Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 46

Chim ngốc dị thế 21

Editor: Meounonna

Chương 46: Hoa và Trứng Màu

 

Tuy đã tỉnh lại mấy ngày, nhưng Tô Huỳnh vẫn chưa thể chấp nhận lắm chuyện bản thân đã thật sự đẻ một quả trứng.

Con người đẻ con, nhưng bây giờ cô đẻ trứng. Tô Huỳnh đã tự nhủ với mình vô số lần, đây là một thế giới kỳ quái không thể phán đoán bằng thường thức hơn 20 năm của cô được, đó gọi là “Nhập gia tuỳ tục”, đẻ trứng thì đẻ trứng, cũng không có gì to tát lắm, lấy một góc độ khác mà nói, hình thức đẻ trứng tiện lợi tốc độ không đau này, so với hình thức sinh con mang bầu mười tháng còn đau tới chết đi sống lại trên Trái Đất, thật đúng là không có chút áp lực nào.

Nhưng mà…

“Tuy em cảm thấy đẻ trứng rất tiện lợi nhanh gọn không tồi, nhưng mà Hoa à, anh nghe rõ đây, em không chuẩn bị đẻ cho anh một ổ trứng đâu, lấy tay của anh ra ngay.”

Tô Huỳnh chặn ngang kéo cái tay lông của Hoa ra, vỗ một bạt tay lên đầu anh, “Đi qua một bên.”

“Quìn Quìn?” Hoa lê đuôi cá đi theo phía sau Tô Huỳnh, nhìn cô đang đo lường ước chừng với vài mảnh “vải”. Đó là một loại thực vật dưới đáy biển, mềm mại nhẹ tênh, rất phù hợp với tiêu chuẩn làm quần áo của con người, là kinh nghiệm của tộc trưởng truyền cho.

“Quìn Quìn, sao em không để ý đến anh? Có phải vết thương của em chưa khỏi hết, vẫn còn đau đầu hở?”

“Đúng là em rất đau đầu, nhưng không phải vì vết thương chưa lành, mà là vì anh.” Tô Huỳnh buông vải trên tay xuống, nâng tay giữ mặt Hoa, “Vì sao em giận không để ý tới anh, anh suy nghĩ nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không biết hả?!”

Hoa mở to miệng, kinh ngạc đầy mặt, “Em giận anh á! Tại sao chứ!”

Tô Huỳnh: “…” Luôn cảm thấy tính tình mềm mại dễ chịu của mình sắp một đi không trở lại.

Tô Huỳnh mở to mắt đối mặt với gương mặt thật thà của Hoa, nhìn mãi nhìn mãi, cái tên này ấy vậy mà đột nhiên ghé sát vào hôn mạnh vài cái trên mặt cô.

Tô Huỳnh: “Nói lý xíu đi, em còn đang giận anh, hôn bậy gì đó.”

Hoa vừa mở miệng cười toe toét, liền bị Tô Huỳnh kéo mặt tới biến dạng, anh ôm đùi Tô Huỳnh cọ bụng cô, “Cho nên tại sao Quìn Quìn giận anh?”

Tô Huỳnh cảm thấy mình thật ngốc, nếu không nói cho anh biết, ước chừng anh chả đoán được. Cho nên có nhiều lúc Tô Huỳnh không biết cái tên Hoa này rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngu, nói anh ngốc, có lúc Tô Huỳnh lại cảm thấy mình bị anh lừa, nói anh không ngốc, thì cả ngày cứ khờ khờ trong lúc vô tình anh luôn có thể làm cô tức tới mức muốn đánh người.

“Hoa, anh nghe cho kỹ đây, em giận là vì, em—– khụ khụ, lúc em đang “mang trứng”, anh không nói cho em biết! Chuyện lớn như thế sao anh không nói cho em biết hả?”

Hoa dựa đầu mình trên bụng cô vẻ mặt vô tội, “Anh nói rồi mà, anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, lúc chúng ta ở thế giới bên kia, khi em nhặt được trứng cũng rất vui vẻ mờ.”

Tô Huỳnh vẻ mặt lạnh nhạt kéo tóc anh, “Vấn đề nằm ở đây, lúc đó tụi mình nhặt trứng là để ăn, nếu anh không nói cho em biết, giống như mấy hôm trước, em hoàn toàn không hay biết đó là trứng của chúng ta, nếu em trực tiếp nấu lên ăn thì phải làm sao đây! Hoặc là không cẩn thận giẫm tới nó ép trúng nó bị vỡ thì sao! Con mình sẽ biến thành một mớ lòng trắng và lòng đỏ trứng mất…”

Hoa: “Ha ha ha ha ha ha —-”

Tô Huỳnh: Cười cái đầu anh í, em đang rất nghiêm túc lo lắng vấn đề này đó, đồ Hoa đáng chết!

“Anh cười cái gì?”

“Nếu như biến thành một mớ lòng trắng và lòng đỏ trứng thì thật là mắc cười á ha ha ha~”

Cái tên này sau này sẽ trở thành một người ba tốt sao? Thật sự rất không đáng tin cậy. Tô Huỳnh ngứa răng đánh anh một trận, đánh xong tiếp tục nói: “Anh nghiêm túc lên cho em, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, em không có kinh nghiệm về chuyện này, nếu như em bất cẩn thật thì quả trứng đó có thể sẽ bị chết đó.”

Hoa chợt ngẩng mặt lên chống đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, ánh mắt dịu dàng làm người ta đỏ mặt, Tô Huỳnh bị anh nhìn tới mức khó hiểu, bất giác sờ sờ mặt mình, “Sao anh nhìn em như vậy?”

Hoa cười vui vẻ, “Huỳnh Huỳnh thật tốt.”

Tô Huỳnh: “Hử?”

Hoa: “Huỳnh Huỳnh quan tâm quả trứng ấy như vậy, thật tốt.” Anh giơ tay kéo đầu Tô Huỳnh xuống, hôn lên môi cô vài cái, “Huỳnh Huỳnh thật tốt.”

Tô Huỳnh bị anh hôn vài cái, đỏ mặt nói: “Đừng có tưởng làm như vậy là em không giận anh nữa.”

Hoa: “Em đừng giận nữa, lần sau anh nói cho em biết nhé.”

Tô Huỳnh: “Đứa này còn ở trong trứng chưa phá vỏ nữa, anh đã nghĩ tới đứa sau rồi, không có cửa đâu, em không đẻ.”

Hoa ra vẻ sao cũng được bảo: “Vậy thì không đẻ nữa.”

“Cho nên,” Tô Huỳnh lần nữa kéo tay anh đang sờ lung tung ở sau lưng mình ra, “Đừng có mơ tới làm cái chuyện đó.”

Lần này Hoa khựng lại, lông mày nhăn lại thành hai con sâu, “Đừng vậy mà Quìn Quìn Quìn Quìn—–”

Tô Huỳnh nhìn một người cá lớn như thế lăn lộn ở bên cạnh mình, cô thờ ơ không chút động lòng, đợi lúc anh lăn tới bên chân, cô liền giẫm một chân lên đuôi anh, “Ngoan chút đi, không được kì kèo nữa. Ít nhất phải đợi tới lúc bé con phá vỏ, trước lúc đó thì không được.”

Về quả trứng cút kia, không phải, là quả trứng da đen đốm trắng kia khi nào phá vỏ, tộc trưởng nói ít nhất phải cần một tháng rưỡi nữa. Phải đặt nó ở núi hài cốt một tháng để bé con hấp thụ lực lượng lớn lên, sau khi to bằng quả bóng rổ thì có thể ôm về nhà, sau đó đợi thêm nửa tháng, thì bé con sẽ phá vỏ.

Sau khi Tô Huỳnh chấp nhận chuyện mình đã đẻ trứng, liền bắt đầu căng thẳng, mỗi ngày đều bận rộn chuẩn bị vài món đồ dùng của trẻ con, gì mà quần áo em bé giày nhỏ, bắt đầu mài mò làm ra. Lúc làm giày cô hơi nghi ngờ không biết có xài được không nữa, không biết bé con chui ra từ trong trứng sẽ là chim hay là cá? Có thể mang giày được không?

Hỏi Hoa, anh bèn mở to mắt nói bậy nói bạ, cứ muốn trêu cô chơi thôi, lúc thì nói bé con chào đời sẽ là một con chim, lúc thì nói bé con sinh ra sẽ là một con cá, lần nào cũng chọc Tô xù lông cả lên, cuối cùng quên mất bản thân muốn hỏi gì luôn.

Tô Huỳnh cảm thấy hội chứng lo lắng khi mang thai của mình ngày một nặng hơn, nhưng có Hoa- một người ba ấu trĩ ngày nào cũng ầm ĩ gây rối, đã dời lực chú ý của cô, Tô Huỳnh cũng không còn lo lắng nhiều như ngày đầu nữa, bình tĩnh đợi tới ngày có thể đi lấy trứng.

Sau khi xảy ra chuyện Tô Huỳnh bị bắt cóc, Hoa không mang Tô Huỳnh rời khỏi nơi gần núi hài cốt nữa, anh đẩy thuyền về lại đây, mỗi ngày đi tìm thức ăn cũng phải mang Tô Huỳnh cùng nhau đi, dẫu cho một người xuống nước, cũng chỉ bơi quanh thuyền hai vòng, tuyệt đối sẽ không rời thuyền quá xa, về cơ bản anh lúc nào cũng dính bên người Tô Huỳnh.

Miếng kẹo mè xửng lớn dính người này đã mang lại rất nhiều gánh nặng cho công việc của Tô Huỳnh, hạ thấp hiệu suất làm việc của cô đến mức cực thấp. Lần nào Tô Huỳnh nghiêm túc làm việc của mình, quên sự tồn tại của Hoa, anh sẽ không chịu cô đợn mà cứ nhất định muốn tìm một cơ hội thu hút sự chú ý chủa Tô Huỳnh, dù làm Tô Huỳnh tức giận tới mức ấn mặt anh đạp một phát anh cũng vui vẻ.

Tô Huỳnh cảm thấy, tính tình hư đốn này của Hoa, nhất định là do anh từ nhỏ đã thiếu tình thương gây ra. Sau này cô nhất định phải dạy dỗ bé con thật tốt, không thể để nó giống ba được, nếu không một mình cô sẽ bị hai ba con (hoặc là trai hoặc là gái) làm phiền chết mất.

Mỗi ngày ở trên thuyền chuẩn bị đồ cho em bé chưa chào đời của mình, bất giác đã một tháng trôi qua, Tô Huỳnh bắt đầu cân nhắc khi nào có thể đi lấy trứng, còn chưa nghĩ ra được kết quả, chiều hôm nay lúc cô đang ở trên thuyền dựa vào Hoa mơ màng sắp thiếp đi, liền nghe thấy tiếng gõ trên ván thuyền.

Hoa- người bị cô đè ở dưới làm thảm- quơ quơ đuôi cá chào hỏi, “Tộc trưởng.”

Tô Huỳnh đứng dậy, nhìn thấy một con cá lớn màu trắng, hai đôi mắt to đang nhìn cô chăm chú, thế là kéo Hoa dậy, lễ phép chào hỏi: “Tộc trưởng, sao ngài đến đây ạ, đứa bé có chuyện gì sao?”

Tộc trưởng đáp một tiếng, mở miệng cá to. Bên trong có một nơi có thể để đồ như miệng của cá lớn Hoa, bây giờ ở đó chất mười mấy quả trứng to, Tô Huỳnh nhìn thoáng qua đã thấy quả trứng cứt da đen đốm trắng kia, so với mấy quả trứng xung quanh còn to hơn một cỡ.

Đúng, một tháng trước trứng mới to bằng lòng bàn tay, bây giờ lại lớn thật là nhanh, với kích cỡ thế này, chẳng không phải là biến dị đâu nhỉ?

Tô Huỳnh hơi căng thẳng, “Tộc, tộc trưởng, ngài tới đưa em bé ạ? Bây giờ có thể đem về rồi sao?”

Hoa đã chủ động đưa tay ôm quả trứng to ấy ra, Tô Huỳnh thấy anh nhảy nhót cầm quả trứng to như vậy bằng một tay, trong lòng lo lắng tột độ sợ anh bất cẩn làm rớt trứng.

Hoa lấy trứng ra, tộc trưởng khép miệng lại, tiếp theo vỗ nhẹ vào ván thuyền, sau đó dần dần lặn vào trong nước, có lẽ ông ấy còn phải đi đưa trứng cho người khác. Tô Huỳnh nghĩ bụng, ông cố y như ông già Nô-en vậy.

Vừa xoay mặt, nhìn thấy Hoa bỗng dưng lung lay một cái quăng trứng trong tay ra, Tô Huỳnh bị doạ tới nổi bước dài tới xông qua muốn tiếp lấy trứng. Nhưng trước khi cô tới, Hoa đã nhanh chóng duỗi tay vớt quả trứng lại, một tay khác còn đón lấy Tô Huỳnh đang vồ tới.

Tô Huỳnh bị anh hù cho toát mồ hôi trán, “Anh cẩn thận chút cho em!”

“Ò.” Hoa ôm trứng lắc lắc, “Trứng của tụi mình rơi vài cái không bị vỡ đâu, vỏ còn cứng hơn cả nham thạch nữa, dù cho em gõ mạnh vào nó, không gõ một ngày cũng không vỡ nổi.”

Tô Huỳnh thấy anh lắc mạnh như thế, rất lo lắng bé con bên trong sẽ bị anh lắc tan mất, không nhịn được nữa giơ tay nói: “Không được lắc con nó(*) nữa! Đưa em ôm.”

 

(*)

(*): Chỉ có ở chỗ này raw là chữ 她: chữ này để chỉ con gái, không biết phải tác giả ý muốn chỉ Tô Huỳnh thích em bé gái không nữa ^^, hoặc cũng có thể tác giả lười sửa ^^

 

Tô Huỳnh mãn nguyện đón lấy quả trứng to tròn đó, đi tới cái nôi đã chuẩn bị xong từ lâu cho bé con. Nôi em bé là do cô bảo Hoa vớt một cái vỏ trai biển hình tròn trơn bóng ở dưới đáy biển ra, bên trên phủ lên các loại đồ vật đến từ đáy biển như vải lông cỏ biển phơi khô, cái nôi được cô sắp xếp vừa mềm mại vừa thoải mái.

Sau khi cái nôi này được làm xong, Hoa rất là thích, nhân lúc cô không để ý anh thường nằm vào lắc qua lắc lại, hơn nửa cái đuôi cá to đều bị lộ hết ra ngoài, hệt như một con cá chết vì kích cỡ lớn quá nên không để vừa trên dĩa.

Tô Huỳnh không còn cách nào, đành bảo anh tự đi tìm một vỏ trai lớn hơn nữa, sau đó lại làm một cái nôi lớn hơn cho anh. Thay vì nói là cái nôi chi bằng gọi là cái bể tắm lớn, vì bên trong không có đặt vải lông mềm mại và những thứ khác, chỉ bỏ đầy nước, để lúc anh rảnh có thể nằm chơi. Bây giờ hai cái nôi một to một nhỏ đặt chung với nhau, Tô Huỳnh cẩn thận đặt trứng vào trong chiếc nôi nhỏ, quả trứng nằm im vừa vặn trong khe lõm.

Ngồi bên cạnh nôi em bé, Tô Huỳnh đưa tay sờ vào bề mặt của vỏ trứng.

“Quìn Quìn, em cười gì vậy?” Hoa tự bò vào trong cái ao cá lớn bên cạnh, bắn lên một ít nước, gác đầu lên mép của vỏ trai nhìn Tô Huỳnh và quả trứng.

“Em cười hả?”

“Em cười kìa.”

“Em đang nghĩ, bé con phá vỏ rồi, ngộ nhỡ là một em bé đốm trắng đen thì sao? Tộc của anh không phải giống cái là màu đen, giống đực là màu trắng à? Nếu như có cả trắng và đen, thì bé là giống cái hay giống đực?”

Đột nhiên Hoa vẩy đuôi bụp một cái, “Vì sao là màu đen trắng chứ, không cần đốm đen trắng, anh muốn nó giống anh nhiều màu sắc cơ!”

Tô Huỳnh: “… Đây đâu phải là chuyện chúng ta có thể quyết định, hơn nữa anh nhìn vỏ trứng xem nó là màu đen trắng đó, bé cưng bên trong chắc chắn cũng là màu đen trắng.”

Hoa: “Không, Quìn Quìn anh muốn con mình nhiều màu cơ!”

Tô Huỳnh không muốn để ý tới cái tên cố tình gây sự này nữa.

Hoa: “Quìn Quìn lần sau anh muốn có trứng màu!”

Tô Huỳnh: “Anh có bản lĩnh thì tự đẻ đi.”

Sau đó sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Huỳnh phát hiện trứng da đen đốm trắng của mình biến thành trứng màu, bên cạnh còn có một tên thủ phạm đầu sỏ đang ngồi chưa kịp chạy trốn và công cụ gây án của hắn- một đống đá màu. Hiệu quả tô màu của loại đá mềm sặc sỡ vớt lên từ đáy biển này rất giống bút sáp màu, Tô Huỳnh nhìn các loại màu sắc cay mắt đan chéo nhau trên quả trứng to, á khẩu không nói nên lời hồi lâu, giơ tay úp mặt mình lại.

Hoa: “Quìn Quìn Quìn, em nhìn nè, bây giờ có phải nó đẹp lên nhiều rồi không~”

Anh còn dám tranh công khoe mẻ nữa, Tô Huỳnh trưng dựng bể cá lớn của anh để rửa trứng, rửa sạch đống màu sắc tô tùm lum loạn xạ trên đó đi, Hoa xoay vòng vòng ở bên cạnh, khuôn mặt đáng thương, “Chời ơi, như vậy đẹp lắm mà em, Quìn Quìn Quìn đừng có rửa nữa được không em, đừng rửa mà.” Vẻ mặt tiếc nuối lải nhải mãi, nhưng cản thì lại không dám.

Tô Huỳnh làm lơ không nghe, rửa sạch trứng xong, lộ ra màu đen đốm trứng nguyên bản của trứng.

“Đem tới đây.” Tô Huỳnh lau khô trứng ôm vào lòng, xoè tay với Hoa.

Hoa nhìn đá màu trong tay, mắt sáng lên, ân cần lấy lòng đặt hết vào tay cô, và bên cạnh chân cô. Hoa đã từng xem Tô Huỳnh vẽ tranh, cô vẽ đẹp hơn anh nhiều lắm lắm luôn, trong lòng Hoa, chỉ cần là đồ do Tô Huỳnh làm ra đều đẹp không sao tả nổi, mấy thứ bảo bối hồi trước anh tìm được, vào tay Tô Huỳnh đều có thể biến thành đồ đẹp hơn nữa.

Tô Huỳnh lấy đá màu mềm mại lên, bắt đầu tô màu cho quả trứng trong lòng mình, một vòng màu đỏ, giống với màu tóc của ba bé, một vòng màu quýt, hệt như màu ngọn tóc của ba ba, màu vàng, màu lam, màu xanh lá… giống màu đuôi của ba bé. Tô Huỳnh cúi đầu nghiêm túc cẩn thận sắp xếp các màu sắc trên thân của Hoa, tô màu cho quả trứng màu đen đốm trắng giống với màu sắc của ba nó.

Lúc ôm quả trứng này, Tô Huỳnh dường như chạm được vào nhịp đập bên trong quả trứng, điều này cũng làm trái tim cô trở nên mềm mại hẳn.

Trời xanh mây trắng biển lớn và ánh mặt trời, Hoa nhìn chằm chằm vào Tô Huỳnh- người đang ôm trứng tô màu ấy, không chớp mắt dù chỉ một cái.

“Hoa, dù sau này bé con phá vỏ chào đời có đường vân sọc trắng đen hay là chấm bi đen trắng, cũng không được ghét bỏ bé, nghe rõ chưa?”

“Ờm~”

Bình Luận (0)
Comment