Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 53

Ma pháp sư trên toà tháp đen 3

Chương 53: Chàng khờ và chó mê trai (*)

(*)

(*)天然呆和颜控狗: raw là thế này.

天然呆: là kiểu người hay làm ra những chuyện ngốc nghếch trong lúc vô thức

颜控狗: chó nhan khống J là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, chỉ xem trọng ngoại hình và thường bị vẻ ngoài đẹp thu hút.

Silvia không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, cho nên nàng nhanh chóng tiếp tục hành động của mình- Không ngừng nhặt những cuốn sách có thể nhặt bên cạnh mình, ném từng cuốn từng cuốn về phía Lansat bên kia. Một lần không gây được sự chú ý của đối phương, thì làm nhiều lần là được chứ gì. Silvia nghĩ thế đấy, nhưng Lansat không hề phối hợp.

Sau khi bị sách đập trúng đầu lần thứ 3, Lansat đang đứng trước bàn sách vùi đầu làm việc đột nhiên cơ thể loạng choạng, rầm một tiếng ngã xuống đất, giấy và bút vốn đang trôi nổi trên không trung khựng lại dần, sau đó cũng rớt ‘lạch cạch’ xuống.

Silvia- người còn đang cầm một quyển sách chuẩn bị ném: … Chẳng lẽ ta đã đập chết vị tiên sinh Lansat này rồi ư?!

Không phải, rõ ràng là một Ma Đạo Sư hắc ám siêu cấp lợi hại siêu cấp đáng sợ cơ mà? Chỉ bị sách đập có vài cái mà ngã rồi à? Thế sao chỉ trong một năm mà kỵ sĩ Quang Minh và ma pháp sư trong toà thánh lại chết mấy đống thế kia? Silvia kinh ngạc ngây người, tay vô thức dùng lực, liền tháo một thanh gỗ trên lồng xuống.

Nhìn nhìn thanh gỗ trên tay, Silvia nhún vai, vứt sách trong tay đi điên cuồng lắc lồng gỗ. Nhìn xem, tuy tạm thời không thể sử dụng ma pháp, nhưng sức lực của cô gái này cũng rất khá đấy chứ. Lắc một hồi, mắt thấy lồng sắp sụp, nhưng chết tiệt là nó lại không chịu vỡ, Silvia lắc tới mức bốc hoả luôn, giơ chân đá một cái.

Nàng cần phải ra dáng một Thánh Nữ, nên đã rất nhiều năm chưa từng làm ra hành động thô lỗ như này rồi, nói thiệt cũng khá là sảng khoái đó, đặc biệt là lúc nghe thấy cái lồng rách này cuối cùng cũng vỡ nát phát ra tiếng ‘rắc rắc’. Vô thức vỗ vỗ chiếc váy dơ bẩn của mình một cách ưu nhã, Silvia nâng góc váy đi khỏi đống vụn gỗ đó, đầu tiên đi đến trước bàn làm việc, dò đầu ngó nghiêng quyển sách khổng lồ kia.

Silvia chậc một tiếng, chữ trên quyển sách này ấy vậy mà nàng xem không hiểu. Tiếc nuối thu hồi tầm mắt từ quyển sách nọ, Silvia quỳ bên cạnh Lansat quan sát một lúc, phát hiện anh vẫn chưa chết, không biết vì sao lại đột nhiên ngã xuống nữa. Trông vẻ anh sẽ không bỗng dưng tỉnh lại, Silvia đưa tay sờ vào mặt anh một cái. Khuôn mặt đẹp thế này ngắm nhiều chút liền cảm thấy khoẻ ngay, có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ là ăn chút đồ ăn đã rồi tính sau, mặt có đẹp cách mấy cũng không chống đói được.

“Tiên sinh quạ đen, xin hỏi thứ thuốc ma pháp có công dụng như thức ăn ngài nói lúc trước ở đâu thế?” Silvia hỏi quạ đen to đã bay về tổ.

Cái cây lúc trước nàng thấy mọc trong khe tường, tổ chim trên cây đó, chính là tổ quạ đen, lúc này quạ đen kia đang cách một cái tổ lắc lư đầu mình, không hề có ý định xuống xem xét chủ nhân mình đã xảy ra chuyện gì.

“Quác quác! Bên đó hàng gần nhất là thứ nước thuốc màu đen kia kìa.” Quạ đen thân thiện nói, thuận tiện còn lảm nhảm vài câu, “Mấy thứ đó đều là chủ nhân làm từ nửa năm trước, tới bây giờ vẫn chưa uống hết, cô biết không lần trước ta nói với chủ nhân ta ăn không no, ấy vậy mà ngài ấy muốn bắt ta lại đút ta loại nước thuốc đó, may mà ta trốn được, đúng là quá đáng sợ mà!”

Silvia liền đi đến chiếc kệ cao lớn đó tìm, quả nhiên nơi bắt mắt nhất có một đống nước thuốc màu đen, một ống chỉ có một lượng như ngụm nước nhỏ. Nàng cẩn thận lấy một ống, lắc một chút trước xem thử bên trong, sau đó mở ống ra hửi nhẹ, phân tích thử những thành phần được sử dụng trong đó, xác định đây không phải là thứ kỳ lạ gì.

Chỉ là, thứ màu đen này nàng thật sự uống không nổi, màu sắc quá xấu xí, mùi vị cũng không tốt. Silvia kén chọn nhìn thuốc ma pháp trong tay, nhăn mày lại. Nhưng cuối cùng nàng vẫn chịu thua, nhắm mắt lại đau khổ một hớp uống hết ống thuốc. Uống xong nàng mới phát hiện thật ra cũng không tệ lắm, ít nhất không có vị gì kì lạ, hơn nữa sau khi uống xong, cảm giác ấm áp dâng lên, khi nãy bụng đói sôi sục cũng bỗng dưng dịu lại.

Đúng là thần kỳ, Silvia lắc lắc bình nhỏ trong tay. Nàng ngoài mặt thì học tập những ma pháp quang minh mà một Thánh Nữ của toà thánh Quang Minh cần học, lấy nó ra lừa gạt dân chúng và những quý tộc kia xác thực là rất hiệu quả, lúc thi triển ma pháp nhìn cũng rất xinh đẹp, nhưng tính thực tế thì không bao nhiêu, tuy cũng ngầm lén lút học một số ma pháp hắc ám khác, nhưng thời gian không đủ, cũng không ai có thể luyện tập giao lưu với nàng, tiến bộ quá chậm.

Nàng lại nhìn về phía Lansat vẫn còn ngã dưới đất, bây giờ thân phận của nàng chắc chắn không cần quay về toà thánh, nói cách khác cuối cùng nàng đã thoát khỏi tay của lão tổng giám mục chết dẫm kia, nhưng đồng thời nàng cũng mất đi mỹ mạo của bản thân và— ma pháp. Đúng, nàng phải tích tụ ma pháp lại lần nữa, nói đến đây, rốt cuộc thân thể này của nàng có tướng mạo ra sao nhỉ?

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Silvia ngồi không yên nữa, tất cả việc khác quăng ra phía sau, nàng bắt đầu lục tìm gương soi khắp nơi trong tháp đen, cuối cùng không biết từ đâu nàng tìm ra một chiếc gương khắc hoa mạ vàng phủ đầy bụi ở một xó nào đó.

Sau khi phủi hết bụi đi, Silvia đi đến nơi có ánh nến chiếu sáng, hít sâu một hơi, sau dó bình tĩnh nhìn về phía chiếc gương.

“Á——!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong toà tháp đen cao vút, tiếng vang chồng chéo lên nhau, tô điểm cho mưa lớn và tiếng sấm ngoài cửa một cách hoàn hảo.

Người phát ra âm thanh thảm thiết này đương nhiên là Silvia, nàng không dám tin ôm lấy chiếc gương, nhìn chằm chằm vào bóng người phản chiếu trong gương. Tóc nâu, mắt màu trà, kém xa so với đôi mắt lam và mái tóc ngân sắc (*) của nàng, điều quan trọng nhất là, hiện tại gương mặt toàn bộ đều là vết đốm lằn sậm màu, vết vằn sậm màu hầu như che phủ toàn bộ gương mặt làm nàng không chỉ trông xấu xí mà còn cực kỳ đáng sợ!

(*)

(*)银色头发: thật ra nó là tóc màu bạc, nhưng để tóc bạc thì giống tóc người già quá, nên mình để Hán Việt vậy.

Chiếc gương “cạch” một tiếng rơi xuống đất, Silvia cũng không thèm quan tâm tay mình có dơ hay không nữa, túm lấy tóc mình khuỵu xuống dưới sàn. Nàng trở nên xấu xí như thế, còn sống làm chi nữa!

Bị tiếng thét lớn vang dội làm tỉnh dậy- Lansat hoang mang chớp chớp đôi mắt tím, sờ vào bụng mình một chút, chậm chạp phát hiện bụng mình rất đói, lại nhớ tới hình như bản thân đã mấy ngày rồi không ăn cơm, nên chắc khi nãy mới bị đói xỉu.

Lansat- người thường bắt đầu nghiên cứu liền quên ăn quên ngủ quên luôn thời gian- làm mãi thành quen, bò dậy lấy một ống thuốc ma pháp màu đen uống vào, lập tức hồi phục sức lực, lại là một thanh niên cứng có thể tiếp tục nghiên cứu ba ngày. Nhưng lúc anh đi đến trước bàn chuẩn bị tiếp tục công việc, anh cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Chỗ nào không đúng? Anh nghi hoặc quét mắt nhìn xung quanh, nhìn ba lần mới phát hiện chuyện kì lạ, lúc nào trong tháp cao của anh lại có thêm một đống gỗ vụn thế kia? Nhìn đống gỗ vỡ nát đó suy nghĩ ba phút, Lansat nhớ ra rồi. Anh tìm được một cơ thể thích hợp nhất để hồi sinh Thánh Nữ Silvia, và còn đưa nàng ta trở về nữa.

Nàng ta nên ở trong lồng mới đúng, nhưng mà người đâu? Lansat vứt bút trong tay xuống định bắt người đã chạy trốn về, mới đi được hai giây, anh liền nhìn thấy cô gái không biết tên kia.

Nàng ta ôm đầu im phăng phắc ngồi dưới đất, giống một cây nấm, toàn thân tản mát hơi thở u ám, còn ‘hắc ám’ hơn cả ma pháp sư hắc ám.

Lansat cảm thấy chắc đối phương sợ nên mới trở nên như vậy, dù gì danh tiếng của anh thật sự rất tệ hại.

Trận pháp hồi sinh của anh vẫn chưa hoàn thành, trước lúc đó anh không thể để cơ thể này chết đi được, nhưng mà không nhốt lại thì sợ nàng ta chạy trốn, cho nên vẫn nên nhốt lại thì tiện hơn. Nhưng mà lồng hư rồi, phải làm lồng mới. Lansat nhìn quanh định tìm thứ gì đó thích hợp làm lồng, giơ tay huơ vài cái, từ trong đống đồ tạp nham tìm ra vài cái rương đựng vàng thỏi.

Đây là thù lao trước đây có người nhờ anh chế thuốc đem đến, anh dùng một ít, còn lại đều vứt ở trong góc đó, sắp mọc cỏ đến nơi rồi. Lansat tay không kéo vàng thỏi, dễ dàng kéo thỏi vàng thành cây gậy dài như nặn đất sét, anh dùng một rương vàng thỏi, làm thành một cái lồng mới, trạch nam (*) Lansat giàu nứt đố đổ vách kéo lồng đi đến bên cạnh Silvia, giơ tay khều nàng vài cái.

(*)

(*) 天然宅: raw là thế này. Mình tra không ra từ này, nên đành dịch theo cách hiểu của mình.

“Cô đi vào lồng đi.” Lansat nói.

Silvia vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc ngoại hình của mình, phớt lờ tất cả sự việc bên ngoài.

Lansat là một người cực kỳ tệ giao tiếp, anh rất không thích nói chuyện với người khác, thậm chí là sợ nói chuyện với mọi người, cho nên anh không định mở miệng nữa, chuẩn bị trực tiếp nhét người vào lồng. Lúc này anh lại phát hiện bản thân quên chừa cửa cho cái lồng, chỉ đành dùng tay không bẻ ra một cái khe lớn, nhét cô nàng không chút phản ứng nọ vào, sau đó bẻ lại chỗ ban nãy về trạng thái ban đầu.

Cảm thấy mình đã thu xếp thoả đáng mọi việc, Lansat quay về trước bàn tiếp tục phấn đấu. Còn Thánh Nữ đại nhân đang dựa vào trong lồng vàng như con búp bê rách bị chiếc lồng vàng cấn đau xương, cuối cùng dần dần hồi phục tinh thần.

Bởi vì nàng nghĩ đến một vấn đề, cơ thể này hẳn là chưa từng tu luyện ma pháp, nhưng lúc trước khi nàng kiểm tra dường như cảm nhận được một ít dấu vết lưu chuyển của ma pháp, nàng có hơi quen thuộc với sự lưu chuyển này, hồi trước không để ý, bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như là vết tích ma pháp của Ma Đạo Sư hắc ám Lilina.

Ma Đạo Sư hắc ám Lilina, là một Ma Đạo Sư hắc ám khác của đế quốc, vụ giết tất cả người dân ở hai thành phố lúc trước mà Lansat bị hắt nước bẩn, chính do ả ta làm. Không rõ tuổi tác của vị này, nhưng ít nhất cũng đã hai trăm tuổi, tuy ngoại hình xinh đẹp ngọt ngào, nhưng là mụ đàn bà cực kỳ ghen ghét những cô gái trẻ xinh đẹp, nghe nói những cô gái mà ả ta cảm thấy xinh đẹp, chỉ cần bị ả bắt gặp, đều sẽ bị dùng ma pháp biến thành kẻ xấu như ma lem.

Ả ta còn để lại một ấn ký hình hoa diên vĩ màu đen lên lưng những cô gái này, để thể hiện đây là do ả làm, không cho phép những ma pháp sư khác giúp những cô gái ấy khôi phục dung mạo.

Silvia biết rõ như thế, là vì tổng giám mục và Lilina có quen biết nhau, nàng còn hoài nghi giữa hai người này có dan díu gì với nhau. Lần đầu tiên nàng gặp Lilina ở chỗ tổng giám mục, lúc ấy ánh mắt Lilina nhìn nàng cực kỳ đáng sợ, ghen ghét đến mức muốn dùng ánh mắt rạch mặt nàng vài nhát.

Cho nên là, thật ra gương mặt của cơ thể này vốn rất xinh đẹp, chỉ vì bị Lilina ghen tỵ thi triển ma pháp nên mới biến thành dáng vẻ này, chỉ cần giải trừ ma pháp là có thể khôi phục dung mạo? Silvia mắt sáng lên, gạt đi những suy sụp vừa nãy, bây giờ nàng bức thiết muốn xác định có phải thân thể này thật sự bị Lilina thi triển ma pháp hay không.

Lansat vừa viết xong một trang giấy, lại nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô gái bị anh nhét vào lồng vàng đang túm chặt lấy chiếc lồng, gắng sức bẻ một phát mấy thanh lan can bằng vàng kia ra thành một cái lỗ lớn, sau đó cứ thế chui ra dưới ánh mắt của Lansat, xách váy chạy về phía vị trí ban nãy, nhặt một cái gương lên.

Sau đó nàng ta kéo nhanh váy của mình xuống như đang ở nơi không người, lộ ra vai và ngực, lấy gương soi sau lưng mình.

Lansat chưa bao giờ nhìn thấy con gái c** đ* trước mặt mình, anh bị làn da trắng bóng kia làm sững sờ, bút lông ngỗng trong tay ‘cạch’ một tiếng rơi xuống.

Nhìn thấy sau lưng mình quả nhiên có hình vẽ hoa diên vĩ màu đen, Silvia- người đang vui sướng muốn khóc- vô tình chạm phải ánh mắt của Lansat.

Hai người yên lặng đối mắt với nhau.

Silvia buông gương xuống, mặc đồ vào, cười nhẹ với anh một chút, rất bình tĩnh.

Lansat nhặt bút lông ngỗng lên nghĩ, thật ra cũng không có gì. Anh tránh ánh mắt của Silvia, thu tầm mắt về lại trên sách, sau đó chỉ vào lồng nói, “Về trong lồng đi.”

Silvia sửa sang lại váy áo, trấn tĩnh trở lại, nàng không hề để ý thân phận làm nguyên liệu thí nghiệm của mình, thái độ ôn hoà, nhỏ nhẹ dò hỏi: “Ma pháp sư tiên sinh tôn kính, tôi đảm bảo sẽ không chạy trốn, cho nên tôi có thể không cần quay về lồng không thưa ngài?” Đối xử với người đẹp, sự nhẫn nại của nàng không gì sánh bằng.

Thông thường mà nói, những ma pháp sư tính cách kỳ lạ đều sẽ không đồng ý yêu cầu này. Nhưng Lansat lại đồng ý, dù sao anh cũng chỉ muốn cơ thể này ở yên đây đến khi anh nghiên cứu ra trận pháp hồi sinh Thánh Nữ, có ở trong lồng hay không cũng chẳng sao.

Lansat chăm chú xem sách, vùi đầu làm việc, như có như không gật đầu, “Vậy cô không được làm phiền ta.”

Silvia hơi ngạc nhiên, vị Ma Đạo Sư hắc ám thủ đoạn tàn nhẫn trong lời đồn này có phải hơi dễ tính rồi không? Nàng là một người thích được voi đòi tiên đấy nhé, hơn nữa chưa bao giờ muốn miễn cưỡng bản thân, để bản thân chịu thiệt cả, nếu tạm thời không có sự lựa chọn nào tốt hơn, nàng quyết định sẽ ở lại chỗ này trước.

Bất kể là muốn chạy trốn hay giải ma pháp của Lilina trên người, đều cần phải khôi phục năng lực Đại ma pháp sư của nàng mới được, lúc này chưa khôi phục được chút ma lực nào, cứ thế ra ngoài nói không chừng sẽ đói chết, bây giờ bên ngoài cũng chẳng an bình.

Cho nên hiện tại điều đầu tiên nàng phải làm, chính là tắm rửa, chỉnh lại tóc tai, cắt móng, nàng thật sự, thật sự không nhịn nổi nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment