Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 68

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nãi Hoàng rất ngoan ngoãn, một mực nằm yên trong ngực Đồng Đồng, ngay cả một tiếng meo cũng không có.

Nếu không phải Đồng Đồng từng nghe qua nó kêu, không chừng còn cho rằng nó bị tàn tật.

Úy Ương ngồi ở ghế lái thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, đương nhiên không phải nhìn mèo...Bởi vì anh không thích mấy con vật nhỏ lắm, anh chỉ đang nhìn Đồng Đồng thôi.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng và bao dung của cô.

Có lẽ vì cô nhỏ tuổi nhất, mọi người trong nhà đều xem cô như búp bê sứ mà che chở, chưa bao giờ để cô không hài lòng về chuyện gì, tất cả đều làm tốt vì cô. Nhưng rất may là cô không vì gia cảnh thế này và sự cưng chiều của mọi người mà trở nên kiêu căng tùy hứng, trái lại vô cùng săn sóc hiểu chuyện, ngoan ngoãn lễ độ.

Úy Ương vẫn luôn biết Đồng Đồng là một cô bé tốt nhưng chưa từng thấy qua bộ dạng cô tỉ mỉ che chở một sinh vật khác.

Có lẽ mọi người đều quen xem cô như trẻ con, lại bỏ quên chuyện cô đã có thể tự mình đảm đương mọi thứ về mình rồi sao?

Khóe miệng Úy Ương nhếch lên một nụ cười, quẹo tay lái, dọc đường vậy mà tất cả đều là đèn xanh, cũng không hề kẹt xe, có thể nói là một kỳ tích.

Về đến nhà, Đồng gia gia đang ngồi trên ghế sofa vừa nhìn thấy Đồng Đồng bế con mèo thì cả người cứng lại, vài giây sau lập tức cướp lời nói: "Nuôi mèo thì nuôi nhưng tuyệt đối không được để nó bắt nạt sủng vật của ông!"

Đồng gia gia nói xong thì chỉ mấy lồng sắt bên ngoài hành lang phòng khách, bên trong là vài con họa mi hay vẹt gì đó.

Khi còn trẻ ông cụ không ham thích gì, chỉ thích uống trà, chơi chim, chơi cờ, đọc sách, bây giờ vừa thấy trong nhà có mèo là bắt đầu lo lắng cho sự an toàn mấy chú chim, ai cũng biết mèo và chim là thiên địch của nhau!

Đồng Đồng cười khúc khích, giơ móng vuốt của Nãi Hoàng lên với Đồng gia gia: "Gia gia yên tâm đi, Nãi Hoàng rất ngoan, chắc chắn sẽ không ăn chim nhỏ. Đúng không?"

Nãi Hoàng meo meo hai tiếng như đang đồng ý. Đồng Đồng đắc ý: Thấy chưa, cô nói không sai chứ?!

Cô đã xem xét nó rất lâu rồi, lúc trước chỉ đút cho nó ăn, lâu mới biết nó rất ngoan, ai muốn bế cũng đuợc, hơn nữa, nó không quấy cắn người, cho ăn liền ăn, không cho thì tự mình tìm.

Một con mèo ngoan ngoãn như thế, ai lại không thích?

Đồng gia gia hậm hực hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ngồi chơi một mình.

Đồng Đồng bế Nãi Hoàng đi tìm cho nó một cái ổ, sau đó trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ, thế là chạy đi lấy cái ổ của chú chó Lang Thanh*[1] giữ cửa.

*Chó Lang Thanh (狼青犬): là một giống chó phân bố rộng rãi ở Trung Quốc, đặc biệt là vùng phía Bắc, được chọn lọc cải tiến giống rất nhiều lần. Chúng có những đặc điểm đặc thù của giống chó sói, đuôi dài, mắt tam giác, màu vàng sẫm hoặc nâu đậm. Cơ thể cân xứng, thể chất rắn rỏi, hoạt động linh hoạt, lông màu xanh xám, xanh trắng hoặc vàng. (Nhược Vy: mình không tìm thấy tên tiếng anh của nó nên để theo Hán Việt. Bạn nào biết thì cầu giúp đỡ ~)

Cái ổ này rất nhỏ, dành cho chú chó Lang Thanh khi còn bé, bây giờ vẫn đặt trong chuồng chó, dù sao bây giờ nó cũng không dùng, để cho Nãi Hoàng mượn một thời gian cũng tốt!

Nhìn cô tay chân luống cuống thu dọn, Úy Ương đứng một bên cười, xoa đầu cô nói: "Được rồi, em cứ để Nãi Hoàng sang một bên đi, anh lập tức cho người đi mua cho em."

Vốn tưởng rằng cô nhóc sẽ cảm ơn anh bằng môi thơm và ánh mắt sùng bái, ai ngờ cô căn bản không nhìn anh lần nào, mở miệng yêu cầu.

"Vậy em còn muốn đồ ăn cho mèo, chỗ vệ sinh, à chậu cát cho mèo nữa! Phải rồi! Còn có trụ cào móng! Dù sao chó mèo đều cần cái này, em không hiểu lắm, anh Úy Ương, giao cho anh hết, em mang Nãi Hoàng lên tầng chơi!" Nãi Hoàng đã được tắm sạch sẽ thơm thơm tho rồi, có thể lên giường chơi với cô ~~~

Thế là cô nhóc vừa hát vừa ôm mèo về phòng, để lại Úy Ương một mình hóa đá trong phòng khách.

Đồng gia gia mắt vẫn nhìn bàn cờ, cười giễu cợt nói: "Còn nuôi nữa không?"

Chợt có một làn gió thổi qua, cuốn theo hai chiếc lá nhỏ...

Cõi lòng tan nát nhưng những gì cô nhóc muốn Úy Ương vẫn phải đem về. Anh gọi cho cấp dưới nói một loạt thứ gì đó, đồ dùng cho mèo không nhiều, dù sao chỉ cần nói là đồ cho mèo, mua cái đắt nhất tốt nhất là được, sau đó giao đến đại viện rồi anh thanh toán.

Hiệu suất làm việc của cấp dưới rất nhanh, chỉ một tiếng sau những gì cần thiết đều đã được đưa tới. May là phòng trống khá nhiều, có thể dọn ra một phòng nuôi mèo.

Thế là Úy Ương cầm bản hướng dẫn lắp trụ cào móng, sắp xếp ổ và nơi vệ sinh, sau đó ôm một cái ổ hình gấu trúc rất đáng yêu mềm mại đi tìm Đồng Đồng.

Đẩy cửa đi vào, cô nhóc đang ôm Nãi Hoàng xem TV, không ngừng mở miệng cười ra tiếng, tay nhỏ bé cứ xoa đầu Nãi Hoàng.

Anh đi đến, đặt cái ổ lên giường...

Đồng Đồng ngạc nhiên hét chói tai: "A!! Cái ổ này thật đáng yêu!"

"Em thích là tốt rồi." Anh lạnh lùng nói, mong muốn có được lời khen ngợi và cảm ơn của cô.

Ai ngờ trong mắt, trong lòng Đồng Đồng chỉ có mèo, giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích nhất, bởi vì thích mà mất ăn mất ngủ.

Ví như bây giờ, lần đầu tiên Đồng Đồng nuôi mèo, trước đây cô cũng rất thích mèo chó, hay xem ảnh và cách nuôi mèo chó trên mạng, mặc dù chỉ là người mới nhưng những kiến thức cơ bản đều cô đều có, hiện tại chỉ lo hưng phấn, đâu có thời gian để ý đến tâm tình của Úy Ương?

Đồng Đồng đặt Nãi Hoàng xuống, nó tự động đi đến nằm lên ổ mèo. Cô vui vẻ không thôi, nói: "Nó rất thích cái này!" Rồi quay đầu cười thật đẹp với Úy Ương: "Cảm ơn anh!"

Một đống oán niệm vì nụ cười tựa như thiên sứ này mà tan thành mây khói trong nháy mắt. Úy Ương thở dài ngồi xuống mép giường, xoa đầu Đồng Đồng nói: "Thực sự thua em."

Trời sinh cô để khắc anh mà, anh so đo với cô làm gì chứ? Cô nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu. Cô không chủ động vậy anh chủ động không được sao?

"Muốn cảm ơn anh mà chỉ hai chữ vậy thôi hả?"

"Anh muốn gì?" Đồng Đồng chớt mắt tinh ranh nhìn anh.

Rõ ràng là cô biết anh muốn gì, Úy Ương cười khẽ, đỡ gáy Đồng Đồng cúi đầu hôn.

Thật tốt, cuối cùng cũng hôn được cô. Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào như thế, anh rất muốn cả đời cũng không tách ra.

Đầu lưỡi linh hoạt chơi đùa với đầu lưỡi Đồng Đồng, cô dồn dập thở dốc, mắt không ngừng chớp chớp, bởi vì cách nhau rất gần, Úy Ương còn thể cảm giác lông mi cô quét qua mặt anh.

"Muốn cái này làm quà cảm tạ."

Khuôn mặt đỏ rực, Đồng Đồng ngại ngùng cười, ánh mắt nhìn tới nhìn lui không dám nhìn thẳng Úy Ương.

Một lát sau, để đánh vỡ bầu không khí khiến người khác xấu hổ này, cô đột nhiên đứng lên: "À, anh Úy Ương, anh có mua những thứ khác không?" Tốc độ thật là nhanh.

"Ở trong phòng của mèo."

"Phòng của mèo? Trong nhà có phòng của mèo sao?" Đồng Đồng thắc mắc.

"Trước đây không có." Anh nói. "Bây giờ có."

-----

[1]: Chó Lang Thanh

1 Chó Lang Thanh
Bình Luận (0)
Comment