Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 57

Ma pháp sư trên toà tháp đen 7

Editor: Meounonna

Chương 57: Nữ chính là đồ xấu xa

 

“Tôi không nghiên cứu về trận pháp hồi sinh, nhưng những loại ma pháp trận như triệu hoán hồi sinh thì tôi biết rất nhiều, tất cả trận pháp quang minh trong toà thánh tôi đều biết hết. Cơ thể này vốn dĩ không phải của tôi, cho nên nếu ngài muốn dùng thân thể này để hồi sinh ai, tôi cũng không có ý kiến gì, vì tôi vốn đã nên chết đi rồi.” Silvia thở dài.

Không có ý kiến đương nhiên là nói sạo, nhưng mà nàng vẫn nói?

Lansat cuống quýt, còn làm trận pháp hồi sinh gì nữa, người đã đứng trước mặt rồi. Hơn nữa nàng lương thiện như vậy, mạng sống khó khăn lắm mới có được nói không cần là không cần nữa, điều này sao mà được chứ! Lansat luống cuống buồn bực, nhìn chằm chằm nàng, mấy lần muốn nói lại thôi nhưng lại không biết nên nói gì.

Silvia: Ửm xúc động như vậy, xem ra hướng đi này đúng rồi.

Nàng lại nói: “Tôi phát hiện bí mật của tổng giám mục trong toà thánh, ông ta sẽ không tha cho tôi, tôi không muốn làm phiền người khác. Trong khoảng thời gian nghiên cứu trận pháp hồi sinh tới khi thành công, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nơi này, nhưng nể tình tôi giúp anh nghiên cứu trận pháp này, mong rằng trong khoảng thời gian tôi ở đây, ngài có thể cho tôi ít tự do.”

Lansat đáp: “Được.” Sâu trong lòng đã ôm đầu khóc nức nở từ lâu, nữ thần không vui khi ở trong toà thánh! Bị lão già đó ức h**p!

Ta, ta sẵn lòng mãi mãi bảo vệ nàng! Nàng muốn ở lại đây bao lâu thì ở! Lansat sắp không kiềm chế được biểu cảm của mình rồi.

Silvia: Vậy mà không mở miệng hỏi bí mật của tổng giám mục, không nói một câu thừa thãi nào, đúng là một người đàn ông có ý chí kiên định, chậc, đồng ý dễ dàng như vậy, càng làm người ta bất an. Xem ra tốt nhất nàng không nên nhiều lời, vì hình như người này không có chút động lòng nào với lời đề nghị giúp đỡ của nàng, nếu như thế, sao anh ta lại đồng ý, có gì đó đáng suy ngẫm rồi đây. Đây thật sự là không để tâm hay người này giả vờ quá giỏi?

“Vậy khoảng thời gian này, làm phiền anh rồi.” Trong lòng Silvia có vô số suy nghĩ đen tối, gương mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, phảng phất như từ đỉnh đầu nàng có ánh sáng thánh khiết của trời cao chiếu rọi xuống, bốn bề hoa tươi nở rộ.

Lansat không lên tiếng, nhìn chằm chằm nàng. Anh nhìn nụ cười miễn cưỡng nhưng lại lộ vẻ buồn tủi lạc lỏng của nữ thần, tim đau muốn chết, bây giờ chỉ muốn xông đến toà thánh quang minh đánh một trận với lão tổng giám mục đáng chết kia để trút giận cho nữ thần. Không đúng, tổng giám mục là người nuôi nữ thần lớn lên, nếu như ông ta bị thương, nữ thần chắc chắn sẽ buồn lắm, nàng bị người mình xem là cha tổn thương đã đủ đau khổ lắm rồi.

Silvia hiểu nhầm ánh mắt của Lansat, nàng bừng tỉnh sờ vào mặt mình một cái, cúi đầu, “Ngại quá, gương mặt này làm anh sợ mất rồi, tôi quên mình không còn là Silvia của trước kia nữa, thân thể này chắc cũng từng nếm không ít đau khổ vì gương mặt này.”

Giọng điệu của nàng ngập tràn thương tiếc và thiện ý, “Đứa bé đáng thương này bị Ma Đạo Sư Hắc Ám Lilina thi triển ma pháp, huỷ cả gương mặt, đáng tiếc cho khuôn mặt vốn rất xinh đẹp này. Không ai dám đắc tội Lilina, nên cô ấy không có cách nào giải trừ ma pháp này, chỉ có thể biến thành dáng vẻ hiện giờ.”

Nàng không nói, Lansat còn thật sự không cảm thấy gương mặt này có vấn đề. Trong mắt những người xinh đẹp, người không đẹp đều giống y như nhau, hơn nữa anh không quan tâm lắm đến dung mạo của người khác, nếu không anh cũng sẽ không vì nhìn trúng thể chất quang minh của thân thể này mà đem về đây. Nhưng mà Silvia thật sự đã ở trong cơ thể này rồi, anh liền cảm thấy chuyện này không ổn.

Giống như việc anh cảm thấy không thể nào để nữ thần Silvia ở một nơi bừa bộn như thế này vậy, thân thể này trong mắt anh hệt như toà tháp đen cũ nát này, đều không xứng với Silvia.

Ma Đạo Sư Hắc Ám Lilina, Lansat biết người này, nhưng chưa từng gặp đối phương. Ả ta đã làm gì, Lansat không quan tâm, nhưng bây giờ Silvia đang sử dụng thân thể này, ma pháp của Lilina làm thân thể này trở nên xấu xí, làm Silvia cảm thấy buồn, Lansat cũng không vui vẻ.

Silvia cảm nhận được sự không vui của Lansat, dáng vẻ anh không nói chuyện mặt mày âm trầm không biết đang nghĩ gì, thật sự có khí thế rất đáng sợ, nguyên tố hắc ám lưu chuyển mạnh mẽ xung quanh, làm người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo hít thở không thông.

Xem ra Lansat đang nghĩ đến ân oán với Lilina, Silvia nghĩ một cách hiển nhiên, ả đàn bà Lilina đó, năm ấy vì cảm thấy thú vị mà sử dụng ma pháp ôn dịch tự chế của bản thân hại chết toàn bộ người ở cả hai toà thành, sau đó bị người truy sát bèn đẩy tội danh lên người Lansat, Lilina bôi đen danh tiếng Lansat như thế, Lansat chắc chắn sẽ ghi thù với ả ta, nhìn xem, nghe thấy cái tên này, không phải anh đã giận lên rồi sao.

Silvia đang nghĩ xem nên nói điều gì nữa để khơi gợi thêm sự chán ghét của vị trước mặt này với Lilina, tiện cho việc châm ngòi anh đi đối phó với Lilina, đột nhiên Lansat nói: “Tôi sẽ giúp cô khôi phục dung mạo.”

Thật ra Lansat còn muốn nói sẽ giúp nàng giết Lilina nữa, nhưng lời chưa ra khỏi miệng liền cảm thấy không ổn, Silvia là một người lương thiện như thế, cho dù là đối với kẻ thù cũng sẽ rất thân thiện, ví như anh một người bị toà thành quang minh phát lệnh truy nã lâu như vậy, Silvia cũng có thể đối xử với anh bằng thái độ thân thiện hiền lành, ngẫm lại cho dù nàng không thích Lilina, chắc cũng sẽ không hi vọng anh giết Lilina.

Lansat người vốn nên trở thành một Ma Đạo Sư Hắc Ám tàn ác giết người không gớm tay, vì người mình thích là một Thánh Nữ thiện lương yêu thích ánh sáng, để không bị đối phương chán ghét, tự giác trở thành một người tốt không tuỳ tiện hại người.

Thật ra Silvia- người còn giống kẻ xấu hơn anh- nghe thấy anh nói câu đó xong đột nhiên giật mình, sau đó cảm giác có một luồng khí lạnh từ phía sau cuốn đến.

Lansat vì sao lại nói muốn giúp nàng khôi phục dung mạo dứt khoát như thế, nhưng lại không nói muốn giết Lilina? Chẳng lẽ vì Lansat nhìn ra được ý đồ nàng đang ẩn giấu, đã nhìn thấu ác ý của nàng với Lilina, cho nên trực tiếp chỉ ra anh đã biết rõ mục đích của nàng, đồng thời cũng là lời cảnh cáo nàng không cần khiêu khích ly gián?

Nàng cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của Lansat đang chứ đựng điều gì đó không tài nào diễn tả bằng lời, hệt như anh đã nhìn thấu ý đồ của nàng. Đúng là một người đàn ông có lòng dạ thâm sâu, xem ra lúc trước nàng đã nhận định sai. Trong lòng Silvia thầm cảm giác, có lẽ khi trước anh chẳng hề chìm đắm vào việc nghiên cứu ma trận như nàng nghĩ, ngược lại đã quan sát nàng rất lâu.

Cũng vì đã quan sát nàng lâu, đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng, sau đó mới dễ dàng tin lời nàng nói bản thân là Silvia. Silvia càng nghĩ càng cảm thấy đúng, suy nghĩ bay xa đến mức không kéo lại được luôn.

Tuy bề ngoài của nàng trông thánh thiện đến mức không ai dám khinh nhờn, nhưng từ nhỏ trưởng thành ở một nơi ở bên ngoài thì ngập tràn ánh sáng còn bên trong thì ngập tràn thối nát ô uế như toà thánh, Silvia còn giống ma pháp sư hắc ám hơn cả Lansat.

Còn ma pháp sư hắc ám thật sự là Lansat, hiện tại anh vẫn còn đang lo lắng suy nghĩ xem nên làm gì để nữ thần lương thiện xinh đẹp dịu dàng của mình sống ở nơi đây thoải mái hơn.

“Nàng muốn sống ở đâu?” Lansat hỏi. Bất kể là cung điện hay thần điện quang minh, anh đều có thể tạo ra cho nữ thần!

Trước khi Silvia trả lời, trong đầu nàng đã nhanh chóng xoay quanh vấn đề này rất nhiều vòng, dụng ý thật sự của câu hỏi này là gì, Lansat muốn nghe đáp án như thế nào, trả lời ra sao để an toàn nhất đây… Trong nháy mắt Silvia đã tạo nên câu trả lời thích hợp nhất với hình ảnh “Thánh Nữ” của nàng.

“Tôi cảm thấy nơi này tốt lắm, không có nhiều người, yên tĩnh, tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho mình rồi, chính là góc phòng bên kia ấy, xin ngài yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy ngài đâu. Ưm…  chỉ là ở đây không có ánh nắng mặt trời, tôi có chút không quen.” Silvia thầm quan sát vẻ mặt của Lansat, nàng thấy anh bỗng đột nhiên giơ tay che trán.

Silvia: … Che trán là có ý gì? Đau đầu bất chợt?

Lansat: Vậy mà mình lại để cho nữ thần sống ở một nơi không có ánh mặt trời lâu như vậy! Nàng nhất định rất khó chịu, nhưng mình lại không hề phát hiện ra, mình đáng chết quá!

Silvia: U mé đợi đã, móng tay của anh ta! Sao lại lởm chởm thế kia, bàn tay xinh đẹp như thế sao móng tay lại để nó lởm chởm chứ, cái này ai mà nhịn được?

Silvia cố gắng không nhìn chằm chằm vào móng tay bị Lansat gặm móng tay đến mức lởm chởm thấy ghê, lựa lời một hồi, “Ngài Lansat, ờm, móng tay của anh bị sao thế?”

Lansat nhìn móng tay của mình, không thấy có gì không ổn hết.

Silvia: Á á, không nhịn nổi nữa.

“Cần tôi giúp ngài sửa lại móng tay không? Có lẽ như thế ngài sẽ dễ chịu hơn đôi chút.” Trong mắt Silvia ngập tràn chân thành nói một cách tự nhiên.

Lansat sẽ từ chối nữ thần của anh sao? Đương nhiên là không rồi, bây giờ cho dù Silvia nói gì anh cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý hết thôi.

Silvia được sờ vào đôi tay xinh đẹp ấy như ý nguyện, bàn tay này và gương mặt của anh xinh đẹp hệt như nhau, kết hợp với móng tay như này đúng thật là sỉ nhục cái đẹp, phải dưỡng thật kỹ mới đúng chứ, nhìn xem màu sắc trên móng tay cũng không đẹp này, hơi trắng xíu, bôi chút nước bảo dưỡng ép từ hoa nhung lung, để phiếm chút màu hồng phấn nhàn nhạt, như thế là xinh nhất.

Silvia vừa nghĩ vừa giúp Lansat cắt móng tay, tạo ra hình vòng cung tròn đều. Kỹ thuật của nàng điêu luyện, mỗi một góc xoay đều vô cùng vừa vặn, chỉ trong tích tắc là đã làm xong.

Lúc quay lưng cất kéo, Silvia thở ra một hơi nghĩ, dễ chịu hơn nhiều rồi. Còn Lansat khi thấy Silvia xoay người, lập tức úp mặt mình lại bằng hai bàn tay vừa được Silvia nắm.

Nữ thần sờ tay anh, còn giúp anh cắt móng tay nữa~ Nữ thần thật sự là một người hiền lành tốt bụng, vừa lương thiện vừa chu đáo~ Trước một giây khi Silvia xoay người lại, Lansat lập tức thả tay xuống.

Hai người đứng đối diện nhau, nhất thời không biết nên nói gì.

Cuối cùng vẫn là Silvia lên tiếng trước, “Có lẽ vẫn còn một số việc phải phiền đến ngài, tôi không quen lắm với việc sử dụng thuốc nước ma pháp thay thế thức ăn, cho nên có thể để tôi đi đến thành trấn gần đây mua chút thức ăn về không?”

Lansat nhớ lại chuyện này, suýt nữa thì quỳ xuống đâm đầu vào tường. Anh chưa cho nữ thần ăn thứ gì hết, chắn chắn nàng đói lắm rồi, sao anh có thể để nữ thần chịu đói chứ?! Lansat không nói lời nào xoay người đi ra ngoài, anh phải mua thật nhiều đồ ăn ngon về cho nữ thần!

Silvia nhướng mày, ý Lansat là không cho nàng ra ngoài? Sợ nàng nhân cơ hội bỏ trốn? Hơ, suy nghĩ cẩn thận thật, e rằng xung quanh toà tháp đen trông có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ này đã giăng đầy trận pháp, nàng không thể chạy ra ngoài thì có. Silvia suy ngẫm một giây, đi theo anh qua kia, lấy áo choàng đen không tay trên đống sách, tự nhiên đưa cho Lansat.

“Nghe quạ đen tiên sinh nói ngài không quen ra ngoài, ngài bỏ quên áo choàng này.”

Lansat một lòng một dạ chỉ nghĩ bản thân đã để nữ thần chịu thiệt, suýt nữa để quên áo choàng, thấy nàng đích thân đưa đồ tới, cảm động khôn cùng. Thật sự khi tiếp xúc với Silvia, anh phát hiện nữ thần tốt hệt như anh tưởng tượng vậy, không, còn tốt hơn anh tưởng tượng nữa!

Silvia thấy anh nhìn chằm chằm vào áo choàng trên tay mình không nhận, trong lòng chậc một tiếng, thật là khó xơi, rõ ràng bây giờ nàng không thi triển được ma pháp cao cấp gì, còn cảnh giác như vậy nữa. Trên gương mặt vẫn là nụ cười mỉm quen thuộc của Thánh Nữ, nàng giũ áo choàng ra khoác lên vai Lansat, “Tôi có thể đi cùng với anh không?”

Lansat- người được nữ thần đích thân khoác áo choàng cho- vui đến mức sắp nổ tung, gật đầu mạnh vài cái.

Silvia: Không hiểu nổi người đàn ông này, rõ ràng tâm tư sâu không lường được, rất cảnh giác nàng, nhưng lại rất dễ tính, rốt cuộc đang ủ mưu gì đây?

Bình Luận (0)
Comment