Ma pháp sư trên toà tháp đen 10
Editor: Meounonna
Chương 60: Anh chạy cái gì
Silvia không bao giờ phán định một sự việc một cách đơn giản, cho nên khi trong lòng loé lên phỏng đoán đáng sợ, nàng không để lộ ra nét mặt gì cả, nàng thản nhiên quay về tháp đen, đợi Lansat đã tiếp tục nghiên cứu trận pháp của mình, nàng đem quạ đen vào nhà bếp, đóng cửa lại.
“Bé quạ ơi, nói chị nghe xem ba tháng trước mỗi khi Lansat ra ngoài, là vào khoảng thời gian nào thế?”
Quạ đen bị nàng nắm cánh, ngơ ngác “quác” một tiếng.
“Mỗi tháng vào khoảng thời gian nào, nói chị nghe, nào?”
Quạ đen nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của nàng, không kiềm được run rẩy, “Quác… Khoảng, khoảng vào lúc này này… quác.”
Vào lúc này, cuối tháng? Từ nơi này đến thành Salou, đi bằng xe ngựa vong linh chắc cần khoảng bốn ngày, đến thành Salou vừa khéo vào ngày nàng ra mặt tổ chức đại hội hành hương. Đây cũng là trùng hợp ư? Silvia buông quạ đen ra, tiếp tục mỉm cười, “Bé quạ à, em đã từng nghe Lansat nói tới cái tên “Silvia” này chưa?”
Quạ đen nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, “Dạ chưa~”
Chưa à? Chẳng lẽ là nàng nghĩ sai rồi? Silvia nhíu mày, ngón tay gõ vào tay vịn. Không đúng, có quá nhiều chỗ không đúng, theo như lời quạ đen nói, ba tháng trước đột nhiên Lansat không ra cửa nữa, bắt đầu không ăn không ngủ nghiên cứu trận pháp hồi sinh. Bây giờ nàng biết được bản thân đã chết vào ba tháng trước. Lúc nàng bị Lansat đưa về đây, Lansat không hề có ý định quan tâm đến nàng, chỉ xem nàng như một nguyên liệu. Nhưng sau khi nàng tỏ rõ thân phận, Lansat bèn đối xử với nàng cực kỳ bao dung.
Đúng rồi, từ sau khi nàng nói ra thân phận, Lansat liền dọn dẹp hết các bản thảo về trận pháp hồi sinh, bây giờ đổi thành nghiên cứu ma pháp trận ánh sáng. Vì sao không nôn nóng nghiên cứu ma pháp trận hồi sinh nữa? Lúc trước Silvia thấy vấn đề này rất kỳ lạ, nhưng nếu như phỏng đoán bây giờ của nàng là sự thật, vậy có thể suy luận ngược lại, sở dĩ Lansat không còn nôn nóng nữa, là do người anh muốn làm cho sống lại đã không cần anh hồi sinh nữa rồi.
Cũng tức là người Lansat muốn hồi sinh, chính là nàng.
Thật sự là vậy sao? Lansat yêu mến nàng hoặc loại tình cảm nào đó tương tự như thế?
Lúc trước Silvia hoàn toàn không nghĩ theo hướng này, vì quả thực chuyện này quá nực cười, nàng là Thánh nữ Quang Minh của toà thánh, là kẻ thù của Lansat, cách đây không lâu những kỵ sĩ quang minh tới vây quét Lansat cũng đến đây dưới danh nghĩa của nàng, hơn nữa trước đây, nàng chưa từng gặp Lansat. Nếu nàng là Lansat, khi đối mặt với kẻ thù là một vị “Thánh nữ” đây, e là nàng sẽ xử lý ả ta từ lâu rồi, chẳng thể nào ưa thích nổi.
Silvia ngẩn ngơ. Đúng vậy, họ là kẻ thù, Lansat không giết nàng thì thôi, dẫu sau nàng tự cảm thấy bản thân cũng có chút tác dụng, nhưng mà có thật sự cần đối xử với nàng tốt thế không?
Nhắm mắt lại, Silvia chống trán suy nghĩ cẩn thận lại từng khoảnh khắc tiếp xúc với Lansat mấy hôm nay. Cuối cùng nàng rút ra được một đáp án không quá chắc chắn- Lansat thật sự yêu mến nàng.
Người yêu mến Silvia cực kỳ nhiều, vì nàng chẳng những là hoá thân của Thần Quang Minh ở thế gian, mà còn là đệ nhất mỹ nhân, không ai có thể tước lấy sự nổi bật khi đứng trước mặt nàng, cho nên từ trước đến nay người thích nàng chẳng bao giờ thiếu. Trong số những kẻ ái mộ nàng không thiếu những tên ma pháp sư điên cuồng, chỉ tính riêng những kẻ vì muốn gặp nàng mà trà trộn vào toà thánh nhưng bị bắt nhốt, là đã có hàng trăm người, trong đó có không ít ma pháp sư hắc ám.
Nhưng nếu Lansat cũng thích nàng, điều này làm người ta quá đỗi kinh ngạc. Có lẽ nàng nên đi thử dò xét xem sao, nếu như đây là sự thật, vậy thì quả thực… rất thú vị đây.
Silvia nở nụ cười thâm thuý.
Lansat đã hoàn thành xong ma pháp trận dẫn nhập ánh sáng, đã lâu lắm rồi anh chưa chợp mắt, tối hôm qua cuối cùng anh cũng ngã lưng lên giường, nhưng mà cứ trằn trọc mãi, muốn dậy đi nghiên cứu tiếp, lại sợ làm phiền Silvia nghỉ ngơi, chỉ đành nằm trên giường ngẩn người, trong đầu tiếp tục ghép nối những ma pháp trận hỗn độn. Có nữ thần làm động lực, Lansat cảm thất đầu óc bản thân cực kì minh mẫn, nhanh chóng chắp nối thành công một trận pháp thích hợp.
Bây giờ anh thử thí nghiệm trên không gian nhỏ trước, thành công hội tụ ánh sáng trên đỉnh đầu bằng một trang giấy, anh lập tức tỏ vẻ hài lòng.
Lúc Silvia đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy Lansat đang lật tìm những nguyên liệu ma pháp. Có vài loại nguyên liệu ma pháp không thường dùng đều được đặt trong rương đè ở dưới đáy, hiện tại Lansat đang kiếm đồ trong chính những chiếc rương ấy.
Anh xắn ống tay lên, lấy từng món đồ ra ngoài, rất nhiều bình to đầy màu sắc đựng nước thuốc, các loại tinh thạch nguyên tố khác nhau. Lúc anh làm việc cực kỳ nghiêm túc, Silvia không gọi anh, anh cứ thế đắm chìm trong thế giới của riêng mình không hề chú ý đến nàng, lúc này cũng vậy, Lansat ôm theo đống đồ, miệng lẩm bà lẩm bẩm, bên cạnh là những trang giấy vẽ các ma pháp trận phức tạp, chốc chốc anh lại xem một lần.
Cứ thế một đường đi ra ngoài tháp đen, Silvia cùng đi ra ngoài với anh, cuối cùng dựa ở bên cửa.
Còn Lansat ôm đồ đi ra ngoài, quan sát không gian chung quanh tháp đen, đi tới đi lui đo khoảng cách, sau khi xác định xong vị trí, anh niệm một câu thần chú đơn giản ngắn gọn, nâng tay phải lên.
Bùn đất bên cạnh anh hệt như bị thứ gì đó vây lấy, xới toàn bộ lên, cùng lúc khi anh di chuyển, một diện tích đất lớn bên ngoài tháp đen bị xới lên, toàn bộ tạo thành một hình tròn sắc nét đầy đặn, tiếp đó anh đi xung quanh vòng tròn mới tạo ra, nhìn như không có logic gì, nhưng trong mắt Silvia, nàng nhìn ra được đó là một ma pháp trận. Lansat lấy tháp đen làm trung tâm vẽ ra một ma pháp trận.
Thế là một ma pháp trận nhanh chóng xuất hiện trên mặt đất, Lansat đi bước chân cuối cùng, ôm một bình lớn đựng nước thuốc, đổ xuống những khe rãnh hình tròn mới bị xới lên. Ngay khi những nước thuốc đầy màu sắc đổ xuất lớp đất liền biến thành màu đỏ máu, chất lỏng màu đỏ tản ra mùi hương dìu dịu toả ra khắp ma pháp trận, Lansat lấy vài viên tinh thạch cùng hệ nguyên tố, để chúng lơ lửng lên không trung sau đó rơi vào mười ba góc khác nhau.
Trong nháy mắt toàn bộ ma pháp trận ánh lên nguồn sáng màu xanh lam, sắc đỏ cháy rực trong những khe rãnh, màu của ngọn lửa cũng là màu lam. Đợi đến khi ngọn lửa tắt hẳn, cái hố trên đất biến mất, mặt đất bằng phẳng như thể lúc trước chưa bao giờ bị bới lên thật nhiều thổ nhưỡng.
Lansat ngồi xổm dưới đất nắm lên một vốc đất, cảm nhận một lát, lặp lại những hành động vừa rồi, đi khắp nơi vẽ ra một ma pháp trận khổng lồ, có điều ma pháp trận lần này khác so với cái lúc trước.
Silvia phát hiện anh đang làm một ma pháp trận trùng điệp phức hợp, loại ma pháp trận chồng lên nhau này cực kì khó, nhưng Lansat làm dường như rất đơn giản. Anh không dừng lại lúc nào cả, liên tiếp chồng lên bảy ma pháp trận, cái cuối cùng là phức tạp nhất trong tất cả, Silvia nhìn chăm chú, không cầm lòng được cảm thán, quả nhiên không hổ là cấp bậc Ma Đạo Sư, hơn nữa loại năng lực thiên phú này, ngoài lão già thối tổng giám mục kia ra, nàng thật sự chưa gặp qua ai có thể sánh được với Lansat, ngay cả nàng, cũng chỉ có thể nhận thua.
Nhưng điều này cũng là lẽ thường tình, phần lớn thời gian của nàng đều dành cho việc hưởng thụ. Vốn là vậy mà, đời người không hưởng thụ đúng lúc, thì sẽ không còn ý nghĩa nữa. Quả nhiên Lansat và nàng hoàn toàn là hai loại người khác nhau.
Silvia chỉ hơi sao nhãng một lát, trận pháp của Lansat đã hoàn tất 100% rồi.
Một tiếng rền vang thu hút sự chút ý của Silvia, nàng ngẩng đầu nhìn, trong lớp mây đen dày đặc trên bầu trời của toà tháp đen bỗng nhiên toét ra một tia sấm tím, ngay khi tia sấm tím này biến mất, những tầng mây dày đặc kia thoáng chốc tản ra tứ phía, hệt như có lực lượng thần bí nào đó từ trong tầng mây kia khuấy ra một cái hang lớn, để ánh mặt trời chiếu rọi xuống từ nó.
Cảnh tượng này thật thú vị, trên cánh đồng hoang vu này thời khắc nào cũng là mây đen chằng chịt, nhưng bây giờ, trong phạm vi lấy tháp đen làm trung tâm toả ra một vòng tròn lớn đều có ánh mặt trời soi sáng. Ánh nắng rọi xuống mặt đất thành một vòng tròn, bóng ngược của tháp đen vừa hay nằm dưới chân của Lansat.
Lansat cuối cùng cũng chú ý tới nữ thần của anh đã đứng đó nhìn một hồi lâu, anh bị ánh mặt trời chiếu vào người, phát hiện ra mình không mặc áo choàng, lập tức cảm thấy rất không tự nhiên. Dưới ánh mặt trời không mặc áo choàng hệt như không mặc quần áo vậy, anh vội vàng tiến lên phía trước đi vào bóng râm của tháp đen, ánh mắt bối rối hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, bảo: “Lúc trước… trong tháp tối quá.”
“Bây giờ nàng cảm thấy thế nào?”
Silvia thấy Lansat đứng cách mình xa như thế, nói chuyện lại nhỏ tiếng, đột nhiên chắc chắn phỏng đoán lúc trước của mình. Lansat quả thực thích nàng.
Nếu không sao anh phải làm những điều này, phải biết rằng anh là một ma pháp sư hắc ám không quen với ánh mặt trời đấy.
Ma Đạo Sư hắc ám tàn bạo, tính cách kỳ quặc trong tin đồn Lansat vẫn luôn sống trong toà tháp đen không thấy ánh mặt trời, nhưng bây giờ thử nhìn toà tháp đen đang tắm mình trong ánh nắng này đi, lòng Silvia bỗng dâng lên chút cảm xúc kỳ lạ.
Lansat đứng ở kia, tay dính đầy đất, anh vẫn đang nhìn mặt đất, cả buổi trời vẫn không nghe thấy nữ thần lên tiếng, lòng thấp thỏm không yên. Silvia không thích ư? Anh ngẩng đầu nhìn tháp đen một cái, lại cúi đầu xuống. Cũng đúng, tháp đen cũ quá rồi, sao có thể sánh với Toà thánh trang nghiêm hoa lệ.
Anh chùi đất trên tay bằng ống tay áo theo bản năng.
Silvia nhìn thấy động tác của anh, đột nhiên đi lên trước, kéo tay anh qua giúp anh chùi sạch đất trên đó.
Lau tay bằng quần áo gì đó, không thể nhịn được.
“Nhìn tuyệt lắm, bỗng chốc sáng sủa hơn rất nhiều, nếu như mở thêm vài cánh cửa sổ, bên trong sẽ không cần thắp nến nữa.” Silvia đáp, như vô tình cọ qua lòng bàn tay Lansat.
“Mở cửa sổ?” Lansat ngơ ngẩn lặp lại, sau đó ý thức được nữ thần đang đưa ra yêu cầu, lập tức gật đầu liên tục, “Được, mở cửa sổ.”
Silvia để tay anh xuống, thầm nghĩ, biểu hiện này thật sự là thích nàng rồi, nhưng mà mình đã sờ tay anh ta, sao anh ta lại không có phản ứng gì? Chẳng hạn như vui vẻ xúc động gì đó?
Nàng vừa nghĩ vừa đi vào bên trong tháp, Lansat đi theo sau nàng vài bước, nhìn thấy bàn tay của mình, đột nhiên ngẩn ra, cười như đoá hoa nhỏ được nước tưới tiêu đủ đầy. Lúc nãy nữ thần lau tay cho anh đấy! Nhìn trộm bóng lưng phía trước thấy nàng không có ý định quay đầu lại, anh len lén giơ bàn tay lên ngửi vài cái, lập tức buông xuống.
Ừm, thơm.
Silvia đi vào nhà, Lansat cũng đi theo vào, nhưng giờ trong lòng anh có một con thỏ đang nhảy nhót, không chú ý dưới chân, đi không vững lảo đảo vào bước, nhào vào Silvia đang đi phía trước đè nàng xuống đất.
“Ây.”
Silvia đột nhiên bị đè xuống đất lòng thầm nghĩ, không ngờ Lansat lại thẳng thắn như vậy, nàng còn tưởng mấy ngày nay đối phương không nói câu nào để lộ tâm ý, là do ngại ngùng chứ, bây giờ xem ra không phải như thế. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta đè dưới thân đấy.
Nàng đang nghĩ chẳng lẽ Lansat không nhịn nổi nữa muốn vào thẳng chuyện chính luôn, liền cảm thấy trên người nhẹ bẫng. Quay đầu nhìn lên, nhìn thấy Lansat hoang mang vội vàng bò dậy, sau đó run rẩy đỡ nàng lên, giơ tay muốn phủi bụi trên váy cho nàng.
Silvia hơi khó hiểu, lắc đầu ra ý để tự nàng làm. Sau đó nàng liền thấy Lansat rụt tay về, giọng hoảng hốt nói câu “Tôi xin lỗi”, tiếp theo anh xông ra cửa, không quay đầu lại chạy biến.
Silvia đang phủi váy: “…” Anh chạy cái gì.