Chim ngốc dị thế 20
Editor: Meounonna
Chương 45: Hoa và Trứng Cút
Hoa đã đem về Lông Vũ Sinh Mệnh, và cả vết thương càng thêm nghiêm trọng trên thân mình. Nhìn rất đáng sợ, thật ra đối với tộc nhân ngư da dày thịt béo, năng lực hồi phục kinh người mà nói, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì. Tộc trưởng nhìn thấy bộ dạng này của anh, bèn quét đuôi cá quăng anh sang một bên chờ đợi, sau đó sử dụng chiếc Lông Vũ Sinh Mệnh đó trên người Tô Huỳnh.
Lông Vũ Sinh Mệnh trị tất cả thương tích trên người Tô Huỳnh, giúp cô dần hồi phục lại. Chỉ là nếu muốn tỉnh lại, cần phải có thêm thời gian vài ngày, dẫu sao lực lượng của đứa nhỏ trong bụng cô đã bị tổn hao đi rất nhiều, muốn chào đời thì còn cần cơ thể mẹ uẩn dưỡng, nên cần tiếp tục ở lại nơi này.
Vốn dĩ nơi này không được để tộc nhân ở lại quá lâu, nhất là nơi uẩn dưỡng trứng, cấm giống đực ở lại lâu. Nhưng khi thấy Hoa nhìn Tô Huỳnh không chớp mắt, đôi mắt trông mong không nỡ rời đi, tộc trưởng hiếm khi mắt nhắm mắt mở, để anh ở lại nơi này.
Năng lực hồi phục của hải tộc kinh người, Hoa còn đặc biệt hơn cả, thương tích nghiêm trọng như thế, nghỉ ngơi hai hôm là đã gần như khôi phục hoàn toàn, tộc trưởng cứ nghĩ anh sẽ ở đó mãi đến khi Tô Huỳnh tỉnh lại mới thôi, nhưng hai ngày sau, Tô Huỳnh vẫn chưa tỉnh, tộc trưởng đã thấy anh rời đi rồi. Anh muốn đi làm gì, tộc trưởng có thể đoán được, chắc chắn là đi kiếm đám hải tộc ở Hải Vực Đá Ngầm đó tính sổ rồi.
Tộc của họ đa phần tính tình hiền hoà, Hoa là một dị loại, tộc trưởng trước nay chưa từng thấy một tộc nhân nào có tính tình ác liệt hơn anh, tộc trưởng đã từng ngỡ rằng Hoa sẽ mãi như vậy không thay đổi, mãi đến lần này anh mang về một giống cái, lúc này tộc trưởng mới phát hiện anh đã trở nên dịu dàng rất nhiều.
Từ xa nhìn thân ảnh của Hoa biến mất ở mặt biển, cuối cùng tộc trưởng vẫn không đuổi theo. Bỏ đi, để nó đi vậy.
___
“Đau quá à! Đáng giận! Đáng giận! Cái tên Hoa đó thật sự muốn giết ta!” Trong rạn đá ngầm ẩm ướt, Sứa biển dựa vào một tảng đá lớn, khuôn mặt vặn vẹo kêu đau.
Mực Ống nam ở bên kia không ổn hơn cô ả bao nhiêu, nghe thấy ả nhắc tới Hoa, ánh mắt càng thêm thống hận, “Ta nói Hoa đã vứt bỏ thân phận đồng bọn với chúng ta từ lâu rồi, là cô và Đuôi chưa chết tâm, muốn hắn ta quay về, bây giờ thì sao? Với tính nết của hắn ta, lần này nếu hắn ta không chết, thì chúng ta phải chết đó!”
Sứa biển nhìn cơ thể tàn tật của mình cắn răng: “Còn không phải tại ngươi bảo Rắn Lớn giết giống cái của hắn sao, sớm hay muộn hắn ta sẽ đến tìm chúng ta, hay là dứt khoát trốn…”
“Trốn đi đâu hả, nếu Hoa đã muốn giết chúng ta, chúng ta có thể trốn đi đâu? Ta thấy tốt nhất chúng ta nên lên kế hoạch, chuẩn bị trước một bước, tìm thêm một vài người, tốt nhất là g**t ch*t tên Hoa ấy luôn!” Gã Mực Ống mặt mày u ám: “Cái tên đó lúc trước đã huênh hoang, người hắn đắc tội còn ít sao? Mấy tên bên ngoài Biển Đá Ngầm không cùng phe với chúng ta đó, đều chướng mắt với Hoa, lần này chúng ta đi tìm bọn chúng cùng nhau hợp tác, Hoa có lợi hại đến mấy, còn có thể đối phó nổi với tất cả chúng ta sao?”
Thấy Sứa biển không nói lời nào, Mực Ống nam nhìn về phía nhân ngư xẻ đuôi, “Đuôi, ngươi nghĩ thế nào, ngươi nói một câu đi!”
Thương tích trên người Đuôi đã khỏi từ lâu, sắc mặt cũng chả tốt đẹp gì, hắn dứt khoát hơn Sứa biển, trực tiếp nói: “Được, cứ làm theo lời ngươi nói. Nếu giống cái của Hoa chết thật, chắc hắn sẽ không tìm tới chúng ta nhanh như vậy đâu, bây giờ ngươi và Sứa cứ yên ổn dưỡng thương trước…”
Ngay vào lúc đó, dưới đáy nước nổi lên một gương mặt người, Cá Đuối lộ ra gương mặt đờ đẫn nói: “Hoa đến rồi.”
Rắn Lớn đang quấn trên đá chợp mắt giật mình kinh ngạc, “Sao Hoa đến nhanh thế?!”
Đuôi tặc lưỡi một cái, “Chắc chắn hắn đã tức điên lên rồi, Cá Đuối, ngươi đi tìm người, gọi mấy tên ở phía đông Biển Đá Ngầm qua đây.”
Cá Đuối lại nhắm mắt lặn xuống đáy biển.
Hoa đúng thật là đã giận điên người, thương tích của anh đã gần khỏi hết, liền không muốn chờ đợi một phút nào đi tới Biển Đá Ngầm, chuẩn bị xé xác cả đám lần trước chạy trốn kia, đặc biệt là con Rắn Lớn đã quăng Tô Huỳnh dưới đất. Đến bây giờ Tô Huỳnh đã không có việc gì, nhưng khi anh nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, vẫn còn cảm thấy vừa hãi hùng vừa kinh sợ, càng thêm phẫn nộ ngút trời.
Một câu thừa thãi anh cũng không thèm nói, sau khi đi đến Biển Đá Ngầm liền biến thành cá lớn nguyên hình, mở miệng hút vào vô số nước biển, lại phun toàn bộ vào trong thạch động đá ngầm, phần đầu dày nặng và đuôi cá không chút nể tình đập vỡ tất cả đá ngầm đang chắn trước mặt những tên khốn kiếp đó, hệt như cuồng phong và sóng thần quét qua, chỉ một lúc sau nguyên khu hải vực này đã bị Hoa khuấy động đến long trời lở đất.
Lần này không có Tô Huỳnh nằm trong tay bọn chúng, Hoa không có chút cố kỵ nào, thoả sức trút hết cơn giận dữ của mình.
Thương thế của gã Mực Ống và ả Sứa biển không hồi phục nhanh như vậy, bây giờ thấy Hoa đã tìm tới cửa, hoàn toàn không dám ra ngoài đối đầu với anh, nhưng mà không ra ngoài, nói không chừng sẽ bị đá ngầm đè chết, nhìn Đuôi và Rắn Lớn, cũng chẳng có ý định sẽ giúp đỡ bọn họ, chỉ đành đi theo Đuôi cùng nhau ra ngoài.
Đuôi hiểu rõ nếu lần này không g**t ch*t Hoa, người chết sẽ là bọn chúng, cho nên hắn cũng chả lưu tình, hắn ta cũng biến thành cá lớn đâm tới. Chỉ là nguyên hình cá lớn của hắn và cá lớn của tộc nhân ngư không giống nhau lắm, nó hệt như hình thái nhân ngư kỳ dị của hắn ta, hơn nữa thể tích không to được như Hoa. Đối đầu đâm vài cái, tất cả đá ngầm gần đó đều bị thân thể của hai người họ tông ngã hết, chìm xuống đáy biến. Đuôi cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ ra, nhưng mà Hoa vẫn còn rất sung sức, vẫn đâm mạnh về phía hắn một cách hung ác như cũ.
Đuôi không dám cứng đối cứng với anh nữa, hắn ta cũng chỉ còn một mạng, nếu chết thì sẽ thật sự ngủm luôn, cho nên hắn cũng không thèm ngó ngàng đến những kẻ khác nữa, tự mình bơi đi thật xa trước. Quả nhiên Hoa không đuổi theo hắn, anh xoay đầu lại đối đầu với con rắn biển kia.
Tộc nhân ngư tuy là bá chủ một phương trên biển, nhưng thường sẽ không xảy ra xung đột với những người khác, cho nên có rất ít hải tộc có thể chứng kiến dáng vẻ điên cuồng giận dữ của họ. Tiếc nỗi có một dị loại xuất hiện là Hoa, từ trước không hợp ý một chút là lại nổi điên, khó khăn lắm tính tình anh mới hiền hoà lại không bao lâu, lại bị sờ vảy ngược (*) rồi. Thân thể cực lớn của anh lúc đánh nhau với những hải tộc khác hệt như là gian lận. Từng hàm răng bén nhọn trong miệng anh, lực sát thương cực kỳ sao, ngộ nhỡ bị cắn một cái hậu quả sẽ là bị đứt thành từng khúc.
(*)(*)惹毛: 其实惹毛了就是把别人惹得非常的生气
-Raw là: Nha mão (chọc mao), thật ra nó có nghĩa là làm cho người khác vô cùng tức giận
Rắn Lớn, Sứa biển và Mực Ống đều vội vàng chạy trốn tứ phía, không dám chống lại Hoa đang trong trạng thái nổi điên, đáng tiếc bất luận thế nào Hoa đều không muốn buông tha cho chúng, đầu tiên là Sứa biển do bị thương nên không thể bơi được, một nhát cắn xuống, Sứa biển liền biến thành một xác chết bị xuyên ở trên hàm răng cá lớn.
Kẻ thứ hai là Mực Ống cũng đang bị thương, trong phút chốc Hoa cũng làm hắn biến thành một xác chết treo trên hàm răng như ả Sứa biển. Miệng cá lúc khép lúc mở hung ác nghiền nát hai lần, hai xác chết liền biến thành vụn bã, bị nuốt xuống bụng.
Rắn Lớn vừa hay quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, kinh hãi ngẩn người, bọn chúng tuy rằng cũng giết hải tộc, nhưng sẽ không ăn, ấy vậy mà Hoa trực tiếp ăn luôn hai tên kia! Không cẩn thận đối diện với ánh mắt hung tàn của Hoa, Rắn Lớn đột nhiên cảm thấy hối hận không thôi, hắn ta rảnh rỗi hay sao mà lại nhận lời làm chung việc này với bọn Đuôi chứ!
Tiếng rống nặng nề thông qua nước biển, chấn động cả đám cá bơi qua chỗ này làm chúng choáng váng, dưới áp lực Rắn Lớn càng bơi càng nhanh, hắn sợ bản thân cũng sẽ biến thành một con rắn chết trong miệng Hoa. Nhưng điều làm hắn ngoài ý muốn là, Hoa biến trở lại hình dáng nhân ngư, hiển nhiên anh không định đối phó với hắn bằng nguyên hình cá lớn.
Bộ dạng nhân ngư tốt xấu gì cũng dễ đối phó hơn so với hình dạng cá lớn, trong lòng Rắn Lớn thầm thở phào, nhưng mà hắn ta nhanh chóng rút lại suy nghĩ “may mắn” này, sở dĩ Hoa không dùng nguyên hình cá lớn, không phải vì Hoa có lòng tốt muốn cho hắn ta một đường lui, mà là Hoa không muốn để hắn ta chết một cách dễ dàng như vậy.
Mắt trợn tròn nhìn từng miếng thịt trên cơ thể của mình bị xé xuống, trông thấy Hoa l**m móng vuốt đầy máu tươi của mình, lộ ra nụ cười ác ý với hắn ta, Rắn Lớn thật sự hối hận rồi. Nhưng mà bây giờ hối hận cũng đã không ích gì, kết cục cuối cùng của hắn ta là bị xé thành từng miếng thịt một, trở thành bữa ăn trưa cho đàn cá trong biển.
“Vẫn còn.” Hoa nhìn về phương hướng Đuôi đã chạy trốn, anh biết ở bên đó có mấy tên hải tộc rất cường hãn sinh sống, hơn nữa đã từng có hục hặc với anh.
Hoa vung máu trên tay một chút, nhìn thịt Rắn Lớn vụn nát xung quanh đã bị đàn cá chia nhau ăn sạch sẽ, lúc này mới lặn về phía bên kia.
___
“Đợi một chút, tôi muốn hỏi cô một chuyện, chẳng lẽ không phải tôi được trùng sinh sao? Trùng sinh vào lúc trước khi gặp Hoa.” Tô Huỳnh nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu, “Hoặc là, tôi nên giải thích thế này, cô đã có thêm được một mạng sống nữa, có lẽ nên gọi là “sống lại” thì chính xác hơn, chuyện đã xảy ra thật sự đã xảy ra rồi, còn cô chẳng qua là chết đi sau đó được sống lại ở thế giới này, ở thế giới ban đầu của cô, cô đã chết rồi.”
Lúc Tô Huỳnh tỉnh lại, bên tai dường như còn vang vọng lời của người phụ nữ áo đỏ kia, làm cô có chút xuất thần. Nhưng mà vừa nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô lập tức tỉnh táo lại.
“…Hoa, anh đi rửa mặt cái đi được không?”
Một con cá màu sắc sặc sỡ nhưng hình như cả người lại xám xịt xỉn màu- Hoa ôm đuôi cá ngồi bên cạnh cô, hai vệt nước mắt dưới đôi mắt anh trông cực kỳ bắt mắt, y như là vẽ lên hai đường eyeliners vậy, rất buồn cười.
“Quìn Quìn Quìn! Em không được bỏ anh lại một mình!” Hoa nhìn thấy Tô Huỳnh liền híp mắt cười, sau đó đôi mắt lại lập tức ầng ậc nước, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nhào đến bắt lấy tay cô cọ mạnh đầu mình vào. Tô Huỳnh cảm thấy tay mình sắp bị anh cọ cho tróc da rồi.
“Cọ nữa là ma sát ra điện luôn đó.” Tô Huỳnh nói xong câu này đột nhiên nhớ tới những gì xảy ra trước đó, bỗng chốc ngồi bật dậy, “Hoa! Mấy kẻ đó sao rồi? Ờm, chúng ta đang ở đâu vậy anh?”
Hoa nắm chặt lấy tay cô, lông mày vừa kéo, khuôn mặt tội nghiệp đầy vẻ hồn nhiên vô tội, “Em bị đập xuống dưới đất suýt nữa là chết rồi, may mà tộc trưởng đuổi đến kịp, bọn anh đã bắt nhốt hết tất cả những kẻ đó rồi, sau đó tộc trưởng bảo anh mang em lên núi hài cốt, đây là nơi tộc đàn của bọn anh để trứng đó, ở đây có thể giúp em dưỡng thương.”
Tô Huỳnh gật gật đầu, lại lôi kéo tay anh, “Để em xem xem anh có bị thương không? Một mình anh đối đầu với nhiều người như vậy, nhất định là đã chịu thiệt rồi.”
Hoa cọ tới chỗ cô, kéo đuôi của mình đặt ở trước mặt Tô Huỳnh, “Em xem nè! Đuôi của anh trọc lóc rồi nè!”
Tô Huỳnh vừa nhìn thấy, quả nhiên phát hiện đuôi của anh bị trụi một mảng lớn, lập tức đau lòng, “Ui cha, ai làm vậy hả! Đánh chết kẻ đó! Bị cái này thì đau biết bao nhiêu, còn nữa không, anh còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Hoa lật đật cho cô xem lưng mình hệt như đang ‘triễn lãm’, “Còn chỗ này nữa, chỗ này nữa em ơi~”
“Xuýt— Có đau không hửm?” Tô Huỳnh sờ nhẹ vài cái vào vết thương khá dài trên lưng anh, thổi thổi vài hơi, càng đau lòng hơn nữa.
“Đau chứ, đau lắm luôn í. Nhưng mà vết thương của tụi anh lành nhanh lắm, sẽ nhanh chóng ổn thôi.” Hoa thuận thế ôm lấy eo cô, thoả mãn hít một hơi thật sâu nói. Tộc của họ bị thương đúng thật là rất nhanh lành, ba ngày trước anh đánh nhau long trời lở đất với Đuôi và hai tên hải tộc ở Biển Đá Ngầm, thành công g**t ch*t bọn chúng đồng thời cũng làm bản thân sống dở chết dở, toàn thân đều là vết thương, về nhà dưỡng thương ba ngày cũng chỉ còn lại hai chỗ chưa khôi phục thôi, nếu như Tô Huỳnh tỉnh lại muộn vài hôm, ước chừng chỉ có thể nhìn thấy một người cá- không hề hấn gì, vui vẻ nhảy nhót, dồi dào sinh lực- Hoa.
“Anh sẽ không để em lại một mình trên thuyền nữa đâu.” Hoa ôm chặt eo cô trầm giọng nói.
Tô Huỳnh gãi gãi sau ót của Hoa, “Được, chẳng phải bây giờ không có việc gì rồi sao, lần sau bản thân em cũng sẽ cẩn thận hơn.”
Hoa dính lấy cô cọ một hồi, Tô Huỳnh sờ sờ đầu mình, phát hiện thật sự không có chút vết tích nào để lại, không nhịn được cảm thán mạng của mình thật lớn. Lúc buông tay xuống, cô chạm vào một thứ tròn xoe bên cạnh mình, thuận tay cầm lên nhìn, vậy mà là một quả trứng, có kích cỡ như một quả trứng vịt, trứng có màu đen chấm thêm các điểm màu trắng.
Xoay đầu nhìn xung quanh, trứng ở đây đều lớn cỡ quả bóng rổ, hoặc là đen hoặc là trắng, chỉ có quả trứng trên tay mình, nhỏ thì cũng thôi đi, màu sắc còn hệt như quả trứng cút nữa chứ.
“Đây là trứng gì vậy anh?” Tô Huỳnh hỏi.
Hoa ôm cô không nới lỏng tay, cười đến hai mắt cong thành hình trăng khuyết, “Đây là trứng của tụi mình đó em, trứng ngày hôm qua em đẻ đó!”
Tô Huỳnh bị doạ suýt chút nữa vứt trứng trong tay xuống đất, cô mở to hai mắt nhìn Hoa, lại nhìn quả trứng trong tay, cuối cùng đưa ra một kết luận.
“Hoa, có phải anh đang chọc em chơi không? Em giận thiệt đó nha.”
“Không có mà.” Hoa rất ngây thơ vô tội, “Sau lần đầu tiên chúng ta thử ở dưới đáy biển thì đã có trứng rồi, anh chưa nói cho em biết mà thôi, em nghĩ thử xem có phải từ lúc đó em bắt đầu cảm thấy thật ra nước không đáng sợ đến thế nữa phải không? Hơn nữa còn cảm thấy cơ thể của mình trở nên khoẻ hơn? Cũng có thể nghe hiểu tiếng của các hải tộc khác nữa?”
Tô Huỳnh không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với chuyện này, có điều bị thương ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện ngay cả trứng mình cũng đẻ một quả rồi, chuyện này thật sự quá phi lý. Cô nghẹn cả buổi trời mới nói, “Có trứng rồi sao anh không nói em biết!”
Hoa: “Anh suy nghĩ vầy nè, không nói cho em biết, đợi lúc đó tự dưng em đẻ ra một quả trứng, nhất định sẽ bị doạ cho giật mình ha ha ha~”
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Tô Huỳnh giận tới ngứa răng, không nói một lời ấn gáy anh xuống đập một phát, “Anh còn có mặt mũi để cười hả!”