Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 49

Chim ngốc dị thế 24

Editor: Meounonna

Chương 49: Kết thúc

 

Lại đến thời kỳ tìm bạn đời mỗi năm, Mâu và tộc nhân của mình cùng đi qua thông đạo tới một thế giới khác. Thế giới này và thế giới nguyên bản của hắn hoàn toàn khác nhau, nhưng đây là một thế giới khá tuyệt, dân bản địa tương đối đông, phần lớn chủng tộc đều rất yếu, chỉ có vài loài như cự long (rồng khổng lồ), lôi hổ (cọp sấm) và hoả điểu (chim lửa) có thể hình to là không dễ chọc thôi.

Địa bàn ở đây vô cùng rộng lớn, thứ có thể ăn cũng rất nhiều, mỗi năm Mâu đến thế giới này, tuy chưa tìm được bạn đời, nhưng cũng sống rất vui vẻ. Chủng tộc của hắn là báo hoa, khi chạy cực kỳ nhanh và hung mãnh như tia chớp, ngay cả lôi hổ (cọp sấm) có tốc độ nhanh nhất của thế giới này cũng không chạy lại bọn hắn.

Sau khi rời khỏi tộc nhân, Mâu suy nghĩ hắn nên đi tới nơi năm ngoái mình từng ở xem thử trước, hay là tìm một nơi khác sống, thuận tay bẻ một nắm lá cây thơm dày dặn nhiều nước ném vào miệng nhai, Mâu nhẹ nhàng sải bước xuyên qua một cánh rừng nhỏ.

Bất chợt, tai tròn trên đỉnh đầu hắn nhúc nhích vài cái, hắn nghe thấy giọng nói của một giống cái, âm thanh mềm mại như vậy, vừa nghe liền biết là một giống cái đáng yêu. Mâu nheo mắt lại, nhảy lên trên cây, lẻn về phía phương hướng có âm thanh truyền đến. Quả nhiên đi chưa được bao lâu, Mâu nhìn thấy giữa rừng có một giống cái đang hái nấm.

Dải lụa đan bằng những sợi tơ nhiều màu cột trên mái tóc dài màu đen, trên người mặc một chiếc váy màu lam lục, vừa nhỏ vừa tinh tế. Mắt của Mâu lập tức sáng lên, xoa tay nhảy xuống cây, đi đến giống cái đang ở một mình đằng kia.

Tô Huỳnh hái xong nấm tro ở dưới cái cây này, vừa xoay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, một người đàn ông đang chơi trò cosplay tai và đuôi thú (*) đứng ở đằng sau mình, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm cô.

(*)

(*) Raw là: 在玩兽耳兽尾play的汉子站在自己身后: bạn nào biết cái này nghĩa là gì góp ý với mình với nha. Mình nghĩ có lẽ là do con báo hoa này có hình dạng bán thú nên tác giả nói vậy.

 

Cư dân bản địa của thế giới này hay là người của thế giới khác đến tìm bạn đời vậy cà? Tô Huỳnh nghĩ, anh trai này chắc không phải đến hỏi đường đâu nhỉ.

“Em thuộc chủng tộc nào vậy, làm giống cái của anh, nhé?” Mâu nói xong, bèn đợi giống cái trước mặt trả lời. Hắn tính toán cả rồi, nếu đối phương đồng ý, hắn ta có thể đúng lý hợp tình mang người ta đi, nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp cướp người sau đó chạy biến ngay, dù sao không có chủng tộc nào có thể chạy nhanh được như hắn, đến lúc đó cứ coi như giống cái không chịu, hắn cũng cướp người đi mất rồi.

Về phần giống cái này có giống đực hay chưa, Mâu không thèm quan tâm. Loài báo hoa của hắn, đa phần đều thích cướp giống cái của người khác, thật sự rất xấu xa.

Tô Huỳnh nghe thấy người đàn ông trước mặt trong mắt hiện lên tia hung ác hỏi một câu không thân thiện chút nào, đột nhiên có hơi cảm thông cho hắn.

“Người anh em, cậu nhìn phía sau cậu trước đi.” Tô Huỳnh chỉ vào phía sau của hắn.

Mâu cảm thấy không ổn, đột nhiên quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ sau lưng có gì, liền cảm thấy đôi tai trên đầu đau xót, chính hắn không ngờ lại bị nhấc lên trên bầu trời.

Tuy tên chủng loài là báo hoa (*), nhưng bọn hắn sẽ không trôi nổi trên bầu trời giống mây đâu, cho nên cảm giác của Mâu- người đầu tiên lên trên bầu trời… không được tốt lắm. Bất kì con báo hoa nào bị kéo tai và đuôi nhấc lên trên không trung, phản ứng đầu tiên sẽ là “Á! Lỗ tai của ông đây đau quá!”

(*)

(*): Raw là 云豹: vân báo, vân là mây, liên quan đến bầu trời.

Tô Huỳnh một tay nâng rổ, một tay che ở trước mắt nhìn ra đằng xa. Hồng bay nhanh quá, đem người anh em kia đến nơi cao như vậy, cô không nhìn rõ được tình hình chỗ đó.

Mâu đau đến mức không ngừng giẫy giụa, vẹo đầu xem người tập kích hắn là chủng tộc gì. Vừa nhìn, hắn hơi ngẩn người ra, đây là giống đực à? Trông xinh đẹp quá đi mất! Là chủng tộc hắn chưa từng thấy qua, trên mái tóc dài màu trắng cực kỳ lộng lẫy thắt một dải lụa được nạm đá pha lê màu sắc rực rỡ, thân hình thon dài mạnh mẽ, đôi cánh màu đen phía sau vừa to rộng vừa hoa lệ, quả thực là người xinh đẹp nhất mà Mâu từng thấy.

Nhưng mà đẹp tới đâu cũng là giống đực, Mâu tiếc thầm trong bụng ba giấy, tiếp tục giẫy giụa. Giống đực đang kẹp tai và đuôi hắn hình như không cảm thấy mệt tí nào, nhẹ nhàng đưa hắn lên bầu trời rất cao, mắt Mâu trợn lớn nhìn một bầy chim đang bay qua bên người mình, càng ngày càng giẫy mạnh hơn.

“Ồ, xem ra ngươi không thích bay trên bầu trời, vậy ta sẽ buông ngươi xuống nhé.” Mâu nghe thấy giống đực này bình tĩnh nói xong, sau đó hắn bị mất trọng lực, ngã sấp mặt xuống đất.

“Á——-!”

Một tiếng ầm đùng vang lên cực lớn, bụi bặm bay tứ tung, nơi Mâu rơi xuống xuất hiện một cái hố.

Hồng ôm ngực quạt cánh chầm chậm tiếp đất, còn muốn đi xem xem người đã chết chưa, liền nghe thấy giọng nói kêu to “sao thế sao thế” từ đằng xa xít.

“Hồng! Có phải lại tóm được tên vô lại nào nữa không! Để chị xử cho!” Thải quay về rồi, đem về thú săn hôm nay của bé, là một con khủng long lùn, bự hơn cô bé rất nhiều lần. Bé vứt con khủng long lùn ấy đi, lại một âm thanh vang dội, đập vào trên người tên xui xẻo Mâu, Mâu- kẻ chưa kịp bò dậy- lại trúng một phát công kích nặng, suýt chút nữa là đi chầu ông bà luôn.

Nhưng loài báo hoa thuộc về chủng tộc có sức sống tương đối ngoan cường, cho dù liên tiếp bị trọng thương, cũng vẫn chưa chết.

Hồng nhìn thoáng qua bên chỗ mẹ mình, thấy ba ôm một đống trứng chim hạ cánh xuống bên cạnh mẹ, bèn đi theo chị gái nhìn xem tên vô lại muốn cướp mẹ của họ kia.

“Chậc, đây là chủng tộc gì thế, chưa từng thấy qua nha, như vậy mà còn chưa chết.” Thải đẩy con khủng long lùn đè trên người Mâu ra, đá Mâu một cái lật người hắn ta lại.

Hồng “ừm” một tiếng, chỉnh lại dải lụa màu trên tóc của bé. Đây là mẹ bé tự tay làm cho, bé rất thích, lúc nãy bị làm cho hơi lộn xộn xíu. Sửa xong dải lụa xinh đẹp của mình, Hồng mới nói: “Chưa từng thấy qua, chắc là giống với chúng ta, người từ thế giới khác đến đây tìm bạn đời, lúc nãy hắn có ý muốn bắt mẹ của chúng ta đó.”

Thải có tóc dài màu đen và đôi cánh trắng, vừa khéo tương phản với em trai là tóc dài màu trắng và đôi cánh màu đen, gương mặt thì lại xinh đẹp chẳng khác gì nhau mấy. Ngoại hình tương tự, nhưng Hồng cực kỳ chú ý đến vẻ bề ngoài của bé, theo cách nói của mẹ thì là điệu đà hết ớn, Thải thì dễ tính hơn nhiều, tóc tuỳ tiện buộc lên bằng dải lụa màu giống Hồng, ống tay xắn hết lên. Bé nghe xong lời em trai nói, đi lên trước giẫm một chân lên người Mâu, một tay túm lỗ tai Mâu lên, một tay thì cực kỳ hung tàn bóp lấy cổ Mâu.

“Ngươi cmn dám nhắm vào mẹ ta á, chê mình sống lâu muốn chết một lần hả? Chủng tộc của ngươi có thể chết mấy lần? Có thể chết bao nhiêu lần bà đây tiễn ngươi chết bấy nhiêu lần! Hửm? Nói chuyện đi chứ!”

Lúc này Mâu mới ý thức được, mình đã đụng trúng thứ dữ rồi, nỗi khổ “lưu manh đụng độ xã hội đen” tràn ngập nội tâm của Mâu. Hơn nữa, người này không phải cũng là một giống cái sao? Sao nhìn hung dữ ác liệt quá vậy?

Nếu như kẻ địch chỉ có một người, hắn có thể thử chạy trốn một lần, nhưng mà đây lại có hai điểu nhân không biết chủng tộc nào. Không, có ba tên mới đúng. Được rồi, chết chắc rồi.

Mâu nhìn một điểu nhân cao lớn khác đang ôm giống cái đó rảo bước đến đây. Lúc anh nói chuyện với giống cái kia thì tươi cười vui vẻ, nhưng khi xoay đầu nhìn hắn thì ánh mắt vô cùng đáng sợ, lông toàn thân trên người Mâu đều dựng hết cả lên, có cảm giác sững lại mà chỉ khi gặp thiên địch mới xuất hiện.

Tô Huỳnh kéo Hoa- người đang nằm bò trên người mình ra, “Anh đừng đè lên người em nữa, nặng chết đi được.” Sau đó đi nhìn con gái, biểu tình trên mặt rất khó diễn tả, “Thải, con không nên bắt chước ba học nói mấy lời này.”

Thải hất một phát quăng Mâu đang trên tay mình ra, ngoan ngoãn cười với Tô Huỳnh, “Dạ mẹ ơi~” Nói xong bé chợt nhớ tới gì đó, giẫm lên người Mâu đi qua bên kia, nhấc con khủng long lùn lên đi đến trước mặt Tô Huỳnh đặt xuống vỗ vài cái, “Mẹ ơi, hôm nay ăn cái này không ạ? Con chưa ăn qua cái này bao giờ, nhìn có vẻ ngon hơn thịt con rồng có cánh hôm qua mình ăn í!”

Hoa vừa nghe liền không chịu, vội vàng nói: “Không được, Huỳnh Huỳnh lúc nãy mới đồng ý với ba hôm nay ăn trứng!”

Thải: “Vậy ba ăn trứng đi, con muốn ăn cái này.”

Hồng: “Làm nhiều như vậy mẹ sẽ mệt đó ba, chị.”

Thải: “Cũng đúng, vậy hôm nay chúng ta ăn khủng long lùn, ngày mai lại ăn trứng.”

Hoa: “Không, ba nói rồi, hôm nay ăn trứng là hôm nay ăn!”

Hồng: “Chị à, ba à, đừng cãi nhau nữa mà.”

Tô Huỳnh cứ như thế nhìn con gái còn cao hơn mình một cái đầu, và người chồng cao hơn cô hai cái đầu, vì chuyện “hôm nay ăn gì” mà triển khai một cuộc tranh luận như mấy đứa con nít 5 tuổi, còn con trai thì đứng một bên làm người điều giải chẳng có chút tác dụng nào, bên kia còn có một tên lưu manh chuẩn bị bỏ chạy nữa.

Người lớn Tô Huỳnh giơ tay ngắt lời một lớn hai nhỏ, “Hôm nay ăn canh thịt nấu nấm và trứng chiên, ai không vừa ý có thể đi gặm thịt sống. Còn nữa cái tên kia sắp bỏ chạy kìa.”

Tô Huỳnh chỉ một ngón tay về phía Mâu.

Ánh mắt của Hoa và Thải đều hướng về phía Mâu, mắt thấy bản thân đào tẩu bị phát hiện, Mâu nhảy lên một cái, tăng hết tốc lực chuẩn bị chạy. Thải phản ứng lại, một tay giơ lên ném khủng long lùn về phía Mâu, Mâu nghe thấy tiếng gió, cúi thấp người tránh được công kích nặng nề đó, tiếp tục chạy về phía trước, mắt thấy sắp lủi được vào rừng cây rồi, đột nhiên cảm thấy phần cổ đau đớn, bản thân lại lần nữa bị đập vào trong đất.

Mâu: Hự, đau.

Hoa giẫm trên lưng Mâu, móng vuốt móc sâu vào trong vai của hắn, khoe khoang với con gái và con trai đang đuổi theo kẻ địch giống mình, “Sao nào, ba vẫn là người nhanh nhất nhể!”

Mâu nhìn thấy ánh mắt bất thiện của ba điểu nhân đang tụ tập bên cạnh mình, thật lòng bắt đầu hối hận vô cùng, hắn ta không nên muốn cướp vợ của người khác.

Nhưng mà hắn tỉnh ngộ muộn quá, Hoa không hề có ý định cho hắn cơ hội cải tà quy chính làm một người tốt, anh tóm lấy Mâu đang sống dở chết dở, cười lộ ra hàm răng trắng tinh với Tô Huỳnh, “Anh đi xử lý thứ này chút xíu nha.”

Tô Huỳnh: “Không về nhanh là em chia hết trứng anh thích ăn cho Thải và Hồng đó.”

Hoa xách tên Mâu xui xẻo hấp hối soàn soạt bay đi.

Những việc như gặp người ở chủng tộc khác đến gây phiền toái, từ khi họ đến thế giới này, cách vài ngày sẽ xảy ra một lần, Tô Huỳnh đã quen rồi. Hoa và Thải Hồng, thường sẽ để lại một hai người ở bên cạnh cô, phòng trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hoa đi xử lý “chuyện ngoài ý muốn”, Thải và Hồng ở bên cạnh Tô Huỳnh, một đứa ôm đống trứng, một đứa xách khủng long lùn đi theo cô vào nhà. Họ sống ở gần đây, Hoa tìm một cái cây to, bứng trụi hết lá của người ta, làm một cái tổ trên đó, hệt như ở thế giới ban đầu mà họ sống kia.

Lúc mới đầu là cả nhà ngủ cùng với nhau, nhưng Thải và Hồng thật sự trưởng thành quá nhanh, cô gái hai mươi mấy tuổi đã kết hôn- Tô Huỳnh, mỗi lần nhìn thấy con trai, con gái rõ ràng chỉ mới chào đời một năm nhưng lại giống hệt mấy cô cậu bé mười tám, mười chín tuổi, luôn cảm thấy bản thân đã già đi rất nhiều.

Có đứa con mười tám, mười chín tuổi nào mà còn ngủ chung với mẹ chứ, thế là Tô Huỳnh bảo Thải và Hồng tự làm một cái tổ cho mình, ở ngay bên cạnh cái tổ lớn mà Hoa xây. Cứ thế ba cái tổ một lớn hai nhỏ xếp bên cạnh nhau, giống như cái đầu của chuột Micky. Cho hai đứa con ngủ riêng còn có một nguyên nhân nữa, đó là do Tô Huỳnh thật tình không muốn bị Hoa kéo đi đánh dã chiến nữa, sẽ dễ bị kiệt sức lắm.

(*)

(*)打野战: đánh dã chiến là một ẩn dụ cho việc XXOO ở chỗ hoang dã đó mọi người J

Sau khi rời khỏi thế giới toàn là biển, Hoa và Thải Hồng đều biến thành hình dạng điểu nhân, lúc mới đến thế giới này, gặp phải lôi hổ (cọp sấm) và cự long (rồng khổng lồ) nghe bảo rất hung dữ, ba cha con đứng ở bên kia, thành công đánh chiếm được một vùng địa bàn lớn. Thải và ba bé tính tình giống nhau, rất phóng túng bất cần, cực kỳ thích đánh nhau, địa bàn ngày càng được mở rộng ra thêm, gần đây cuối cùng cũng không đi mở rộng địa bàn nữa, lại bắt đầu say mê việc mỗi ngày đem các loại “rồng” về thay đổi khẩu vị.

Những con rồng này trong mắt Tô Huỳnh, giống hệt như khủng long đã từng xuất hiện trên Trái Đất, ăn cũng không ngon lắm, nhưng không biết vì sao Thải lại cực kỳ đam mê với việc săn khủng long này. Hồng không thích đi săn lắm, bé kén chọn với con mồi cực kỳ, ngoại hình không hợp thẩm mỹ của bé, ngay cả động tay bé cũng lười.

Bất kể là Thải Hồng hay Hoa, đều rất quen thuộc đối với thế giới này, hoặc có thể nói chủng tộc này dù đi đến nơi nào cũng có thể thích nghi được, vì sự mạnh mẽ của họ, giúp họ dù đi đến nơi nào cũng có thể sống tốt. Tô Huỳnh cũng đang thích nghi với thế giới này từ từ, và cũng dần dần cảm thấy thế giới này rất tốt, mỗi ngày của hiện tại đều trôi qua rất vui vẻ.

Sống ở thế giới này một năm, đợi đến khi tộc nhân lại tụ tập với nhau lần nữa, mở cửa lớn quay về thế giới biển, họ lại sống ở thế giới kia một năm, cứ thế tuần hoàn từ năm này qua năm khác.

Tô Huỳnh cảm thấy gia đình họ cứ như là chim di trú di cư theo mùa vậy.

Năm thứ 10, họ sống ở thế giới này, Thải mang về một điểu nhân cánh dài, giống đực. Thải tìm được bạn đời của mình, thằng bé có ba đôi cánh xanh lam, cười rất xởi lởi, là một con chim ngốc bạch ngọt hàng thật giá thật khác hoàn toàn với Hoa. Tiếp đó một năm sau, đợi đến khi họ sắp quay về thế giới biển, mọi người mới phát hiện, hoá ra thằng nhóc cánh màu lam này cùng một thế giới với họ, chỉ có điều cậu ta là thiên tộc.

Tô Huỳnh cảm thấy con gái yêu đương sớm quá, con trai lại yêu quá muộn, mấy chục năm trôi qua mà Hồng vẫn cô độc một mình. Tô Huỳnh rất nghi ngờ con trai mình sẽ độc thân cả đời.

Lúc Tô Huỳnh sống tới một trăm tuổi, nhìn gương mặt không chút thay đổi nào của mình, không nhịn được hỏi Hoa, “Em còn có thể sống bao lâu vậy anh?”

Hoa ôm cô phơi nắng, “Có lẽ còn sống được thêm một trăm năm nữa í.”

Tô Huỳnh: “Nói thật, gen di truyền của tộc đàn tụi anh có phải bá đạo quá rồi không? Cơ thể của em bị thay đổi rất nhiều rồi phải không thế?”

Hoa ôm cô hôn vài cái: “Hi hi hi~”

Năm này, Tô Huỳnh lại đẻ được một quả trứng, là một quả trứng màu.

“Được rồi, lần này nên đặt tên gì đây?”

Bình Luận (0)
Comment