếp xúc với một mảng ấm áp, vậy mà lại có nhiệt độ.

“Ấm phải không em, xương cốt ở nơi đây, vĩnh viễn sẽ không bị lạnh.” Hoa gác đầu lên vai Tô Huỳnh, sau đó chỉ vào bộ xương kế bên, bộ hài cốt đó chỉ dài nửa mét, là phiên bản thu nhỏ của bộ xương lớn. Bộ hài cốt nhỏ cuộn tròn vào nhau, trong bé tí.

“Đây cũng là anh?!” Tô Huỳnh hỏi.

Cô cảm nhận được trên vai mình, cằm của Hoa gật gật, anh gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là bộ xương để lại sau lần đầu tiên anh chết. Lúc anh mới sinh ra, đã khác với những đứa bé khác, chúng chỉ có một màu đơn sắc, còn anh có rất nhiều màu. Người sinh ra anh bèn ném anh chết, điều này có nghĩa là bà ấy không cần anh, hy vọng anh và bà ấy từ nay không có mối quan hệ nào. Anh sống trở lại từ nơi này, lúc có được sinh mệnh lần thứ hai, bộ hài cốt vừa được sinh ra chẳng bao lâu đã ở lại chỗ này, biểu thị anh đã từng mất đi một mạng sống.”

“Từ khi chúng anh sinh ra là đã có thể nhớ mọi việc, sau khi mất đi sinh mệnh, sống lại từ nơi này lần nữa, sẽ dần dần nhớ lại những việc của đời trước… Bây giờ anh đã hoàn toàn nhớ lại cái chết của đời thứ hai rồi. Chúng anh có ba mạng sống, nhưng bây giờ, anh chỉ còn có một mạng thôi, có điều vậy cũng đủ rồi.” Giọng điệu của Hoa chậm rãi thong thả bảo.

Vì khi sinh ra khác biệt với những đứa trẻ khác, nên bị mẹ ruột ném chết ư? Tô Huỳnh lo lắng nhìn Hoa, sau đó nhớ lại một vấn đề. Thời điểm cô trọng sinh, quả nhiên không phải là khoảng thời gian lần đầu tiên cô gặp Hoa, mà là sau khi Hoa đã chết đi một lần, và sống lại quay về thế giới đó.

Cho nên, trong thế giới nguyên bản của mình, cô đã thật sự chết được một năm rồi, chứ không phải là chưa từng quay về nơi đó.

“Chim ngốc, rõ ràng anh biết ở nơi ấy lạnh lẽo như thế, sao vẫn ở lại đó làm gì, anh nên đi cùng những đồng tộc khác quay về nơi này.” Tô Huỳnh bấu lấy cánh tay Hoa nói.

“Lạnh như thế, càng không thể để mặc em ở nơi đó mà không quan tâm. Em là giống cái của anh, dựa theo tập tính của chúng anh, sau khi anh gặp em rồi, cả sinh mệnh của anh đều sẽ thuộc về em.” Hoa nói.

Tô Huỳnh muốn lau nước mắt, nhưng bong bóng khí chặn lại không lau được, cô chỉ có thể cố hết sức chớp mắt, sao đó cô lên tiếng với giọng nói hơi khàn: “Anh có biết vì sao em đã rời xa anh, sau đó lại quay về bên anh lần nữa không?”

“Ưm—–” Hoa hơi phiền não chọc vài cái vào hài cốt của mình, “Rời xa là vì anh làm em không vui hả? Khoảng thời gian đó em cứ buồn rầu mãi, quay về thì chắc chắn là vì em nhớ anh rồi, nếu như anh mà rời xa em, anh cũng sẽ nhớ em lắm, cho nên nếu như em nghĩ về anh, chắc chắn cũng sẽ nhớ anh, sau đó sẽ quay về bên anh thôi.”

Tô Huỳnh bật cười, “Ừm, đúng vậy, em nhớ anh lắm, khoảng thời gian đó em nhớ anh vô cùng. Xin lỗi anh, thật đó, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu.”

Tô Huỳnh quay người lại ôm lấy cổ Hoa. Hoa vừa nghe, liền ôm lấy eo cô vui vẻ quay cuồng trong nước một lúc, sau đó nói: “Vậy là em đồng ý đẻ trứng cho anh rồi nhé!”

Tô Huỳnh: “… Bất đồng chủng tộc làm sao mà đẻ?” Tuy bây giờ cô, ờ, bây giờ xác thực là cô không ngại đẻ một con cá hay một con chim, nhưng mà bất đồng chủng tộc thật sự là không thể sinh mà!

Hoa cũng rất kỳ lạ hỏi ngược lại, “Chủng tộc không giống nhau, tại sao lại không thể sinh hở em?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng một hồi lâu, Hoa lại nói: “Rất nhiều năm về trước, trong tộc có rất nhiều người tìm người ở chủng tộc khác làm bạn đời, vùng biển lớn này là thế giới thuộc sở hữu của chúng anh, khi bọn anh thông qua con đường này đi đến thế giới bên kia, những chủng tộc khác cũng sẽ thông qua con đường của họ đi đến thế giới đó, cho nên hằng năm người trong tộc bọn anh đều sẽ đến thế giới bên kia tìm bạn đời. Chỉ có điều những năm gần đây, người ở tộc khác đến thế giới kia ngày một ít đi, cho nên mới có ngày một nhiều người trong tộc tìm bạn đời là người trong tộc.”

Tô Huỳnh hiểu được chút ít rồi, chẳng lẽ thế giới lúc trước anh và cô ở, tương tự như một nơi hội họp xem mắt tập thể, ngoài chủng tộc của Hoa, còn có rất nhiều người ở chủng tộc khác cũng giống với họ thông qua những cách khác nhau đi đến thế giới đó, sau đó nếu hai bên cảm thấy hợp ý sẽ cùng nhau đi đến thế giới nguyên bản của đối phương.

Chả trách người trong tộc của Hoa nhìn thấy Hoa và cô ở bên nhau, không ai cảm thấy kỳ lạ hết, chẳng lẽ phần lớn họ khi yêu đương đều là vượt chủng loài à.

Cho nên cô đã đi nhầm vào thông đạo đi đến thế giới kia của Trái Đất sao? Trái Đất cũng từng có một chủng tộc nào đó đi đến thế giới kia ư?

Tô Huỳnh đã không còn kiểm soát nổi trí tưởng tượng của mình rồi. Thế giới rộng lớn hơn những gì cô nghĩ nhiều, ở vùng đất cô không hay biết tồn tại những sinh vật kỳ dị chẳng đếm hết nổi. Cho nên, nói tóm lại, một nhân loại như cô cũng có thể đẻ trứng!

“Đẻ nha~ Đẻ nha~ Em đồng ý với anh rồi mà~ Đẻ nha~” Hoa lại cạ tới cạ lui đầu mình vào bụng Tô Huỳnh, Tô Huỳnh bị anh cọ đến mức chẳng còn cách nào, chặn đầu của anh đỏ mặt nói: “Được rồi được rồi em đồng ý là được rồi mà!”

Nhưng mà muốn đẻ trứng, đầu tiên chắc chắn phải ngủ, cái này, làm sao ngủ đây? Tô Huỳnh lén lút liếc trộm đuôi cá của Hoa một cái.

“Thiệt hả! Vậy bây giờ chúng ta…”

Tô Huỳnh lập tức bịt miệng Hoa lại, hơi thẹn quá hoá giận, “Bây giờ phải tìm chỗ cho em ở trước, em đâu thể ở trong nước hoài như anh được!”

Hoa kéo tay cô xuống, “Anh có thể biến thành cá lớn, em ở trên lưng của anh, rộng rãi quá chừng luôn~ Biển ở đây rất lớn, tuy đều là biển, nhưng đàn cá ở những nơi khác nhau cũng không giống nhau, anh dẫn em đi xem!”

Tô Huỳnh: “…” Cô phải làm sao để thể hiện rằng mình thích cùng anh ở bên nhau như hiện giờ chứ không phải một mình chạy tới chạy lui trên lưng cá lớn Hoa nhở?

Đột nhiên Hoa nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó mở miệng cười, “Em muốn anh có thể ôm em như thế này, nói chuyện với em không?”

Tô Huỳnh xoay đầu, không nói chuyện nữa. Hoa vỗ nhè nhẹ vào chân cô bằng đuôi của mình, Tô Huỳnh chỉ có thể quay đầu lại, “Ừm.”

Hoa nghe thấy cô “Ừm” một tiếng, vui vẻ cười híp cả mắt, hai tay với bộ vuốt cong đâm vào bong bóng trên đầu Tô Huỳnh, chọc thủng bong bóng đi, sau đó nhanh chóng chồm lên mặt cô chíp chíp hai tiếng.

Hai người quay về trên mặt biển, Hoa nâng Tô Huỳnh lên đưa cô lên bờ, nằm sấp lên đầu gối Tô Huỳnh nhìn cô, “Nếu vậy thì, anh tìm một ít vỏ sò lớn làm thuyền cho em nhé được không, làm một cái thuyền thật to, sau đó hai chúng ta đều có thể sống trên đó, hay là em thích tổ chim như hồi trước hơn?”

Tô Huỳnh xoã tóc ra vắt khô, phát hiện trên mặt nước, những tộc nhân khác của Hoa đã rời đi hết rồi. Cô quay đầu nhìn ngọn núi lớn màu trắng phía sau, tuy lúc mới đầu hơi sởn da gà, nhưng sau khi quen rồi thì cảm thấy cũng chả có gì đáng sợ.

“Chúng ta không thể sống trên ngọn núi này hả anh?”

Hoa lắc đầu, “Không thể em ạ, chỉ có chết đi và sống lại, mới có thể ở đây, mỗi năm lúc bọn anh quay về đây, cũng sẽ dừng chân ở nơi này một hồi, nhưng cũng sẽ nhanh chóng rời đi.”

Hai người đang nói chuyện, trên mặt nước cách Hoa không xa, đột nhiên nổi nên từng chùm bong bóng, sau đó một người đàn ông tóc trắng lộ ra từ đáy nước, thân hình của người ấy trông còn lớn hơn Hoa, lông mày, trên trán đều có vài lớp vảy cá, trên cổ và lồng ngực cũng có, có điều là màu bạc, cái đuôi cá to cũng vậy.

Người cá đột nhiên xuất hiện này trên mặt không có biểu cảm gì, trông vẻ còn hơi lạnh lùng. Tô Huỳnh nhìn lại Hoa ngốc bảy màu của nhà mình, sau đó nhìn tiếp người cá cao lãnh (lạnh lùng) không biết tên họ, cảm thấy Hoa bảy màu nhà mình thua thật thảm hại, anh giai này phải nói là siêu cấp đẹp trai ngầu lòi luôn.

“Hoa, không được ở lại đây lâu.” Người cá cao lãnh mở miệng nói.

“Con biết rồi, tộc trưởng.” Hiếm khi thấy Hoa cung kính như vậy, anh chồm tới bên tai Tô Huỳnh giải thích, “Đây là tộc trưởng, là con chim lớn hồi trước bên cạnh cột nước bảo vệ tộc nhân quay về đây ở thế giới bên kia đó em.”

Tô Huỳnh: À! Thì ra là chim lớn màu trắng nói với Hoa là Hoa chỉ còn một mạng sống! Thì ra là tộc trưởng đại nhân à, Hoa ngốc nhà cô thua cũng không oan uổng gì.

“Tộc trưởng, vợ của con không thích ở dưới biển, con muốn làm cho cô ấy một con thuyền lớn, lúc trước ngài làm thuyền cho vợ là làm bằng cái gì vậy ạ?” Hoa thân thiết thỉnh giáo vị tộc trưởng này.

Vị tộc trưởng coi bộ rất lạnh lùng nhưng lại rất kiên nhẫn, ông nói: “Đúng là có rất nhiều chủng tộc không thích sống trong nước, con phải chú ý, không được để vợ mình ở trong nước mãi, sẽ bị ngâm cho nhăn nheo đó. Cũng không được cho vợ ăn cá mãi, nếu không vợ sẽ không vui, ở biển đông có một loại thuỷ tảo mà cá vàng thích ăn, ngày xưa vợ của ta rất thích ăn, con có thể đi tìm cho vợ con nếm thử, còn nữa con phải nhớ không được để vợ ở một xó, sau đó tự mình chạy xuống dưới đáy biển chơi, về nhà trễ sẽ bị đánh đó…”

Hoa gật đầu, chăm chú lắng nghe dạy bảo.

Tô Huỳnh: Tộc trưởng, hình như ngài dày dặn kinh nghiệm lắm thì phải.

Hoa đợi tộc trưởng lạnh mặt nói xong một tràng dài, mới tiếp tục hỏi, “Nhưng mà tộc trưởng ơi ngài chưa trả lời con, lúc trước ngài làm thuyền bằng cái gì thế ạ? Con cũng muốn làm một cái.”

Tộc trưởng chỉ vào đống cây um tùm trên ngọn núi lớn.

Hoa nhìn đám cây lớn đó, xoa tay hằm hè nóng lòng muốn thử,  sau đó bị một cái đuôi của tộc trưởng đại nhân vỗ trở về. Ông nói: “Cái của ta cho con, không cần làm nữa.”

Hoa hơi ngạc nhiên, “Tộc trưởng, không phải ngài quý cái thuyền đó lắm sao? Lúc nhỏ con muốn xem, ngài còn không cho con đến gần.”

Tộc trưởng lắc đầu, trông có chút cô đơn lạc lõng, “Cho con đấy, ta… ta đã không cần dùng đến từ lâu rồi. Hoa cũng tìm được giống cái của mình rồi, sau này đừng đi khắp nơi tìm người đánh nhau nữa.”

Tô Huỳnh và Hoa nhận được quà của tộc trưởng, là một chiếc thuyền. Khác với những chiếc thuyền mà Tô Huỳnh từng biết, sàn tàu rộng rãi, phía trên có một căn nhà tinh xảo, trong căn nhà hai tầng có đủ các loại gia cụ và dụng cụ, đều là những đồ dùng hiện đại Tô Huỳnh quen thuộc. Trên sàn tàu còn có đất trồng, có một số thực vật màu xanh đang sinh trưởng tươi tốt trên đấy.

Trên thuyền rất gọn gàng và sạch sẽ, hiển nhiên là được chủ nhân của nó giữ gìn rất cẩn thận. Tô Huỳnh rất thích con thuyền này, nhưng vị tộc trưởng kia rõ ràng là không nỡ, họ cứ vậy mà lấy đồ người ta ưa thích đi, liệu có ổn không nhỉ?

Hoa ngồi bên mạn thuyền nghịch nước, nghe lời cô nói, bảo: “Tộc trưởng nhìn thấy em, ông thật sự rất vui, có lẽ vì em và người vợ lúc trước của ông là cùng một chủng tộc í.”

Lúc Tô Huỳnh nhìn thấy căn nhà này đã lờ mờ đoán được người lúc trước ở đây không chừng là một nhân loại, bây giờ nghe Hoa nói như thế, càng xác định phỏng đoán của mình hơn.

Hoa: “Vợ của tộc trưởng đã mất lâu lắm lắm luôn rồi, ờm, hình như mẹ của ba anh, là con của tộc trưởng và vợ tộc trưởng í.”

Tô Huỳnh: “! ! !” Tính như thế tuổi của tộc trưởng phải lớn lắm rồi đó! Nhưng trông ông ấy vẫn còn trẻ măng, chẳng lẽ ông ấy không già đi sao! Đợi đã, nếu tính như vậy tộc trưởng chính là ông cố của Hoa đó!

“Tộc trưởng là người sống lâu nhất trong tộc bọn anh, khi anh vừa sinh ra đã bị ném chết, sau đó lúc sống lại ở trên núi hài cốt, là ông đã nhặt anh về, dạy anh cách tự mình sinh sống, ông còn kể cho anh một số chuyện về vợ của mình nữa.”

“Từ khi ấy ông đã có dáng vẻ như hiện giờ rồi. Tộc trưởng rất lợi hại, ba mạng sống chỉ mới dùng một mạng thôi, nhưng ông ấy có giỏi đến đâu, cũng chả có cách nào giữ lại sinh mệnh cho vợ mình, hồi trước anh không hiểu lắm, sau này gặp em rồi mới phát hiện, tụi em thật sự quá yếu ớt, tuỳ ý đâm một chút hình như cũng sẽ chết nữa.”

Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Hoa, nhìn thoáng qua ngôi nhà ấm áp tinh xảo phía sau, hỏi anh: “Vậy anh có thể sống được bao lâu?” Có phải anh cũng sẽ giống ông cố tộc trưởng, đợi khi cô đã chết rất nhiều năm, Hoa vẫn còn sống không?

Hoa chớp chớp mắt, “Đợi khi em chết, anh cũng sẽ không sống nữa.”

Tô Huỳnh ngẩn người, cúi đầu vặn ngón tay mình, nhẹ giọng nói: “Tự sát là hành vi rất hèn nhát, có thể sống tiếp thì nên cố gắng sống tốt mới đúng.”

Hoa nằm trên boong tàu, ôm chặt eo Tô Huỳnh, “Nhưng mà một ngày không nhìn thấy em, anh sẽ rất nhớ em, chắc chắn sẽ muốn đi tìm em í.”

Tô Huỳnh dụi mắt vài cái, “… Có muốn đi đẻ trứng không?”

Hoa lập tức nhảy lên, vui sướng nhảy nhót khắp nơi, “Muốn muốn muốn!”

Bình Luận (0)
Comment