Sổ Tay Trọng Sinh Công Lược

Chương 62

Ma pháp sư trên toà tháp đen 12

Chương 62: Giúp một việc

Edit: Meounonna

 

Xe ngựa vong linh chạy không ngừng vó, những con ngựa vong linh được triệu hoán ra không biết mệt mỏi, tốc độ nhanh như cơn gió lốc, những người đi bộ ven đường còn chưa kịp nhìn rõ xe ngựa từ đằng xa xông đến có dáng vẻ gì là đã thấy một cái bóng đen vụt biến mất ở cuối đường phía xa xa. Cả chặng đường không hề đi qua nơi phồn hoa nào cả, đều là cánh đồng hoang vu, cũng không gặp nhiều người. Nơi bọn họ muốn đến gọi là Bank Baird, hang ổ của Lilina được giấu kín ở trong một khe núi gần đó. Bank Baird nổi tiếng với cái tên “Trấn nước hoa”, nơi đó có một trang viên khổng lồ, chủ sở hữu là Bá tước Baird, trong trang viên có cánh đồng hoa bất tận, nước hoa hoa khô mà phu nhân của những quý tộc thành Salou sử dụng, đa phần nguyên liệu đều được lấy từ trang viên biển hoa mênh mông này.

Vì để nữ thần Silvia nhanh chóng đến nơi, Lansat nâng cao tốc độ của xe ngựa bằng ma pháp, chặng đường mà xe ngựa bình thường cần phải chạy ba ngày ba đêm, họ chỉ cần tốn một ngày là đến nơi.

Lúc mặt trời lặn về tây, xe ngựa của họ xuyên qua vòng ngoài của cánh rừng Bank rậm rạp, đến thị trấn Baird. Còn chưa đi vào đã thấy ven đường mọc đầy hoa màu xanh lam nhạt, hương thơm của hoa tươi thanh mát tản mát trong gió, hoà cùng tiếng kèn bagpipes trong thành, hệt như một dạ khúc say mê lòng người.

Silvia quyết định hôm nay sẽ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến khe núi tìm hang ổ của Lilina. Thời điểm này chắc hẳn Lilina đang ở trong Toà thánh quang minh ở thành Salou, đợi tiếp kiến tổng giám mục, chắc sẽ không rảnh quay về đây, cho nên thời gian của họ rất dư dả.

Xe ngựa cao lớn xuyên qua quảng trường trung tâm và phố xá tấp nập nhộn nhịp, nơi đó đang tổ chức tiệc, hình như có một cặp đôi đang kết hôn, người trong thị trấn đều đang ở đó chúc phúc cho đôi tân lang tân nương với nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Già trẻ lớn bé ngập tràn niềm vui, nam nữ trẻ tuổi thì đeo nón hoa làm từ hoa tươi, trước ngực cài đoá hoa kỳ lạ, cắp tay nhau cùng nhau nhảy múa. Các bé nhỏ cũng cầm bó hoa tròn trong tay đuổi bắt nhau, người già thì ngồi một bên lớn tiếng hát vang những bài hát nghe không rõ lời.

Silvia xuyên qua rèm xe ngắm nhìn đám người huyên náo bên kia, chống cằm mỉm cười, tiếp đó buông rèm cửa xuống.

Đi qua các quán rượu, sạp bán đồ ăn và vô số tiệm b*n n**c hoa, cuối cùng xe ngựa dừng lại ở trước một căn nhà đơn độc. Căn nhà này có vẻ ngoài lộng lẫy, nốc nhà cao ngất nhọn hẹp kỳ ảo, nếu ngắm vào ban ngày có lẽ sẽ rất đẹp, nhưng đây là ban đêm, hệt như một căn nhà đã lâu không có người ở tối đen như mực, cộng thêm cánh cửa sắt lớn màu đen có giàn hoa leo bên ngoài bị quấn đầy dây thường xuân, càng lộ ra hơi thở cũ kỹ và mục nát.

Lansat xuống xe ngựa, nhìn căn nhà có sân vườn trước mặt một cái, xoay người đỡ Silvia xuống xe, tay còn lại bê hành lý xuống.

“Là nơi này sao?”

Silvia gật đầu, “Chắc là ở đây, đây là căn nhà khi trước Bá tước Baird tặng cho tôi. Ông ấy tặng căn nhà này và còn mời tôi đến đây chơi, đáng tiếc tôi không được tự ý rời khỏi toà thánh, nên không có dịp đến nơi này xem thử.” Vị bá tước Baird này đương nhiên cũng là một trong những người ái mộ phủ phục dưới chân Thánh Nữ, chẳng qua ông ta nào giờ phong lưu đa tình, phụ nữ ông ta yêu thích trải dài khắp đế quốc, giá trị của căn nhà này và châu báu những người ái mộ khác tặng cho nàng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Sở dĩ nàng nhận món quà này là do biết Lilina ở gần đây, nghĩ rằng sau này sẽ có dịp sử dụng- Bây giờ không phải cần dùng rồi sao.

Từ lúc căn nhà này thuộc quyền sở hữu của nàng thì đã không có ai đi vào đây nữa. Cổng lớn được niêm phong bằng ma pháp, chỉ có một mình Silvia biết cách giải câu chú để vào nhà. Nàng đứng trước cổng sắt niệm chú, ánh sáng trắng bao phủ lấy tinh thạch được khảm trên cổng lớn, lạch cạch, cổng sắt nặng trĩu chậm rãi mở ra hai bên vang lên tiếng kẽo kẹt.

Một con đường thẳng táp rộng rãi thông với cửa chính của căn nhà, sân vườn và suối phun nước ở hai bên, cùng các bức tượng điêu khắc. Không ai vào được sân vườn nên không có ai tu sửa cây cối, cây hoa phát triển hơi um tùm rậm rạp. Silvia đi vào bên trong, phát hiện những cây hoa cỏ đã mọc lan đến đường đi, bất cẩn một tí là có thể va vào đầu.

Lansat thấy vậy đi lên phía trước nàng hai bước, vén những cành cây đó ra để nàng dễ dàng đi qua. Silvia mỉm cười nâng váy vài nhịp đón nhận lấy ý tốt của anh.

Xe ngựa theo sau họ đi vào bên trong cổng sắt, dừng lại trong sân, sau đó cánh cửa sắt rầm một tiếng đóng lại lần nữa. Silvia đi lên bậc thang, mở cửa nhà ra. Đèn treo thuỷ tinh hoa lệ trên mái vòm rũ xuống phựt sáng với ánh sáng long lanh, ánh nến xung quanh cũng theo đó rực cháy, làm cho cả căn nhà sáng rực hẳn lên, căn nhà vốn dĩ lạnh lẽo không có tí hơi người bỗng chốc khôi phục sức sống.

Các đồ vật trang trí bên trong đều tinh xảo hoa lệ, bao gồm thảm trải sàn hoa văn dưới chân, trong nhà không có bụi, tất cả hệt như dáng vẻ ban đầu khi ngôi nhà mới được trang trí xong. Hồi trước, sau khi ngôi nhà này thuộc về Silvia, nàng từng phái một vị ma pháp sư dưới trướng mình đến đây sắp xếp, bây giờ xem ra hiệu quả rất tuyệt.

Nhìn ngắm một vòng xung quanh, Silvia nghĩ thầm, nơi này thật sự sạch sẽ hơn toà tháp đen của Lansat nhiều.

Lansat cũng nghĩ như thế, anh nhìn thấy Silvia tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, tuy vẻ ngoài khác trước, nhưng khi nàng đứng trong khung cảnh lộng lẫy này lại rất hài hoà, dường như vốn dĩ nàng nên ở nơi giàu sang hoa lệ thế này. Tháp đen của anh không cách nào bì với nơi này, hồi trước khi Lansat ở một mình anh không hề cảm thấy tháp đen có chỗ nào không ổn, yên tĩnh và không ai dám đến gần, nhưng bây giờ khi anh đứng đây, bắt đầu không ngừng cảm thấy bất an và xấu hổ.

Tháp đen cũ kỹ âm u kia hệt như bản thân anh vậy.

Anh muốn nâng niu cất giấu Silvia- ánh sáng loá mắt- trong toà tháp đen của mình, nhưng lại cảm thấy áy náy và tự ti, một người như nàng sao có thể hạ mình đến ở trong toà tháp đen.

Mấy hôm nay Lansat vui lắm, cho nên anh cố tình quên đi việc này, nhưng khi họ đi ra khỏi toà tháp đen hoang vu không bóng người ấy, đi đến nơi rộng lớn hơn, Lansat lập tức ý thức được rằng bản thân không thể giữ được ánh sáng trong tay mãi, vì ta chỉ có thể theo đuổi ánh sáng mà thôi.

Vẻ mặt buồn tủi của anh quá rõ ràng, thậm chí anh còn không biết cách che giấu, Silvia quay đầu nhìn thấy mặt của anh liền biết anh đang nghĩ gì.

Silvia phát hiện chỉ cần bản thân không nghĩ quá phức tạp, đoán theo hướng đơn giản nhất thì dường như rất dễ để hiểu Lansat. Nàng vốn là người thông minh, chỉ là lúc trước hay nghĩ vòng vo mà thôi.

Nàng nhìn ra được tâm tư của Lansat, nhưng nàng không hề nói gì, chỉ bảo: “Ngài Lansat, nghỉ ngơi sớm thôi, ngày mai chúng ta đi tìm nhà của Lilina, phải phiền tới anh nhiều.”

Lansat mặc áo choàng đen như một u linh, cúi đầu ủ rũ đi vào căn phòng đối diện, Silvia nhìn bóng dáng khom lưng của anh biến mất ở cửa phòng, không nhịn được mỉm cười.

Đóng cửa phòng, Silvia đi vào nhà tắm. Ngồi trong xe ngựa cả ngày, toàn thân rã rời, nếu không phải vì gương mặt này nàng thật sự sẽ không gấp gáp như thế. Gương mặt không còn xinh đẹp, ngay cả sức lực hấp thu năng lượng nguyên tố cũng không có.

Silvia nằm trong bồn tắm im lặng suy ngẫm. Ả đàn bà Lilina kia nhỏ mọn, ghen ghét tất cả những người con gái xinh đẹp hơn ả, nếu như nàng dùng hoa diên vĩ đen hoá giải ma pháp của Lilina khôi phục dung mạo, Lilina chắc chắn sẽ cảm nhận được, đến lúc đó ả đàn bà nhỏ mọn đó chắc chắn sẽ đến tìm nàng.

Bây giờ nàng không thể đối phó nổi với Lilina, chỉ có thể mượn sức của Lansat, ít nhất trước khi nàng khôi phục lại năng lực Đại Ma Pháp Sư, nàng nhất định phải ở lại bên cạnh Lansat. Hoặc giả nàng còn có thể mượn sức Lansat để đối phó với tổng giám mục. Một Ma Đạo Sư hắc ám, một cánh tay đắc lực vô cùng, nếu không sử dụng chẳng phải đáng tiếc lắm sao.

Chỉ là nàng vẫn chưa rõ, tình yêu của Lansat với nàng sâu đậm đến cỡ nào.

Hoặc nàng nên trở thành ‘người yêu’ của Lansat. Sau khi quan sát cẩn thận, Silvia phát hiện thái độ hiện tại của Lansat với mình gần như là ‘tình yêu’ xuất phát từ việc ký thác niềm tin, xét trong vài góc độ ý nghĩa nào đó, tình cảm này sẽ rất dễ tan nát vì những điều ngoài ý muốn.

Nhưng khi thành người yêu của nhau thì khác. Một người yêu thật sự có thể lay động được tất cả cảm xúc của anh, một người luôn bầu bạn bên cạnh anh, một sự tồn tại quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống, chỉ có sự tồn tại này, loại tình cảm này mới có thể thúc đẩy anh không tiếc mọi giá kể cả sinh mạng để đảm bảo cho ‘sự an toàn’ của nàng.

Ngày hôm sau, Silvia- người đơn phương ra quyết định- mở cửa ra, vừa hay đối diện với Lansat cũng đang mở cửa phòng.

Anh tiều tuỵ hệt như ngọn cỏ không được tưới nước, nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon.

Silvia cảm thầy kì lạ, lúc trước khi Lansat chưa biết nàng là Silvia, nghe nói anh thường xuyên không ngủ, cũng chưa thấy anh tiều tuỵ như thế.

Đương nhiên nàng không biết, tối hôm qua Lansat ngồi bên cửa sổ suy nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng quyết định sẽ để nàng rời đi, sống ở nơi tốt đẹp hơn. Chính tay buông bỏ báu vật lòng mình hằng mong và khó khăn lắm mới có được, tâm tình này Silvia không cách nào thấu hiểu cho anh được. Vì nếu là nàng, báu vật bản thân muốn có đã tới tay thì cho dù có chuyện gì xảy ra, dẫu cho nó có bị huỷ hoại, nàng đều sẽ không bao giờ buông tay.

Ánh mắt của Silvia đảo qua gương mặt của Lansat một vòng, thấy hơi đau lòng. Nhìn xem đôi mắt tím xinh đẹp kia cũng ảm đạm hẳn, mái tóc đen cũng không có chút tinh thần nào còn vểnh lên vài cọng tóc con, râu cũng mọc lỏm chỏm trên cằm. Một gương mặt đẹp như thế, sao có thể tuỳ tiện đối đãi chứ, làm cho nó tiều tuỵ thế này hoàn toàn là lãng phí của trời!

“Ngủ không ngon sao? Hay là chúng ta nghỉ ngơi thêm một ngày, chuyện của tôi không gấp đâu.” Silvia nhịn lại xúc động muốn cạo râu cho anh.

Lansat lắc đầu liên tục, “Không, hôm nay đi!” Nhanh chóng giải quyết việc này, để Silvia không còn nỗi lo về sau, nếu không anh sợ bản thân thật sự sẽ hối hận.

Do yêu cầu của Lansat nên hai người thu dọn ít đồ đạc bèn lên xe xuất phát, nửa đường Silvia xuống xe mua ít đồ, hai người ăn sáng trên xe, sau đó đến gần khe núi.

Về vị trí hang ổ của Lilina, Silvia biết được từ một người đàn ông. Người đàn ông đó từng là tình nhân mà Lilina yêu thích nhất, sau đó bị Lilina đích thân g**t ch*t. Lilina không hề hay rằng nàng biết vị trí cụ thể hang ổ của ả ta, lúc trước Silvia không hề biết thông tin này sẽ có ngày hữu dụng.

Biết vị trí mới đi tìm nên tìm được rất nhanh, cộng thêm có Ma Đạo Sư hắc ám cùng cấp bậc với Lilina là Lansat ở đây, họ nhanh chóng xác định được vị trí hang ổ của Lilina từ sự dao động của ma pháp. Kẻ thù của Lilina rất nhiều, nên ả ta che kín nơi ở của bản thân bằng ma pháp.

Lansat đi vào trong phạm vi của ma pháp trận, xung quanh liền ánh lên ánh sáng tím, từng ma pháp trận chất chồng lên nhau xuất hiện trên không trung. Lansat nhìn từng cái một, tìm cách phá giải. Muốn giải ma pháp trận mà không ảnh hưởng tới người thiết lập trận pháp thì cần phải tốn rất nhiều công sức, phá hoại ma pháp trận thì đơn giản hơn nhiều, nhưng thế thì sẽ bị chủ nhà phát giác.

Lúc này Silvia đứng ở phía sau anh, nàng cũng xem hiểu những ma pháp trận này, thấy Lansat chuẩn bị phá giải từng cái, nàng chớp chớp mắt nói: “Cứ phá trận đại đi thôi.”

Lansat hơi mờ mịt quay đầu nhìn nàng, nhận được một nụ cười, Thánh Nữ dịu dàng lặp lại lần nữa: “Cứ phá trận đại đi.”

Khi nàng xuống xe giữa đường, thuận tiện đi đến công đoàn ma pháp bên cạnh phát thông tin công bố vị trí cụ thể hang ổ của Lilina. Lilina giấu biết bao bảo bối trong nhà đương nhiên sẽ bị người khác ngấp nghé. Mất đi lớp bảo vệ của các ma pháp trận này, đợi đến khi Lilina phát giác được tình hình ở đây, đến lúc đó nơi này đã bị các dũng sĩ săn kho báu và kẻ thù của ả làm cho long trời lở đất kha khá rồi. Như thế tốt xấu gì có thể giúp nàng tranh thủ được tí thời gian.

Lansat không suy nghĩ nhiều, anh cũng không biết việc Silvia làm, nghe cô nói huỷ trận pháp đi, cũng không do dự, quay đầu liền trực tiếp sử dụng ma pháp thập nhị đạo lợi hại nhất thuộc hệ hắc ám, chẳng mấy chốc liền làm cho ma pháp trận trước mặt mục ruỗng ra một lỗ hổng to.

Vẻ mặt của Lansat lúc này nghiêm túc giống hệt với lúc anh nghiên cứu ma pháp, đôi mắt tím sáng trong lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, áo choàng đen cuốn lên do sự dao động của ma pháp phác hoạ thân hình cao gầy của anh. Ma lực màu đen không tiếng động lượn lờ trong tay của anh, giống như những con rắn dữ tợn xông về phía ma pháp trận, bên cạnh anh cũng ngập tràn hơi thở hắc ám nồng đậm, mang đến cảm giác lạnh lẽo và áp bức.

Cùng lúc anh tiến lên phía trước một bước, ma pháp trận ở vòng ngoài nhất đồng loạt vang lên tiếng vụn vỡ bi ai. Chú ngữ trầm thấp khó đọc không ngừng tuôn ra từ miệng anh, nguyên tố hắc ám vốn dĩ tồn đọng trong ma pháp trận toàn bộ cuốn về phía anh, bị anh thu vào tay, lại vang lên tiếng vỡ nát như kính vỡ, tầng ma pháp trận ở giữa cũng theo đó biến mất.

Chỉ còn lại tầng cuối cùng cũng không thể kiên trì bao lâu. Ngay khi lớp chắn cuối cùng biến mất, trang viên của Lilina xuất hiện trước mặt hai người, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là một cánh đồng hoa diên vĩ đen.

Lúc này Silvia mới đi lên, hái một bó hoa diên vĩ đen do Lilina tưới tiêu bằng ma lực của mình.

“Được rồi, chúng ta về thôi.”

Ngay cả nhà cũng chẳng vào, hai người hái hoa xong liền đi, sau khi họ đi, căn nhà cất giấu vô số báu vật cứ thế mở toang không có lớp bảo vệ nào.

Quay về căn nhà ở tạm thuộc trấn Baird, Silvia dẫn Lansat đến phòng mình. Nàng giơ tay đóng cửa lại, cắm bó hoa diên vĩ đen vào bình hoa trên bàn, tiện tay rút ra một cành hoa, đi về phía Lansat.

“Để phá giải ma pháp này cần ngài Lansat giúp tôi một việc.”

Bình Luận (0)
Comment