Ma pháp sư trên toà tháp đen 4
Editor: Meounonna
Chương 54: Dơ loạn và cao lớn
Silvia quyết định đi tắm, nhưng mà trước lúc đó nàng phát hiện nhiều vấn đề hơn nữa.
Ví như nàng không có quần áo sạch để thay, và ví như ở đây không có hồ nước suối ấm áp sạch sẽ rộng rãi sáng sủa, không có cánh hoa và tinh dầu toả ngát hương thơm, không có đủ loại nước thuốc ma pháp dưỡng da dưỡng tóc mà chính nàng chế tạo, không có kéo để cắt móng và cắt tóc, nói tóm lại một câu, ở đây không có thứ gì hết.
Quyết tâm muốn ở lại nơi này của Silvia lại lần nữa lung lay.
Nàng nhìn Lansat- người đã lần nữa chìm đắm vào việc nghiên cứu ma pháp- một cái, dựa theo trạng thái nghiêm túc của anh, cho dù có thiêu rụi nơi này chắc hẳn anh cũng không hoàn hồn lại đâu. Như vậy rất tốt, nàng có thể càng tự do tìm thứ mình cần ở nơi đây.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua, đồ vật đều là những thứ có thể thay thế được, tạm thời chịu thiệt thòi xíu cũng không sao. Nhìn xung quanh tháp đen một vòng, tầm mắt của Silvia lướt qua đống rương sách lộn xộn như núi nhỏ kia, và các loại vật thể ‘rác’ không biết tên, được đặt ở xó nào đó.
Nơi đó có dấu vết bị lục tìm, bên trong cái rương đang mở ra còn có hai thỏi vàng. Silvia đi qua đó nhặt vàng thỏi lên nhìn thử, bên trên khắc gia huy của gia tộc Berg, không chút hứng thú tiện tay vứt xuống, Silvia lại lục tìm hai cái rương khác, đều là các loại đồ vật như trang sức vàng châu báu, mấy thứ này xấu òm, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Silvia, cho nên nàng đóng rương lại một cái ‘cạch’.
Đợi đã, Silvia lại mở rương ra, hình như vừa nãy nàng cảm thấy có sự lưu chuyển của nguyên tố ánh sáng?
Lật tìm đống châu báu đó một hồi, cuối cùng Silvia đã tìm được một sợi dây chuyền cực to ở dưới đáy, một vòng toàn là đá, viên tinh thạch lớn nhất ấy vậy mà chứa đựng nguyên tố ánh sáng, một viên tinh thạch nguyên tố ánh sáng to như nắm đấm thế này, đối với Silvia mà nói cũng không nhiều, nhưng cũng xem như giải quyết được nỗi lo âu cấp bách.
Bên trong tháp đen này đều là nguyên tố bóng tối, thích hợp tu luyện ma pháp hắc ám, nguyên tố ánh sáng cực ít, nàng muốn khôi phục năng lực Đại ma pháp sư, cần phải tích tụ đủ nguyên tố ánh sáng trong cơ thể để chuyển hoá thành ma lực quang minh mới được, phải nghĩ cách tìm ra càng nhiều tinh thạch nguyên tố ánh sáng.
Chỉ tiếc rằng, ở trong đây chỉ có một cục vậy thôi. Silvia không hề khách sáo moi viên tinh thạch đó ra, vứt mấy thứ còn lại vào rương. Lục rương xong, Silvia phát hiện trong xó này còn chất không ít đồ đạc, tranh nổi tiếng và kiếm khảm đầy kinh cương bảo thạch, bình hoa lớn và áo giáp bạc vân vân.
Ngoài ra, Silvia còn vừa vui vừa ngạc nhiên tìm ra một cánh cửa bị rèm che phủ, bên trong cánh cửa bị bụi bặm phủ kín đã lâu này còn có nhiều đồ tạp nham lộn xộn hơn nữa.
Là những loại đồ mà đem ra ngoài có thể bán được rất nhiều đồng tiền vàng, đồ mà được rất nhiều quý tộc yêu thích, ở đây chúng hệt như rác thải bị chất thành đống với nhau.
Phủi đi lớp bụi trên cánh cửa, Silvia hứng trí mở từng chiếc rương ra, lật tìm đồ mình cần.
Một rương trong số đó nàng tìm được một mớ quần áo mới tinh, nam hay nữ đủ cả, chỉ là quá mức hoa hoè không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Silvia, chọn lựa một hồi, Silvia tìm được vài cái váy tạm chấp nhận được, điều càng vui mừng và ngạc nhiên hơn là nàng còn thấy hai cây gậy ma pháp.
Thứ đồ vật như gậy ma pháp này vốn đã được khảm đầy tinh thạch của đủ hệ nguyên tố trên đó rồi, chính bản thân nó đã được dung nhập vào trận pháp, là thứ để ma pháp sư khi tiêu hao ma lực quá nhiều trong cơ thể không còn ma lực sử dụng, và cả những người mới học ma pháp ma lực bên trong cơ thể không ổn định dùng nó để giúp họ khống chế ma pháp tốt hơn, phù hợp nhất với tình trạng hiện tại của Silvia.
Nàng biết vô số thần chú ma pháp, chỉ là thiếu ma lực mà thôi, nếu sử dụng gậy ma pháp, tuy không thể thi triển ra ma pháp rất lợi hại, nhưng việc dọn dẹp thông thường thì không vấn đề gì, hơn nữa những loại ma pháp thanh tẩy tự sáng tạo này không thuộc ma pháp quang minh, cũng không thuộc ma pháp hắc ám, sự lưu chuyển ma pháp rất nhỏ, sẽ không làm kinh động đến Lansat bên kia.
Hoàn mỹ.
Quyết định tạm thời ở nơi này, Silvia- người mắc bệnh sạch sẽ không tài nào chấp nhận được hiện trạng môi trường dơ bẩn ở đây, thế là nàng quyết định dọn dẹp ra một nơi để làm thành phòng ngủ của mình.
Gậy ma pháp trong tay, Silvia tự tin hơn không ít, nàng cầm lấy hai cây gậy ma pháp khảm bảo thạch màu lam, tìm nơi thích hợp nhất bên trong tháp đen.
Bên trong tháp đen thật ra rất rộng, nhưng đồ vừa nhiều vừa bừa bộn, đặc biệt là sách, làm cho toàn bộ tháp đen trông thật chật hẹp. Silvia nhanh chóng chọn ra được một nơi, so với khu vực làm việc của Lansat hình thành một đường chéo, cách xa nhất với nơi bề bộn nhất, tường bên đó sạch sẽ nhất, mặt đất bằng phẳng nhất.
Gật gật đầu, Silvia nâng gậy ma pháp trong tay phải lên chỉ vào không trung, đốm sáng trắng toả ra, phảng phất như có vô số bàn tay to thu gom những quyển sách bày cả đống trên đất đi, từng cuốn từng cuốn ngoan ngoãn xếp chồng ngay ngắn lên nhau. Gậy ma pháp bên tay trái huơ vài cái, những chiếc giá đựng rương lúc trước liền tự giũ hết bụi bậm bay ra ngoài, rơi xuống chỗ Silvia chỉ định.
Nhìn những chiếc giá ấy với vẻ không vừa ý lắm, Silvia suy nghĩ ba giây, phóng ra ba ma pháp dọn dẹp, hiệu quá rất tuyệt, sau khi bụi bặm và ẩm mốc bị gạt đi, lộ ra bề mặt cũ kỹ loang lổ, ngắm một hồi cảm thấy rất trầm lắng.
Lúc này Silvia mới vừa ý, điều khiển những chồng sách gọn gàng toàn bộ xếp lên trên giá, cứ như thế, dùng ba cái giá sách để ngăn cách góc tháp này thành một không gian khoảng 20 mét vuông.
Sau khi làm sạch thảm trải sàn tìm được lúc nãy và trải ra, kê chiếc giường bị đống sách nhấn chìm mới tìm ra ban nãy lên. Giường này đương nhiên là của Lansat, nhưng có thể thấy là đã rất lâu rồi anh không ngủ trên đó, cho nên mới bị biển sách nhấn chìm.
Kê giường xong, Silvia- người luôn theo đuổi cuộc sống chất lượng cao đương nhiên không thể cứ làm vậy là xong, nàng còn tận dụng tháo hết mấy chiếc rương trống lắp thành cái bàn, dọn một chiếc ghế mềm trong căn phòng bừa bộn kia tới, bày đèn ma pháp hình đoá hoa vừa sửa xong lên.
Silvia còn hứng trí bừng bừng lục tìm trong đống “rác” kia mấy bức tranh bản thân thấy thích, treo lên trên tường. Đống rèm cửa chất đống dưới nổ lực tẩy rửa của rất nhiều ma pháp làm sạch đã khôi phục lại màu đỏ hoa lệ vốn có, treo dây tua màu vàng lên, kết hợp với bức tường giá sách độc đáo kia, ấy thế mà toát lên vẻ ưu nhã rất riêng biệt.
Lăn lộn một hồi như thế, Silvia vỗ vào cánh tay đau mỏi vài cái, nàng hơi vừa ý rồi. Đối với những vật chết thế này, nàng có thể sử dụng ma pháp làm sạch, nhưng đối với bản thân, nàng sẽ không sử dụng đến ma pháp thanh tẩy, vì loại ma pháp thanh tẩy đó dùng trên người thật sự có thể lột đi một lớp da— Trên thực tế thì nguồn gốc của ma pháp làm sạch tự chế này là của một ma pháp hắc ám, là phiên bản giảm nhẹ của ma pháp lột da.
Dọn dẹp sơ bộ chỗ ở tạm thời của bản thân, Silvia mang quần áo sạch đi tìm nhà tắm.
Nhà tắm… cũng không phải dơ thường, trong xó mọc đầy rêu xanh và cỏ, còn bị thiếu một viên gạch, từ trong khe gạch một cành cây chui vào. Trong nhà tắm gió lùa lồng lộng, thông qua cái lỗ kia Silvia có thể nhìn thấy mưa gió không ngừng và bầu trời tối đen ở bên ngoài.
Nhà tắm thế này Silvia không thể nhịn nổi nữa, nàng đảo mắt đến bể tắm mọc cỏ, không cầm được nghĩ, rốt cuộc đã bao lâu Lansat chưa tắm? Silvia ghét bỏ một hồi lại nghĩ đến gương mặt tuyệt sắc đến mức làm nàng kinh ngạc của anh, sau đó vô cùng rộng lượng nghĩ, lớn lên đẹp như thế thi thoảng không tắm cũng không sao, dù sao nàng chỉ ngắm nhìn gương mặt đó từ xa là được, cũng chẳng cần tiếp xúc gần với anh làm chuyện gì thân mật.
Thế là mang theo tâm thái khoan dung với người đẹp, nàng lại bắt đầu dọn rửa nhà tắm. Đợi đến khi làm sạch nhà tắm xong, Silvia lại nghĩ đến một vấn đề. Nàng không có những đồ dùng tắm rửa gội đầu và các loại dưỡng da sữa rửa mặt, không sử dụng những sản phẩm dưỡng da làm sạch dưỡng tóc, thì tắm rửa còn có ý nghĩa gì nữa? Thánh nữ đại nhân- mắc bệnh sạch sẽ hay xoi mói- không thể chấp nhận được.
Có điều kiện thì phải hưởng thụ, không có điều kiện thì sáng tạo ra điều kiện để hưởng thụ, đây là tín ngưỡng nhân sinh từ trước đến nay của Silvia.
Để váy xuống, Silvia đi đến nơi Lansat bày đủ cái loại nguyên liệu và công cụ ma pháp, Lansat vẫn còn đang ở bên kia nghiêm túc nghiên cứu, không hề phát hiện những hành động của nàng. Silvia cũng không khách sáo, lấy công cụ xong, lại lục tìm trong đống nguyên liệu kia, điều chế ra nước thuốc tắm rửa phiên bản đơn giản có thể làm mềm mịn da, nước thuốc gội đầu có thể làm tóc mềm mượt óng ánh, và cả thuốc mỡ đa năng trừ sẹo ngăn ngừa vết nhăn dưỡng sáng.
Nguyên liệu không đủ, chỉ có thể tạm thời làm một ít thế này dùng trước, Silvia hơi tiếc nuối.
Cơ thể này trong mắt nàng thật chẳng ra làm sao, dáng tay khá đẹp nhưng do làm việc nặng nên trở nên thô kệch, da cũng không trắng, móng tay hơi méo, và còn cả vết sẹo lâu năm do bị trầy. Nghĩ đến cơ thể tinh xảo từ đầu đến cuối không chút tì vết của bản thân ban đầu, Silvia đau xót tim can.
Đóng cửa phòng tắm lại, Silvia dùng thái độ nghiêm túc nhất, thanh tẩy cơ thể này từng chút một, từ đầu đến chân, một cọng tóc cũng không bỏ qua, tắm ba lần xong, thoa nước thuốc, sau đó lại tắm lại lần nữa, đắp thuốc mỡ không màu thư thái lên, da thịt liền trắng lên trông thấy, đến gần ngửi thử, có thể hửi thấy mùi hương độc nhất thuộc về nàng.
Sau khi nàng nghiên cứu hơn nghìn loại hương vị mới có được mùi hương thích hợp nhất này, thoang thoảng hương thơm, tươi mát như ẩn như hiện. Cứ bảo dưỡng kỹ thế này một khoảng thời gian, Silvia tự tin sẽ biến làn da của cơ thể này giống với cơ thể của bản thân lúc trước.
Nói thật lòng, nếu không nhìn mặt, Silvia khá hài lòng với vóc dáng của cơ thể này, nguyên nhân không gì khác, ngực bự.
Cơ thể lúc trước của nàng là Thánh Nữ, ngực quá nhỏ, nhưng cũng rất phù hợp với hình tượng thánh khiết, nhưng sâu trong nội tâm của nàng vẫn luôn ước mong có bộ ngựa đầy đặn, bây giờ cuối cùng cũng được thoả lòng mong ước.
Thanh tẩy thân thể xong, thay váy mới, Silvia cảm thấy giây phút này, bản thân mới thật sự sống lại.
Cầm gậy ma pháp thi triển tiểu ma pháp sấy tóc tốc hành, chải đầu gọn gàng bằng lược. Mái tóc như cỏ khô sau khi trải qua sự tưới nhuần của nước thuốc, biến thành màu nâu đỏ xinh đẹp, mái tóc xoăn sóng nước lọn to xoã trên vai, cập giữa lưng. Silvia nhìn bóng dáng được phản chiếu trong gương, hơi mong đợi dáng vẻ sau khi khôi phục dung mạo.
Buông gương xuống, Silvia ngồi trên ghế mềm, giẫm chân trần trên thảm lót sàn lông xù màu đỏ đậm, thoải mái thở dài một hơi. Lansat còn ở bên kia viết viết vẽ vẽ bận rộn mãi, ngọn đèn do mười mấy ngôi sao tạo thành xoay vòng chầm chậm trên đầu anh, soi rọi gương mặt ấy toả sáng rạng rỡ. Ngắm anh như thưởng thức cảnh đẹp một hồi, Silvia thu tầm mắt về, mở một quyển sách bản thân thấy thú vị ra, bắt đầu an tĩnh đọc sách dưới ánh đèn.
Một đêm trôi qua, trận ma pháp của Lansat lâm vào cục diện bế tắc, anh không thể không dừng bút, yên lặng suy nghĩ. Ánh mắt mơ màng vô thần lơ đãng di chuyển từ trước bàn làm việc ra xa, chạm ngay vào góc nào đó trong tháp đen.
Lansat:… Ửm?
Lansat hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác. Anh ngoảnh đầu nhìn bên cạnh, vẫn bừa bộn như trước, lại xoay đầu nhìn góc đằng kia, vẫn giống hệt ban nãy, toả ra ánh sáng không hề hoà hợp với cả toà tháp đen.
Trên giá sách cổ xưa rộng lớn sạch sẽ, các loại sách được sắp xếp chỉnh tề, rèm che màu rượu đỏ che chắn phần không gian phía sau giá sách, nhưng cũng không che lại hoàn toàn, lộ ra đường nét như ẩn như hiện. Thảm lông mềm mại dày dặn lót trên sàn, bên trên đặt ghế mềm khắc hoa, bên cạnh bày bình hoa to, c*m v** cành cây đầy lá xanh mơn mởn, ngọn đèn hình đoá hoa toả ra ánh sáng màu vàng ảm đạm, soi rọi bóng người trên chiếc ghế mềm, phảng phất như phủ một quầng sáng dịu nhẹ lên người nàng.
Mái tóc xoăn dài màu nâu đỏ rủ xuống cổ tay trắng muốt, càng hiện lên vẻ mỹ lệ nồng đượm. Trên đầu gối nàng là một quyển sách đang mở ra, tay chống má cứ thế thiếp đi, an tĩnh như một bức tranh.
Trong góc tháp vô cùng sạch sẽ tươi mát có nội hàm kia, và cả cô gái mặc váy dài màu trắng, đều hệt như cảnh sắc chỉ xuất hiện trong trạch viện của quý tộc, chứ không nên xuất hiện trong toà tháp đen kh*ng b* này.
Lansat hoang mang cúi đầu nhìn sách ma pháp một hồi, lại ngẩng đầu, khung cảnh bên kia vẫn không thay đổi.
Anh hoang mang vô cùng, vì sao nơi đó bỗng như biến thành một thế giới khác? Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?