Chim ngốc dị thế 23
Editor: Meounonna
Chương 48: Hai thiên thần nhỏ~
Cuối cùng tên của hai bé con, vẫn được đặt là Thải và Hồng. Tuy rằng mẹ Tô Huỳnh đã cố gắng muốn đổi cho hai con một cái tên thanh cao và duyên dáng hơn, nhưng ngặt nổi ba của hai đứa nhỏ quá ầm ĩ, cuối cùng Tô Huỳnh chỉ có thể theo ý anh.
Vì lần này tên Hoa ấy không chơi xấu ăn vạ lăn lộn trên thuyền nữa, mà anh biến thành cá lớn ở trong nước biển, chơi xấu lăn lộn ăn vạ. Một con cá lớn như thế lăn qua lộn lại trong nước biển, làm cho con thuyền bên cạnh dập dờn bấp bênh, đàn cá dưới đáy biển đều bị lật ngửa da bụng trắng phếu trôi dạt lên trên mặt biển, một mảng da bụng màu trắng loá, trông như hiện trường của một vụ án mạng nghiêm trọng vậy.
Cá lớn trong biển chơi xấu khóc hu hu hu, hai con cá nhỏ trong bể tắm bên cạnh thì hưng phấn không chịu được, vẩy đuôi cá kêu “da da da da”, nhìn bộ dáng rất muốn nhảy xuống biển chơi cùng với ba. Tô Huỳnh bị lắc lư đến mức choáng đầu hoa mắt, chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, cứ như thế cuối cùng tên của hai bé con mới được quyết định.
Cá đen nhỏ chui đầu ra trước là một giống cái, gọi là Thải (Màu), bé trai chui ra sau yên tĩnh hơn chị gái nhiều kia, gọi là Hồng.
Tộc người cá về cơ bản có thể xem như là một tộc đàn không có tuổi thơ, những đứa trẻ sơ sinh của họ, sau khi đôi cánh sau lưng biến mất sau ba ngày chào đời, thì bé con sẽ biết nói chuyện, cũng không cần ai dạy, thông minh cực kỳ.
Sau khi 3 ngày trôi qua, một con cá lớn Hoa mang theo hai con cá nhỏ nhảy nhót khắp thuyền, Tô Huỳnh cuối cùng cũng có thể rảnh tay sửa soạn cho bản thân một chút, ăn một bữa thật ngon miệng. Ba ngày nay cô đều rất căng thẳng, dẫu sao nghe nói thời kỳ này là lúc em bé sơ sinh yếu ớt nhất, cho nên Tô Huỳnh lúc nào cũng đặt hai con vào trong tầm mắt của mình, ăn cơm đi ngủ đều phải vội vội vàng vàng.
Đối với sự căng thẳng của cô, Hoa không để bụng lắm, đứa bé nào cũng tập tễnh chân nam đá chân chiêu mà sống qua thời kì này thôi, hơn nữa chết một lần cũng không sao, vì dù sao còn có ba mạng sống cơ mà. Sau đó câu nói này của anh vừa thốt ra khỏi miệng đã bị Tô Huỳnh đánh cho một trận, Tô Huỳnh đương nhiên biết hai đứa con nhà mình không yếu ớt như trẻ em sơ sinh ở Trái Đất, nhưng người làm mẹ luôn hay suy nghĩ nhiều, lo này lo kia.
Hai đứa bé da thịt chắc nịch, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn mẹ người địa cầu yếu ớt của hai bé nữa.
Tô Huỳnh ăn cơm xong đi tìm ba cha con, thì nhìn thấy Hoa vớt hai tiểu nhân ngư lại và nói với hai bé, “Mẹ rất yếu ớt, một ngón tay cũng có thể chọc mẹ bị thương, cho nên lúc muốn mẹ ôm hai đứa không được duỗi móng vuốt, phải che kín móng vuốt của mình lại, nếu không chọc thủng rồi sẽ không có mẹ ôm nữa đâu.” Giọng điệu nghiêm túc vô cùng, doạ cho hai đứa nhỏ sững sờ ngẩn cả người ra.
Tô Huỳnh: “…” Tuy lòng rất buồn bực, nhưng không thể không thừa nhận, nếu sức của hai đứa nhỏ mạnh hơn xíu nữa, ước chừng có thể cào rách quần áo của cô sau đó cào cô bị thương mất, như trong mấy ngày cô ôm hai em bé hoạt bát này đây, trên ống tay áo đã bị móng vuốt nhỏ của hai bé con móc ra không ít sợi vải. May mà còn có đồ để làm quần áo, nếu không sự tiêu hao này không bù đắp được mất.
Hoa thấy mình đã doạ được con gái và con trai rồi, bèn buông thêm lời doạ dẫm, “Không những không thể lấy móng vuốt cào mẹ, đuôi cá cũng không thể vung tới trên người mẹ, nếu không lỡ sơ ý hai đứa sẽ quăng ngã mẹ xuống dưới đất, đầu mẹ sẽ bị nứt ra một vết thương to ngay, sẽ chảy rất nhiều rất nhiều máu!”
Thải và Hồng ôm lấy móng vuốt cùng lúc trợn to mắt, sững sờ phát ra tiếng cảm thán “O——” trong miệng.
Cuối cùng Hoa tổng kết: “Cho nên, tốt nhất hai con đừng để mẹ ôm, cũng không cần đến gần mẹ, ở bên cạnh nhìn mẹ là được rồi.”
Tô Huỳnh: Hơ hơ, Hoa tâm cơ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, dụng tâm hiểm ác muốn độc chiếm mẹ của hai đứa con anh.
Cô chống nạnh đi tới, đứng ở phía sau Hoa. Thải nhìn thấy cô, hớn hở nhảy nhót về phía cô, giữa chừng nhớ tới lời dạy bảo của ba ba, bèn cẩn thận che móng vuốt mình lại.
Tuy đôi cánh sau lưng đã biến mất, nhưng bé con vẫn chỉ cao bằng cánh tay thôi, hai em bé nhân ngư nhỏ nhắn, đáng yêu đến mức bao nhiêu sự tức giận của Tô Huỳnh đều bay sạch hết ngay lập tức, tươi cười đầy mặt ôm mỗi tay một đứa. Hai bé con ngoan ngoãn ôm móng vuốt nhỏ của mình, đuôi nhỏ cũng không vung vẩy lung tung nữa, âm thanh mềm mại gọi mẹ ơi.
Tô Huỳnh vừa ngồi xuống, chuẩn bị đặt hai con lên đùi mình, Hoa bèn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay gác đầu mình lên đùi cô, chiếm cứ vị trí tốt nhất. Tô Huỳnh khựng lại một cái, trực tiếp để hai con ngồi lên đầu anh, sau đó chỉ vào Hoa dạy hai đứa nhỏ nói:
“Ba của hai đứa da dày, cứ cào thoải mái.”
Vì một câu này của Tô Huỳnh, lông trên đầu của Hoa bị hai bé con cào đứt hết mấy chục cọng.
Lúc đi ngủ vào buổi tối, Tô Huỳnh cảm thấy áp lực rất lớn, vốn dĩ có một con cá Hoa đã đủ phiền phức rồi, anh phải đè lên người cô ngủ, nhưng mà dáng người anh lại to, lần nào anh cũng đè cho Tô Huỳnh không nhúc nhích được tí nào, bây giờ thì hay luôn, lại có thêm hai con cá nhỏ nữa, cũng bắt chước học theo Hoa, đi ngủ cũng phải đè lên người cô.
Trên mỗi cánh tay có một em bé người cá đè lên, trên người còn có thêm một con cá lớn áp lên, Tô Huỳnh luôn cảm thấy mình giống như một cái nệm. Ngủ như vậy được vài ngày, Tô Huỳnh rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, ngực cô vốn đã không lớn, mà ngày nào cũng bị đè như vậy chắc sẽ bị ép phẳng quá.
Thế là cô thay đổi chiến lược, tới buổi tối sắp ngủ, cô bèn đè Hoa ngã xuống giường, sau đó ôm hai đứa bé ngủ trên người Hoa. Cái nệm Hoa này kích thước to, đủ để ba mẹ con cô ngủ, thậm chí còn có dư nữa, chỉ là cơ thể hơi cứng một chút, thôi thì cũng chắp vá đi.
Tô Huỳnh nằm sấp trên cơ thể Hoa x** n*n cơ ngực của anh, cảm nhận được th*n d*** đụng trúng chỗ nào đó mà vảy cá khép mở, lộ ra một thứ không thể miêu tả được.
“Con đang ở đây đó, chơi lưu manh cái gì chứ! Không cho.” Tô Huỳnh hơi đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa hơi cáu vỗ lên cơ ngực của Hoa vang lên tiếng bụp bụp, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cũng học theo mẹ vỗ lồng ngực ba bằng đuôi cá nhỏ. Hoa- người bị đàn áp không chút lưu tình- nằm dài ở đó dang hai tay ra, nghe thấy ba mẹ con vỗ mình tới vui vẻ, cảm thấy mình bị bóc lột không còn gì.
Phá vỏ được mấy ngày, Thải và Hồng được cho phép xuống biển, Tô Huỳnh cũng đi xuống theo, một nhà bốn người cùng nhảy xuống nước. Hai người cá nhỏ không hổ thiên sinh là hải tộc, vừa vào trong nước là linh hoạt cực kỳ, bơi xung quanh khuỷu tay, cổ, chân của Tô Huỳnh luồn qua lách lại. Thải cực kì ham chơi, coi tóc đang trôi nổi trong nước của Tô Huỳnh thành bụi rong biển, chui qua lách lại trong đó, cuối cùng còn lủi vào trong cổ áo rộng của Tô Huỳnh, sau đó bơi ra ngoài từ vạt áo.
Tô Huỳnh cảm thấy bụng của mình bị đuôi cá lành lạnh cọ qua, nhẹ giọng “ai da” một tiếng, v**t v* đầu nhỏ của Thải, không cho con gái chui nữa. Xoay đầu nhìn Hoa, anh nhìn cổ áo của cô lộ ra ánh mắt vừa đáng tiếc vừa hâm mộ. Rất hiển nhiên, anh cũng muốn chui vào đó, tiếc là khổ người quá lớn.
Tô Huỳnh không nhìn anh nữa, cô đi tìm Hồng. Hồng đang quan sát một con cá đang bơi đến đây, kích thước con cá đó không lớn, nhưng hàm răng trong miệng nhe ra coi bộ rất sắc bén, Hồng cũng chỉ lớn hơn con cá ấy một chút xíu mà thôi, bé quan sát con cá kia một hồi, đột nhiên duỗi móng vuốt cào soạt soạt soạt về phía con cá đó, cào ra rất nhiều vết thương trên người con cá, vung đuôi nhỏ một phát ném con cá ra ngoài.
Nhìn thấy con cá kia hoảng loạn bỏ chạy rồi, Hồng mới vung vẩy đuôi cá bơi về, tiếp tục quay xung quanh ba mẹ và chị gái, nhìn thấy có con cá hơi lớn một chút đến gần, liền đi tới kéo người ta ra cưỡng chế đuổi đi.
Lúc ban đầu Tô Huỳnh không hiểu bé đang làm gì, mãi đến khi có một con sứa biển màu lam đến gần cô, Hồng nhìn thấy đột nhiên bơi nhanh đến đuổi con sứa ấy đi, Tô Huỳnh mới lờ mờ đoán được, đại khái là bé nghe những lời ba mình nói—- Mẹ yếu ớt tới nổi một ngón tay cũng có thể cào mẹ bị thương, cho nên bé không cho những sinh vật mà bé cảm thấy nguy hiểm đến gần đây. Thế nên đứa bé này là đang bảo vệ cô.
Quả thực Tô Huỳnh cảm động tới muốn khóc luôn, Thải và Hồng đều là hai thiên thần thật tri kỷ! Thế giới này sao lại có hai bé con dễ thương đến vậy cơ chứ! Cô đang cảm động, muốn thể hiện sự cảm động của mình với Hoa một chút, kết quả nhìn xung quanh tìm kiếm, Hoa đã bơi đến bên kia rồi. Không biết anh đang tìm gì ở đống san hô, mãi một lúc sau anh ôm một một bó đồ trở lại.
Tô Huỳnh thấy đó là một đống quả cầu nhỏ trắng đen có gai mềm. Lúc trước Hoa chưa đem thứ này về bao giờ, cho nên Tô Huỳnh cũng không biết đây là thứ gì, cô dùng ánh mắt hỏi anh, Hoa bèn lấy một cái búng về phía Thải. Sau khi quả cầu bị búng vào người Thải liền nổ tung, doạ cho Thải đang hưng phấn giật mình hết cả hồn.
Có điều bé nhanh chóng lấy lại tinh thần, thứ này nổ cũng không đau, chỉ dùng để doạ người ta mà thôi, thế là bé bơi đến bên tay Hoa kéo tay anh, một tay bắt lấy ba cái ném về phía Hoa. Bé con thông minh đã học được cách chơi trò này rồi, chỉ tiếc cơ thể Hoa linh hoạt, cho dù mục tiêu khá to, Thải cũng không ném trúng được. Đôi mắt đen láy của bé đảo một cái, liền đi ăn h**p em trai đáng yêu thành thật của mình.
Hồng bị nổ vài cái, cũng ngơ ra, đuổi theo bắt lấy đuôi cá của chị, Thải cười to trốn ở phía sau Tô Huỳnh. Ba cha con nhanh chóng triển khai trò chơi con nít ‘đuổi bắt’ xung quanh Tô Huỳnh ở trong nước. Tô Huỳnh chỉ có thể làm một khán giả, phụ trách vỗ tay. Dẫu sao cô bơi không lại ba cha con, một lớn hai nhỏ này cảm thấy cô yếu ớt, cũng không dám ném quả cầu vào cô.
Chỉ là lúc đang chơi vui quá nên sơ ý, Thải ném một quả cầu nhỏ trúng cổ tay Tô Huỳnh, Tô Huỳnh chỉ cảm thấy trên tay hơi tê một tí, mới phát hiện bản thân bị “đạn lạc” bắn trúng. Với lực đạo thế này thật sự cũng chỉ là chơi vui thôi, Tô Huỳnh cảm thấy không sao hết, nhưng Thải lại hoảng sợ vứt hết những quả cầu nhỏ trong tay xuống, kéo cổ tay của cô nhìn.
Tô Huỳnh: “…” Mẹ thật sự không yếu ớt thế đâu con gái.
Hồng cũng bơi tới, kéo cổ tay Tô Huỳnh nghiên cứu cùng với chị gái, nhìn xem mẹ có bị thương không. Kết luận là vẫn ổn, tay mẹ không bị nổ hư, hai bé con thở phào một hơi, kéo cổ tay cô hun chụt chụt chụt thật nhiều cái.
So với trên thuyền, hai bé con thích chơi đùa ở trong nước hơn, Tô Huỳnh mỗi ngày đều sẽ xuống nước chơi với các con một lần, nhưng sẽ không ở lâu, ngâm trong nước lâu da sẽ bị nhăn, cho nên phần lớn thời gian cô sẽ ngồi bên thuyền nhìn ba cha con chơi đùa với nhau. Mấy cha con cũng sẽ không lặn xuống đáy biển, chỉ chơi trên mặt nước thôi, còn thường hay ngóc đầu lên nhìn Tô Huỳnh một cái, xác định là cô vẫn còn ngồi yên ổn ở nơi đó.
Tuy là màu trắng đen, nhưng thẩm mỹ của Thải và Hồng cũng chẳng biết phải bị tên ảnh hưởng không, hay là do di truyền từ ba ba của hai bé, hai đứa nhóc đều thích đồ vật có nhiều màu sắc rực rỡ và lấp lánh. Ba cha con đều thích tìm đủ loại đồ vật có nhiều màu sắc trong biển mang về trên thuyền, có lần Thải còn ôm về một con cá màu có kích thước còn lớn hơn cả bé, nói là muốn nuôi ở bể tắm của ba ba mình.
Việc này thì hay rồi, Tô Huỳnh muốn làm cho Hoa phụ kiện nhiều màu nào, hai đứa nhỏ cũng muốn có, mà làm cho hai đứa nhỏ, Hoa cũng ầm ĩ đòi cái giống y chang, không làm thì anh khóc lóc ăn vạ lăn lộn khắp nơi. Bây giờ anh đã là ba người ta rồi, kỹ thuật chơi xấu ngược lại càng thêm điêu luyện. Tô Huỳnh rất bất lực, lại không có cách nào với Hoa, cho nên sau này bất kể làm thứ gì cô đều làm ba phần, một cho em bé lớn, hai em bé nhỏ mỗi người một phần, như vậy mới tránh được lục đục trong nội bộ gia đình.
Cuộc sống của gia đình bốn người cứ bình yên trôi qua như thế, Thải và Hồng cũng trưởng thành rất nhanh, từ lúc ban đầu cơ thể lớn bằng cánh tay, đến khi hai bé cao hơn Tô Huỳnh một cái đầu, chỉ cần hai tháng hơn mà thôi, Tô Huỳnh rất nhanh đã không còn ôm nổi hai bé nữa. Ngược lại là hai đứa bé, sức lực càng ngày càng lớn, hai bé có thể dễ dàng ôm mẹ của mình lên. Mỗi ngày đi săn, cá mang về cũng càng ngày càng lớn.
Hai đứa nhỏ trưởng thành thật sự quá nhanh, nhanh đến mức lòng của Tô Huỳnh cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Lúc được hơn hai tháng, Thải và Hồng cũng có thể biến thành cá lớn nguyên hình rồi, so ba ba Hoa của hai bé, kích cỡ của hai bé nhỏ hơn một cỡ, nhưng với Tô Huỳnh mà nói như vậy cũng đã rất lớn rồi.
Ba con cá lớn trên mặt biển, lúc nối liền bên nhau giống như một quảng trường cực kỳ rộng lớn, Tô Huỳnh đi từ trên lưng Hoa đến lưng của Hồng, sau đó đi tới lưng Thải, không ngờ lại tốn không ít thời gian. Cô đi tới cuối đường, Hoa sẽ lại bơi đến nối tiếp phía sau, Tô Huỳnh tiếp tục đi về phía trước, giẫm lên trên lưng anh, hệt như đang đi bộ trên mặt biển vậy.
Có Hoa và Thải Hồng (Cầu Vòng) ở đây, tấm lưng rộng lớn của ba cha con phảng phất chính là mặt đất để cô sinh tồn.
Tô Huỳnh “tản bộ” trên mặt biển, trên đường bắt gặp tộc trưởng, ông ấy đến đây để thông báo cho họ biết, “Cửa” sắp mở ra nữa rồi.
Cửa lần này không phải mở ở thế giới lần đầu tiên Tô Huỳnh đến nữa, mà là một thế giới mới khác.
“Thế giới trước kia, chủng tộc đi đến nơi đó ngày một ít, thọ mệnh của thế giới ấy đã sắp hết rồi, cho nên cửa lần này chúng ta mở, sẽ đi đến một thế giới khác, nơi đó có lẽ có sẽ có nhiều chủng tộc khác hơn… Những năm nay người trong tộc chúng ta có thể tìm được nửa kia của mình ngày một ít, đây là lúc nên đi chỗ mới khám phá xem.” Tộc trưởng đã nói như thế.
Tô Huỳnh cảm thấy tộc trưởng rất giống mấy dì tổ dân phố của tiểu khu chỗ cô ở, chuyện to chuyện nhỏ đều phải đến thông báo, vào lúc cần thiết còn phải đảm đương trọng trách bảo mẫu, thật sự rất vất vả.
Cũng không biết ông cố tộc trưởng, còn phải sống như vậy bao lâu nữa.
Tô Huỳnh bây giờ đã biết, vì sao tộc của Hoa, họ có sức sống mạnh mẽ như thế, nhưng số lượng tộc nhân lại không nhiều lắm. Vì bạn đời mà họ tìm chỉ có một người, có lẽ không phải người trong tộc, mà là người ở tộc khác, ở thế giới khác, chỉ có đối tượng làm họ rung động, mới có thể kết hợp với nhau, cho nên hằng năm họ đều phải rời khỏi thế giới mình được sinh ra này, đi đến thế giới khác tìm kiếm người có thể làm trái tim họ rung động.
Nhưng nhiều thế giới như thế, biết bao nhiêu con người như vậy, người có thể may mắn gặp nhau, có thể rung động kết duyên bên nhau, thật sự quá ít ỏi. Cho nên dù cho họ rất lợi hại, cũng chẳng có bao nhiêu tộc nhân.
“Nếu như em không xuất hiện, thì cả đời này anh chỉ có thể thui thủi một mình. Trong tộc anh có nhiều tộc nhân như thế, đa số đều tìm rất lâu cũng không tìm được bạn đời.” Hoa cười lớn, đối với việc bản thân có thể tìm được Tô Huỳnh cảm thấy vô cùng đắc ý.
Tô Huỳnh chọc cằm anh hỏi: “Không phải người không tìm được bạn đời mới có thể đi đến thế giới khác sao? Chúng ta cũng có thể đi à?”
“Được chứ, em không quen ở đây, chúng ta đi tới chỗ khác sống một khoảng thời gian cũng tốt.” Hoa ôm lấy cô nói: “Thế giới trước kia của chúng ta, anh đã đi rất nhiều rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ thay đổi qua, thế giới mới là dáng vẻ thế nào, anh cũng rất tò mò.”
Tô Huỳnh kéo tay anh suy nghĩ một hồi, “Cho nên chúng ta sẽ gặp được rất nhiều người ở chủng tộc khác sao? Sẽ là những người thế nào hả anh?”
Hoa ôm lấy cô ngã vào trên thuyền bật cười to, “Anh cũng không biết nữa, nhưng mà đi xem thử thì sẽ biết thôi mà~”