*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng Đồng rất thích căn phòng cho mèo này!
Đặt Nãi Hoàng xuống trước bát ăn cho mèo, cô lập tức nhào tới ôm Úy Ương, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên ngực anh, hưng phấn đến mức không biết nói gì.
"Anh Úy Ương thật giỏi!" Thời gian đã trôi qua bao lâu đâu, vậy mà anh đã hoàn thành hết tất cả!
Căn phòng nhỏ này vốn là phòng cũ Đồng Đồng từng ở khi vừa đến Bắc Kinh, cho đến khi phòng mới được sửa sang sắp xếp xong cô mới chuyển qua, sau đó cái phòng này không có ai ở.
Nhà có nhiều phòng trống, phòng này lại nhỏ nên không ai muốn ở, làm thư phòng cũng không đủ, chỉ đặt vài tủ sách, sofa, bàn đọc sách là đã không đủ rồi, dùng để làm phòng cho mèo là vừa vặn.
Trụ cào móng đã được lắp tốt, nơi đi vệ sinh và ổ đều được bày biện chỉnh tề, thậm chí Úy Ương còn tăng thêm một cái tủ nhỏ, bên trong để thức ăn và đồ hộp cho mèo, ngay cả đồ chơi cho mèo cũng đã chuẩn bị xong!
Đồng Đồng sao có thể không vui? Cô ôm Úy Ương hưng phấn không ngừng, hai đùi vòng qua hông anh, giống như gấu Koala đu vào trên người anh, coi anh thành cây mà quấn lấy, còn hắc hắc cười khúc khích: "Hắc hắc, anh thật giỏi nha!"
Úy Ương cười khẽ, đỡ lấy cái gáy trắng nõn của cô: "Giúp em là người tốt, không giúp thì thành người xấu phải không?"
Bản lĩnh qua sông đoạn cầu của cô ngày càng lợi hại, bây giờ anh nào dám chọc cô, chỉ sợ cô lại chiến tranh lạnh như lúc trước, vậy thì anh sẽ không chịu nổi.
Tất cả mọi người không để ý anh cũng không sao, thế nhưng cô thì không được.
"Sao có thể vậy được? Em thích anh nhất mà!" Đồng Đồng mềm giọng làm nũng, ôm cổ Úy Ương hôn mấy cái thật kêu, sau đó nhảy xuống xoa xoa Nãi Hoàng đang liều mạng ăn.
Nó quả thực quá gầy, cô sờ một cái đã thấy xương sườn.
"Ăn thật ngon nha, nhanh béo một chút, em gầy quá." Cô xoa cái tai mềm nhũn, Nãi Hoàng run lên vài cái rồi ngoan ngoãn để cô tìm tòi.
Úy Ương đi tới bên người Đồng Đồng ngồi xuống, học theo cô xoa con mèo nhỏ, cho dù là người không có cảm giác gì với động vật như anh cũng thấy con mèo này ngoan ngoãn cực kỳ, đặc biết khiến người khác yêu thích.
"Anh Úy Ương, anh nói xem, sau này Nãi Hoàng có béo không?"
"Đương nhiên là có, chỉ cần em chăm sóc nó thật tốt." Úy Ương nhéo nhéo đuôi Nãi Hoàng, hôn lên trán Đồng Đồng một cái, nói:
"Không cho ba ngày đánh cá hai ngày giăng lưới phơi nắng* đâu đấy. Là em đem nó về nhà nên phải chăm sóc nó thật tốt, tuyệt đối không được mặc kệ nó, biết chưa?"
*Ba ngày đánh cá hai ngày giăng lưới phơi nắng: là một câu tục ngữ của Trung quốc, ý chỉ việc lười biếng, làm việc mà không có nghị lực, làm một lúc rồi nghỉ một lúc, không biết kiên trì.
"Biết mà." Xem những lời này đi, chẳng khác gì cô luôn làm chuyện xấu, cô trẻ con vậy sao? Tốt xấu gì thì bên trong thân thể này cũng là linh hồn của một phụ nữ trung niên.
Nói đến đây Đồng Đồng liền không hiểu, vì sao dù là kiếp trước hay kiếp này cô đều là vợ nhỏ trước mặt Úy Ương?
Một ánh mắt, một cái híp mắt, một cái hé miệng của anh đều khiến cô bị dọa, đừng nói chống lại, ngay cả khả năng chống đỡ cô cũng không có...
Tại sao? Tại sao? Tại sao?!
Chẳng lẽ Thượng Đế cho cô một cơ hội nữa nhưng lại không cho cô đầy đủ phong thái của một người đứng đầu?
Rõ ràng cô là phụ nữ trung niên, sao còn sợ một tiểu tử chưa đến ba mươi tuổi? Còn bị anh quản chế khắp nơi, giáo dục đủ điều?
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Ai có thể giải thích cho cô một chút không?!
Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói Đồng Đồng, Úy Ương mỉm cười xoa đầu cô, nhìn cô bĩu môi vội vàng chỉnh lại tóc, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Lần đầu tiên anh cảm tạ trời cao như vậy, có thể cho anh gặp được cô.
Quả nhiên như dự đoán của Úy Ương, Nãi Hoàng phồng lên như quả khinh khí cầu.
Ngắn ngủi một tuần nó đã khác trước đây, bộ lông mềm mại phát sáng, đôi mắt êm dịu đen láy, trên người cũng có thịt, ôm vào mềm mềm vô cùng thoải mái.
Ngoài dự đoán của Úy Ương là anh vốn cho là cô nhóc sẽ nhiệt tình không lâu, nhiều lắm là vài ngày, không ngờ đã hơn một tuần rồi mà cô vẫn vô cùng thích con mèo này.
Còn khó tin hơn là mèo này được cả nhà đón nhận, ngay cả Đồng gia gia chỉ thích chim không thích động vật nào khác nữa!
Bởi vì Nãi Hoàng thật sự rất ngoan, ai muốn bế liền cho bế, không muốn bế thì nó tự mình chơi, không cào bất cứ ai, không nửa đêm kêu loạn, không ăn trộm thứ gì, còn biết tự mình đi vệ sinh rồi chôn trong cát, quan trọng nhất là...
Nó thật sự rất dễ thương!
Mặt tròn mắt tròn, trên đầu còn có hai cái tai lông xù khá to, manh như thế, ngoan như thế, thông minh như thế, con mèo này quả thực không nên tồn tại trên địa cầu!
So với những con mèo nhà khác thì hoàn toàn khác nhau!
Vẻ ngoài một tuần trước và một tuần sau của Nãi Hoàng, có thể dùng từ trước khi hóa trang và sau khi hóa trang để hình dung.
Tuy rất được cưng chiều nhưng nó không được chiều mà kiêu. Cho gì ăn nấy, một chút cũng không kén chọn.
Nếu như phải tìm ra một khuyết điểm trên người đó thì đó là... nó có đam mê cuồng nhiệt với cây xanh.
Đối mặt với mấy chú chim của Đồng gia gia, nó chỉ hiếu kỳ nghe, không cắn cũng không cào, nhưng thấy cây xanh thì cả người liền hưng phấn như gà chọi, nhất định phải để cái cây kia "chết không toàn thây", không thì sẽ không để yên.
Hoa trong vườn vẫn còn rất tốt, vì nó chỉ nhận thức màu xanh lá cây mà thôi ==
Ngay cả Điếu Lan[1] nó cũng muốn tới cắn, chỉ cần là màu xanh thì không quản là cây thật hay cây nhựa, nói chung là cắn cắn cắn cắn cắn.
Đồng Đồng thấy cái tật xấu này rất manh, người làm vườn chỉ có thể đau đầu, ông vất cả tu bổ từng khóm cây bụi cỏ, kết quả lại bị con mèo này phá hơn một nửa.
Điều này làm sao ông có thể chịu nổi? Nếu không phải mọi người ai cũng biết là mèo phá, ông không bị đuổi việc mới là lạ!
Thế là từ nay về sau, Đồng Đồng từ mỗi ngày chạy bộ buổi sáng đổi thành dắt mèo đi dạo.
Người khác nuôi chó, cô nuôi mèo mà còn dừng lại tán gẫu.
Trên đường gặp không ít hàng xóm, cũng nhiều người nuôi sủng vật, thấy Nãi Hoàng đều không nhịn được mà tiến đến xoa xoa, nó cũng không sợ người, chỉ cần không quá mức thì bế bế bóp bóp như nào cũng được.
Úy Ương trơ mắt nhìn cô gái của mình đem trọng tâm cuộc sống chuyển đến con mèo. Sau khi giải quyết vấn đề lớn Đồng Đồng, anh còn thỏa mãn cho rằng mình với Đồng Đồng có thể như hình với bóng mà trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, ai ngờ kết quả lại là một cái hố? Tiễn Đồng Đống lại đến Nãi Hoàng, cuộc đời anh còn có thể bị kịch hơn nữa không?
Đồng Đồng không mảy may biết đến oán niệm của Úy Ương, bởi vì mỗi ngày trôi qua của cô đều rất phong phú, hơn nữa cô cũng không thấy mình vắng vẻ Úy Ương.
Tối nào cô với anh cũng hôn hôn mà, có khi còn cùng nhau tắm, tuy rằng cô vẫn rất xấu hổ ~
-----
[1] Điếu Lan (Lục Thảo Trổ):