Ma pháp sư trên toà tháp đen 2
Editor: Mèo ú nõn nà
Chương 52: Ma pháp sư hắc ám ở dơ
Lansat, một Ma Đạo Sư hắc ám quái gở cô độc, danh tiếng của anh ta càng ngày càng vang dội vì công cuộc vây quét tiêu diệt dữ dội của toà thánh những năm gần đây.
Khắp đế quốc lưu truyền vô số tin đồn của anh ta, nghe nói anh ta việc ác nào cũng làm, tàn nhẫn độc ác, là ma quỷ đáng sợ nhất. Sự tích về sự ác độc của anh ta nhiều vô số kể, từ việc lớn như chế tạo ôn dịch làm người dân ở hai thành phố biến thành xương khô, đến việc nhỏ như trộm váy của tình nhân bé nhỏ của vị công tước nào đó.
Đối với người biết rõ nội tình- Silvia- cho biết, việc chế tạo ôn dịch kia không phải do Lansat làm, mà là do một Ma Đạo Sư hắc ám khác làm, về phần chuyện trộm váy của người ta có phải Lansat làm hay không, thì nàng không rõ.
Lansat rốt cuộc đã làm việc xấu gì, Silvia không hề quan tâm, điều khiến nàng để ý nhất luôn luôn chỉ có một, đó chính là vẻ bề ngoài. Trong khi đại đa số dung mạo của các ma pháp sư hắc ám đều được ghi ghép, Lansat lại là một ngoại kệ, vì trong tư liệu của anh ta không hề được ghi chú thông tin về vẻ bề ngoài, mọi người đều gọi anh ta là ma quỷ trên toà tháp đen.
Theo lời đồn anh ta là một người đàn ông vô cùng xấu xỉ giống như bộ xương khô, do quá xấu xí nên mới sống cô độc một mình trong toà tháp đen đó. Nói tóm lại, vẻ bề ngoài của Lansat và toà tháp đen thần bí của anh ta đều là một câu đố. Mà lời giải của câu đố này, cuối cùng sắp được giải đáp ngay trước mặt Silvia, không thể không nói, Silvia cũng có hơi tò mò.
Ngay khi từng tầng bên trong tháp cao vụt sáng ánh đèn, Silvia bị Lansat kéo lồng đưa vào bên trong, cả người của nàng ngay lập tức cứng đờ.
Thế giới này, sao lại có, một nơi vừa dơ vừa lộn xộn như vậy chứ!! Giây phút đầu tiên khi nhìn thấy tình hình bên trong tháp đen, Silvia suýt nữa không cầm lòng được muốn thét chói tai.
Nhìn xem các loại sách và trục cuộn chất chồng, rải rác đầy đất kia, như là những ngọn núi nhỏ vậy, không những có thể che tầm mắt, mà còn che luôn cả đường đi nữa, quả thực làm người ta không biết nên đặt chân chỗ nào. Mạng nhện giăng đầy trên vách tường bên trong tháp đen còn bám đầy bụi bẩn, và cả rèm che màu đen không biết từ khi nào bắt đầu rủ xuống ở chỗ kia nữa… Ờ, cái thứ đó chắc vốn đã là màu đen chứ không phải do nổi mốc mà đen thành như vậy đúng không?
Trên vách tường đó là thứ gì? Cỏ?! Vì sao cỏ mọc luôn trên vách tường bên trong tháp đen rồi! Mọc cỏ thì thôi đi sao trên tường còn mọc thêm một cái cây nhỏ nữa thế! Cái thứ trên cây kia là tổ chim á?!
Những tấm vải rách bị mấy cuốn sách đè lên kia rốt cuộc là quần áo đã bao lâu rồi không giặt, chắc là đã bị quên mất rồi nhở! Nếu như quần áo cũng có thể bị quên mất, thì cái bàn ăn bị sách chiếm hơn nửa diện tích, còn lại là thịt và bánh mì mốc meo, rốt cuộc đã qua bao lâu mới có thể biến thành dáng vẻ đáng sợ đó thế.
Quan sát sơ bên trong tháp đen một lần, Thánh Nữ đại nhân tiền nhiệm Silvia không chỉ muốn thét chói tai, nàng còn cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi rồi, thậm chí còn có xúc động thà lập tức chạy ra ngoài làm bạn với đống xác chết kỵ sĩ Quang Minh, cũng không thèm ở lại chỗ này.
Silvia thấy người bọc áo choàng đen- Lansat quen cửa quen nẻo đi vào, giơ tay huơ vài cái, đống sách to ngăn cản đường đi tự động bị đẩy ra sau, chừa ra một con đường mà người có thể đi qua. Nhưng mà đống sách vốn đã chất rất cao đó đột nhiên bị đẩy như thế, bỗng toàn bộ đều bị đổ sụp xuống, ầm ầm bụp bụp một hồi loạn cào cào, cuối cùng mấy chồng sách nện xuống dưới làm cái bàn ăn mục nát kia vỡ nát thành đống vụn.
Ờ, tốt lắm, lúc này trông vẻ càng lộn xộn hơn. Silvia đơ mặt nghĩ.
Cánh cửa lớn phía sau ‘cạch’ một tiếng tự động đóng lại, vai Lansat gục xuống, dường như cuối cùng cũng có thể thả lỏng, anh bắt đầu cởi áo choàng trên người, sau đó vứt áo choàng lên trên một chồng sách.
Theo sau việc áo choàng rơi xuống đất, Lansat trong truyền thuyết xuất hiện ngay trước mặt Silvia.
Tóc dài đen nhánh, đôi mắt màu tím đậm, và cả khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Silvia tâm như tro tàn bỗng như được nhóm lửa, phựt cháy phừng phừng. Chỉ bằng gương mặt nổi bần bật này, ngay cả một nơi dơ bẩn lộn xộn như này trong mắt Silvia cũng không còn khó chấp nhận đến vậy nữa.
Tóc đen mắt tím là hậu duệ của Ma tộc còn sót lại mà cả Đại Lục đều công nhận, toà thánh Quang Minh càng ‘tận chức tận trách’ ra sức diệt trừ tất cả những người tóc đen mắt tím, Silvia còn ngỡ rằng cái gọi là hậu duệ còn sót lại của Ma tộc đã bị tuyệt chủng rồi chứ, không ngờ vẫn còn một người.
Chả trách anh tuổi còn trẻ đã có thể trở thành Ma Đạo Sư, huyết thống tóc đen mắt tím thích hợp tu luyện ma pháp nhất, đặc biệt là ma pháp hệ hắc ám, bọn họ vốn đã có ưu thế được trời cao ưu ái.
Silvia là một cô gái có nguyên tắc kiên định thế đấy, chỉ cần mặt đẹp, nàng thậm chí có thể xem nhẹ mái tóc dài lộn xộn dường như muốn dính chặt vào nhau của Lansat, coi nhẹ chiếc áo sơ mi trắng sắp biến thành màu xám trên người anh, và bỏ qua cả sắc mặt đang rất xấu của anh. Đối với người có dung mạo đẹp, Silvia vẫn luôn rất dễ chịu, cho nên bây giờ nàng không muốn chết nữa, mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lansat tỉ mĩ xem xét, để rửa sạch những dơ bẩn trong toà tháp đen này.
Từ đầu đến cuối Lansat chưa từng nhìn thẳng Silvia một lần, kéo cả lồng lẫn người đi vào bên trong, một nơi có hình vòng vây. Nếu như hỏi tất cả các ma pháp sư thứ gì quan trọng nhất, có lẽ 9/10 người sẽ trả lời là phòng thí nghiệm ma pháp của bản thân.
Phòng thí nghiệm ma pháp của Lansat cũng chính là nơi này, nước thuốc và nguyên liệu kì lạ đặt trên những cái giá to, bàn sách dày nặng cực lớn, các loại công cụ và những tư liệu. Tuy rằng vẫn rất lộn xộn, nhưng Silvia cảm thấy đây có lẽ là nơi sạch sẽ nhất trong toà tháp đen.
Mặt trời, mặt trăng và mười mấy ngôi sao kết hợp thành một chiếc đèn ma pháp toả ra ánh sáng màu da cam xán lạn và nhu hoà, trôi nổi trên không trung trên bàn sách. Các loại bút lông ngỗng và mực nước đặt ở một bên, trên bàn còn có một quyển sách khổng lồ chiếm hơn nửa bàn sách, từ những trang giấy ố vàng và hơi thở hắc ám cường thế chuyển động trên đó có thể biết được, đây nhất định là một quyển sách cấm mà toà thánh không bao giờ cho phép chạm vào.
Trừ việc có sự thiên vị trời sinh với những người có gương mặt đẹp ra, Silvia còn đặt biệt ưa thích tìm tòi những thần chú ma pháp và đủ loại cấm chú mà bản thân chưa biết, nàng thích nghiên cứu những thứ này, tầm quan trọng có thể đặt ngay sau việc gội đầu và rửa mặt của nàng, quả thực là vô cùng quan trọng. Quỳ bên trong lồng nhìn về phía bên kia, Silvia định nhìn xem trên sách kia viết cái gì, tiếc là khoảng cách quá xa nhìn không rõ.
Lansat kéo lồng của nàng đến dưới một chồng sách gần bàn làm việc xong thì không để ý đến nàng nữa, bản thân anh đi đến trước bàn sách, một tay đặt trên quyển sách khổng lồ kia, một tay thì huơ huơ, từ một núi sách loạn cào cào kia bay ra một tờ giấy, anh nhắm mắt lại ngoắc ngón tay vài cái, bút lông ngỗng tự động chấm mực viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Tờ giấy này đang được viết gì đó, một lúc sau mặt của anh lộ ra vẻ nghi hoặc, chạm nhẹ vài cái vào sách, liền có một tờ giấy khác bay đến, trôi nổi ở bên tay trái anh, một chiếc bút lông ngỗng khác gõ gõ lên bàn, một đầu chấm vào trong bình mực nước, mang theo mực nước màu đen ra vẽ lên trên giấy, lần này hình như vẽ một trận pháp, với hình dáng cực kì phức tạp, cây bút đó phác hoạ đại khái hình dáng xong, liền chọc chọc vài cái trên giấy, phảng phất như đang suy nghĩ gì đó.
Còn người đang ấn sách- Lansat- mở to mắt, đột nhiên bắt lấy cây bút lông ngỗng vẫn còn đang chọc giấy kia vứt sang một bên, sau đó túm lấy tờ giấy đã vẽ trận pháp kia vò thành một cục vứt sang một bên. Lúc anh đang làm những việc này, chiếc bút lông ngỗng khác đang viết chữ ở nơi khác vẫn đang tiếp tục công việc, soạt soạt viết gì đó tốc độ cực kỳ nhanh.
Silvia nhìn cảnh tượng trước mắt, hơi kinh ngạc. Thật lợi hại, không ngờ anh có thể làm hai chuyện khác nhau trong cùng một lúc, bản lĩnh làm một công đôi việc [1] như thế này nàng không tài nào làm được. Hơn nữa trận pháp ban nãy nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua, phải biết là nàng đã xem hết các loại thư tịch trận pháp được tích luỹ khoảng 2000 năm trong toà thánh đấy! Trên thế giới này vẫn còn trận pháp mà nàng không biết!
[1] 一心二用: raw là nhất tâm nhị dụng
Bây giờ nàng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với quyển thư tịch hắc ám khổng lồ kia. Vị Lansat kia nổi nóng xong, lại nằm bò trên quyển sách khổng lồ lật tìm xem xét. Không chỉ là một công đôi việc, Silvia còn ngẩn người nhìn bên cạnh vị Ma Đạo Sư hắc ám âm trầm cổ quái lần lượt trôi nổi lên các loại giấy, những cây bút lông ngỗng khác nhau bắt đầu ‘làm việc’ trong cùng một lúc, hai tờ dùng để ghi ghép, hai tờ vẽ trận pháp, và hai tờ dùng loại văn tự như tranh vẽ để viết gì đó.
Hai tờ giấy ghi chú đó cách quá xa, chữ viết lại quá dày đặc, Silvia không nhìn rõ trên đó viết gì. Hai tờ vẽ trận pháp, một tờ không khác mấy với tờ lúc nãy, tờ khác thì Silvia nhìn thấy rõ, là một loại trận pháp nàng đã từng cảm thấy hứng thú nên nghiên cứu qua, thuộc loại biến chủng triệu hoán sinh vật vong linh- có thể triệu hoán vong linh. Có điều trận pháp triệu hoán vong linh này đã được sửa đổi.
Còn hai tờ giấy với văn tự như tranh vẽ kia, nếu đổi thành ma pháp sư khác, ước chừng không thể nhận ra dù chỉ một chữ, nhưng Silvia có thể nhận biết một phần nhỏ. Đó chính là văn tự chuyên dụng của một chi nào đó thuộc hậu duệ Ma tộc nghìn năm trước, đã không còn lưu truyền nữa, trong toà thánh có lưu giữ một bộ phận nhỏ văn tự này, vì từ nhỏ Silvia đã thích nghiên cứu những thứ kỳ lạ hiếm có này, cho nên cũng thuận tiện tìm tòi đôi chút.
Từ trong những phần văn tự nàng biết, Silvia nắm bắt được một số từ quan trọng, ví như “sống lại”, “Quang Minh”, “hiến tế”.
Cho nên, Lansat muốn nghiên cứu hồi sinh thứ gì?
Hiển nhiên vấn đề này, bản thân Lansat sẽ không trả lời nàng, suốt dọc đường Silvia chưa từng nghe anh nói chuyện một câu nào, bây giờ càng là dáng vẻ vùi đầu vào công việc không ngóc dậy nổi, Silvia rất hoài nghi dù bây giờ bản thân có chạy trốn, cũng không chắc anh sẽ phát hiện. Ước chừng phải đợi tới khi anh hoàn thành xong công việc mới nhận thức được. Tất cả các ma pháp sư đều không thích bị quấy rầy khi bản thân đang tiến hành nghiên cứu, vào những lúc thế này tốt nhất đừng làm phiền người ta, nhưng hiện tại Silvia thật sự nhịn không nổi nữa. Sau khi tò mò ban đầu qua đi, cơ thể của nàng đã bắt đầu kháng nghị, đói bụng, và lạnh. Nếu nàng không có thứ gì vào bụng, chắc nàng sẽ nhanh chóng chết lại một lần nữa mất.
Silvia thay đổi ý định rồi, nếu nàng thật sự muốn chết, cũng phải xem xong nội dung của cuốn sách khổng lồ kia rồi mới chết.
Cho nên nàng đã lên tiếng, bằng giọng điệu thân thiện và nhẹ nhàng nhất, và bằng thái độ đối xử với người có dung mạo đẹp nhất, nàng nói: “Ma pháp sư tiên sinh, xin hỏi chàng có thể cho ta một chút thức ăn không, bây giờ ta cảm thấy rất đói.”
Đối phương không có chút phản ứng nào.
Silvia nói lại lần nữa, đối phương vẫn không đếm xỉa đến nàng. Silvia nói lớn tiếng hơn, Lansat vẫn hệt như không nghe thấy. Điều này rất bình thường, dùng biện pháp thông thường sẽ không thể gọi được ma pháp sư đang làm nghiên cứu. Silvia sờ bụng của mình nghĩ, Thánh Nữ dịu dàng gì đó, cút mẹ nó đi, hơn nữa bây giờ nàng không phải Thánh Nữ thần thánh kia nữa, chỉ là một người đói sắp chết thôi. Cho nên nàng không chút do dự bắt đầu điên cuồng lay lồng gỗ kêu to.
Kết quả ra sao? Ờ, không hề thay đổi.
Silvia dừng lại việc kêu to vô dụng, xem xét xung quanh, định tìm thứ gì đó gây sự chú ý với Lansat bên kia. Đột nhiên, nàng đối diện với một đôi mắt- mắt của chuột.
Silvia: THẦN, QUANG, MINH, CỦA, TA, ƠI! Có một con chuột đang đứng bên cạnh chân ta á á á á á á!
Silvia ôm đầu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy sự kinh khủng của toà tháp đen dơ bẩn lộn xộn này, nơi này dơ bẩn thì thôi đi ấy vậy mà còn có chuột! Không chỉ một con, mà là tận mấy con! Thánh Nữ tiền nhiệm gào thét trong tim, mặt cứng đờ trừng mắt nhìn con chuột kia đi ngang qua bên chân nàng, nghênh ngang bò lên trên một núi sách, ôm bìa của một cuốn sách bắt đầu gặm.
Gặm sách một hồi, lại bắt đầu chít chít chít lắc cái đuôi đằng sau mông, cứ như đang cười nhạo nàng. Kế tiếp con chuột xám kiêu ngạo này liền bị một đôi móng vuốt ấn xuống dưới.
Đè lại con chuột kia là một con quạ to bằng cái đầu. Mắt trắng lông đen, trông vô cùng kỳ dị, quạ đen kêu lên quác quác vài tiếng, liền đối mắt với Silvia đang trong lồng, đột nhiên nó mở miệng nói chuyện.
Quạ đen nói: “Ồ~ Cô gái xấu xí~ Con chuột này là buổi tối của ta, cô có nhìn ta nữa, ta cũng sẽ không nhường cho cô đâu~”
Silvia: Con quạ đen hư đốn nói chuyện không biết lựa lời này từ đâu chui ra vậy?
“Cảm ơn, ta không thích ăn chuột, ngươi có thể tự thưởng thức một mình.” Cuối cùng Silvia cười nhẹ nói.
Quạ đen kia liền không chút khách sáo bắt lấy con chuột kia nuốt thẳng vào bụng. Sau khi tận hưởng buổi tối của mình xong, quạ đen đứng ở đó bắt đầu giao lưu với Silvia, chủ yếu là oán giận chủ nhân của mình đáng sợ bao nhiêu.
Chủ nhân của nó chính là chủ nhân của toà tháp đen này, Lansat.
“Trời đất ơi, cô biết không, lần cuối cùng chủ nhân tìm thức ăn cho ta đã là ba năm trước rồi, ba năm nay ta chỉ có thể tự mình tìm đồ ăn, may mà ở đây có nuôi mấy ổ chuột, tiết kiệm chút cũng đủ ăn, nhưng mà đã lâu lắm rồi ta chưa biết cảm giác no là gì.” Nó vừa nói vừa lắc đầu cảm thán.
Toàn bộ sự chú ý của Silvia đã bị “mấy ổ chuột” thu hút đi mất. Da gà trên người nổi lên từng đợt từng đợt, đợt sau nhiều hơn đợt trước, cứ như sóng biển không ngừng nhấp nhô.
“Có điều lần cuối cùng bản thân chủ nhân ăn cơm cũng đã là một năm trước rồi, vì ngài đã nghiên cứu ra một loại thuốc, lúc đói uống một ống là được. Điều này đối với ta mà nói thật đáng sợ, loại thuốc đó không có mùi vị gì sất, ngài ấy không thưởng thức đồ ăn ngon, ý nghĩa cuộc đời đã mất đi hơn nửa rồi.”
Đối với câu này của quạ đen, Silvia cũng thể hiện sự đồng tình. Tín ngưỡng nhân sinh của nàng là ngắm người đẹp, ăn đồ ngon. Cả toàn giới quý tộc Caro cũng không ai biết hưởng thụ cuộc sống bằng nàng, nhưng cuộc sống xinh đẹp của nàng đã cứ thế vỡ nát rồi.
Silvia: “Ngươi có thể vui lòng gọi tiên sinh Lansat giúp ta được không? Bây giờ ta đói quá, cần phải ăn chút gì đó, nếu không ta sẽ chết mất.”
Quạ đen liên tục lùi về sau vài bước, một chiếc cánh ôm ngực hệt như người, nói liên thanh: “Không không không không không, ta không dám gọi ngài ấy vào lúc này đâu, ngài ấy sẽ nhổ sạch lông của ta đó, cô có biết đối với một thân sĩ mà nói, trụi lông là một việc mất thể diện đến mức nào không! Ta không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu!”
Silvia hít sâu một hơi, nàng cảm thấy chỉ còn cách tự cứu lấy mình thôi. Nhìn thử bên chân mình, nàng đưa tay qua khe hở của lồng, kéo một quyển sách từ ngoài vào.
[Biến chủng ma pháp hắc ám] ước chừng độ nặng thấy khá ổn, Silvia nhắm trúng mục tiêu, ném.
Tầm ngắm của nàng vô cùng chuẩn, một phát là trúng, dưới tình thế bị nhốt trong lồng khó lòng triển trai tư thế, mà cũng có thể thành công đập trúng sau ót của Lansat, một nhát đập anh ngã nhào trên bàn sách.
Silvia cứ tưởng lần này cuối cùng anh cũng có thể tỉnh lại từ việc nghiên cứu chết tiệt và đống ma pháp trận đó rồi, nhưng không, Lansat bò dậy tiếp tục vùi đầu làm tiếp, hình như nhát đập đó làm anh có thêm linh cảm mới, anh dứt khoát dùng tay rút một tờ giấy ra, đích thân động tay bắt đầu viết viết vẽ vẽ, trông có vẻ vô cùng hưng phấn, mắt sáng cả lên.
Silvia ôm đầu gối ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt xinh đẹp lộ ra của Lansat, vừa đau khổ vừa vui vẻ nghĩ, cách chết như đói chết này thật sự quá là mất mặt mà.