Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 58

Ma pháp sư trên toà tháp đen 8

Editor: Meounona

Chương 58: Mua mua mua

 

Lansat cài xong cúc áo choàng, che kín mặt mình, lập tức cảm thấy thả lỏng đi nhiều, anh triệu hoán xe ngựa vong linh mỗi khi ra ngoài thường sử dụng ra, vừa định mời Silvia lên ngồi, đột nhiên nhớ tới Thánh Nữ Quang Minh Silvia, chắc chắn sẽ không thích những sinh vật vong linh này, anh bỗng cảm thấy khó xử sững sờ tại chỗ.

Nhưng Silvia không hề để ý, nàng vô cùng ưa thích ba con ngựa vong linh kéo xe này, nàng thử đi lên sờ vào bờm của những con ngựa màu đen.

Lansat cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ của bản thân, nữ thần không hề ghét bỏ sinh vật vong linh, hoàn toàn không hề giống với những tên giám mục căm ghét tất cả những vật không sạch sẽ trong toà thánh quang minh kia, nàng luôn đối xử bình đẳng với tất cả các sinh vật, quả thật là người dịu dàng nhất thế giới này!

Trong lòng Silvia đang suy nghĩ tới chuyện lần sau thử triệu hoán mấy sinh vật vong linh ra chơi đùa tí, gần nơi này có nhiều thi thể như vậy, hoặc triệu hoán vài tử linh ra chơi cũng thú vị phết. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Silvia bất giác rơi trên đống hài cốt cách đó không xa- Đoàn kỵ sĩ của Thần Điện Quang Minh, các kỵ sĩ riêng của nàng.

Đám tai mắt của tổng giám mục bị Lansat giết sạch sẽ thật, cũng không biết đã sử dụng ma pháp gì, đều biến thành xương trắng cả rồi, sau khi bị mưa rơi xuống càng trở nên sạch sẽ hơn.

Lansat nhìn theo tầm mắt của Silvia, lập tức hoảng sợ. Đó là Kỵ sĩ Quang Minh, có lẽ còn là kỵ sĩ mà Silvia quen biết nữa, Silvia nhìn thấy đống xương trắng đó, nhất định sẽ xem anh là một ma pháp sư hắc ám tà ác, chắn chắn sẽ cảm thấy đau lòng vì những người đã chết này.

Lansat vừa sốt ruột vừa buồn tủi. Chỉ cần nghĩ đến nữ thần sẽ vì chuyện này mà chán ghét anh, anh ước gì có thể lập tức chạy khỏi nơi này trốn đi, lúc này so với việc bị rất nhiều người vây quanh, anh còn khó chịu hơn gấp trăm lần nữa. Một ma pháp sư hắc ám đã từng gây thương tổn cho rất nhiều kỵ sĩ và ma pháp sư như anh, Silvia sẽ ghét bỏ anh cũng là điều đương nhiên.

Cúi đầu, bờ vai vốn ngang bằng cũng theo đó cụp xuống, Lansat trộm tự mình đau buồn một xíu bèn tìm cách giải thích, “Những thi thể đó, đều là ma pháp sư và kỵ sĩ mà Toà thánh Quang Minh phái đến, họ đều muốn giết tôi.”

Vì họ muốn giết tôi, tôi mới phản kháng, không phải tôi cố ý muốn giết người đâu. Lansat ẩn mình dưới lớp áo choàng ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Silvia.

Silvia cảm nhận được ánh mắt cực kì áp bách, nghe được câu nói sâu xa kia, lòng thầm nghĩ: Sự uy h**p này thật là thẳng thắn, Lansat đây là đang muốn nói Toà thánh Quang Minh của nàng phái nhiều người vậy mà không ai có thể làm tổn hại anh, cho dù nàng có là Thánh Nữ Quang Minh, bây giờ cũng không thể làm được gì anh ta, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời?

“Tôi hiểu rồi.” Silvia cười mỉm.

Lansat không rõ “hiểu” của Silvia là chỉ “hiểu” ở phương diện nào, nhưng mà không đợi anh hỏi thêm, Silvia đã đi đến bên cạnh xe ngựa kéo cửa ra, đồng thời đọc thần chú làm sạch để dọn dẹp sơ bên trong xe ngựa một chút.

“Ngài Lansat, mời.” Silvia kéo cửa xe ra cười nhìn anh.

Lansat ngoan ngoãn lên xe, đợi đến khi Silvia cũng ngồi lên xe ở vị trí đối diện anh, thong thả ung dung chỉnh lại váy áo, anh mới phát hiện hình như có chỗ nào không đúng. Lúc nãy anh, đã để nữ thần kéo cửa xe cho mình? Sao anh có thể để nữ thần kéo cửa xe cho mình chứ?

Lansat lập tức đứng ngồi không yên. Silvia vẫn một mực chú ý đến anh, đương nhiên nhanh chóng nhận ra điểm này, nàng nghĩ quả nhiên Lansat giống hệt lời quạ đen nói, không thích đi đến nơi đông người. Sau khi nàng nhận định Lansat không phải nhân vật đơn giản, ngay cả con quạ đen kia trong mắt nàng cũng trở nên phức tạp hơn hẳn.

Những lời quạ đen nói là thật hay chỉ là lời lừa phỉnh nàng? Nàng cần phải xem xét cẩn thận.

Nhưng xem xét mãi, Silvia càng cảm thấy khó hiểu, vì nàng phát hiện, Lansat quả thực làm người ta bất ngờ vì vài điều. Ví như anh thật sự rất sợ nơi đông người, sau khi hai người xuống xe ngựa bèn cùng nhau đi bộ trên đường, để quan sát Lansat, Silvia cố ý đi tới nơi có nhiều người, kết quả sau khi anh đi theo nàng, quả nhiên hơi lộ vẻ căng thẳng.

Xem xét từ bước chân thân hình và nhịp thở của anh, hiển nhiên anh đang cố gắng nhịn lại tất cả mọi thứ trước mắt. Anh né tránh đám người đi sát bên mình, những tiếng nói cười quá to sẽ làm anh chú ý và cảnh giác, đặc biệt là những người qua đường với cách ăn vận giống nhà thám hiểm hoặc ma pháp sư. Dường như đây là phản ứng theo bản năng, hay nói cách khác là thói quen tích cóp từ xưa đến nay.

Silvia giả vờ lấy một trái mận đen lên, nàng đoán biểu hiện của Lansat có lẽ vì từng bị hại. Việc này không khó đoán, vì tóc đen mắt tím của Lansat dù đi tới nơi nào nếu bị phát hiện, đều sẽ bị mọi người xem là ác ma, trước khi trở thành Ma Đạo Sư hắc ám có năng lực mạnh mẽ, anh từng chịu khổ hay gì đó quả thật chính là điều hiển nhiên.

Nàng lạnh lùng nghĩ thế, đột nhiên một chiếc túi xuất hiện trước mặt. Là Lansat, không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc túi, anh đứng cách nàng khoảng nửa mét, giơ thẳng cánh tay ra đưa cho nàng. Silvia chú ý đến tay anh hơi run rẩy, nàng chợt ngạc nhiên, tuy biết anh không thích nơi đông người, nhưng sợ đến mức run tay? Biểu hiện không hề phù hợp với thân phận của anh, anh thế này…  thật đáng yêu.

Silvia- mê cái đẹp- bất giác nắm lấy tay anh, đặt trái mận đen trong tay vào chiếc giỏ đang căng mở, đồng thời kéo anh tới bên phía ít người. “Anh cùng chọn với tôi đi, như thế sẽ nhanh hơn một chút.”

Vì đi ra ngoài cùng với nữ thần, đứng chung với nàng giống như người bình thường đang mua đồ, Lansat hạnh phúc đến mức tay run rẩy, còn được kéo tay tới gần nàng hơn, anh cảm thấy nỗi sợ nơi đông người của mình thoáng chốc bị quăng ra sau đầu, ngoan ngoãn cùng nàng lựa chọn mận đen trước mắt.

Anh lấy một trái lên, thấy Silvia không ngăn mình, bèn đặt quả mận đen vào trong túi, lấy tiếp thêm một cái.

Trên thực tế khi Silvia nhìn thấy quả mận mà anh bỏ vào túi, bệnh OCD của nàng lại tái phát nữa rồi. những quả nàng chọn đều có độ to vừa tròn một nắm tay, màu sắc đen tím đồng đều, vỏ ngoài bóng loáng, nhưng trái mận Lansat bỏ vào túi lại quá to, nàng nhìn thấy rất không ưng ý. Nhân lúc Lansat quay đầy lấy món khác, Silvia vờ như không có gì lấy ngay quả mận ấy để ra ngoài.

Ừm, tốt lắm, phải thế chứ, tất cả mọi thứ phải cùng một kích cỡ mới đúng.

Nháy mắt Lansat lại lấy thêm một trái mận to hơn nữa bỏ vào trong túi.

Silvia: “…”

Lúc tính tiền, Lansat đưa cho ông chủ một đồng tiền vàng, ông chủ mặc đồ vải bố lộ ra nét mặt buồn rầu, ông không có tiền thối. Nhưng Lansat không có ý định đòi tiền thừa, anh đi thẳng luôn. Lansat- không thiếu tiền- khi mua đồ chỉ quan tâm tốc độ, thối tiền hay gì đó quá phiền phức.

Silvia cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, thật ra nàng không rõ mua những thứ này cần bao nhiêu tiền, vì khi nàng ra ngoài, nhìn trúng thứ gì đều không cần tự bỏ tiền mua, chỉ cần nàng muốn, sẽ có một đống những tên ngốc nghếch đổ xô đến lấy lòng nàng.

Cho dù bây giờ ngoại hình xấu xí, Silvia cũng không cảm thấy có gì sai, dưới đủ mọi ánh nhìn của những người khác nhau nàng thản nhiên thong dong lựa trái cây, không hề có ý định che mặt lại. Nhưng khi có ánh mắt quá đỗi suồng sã, nàng sẽ nhìn lại người đó với ánh nhìn cao cao tại thượng chỉ thuộc về riêng Thánh nữ, kết quả cuối cùng sẽ luôn là người khác không chống đỡ được khí thế của nàng, trở nên hoảng sợ cúi đầu xuống.

Hai người phát ra ánh hào quang càn quét khắp các nơi bán thực phẩm, lúc chọn bánh mì trong tiệm bánh, Silvia nhìn những chiếc bánh mì không được tươi mới kia với vẻ không hài lòng, độ giòn xốp không đúng chuẩn, hương thơm cũng không đúng độ, kĩ thuật làm bánh quá thô sơ. Cuối cùng nàng quyết định tự mua dụng vụ về nhà làm.

Nàng còn mua vài loại trà, và một bộ trà cụ tạm chấp nhận được. Tính ra đã hai ngày nàng chưa hưởng thức trà chiều rồi, thật tình không quen chút nào.

Nếu nàng mua trà cụ Lansat không nói gì, vậy mua thêm vài món khác chắc Lansat cũng sẽ không có ý kiến gì nhỉ? Silvia nghĩ như thế, không hề có ý định tiết kiệm cho Lansat. Váy, nón, giày và đủ các loại phụ kiện trang sức đều mua tất, gối trong tháp đen không mềm nàng ngủ chẳng quen, cũng mua luôn, nếu đã mua gối nằm, thì chăn cũng không thể thiếu được, mua luôn.

Dụng cụ chuyên cắt tóc, sửa lông mày, các loại bình xinh đẹp để đựng nước thuốc, nguyên liệu dùng để điều chế nước thuốc làm đẹp. Nguyên liệu ma pháp đều được mua ở cửa hàng ma pháp chuyên dụng, đến nơi này, Lansat- người từ nãy giờ chỉ im lặng đứng nhìn- cũng bắt đầu hành động.

Lansat và Silvia hai người mỗi người một bên, nhanh chóng chọn lựa nguyên liệu ma pháp mà bản thân cần, sau khi hai người càn quét xong, thứ còn thừa lại trên giá đều là những nguyên liệu phẩm chất không tốt gì mấy, mắt nhìn của cả hai đều tốt, phân biệt nguyên liệu chỉ cần một ánh nhìn là có thể nhìn ra đó có phải là hàng chuẩn hay không, những ma pháp sư khác đang chọn nguyên liệu cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng bàn tay xoèn xoẹt của hai người họ, một loáng sau mỗi người mang theo một đống đồ đi tính tiền.

Tiệm ma pháp này là tiệm lớn nhất trong thành, ông chủ hiển nhiên quen với Lansat, thái độ với anh cực kì cung kính, xua tay để mấy người học việc đi qua một bên, sau khi đích thân đóng gói đồ của hai người xong, ông chủ bèn cười đon đả nói: “Thưa ngài Rango, không biết dạo gần đây ngài có còn nước thuốc sinh mệnh không? Dạo này cửa tiệm thiếu hàng kinh khủng, những đại ma pháp sư khác đều không điều chế ra được, nhưng mà bên kia lại có người một hai muốn mua, ngài xem có thể nhờ ngài làm thêm hai bình được chăng?”

Silvia chú ý đến cách xưng hô của ông ấy, Rango. Có lẽ đây là tên giả, dẫu sao thì cái tên Lansat quá nổi bật.

Đây không phải lần đầu tiên Lansat hợp tác với cửa hàng này, anh khẽ gật đầu dưới lớp mũ áo choàng, “Được.”

Ông chủ cười càng thêm thân thiện, lại thấp giọng nói: “Có một vị khách đến từ Rhone, là con gái một công tước, nàng mong muốn có được một bình nước thuốc mê hoặc, nhờ chúng tôi thương lượng với ngài Rango đây, thù lao cực kỳ phong phú.”

Lansat vốn không muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến nữ thần bên cạnh, bây giờ anh phải nuôi nữ thần, phải đưa cho nàng thứ tốt nhất, như vậy tiền vàng là thứ không thể thiếu được, dù sao mấy thứ nước thuốc đó làm cũng đơn giản. Thế là anh lại gật đầu, “Một tháng sau đến lấy.”

Làm nước thuốc chỉ cần tốn chút ít thời gian là đủ, sở dĩ nói một tháng sau, là do trong một tháng này anh phải chăm sóc tốt cho nữ thần trước, sau đó mới có thời gian làm nước thuốc, dù sao người cần gấp không phải là anh, bất cứ công việc gì đứng trước mặt nữ thần đều phải xếp sau hết.

Ông chủ hoàn toàn không nắm chắc anh có đồng ý hay không, vui mừng quá đỗi gật đầu liên tục, “Dạ được dạ được, không thành vấn đề, vậy một tháng sau chúng tôi sẽ đến nhà lấy.” Đừng nói là một tháng, một năm ông cũng phải đợi. Nước thuốc ma pháp của vị này không hề dễ có được, nước thuốc ma pháp phẩm chất cao như thế quả thật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, hôm nay anh đồng ý nhanh như vậy, có thể thấy tâm tình vị này đang rất tốt đây.

Quả thật tâm trạng của Lansat đang rất tốt, anh thấy nữ thần mua nhiều đồ như thế, lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác mãn nguyện khi đi tiêu tiền, chỉ ước gì có thể đem tất cả tiền vàng phủ bụi trong tháp đen đem ra cho nữ thần tiêu hết.

Silvia không chú ý đến tâm tình đang xao động của anh, nàng ngắm những tinh thạch đủ màu, vươn ngón tay chỉ vào nói, “Tôi muốn mua một ít tinh thạch nguyên tố quang minh được chứ?”

Đương nhiên là được chứ! Mua hết cho nàng cũng được luôn!

Lansat: “Được.” Sau đó xoay người nói với ông chủ, “Ta muốn mua toàn bộ tinh thạch nguyên tố quang minh.”

Silvia: Không hề sợ mình sẽ sử dụng tinh thạch nguyên tố quang minh để khôi phục ma lực, là do có đủ lòng tin bảo đảm nàng không thể chạy thoát? Khí phách này, thật sự đáng tán thưởng.

Lansat: Từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mua đồ là chuyện vui vẻ đến vậy.

Đem theo một xe ngựa toàn là đồ đạc về tháp đen, Silvia nhìn thấy Lansat lật ra một đống tiền vàng.

“Có còn muốn mua thứ gì, thì đi mua.” Lansat bảo.

Silvia: Phóng khoáng vậy sao? Vậy tôi không khách sáo à nha.

Sau khi Silvia như ý muốn của Lansat tiêu hết một đống tiền vàng, Lansat lại lấy ra thêm hai rương đựng toàn khối vàng.

Sau khi đe doạ là tỏ ra thiện chí, người này quả nhiên tâm kế thâm sâu, Silvia nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment