Chim ngốc dị thế 15
Editor: Meounonna
Chương 40:
C40: Liên quan đến việc gen của người cá có tế bào “tìm chết” hay không.
(*)(*)作死:意思是找死;自寻死路。 多用于形容不知轻重,不顾危险。
Tìm chết: nghĩa là tự tìm đường chết, phần lớn hình dung một người không biết nặng nhẹ, không chịu cân nhắc nguy hiểm.
“Quìn Quìn Quìn Quìn—— Anh sắp chết tới nơi rồi em ơi~”
(*)(*)嘤嘤嘤嘤: Raw vốn là chữ 嘤 này, có pinyin là Yīng gần âm với 萤Yíng , tên của Tô Huỳnh, 嘤phiên âm Hán Việt là Anh.
嘤là từ tượng thanh, mang nghĩa là tiếng chim kêu ríu rít hay âm thanh nhỏ bé. Hoa gọi Tô Huỳnh là 嘤 vì từ này gần âm với tên của Tô Huỳnh, thêm vào đó là nghĩa gốc của từ nữa, nên có thể suy ra Hoa đang đọc chạy chữ đi để nhõng nhẽo :>. Cho nên mình không dịch theo âm Hán Việt “Anh” được, mà sẽ chuyển nghĩa cho phù hợp.
Tô Huỳnh đang cẩn thận lật một trang giấy, nghe thấy giọng nói của Hoa, đành buông cuốn vở ghi chú trong tay xuống đứng lên, tiện tay lấy theo một cái bình tưới nước, đi đến bên cạnh Hoa, rắc nước trong bình lên trên cái đuôi to đang trải rộng của Hoa, hệt như đang tưới bông vậy.
Hoa thoải mái vỗ đuôi vài cái, làm vấy lên rất nhiều hoa nước, lại nằm ở đó dang hai tay ra trước mặt Tô Huỳnh kêu: “Quìn Quìn Quìn Quìn—— Trên đầu cũng cần nữa~”
Tô Huỳnh tưới nước đều đều cho con cá ngốc phơi nắng trên boong tàu tới mức mất nước, giọng điệu có phần bất lực, “Đừng có kêu em là Quìn Quìn Quìn Quìn nữa có được không? Lần nào cũng có cảm giác anh đang nhõng nhẽo.”
Hoa: “Quìn Quìn—– Phù.”
Tô Huỳnh nghe thấy hai chữ đằng trước anh nói bèn nhấc chân trần giẫm lên bụng anh. Hoa lập tức phối hợp phun ra một hơi hoa nước (*), giống như một suối phun nhỏ.
(*)(*)水花: trong tiếng Việt hình như không có từ chỉ hiện tượng này, người Việt thường nói là “nước bắn tung toé”, chứ hầu như chẳng ai đặt tên cho nó cả, nên mình để theo ý hiểu của mình vậy. Hình ảnh minh hoạ:
Tô Huỳnh ngồi xổm bên cạnh anh, lấy bình tưới trong tay chọc vào đầu Hoa, “Sao anh lại ở đây phơi nắng, muốn phơi mình thành cá khô à? Xuống dưới nước chơi đi, nếu không thì trong bụng anh có quá trời nước đó, tự phun vô đuôi của mình là được mà, lần nào cũng gọi em.”
Hoa uốn éo trên boong tàu, “Nguyên cả ngày hôm nay em đều chăm chú xem cái thứ đó, không chịu ngủ chung với anh.”
Tô Huỳnh đỏ mặt, “Có khi nào anh để em ngủ yên không? Lần nào cũng nói là đi ngủ, cuối cùng đều là muốn đẻ trứng!”
Hoa chớp chớp mắt, ngồi dậy, bóng anh bao phủ cả người Tô Huỳnh. Tuy rằng là một tên người cá rất cao to, hành vi còn vô cùng lưu manh, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ ngây thơ vô tội. “Vậy lần sau anh không nói là đi ngủ, mà nói thẳng là đi đẻ trứng nhá?”
“…Rốt cuộc là anh muốn ngủ hay muốn đẻ trứng.”
Hoa không do dự xíu nào lớn tiếng đáp: “Đương nhiên là đẻ trứng!”
Tô Huỳnh: “Được, anh tự mình đi đẻ đi.”
“Được, anh đẻ! Nhưng mà trước giờ toàn là giống cái đẻ, có lẽ anh đẻ hông được em ơi, không mấy tụi mình đổi tư thế khác thử xem nhé? Chưa biết chừng đổi tư thế mới, sẽ là anh đẻ đó, tụi mình thử thêm vài cách, nhất định có thể thành công, chúng ta đi thử đi!” Hoa vươn cánh tay muốn ôm lấy Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh chặn ngang tóm lấy tay của người cá Hoa, cười cười với anh, sau đó kéo anh trượt dài trên boong tàu, cuối cùng đá anh thẳng xuống dưới nước. “Đi chơi đi, tới giờ ăn cơm thì quay lại.” Tô Huỳnh vỗ vỗ tay, sau đó làm ra động tác “Bái bai” với người đột nhiên bị rớt xuống nước, mặt mày sững sờ- Hoa.
Hoa dựa vào mép thuyền, thử đặt tay lên trên, Tô Huỳnh nhướng mày, không phản ứng gì. Hoa tiếp tục thăm dò, lại để cái đuôi lên trên, lần này anh bị Tô Huỳnh đẩy thẳng xuống dưới.
“Quìn…Huỳnh, để anh lên đi mà.” Hoa chôn phần mặt dưới của mình xuống dưới nước, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, tội nghiệp nhìn cô. Móng vuốt cào nhè nhẹ trên sàn tàu, phát ra tiếng roạt xoạt như vuốt mèo.
Tim Tô Huỳnh chợt mềm nhũn, nhưng nhớ đến tới hôm qua những chuyện con cá thúi vô lại này đã làm, cô lập tức trở nên kiên định, nói với anh, “Cá thì phải ở trong nước. Anh cứ ở mãi trên thuyền làm gì?” Hễ mà ở trên thuyền là suốt ngày chỉ muốn làm cái chuyện đẻ trứng xí hổ ấy thôi, vẫn là ở trong nước an toàn hơn.
Tô Huỳnh rất chi không hiểu, cái tên này lúc trước sao mà nhịn được không đụng cô cả mấy tháng trời nhỉ? Lúc là “cầm thú thật” thì không “cầm thú”, lúc không phải là “cầm thú” thì lại bắt đầu “cầm thú”. Chẳng lẽ là có thời kỳ đ*ng d*c đặc biệt gì chăng, hay là trong trạng thái người cá thì có thiên hướng thích làm những chuyện đó hơn? Tóm lại bất kể là nguyên nhân gì, là một nhân loại yếu ớt, nếu như không tiết chế lại, sẽ bị cái tên “đòi hỏi quá mức” (*) này làm cho chết đấy!
(*)(*) 索求无度: tác cầu vô độ.
Tô Huỳnh- Người đã mềm lòng vô số lần- cuối cùng cũng kiên định từ chối người cá Hoa một lần, nhưng ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị quay về tiếp tục xem ghi ghép cuộc sống của bà cố, phía sau đột nhiên mát lạnh, sau đó cô bị kéo vào trong nước.
Tô Huỳnh: “…” Con cá thúi! Lại nữa rồi!
Hoa hớn hở ôm cô lặn xuống đáy nước, “Tụi mình đi mò vỏ ốc nha em nha?”
Tô Huỳnh túm lấy tóc anh, tỏ vẻ mình không thích kiến nghị này.
Hoa lại nói: “Vậy tụi mình đi hái rong biển nhe, loại mà em thích í, để tối tụi mình ăn!”
Tô Huỳnh tiếp tục túm lấy tóc anh.
“Em cũng không chịu hẻ?” Hoa cười vô cùng ngây thơ, “Vậy tụi mình thử vài tư thế trong nước để xem anh có thể đẻ trứng được không nha.”
Tô Huỳnh càng túm lấy đầu tóc của anh mạnh hơn, Hoa để cô túm, sau đó quấn lấy chân Tô Huỳnh bằng đuôi của mình, tay anh quen cửa quen nẻo đưa vào trong quần áo cô.
Dòng chảy nhẹ nhàng, nhưng trong cảm quan của Tô Huỳnh, lại như sóng biển dữ dội không bao giờ dừng lại. Trong nước không có nơi nào bám víu, cô chỉ có thể dựa vào anh, như một cây cỏ nước lay động trong nước,. Mái đầu đỏ rực của Hoa, hệt như ngọn lửa hừng hực cháy trong nước, những chiếc vảy rải rác trên ngực anh, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt trong biển nước, giống như đôi mắt rực sáng của anh vậy. Anh ôm cô rất chặt rất mạnh, dường như có phần không kiềm chế được.
“Huỳnh.”
“Huỳnh…”
Không biết có phải vì nghe anh gọi Quìn Quìn Quìn Quìn nhiều rồi không, lúc này dẫu cho giọng điệu anh ôn nhu vô cùng, Tô Huỳnh vẫn cảm thấy anh đang Quìn Quìn Quìn, đúng là rất sát phong cảnh.
Lúc quay về thuyền lần nữa, Tô Huỳnh- chân run- hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân không thể dung túng cho con cá ngốc kia nữa. Vì thương tiếc cho cái chết của anh, lại bị anh làm cho cảm động tới rối tinh rối mù, lúc trước anh muốn làm thế nào Tô Huỳnh đều đồng ý hết, nhưng mà sau khi đồng ý, một tháng sau đó, ngoài việc ăn cơm hầu như chẳng có mấy khi cô thật sự tỉnh táo, thật là đáng sợ, khó khăn lắm mới xé được miếng kẹo mè xửng dính cứng trên thân là Hoa xuống, nghiêm túc bày tỏ nếu anh còn làm nữa là cô trở mặt, lúc này anh mới chịu yên ổn lại hai ngày.
Nhưng mà, cũng chỉ là yên ổn hai ngày mà thôi, từ tối hôm qua cái tên vô lại này lại tới trước mặt cô giở đủ trò tìm chết, hòng hấp dẫn cô chú ý đến anh.
Cảm nhận được cổ bị người nào đó quấn lấy, đằng sau lưng bị một khối kẹo mè xửng lớn dán vào, Tô Huỳnh cắn răng, đạp một cước đá anh xuống nước.
“Em đi thay quần áo! Không được đi theo em, ngoan ngoãn ngâm ở trong nước cho em!”
Đợi khi Tô Huỳnh thay quần áo xong, lau tóc đi ra, cô phát hiện Hoa đi đâu mất rồi. Đi quanh thuyền quan sát xung quanh một lát, không thấy mái tóc đỏ của anh, trên boong tàu cũng không có con cá ngốc muốn phơi mình thành cá khô.
Được rồi, cuối cùng cũng có thể thanh tịnh một lát, Tô Huỳnh đấm lưng vài cái, ngồi trên cái ghế đã lót đệm mềm. Ghế là một cây san hô có hình dáng kì lạ, đệm là một loại thực vật không biết tên dưới đáy biển, ngồi vô cùng thoải mái. Tô Huỳnh kê lưng, tiếp tục xem quyển ghi chép lúc trước.
Quyển sổ ghi chép này là của vợ ông cố tộc trưởng, cũng chính là bà cố để lại, trong lúc Tô Huỳnh sắp xếp lại đồ đạc trong khoang thuyền, khi chuẩn bị dọn gọn những đồ vật này lại, phát hiện không ít thứ, giống như da cá được vẽ tranh lên trên, còn có rất nhiều món đồ chơi nhỏ, ngoài ra còn có quyển sổ ghi chép có niên đại lâu đời này.
Lúc tộc trưởng giao thuyền cho họ đã nói, đồ trên đây có thể coi nhưng không thể làm hư, Tô Huỳnh cũng vì thế mà yên tâm xem. Quyển sổ ghi chép này cũng chỉ là sổ có bìa da đen thông thường thôi, ban đầu những thứ được viết trong đây chỉ là những số liệu mà Tô Huỳnh xem không hiểu, từ mười mấy trang trở về sau, liền biến thành nhật kí.
Ghi chép lại việc một cô gái đến đây như thế nào, phát hiện bản thân đang ở một thế giới kỳ quái, gặp được một điểu nhân kỳ quặc, sau đó bị anh ta mang về nhà.
Cô gái này dường như rất kích động khi có thể phát hiện ra một loài vật mới, ghi chép rất tỉ mĩ về tin tức và số liệu liên quan đến điểu nhân. Trong những dòng chữ lạnh lùng này, Tô Huỳnh dường như có thể nhìn thấy một cô gái đang nghiêm túc chăm chỉ làm học thuật, nhưng sau đó không lâu, nội dung nhật kí đã dần dần thay đổi.
Đó hệt như là phản ứng của một học sinh tiểu học sau khi phát hiện bản thân thích một người, bà cố dường như ban đầu không hề biết bản thân đã thích đối tượng mà mình quan sát bấy lâu nay, trong lúc mơ hồ ngẩn ngơ đã ở bên người đó.
Những câu chữ sau này, càng ngày càng dịu dàng ôn nhu. Tô Huỳnh v**t v* nhẹ trên những dòng chữ rõ ràng đã đượm chút tình cảm ý vị ấy, cô cảm thấy mình hệt như đã xuyên qua khoảng thời gian dài đằng đẵng chạm tới cô gái xa lạ có phản ứng hơi chậm chạp với tình cảm kia.
Mà trong lời miêu tả của cô gái ấy, Sinh La, cũng chính là vị tộc trưởng trông vẻ ngoài rất lạnh lùng nhưng thật ra rất dễ tính đó, là một chàng trai l* m*ng không hiểu chuyện. Đã gây hoạ rất nhiều, còn hay làm cô ấy tức giận nữa.
Tô Huỳnh xem xuống phía dưới, nhìn thấy “chiến công to lớn” của tộc trưởng đại nhân, kia thật sự là một bộ sử tìm chết đẫm máu và nước mắt, tộc trưởng đại nhân đang dùng tính mạng để thể hiện cái gì gọi là EQ thấp không biết làm sao để yêu đương, hệt như cậu bé trai yêu thầm cô bé bàn trên bèn lén lút kéo bím tóc của người ta.
Tỉ như việc đi tới vùng biển xa, vật lộn với đàn cá cỡ lớn hung mãnh, bắt lấy một con cá dữ tặng cho cô gái, dẫn đến chuyện cô gái thiếu chút nữa bị con cá kia nuốt vào bụng, đúng là rất thê thảm.
Còn có việc do tò mò tóc của cô gái vì sao khác với tóc mình, cảm thấy thú vị nên cạp đi một nhúm tóc của cô gái, làm cô gái bị trọc đầu một mảng, v.v; tặng cho cô gái một sinh vật dưới đáy biển xinh đẹp, kết quả thứ đồ đó có độc suýt chút nữa làm cô gái ngộ độc chết…
Tộc trưởng đại nhân, vợ của ngài là bị ngài giày vò nên chết phải không? Tô Huỳnh với thật nhiều lời châm chọc không biết bắt đầu nói từ đâu, xem được rất nhiều chuyện thú vị, cười đến nổi tay run cầm không nổi quyển sổ ghi chép.
Trời đất, ai có thể ngờ được tộc trưởng đại nhân còn từng làm qua những chuyện như vậy chứ, vì muốn có một đầu tóc đen giống với vợ mình, ông bèn đi bắt một con cá biết phun mực, bóp mực để nhuộm tóc, kết quả nguyên con cá đều biến thành màu đen, rửa thế nào cũng không ra, cuối cùng tốn hơn một tháng trời mới có thể hoàn toàn trở lại hình dáng ban đầu.
Sau đó loại nước mực này, trở thành mực cho cô gái dùng viết chữ.
Quyển sổ ghi chép từ những số liệu phức tạp ban đầu biến thành những mẫu chuyện nhỏ nhặt thường ngày làm người ta đọc xong là muốn cười, những trang sau thậm chí còn xen lẫn vài bức vẽ minh hoạ nữa. Những nét phác hoạ đơn giản, vài đường bút là đã ra hình ra dáng. Cô gái này cũng rất có tài, vẽ tộc trưởng đại nhân bị nhuộm đen toàn thân trông rất có thần. Lật về sau lại có hình ảnh tộc trưởng đại nhân nâng một con cá còn to hơn cả ông ấy chạy đến, dáng vẻ ông ấy nhõng nhẽo ăn vạ lăn lộn ở dưới đất, và cả bộ dáng giận dỗi ngồi ở đầu thuyền không thèm đếm xỉa ai nữa.
Họ đã cùng nhau làm ra con thuyền này, lúc ấy hình như tộc trưởng đại nhân vẫn chưa là tộc trưởng, lén lút chạy đến ngọn núi hài cốt kia chặt cây, bị tộc trưởng đương nhiệm dạy dỗ một phen.
Sau đó cô gái sinh được một quả trứng, một quả trứng đen, là một bảo bảo giống cái.
Có một bức tranh minh hoạ vẽ tộc trưởng đang cười to, trên đầu là một bé gái nhân ngư bảo bảo với tóc đen và đuôi cá đen.
Cũng trong trang giấy ấy, bên cạnh hình vẽ minh hoạ, còn có một bức vẽ hệt như tranh của học sinh mẫu giáo, vẽ một cô gái tóc xoã, mặc váy, vẻ mặt khá nghiêm túc, đôi mắt to tròn, khuôn miệng bé bé, thân hình nhỏ nhắn, đứng bên cạnh hình vẽ đáng yêu của tộc trưởng và tiểu nhân ngư, rõ ràng là có người vẽ thêm vào.
Cô gái này có lẽ là bà cố, nhưng là ai vẽ nhỉ? Nhìn bút pháp non nớt này, Tô Huỳnh nghĩ chắc hẳn là tiểu nhân ngư vẽ.
Những bức tranh minh hoạ sau này, đa phần đều là tộc trưởng và tiểu nhân ngư, nhưng cũng giống như thế, bên cạnh đều được một ai đó vẽ thêm vào một cô gái tóc dài ấy.
Tô Huỳnh lật mãi lật mãi, đột nhiên chợt loé lên suy nghĩ, hoặc giả, những tranh vẽ được thêm vào sau này, không phải là của tiểu nhân ngư vẽ, mà là tộc trưởng đại nhân. Quả nhiên, những ghi chép phía sau đã chứng thực cho suy nghĩ của cô, vì phía sau còn có những bức tranh của tiểu nhân ngư làm chủ bút, bức tranh gia đình ba người, cô gái bên cạnh ghi rõ “Hoạ tác đầu tiên của Vân Vân”.
Tác phẩm đầu tiên của tiểu nhân ngư đẹp hơn bút pháp mẫu giáo kia rất nhiều, rõ ràng cô bé được thừa hưởng thiên phú của mẹ. Nếu như thế, bức vẽ mẫu giáo đó là sản phẩm của ai, đến đây đã sáng tỏ rồi.
Tô Huỳnh không ngờ tộc trưởng đại nhân lạnh lùng như thế, lúc trước lại là một người nghịch ngợm như vậy, thứ ông vẽ ra còn không bằng con gái nữa, buồn cười quá đi mất.
Nhưng cười một hồi, Tô Huỳnh lại cảm thấy rất buồn. Khi quyển sổ ghi chép dày dặn này đã được lấp kín hết, khi sinh mệnh của người mình yêu đã đến hồi kết, những niềm vui và hạnh phúc từng có đã không cách nào chạm đến được nữa, vì một khi chạm vào sẽ cảm thấy đau khổ cùng cực. Có lẽ, đây là nguyên nhân tộc trưởng lựa chọn đưa con thuyền này cho họ.
Sinh mệnh của con người quá đỗi yếu ớt và ngắn ngủi, cho nên lúc còn có thể ở bên nhau, nhất định phải cố gắng yêu thương nhau nhiều hơn.
Được rồi, cô đã tha thứ cho Hoa.
“Bùm.”
Âm thanh vật nặng tiếp đất làm Tô Huỳnh giật mình một cái, cô quay đầu nhìn, trông thấy trên boong tàu xuất hiện một vỏ sò khổng lồ đang khi khép khi mở. Hoa- cả thân người đầy * (*) bò lên boong tàu, nằm sấp trên vỏ sò lớn tươi cười lấy lòng, “Huỳnh, em xem! Anh vớt từ dưới đáy biển lên đấy!”
(*)(*): Raw đã là dấu * rồi ý mọi người. Có lẽ là từ gì đó bị Tấn Giang kiểm duyệt.