Chim ngốc dị thế 17
Editor: Meounonna
Chương 42: Thanh niên xã hội đen- Cá lớn Hoa
“Bầu trời ở đằng kia đen quá, có phải sắp có bão không anh?” Tô Huỳnh gom quần áo đang treo ở ngoài vào, nhìn về phía bầu trời đen kịt đằng xa.
Gió biển hôm nay hơi lớn, thuyền của họ xuôi theo hải lưu đi đến nơi này.
“Không phải, bên đó là Hải Vực Đá Ngầm, được bao phủ bởi những tảng đá ngầm cực lớn, ở vùng đó thường có hiện tượng giông gió không ngừng, mưa lớn không ngớt. Nơi chúng ta đang ở hiện tại, mưa gió sẽ không đến đây đâu.” Hoa đang chơi quả bóng bảy màu Tô Huỳnh làm cho anh, không ngẩng đầu nói: “Chúng ta không đến gần nơi đó, bên đó có một đám những tên nguy hiểm.”
Tô Huỳnh nhớ lại hình như Hoa đã từng nói về việc này với mình, bèn hỏi: “Ở bên đó là nơi ở của một chủng tộc rất hung ác hả anh?”
Dường như Hoa không muốn nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản bảo: “Không phải là một chủng tộc, những kẻ đó đều là những tội nhân bị vứt bỏ, vô cùng hung ác và tàn bạo, nhưng bọn chúng thường sẽ không ra ngoài, chúng ta tránh khỏi nơi đó là được.”
“Dạ.” Tô Huỳnh gật đầu, cất quần áo xong, xắn ống tay đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Trong bếp có không ít nguyên liệu nấu ăn, trên đường đi đến nơi đây, Hoa thường dẫn cô lặn xuống đáy biển vớt vài thứ đồ lên, trong đó Tô Huỳnh tìm được không ít món có thể làm gia vị, đồ ăn làm ra càng ngày càng thơm ngon.
Lục tìm trong đống nguyên liệu nấu ăn, Tô Huỳnh chọn được hai thứ, múc nước rửa sạch. Đột nhiên đằng sau có một cái đầu to dán lên lưng cô, mái tóc lông lá mềm mềm cọ ngứa cổ cô, Tô Huỳnh không nhịn được giơ tay đẩy vài cái, “Em đang nấu cơm, đừng có nghịch.”
“Quìn Quìn—- Anh muốn ăn cá đen nhỏ rán bơ~”
“Không làm.” Tô Huỳnh cười.
Hoa mở miệng gặm cổ cô, Tô Huỳnh thụt nhẹ cùi chỏ vào eo anh, véo mũi anh, giải cứu cổ mình từ miệng anh ra, “Được được được, làm làm làm, trên thuyền hết cá đen nhỏ rồi, anh đi xuống vớt một ít lên đi, sẵn tiện bắt thêm con lớn nữa nhé, em muốn ướp muối.”
Hoa hừ một tiếng trong mũi, vẫn quấn lấy cô không buông, Tô Huỳnh rửa đồ ăn xong cũng chưa thấy anh buông tay, cọ tới cọ lui dính cô cứng ngắt.
“Anh có còn muốn ăn không hửm?”
“Ăn!”
“Vậy sao còn không đi nhanh đi!”
Lúc này Hoa mới buông tay, nhảy xuống nước. Tô Huỳnh cảm thấy cơ thể hơi lung lay, nhìn ra bên ngoài phát hiện thuyền của họ càng ngày càng cách xa bầu trời u ám phía bên kia, cô đi ra ngoài, hai tay ướt nhẹp nhoài lên trên lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy Hoa đang đẩy thuyền.
“Anh làm gì vậy?”
Hoa: “Chúng ta đổi hướng đi, cách bên kia xa một chút.”
Tô Huỳnh nhún vai, trông thấy bầu trời đen kịt đằng xa dần dần cách xa mình, biến mất không còn chút tăm hơi. Hoa đẩy thuyền đến đây, mới lặn xuống nước tìm thức ăn. Gia vị đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Huỳnh không còn việc để làm nữa, thư thả nằm trên ghế đợi thức ăn đem về.
Qua một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước, ngồi dậy vươn vai một cái, thuận miệng hỏi: “Anh về nhanh thế.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tô Huỳnh quay đầu, đối diện không phải là gương mặt tươi cười của Hoa, là một gương mặt xa lạ, mang theo ác ý.
Hải tộc xa lạ cô chưa từng gặp này có thân trên là hình dáng của nhân loại, đầu bóng loáng nổi đầy các đường vân kỳ lạ, th*n d*** là đuôi rắn dài thòng, trườn dài một đường tới trong nước. Tô Huỳnh cảnh giác lui về sau một bước, lập tức muốn hô to gọi Hoa quay về, nhưng hải tộc xa lạ không mời tự đến kia chợt toét miệng cười, Tô Huỳnh liền cảm thấy đầu óc choáng váng, không nói được lời nào đã ngã xuống đất ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, cô cảm thấy mình bị một chiếc đuôi dài lạnh lẽo trói chặt chân, không chút tiếng động kéo xuống dưới nước.
Ý thức mơ mơ màng màng, Tô Huỳnh không nói nên lời cũng không có cách nào giãy giụa, ở trong nước lâu, cô cảm thấy bản thân phảng phất như sắp nghẹt thở, nỗi thống khố không thể hô hấp làm cô hoàn toàn ngất lịm đi.
“Ê, Đại Xà (Rắn Lớn) có phải ngươi ngốc không! Cái thứ này suýt chút nữa bị ngươi làm cho chết đó, nếu cô ta chết rồi, Hoa còn có thể tới đây sao!”
“Sao ta biết được loại chủng tộc này lại vô tích sự như vậy chứ, ở trong nước có một chút mà sắp chết tới nơi, ngươi còn có mặt mũi nói ta à, sao người không tự đi, mà bắt ta đi?”
“Ta đi? Cả người ta toàn là độc, đụng vào cô ta một cái thì làm cô ta chết nhanh hơn thì có! Cái đuôi rách của ngươi chuyện khác thì vô dụng, chỉ có thể trói người là được việc thôi.”
“Được rồi? Ta nói hai ngươi đừng có cãi nhau nữa được không vậy! Thật là, sao Hoa lại tìm một giống cái yếu ớt như thế chứ? Ta đúng thật là không thể hiểu nổi.”
“Hừ, có gì đâu mà không hiểu, từ khi Hoa rời khỏi nơi này của chúng ta, thì càng ngày càng trở nên vô dụng, theo ta thấy bây giờ hắn chỉ là một tên ăn hại, yếu đến mức chỉ cần một cái chân của lão tử cũng có thể đè chết hắn.”
“Mực (Mực Ống) à, ngươi đừng có ở đó mà khoác lác nữa, năm ấy cái đứa mém chút bị Hoa cắn thành bã là ai hả, cười chết mất.”
“Sứa, ngươi muốn bị đánh phải không?!”
“Ngon nhào vô, ngươi dám đụng ta một cái không! Độc chết ngươi!”
Tô Huỳnh tỉnh dậy trong tiếng cãi nhau ồn ào, phản ứng đầu tiên của cô là toàn thân đau đớn, đặc biệt là cổ họng và đầu, không nhịn được nằm sấp ở đó thấp giọng ho một hồi.
“Chà! Cô ta tỉnh rồi kìa.”
Tô Huỳnh còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị một cọng gì đó mềm mềm kéo lấy cổ tay. Thứ đó tuy rất mềm, nhưng lúc tiếp xúc tới tay cô, Tô Huỳnh lập tức cảm thấy chỗ ấy bắt đầu đau rát nóng xót, cứ như là bị đốt vậy. Cảm giác đau đớn này làm cô hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn rõ tình cảnh trước mắt.
Đây là một cái hang nham thạch trống rỗng, cực kỳ tối tăm, chỉ có vài tia sáng rơi rớt từ trên đỉnh đầu, miễn cưỡng có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ở nơi không xa lắm là gợn sóng lấp lánh, cô còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào trong đá ngầm. Mà trước mắt cô, đang kéo cổ tay cô, kẻ đang kéo cả nửa người cô dậy, có lẽ là một giống cái.
Giống cái này vô cùng xinh đẹp, cô ta có một gương mặt tinh xảo, tóc màu hồng phấn, trên thân được bao phủ bởi một thứ mềm mại hệt như miếng voan mỏng. Cô ta không có hai tay, vị trí hai bên vai đều là lớp voan mỏng mềm mượt, th*n d*** cũng không có hai chân, trong thân thể nửa trong suốt hệt như làn váy bồng bềnh kia, có vô số xúc tu loé lên màu hồng nhạt và ánh huỳnh quang, thứ đang trói cổ tay Tô Huỳnh, chính là loại xúc tu này.
Tô Huỳnh hít một ngụm khí lạnh, chịu đựng cảm giác đau đớn trên cổ tay. Trong lòng cô thầm suy đoán, giống cái trên mặt lộ vẻ bất thiện nhìn chằm chằm cô, chắc là giống với loài sứa trong nhận thức của bản thân.
Vội liếc mắt nhìn lên đằng trước, kẻ có phần th*n d*** là rắn bắt cô đến đây cũng có mặt, hắn cuộn người trên một cột đá nhìn chằm chằm cô, hắn ta có lẽ là rắn biển?
Ngoài ra, còn có một tên hơi giống với bạch tuộc nam lúc trước, phần th*n d*** cũng có rất nhiều xúc tu, có điều xúc tu của tên này ngắn hơn rất nhiều, nhòn nhọn trông giống mực ống hơn. Hắn ta ôm ngực đi lại bằng xúc tu dưới thân, đến gần Tô Huỳnh, vẻ mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Kẻ cuối cùng trong động nham thạch, là một nhân ngư giống với Hoa, nhưng người cá này có hơi kỳ lạ, hình như đuôi của hắn ta bị chẻ ra chia làm hai phần, từ lồng ngực đến nửa khuôn mặt được bao phủ bởi lớp vảy giống như trên đuôi, trông rất dị dạng.
Tô Huỳnh: Bốn vị trước mặt đây, tản ra hơi thở của kẻ ác nồng nặc.
Bọn họ cố tình bắt cô đến đây, chắc là không phải để ăn, nếu như trong lúc nửa mê cô không nghe nhầm, hình như loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang bàn về Hoa, cho nên bốn tên hải tộc này quen biết Hoa. Dựa theo tính nết hư đốn của Hoa, Tô Huỳnh rất có căn cứ để tin tưởng, mấy người này tới đây để tính sổ.
Kẻ thù tìm đến tận cửa, còn người đông thế mạnh nữa, tên nào tên nấy ánh mắt đều rất đáng sợ, Tô Huỳnh thầm nghĩ bụng, chẳng lẽ cô sẽ phải chết lần nữa sao?
“Ê, tay cô không đau à?” Cô ả Sứa nhếch khoé miệng, cười ngọt ngào.
Tô Huỳnh cắn răng chịu đựng đau đớn trên tay, ngay cả những chỗ khó chịu khác trên người cũng tạm thời bị che lấp mất. Thấy Tô Huỳnh không trả lời, cô ả Sứa ác ý cười một cái, lại quấn thêm bốn xúc tu lên tay cô. Đau đớn tăng thêm trong chớp mắt làm Tô Huỳnh không cầm được thấp giọng kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh trên trán cũng túa ra theo.
Nghe thấy cô cuối cùng cũng lên tiếng, cô ả Sứa cười lạnh một tiếng, “Tôi còn tưởng cô không biết đau chứ, có muốn tôi cột toàn thân cô không hả? Để vậy một lát toàn thân cô sẽ giống như cái tay này nè sưng phồng đỏ tấy lên—- À, mà khoan, trước lúc đó, cô đã bị độc chết rồi.”
“Sứa, được rồi, đừng có làm người ta chết thật đó.” Nhân ngư giống đực có đuôi cá chẻ đôi mở miệng nói.
Cô ả Sứa nghe vậy mới ném Tô Huỳnh ra, váy sứa xinh đẹp phấp phới một hồi, cô ả khinh thường bễ nghễ ngước đầu liếc nhìn cô, “Cái đồ yếu ớt thế này, vì sao Hoa lại thích chứ, đúng là không hiểu nổi.”
Tô Huỳnh nắm lấy cánh tay sưng đỏ của mình hít sâu, đột nhiên nghe thấy lời này, nhạy bén cảm nhận được một sự kỳ lạ trong câu nói này. Lấy thân phận một cô gái mà nói, hình như cô cảm nhận được sự tồn tại của tình địch.
“Nói không chừng Hoa thích cái loại mềm mại yếu ớt thế này đấy, Sứa, ngươi hết hi vọng đi, hồi trước Hoa đã không nhìn trúng ngươi, bây giờ ngươi mong ngóng hắn quay về, ha ha ha, về rồi thì hắn có thể nhìn trúng người sao?” Mực ống nam quái gở mở miệng nói.
Tô Huỳnh: … Đúng thật kìa.
Sứa vừa nghe thấy thế, thẹn quá hoá giận, vung vẩy vô số xúc tu lao tới, hai kẻ cùng là quái vật xúc tu một lời không hợp cứ như thế bắt đầu đánh nhau.
Tô Huỳnh: Dường như tình hình không giống với lúc trước mình nghĩ lắm, hình như bọn họ không phải tìm Hoa để tính sổ? Hai tên quái vật xúc tu này không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau nữa, cái con rắn lớn bắt mình tới đây trông vẻ cũng không dễ nói chuyện lắm.
Cuối cùng ánh mắt của Tô Huỳnh dừng lại trên thân của người cá dị dạng với cái đuôi bị xẻ đôi, thử thăm dò mở miệng hỏi: “Các ngươi, có xích mích gì với Hoa à?”
Nhân ngư đó thờ ơ liếc cô một cái, chẳng có chút ý định mở miệng nói chuyện nào, ngược lại con rắn lớn cuộn trên cột đá trả lời, “Hoa đã từng là đồng bọn của bọn ta, có điều lúc trước hắn đã rời khỏi bọn ta, còn tránh bọn ta không chịu quay lại. Bây giờ có cô ở đây, hắn ta sẽ đồng ý quay lại đây. Nếu như hắn ta không chịu quay lại, bọn ta sẽ ăn thịt cô, he he he~”
Nói đến ăn, đột nhiên Tô Huỳnh cảm thấy bụng mình đói tới mức đau đớn. Lấy bàn tay còn lành lặn đè lên bụng, cô lại hỏi: “Đây là Hải Vực Đá Ngầm?”
“Ờ, cô biết à, Hoa từng nói với cô sao?” Nhân ngư lần này đã mở miệng.
Nói sự thật chắc chắn sẽ bị giết, Tô Huỳnh sắp xếp lại câu từ, còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào, liền nghe thấy tiếng rống to kh*ng b*, xuyên qua những khe hở trong thạch động truyền vào, âm thanh đó vừa giống sóng thần nặng nề, vừa hệt như tiếng sấm vang dội.
Người cá có đuôi xẻ làm đôi dựng thẳng lỗ tai, đột nhiên “ha” một tiếng, “Đến rất nhanh đấy chứ.” Nói xong hắn đi tới bên chỗ nước biển, hô to: “Cá Đuối, Hoa đã tới đâu rồi?”
Mặt nước đột nhiên nổi lên từng đợt bong bóng, ngay sau đó từ trong ấy nổi lên một bóng đen to lớn, bóng đen đó có hình dạng giống như cá đuối, trên lưng to rộng giống như mặt quạt, là gương mặt nhân loại đang nhắm mắt. Cho dù gương mặt này đẹp đến cỡ nào, kết hợp với toàn thân, cũng trông hết sức kỳ dị.
Yêu ma quỷ quái sống ở Biển Đá Ngầm trong căn phòng này, là đồng bọn khi trước của Hoa? Không biết vì sao, nghĩ đến dáng vẻ bảy màu khác biệt với mọi người của Hoa, trộn lẫn trong đám người này, lại không hề có chút cảm giác không hài hoà nào.
Phát hiện bạn trai mình từng tham gia tổ chức xã hội đen là trải nghiệm như thế nào, bây giờ Tô Huỳnh biết rồi.
Mắt đang nhắm của Cá Đuối đột nhiên mở ra, trả lời câu hỏi của người cá một cách cứng nhắc, “Ở bên ngoài động.”