Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 41

Chim ngốc dị thế 16

Editor: Meounonna

Chương 41: Trong vỏ sò lớn có gì?

 

“Một vỏ sò lớn thế vầy á?” Tô Huỳnh đi qua đó, giơ tay sờ lên trên vò sò, hơi hiếu kỳ, “Bên trong đây có gì vậy anh?” Không phải có ngọc trai đấy chứ?

Hoa thấy Tô Huỳnh có hứng thú với thứ này, hớn hở giơ vuốt ra, đầu vuốt nhọn hoắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, “Bẻ nó ra nhìn là biết ngay í mà!”

Nói xong anh đút móng vuốt vô, tiến vào chỗ vỏ sò đang khi khép khi mở, muốn tách ra một khe hở. Một vỏ sò to như thế, thông thường mà nói, lúc nó đang khép chặt rất khó banh ra, nhưng mà điều này không làm khó được Hoa, vì bây giờ dù trông anh giống một người đàn ông hơi cao lớn một chút, nhưng thực tế lại là một con cá siêu lớn có cơ thể dài mấy chục mét, sức lực đương nhiên là mạnh rồi.

Cho nên Tô Huỳnh cứ thế nhìn cơ bắp trên cánh tay Hoa gồ lên , sau đó anh dùng lực “hưm” nhẹ một tiếng, “bụp” một cái tách vỏ sò ấy ra, lộ ra——

Một người đàn ông tr*n tr**.

Bên trong vò sò khổng lồ có một người đàn ông- với phần thân trên giống người, phần th*n d*** là rất nhiều chi (xúc tu) của bạch tuộc- đang ngủ, một đầu tóc xoăn dày dặn, màu xanh lá sẫm phủ trên lưng. Hình như lúc trước hắn đang ngủ, bị tiếng động đột ngột đánh thức, chậm rãi mở hai mắt ra, lười nhác ngáp một cái.

Vừa nhìn thấy Tô Huỳnh, đôi mắt của hắn cong lên, đôi mắt hệt như một cái móc nhỏ, giọng nói trầm thấp hơi khàn bảo: “Giống cái xinh đẹp…”

Còn chưa nói dứt lời, hắn đã bị Hoa tóm lấy cần cổ nhấc lên. Hoa cười kéo những chiếc xúc tu của bạch tuộc nam nói với Tô Huỳnh: “Buổi tối tụi mình ăn cái này ha em.”

Tô Huỳnh: “…” Cái tên này có thể biến thành bán nhân (nửa người) giống như anh đấy, chắc không phải là những chủng tộc khác chứ, như vậy thì sao mà ăn được.

Bạch tuộc nam cười khúc khích, đôi mắt nửa híp liếc Hoa một cái, “Cùng là hải tộc, nếu như ngươi thật sự ăn ta, thì tộc của các ngươi sẽ gặp phiền toái đấy.”

Hoa bóp cổ hắn, nụ cười vẫn vô tội như cũ, “Cũng đúng, nhìn ngươi cũng chả ngon miệng, vậy thì ta sẽ xé ngươi thành vụn nhỏ để đút cho mấy con cá ăn tạp ở đáy biển, dọn dẹp sạch sẽ một chút thì sẽ không bị phát hiện.”

Bạch tuộc nam trừng lớn đôi mắt, “Là ngươi vớt ta lên đây trước, quấy rầy ta nghỉ ngơi mà, bây giờ một lời không hợp thì muốn giết người, có phải ngươi vô lý quá đỗi rồi không hả.”

Tô Huỳnh: Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Hoa cười to hai tiếng, đúng lý hợp tình vô cùng khí thế, “Ta ở vùng biển này trưởng thành đến tầm này, đã có lúc nào ta không vô lý đâu.”

Bạch tuộc nam nghe thấy lời này liền cẩn thận liếc nhìn anh một cái, sau đó hít ngược lại một hơi, “Chắc ngươi không phải là tên “Hoa” đó chứ?”

Hoa không đáp, để lộ ra hàm răng trắng dày đặc cười với hắn ta. Bạch tuộc nam rùng mình một cái, bày ra vẻ cam chịu khổ nhục ‘Sao mà xui xẻo thế này.’ Đột nhiên mắt hắn chuyển động nhìn thấy biểu tình của Tô Huỳnh bên cạnh, nguyên con bạch tuộc nằm ườn xuống, ỉu xìu nói với Hoa: “Trước mặt giống cái làm chuyện này, sẽ doạ sợ người ta đó, dù sao ta cũng không phải thức ăn, mà cùng là “người” như ngươi. Nếu ngươi không quan tâm mình sẽ doạ cho giống cái sợ, thì cứ giết ta đi.”

Hoa quay đầu nhìn Tô Huỳnh, Tô Huỳnh sờ trán, có cảm giác hổ thẹn khi nhìn thấy đứa con đầu gấu của mình làm chuyện xấu, “Người ta có làm gì anh đâu, thả người ta đi anh.”

Bạch tuộc nam nghe vậy, lập tức mỉm cười nói: “Vẫn là giống cái đáng yêu tốt bụng nhất!” Hắn nhanh miệng nói xong liền cảm thấy lực đạo trên cổ tăng thêm, trong bụng không kiềm được thầm than khổ. Cổ của hắn sắp bị túm đứt rồi, sức lực này có thể làm cho hắn cảm thấy nghẹt thở, quả nhiên không hổ danh là bá vương không ai dám đụng ở Bắc Hải.

Tô Huỳnh thấy dáng vẻ không cam lòng của Hoa, đi lên trước vỗ vai anh một cái, “Được rồi, thả người ta về đi, tộc trưởng đã nói rồi đấy, anh không được tuỳ tiện đi khắp nơi đánh nhau nữa.”

Hoa không cười nữa, xụ mặt nhét mạnh bạch tuộc nam đang tươi cười vào trong vỏ sò, khép vỏ lại một cái “bụp”, sau đó cái đuôi phủi bay vỏ sò một cái. Đúng thật là bay đấy, vượt qua boong tàu còn bay lên một đoạn khoảng cách nữa, rớt xuống mặt biển ở phía xa xa, rất nhiều hoa nước bắn lên tung toé, có thể thấy anh quăng mạnh bao nhiêu.

Tô Huỳnh lau vệt nước bắn trên mặt, cúi đầu nhìn, Hoa ngã người trên đất, nằm ườn ra, mặt vùi xuống đất, không nhúc nhích.

Tô Huỳnh: Ờ, dỗi rồi đang phát cáu.

Đi vòng quanh Hoa hai vòng, đợi khoảng 3 phút. Hoa vẫn không động đậy, lần này giận hơi lâu à nha. Tô Huỳnh quỳ xuống, vén tóc đang che mặt Hoa ra, cúi đầu ghé vào hôn vài cái lên má anh, lúc hôn xong định ngẩng đầu, một đôi tay ở sau đầu cô đè xuống, kéo cô ngã lên thân của người cá.

Hoa kéo cô lăn trên đất hai vòng, tiếp theo lại gặm môi cô một lát, trên mặt còn mang theo chút ấm ức.

Tô Huỳnh để anh hôn cho đủ mới ngồi dậy hỏi, “Sao anh giận ghê vậy, vốn dĩ là tụi mình không đúng mà.”

Hoa hừ một tiếng, ấy vậy mà vẻ mặt anh có hơi rét lạnh bức bách, “Cái thứ đó nhìn trúng em, hắn sẽ giành em với anh đó!”

Tô Huỳnh: “Em nào có sức quyến rũ lớn như vậy, người ta nhìn em một cái là thích em rồi à? Anh đang ghen lung tung thì có.”

Hoa chặn ngang ôm lấy cô: “Không phải, cái tên đó lúc nãy khi nhìn em, định phun sương mù vào em, nếu như em mà đến gần thêm xíu nữa sẽ bị hắn ta làm cho mê mẩn đến ngất xỉu.” Nếu như không phải như thế, anh mới lười để ý đến cái thứ không có xương kia.

“Hơn nữa màu sắc của em đẹp mắt như thế, anh còn thích nữa là, những người khác chắc chắn sẽ càng thích hơn.”

Tô Huỳnh: “Màu sắc của em?” Cô khó hiểu sờ đầu mình vài cái, “Không phải là màu đen hả?”

Hoa lắc đầu, “Không phải, màu sắc của em có nhiều lắm lắm luôn í, mấy người khác chỉ có một màu thôi, còn em thì có nhiều màu. Lúc tức giận thì là màu đỏ, lúc vui thì màu da cam, lúc buồn là màu lam sẫm, lúc em cảm thấy thoải mái là màu vàng non…”

Tô Huỳnh: Xem ra mắt của Hoa, bệnh cũng nặng lắm nha. Hơn nữa hoá ra trong mắt Hoa ngốc, cô là một bảng màu đầy sắc thái à? Nhưng mà anh nhìn ở đâu ra vậy?

“Dù sao thì em cũng là người xinh đẹp nhất! Người khác nhìn thấy chắn chắn đều sẽ thích em, chắn chắn sẽ muốn tranh giành với anh!” Hoa buồn bực vỗ mạnh boong tàu bằng đuôi của mình.

Tô Huỳnh vỗ đuôi anh một cái, “Đừng có đập mạnh như vậy, đập vỡ thuyền rồi thì sao! Còn nữa, suy nghĩ này của anh là do anh thích em nên thấy em cái gì cũng tốt thôi, người khác sẽ không cảm thấy như vậy đâu.”

Hoa lẩm bẩm trong miệng một tiếng, không nói chuyện nữa.

Tô Huỳnh nựng mặt anh hỏi, “Người lúc nãy nói tụi anh đều là hải tộc? Trừ tộc nhân của các anh ra, trong vùng biển rộng lớn này còn có những chủng tộc khác nữa hả anh?”

Hoa: “Có rất nhiều, tộc của tụi anh sống ở Bắc Hải, tộc của cái thứ kia thường sống ở Nam Hải, mỗi hải vực đều có không ít người ở các chủng tộc khác nhau sinh sống. Ngoài hải tộc sống ở trong biển, còn có thiên tộc sống ở trên mây nữa, nghe nói rất lâu về trước, tất cả chúng anh đều là cùng một tộc, sau đó dần dần chia thành thiên tộc và hải tộc, bề ngoài cũng không giống nhau mấy nữa.”

“Thiên tộc trên mây không thường xuống đây, hải tộc trong biển cũng sẽ không thường bắt gặp, ngoài một đám những tên nguy hiểm ở Biển Đá Ngầm bên kia ra, những hải tộc khác thông thường rất hiếm khi giết hại đồng tộc.”

Hoa giải thích sơ qua một chút, sau đó đi đến gặm ngón tay của Tô Huỳnh, ánh mắt trông mong nói: “Tụi mình vào trong nước chơi đi em, anh có thể dạy em bơi lội.”

Tô Huỳnh: “Xí, lần nào cũng nói chỉ em bơi, cuối cùng thì anh đã làm cái gì hả?!”

Tuy nói thì nói như thế, cuối cùng Tô Huỳnh vẫn bị Hoa nài nỉ kéo xuống nước, con cá này vẫn còn canh cánh trong lòng với cái vỏ sò lúc nãy, mang theo Tô Huỳnh đi nhặt rất nhiều vỏ sò nhỏ đem về thuyền, bữa trưa là món sò tươi nướng.

Trên thuyền có một nhà bếp, Tô Huỳnh rất thích nó, cô là một người thích nghiên cứu làm các món ăn ngon, tuy nguyên liệu nấu ăn có hạn, nhưng vẫn có thể biển đổi đa dạng làm ra các món ngon mỹ vị, lần nào cũng có thể làm Hoa ngốc thèm đến nổi lúc lắc đuôi cá.

Vùng biển này rất kỳ lạ, tuy gọi là biển, nhưng không phải ở đâu cũng lưu động những dòng nước biển mặn chát, nếu như dưới đáy biển có một vùng toàn là cây to màu lam đang sinh trưởng, vậy thì vùng nước ở gần đó chính là nước ngọt, nước ngọt và nước mặn tương dung hoà bình ở cùng một nơi, ngay cả độ nông sâu cũng khác nhau, dưới đáy biển là một vùng lục địa rộng lớn kì lạ khác.

Vì Tô Huỳnh cần nước ngọt, chỗ mà họ dừng chân, đều là những nơi gần vùng nước ngọt. Phạm vi của loại hải vực nước ngọt này thường rất nhỏ, nhưng chúng rải rác ở nhiều nơi, ưu điểm lớn nhất là ở gần đấy không có các loại cá dữ.

Đương nhiên, chỉ cần có Hoa ở đây, mùi của anh toả ra trong nước biển, những loại cá dữ và các hải tộc khác sẽ không tiếp cận chỗ này.

Hải tộc chú trọng lãnh địa, dừng lại ở một nơi nào đó lâu, để lại mùi vị ở đó, có người tuỳ tiện xông vào, thì sẽ bị trục xuất. Trong một vùng lãnh địa thuộc về Hoa, hễ là loài cá ăn thịt nào hung dữ một chút, đều đã bị Hoa đuổi đi cả rồi, các động vật thuỷ sinh nguy hiểm khác, cũng bị anh đuổi đi luôn, cứ như thế, nơi đây liền biến thành nơi dừng chân của rất nhiều loài cá nhỏ, Tô Huỳnh ngồi trên thuyền thường có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ với quy mô lớn tung tăng bơi qua bơi lại trong nước, có nhiều lúc số lượng cá quá nhiều, còn đẩy chiếc thuyền đang đứng im chuyển động về phía trước.

Nếu như bị đẩy đi quá xa, Hoa sẽ nhảy xuống dưới, đẩy thuyền về lại chỗ cũ lần nữa.

Cá lớn hung dữ sợ Hoa, nhưng những con cá nhỏ ngược lại chẳng sợ anh, Hoa vừa xuống nước, bên cạnh sẽ có một đàn cá nhỏ bao quanh, mỗi lần Tô Huỳnh nhìn thấy đều buồn cười. Có lần anh quay lại trên thuyền, Tô Huỳnh còn lấy ra được một con cá nhỏ màu bạc từ trong tóc anh, Hoa giơ tay ném vào trong nước, con cá nhỏ kia vẫn còn sống, vung vẫy đuôi cá bơi nhanh đi.

Vào buổi tối, Tô Huỳnh nằm trên boong tàu, bầu trời nơi này không có sao sáng, chỉ có một mặt trăng màu lam tròn vành vạnh, trông rất to.

“Hoa, anh lớn lên ở chỗ này, vậy nhà khi trước của anh ở đâu?”

“Hở?” Hoa được cô gãi đầu thoải mái đến mức mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, híp mắt nói: “Hồi trước anh không có nhà, tộc trưởng nhặt anh về từ núi hài cốt, dạy anh cách kiếm ăn, sau đó thì anh rời đi, sống cùng những người trong tộc một khoảng thời gian, họ đều không thích anh, thế là anh bắt đầu một mình rong ruổi đi khắp nơi, chạy đến khắp các hải vực.”

Nói đến chỗ này Hoa đã tỉnh táo lại, anh cọ cọ đầu mình vào Tô Huỳnh nói: “Anh đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ ở vùng biển này, biết được rất nhiều điều thú vị ở nơi này, chiêm ngưỡng được rất nhiều phong cảnh xinh đẹp, lúc ban đầu anh cảm thấy rất mới lạ, nhưng dần dần anh lại cảm thấy tẻ nhạt, nên anh bèn ở lại Bắc Hải, không đi đến chỗ khác nữa. Nhưng Bắc Hải cũng lớn lắm, mỗi ngày anh đều đi đến những nơi khác nhau, không dừng lại cố định ở bất cứ nơi nào hết.”

Tô Huỳnh có chút không thể tưởng tượng nổi, vẫn luôn cô độc rong ruổi trong biển lớn rộng mênh mông, không có một nơi ở cố định nào?

“Anh thích những đồ vật nhiều màu sắc như thế, chắc anh đã sưu tập được rất nhiều nhỉ, anh đặt ở nơi nào vậy?” Tô Huỳnh hỏi.

Hoa bật cười, “Nơi nào cũng có, anh tìm được đồ ưng ý ở chỗ nào, đợi đến khi phải rời đi, thì tìm một chỗ giấu nó đi, lần sau nếu đến đó lần nữa thì đi kiếm nó ra thôi.”

Tô Huỳnh: “Nếu như đã thích, vậy sao anh không mang theo bên người?”

Hoa: “Cái anh thích nhất anh đã mang theo bên cạnh rồi!”

Tô Huỳnh: “Hửm? Thứ gì vậy? Để em xem xem.”

Hoa kêu “chíp” hai tiếng trên mặt cô, cười hì hì mà không lên tiếng, Tô Huỳnh chợt hiểu ra, ho khan một tiếng.

Qua một hồi, Tô Huỳnh vỗ “bụp” một cái phủi đi cái tay lông đang sờ bụng mình.

“Hoa, chúng ta đi lại một lần những nơi anh từng đi qua nhé, những đồ vật anh thích đã cất ở đâu, chúng ta sẽ tìm về, bây giờ có thể đặt trên thuyền nè.” Tô Huỳnh xoay mặt qua, ôm lấy eo Hoa.

Mắt của Hoa sáng long lanh, hô to một tiếng “Ừm”.

Con thuyền đã mắc cạn rất nhiều năm này, một lần nữa căng buồm đón gió di chuyển trên biển lớn mênh mông. Nhưng tuy nói là căng buồm di chuyển, thật ra con thuyền này không có cánh buồm, nếu muốn nó tự thân di chuyển là điều hoàn toàn bất khả thi, chỉ có thể dựa vào cá lớn đẩy thuyền.

Hoa biến thành cá lớn dài mấy chục mét, thử dùng miệng cá đẩy thuyền một lát, suýt chút nữa đẩy lật thuyền luôn, anh dứt khoát lặn xuống đáy thuyền, đội cả thuyền lên lưng của mình. So với lưng của anh, con thuyền nhỏ bé vô cùng.

Tô Huỳnh bước xuống từ trên thuyền, giẫm chân trần lên lưng cá lớn, đi đến đầu của cá lớn, ngồi trên miệng cá. Nhìn về phía sau chính là đôi mắt lớn sáng ngời của anh, lúc nhìn chăm chú người nào đó có cảm giác như cả người bị xuyên thủng.

Ngày hôm nay thời tiết trong lành, gió biển thổi miên man, nhưng không phải ngày nào trên biển cũng có thời tiết đẹp thế này, lúc thời tiết chuyển biến dữ dội ác liệt, Tô Huỳnh sẽ ở trong khoang thuyền, còn Hoa sẽ biến thành cá lớn, nổi phân nửa thân cá lên mặt nước, che chở phía trước cho con thuyền hệt như những dãy núi trải dài, che chắn tất cả cuồng phong ác liệt.

Con thuyền căng buồm đón gió di chuyển hai tháng trời trên mặt nước, hai người cùng nhau đi đi dừng dừng, đã đến rất nhiều nơi lúc trước Hoa cất giấu đồ đạc, như những gì khi trước Tô Huỳnh đã nghĩ, Hoa tìm tất cả đồ vật lúc trước mình đã giấu ra đặt lên trên thuyền, cả một mảng sắc màu chói mù mắt, làm người ta nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt.

Hai tháng sau, họ đã đi ra khỏi phạm vi Bắc Hải.

Bình Luận (0)
Comment