Ma pháp sư trên toà tháp đen 13
Chương 63: Mỉm cười
Edit: Meounonna
Trên tay Silvia cầm đoá hoa diên vĩ đen, trong mắt ánh lên nét cười đi về phía Lansat. Lansat đứng ở kia nhìn Silvia càng ngày càng đi gần đến mình, không biết vì sao anh đột nhiên cảm thấy không khí có hơi kỳ lạ, nhưng anh không suy nghĩ nhiều, với lời nhờ vả của Silvia, anh gật đầu nói: “Được.”
“Tôi cần làm gì?”
Silvia mỉm cười không lên tiếng, nàng cách Lansat ngày một gần, cuối cùng lúc đi đến trước mặt anh, nàng đưa tay áp lên lồng ngực Lansat đẩy anh lui về sau.
Lúc Lansat bị bàn tay của nàng áp lên ngực, trong thoáng chốc tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, sau đó anh bất giác thuận theo cái đẩy tay kia lui về sau vài bước, chân vấp một cái vừa hay ngồi trên chiếc ghế mềm để trên bục.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha xanh lục đậm khảm hoa kim ngân, hai tay đỡ trên tay vịn, Lansat ngơ ngẩn nhìn Silvia trước mặt. Trên người anh còn khoác áo choàng đen, bao cả người anh một cách kín kẽ, Silvia chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt và đôi môi mỏng lộ dưới lớp mũ áo của anh, đường nét ấy hệt như những dãy núi trập trùng.
Nàng giơ một tay cởi áo choàng đen khoác bên ngoài trên người Lansat ra, để lộ ra thân hình gầy gò nhưng cao ngất, anh mặc áo sơ mi và quần dài, đôi mắt tím mơ màng và mái tóc dài màu đen.
Trong quá trình cởi áo choàng đen, tay của Silvia dường như vô ý nhẹ nhàng cọ qua gò má của Lansat, khoảng khắc ấy nàng rõ ràng cảm nhận được cơn run rẩy bất chợt của Lansat.
Thời tiết ở đây rất tốt, ánh sáng chan hoà, rèm cửa sổ dày thêu hoa trong phòng được vén lên, chỉ dư lại một lớp rèm ren trắng rũ trước cửa sổ, mơ hồ lộ ra nửa khoảng sân vườn um tùm bên ngoài. Dưới tia sáng mặt trời mờ mờ thế này, và trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ có thể hứng trọn ánh sáng, đương nhiên không thể làm cho Lansat- người đã quen với bóng tối thả lỏng được.
Đương nhiên cái đụng chạm bất ngờ của Silvia là thứ khiến anh căng thẳng nhất, Lansat biết Silvia chắc chắn sẽ không có hành động gì kì lạ, nhưng có lẽ do lòng anh ôm ấp tình cảm cho nên không nhịn được trái tim nhộn nhạo, dưới tình huống thế này càng không thể bình tĩnh được, đứng ngồi không yên đến mức muốn bỏ chạy, nếu không phải Silvia ở trước mặt e là bây giờ anh đã luống cuống chuồn đi rồi.
Silvia thông minh giờ đây đã biết rõ rốt cuộc Lansat có tính cách thế nào, nàng thấy Lansat theo bản năng dựa sát vào ghế sô pha nhằm cách xa mình, tay nắm chặt tay vịn, mắt đảo quanh nhìn chằm chằm cửa phòng, liền biết không thể vội vàng được, thế là nàng quỳ xuống trước mặt Lansat, một tay đỡ lấy bờ rìa của ghế sô pha, một tay giơ đoá hoa diên vĩ đen lên trước mặt Lansat.
“Muốn phá giải ma pháp của Lilina, cần một ma pháp sư hắc ám ít nhất phải có cấp bậc Đại Ma Pháp Sư giúp đỡ, xin ngài Lansat hãy hấp thụ hết ma lực trong đoá hoa này bằng nguyên tố hắc ám, sau đó đem nước nguyên tố đã được chắt lọc ra bôi lên mặt tôi, ừm, và nhớ lúc bôi phải sử dụng nguyên tố hắc ám trục xuất ma lực còn tồn đọng trong cơ thể này.”
Trong mắt Lansat, Silvia nửa quỳ trước mặt anh, chiếc váy trắng kem phủ dưới đất như một đoá hoa tinh khiết. Nàng ngẩng mặt mỉm cười nhìn anh, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười, tốt đẹp hệt như ánh mặt trời ngoài kia. Có lẽ gương mặt lốm đốm vết hằn này không đẹp bằng nàng của khi trước, nhưng Lansat cảm thấy chỉ cần nàng nhìn bản thân cười nói như thế này, đã đủ để anh cảm thấy mê mẩn choáng váng.
Trong mắt Silvia, đầu tiên Lansat hơi ngẩn người, sau đó giơ tay đón lấy đoá hoa, gương mặt đờ đẫn làm theo chỉ dẫn của nàng. Trông anh có vẻ chẳng chút lay động lạnh lùng vô tình… Thật là một gương mặt lừa tình, rõ ràng tim đập rộn ràng như thế. Silvia nghĩ lúc trước mình hiểu nhầm thật sự cũng không kì lạ, dù sao hồi trước vẫn luôn thấp thỏm, giữ khoảng cách nhất định với anh, không cách anh gần như thế này.
Trên mặt chợt lạnh, Silvia ngẩng đầu để tiện cho Lansat thao tác. Nàng cần Lansat dùng nguyên tố hắc ám kết hợp với chiết xuất của hoa diên vĩ loại trừ vết tích ma pháp kh*ng b* trên mặt, nhưng bàn tay của Lansat không hoàn toàn áp vào mặt nàng, mà chỉ để gần sát, sự đụng chạm như có như không này làm hai má nàng cảm thấy hơi ngứa.
Nàng không nhắm mắt cứ nhìn Lansat bằng ánh mắt đó, nhìn đến mức anh bất giác cụp mắt xuống, mi dài không ngừng run rẩy, tay dừng trên mặt nàng cũng bắt đầu run rẩy.
“Ngài Lansat, tay của anh run dữ quá, do ma pháp này khó phá giải ư?” Silvia xấu xa biết rõ còn hỏi.
Lansat giật mình muốn rút tay về, nhưng nghĩ tới còn chưa làm xong, chỉ đành nhẫn nại tiếp tục động tác, sau đó rầu rĩ lắc đầu.
Silvia cười thầm trong lòng, lúc ngón tay Lansat cọ qua ấn đường, nàng chớp chớp mắt. Lansat rút tay về, giữa các ngón tay của anh lẫn vào luồng khí đen, tràn ngập hơi thở nguyên tố hắc ám của Lilina. Nhìn về phía Silvia, Lansat lại ngẩn người, tiếp đó một tay bao lấy luồng ma lực hắc ám kia, ngọn lửa tím từ trong bàn tay nắm chặt đó của anh bốc cháy bay lên, lát sau lửa tắt, anh mở hai bàn tay ra, bên trong sạch sẽ không có gì cả.
“Xong rồi.” Lansat nói.
“Thân thể này trông thế nào?” Silvia sờ mặt hỏi.
Lansat không biết trả lời làm sao, anh mở tay kéo ra một luồng hắc ám, sau đó trong khoảng hắc ám đó lục lọi một hồi, lấy ra một chiếc gương, để trước mặt Silvia.
Silvia kinh ngạc trước không gian anh tạo ra bằng nguyên tố hắc ám, theo như nàng được biết, chỉ có tổng giám mục mới có thể chế tạo ra không gian lưu trữ đồ đạc bằng ma lực thế này, Lansat thấp hơn tổng giám mục một bậc, cùng cấp với Lilina, Lilina cũng không thể chế tạo ra không gian lưu trữ, vì sao anh có thể chế tạo được? Tuổi của anh bao lớn? Kém xa so với tổng giám mục và Lilina, chắc cũng xấp xỉ nàng.
Luôn được mọi người coi là thiên tài- Silvia nhìn Lansat vẫn giữ vẻ mặt bình thường, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ngưỡng mộ và thán phục của người khác khi đối diện với mình. Người đàn ông này, thật là một…quái kiệt không có chút tự giác nào.
Silvia đón lấy chiếc gương soi lên mặt mình, vết tích ma pháp chướng mắt đã hoàn toàn biến mất, lộ ra gương mặt trắng noãn không tì vết.
“Sao giống với gương mặt trước kia của mình thế?” Silvia ngạc nhiên nói. Dung mạo trước kia của nàng thánh thiện và đoan trang, dưới sự cố ý điều chỉnh của nàng còn toát ra khí chất nghiêm trang bất khả xâm phạm. Còn gương mặt này, có lẽ do màu tóc ánh bạc đã biến thành màu nâu đỏ, đôi mắt trong veo biến thành màu trà nên cảm giác không còn giống lúc trước.
Đường nét khuôn mặt giống nhau khoảng sáu phần, mắt tròn hơn một chút, khoé mắt hơi nhếch lên, đôi môi đỏ đầy đặn, ngắm thế này có cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ. Nếu nói lúc trước nàng là tường vi trắng, thì bây giờ cảm giác nàng đem đến cho người khác là hoa hồng đỏ.
Một tay sờ vào mặt, Silvia nghĩ gương mặt của cơ thể này giống với bản thân như thế, lại có thể chất quang minh giống nhau, chẳng lẽ các nàng có mối quan hệ gì đó với nhau?
Nhưng vấn đề này chỉ thoáng qua trong suy nghĩ Silvia một chốc mà thôi, nhanh chóng bị nàng vứt ra sau đầu. Cho dù có liên quan tới nàng cũng không quan trọng, cái chính là nàng khá hài lòng với dung mạo này, tiếp theo cuối cùng có thể nghiêm túc khôi phục ma lực rồi.
Còn nữa phải mau xử Lansat luôn. Silvia nhìn về phía Lansat, chuyện nàng đã quyết định thì không thích để nó kéo dài.
Nghĩ thế Silvia đưa tay áp lên đùi Lansat, “Cảm ơn anh, Lansat.”
“Không cần.” Nửa người của Lansat đã cứng đờ rồi.
Sau khi Silvia thuận thế đứng lên bèn buông tay ra, hệt như khi nãy chỉ là vô ý áp lên đùi Lansat. Trong khoảnh khắc nàng đứng lên ấy, dưới chân lảo đảo, thoắt cái nhào vào người Lansat vẫn chưa đứng lên.
Phản ứng bản năng của Lansat ấy vậy mà là đưa tay đón lấy nàng chứ không phải trốn tránh, phản ứng này đúng thật đã khiến Silvia mở rộng tầm mắt. Nhưng vị trí của nàng vừa hay chặn hết tất cả đường lui của Lansat, Lansat hoàn toàn không có chỗ trốn, cho nên cuối cùng vẫn bị Silvia đè lên người.
Hai người dựa sát vào nhau, tay Silvia đặt trước ngực Lansat, có thể cảm nhận rõ tim anh đang đập rất nhanh, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lansat đang cúi đầu cứng đờ, không khí bỗng chốc trở nên vô cùng mập mờ và kì lạ, đột nhiên, Silvia ghé sát tới mặt Lansat, đôi môi mềm mại đỏ hồng dán lên bờ môi mỏng mím chặt kia.
Thật ra Silvia không có kinh nghiệm gì, dẫu sao lúc trước nàng luôn cảm thấy hôn nhau với người khác quá bẩn, nhưng mà bây giờ tự nhiên nàng cảm thấy hương vị trên môi Lansat cũng không tệ lắm, cho nên không chỉ dựa theo kế hoạch của mình mà nàng còn thuận theo ý muốn của nàng hôn anh.
Lansat hiển nhiên còn cứng đờ hơn cả nàng, đôi mắt tím xinh đẹp của anh đờ đẫn, ừm, hệt như con mèo đen cảm giác được mối nguy hiểm lông xù lên hết cả nhưng lại không dám bỏ chạy.
Rất đáng yêu đó chứ.
Trong lúc chủ động hôn anh, Silvia phân tâm nhớ lại suy nghĩ lúc nãy của mình, đáng yêu, lần đầu tiên nàng dùng từ đáng yêu này trên một người, nhưng thật ra nếu lấy gương mặt để đánh giá thì Lansat thích hợp với từ xinh đẹp hơn.
Silvia không nhanh không chậm hôn một hồi lâu, cảm thấy Lansat dưới người nàng đã lấy lại được tinh thần, dáng vẻ luống cuống muốn kéo nàng ra, trước khi anh kịp ra tay nàng đã tự lui về sau một bước rời khỏi người Lansat.
“Thật sự xin lỗi chàng.” Silvia bụm môi, mắt nhìn đăm đăm vào tấm thảm trải sàn bên cạnh, “Em đường đột quá, nhưng mà em thật sự rất biết ơn chàng, cảm ơn chàng đã đưa em về vào lúc mờ mịt vô vọng nhất, mua cho em nhiều đồ như thế, đối xử tốt với em, còn giúp em khôi phục dung mạo, em biết ơn chàng nhiều lắm, cũng… rất thích chàng.”
Lansat- người đang túng quẫn vì đột nhiên được nữ thần hôn- suýt nữa hoảng loạn nhảy cửa sổ mà chạy, bất chợt nghe những lời Silvia nói, cả người ngây ngẩn ở đó.
Rất thích chàng.
Thích chàng.
Thích.
Lansat muốn nổ tung. Bùm bùm bùm anh bối rối hoa mắt chóng mặt chân đứng không vững.
Nhưng Silvia còn chưa nói xong, vẻ mặt của nàng bỗng chốc trở nên buồn bã và đau khổ, “Từ nhỏ em sống trong Toà thánh Quang Minh, nơi đó thật sự chẳng phải là chỗ tốt đẹp gì, thân là Thánh Nữ em không có năng lực gì hết, chỉ là một con rối giật dây của tổng giám mục. Chàng biết vì sao mỗi đời Thánh Nữ lại có thọ mệnh ngắn ngủi vậy không? Là vì mỗi đời Thánh Nữ đều phải lấy sinh mệnh của mình kéo dài thọ mệnh cho tổng giám mục.”
“Bao nhiêu năm nay em bị nhốt trong toà thánh, không ai dám thật sự đối xử tốt với em, mỗi ngày đều sống trong nỗi ám ảnh sắp phải đối mặt với cái chết.”
“Em không thể giúp cho bất cứ ai, cũng chẳng có cách cứu bản thân mình, ngày qua ngày chỉ có thể đợi chết, mãi đến khi em thật sự chết đi, lúc ấy em cứ ngỡ mình đã được giải thoát rồi, nhưng em không ngờ em còn có thể mở mắt ra lần nữa, không ngờ sẽ gặp được chàng.”
Silvia nói, khoé miệng cong lên, mi dài run rẩy, nước mắt rưng rưng rơi tí tách.
“Chàng là ma pháp sư hắc ám chắc chắn sẽ không thích em, hơn nữa lúc trước kỵ sĩ quang minh trong toà thánh còn dùng danh nghĩa của em đến đây tổn thương chàng, em biết chàng nhất định rất ghét em, em thật sự rất xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện như thế nữa.”
Cả người Lansat run rẩy, vết đỏ trên mặt lúc trước hiện lên do nụ hôn ấy đã hoàn toàn biến mất, mặt mày lạnh lùng, anh đứng dậy chạm nhẹ vào gương mặt còn vương nước mắt của Silvia, giọng nói chưa từng u ám hơn, anh bảo: “Ta đi giết tổng giám mục cho nàng.”
Nói xong anh mang theo luồng khí đen lạnh lẽo xoay người muốn đi.
Silvia còn đang khóc: … Tôi đâu có muốn bây giờ anh đi giết tổng giám mục, tôi khóc là vì muốn anh đến an ủi sau đó chúng ta có thể thuận theo tự nhiên mà ấy ấy, tôi mới diễn được một nửa mà anh bỏ đi?
Nàng tao nhã trợn mắt một cái, lau nước mắt nhanh chóng đi tới ôm lấy eo Lansat từ đằng sau.
Eo thon quá, còn thon hơn cả eo nàng! Sao có thể chứ!
Nàng thất thần một lúc lập tức nhập vai, “Chàng đừng đi, em không muốn chàng đi đối đầu với tổng giám mục, ông ta quá lợi hại, bây giờ chàng chưa thể đánh bại được ông ta. Em nói cho chàng những chuyện này, không phải muốn chàng làm điều gì cho em, em chỉ mong chàng đừng ghét em.”
Lansat quả thực đau lòng tới mức muốn khóc theo nữ thần luôn. Anh không ngờ lúc nữ thần ở toà thánh lại sống thê thảm như thế, nữ thần người mà anh không dám đến gần để nhìn một cái, bị những tên xấu xa trong toà thánh hại chết, nàng ấy nhất định đã chịu khổ nhiều, bị ức h**p rất thê thảm.
“Ta không ghét nàng, ta thích nàng, thật ra ta đã thích nàng từ lâu rồi. Nàng đừng sợ, sau này sẽ không có ai ăn h**p nàng nữa đâu.” Lansat đối mặt với cửa phòng, giọng nói cứng đờ tỏ tình.
Silvia: Tôi đã thả lỏng tay rồi anh dám quay đầu lại rồi nói không? Nói với cái cửa thì làm được gì, giọng điệu cứng đờ như tảng đá này thật sự giống hệt như đang cãi nhau ấy.
Nhưng trên mặt nàng vẫn là nụ cười kinh ngạc vui mừng, “Thật sao? Chàng, sao chàng có thể thích em, lúc trước em chưa từng gặp chàng mà.”
Cuối cùng Lansat cũng chịu quay người lại, không giống với vẻ mặt hơi cứng đờ của anh, đôi mắt của anh sáng trong lấp lánh như những vì sao trên bầu trời~
“Ta đã đừng gặp nàng, lúc đó ta rất đói, nàng còn cho ta bánh mì do nàng tự làm nữa.” Lansat nhẹ giọng nói.
Silvia: Có chuyện đó sao? Lúc nào vậy? Chậc, chẳng lẽ là lúc 12 tuổi? Hình như lúc đó nàng đã từng làm chuyện này một khoảng thời gian, làm Thánh Nữ phải dần dần lộ diện trong các loại hoạt động, để có thêm nhiều sự ủng hộ từ dân thường, nàng đã từng làm những chuyện như thế, ví như phát bánh mì tự tay làm cho người nghèo ở gần toà thánh. Chắc là khoảng thời gian đó rồi, nhưng nàng không nhớ đã từng gặp qua Lansat.
“Em không nhớ rõ nữa.” Silvia nắm lấy tay Lansat, ánh mắt dịu dàng nhìn anh chăm chú, “Nhưng có thể giúp được chàng, thật sự tốt quá.”
“Chàng cũng thích em, thật sự tốt quá, em chưa từng vui đến thế, Lansat.” Silvia ngẩng đầu, hơi kiểng gót chân. Lansat nhìn nàng đang dựa sát vào mình, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt hơi buồn cười, Silvia suýt nữa không nhịn được bật cười, đương nhiên cuối cùng nàng đã nhịn được, hơn nữa chủ động kéo đầu Lansat thấp xuống hôn anh lần nữa.
Thật sự Lansat không có chút kinh nghiệm nào, hệt như một cục đá đơ ngay tại chỗ mặc cho Silvia muốn làm gì thì làm, Silvia hôn mãi hôn mãi, bỗng nhiên nảy ra loại tình cảm yêu mến kì lạ. Nàng rời khỏi môi Lansat, mắt sáng long lanh thì thầm một câu bên tai Lansat.
Đôi tai và cổ của Lansat bỗng chốc đỏ rực.
Lần nữa Silvia cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu, hỏi tiếp một câu, “Được không?”
Lansat khó khăn gật đầu.
Gió chiều thổi qua rèm cửa sổ ren trắng để lộ ra một góc phòng, hoa tươi trong sân vườn toả hương thơm ngát. Ánh nắng trong phòng xán lạn, có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ bên trong.
Mái tóc xoăn nâu đỏ của nàng phủ trên gối đầu mềm mại, đôi mắt vương hơi nước, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, xương quai xanh và bờ vai đầy đặn.
Mái tóc dài màu đen của anh rũ bên người, vành tai đỏ au, đôi mắt nhiễm hơi sương, chiếc áo sơ mi dần dần bị mở ra.
Chiếc váy còn treo trên cánh tay trắng nõn, đôi chân thon dài cong lên chìm vào gấm vóc, mùi hương dịu nhẹ như có như không lan toả trong không khí. Một buổi trà chiều có vẻ rất mỹ vị và quyến rũ.
Đôi tay đang cởi nút áo của Lansat vẫn luôn run rẩy, ánh mắt của anh quả thật không biết nhìn vào đâu. “Buông rèm xuống?” Anh hỏi.
Silvia ngồi dậy từ trên giường, ôm lấy cổ anh, đối mặt với anh, giọng nói của nàng khe khẽ mang theo ý cười, “Không được.”
Nàng lại nói: “Ta giúp chàng.”
“…”
“Ngực chàng gầy quá.” Môi Silvia dán vào bên cổ anh nói: “Lưng cũng vậy, em có thể sờ được xương của chàng, chúng nhọn lắm.”
Lansat hệt như bị bỏ vào nước sôi luộc một lần, anh thở rất gấp, đôi tay lành lạnh trên người đụng vào xương phía sau lưng anh, lại chầm chậm sờ vào eo, như đang cố ý trêu đùa anh.
“Ta, ta…”
“Hửm? Chàng làm sao?”
“Bây giờ chúng ta, làm, làm gì?”
“Em cũng không rõ nữa, í, nơi này gồ lên rồi, chàng nhìn xem?”
“…”
“Lansat? Chàng nhìn xem?”
“…”
“Wa, lúc nãy chàng có rửa nơi này sạch chưa?”
“Xít….” Lansat hít một hơi lanh, “Đừng, đừng!”
Hai người ngã lên giường, Silvia ở phía trên. Nàng ngồi trên người Lansat, tóc xoăn che trước ngực, một tay áp lên lồng ngực đang phập phồng của Lansat.
“Muốn thế này sao?”