Ma pháp sư trên toà tháp đen 5
Editor: Meounonna
Chương 55: Nổ tung ~boom~
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm cho góc tháp đó hệt như biến thành một thế giới khác, vấn đề này sau khi đọng lại trong suy nghĩ của Lansat ba giây, biến mất tiêu.
Anh không quan tâm nghĩ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ta không trốn là được. Điều quan trọng hơn là trận pháp anh đang nghiên cứu không thuận lợi, chuyện này làm anh cảm thấy rất buồn bực, bất giác lại chìm đắm vào việc nghiên cứu các trận pháp phức hợp.
Nên đợi đến khi Silvia tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy vẫn là Lansat đang viết viết vẽ vẽ bận rộn không ngừng.
Buổi sáng thấy anh đang bận, buổi chiều anh cũng đang bận, buổi tối anh vẫn đang bận rộn.
“Một cuộc sống buồn tẻ biết bao.” Silvia cảm thán nói. Quạ đen đang đậu trên cây đèn đoá hoa bên cạnh nàng phụ hoạ nói: “Đúng vậy đúng vậy, một cuộc sống buồn tẻ biết bao nhiêu.”
Silvia tốn một ngày để làm thân với con quạ đen này, nghe ngóng thông tin từ miệng của nó. Hiểu biết của nàng về Ma Đạo Sư hắc ám này quá ít, bất kể là đối phó với kẻ địch hay tìm người hợp tác, thậm chí là kết bạn, đều cần hiểu biết đối phương là người thế nào.
Con quạ đen này không phụ lòng mong đợi của nàng, chuyện nó biết thật không ít, nàng nói chuyện với nó một hồi, sử dụng ma pháp bắt cho nó một con chuột, nó liền hoàn toàn trở nên thân thiết nhiệt tình với nàng, hỏi cái gì cũng nói cho nàng.
Silvia uống nước thuốc ma pháp chống đói cả ngày, cảm thấy miệng cực kỳ nhạt nhẽo, liền hỏi quạ đen: “Trước khi Lansat nghiên cứu ra nước thuốc, ngài ấy làm cách nào để giải quyết vấn đề lương thực thế?”
Quạ đen thành thật nói: “Lúc ấy ngài ấy rất đau đầu, nơi này cách thành phố của dân thường quá xa, bất kể là người buôn gia súc hay những thương lái khác đều không đến đây, những người dân bình thường đều vô cùng sợ hãi không dám đến gần nơi này, chủ nhân phải đi đến trong thành mua lương thực, mua một lần quá nhiều thức ăn dễ bị hư, hơn nữa ngài ấy không biết nấu ăn, thường làm trong tháp rối tung lên.”
Silvia có thể tưởng tượng được cảnh tượng đáng sợ đó.
Quạ đen lắc đầu than thở, giọng nói lanh lảnh, “Ngài ấy trồng rau và nuôi vài con dê ngoài tháp đen, nhưng lúc ngài ấy bắt đầu nghiên cứu ma pháp thì cả ngủ cũng quên, đương nhiên cũng quên béng luôn những cây rau cải và đám dê đó, sau đó rau thì chết, dê thì chạy, ngài ấy cảm thấy thức ăn quá phiền phức, liền dứt khoát dành ra ít thời gian chế tạo nước thuốc ma pháp thay thế thức ăn.”
Silvia cảm thấy vô cùng kính nể trước tinh thần nghiên cứu ma pháp này của Lansat, có thiên phú như vậy, cộng thêm tính chịu thương chịu khó, anh có thể trở thành Ma Đạo Sư cũng không phải chuyện lạ. Nhưng nể thì nể, Silvia vẫn không thể nhịn được việc không tắm rửa này.
Bên ngoài lại thêm một trận mưa ào ào, nhưng không có sấm sét, Silvia dựa vào đệm mềm nghe quạ đen chí choé tiết lộ cuộc sống của Ma Đạo Sư hắc ám thần bí, nàng thường cười mãi không ngớt, cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng thật sự không ngờ có một người có thể làm cho cuộc sống của chính mình trở nên tệ hại như vậy, điều này làm nàng cực kỳ tò mò sao Lansat có thể sống đến tận hôm nay.
“Chủ nhân cũng không hẳn không bao giờ tắm rửa.”
“Hửm? Vậy sao? Vậy anh ta đã tắm lúc nào? Bồn tắm mọc cỏ cả rồi.” Silvia gác tay lên tay vịn của ghế mềm, chống đầu cười hỏi.
Quạ đen đằng hắng lấy giọng nói, “Cỏ mọc từ ba tháng trước rồi, kể từ mấy năm trước sau khi ta đến nơi này, chủ nhân mỗi tháng đều sẽ ra ngoài một lần, mỗi lần ra ngoài ngài sẽ tắm sạch sẽ, mặc áo choàng đen đánh xe ngựa đi đến một nơi rất xa, đi đi về về tốn tận mười ngày. Điều đó diễn ra một khoảng thời gian dài, mãi đến ba tháng trước ngài ấy bỗng không ra cửa nữa, những chuyện khác cũng chẳng buồn làm, cũng không ngủ, cứ ở đó nghiên cứu trận pháp, mỗi ngày ngậm miệng không thốt câu nào. Ta sắp chán chết rồi này~”
Silvia hơi kinh ngạc, vì từ chỗ của quạ đen nàng biết được rốt cuộc Lansat là một ma pháp sư không thích ra ngoài thế nào. Nhưng hễ là ma pháp sư có tiếng hoặc ít hoặc nhiều đều có chút tính tình quái lạ, không thích ra cửa đại khái cũng là một thói xấu thường thấy, nhưng mà đến mức như Lansat chắc cũng rất hiếm gặp.
Trong những lời miêu tả dày đặc của quạ đen Silvia có được một kết luận, thay vì nói Lansat không thích ra ngoài, chi bằng nói anh là một người sợ giao tiếp với người lạ, quạ đen cũng nói, một khi anh đến nơi đông người sẽ cực kỳ căng thẳng, cho nên mới ở một nơi hẻo lánh không bóng người như nơi này.
Là một Thánh Nữ có thể đứng dưới ánh nhìn chuyên chú của mấy trăm nghìn tín đồ mà mặt mày vẫn điềm tĩnh, nàng không quá hiểu rõ loại người sợ đám đông này. Hơn nữa nghĩ từ góc độ nào, thì người ta mới là người nên sợ Lansat, sao lại biến thành Lansat sợ hãi những người bình thường không chút lực sát thương kia nhỉ?
Mà một người không thích ra ngoài tiếp xúc với mọi người, lơ là với vẻ ngoài của bản thân đến mức độ thế này như Lansat, rốt cuộc là điều gì khiến anh kiên trì cứ mỗi tháng là ra ngoài một lần như vậy, trước khi đi còn phải sửa soạn lại bản thân nữa?
“Ngài quạ đen, ngài có biết mỗi tháng Lansat đã đi đâu không?” Silvia cười tò mò hỏi.
“Quác quác, không rõ nữa, à đúng rồi~ Có một lần hình như ta nghe ngài ấy nói Thành Salou gì đó~”
Thành Salou? Đáp án này khá bất ngờ với Silvia, Thành Salou chính là trụ sở tổng bộ của toà thánh Quang Minh, nơi đó các tay sai của toà thánh trải đầy khắp nơi, nhưng hễ là những ma pháp sư hắc ám không có quan hệ ngầm với toà thánh đều không dám đến thành Salou, vì dưới tình thế bẫy rập trùng trùng rất dễ bị chúng bắt được. Sao Lansat có thể đảm bảo bản thân không bị người khác nhận ra? Và mỗi tháng anh đến Thành Salou để làm gì?
Chắc không thể là đi nghe Thánh âm Quang Minh đâu nhờ. Silvia cảm thấy suy đoán này cực kỳ buồn cười, tự bật cười vì suy nghĩ của mình một hồi.
Cái gọi là Thánh âm Quang Minh đương nhiên là do toà thánh bày ra, mỗi đầu tháng, Thánh nữ Quang Minh là nàng đây đều sẽ bị lôi ra quảng trường trước toà thánh để cầu phúc cho những tín đồ đến hành hương. Đây là một trong những công việc của Thánh nữ Quang Minh, mục đích là lôi kéo lòng người, nhằm thu hút càng nhiều người tin vào toà thánh Quang Minh.
Lansat chắc chắn sẽ không tham gia đại hội hành hương thế này, vậy anh đi để làm gì? Hỏi quạ đen, nó cũng không trả lời được nguyên nhân. Silvia xem như nó đã nhớ nhầm chỗ.
“Vậy ngài quạ đen, ngài có biết vì sao ba tháng này Lansat không ra khỏi cửa không?”
Quạ đen vẫn lắc đầu quác quác kêu, “Không rõ nữa, cứ tự nhiên mà ngài ấy không ra cửa thôi.”
Silvia sờ đầu quạ đen vài cái, cứ cảm thấy trong đầu có suy nghĩ gì đó sắp nảy ra, nhưng mỗi khi sắp bắt được suy nghĩ đó thì tay lại như chạm vào hư không, nàng khẽ nhịp tay lên tay vịn, chuyển hướng nghĩ đến tình cảnh của mình hiện giờ, nàng cảm thấy không thế tiếp tục như vậy được nữa, có lẽ nàng nên thương lượng với Lansat.
Nàng đã hiểu được phần nào tính cách của Lansat- Là một người tốt hiếm thấy trong số ma pháp sư. Chỉ cần không chọc giận anh, tính cách dễ chịu, ngoài chuyện nghiên cứu ma pháp anh cũng không quá quan tâm đến những chuyện khác lắm. Một người đơn giản như thế, thuộc vào nhóm người, ờ, dễ giải quyết nhất trong số những người Silvia từng gặp.
Vì thân phận Thánh Nữ này, và cả gương mặt xinh đẹp kia, từ nhỏ Silvia đã gặp phải không ít những kẻ khó xơi, thân phận tôn quý, thực lực cường đại, tính cách kì quặc v.v. Trong hoàn cảnh như thế mà nàng có thể thành công sống được đến tận nay, có thể đứng ngang hàng với tổng giám mục kẻ đã sống mấy trăm năm, trở thành người sống lâu nhất, tự do nhất trong các đời Thánh Nữ, đủ để thấy được năng lực của nàng.
Cho nên Silvia rất tự tin, nàng luôn luôn tự tin.
Silvia nghĩ như thế, nàng muốn làm rõ Lansat muốn thứ gì, sau đó bày ra ưu thế của bản thân, xem xét coi hai người liệu có cơ hội hợp tác không.
Cho nên nàng vô cùng kiên nhẫn đợi Lansat gần hoàn tất công việc, mới lên tiếng nói: “Ngài Lansat, không biết có thể xin một chút thì giờ của ngài chăng, tôi có một số điều muốn nói với ngài.”
Lansat mơ màng, anh đang suy nghĩ vì sao trận ma pháp lúc nãy dù sửa thế nào cũng có vấn đề, sau khi nghe thấy giọng nói của Silvia, anh nhìn về góc phòng sạch sẽ gọn gàng đó, ngẫm 3 giây mới nhớ lại cô gái trước mặt và góc phòng đã xảy ra chuyện gì, từ một góc nhỏ trong đống trận ma pháp trong đầu moi ra ký ức liên quan tới sự việc.
Sau đó anh nói: “Chuyện gì?”
Chỉ cần đối phương chịu đáp lại lời bạn, mục đích của bạn đã thành công một nửa, Silvia vững tin vào điều này, nàng nở nụ cười chân thành nhất của mình, đi đến trước bàn sách của Lansat, hỏi: “Xin hỏi, vì sao ngài lại đưa tôi về đây? Ngài muốn tôi làm nguyên liệu thí nghiệm, hay có mục đích khác?”
Lansat nói: “Tôi muốn làm cho một người sống lại, thân thể của cô phù hợp.”
Lansat nói một cách thẳng thắn, Silvia là người nghe cũng không có phản ứng kích động nào, nàng chỉ như vỡ lẽ ra, thì ra vị này thật sự muốn hồi sinh một người nào đó, nên trận pháp nghiên cứu đều liên quan đến việc hồi sinh. Thân thể này, là một đạo cụ cần thiết của việc hồi sinh.
Cơ thể này đã là của nàng, ai cũng không giành được, điều này đương nhiên không cần hoài nghi, có điều đương nhiên nàng sẽ không nói như thế với Lansat. Trước hết phải thúc đẩy việc hợp tác, đợi sau khi nghiên cứu ra trận pháp hồi sinh, ít nhất nàng đã hồi phục được một ít ma lực, đến lúc đó chạy trốn còn không dễ dàng sao, bây giờ nàng chỉ cần kéo dài thời gian là được.
“Thì ra là thế.” Silvia cười híp mắt nói: “Tôi thấy hình như việc nghiên cứu trận pháp của ngài không thuận lợi lắm.”
Ánh mắt của Lansat trống rỗng, “Ừm.”
Silvia cười hệt như ánh sáng đang chiếu rọi, ngay cả gương mặt đáng sợ kia dường như cũng đang phát ra ánh sáng. Lansat- người mắc chứng ngại giao tiếp- không biết vì sao cảm thấy người trước mặt mình có cảm giác quen thuộc lạ thường, anh bỗng chốc thả lỏng.
Silvia- người thành công xoa dịu tinh thần căng thẳng lo lắng của đối phương- tiếp tục dịu giọng nói: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể giúp đỡ ngài, tôi cũng có chút nghiên cứu về trận pháp.”
Lansat lắc đầu, “Cô không phải ma pháp sư.”
Silvia đáp: “Thân thể hiện giờ của tôi thật sự không phải là ma pháp sư, nhưng lúc trước tôi đã từng là ma pháp sư, còn là một ma pháp sư quang minh nữa- Không biết ngài Lansat có biết Thánh Nữ Silvia của toà thánh Quang Minh không?”
Ánh mắt vốn rời rạc của Lansat bỗng nhiên sáng lên, vẻ mặt của anh bỗng nghiêm túc hẳn lên. Đối với phản ứng này của anh, Silvia rất thấu hiểu, dù sao trước đây nàng còn từng phái kỵ sĩ quang minh đến ‘vây quét’ nữa, không biết nàng mới lạ.
Nói cho Lansat biết về thân phận thật sự của bản thân, là kết quả sau khi Silvia suy ngẫm cẩn thận, nàng không hề sợ Lansat sẽ làm điều gì bất lợi với nàng, bây giờ biết cơ thể này với anh vẫn còn chỗ dùng, càng thêm yên tâm hơn, nàng có tự tin, sau khi bản thân nói rõ thân phận, có thể có đủ lý do và ưu thế để thuyết phục Lansat hợp tác với mình.
“Tôi chính là Silvia đó.”
Trận pháp hồi sinh trong đầu của Lansat như muốn nổ tung. Với gương mặt không cảm xúc anh đứng sau bàn sách, há miệng đờ đẫn nói một câu, “Cô làm thế nào để chứng minh.”
Silvia không hề quan tâm đến ngữ khí lạnh lùng và cứng nhắc kỳ lạ của anh, với giọng điệu nhẹ nhàng nàng tiếp tục nói: “Sau khi tôi chết không biết vì sao tỉnh lại trong cơ thể của đứa trẻ này, 12 cấm chú Quang Minh chỉ có Tổng giám mục và Thánh Nữ biết tôi đều thuộc làu, tôi có thể nói với ngài, có lẽ như thế, ngài sẽ có thể tin tưởng tôi.”
Lansat lắc đầu, “Cô nói câu ‘Quang Minh che chở người, tất cả ô uế đớn đau đều sẽ rời xa người’ đi.”
Đây là câu lúc nàng làm Thánh Nữ thường nói, Silvia không rõ vì sao Lansat lại có yêu cầu kỳ quặc như vậy, nhưng nếu đối phương đã bảo thế, nàng đương nhiên sẽ không từ chối, thế là nàng lặp lại câu nói ấy một lần.
Lansat đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt nói lên câu nói ấy bằng giọng điệu mà bản thân quá đỗi quen thuộc, tuy vẻ ngoài không giống nhau, nhưng động tác thần thái ngữ khí đều có vẻ thân quen không thể nào chối bỏ.
“Có lẽ ngài còn cần xem ma pháp quang minh của tôi, tuy tạm thời không có ma lực, nhưng tôi đã tìm thấy ma trượng, trong nhà ngài nhưng tôi đã tự tiện sử dụng những thứ này, mong ngài hãy rộng lòng bỏ qua cho.” Silvia cầm ma trượng quơ giữa không trung một lúc, đốm sáng trắng thuần khiết cuốn chiến đèn ma pháp được tạo thành từ mười mấy vì sao kia lên, chiếc đèn ma pháp vốn đã hơi ảm đạm kia trong nháy mắt trở nên sáng loà chói mắt.
“Thân thể này trước kia không hề biết ma pháp, nếu ngài không tin, có thể đi điều tra, tôi nghĩ ngài sẽ nhanh chóng có được đáp án.” Silvia đặt ma trượng lên bàn, cười nhẹ, “Nếu ngài đã tin lời tôi nói, tôi có chuyện này hi vọng có thể thương lượng với ngài một ch…”
“Đợi chút.” Lansat đột nhiên giơ tay ngăn Silvia tiếp tục nói chuyện, anh quay ngoắt đầu đi đến cửa, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
Silvia: Hửm? Chuyện gì xảy ra thế? Bên ngoài đang mưa anh ta vội chạy ra ngoài làm gì? Mình còn chưa nói xong kia mà.
Sự bình tĩnh của Lansat chỉ giữ được đến khi đi ra ngoài tháp đen, sau khi đóng cửa lại. Anh đứng trong màn mưa, th* d*c một hơi thật sâu, xoay quanh tại chỗ vài vòng, nắm lấy tóc mình đi qua đi lại, cứ như kiến bò trên chảo nóng.
Mưa to nhanh chóng làm cho thân người anh ướt mem, nhưng dường như anh không hề nhận ra, bước chân phiêu diêu như bay đi đến bên cạnh tường của tháp đen, ngồi xuống ôm lấy đầu gối ngẩn người.
Ngây người vài phút, anh bắt đầu bật cười, một nụ cười cực kỳ thơ thẩn, vừa cười vừa chẳng kìm chế được mà nắm tay thành quyền đấm vào lồng ngực, đấm đến mức bắt đầu ho lên mới vội bịt miệng mình lại, đổi thành đấm tường.
Silvia- người trong tháp đen đang yên lặng chờ đợi- nhìn l*n đ*nh đầu, tự dưng vì sao bụi lại rơi xuống?
Bên ngoài Lansat đấm tường xong, đột nhiên nhảy cẫng lên bắt đầu chạy vòng quanh toà tháp, toàn thân toả ra niềm vui sướng cùng cực như thể tuỳ lúc có thể nổ tung.