Làm thú cưng của lão gia quý tộc ngoài hành tinh 13
Editor: Meounonna
Chương 86: Ra ngoài
Chung Cẩn ngáp một cái, híp mắt dựa vào lồng ngực cứng rắn ngủ gà ngủ gật.
Mới sáng sớm, Ni’er mang cô ra ngoài, nói là phải đi xem lãnh thổ mới của cô, tối hôm qua Chung Cẩn xem phim bộ ngoài hành tinh tới nửa đêm, bây giờ buồn ngủ gần chết.
Nội dung trên màn hình của người ngoài hành tinh rất đa dạng phong phú, các chức năng giải trí còn nhiều hơn trên trái đất, chỉ có trên phương diện thẩm mỹ do sự khác biệt về chủng tộc, nên trông có vẻ không hài hoà lắm, phiên dịch phải nhờ vào việc cô xem máy phiên dịch, có nhiều việc đều chỉ hiểu sơ sơ. Các chuyên mục ngoài hành tinh này thường thì Chung Cẩn đều xem nó như xem phim kinh dị, đủ kiểu sinh vật dị hình dị dạng hình dáng độc lạ, và có cả cảnh bạo lực máu me nên bị che lại nữa, hiệu quả còn chân thật hơn cả phim điện ảnh kinh dị trên trái đất.
Cô còn có thể thử nghiệm máy phiên dịch của mình bằng những tiết mục này, xem thử cái máy phiên dịch này rốt cuộc có phải có gì đó sai sai không, cảm giác của cô luôn cho thấy có gì đó kì kì. Cuối cùng kết quả thử nghiệm là, cái máy phiên dịch rách này quả nhiên có rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhiều lúc lời nói được dịch ra cứ kì lạ thế nào ấy, hơn nữa bất kể là ai nói, giọng điệu đều nhão nhoét cả.
Được rồi, cuối cùng Chung Cẩn có thể xác định, nói năng nhão nhoẹt không phải là phong cách của anh đại gia nhà mình, mà là phong cách của cái máy phiên dịch này. Nghĩ như thế, dường như Chung Cẩn đã hiểu được những lời cái máy phiên dịch khác phiên dịch ra, lời nói của mình sẽ có giọng điệu thế nào rồi, đột nhiên cảm thấy sượng cả người.
Nhưng vấn đề này không phải là việc cô có thể giải quyết, Chung Cẩn cảm thấy bản thân không cần cố gắng làm gì cả, đợi người nghiên cứu ra máy phiên dịch tiếp tục cải tiến là được, dù sao đây mới là phiên bản đầu, đợi sau này phổ biến rồi, đâu thể nào tất cả máy phiên dịch đều có phong cách nhão nhoẹt thế này.
Bây giờ trong mắt Ni’er cô có hình tượng gì, Chung Cẩn không muốn làm rõ, cô cảm thấy đó là một đáp án mình không chấp nhận nổi.
Sau khi xem nhiều tiết mục màn hình dạng này, Chung Cẩn cảm thấy năng lực chịu đựng của bản thân đã cao lên nhiều, cô có thể vừa xem hiện trường phân xác vừa ăn thịt sườn rồi.
Hậu quả của việc mê xem phim kinh dị thường xem tới nửa đêm không đi ngủ đó là buổi sáng lúc nào Chung Cẩn cũng buồn ngủ. Người đàn ông mạnh mẽ sao Riar có thể liên tục không ngủ một tháng cũng chẳng hề hấn gì- Ni’er theo lẽ đương nhiên không hiểu vì sao Chung Cẩn thường có dáng vẻ bơ phờ không có tinh thần, anh nhầm tưởng là tâm trạng của Chung Cẩn không tốt, thế là quyết định mang cô ra ngoài đi dạo, vừa hay đất phong mới anh chia cho cô đã được bàn giao xong.
Vì phải mang theo một người trái đất yếu ớt lên đường, Ni’er không giống như những lần tuần tra lãnh thổ trước, trực tiếp dùng tàu bay nhảy vọt, mà chọn một con tàu bay cỡ nhỏ. Chỉ có thể chứa hai người, tốc độ cao nhất còn không nhanh bằng anh nhảy vọt bằng hai chân, đối với Ni’er loại tàu bay này chính là một con tàu du lịch ngắm cảnh chậm chạp.
Lúc trước khi anh bị thương rất nặng cũng chưa từng ngồi cái thứ này nữa, bây giờ vì để dắt thú cưng đi dạo… Ờ, vì để dắt con đi dạo ấy thế mà lại dùng tới.
Đương nhiên, đối với Chung Cẩn thì cô có cảm nhận khác, cái tàu này nhanh quá trời, phong cảnh xung quanh lao qua vùn vụt không nhìn thấy rõ, tuy chậm hơn cái tàu hình tam giác tốc độ ánh sáng lần trước đi ra ngoài, nhưng vô ích, cô vẫn không thể nhìn rõ, tẻ nhạt đến mức chỉ đành bắt đầu ngủ bù.
Gật gù một hồi, Chung Cẩn bị lay tỉnh, cô mắt mũi nhập nhèm ngẩng đầu nhìn Ni’er, anh nói: “Đó là Biển Muối.”
Máy phiên dịch: Bé cưng à mau nhìn kìa đó là Biển Muối~
Chung Cẩn giương mắt nhìn vào một khoảng không màu lam mơ hồ, hoàn toàn nhìn chẳng rõ là gì.
Chung Cẩn: “Ờm.”
Máy phiên dịch: Ừm ừm~
Những cuộc đối thoại tương tự diễn ra rất nhiều lần, Ni’er là một hướng dẫn viên du lịch hời hợt, giọng điệu lúc giới thiệu toàn bình bình và đa phần chỉ nói tên địa danh, còn lúc này Chung Cẩn dường như là một người nửa mù cận thị 2000 độ, chẳng nhìn rõ cái gì cả chỉ có thể “ờm” cho qua. Chỉ có duy nhất máy phiên dịch là gian nan vất vả tạo dựng ra một bầu không khí hoà hợp hoàn mỹ, tự thêm cho bản thân rất nhiều đất diễn.
Chung Cẩn hiếm khi đi đến nơi người ngoài hành tinh tập trung sinh sống, đời trước cộng với đời này tất thảy còn chưa được 10 lần. Vì vừa ra cửa là cảm thấy bản thân như tiến vào cái động quái vật, cảm giác rất kì lạ, nếu không có một trái tim kiên cường và khả năng chiến đấu mạnh mẽ thì sẽ là một hành động rất không sáng suốt. Cô còn nhớ rõ trải nghiệm thê thảm đau đớn đời trước mình chạy bậy suýt chút nữa bị người ta bắt đi ăn thịt, cô giác ngộ được một chân lý- ở ngoài hành tinh, ru rú trong nhà mới là cách sinh tồn an toàn nhất.
Nhưng phải công nhận là ngoài hành tinh thật sự rất thú vị, đi một vòng là có thể làm người ta mở mang tầm mắt. Thành chính của đất phong nơi họ dừng chân, ở đây có một cảng tàu khổng lồ vô cùng rộng rãi, có thể neo đậu cùng lúc mười mấy con tàu khổng lồ, bờ biển phía Đông giáp Biển Muối, cảng tàu có thể cho tàu ngầm và tàu khổng lồ neo lại, người ngoài hành tinh lui tới nơi này rất đông, náo nhiệt đến mức có thể sánh với thủ đô một quốc gia nào đó của người trái đất.
Nhìn những người ngoài hành tinh với đủ hình dạng kì lạ đi tới đi lui kia, Chung Cẩn rất khôn khéo ôm chặt cổ của Ni’er, ngồi lên trên chỗ cánh tay anh đang cong lên, kiên quyết không xuống dưới đi bộ một mình.
Với chiều cao của cô, đi xuống dưới sẽ bị nhấn chìm bởi một đống người khổng lồ cao trên 2 mét mất, nói không chừng còn bị một đám quái vật giẫm chết.
Chung Cẩn luôn tưởng rằng chiều cao hơn 2 mét của Ni’er đã rất đáng sợ rồi, nhưng đến nơi có đông người tụ tập cô mới ý thức sâu sắc được là, chiều cao hơn 2 mét chưa là gì, nhìn những sinh vật cao 3, 4 mét như khủng long bên kia, cái đuôi thô to đó đã kéo lê lết phía sau 2 mét rồi. Và còn sinh vật cao gầy như bọ ngựa đó nữa, cao khoảng 5, 6 mét, đám đông có thể đi lại phía dưới những cái chân mảnh mai của người đó.
Người có cánh thì càng thuận tiện hơn, có thể trực tiếp bay lên trên không trung, chỉ có một vấn đề, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vài người cẩu thả mặc váy bay giữa không trung, cái thứ ở giữa 5, 6 cái chân thon dài kia… cay mắt.
Tuy người tới lui tấp nập, nhưng 7 thanh kiếm vàng giữa hông Ni’er và khí chất không dễ chọc toàn thân anh toả ra làm cho mỗi nơi anh đi qua đám đông đều tự động lui ra một khoảng trống. Chung Cẩn ngồi trên người anh bị buộc phải cảm nhận cùng một loại cảm giác được vô số ánh mắt nhìn chăm chú giống anh.
Một số ánh mắt mang theo vẻ tò mò, không hề có ác ý, nhưng có một số ánh nhìn thì không được thân thiện như vậy, tràn ngập cảm giác đói khát, có lẽ cảm thấy cô ăn rất ngon. Chung Cẩn nhạy cảm phát giác được những ánh mắt đó, xoay đầu lại nhìn, vừa hay thấy một đám người ngoài hành tinh có hình dạng giống củ khoai tây to đang nhìn cô ch** n**c miếng.
Chung Cẩn: Các người lớn lên giống hệt khoai tây như vậy, nướng lên chắc chắn ăn rất ngon.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng, cửa tiệm vô cùng lớn, đồ được bày bán bên trong cũng kì lạ sao ấy, lúc đi ngang qua một cửa hàng, Ni’er đi vào, mua một phần đồ ăn. Lúc trước Chung Cẩn không biết đây là gì, mãi đến khi nhìn thấy Ni’er há miệng cắn một cái cô mới nghĩ, thì ra thứ này là đồ ăn vặt? Cánh tay dài, cứng rắn giống như hòn đá, màu sắc giống cành cây, nhìn là thấy hết muốn ăn.
Ni’er vừa đi vừa nhai rộp rộp, thật sự giống như đang nhai đá vậy, nghe đến mức Chung Cẩn cảm thấy răng mình bắt đầu đau lên. Cuối cùng không kìm được sự tò mò, Chung Cẩn thử chồm tới sờ vào thứ đó, còn gõ gõ vài cái. Cô nhìn ngón tay của mình, phát hiện gõ tới mức đau tay luôn.
Đồ cứng như thế! Sao Ni’er ăn nổi vậy!
Ni’er thấy cô tò mò sờ đồ mình đang ăn, nhầm tưởng cô cũng muốn ăn, cho nên liền hào phóng đưa thứ đó đến bên miệng Chung Cẩn.
Vốn dĩ Chung Cẩn không muốn ăn, ai biết cô ăn rồi có bị trúng độc chết không, nhưng đồ đã dâng tới tận miệng, một mùi hương thơm ngọt bay vào mũi, hình như có vẻ ngon nhỉ? Lòng Chung Cẩn thầm do dự 3 giây, cuối cùng quyết định thử cắn một cái.
Quả nhiên cứng y như trong tưởng tượng của cô, cô tốn cả đống sức lực cũng không thể cắn nổi một miếng nhỏ, chỉ đành lè lưỡi l**m vài cái. Vị ngọt thơm hơi khét lập tức lan toả trong miệng, hai mắt Chung Cẩn sáng lên, lại cắn vào góc ban nãy, nhưng mà cho dù cô có cố gắng đến đâu cũng cắn không được, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Ni’er thấy Bé Đen lăn lộn cả buổi trời cũng không thể cắn được chút ít, chỉ để lại một dấu răng nho nhỏ, trái tim anh lập tức run lên. Á, bé con này dễ thương quá đi mất, chẳng có chút sức lực nào.
Anh giơ ngón tay bẻ một miếng nhỏ ra đưa cho Chung Cẩn, Chung Cẩn tặng cho anh một ánh mắt tán thưởng, không khách sáo nhận lấy sự phục vụ tận tình này, đón lấy miếng đồ ăn nhỏ đó nhét vào miệng.
Ni’er tay ôm cô giơ lên cao, hôn một cái chụt.
Chung Cẩn đẩy mặt to của anh ra, đổi bên khác ngậm cục kẹo trong miệng.
Ni’er dẫn Chung Cẩn đi dạo hết các con đường chỗ này một lần, thi thoảng anh sẽ đi mua chút đồ, đa phần là đồ ăn, anh ăn một miếng, sau đó đưa cho Chung Cẩn thử, đa số đều là hương vị Chung Cẩn không thể chấp nhận nổi, Chung Cẩn không ăn Ni’er nhún vai tự mình ăn hết. Thấy anh ăn nhiều thứ như vậy, Chung Cẩn không nhịn được tò mò giơ tay sờ thử bụng anh, chỉ sờ thấy cơ bụng rắn chắc, bụng còn chẳng gồ lên chút nào.
Cho nên anh ăn bao nhiêu thứ đó đều vào trong dạ dày thứ hai của mình rồi hả?
Hoàn thành yêu cầu của ông Tata- dẫn Bé Đen đi dạo khuây khoả ăn đồ ăn ngon, Ni’er phủi tay ôm Chung Cẩn lại một cách cẩn thận, đi đến phía dưới của một căn nhà ngay giữa tim đường. Căn nhà này hệt như một quả khí cầu lơ lửng giữa không trung, Ni’er phóng chân một cái bèn giẫm lên trên nóc nhà của người ta, làm cho ngôi nhà rung lên. Chung Cẩn đang nằm trong lòng anh kéo lỗ tai anh, vô cùng lo lắng căn nhà này sẽ bị anh giẫm rơi xuống dưới.
May mà chất lượng căn nhà này tốt, chủ nhà cũng đi ra đúng lúc mời khách vào.
Chủ nhà cũng là một người sao Riar, thân hình cao to vạm vỡ cao hơn Ni’er hai cái đầu, bên hông đeo 4 thanh kiếm vàng. Anh ta hơi cúi đầu, tay trái đỡ kiếm vàng, tay phải nắm lại thành quyền tựa lên trên trán hành lễ.
“Nguyên Dự bái kiến Lãnh Chủ.”
“Ta quen các ngươi gọi ta là Lão Đại hơn.” Ni’er tiến lên trước vỗ vai anh ta một cái, cái vỗ làm cho vai anh ta sụp xuống.
Nguyên Dự với gương mặt thật thà lộ ra nụ cười khổ bất lực, xoa xoa cánh tay, miệng nói: “Lão đại, em đã có gia đình rồi, phải chững chạc.” Anh ta gọi với một tiếng vào trong nhà, bên trong nhanh chóng có một người đi ra.
Một sinh vật ngoài hành tinh có hình dạng con người.
Là một thuỷ nhân (người nước) trong suốt, không có gương mặt không phân biệt được mặt trước mặt sau, chỉ ngưng tụ thành dáng vẻ hình người đại khái. Trong bụng của thuỷ nhân là một thứ gì đó đang cuộn tròn màu đen thui.
Nguyên Dự kéo thuỷ nhân hình như đang hơi ngại ngùng đến giới thiệu, “Đây là vợ của em, cô ấy là người hệ sao Nghĩ Hải (Mô phỏng Biển)” Nói xong chỉ vào thứ đen thui đang co lại trong bụng thuỷ nhân, “Lão đại anh xem, đây là con của em, đã lớn thế này rồi, qua vài hôm nữa là sắp ra đời rồi.”
Ni’er không ngạc nhiên chút nào, sau khi đánh giá thuỷ nhân đó một chút, bèn cho Nguyên Dự xem bé cưng trong lòng mình.
“Đây là Bé Đen, đứa con ta mới nhận nuôi. Khu ngươi đang quản lý này ta đã phân cho em ấy rồi, hôm nay dẫn em ấy đến để ngươi chào hỏi.”
Nguyên Dự gật đầu, “Em đã nghe người ta nói rồi, hôm nay xem ra lão đại thật sự rất thích… ờm, đứa bé này. Có điều, lúc trước tụi em đều không ngờ lão đại sẽ làm như thế, dù sao người trái đất chỉ là sinh vật ở nền văn minh cấp 1. Ngược lại là Mông Mông đã từng nói giỡn lão đại thích người trái đất như thế, sau này nói không chừng sẽ lấy em ấy làm vợ.”
Ni’er mặt đầy kinh ngạc, “Người trái đất cũng có thể lấy làm vợ?”
Nguyên Dự gãi đầu, “Lão đại anh đừng có giận nhé, bọn họ chỉ đang nói đùa thôi, chỉ là lúc nói về chuyện ở phương Tây có một quý tộc nuôi thú cưng người trái đất, ấy thế mà làm cô gái đó có thai. Mông Mông mới thuận miệng nói ra câu bông đùa đó.”
Lông mày Ni’er sắp chau sát vào nhau, “Công ước Riar, không thể sinh ra thế hệ sau với sinh vật có nền văn minh dưới bậc 3, để tránh xuất hiện hiện tượng khiếm khuyết lại giống (*), những tên điên ở phương Tây kia có phải đầu óc hỏng rồi không.”
(*) (返祖缺陷现象) ; 返祖 (Atavism): Hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xăm bỗng nhiên lại xuất hiện ra ở con cháu, đó gọi là “Sự lại giống” .
Nguyên Dự thấy sắc mặt anh khó coi, sợ đến mức run lên, vội vàng dịu giọng trấn an, thầm hối hận bản thân lẹ miệng nói tùm bậy tùm bạ.
May mà Ni’er không thật sự bực mình, chút tức giận đó đã bị đè xuống sau khi vuốt đầu người trái đất trong ngực. Anh chuyển đề tài, bắt đầu nói về chuyện vài tháng sau sẽ tấn công sao Leido.
Cả quá trình Chung Cẩn đều im lặng nhìn máy phiên dịch, ánh mắt chuyên chú tập trung suy nghĩ một lúc lâu. Cô đỡ trán nghĩ, khoảng thời gian này bản thân ngày nào cũng xem tiết mục trên màn hình, thông tin về ngoài hành tinh tiếp nhận được vẫn chưa đủ nhiều.