Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 47

Chim ngốc dị thế 22

Editor: Meounonna

Chương 47: Trứng trứng trứng trứng trứng trứng trứng trứng!

 

Cuộc sống trên thuyền của Tô Huỳnh ngày trước có thể khái quát thành các hoạt động như ăn cơm, đi ngủ, đánh Hoa. Từ sau khi trên thuyền có thêm một quả trứng, thì cuộc sống thường ngày của cô biến thành ăn cơm, đi ngủ, ôm trứng, đánh Hoa.

Mỗi ngày cô đều phải tốn rất nhiều thời gian trông chừng quả trứng đó, chuyện này hoàn toàn không phải vì cô không nỡ rồi xa quả trứng ấy một phút nào, mà là vì chỉ cần cô không trông chừng, cái tên Hoa kia sẽ lén lút ôm trứng đi chơi. Cách chơi đa dạng nhiều kiểu, giật gân nguy hiểm, hơn nữa anh còn có tật xấu dạy hoài không sửa, làm Tô Huỳnh rất đau đầu.

Lúc mới đầu, Tô Huỳnh phát hiện trứng trong nôi biến mất, vô cùng hoảng sợ đi tìm Hoa, kết quả nhìn thấy anh đang chơi bắn bi, mấy viên đá tròn lớn lăn qua lăn lại, đâm tới đâm lui trên thuyền, trong đó còn có quả trứng màu rất bắt mắt kia nữa, nó cũng là viên “bi” lăn nhanh nhất. Tô Huỳnh tức giận hét lên một tiếng xông đến khống chế tên vô lại trộm trứng- Hoa ném anh vào một xó, sau đó ôm trứng giẫm lên đuôi cá của Hoa dạy dỗ anh cả một tiếng đồng hồ.

“Em dạy anh chơi bắn bi, là bảo anh lấy trứng của mình đem đi lăn chơi hả? Lỡ trứng bị đụng vỡ thì sao? Lỡ bị rớt xuống nước không tìm được nữa thì phải làm sao hả?”

Tô Huỳnh nói một câu lại v**t v* quả trứng trong lòng một cái, luôn cảm thấy bé con nhà mình đáng thương đáng yêu, người ba ấu trĩ thật thiếu dạy dỗ. Hoa nằm vật vờ ở đó như một con cá chết, thái độ nhận sai rất thành khẩn, thế là Tô Huỳnh tha thứ cho anh.

Lần thứ hai phát hiện không thấy trứng đâu, Tô Huỳnh không sợ như lần trước nữa, trực tiếp đi tìm Hoa, quả nhiên thấy trứng đang ở chỗ anh, anh ôm trứng ngồi bên mạn thuyền, còn chưa đợi Tô Huỳnh mở miệng gọi, liền thấy anh bất chợt vứt trứng vào trong nước, Tô Huỳnh- người nhìn thấy cảnh này- nghẹn một hơi ở cổ họng suýt chút nữa không thở được.

Ngay lúc quả trứng kia sắp rơi vào trong nước, đột nhiên có một con cá to từ trong nước nhảy ra, tiếp lấy quả trứng màu kia bằng miệng thảy trở về, được Hoa chụp lại. Cứ y như là chơi bóng, Hoa còn khen người ta chơi hay nữa, “Tiếp hay lắm!” Sau đó hai tay lại quăng trứng ra, lần nữa vứt trứng ra cho con cá tương tự như cá heo kia tiếp lấy sau đó thảy trở về.

Tô Huỳnh: “…”

Hoa lần nữa biến thành cá chết nằm dài dưới đất, mắt mở to nhìn theo Tô Huỳnh ôm trứng quay về.

Lần thứ ba phát hiện trong nôi trống rỗng, Tô Huỳnh đã không còn bày ra vẻ mặt gì nữa, tìm Hoa một cái, thì trông thấy anh đang đặt quả trứng kia trên đuôi cá, cứ như là diễn xiếc vậy lăn trứng từ đuôi cá tới eo, sao đó lại lăn từ eo tới đuôi cá, lộc cộc lộc cộc, lộc cộc lộc cộc.

Tô Huỳnh đấm một cú vào bụng Hoa, cẩn thận đặt trứng trở về chỗ cũ, sau đó hì hục kéo lê đuôi cá của Hoa quăng anh vào trong nước, chỉ vào trán anh ra lệnh, “Không được lên đây, ở yên trong nước cho em!”

Hoa: “Quìn Quìn Quìn, anh đang chơi với con thôi mà em.”

Tô Huỳnh: “Chơi thêm vài lần nữa bé con bị anh chơi chết luôn thì có.” Đột nhiên có loại cảm giác chua xót muốn ôm con về nhà mẹ đẻ, đáng tiếc nghĩ tới chuyện nhà mẹ đẻ không về được nữa, bỗng chốc lòng càng thêm chua xót.

Hoa: “Sẽ không có chuyện đó đâu, tộc trưởng cũng thường chơi mà, chẳng phải mấy đứa nhóc vẫn có thể bình an phá vỏ hay sao.”

Tô Huỳnh không nói nên lời, cô nhìn nhầm tộc trưởng rồi, hoá ra ông ấy lại là một tộc trưởng như vậy! Chắc chắn là lúc nhỏ chơi trứng của người khác bị Hoa nhìn thấy, cho nên bây giờ Hoa mới bắt chước học theo!

Tô Huỳnh đầu đau tim mệt, bắt đầu ăn cơm ngủ nghỉ cũng ôm trứng, hoàn toàn không cho Hoa thời gian ở một mình với quả trứng. Nhưng Hoa cũng không ầm ĩ đòi chơi trứng nữa, lần nào Tô Huỳnh ôm trứng cảnh giác nhìn anh, Hoa sẽ tươi cười ghé sát vào, lúc thì sờ vào trứng, lúc thì v**t v* cô, cũng không tuỳ tiện quậy quọ nữa.

Cô rất có lý do để nghi ngờ, con chim tâm cơ- Hoa này chính là muốn cô ôm trứng ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không đi làm những việc khác nữa.

Hoa thì khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

Những ngày tháng hai vợ chồng ôm trứng chung sống cùng nhau cứ thế trôi qua nửa tháng, quả trứng kia cuối cùng cũng có động tĩnh không giống bình thường. Ngày hôm ấy vẫn là một ngày rất trong lành, mặt biển bình lặng, gió nhẹ miên man, trên mặt biển phẳng lặng có một đám mây trắng mềm mại to lớn rơi xuống, trông có vẻ rất ngon.

Mạch suy nghĩ của Tô Huỳnh từ “Đám mây đó giống hamburger hay giống bánh bao hơn” biến thành “Tối hôm nay ăn gì”, đột nhiên phát hiện Hoa lười nhác ngóc đầu dậy.

Tô Huỳnh: “Anh làm gì vậy?”

Hoa một tay chống cằm, một tay gõ vào quả trứng trong lòng cô vài cái. Ngón tay của anh rất dài, đỉnh đầu rất nhọn, giống với móng vuốt hơn là tay. Ngón tay nhọn như vậy chọc lên trên trứng, Tô Huỳnh kéo tay anh ra ngay, “Đừng có gõ, gõ hư rồi thì sao…”

Một câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Tô Huỳnh nhìn chằm chằm quả trứng, nhìn vào khe hở đột nhiên nứt ra bên trên.

“Bây giờ thì tốt rồi, anh xem anh đi, gõ nứt quả trứng rồi nè!”

Hoa ôm đầu, “Nhưng mà, là nó tự vỡ ra chứ bộ, đâu phải anh gõ nứt đâu.”

Tô Huỳnh thu tay về, bắt đầu hơi nói lắp, “Anh, anh nói bé con sắp chào đời rồi hả! Hoa, anh mau, anh mau ôm trứng qua đi, em run quá, không kìm được.”

Hoa “ờm” một tiếng, cười ha ha ôm trọn lấy cô từ sau, gác cằm lên vai cô, hai tay bắt lấy tay cô, “Em đừng sợ, anh đang ở đây trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Tô Huỳnh nắm chặt lại tay anh, nín thở nhìn quả trứng đang xuất hiện vết nứt kia.

“Két két két—– két két—–”

Bên trong trứng phát ra âm thanh két két nho nhỏ, giống như có gì đó dùng móng vuốt cào trên vỏ trứng, âm thanh vang lên một hồi lâu, Tô Huỳnh nghe tới mức tim sắp nghẹn lại, không chớp mắt cái nào nhìn chằm chằm trứng, rất sợ chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc bé con chui ra từ bên trong.

Đột nhiên, mặt của Tô Huỳnh bị Hoa xoay qua, môi cô bị hôn vài cái. Hoa hôn cô một hồi mới buông ra, nhắc nhở: “Sao em không hít thở?” Tô Huỳnh vội vàng hít một hơi, lúc này cô mới phát hiện khi nãy bản thân nhìn khe nứt quá căng thẳng, quên mất hít thở, chẳng trách nghẹn tới mức khó chịu.

Hoa lại chồm tới muốn hôn, bị Tô Huỳnh vô tình đẩy mặt ra, “Đừng quậy, em phải xem bé con phá vỏ, quậy nữa đánh anh.”

Hoa: “…”

Khe nứt trên vỏ trứng càng ngày càng lớn, mắt Tô Huỳnh cũng càng ngày càng sáng, đột nhiên, vỏ trứng đó vang lên một tiếng “rắc”, một cái đầu nhỏ đội một miếng vỏ trứng chui ra ngoài.

Tóc ngắn màu đen ướt rượt, đôi mắt đen xinh đẹp, mặt nhỏ phúng phính, phần chui ra ngoài có kích cỡ như một nắm tay, một cái đầu tinh xảo đáng yêu hệt như búp bê.

Bé con chui ra ngoài nhìn Tô Huỳnh bằng đôi mắt không nhiễm bụi trần như hạt lưu li đen, bỗng chốc đã bắn trúng tim cô.

Tô Huỳnh: “Dễ, dễ thương quá hu hu hu, dễ thương quá, Hoa anh nhìn thấy chưa, bé con dễ thương quá anh ơiiiiiiiiiiiiii!”

Bé con dùng lực một chút, phát ra một tiếng “Mmmm”, “y da” một cái rút hai tay nhỏ xinh của mình ra khỏi lỗ nhỏ.

Tô Huỳnh: “Ưm ưm ưm cái tay của bé con nhỏ quá, thật là dễ thương o o o o!”

Bé con bắt đầu ra sức đập mạnh vỏ trứng.

Tô Huỳnh: “Ô, bé cưng trông có vẻ yếu quá, không đập vỏ trứng ra được, có phải bé bị kẹt rồi không?”

Vừa nói xong, Tô Huỳnh liền nhìn thấy bé con “hai da” một tiếng mở to miệng, bộ dáng rất hung dữ cắn “răng rắc răng rắc” nát vỏ trứng trước mặt, phút chốc cắn mất đi một khoảng lớn, tạo ra một cái lỗ to.

Tô Huỳnh: “Ờm, răng miệng của bé khoẻ ghê, sau này chắc sẽ háo ăn lắm ha ha.” Đứa bé vừa sinh ra sao lại có hàm răng lợi hại như thế chứ? Không không không, đây không phải là trẻ con thông thường, không phải là trẻ con thông thường, không phải là trẻ con thông thường, lặp lại ba lần nha!

Vì cái lỗ bị cắn ra quá to, bé con chưa đứng vững, sau đó “lạch cạch” một cái bị ngã trở về trong quả trứng to.

Tô Huỳnh “ai da” một tiếng, ghé đầu vào nhìn, “Có bị ngã đau không bé con?”

Trong lỗ lại chui ra một cái đầu, có mái tóc trắng, một cái đầu nhỏ với đôi mắt lấp lánh sáng trong nhạt màu.

Tô Huỳnh kinh ngạc tới ngơ ngẩn, bé con chỉ bị ngã một cái vào trong trứng xong chui ra lại thôi mà, sao lại thay đổi màu rồi? Đây là cái có thể thay đổi tuỳ tiện hay sao! Con của cô cuối cùng là gái hay là trai vậy!

May mà vấn đề này không làm cô rối rắm lâu, vì nhanh chóng, bên cạnh cái đầu nhỏ bé kia lại chui ra thêm một cái đầu nho nhỏ nữa, chính là bé cưng tóc đen lúc ban đầu cô nhìn thấy. Hai cái đầu nhỏ có khuôn mặt giống nhau nhưng màu sắc khác nhau cùng lúc đong đưa qua lại, cùng nhau nhìn cô chăm chú.

Tô Huỳnh hạnh phúc tới mức sắp ngất đi luôn, không ngờ là trứng có hai lòng đỏ~

“Da!” Bé gái tóc đen dùng lực một cái, phút chốc đạp nát bươm vỏ trứng đã bị vỡ ra một cái lỗ to. Lúc này đây, hai bé con mới hoàn toàn xuất hiện rõ ràng trước mặt Tô Huỳnh.

Đầu to bằng cái nắm tay, cơ thể dài bằng một cánh tay, từ eo trở xuống là đuôi cá, lưng trần phía sau là một đôi cánh nhỏ ướt nhẹp.

Bé gái nhỏ tóc đen có đôi cánh đen, nhưng đuôi cá hơi khác với những giống cái khác, cứ như là hết mực rồi vậy, phần đuôi từ vị trí eo đến phần cuối đuôi, màu sắc càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến thành màu trắng. Bé trai tóc trắng giống với chị gái của bé, tóc và đôi cánh nhỏ đều là màu trắng, nhưng phần đuôi càng đi xuống dưới màu sắc càng đậm, cuối cùng biến thành màu đen.

Không phải đường vân sọc, chẳng phải lốm đốm, ấy vậy mà lại là hắc bạch tiệm biến (trắng đen chuyển màu dần). Tô Huỳnh không hiểu lắm về gen di truyền của Hoa.

Bé gái trông vẻ là một em bé hiếu động, ngồi trên vỏ trứng vỗ đuôi cá, đập vỏ trứng tan nát đầy đất, bé trai thì yên tĩnh hơn nhiều, nằm trên một miếng vỏ trứng còn xem như toàn vẹn, ôm lấy đuôi của mình và gặm.

Tô Huỳnh: “Dễ thương quá, con của em thật sự là một thiên thần, sao hai bé con có thể đáng yêu như vậy chứ!”

Hoa im lặng không lên tiếng nhìn cả buổi trời, cũng không thấy Tô Huỳnh lấy lại tinh thần, dứt khoát tự mình ra tay, nhặt lấy hai bé con để vào trong bể tắm lớn bình thường mình hay nằm.

Vừa vào trong nước, bé gái tóc đen càng hoạt bát hơn, bỗng chốc bèn bơi từ đầu tới cuối bể tắm lớn làm từ ngọc trai một lần, bơi đi bơi lại mấy lần như thế, hệt như đang tuần tra lãnh địa. Bé trai vào trong nước vung vẩy đuôi cá của mình một lát, liền bơi tới ven bể, gác hai tay lên đó nhìn Tô Huỳnh và Hoa.

Bé gái bơi quanh hai vòng, cũng đi tới, đuôi cá vung vẩy “bạch bạch” vang dội, vung đầy nước lên người em trai.

Tô Huỳnh ngồi xổm bên cạnh vỏ trai biển lớn, duỗi một ngón tay về phía hai bé cưng, bị bé gái tóm lấy ngay, hôn chụt chụt vài cái, còn kéo cả tay cô tới chỗ mình. Bé trai nhìn trúng thời cơ, nằm bò lên bàn tay ấm áp của cô.

Cơ thể của hai bé vừa mềm vừa trơn, rất ấm áp, Tô Huỳnh thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim đập của hai con nữa. Nỗi xúc động khó hiểu bất chợt dâng lên trong lòng cô, từ nơi sâu thẩm nhất trong tim bay thẳng lên trên. Trên má nóng lên, Tô Huỳnh xoay đầu, nhìn thấy Hoa, anh l**m má của cô một chút, sau đó nói: “Không có nhiều màu sắc cũng không sao, em đừng khóc.”

Tô Huỳnh: “Ai mà khóc vì chuyện này chứ, đây là vì đáng yêu quá nên khóc!”

Hoa cũng duỗi một tay vào trong nước, bé gái hoạt bát hiếu động lại bơi đến bên tay anh, cũng hôn vài cái, sau đó “hai da hai da” dời tay của Hoa đến bên cạnh em trai, bé trai cũng cọ tay Hoa vài cái, cọ xong lại tiếp tục nằm bò lên tay Tô Huỳnh.

“Các con phải ăn cái gì vậy anh?” Tô Huỳnh nhẹ giọng hỏi.

“Gì cũng ăn hết, dễ nuôi lắm luôn.” Hoa búng nước về phía hai con.

Bé gái rất hưng phấn, có lẽ vì cảm thấy ba ba đang chơi với hai bé, bắt đầu cố gắng trốn khỏi hoa nước, nhưng mà làm sao cũng không trốn được, cuối cùng bé đột nhiên mở rộng đôi cánh nhỏ sau lưng mình, bay ra khỏi mặt nước, tuy bơi không đến mười mấy cm bé lại ngã vào trong bể.

Tô Huỳnh hơi ngu ngơ, từ bầu không khí đáng yêu tỉnh táo lại, lúc này mới để ý tới đôi cánh nhỏ của hai con, “Sao hai con lại có cánh? Trông khác với anh nhỉ, có phải bị biến dị không vậy?”

Hoa: “Không phải, vừa ra đời là vậy đó, ở trong nước vài hôm là cánh sẽ biến mất thôi.”

Tô Huỳnh yên tâm lại, lập tức nghĩ đến một chuyện.

“Bây giờ có hai đứa, phải đặt tên sao đây?” Họ vốn dĩ định đặt tên cho con là Thải Hồng (Cầu Vòng) dù là trai hay gái, Hoa phải lăn lộn ăn vạ dưới đất ba ngày Tô Huỳnh mới đồng ý đề nghị này, nhưng mà bây giờ có hai đứa, nên phải nghĩ một cái tên nữa.

Tô Huỳnh đang suy nghĩ xem tên nào dễ nghe, Hoa liền nói một cách rất đương nhiên là: “Vậy thì một đứa tên Thải, một đứa tên Hồng.” Đúng là rất đơn giản thô bạo.

Tô Huỳnh: “…”

(*)

(*)

彩虹: Thải Hồng, hai từ này ghép lại có nghĩa là cầu vòng (là dạng cầu vòng bảy màu)

彩: Thải, nghĩa là màu sắc.

虹: Hồng, từ này dùng để chỉ hiện tượng cầu vòng (có loại cầu vòng trắng nữa cơ, hay còn gọi là cầu vòng sương mù [白虹])

Bình Luận (0)
Comment