Ma pháp sư trên toà tháp đen 11
Chương 61: Hoa trong bùn lắng
Edit: Meounonna
Nhuỵ cúc non, cây tầm ma, lộc nhung của hươu sừng dài, phấn hoa thuỷ tiên, cỏ bixiyaya, và lông chim xanh, có thể điều chế thành loại nước thuốc với màu sắc xinh đẹp, loại nước thuốc này là do lúc trước Silvia quá rảnh rỗi nên nghiên cứu tạo ra, rất hữu dụng. Nếu dùng để bôi ngón tay, móng tay sẽ trở thành màu hồng phấn xinh đẹp, bôi lên môi sẽ thành màu đỏ tươi rực rỡ, bôi lên da sẽ làm cho da dẻ càng thêm trắng trẻo sáng ngời.
Silvia làm rất nhiều nước thuốc mỹ phẩm lúc trước hay dùng, một đống chai lọ bày ở bên kia, đầy đủ màu sắc, hương thơm riêng biệt. Soi gương bôi nước thuốc dưỡng da cho bàn tay, Silvia ngắm nghía gương mặt trong gương.
Ngắm kĩ đường nét thì cũng đẹp phết ấy chứ, chỉ là những vết hằn trên gương mặt làm người khác khó lòng nhìn thẳng, ngay cả Silvia cũng không muốn nhìn gương mặt này nhiều. Nàng chuyển tầm mắt, lười nhác đổ vài loại nước thuốc hoà vào nhau vỗ lên mặt, vừa nghĩ xem khi nào đi tìm Lilina giải quyết những vết tích ma pháp xấu xí trên mặt này.
Thật ra để phá giải ma pháp này không khó, cái phiền phức nhất là bắt buộc phải có hoa diên vĩ đen trong vườn của Lilina mới giải quyết được vết hằn này.
Ả Lilina đó giấu hang ổ của mình cực kì kín kẽ, nhưng không khéo là Silvia biết nhà của ả ta ở vị trí nào. Nếu như nàng còn là Silvia Đại Ma Pháp Sư của lúc trước đương nhiên đi tới nơi đó không thành vấn đề, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể mượn sức của gậy ma pháp thi triển một số ma pháp đơn giản phục vụ đời sống, lấy thực lực bây giờ đi chiến đấu với Lilina? Chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Nhưng mà bây giờ không đáng ngại nữa, vì nàng còn có một Lansat.
Nghĩ tới đây, Silvia mỉm cười. Lúc trước Lansat chạy ra ngoài, cả buổi chiều cũng không trở về, bây giờ bên ngoài trời mưa nữa rồi, anh còn chưa quay lại. Nhưng vậy thì có làm sao, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở về, dẫu sao nàng còn ở đây mà.
Ma Đạo Sư hắc ám ác độc khét tiếng Lansat ấy vậy mà thích Thánh Nữ Quang Minh như nàng. Bất kể anh là một người như thế nào, tâm tư thâm trầm cũng được, đơn giản cũng được, chỉ cần anh thích nàng, nàng sẽ có thể chiến thắng một cách vang dội. Tình yêu ư, nếu như lợi dụng thứ này tốt, nó sẽ là món vũ khí sắc bén nhất.
Thánh Nữ Silvia thành thạo nhất việc bỡn cợt lòng người. Thánh Nữ các thời kỳ của Toà thánh Quang Minh đều là con rối gỗ giật dây trong tay của tổng giám mục, ngoài việc tu luyện ma pháp kéo dài sinh mệnh cho tổng giám mục, các nàng không có năng lực gì hết, thân bất do kỷ bị người ta mặc sức sắp đặt, thậm chí bị những đám quý tộc kia cợt nhã.
Nhưng Silvia thì khác, 3 tuổi nàng đã vào toà thánh, bên cạnh chẳng có chỗ dựa gì, nhưng trong vòng hơn 20 mấy năm nàng có thể đạt được danh vọng và tiếng tăm vượt xa các đời Thánh Nữ trước kia, cùng với năng lực ma pháp xuất sắc, có đủ tư cách để phản kháng tổng giám mục với uy quyền lớn nhất trong toà thánh. Điều này đương nhiên là do dung mạo nàng đủ đẹp, thể chất ưu việt, nhưng dù thế nào cũng sẽ liên quan mật thiết đến thủ đoạn của nàng.
Silvia hiểu chuyện rất sớm, cuộc sống ban đầu của nàng không hề tốt đẹp, vì gia đình của nàng là gia đình tiểu quý tộc sa cơ thất thế, sau này ba nàng mất sớm, mẹ nàng đưa nàng đến ở nhà của cha kế, người cha dượng giàu có mập như heo ấy đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, nhớ trên bàn tay tởm lợm của ông ta đeo mười mấy chiếc nhẫn đá quý, cần cổ thô to đeo sợi dây chuyền vàng dày cui, lúc gã nhìn nàng, gương mặt béo ục ịch ấy lộ ra nụ cười đê hèn quái đản.
Năm ấy nàng mới hai tuổi, nhưng nàng đã biết làm thế nào để giải quyết một người mình chán ghét, cho nên tên cha dượng xui xẻo kia còn chưa đụng được nàng thì trong một đêm khuya sấm chớp đùng đùng đã “bất cẩn” ngã xuống cầu thang rồi, đợi tới hôm sau khi nữ hầu trong nhà phát hiện ra thi thể của gã, máu tươi đã chảy cạn.
Trong đêm ấy, Silvia hai tuổi hơn mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng hệt như búp bê tây dương đáng yêu, ngồi trên cầu thang híp mắt cười nhìn máu của gã đàn ông từng giọt từng giọt thắm ướt thảm trải sàn in hoa văn.
Từ nhỏ nàng đã khác người, nên khi vào toà thánh, nàng có thể có được sự yêu mến của mọi người bằng ngoại hình như thiên thần của mình, lợi dụng những người yêu thích nàng để đối phó với những kẻ bản thân muốn trừ khử, đợi nàng lớn hơn tí nữa, học được ma pháp… Có rất nhiều rất nhiều ma pháp cực kì hữu dụng, nếu kết hợp lại với nhau, muốn khiến cho một người biến mất thì cũng chỉ cần một câu thần chú nhẹ tênh mà thôi.
Dưới dung mạo xinh đẹp trong sáng là một trái tim vô tình nhất, lời mật ngọt bên ngoài bọc bên trong thứ thuốc kịch độc nhất. Người bị nàng dụ dỗ sẽ như con muỗi mắc vào mạng nhện, không cách nào giãy giụa trốn thoát, cuối cùng chỉ có thể trở thành thức ăn sinh tồn của nàng.
Khi nàng thành niên, vì gương mặt và sự dịu dàng giả tạo của nàng, đã có vô số quý tộc, ma pháp sư, và những người có chức vụ cao trong toà thánh phủ phục dưới váy nàng. Một đám đàn ông để có được một ánh nhìn của nàng sẵn lòng dâng hiến tất cả báu vật của mình, thậm chí còn có kẻ điên cuồng sẵn lòng mổ tim ra cho nàng xem chỉ để chứng minh tấm chân tình đối với nàng.
Ờ, thật sự đã có một tên như thế, đáng tiếc nàng đã quên tên của đối phương rồi. Kẻ đó moi tim của mình ra chết cực kỳ ngu ngốc. Vẻ mặt nàng vừa thương xót vừa đau buồn, trong lòng lại không mảy may lay động mà giễu cợt, đối với tình cảm chân thành nhiệt liệt như thế cũng chẳng thể dấy lên trong lòng nàng chút gợn sóng.
Đối với Silvia đàn ông chẳng có chút nghĩa lí gì, bọn họ có thể là công cụ hữu dụng để nàng lợi dụng đối phó với kẻ nàng chán ghét, cũng có thể là trò cười để lúc nàng nhàn chán nhìn bọn họ tranh đoạt tiêu khiển, nhưng phần lớn sẽ là cỏ dại ven đường không đáng nàng xem vào mắt.
Lansat, thật ra không được tính là người ái mộ có một không hai, Silvia gặp được quá nhiều người yêu thích mình, chẳng qua Lansat xuất hiện rất đúng thời điểm, vừa đúng lúc nàng gặp nạn, nhan sắc và ma lực của nàng đều đã mất đi, cho nên nàng sẵn lòng hao tâm tốn sức để có được sự giúp đỡ và cả tình yêu sâu đậm hơn của anh.
Anh yêu càng sâu đậm thì sẽ có thể làm càng nhiều chuyện cho nàng. Silvia lười biếng ngồi trên chiếc ghế mềm đỏ tươi, giơ ngón tay lướt nhẹ qua môi đỏ, ánh đèn lờ mờ phác hoạ nửa gương mặt của nàng, lạc vào đôi mắt lấp lánh của nàng hệt như câu chú ngữ thần bí nguy hiểm, lại giống như một cây hoa tường vi ma mị nở trong bùn lắng.
“Thật là một người đàn ông may mắn, hy vọng anh có thể chịu đựng được “tình yêu” của em.”
Lansat lại ngồi kế bên thi thể của đám kỵ sĩ quang minh thêm một lúc, ướt đẫm toàn thân, tóc dài màu đen bết vào nhau không ngừng nhỏ nước, những giọt nước đọng trên mi mắt dài toàn bộ rơi trên bàn tay tí tách.
Anh ôm đầu gối gục đầu xuống, qua một lúc mới xoay đầu nhìn vào đống xương cốt bên cạnh, do dự hỏi bọn chúng: “Các ngươi… đã từng chạm vào nàng chưa?”
Xương cốt đương nhiên không trả lời anh, cho nên Lansat lại nhìn vào hốc mắt trống rỗng của đống xương đó tự nói tự nghe, “Nàng ấy mềm quá.” Nói xong mặt anh đỏ rực, lấy tóc che kín mắt, “Ta không dám quay về nữa, nàng ấy có giận ta không? Không phải ta cố ý chạm vào nàng đâu.”
“Chắc chắn nàng ấy không muốn ta chạm vào nàng.”
Cuối cùng anh vẫn quay về, anh sợ Silvia ở một mình trong tháp đen sẽ xảy ra chuyện gì. Khe khẽ mở cửa, Lansat phát hiện bên phía Silvia chỉ để lại một ngọn đèn, nàng đã ngủ rồi. Ý thức được điều này, Lansat lập tức thả lỏng hẳn, anh nâng ống tay, phát hiện quần áo đã thấm ướt nước, hơi nặng.
Không dám phát ra tiếng động, Lansat đóng cửa im lặng đi về phía nhà tắm, đi một bước nhìn về phía Silvia một cái, đôi môi trắng bệch vì dầm mưa, nhưng đôi má lại hây hây ửng hồng.
Tiếng nước nhẹ nhàng từ trong nhà tắm vang lên, Silvia trở mình một cái. Nàng nhắm mắt lại, có thể nghe thấy một ít tiếng động khe khẽ, lúc Lansat vào nhà mang theo hơi nước bên ngoài, giày của anh giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng ọp ẹp, đi được hai bước dường như ý thức được điều này anh bèn cởi giày ra, đi chân trần tiếp tục vào nhà tắm. Tiếng thở của anh rất nhẹ, hệt như nín thở mấy lần không chịu nổi nữa mới chầm chậm thở ra.
Sau khi anh tắm xong ra ngoài, dừng lại ở khoảng không gian nàng đã ngăn ra, sau đó khẽ khàng đi đến bên phía chỗ của anh. Lúc anh đi chắc hẳn không nhìn đường, bất cẩn va phải thứ gì đó, chắc là một bình hoa trang trí nàng đặt ở kia. May mà anh tiếp được nó, không làm cho chiếc bình hoa lớn ấy rơi vỡ, chỉ phát ra tiếng lạch cạch.
Sau đó cuối cùng anh đã lên giường ngủ, ngoài tiếng thở cố ý thả nhẹ kia, không còn âm thanh nào khác nữa.
Silvia chăm chú lắng nghe trong bóng tối, mới có thể cảm nhận được sự cẩn thận trong từng động tác của anh, và cả tình yêu sâu đậm dường như sắp chẳng thể giấu nổi ấy.
Lansat không có động tĩnh gì nữa, Silvia mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Thật ra mấy hôm nay nàng ngủ không ngon, một người nàng không hiểu rõ cách nàng gần như thế, làm nàng cảm thấy rất không an toàn, mỗi ngày trông nàng như ngủ rồi, thật ra nàng ngủ rất nông, chỉ cần Lansat có hành động gì, nàng sẽ nhanh chóng tỉnh giấc.
Ngày hôm sau, Silvia không nhắc với Lansat về chuyện ngày hôm qua, với giọng nói dịu dàng vô hại mang theo chút nhờ vả không dễ phát hiện, nàng nói với Lansat: “Ngài Lansat, anh có thể đi cùng với tôi tới một nơi không?”
Lansat ngồi đối diện với nàng, vùi đầu im lặng gặm bánh mì nàng làm, nghe thấy thế bèn nhanh chóng gật đầu.
Sau khi Silvia biết tâm tư của anh liền không thấy khó hiểu trước hành động nhanh chóng đồng ý yêu cầu của nàng mà không nói lời nào của anh. Ánh mắt của nàng trong vắt phản chiếu bóng dáng của Lansat, “Anh không hỏi tôi đi đâu sao?”
Lansat khựng lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giọng nói rầu rĩ, có chút không rõ, “Nàng muốn đi đâu?”
Silvia đáp: “Đi tới nhà của Lilina, mấy hôm nay bà ta vừa hay không ở nhà, chúng ta đi đến vườn của bà ta hái một đoá hoa diên vĩ đen là được rồi, không phải là việc khó khăn gì mấy.”
Lansat bừng tỉnh, đó chắc hẳn là nguyên liệu ma pháp giúp nàng khôi phục dung mạo. Anh không khỏi cảm thấy hơi áy náy, vì anh vẫn luôn suy nghĩ lung tung, không thể chăm sóc tốt cho Silvia, việc gì cũng phải đợi Silvia nhắc anh mới nhớ. Anh đã từng nói sẽ giúp nàng khôi phục dung mạo.
“Ta có thể một mình đi hái cho nàng, nàng ở lại đây là được.” Lansat nghĩ bản thân một mình sẽ đi nhanh hơn, cũng tránh cho việc Silvia sẽ vất vả đi cùng anh, hơn nữa ả đàn bà Lilina kia không dễ đối phó, ngộ nhỡ đụng độ bà ta, không chừng sẽ làm Silvia bị thương, Silvia lại thiện lương như thế, không muốn thương tổn người khác, anh không yên tâm.
Silvia rót một ly sữa bò cho anh, “Tôi muốn đi, anh đưa tôi đi cùng được không? Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở toà thánh, hiếm khi nào ra ngoài, muốn đi xem thử.”
Lansat- không chính kiến- lập tức đồng ý.
Anh đổi thành xe ngựa vong linh có sáu con kéo, bên trong toa xe to hơn có thể để nhiều đồ hơn, lần này anh nhớ phải giúp Silvia kéo cửa xe, đỡ bàn tay mềm mại của nàng đưa nàng vào xe.
Ngựa vong linh màu đen trầm lặng bắt đầu chạy rong ruổi trên đường.