Ma pháp sư trên toà tháp đen 6
Editor: Meounonna
Chương 56: Một “chiếc” ma pháp sư xấu hổ
Silvia đợi mãi mà không thấy ai quay lại, quyết định đi tắm rồi ngủ trước. Việc lớn cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ, không tốt cho da.
Thánh Nữ đại nhân điều chế nước thuốc, hoàn thành công đoạn dưỡng da xong liền yên tâm chìm vào giấc ngủ, đợi đến sau khi nàng ngủ say, cửa lớn của tháp đen mới im hơi lặng tiếng hé ra một khe nhỏ, chủ nhân của tháp đen hệt như tên ăn trộm để lộ ra đôi mắt tím xinh đẹp, mở to mắt nhìn vào bên trong tháp. Anh không nghe thấy tiếng động nào, thấp thỏm bước từng bước vào nhà, cứ bước một bước, nước không ngừng nhỏ giọt dài dài xuống từ tóc tai đến quần áo, những nơi mà anh đi qua đều để lại vệt nước rõ ràng.
Lansat ở bên ngoài một mình xúc động thật lâu, trong lòng nở hoa miên man hợp lại có khi sắp thành đại dương mênh mông vô tận rồi, ngồi ở dưới chân tường dầm mưa cười ngốc với đám xương trắng hồi lâu, mới miễn cưỡng khôi phục lại chút lý trí.
Anh không thể cứ ở ngoài mãi, anh phải đi vào đối mặt với Silvia, người mà anh vẫn luôn xem là nữ thần. Từ ba tháng trước lúc biết tin Silvia chết, anh vẫn luôn muốn hồi sinh nàng, nhưng không ngờ nàng đã được sống lại trong cơ thể của người khác, và bị anh đem về đây. Chỉ nghĩ thế thôi, anh liền cảm thấy luống cuống tay chân không tài nào ăn nói bình thường được, chỉ muốn xoay người chạy trốn.
Anh thật sự rất thích Silvia, nhưng chỉ thích thầm thích vụng, là sự yêu thích cách anh thật xa vời, anh không giỏi giao tiếp với người khác, càng sợ hãi tiếp xúc với ánh trăng trong lòng mình với khoảng cách gần như thế. Đã bao năm anh ngắm nhìn Silvia từ xa, nhưng chưa từng có ý nghĩ sẽ đến gần nàng, càng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày họ sẽ tiếp xúc riêng với nhau. Theo bản năng, Lansat bắt đầu lo lắng gặm bàn tay trắng toát bị thấm nước mưa của mình, cắn đứt móng tay dài của mình luôn.
Đợi anh bình tĩnh lại, móng tay của hai bàn tay đều bị anh gặm gần như trụi hết cả. Lansat không quan tâm móng tay của mình, với tâm trạng hệt như kẻ trộm anh lén lút quay về trong tháp. Anh nghĩ bây giờ hình tượng của mình thật sự thảm hại quá, đã bao lâu rồi anh không sửa soạn bản thân, Silvia sẽ nhìn anh ra sao đây?
Vừa nghĩ như thế lại càng không dám quay lại. Trong một phút Lansat phải điều chỉnh lại tâm trạng mấy lần mới bình tĩnh tiếp tục suy nghĩ, kết quả của sự suy ngẫm của anh là nên mau đi tắm rửa thay quần áo trước, nên anh lại lấy hết can đảm đi vào trong tháp.
Bên trong tháp yên tĩnh không tiếng động, quạ đen cũng ngủ rồi, nhưng ngọn đèn ngã vàng toả sáng nhàn nhạt từ góc phòng kia vẫn chưa tắt. Lansat căng thẳng nhìn chằm chằm vào ánh đèn kia, sợ Silvia vẫn còn thức, dưới chân bất cẩn đá trúng một cuốn sách, phát ra chút tiếng động.
Lansat lập tức đờ người, nín thở đợi một lát, không nghe thấy tiếng động gì mới từ từ thả lỏng, rón rén đi qua chỗ lộn xộn nhất trong tháp. Chỗ ở giữa tháp kia cách góc phòng của Silvia quá gần, Lansat không dám đi qua bên đó, anh bò qua từ một bên của đống núi sách chất thật cao. Trong lúc đi anh thấp thỏm lo sợ, bước chân thẩn thờ, lòng bàn tay căng thẳng toát cả mồi hôi lạnh.
Anh bối rối nghĩ xem quần áo sạch của mình ở đâu, càng sốt ruột lại càng nhớ không ra. Anh sống một mình không hề chú trọng chất lượng cuộc sống, đồ đạc để lung tung cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ nhìn lại cảnh tượng bừa bộn trước mặt, lập tức cảm thấy cực kỳ lo sợ.
Anh đã để Silvia ở đây thật là lâu! Một nơi u ám thế này, một nơi dơ bẩn thế này! Không được, anh phải sắp xếp gọn lại nơi này… Không đúng, toà tháp này cũ nát lắm rồi dứt khoát xây lại cái mới, không không so với việc xây lại, anh nên đi mua một toà cung điện, cung điện hình như cũng không tốt lắm, nếu không thì anh đi cướp Thần điện Quang Minh của Toà thánh về, Thánh Nữ thì phải ở nơi hoa lệ trang nghiêm thánh khiết ngập tràn ánh sáng như thế chứ! Sao có thể ở nơi âm trầm hỗn loạn hoang vắng không có bất cứ thứ gì hết như nơi này?!
Trong toà thánh có một tổng giám mục, mười hai giám mục, vô số ma pháp sư, mấy chục ngàn kỵ sĩ quang minh, đợi anh nghĩ xem dùng cách nào mới có thể cướp được thần điện quang minh đồng thời di chuyển thần điện đến nơi này, có lẽ anh không thể đối phó được tổng giám mục, nhưng những người khác anh vẫn nghĩ cách được. Lansat suy nghĩ được phân nửa, cắn mạnh vào cổ tay của mình.
Nếu anh đến toà thánh quang minh làm tổn thương những người đó, Silvia vừa dịu dàng vừa lương thiện chắc sẽ tức giận và buồn bã lắm, anh không thể làm thế được.
Vậy bây giờ anh phải làm sao đây? Đúng rồi đúng rồi, đi tắm. Quần áo anh đâu? Lansat lén lén lút lút lê quần áo ướt đẫm của mình tìm kiếm khắp nơi, cứ như con ruồi mất đầu mà va loạn đủ chỗ. Luống cuống tiếp được mấy cuốn sách rơi từ trên đống sách chất cao ngất, khó khăn lắm mới lục được quần áo của mình từ phía dưới đống sách, Lansat phát hiện những bộ đồ đó dơ cả rồi, sốt ruột đến mức toát mồ hôi.
Ma pháp ma pháp, ma pháp gì có thể làm cho những bộ quần áo dơ bẩn này trở nên sạch sẽ mới toanh? Từ trước đến nay Lansat chưa từng nghiên cứu qua ma pháp ở phương diện này, nhưng thiên phú của anh thật sự quá cao, sau khi có ý niệm này, trong đầu nhanh chóng tổng hợp ma pháp thử một chút, thử nghiệm ba lần liền hoàn thành một câu thần chú ma pháp mới tinh. Ma pháp sạch sẽ như mới.
Cầm quần áo sạch sẽ mới tinh, Lansat đi về phía nhà tắm, đi ngang qua góc phòng của Silvia, Lansat thấp thoáng nhìn thấy có một người đang nằm trên giường đằng sau tấm rèm, hô hấp của anh lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không kìm được mà khom lưng xuống.
Sau khi khom lưng lẻn vào trong nhà tắm, Lansat vội vàng đóng cửa lại, thở một hơi thật sâu. Nhưng mà quay đầu lại nhìn, anh bị phòng tắm đã được thay đổi 360 độ của mình làm choáng váng một hồi. Phòng tắm sạch sẽ như thế này, rõ ràng là do Silvia dọn dẹp.
Vậy mà mình còn để nàng tự mình ra tay dọn dẹp nhà tắm dơ bẩn như này, Lansat lập tức đâm đầu mình vào tường. Dưới chân đột nhiên vang lên tiếng “xoảng”, Lansat sợ hết hồn, anh cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là một bình nước thuốc rơi từ trên giá xuống vỡ nát, chất lỏng trong suốt bên trong toả ra mùi hương nhàn nhạt dịu nhẹ.
Lansat nhớ rõ năm ấy khi bản thân cách Silvia gần nhất, đã từng ngửi thấy mùi hương quen thuộc này trên người nàng, và cũng chỉ có trên người nàng mới có mùi này. Cho nên đây là đồ vật của Silvia, anh đã làm đổ đồ của nàng rồi! Lansat hoảng sợ nhìn chằm chằm vào miểng chai dưới đất, lại không kìm được đâm đầu vào tường bùm bùm.
Từng tiếng bùm bùm loảng xoảng thay nhau vang lên, mấy cái bình còn lại trên giá đều đồng loạt ngã xuống.
Lansat: “…”
A a a a a a !!! Làm sao đây?! Quăng quần áo qua một bên, Lansat ngồi xổm xuống đất nhặt mấy chiếc bình vỡ lên, tỉ mĩ phân biệt những nước thuốc còn đọng lại bên trong.
“Cỏ hoa rắn, kim hạnh tử, bột giác thụ, nước đậu tím…” Phân từng nguyên liệu một ra, Lansat lại lén lút mở cửa chạy đến gần bàn làm việc, bắt đầu thử chế tạo những loại nước thuốc này.
Anh là một thiên tài, cho nên quá trình này không tính là khó với anh, thử mấy chục lần là đã ra liều lượng và cách phối nguyên liệu chính xác nhất , anh còn đặc biệt làm rất nhiều, đựng hết vào bình, sau đó di chuyển đến trong nhà tắm. Cẩn thận từng li từng tí sắp xếp các bình thuốc lên giá, lần này Lansat không dám dùng lực nữa luôn.
Anh mở nước chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ cho mình trên xuống dưới, ngồi trong bồn tắm mới bất tri bất giác nhớ lại có lẽ Silvia cũng đã từng ở chỗ này tắm rửa, cơ thể vốn trắng bệch bỗng phiếm hồng ngay tức khắc. Anh ngồi trong bồn tắm đầu bốc khói, chui đầu vào trong nước, bụm mặt lại, vì tư thế này mà xương bả vai tr*n tr** gồ lên, giống như hai chiếc cánh sắp chọc thủng da để mọc lên.
Người đàn ông đã c** q**n áo ngồi trong bồn tắm rất gầy, đùi và eo vô cùng ốm, tóc dài màu đen trải tán loạn trên vai, rủ xuống rơi vào trong nước, giọt nước trong suốt xuôi theo sống lưng chảy xuống dưới, xương nhô lên trên da thịt trông vô cùng bắt mắt.
Nín thở trong nước đến lúc không hô hấp được nữa Lansat mới ngóc đầu dậy, anh nhìn nước thuốc ban nãy mình mới làm, do dự một lát, mím môi vừa chột dạ nhìn cửa nhà tắm, vừa với tay lấy một bình tới, tay run rẩy nhỏ hai giọt vào trong nước.
Anh vốc nước lên ngửi một xíu, phảng phất ngửi thấy mùi hương trên người Silvia, trong đôi mắt hệt như thuỷ tim tím lấp lánh ánh sáng như ánh mặt trời chiếu rọi. Đột nhiên anh chui cả người vào trong nước, để dòng nước ấm áp bao phủ cả người anh. Cảm giác ngộp thở này, hệt như tâm trạng hiện giờ của anh. Bàn tay thon dài ấn vào lồng ngực, trái tim bên trong đập nhanh quá, tựa như đột nhiên được bơm thêm sức sống mãnh liệt vô tận vào vậy.
Vui vẻ không thốt nên lời, hoảng hốt không lời nào diễn tả.
Ngày hôm sau là một ngày thời tiết đẹp hiếm thấy, không có mưa. Nhưng vị trí của toà tháp đen này thật sự không tốt, cho dù không mưa sắc trời vẫn cứ âm u, rất phù hợp với thân phận của ma pháp sư hắc ám.
Silvia ngồi dậy từ trên giường, ngáp một cái, giẫm chân trần lên thảm đi ra ngoài. Đột nhiên, động tác của nàng khựng lại.
Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là Lansat đang quay lưng lại với nàng, anh thay một chiếc áo sơ mi đen, phối thêm phụ kiện cổ cùng màu, chiếc quần hoàn toàn phác hoạ rõ hình dáng eo và đùi của anh, chân dài mà thẳng, còn mang cả giày da tinh xảo.
Tóc dài màu đen xoã ra sau lưng, khi anh giơ tay đặt sách đang cầm lên giá, đường cong cơ thể vô cùng xinh đẹp và dẻo dai, ánh mặt trời chiếu lên người anh để lộ ra cổ tay gầy gò mảnh khảnh, và cả từng đốt xương rõ ràng trên tay, làm Silvia nhớ lại bộ đồ dùng nguyên liệu sứ trắng xuất xứ từ phương đông với vẻ đẹp trong sáng yếu ớt mà nàng yêu thích nhất,.
Điểm thứ hai nàng chú ý mới là, toà tháp đen rõ ràng đã sạch sẽ lên không ít này. Đống sách mới hôm qua còn bừa bộn bây giờ đã được xếp gọn lên những hàng giá sách mới xuất hiện trên tường, sắp xếp thành một mặt tường cao tận mấy mét, tổng thể bên trong toà tháp bỗng chốc rộng rãi tươm tất hơn hẳn.
Tuy không biết vì sao Lansat đột nhiên sắp xếp lại đồ đạc, nhưng mới sáng sớm nhìn thấy cảnh tượng này, Silvia cảm thấy rất tuyệt vời.
Khi Lansat quay đầu, để lộ ra gương mặt còn xinh đẹp hơn cả hôm qua, Silvia càng cảm thấy tâm trạng mình còn tốt hơn nữa, thậm chí trong nháy mắt nàng còn nghĩ cho dù người trước mặt mình không đồng ý hợp tác với nàng, nàng cũng sẽ không tức giận chút nào, vì anh xinh đẹp như thế, sao nàng nỡ giận anh chứ.
Trong số rất nhiều những người đàn ông Silvia từng gặp, xét về gương mặt, nàng cảm thấy Lansat có thể đứng thứ nhất, vóc dáng thì không thể xếp đầu, hơi ốm.
“Chào buổi sáng, ngài Lansat.” Silvia thân thiện chào hỏi.
Lansat suýt chút nữa không cầm nổi sách trong tay, đáy lòng hò hét bảo anh mau chạy, trốn khỏi nơi này. Nhưng chân có ý thức của riêng nó, cố định chắc chắn dưới đất. Anh muốn nói chuyện, nhưng môi hệt như bị dính lại, làm sao cũng không mở được, anh muốn chuyển ánh mắt, nhìn sang nơi khác, nhưng mà làm thế nào cũng không thể dịch chuyển được.
Tất cả những biểu hiện này trong mắt Silvia mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Nàng thấy Lansat không lên tiếng, đứng ớ kia cầm một quyển sách, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng, đáy lòng lập tức rét lạnh.
Lansat dễ tính không sai, nhưng đến cùng anh là một Ma Đạo Sư hắc ám. Một người như thế dù có đơn giản cũng không đơn giản được mấy phần, nàng không thể lơ là cảnh giác. Biểu cảm khó lường này của Lansat, rốt cuộc có ý gì?
Nếu như là cố ý, Silvia không cảm nhận được, nhưng nếu nói thân thiện, vẻ mặt của anh đáng sợ quá. Silvia nghĩ, cuộc trò chuyện chưa xong của ngày hôm qua, có lẽ bây giờ nên lôi ra nói tiếp, không biết được chính xác thái độ của đối phương, nàng không thể yên tâm.
“Ngài Lansat, lấy thân phận của Thánh Nữ Quang Minh Silvia, tôi muốn hợp tác với ngài.” Silvia nói thẳng với vẻ cân nhắc.
Lansat căng thẳng đến mức tật xấu ngại giao tiếp lại tái phát, mặt c**ng c*ng muốn cười cũng chẳng cười được, cũng chẳng biết nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Silvia thấy Lansat gật đầu một cách dè chừng và hờ hững, nhưng biểu tình vẫn hơi u ám, lập tức cảm thán, quả nhiên người đàn ông này không đơn giản như vẻ bề ngoài, không để lộ ra chút cảm xúc vui buồn nào.
Lansat- cứng người như tảng đá: Mình mình mình phải nói gì đây!