Sổ Ước Luân Hồi

Chương 227


Cô bé Shite bị một gã thô bạo tấn công.

Hắn ta mặc nàng la đau hét đớn.

Cây gậy giống đâm vào nơi đó liên tục.

Nơi hai mép hồng đã vương vấn không ít dịch trắng của gã.

Hai tay cô bé yếu ớt kháng cự chống vào bụng gã cố đẩy ra nhưng không có hiệu quả.

Càng chống cự chỉ càng khiến hắn phấn khích hơn mà thôi.

Cô bé vùng vẫy dữ dội, la hét thất thanh nhưng vô ích.

Chân nàng bị hai sợi dây thừng thô chắc cột về hai góc cột nhà.

Lết đến đâu cũng không thoát khỏi bị cưỡng bức.
“Traior.

Tại sao? Chuyện này là sao? Cậu thông đồng với tên tử tù khét tiếng Porote này, cậu… Tại sao lại phản bội?” Pan giận giữ muốn chồm lên chụp lấy gã huynh đệ từ nhỏ của mình, muốn đánh hắn một trận nhưng dây thừng trói quá chặt, chàng kỵ sĩ chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ, mạnh đến nỗi phần lưng cọ mạnh lên cột nhà mà rớm máu.
Traior vốn cũng có xuất thân khá tốt, là con của một đại phú ngành thuốc.

Hắn từ nhỏ cũng đã đọc không ít sách của cha về phương thức trị bệnh.

Sau đại nạn của gia đình, hắn bắt đầu kiếp tha phương lang bạt.
Có một ngày đẹp trời Pan bị trúng thực.

Ăn nhầm nấm độc khi đi tập săn bắn.

Người hầu kéo cậu ta tìm thầy lang trong lúc anh ta trình trạng rất tệ, sùi bọt mép sắp chết.

Đường vào thành hơi xa với khu săn bắn nên họ ngỡ như anh ta không còn cứu kịp nữa.

May mắn gặp được tên Traior giữa đường.

Hắn thấy anh chàng Pan có vẻ lại đại thiếu gia nên ra tay cứu làm thân.

Rồi từ đó cả hai kết bạn đến bây giờ.
“Haiz… Pan.

Cậu đừng có trách tớ.

Nếu trách thì trách cậu xen vào việc của người khác thôi.

Khiến Bạch Kim Tước thành Otro không vừa mắt muốn trừng phạt cậu.

Với lại đi theo cậu bấy lâu nay tôi chẳng được cái gì cả.

Ước mơ thành Hoàng Kim Kỵ Sĩ để có cơ hội trả thù lão đế vương khốn kiếp đó ngày càng xa vời.

Nhìn Bạch Kim Tước đi.

Ra tay thật hào phóng.

Chỉ cần tôi giúp ông ta hả giận, tôi sẽ được ông ta giúp đỡ tham gia vào bè phái ông ta, làm kỵ sĩ hoàng cung ngay hoặc ít nhất cũng đến gần được kẻ thù.

Phe cánh ông ta có không ít người ở cạnh quốc vương.

Đi theo cậu còn phải leo từ thấp đến cao, thật quá chậm rồi”
“Cái gì? Trả thù quốc vương? Không phải chị cậu đang làm thị thiếp của ngài sao? Sao lại thù hận?”
“Hừ.

Cậu thì biết cái gì? Chị tôi là tình nguyện sao? Ba mẹ tôi bị lão cho ngựa kéo dây xé xác vì cản trở.

Mối thù này tôi phải trả lại gấp đôi với lão ta.

Thời đại này chỉ có quyền lực là trên hết.

Có quyền lực thì có thể nắm sinh mạng người khác trong tay.

Ha ha ha.

Cậu là tên ngốc mới không muốn dựa vào nâng đỡ của gia tộc mà tự thân đi lên.

Cái gì mà tự thân thì thành quả mới đáng giá, cái gì mà sợ các tướng lĩnh và binh lính khinh thường do dựa dẫm gia tộc, cái gì mà tinh thần gia tộc quân đội, cái gì mà tạm thời ra ngoài lịch duyệt học hỏi.

Tất cả điều tầm xàm bá láp hết.

Đi theo cậu tớ muôn đời không trả được mối thù này” Traior mắt long lên sòng sọc, hắn ngồi xổm xuống nắm cổ áo Pan giật ngược lên.

Kề sát mặt vào nhau mà hét.
“Cậu đúng là xui xẻo.

Tự dưng bị Tulipa và Shite kéo vào vũng nước đục.

Cậu phá hỏng kế hoạch tấn công trang trại ngựa của nhà Shite khiến ngài Bạch Kim Tước rất không hài lòng.

Ông ta là người nhỏ nhen, cho nên hậu quả ngày hôm nay chính là do cậu tự chuốc lấy.

Ha ha.

Đánh thuốc mê tất cả mọi người không ngờ lại dễ hơn tớ nghĩ đó.

Thật đúng với câu kẻ địch ẩn núp trong hàng ngũ của mình mới là đáng sợ nhất.

Cậu có học hỏi câu này trong binh pháp của gia tộc cậu dạy chưa?”
“Bây giờ cậu muốn làm gì? Thả bọn tôi ra.

Chúng ta là bạn của nhau kia mà” Tulipa cương trực ngẩng đầu lên nói.
“Làm gì? Tớ Chẳng muốn làm gì hết, Tớ chỉ làm theo lệnh của ngài Bạch Kim Tước mà thôi.

Ngài ấy nói phải khiến cậu thê thảm nhất.

Kể cả Tulipa nữa.

Cô giúp Shite cứu hai ông bà già ăn xin đó, lại còn theo cậu giúp Shite đánh đuổi bọn cướp mà ngài ấy thuê nhằm trả đũa việc cô bé cứu hai ông bà ấy.

Cậu có biết hai ông bà ăn xin đó trước đây vốn là Đồng Kim Tước thành Ostro không? Trong quá trình tranh đấu họ là kẻ thù một mất một còn của ngài Bạch Kim Tước khi còn chưa có quyền thế quý tộc bậc cao như bây giờ.

Tớ cũng không có chủ ý gì tốt.

Số phận hai cậu, à cả cô bé Shite đáng yêu này nữa.

Tùy thuộc vào Porote đi.

Porote.

Mi nghĩ xem chúng ta làm gì để cho họ đau khổ nhất đây?”
“Làm gì hả? Ngươi không thấy ả Tulipa rất đẹp sao? Vẻ đẹp thành thục.

Với Shite, tên kia, mi chơi đã con bé rồi thì bẻ cổ đi, treo xác lên bên ngoài cánh rừng cách thành Panther 10 dặm.


Còn Tulipa.

Traior, ngươi tận hưởng ả đi.

Ha ha ha.

Còn gì cay hơn bằng cảnh thằng bạn thân từ nhỏ hãm hiếp người mình yêu chứ.

Chơi đã rồi thì cũng xử ả treo trước cổng nhà Bạch Kim Tước Boroloque quá cố.

Còn kỵ sĩ Pan.

Đẹp trai lắm nha, cơ thể rắn chắc.

Hí hí, để người ta phục vụ cho nha” Porote âm dương quái khí nói ra thủ đoạn ghê tởm.
Gã đàn ông đang dập liên tục Shite cũng tham gia câu chuyện “Ý tưởng tốt đó.

Ta sẽ báo cáo biểu hiện của hai ngươi cho ngài.

Chắc chắn ngài sẽ rất hài lòng”
“Traior, cậu dám” Pan vùng vẫy hét.
“ y da.

Còn sức quá, vậy thì khó nhai a.

Ở đây có bột Hắc Ám chuyên khiến người mất lực.

Uống vô đi rồi mình hành sự nha chàng kỵ sĩ đẹp trai của ta” Porote chụp miệng Pan ra đỗ vào một đống thuốc bột.

Nhanh chóng sau đó chàng liền cả thấy cả người mất sức.

Tên Porote mới cởi trói cho anh rồi bắt đầu lột lấy quần áo trên người anh.

Bản thân hắn cũng bắt đầu khỏa thân.

Cây hàng nhỏng lên cao dong dỏng.

Tên này để chàng kỵ sĩ nằm sấp lên mặt đất đầy cát.

Để khuôn mặt chàng gần mặt Tulipa lúc này cũng đã bị lột sạch trần truồng giống anh, cũng nằm sấp trên đất.
Traitor đã cởi quần ra.

Hắn cởi bộ đồ trên người Tulipa rồi ngồi trên đùi nàng, hai bàn tay xuýt xoa mát xa đôi mông cong tròn đàn hồi trắng nõn của Tulipa.

Cây gậy của hắn để vào giữa khe mông, quét qua quét lại khiêu khích cảm giác của nàng.
Giống Pan, cô cũng bị chuốc Hắc Ám nên cả người vô lực, chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt.
“Traior.

Đừng mà.

Cậu đừng làm vậy.

Mình là vợ của Pan.

Cậu đừng… A” Tulipa van xin.
“Traior.

Mày dám, tao sẽ giết mày” Pan gầm gừ.

Tay chàng kỵ sĩ vươn ra nắm chặt tay nàng ở đối diện.
“Pan.

Cậu vì cô ta mà muốn giết mình sao? Tớ cũng không muốn như vậy đâu.

Nhưng đây là cơ hội để tớ nhanh chóng tăng địa vị, sớm ngày có cơ hội báo thù.

Cậu phải thông cảm cho tớ chứ?”
“Mày muốn thăng tiến sao? Được, gia tộc tao có thể giúp.

Chỉ xin mày đừng động đến nàng, đừng hại nàng” Pan cắn răng nói.

Trong tầm mắt anh, Traior nhỏm nhẹ mông đít hắn lên, cây gậy thịt của hắn chĩa xéo xuống, đầu rùa nhẹ nhàng tách hai cánh sen mỏng cô bé của Tulipa.

Va chạm nơi nhạy cảm khiến nàng bật thốt lên tiếng kêu sợ hãi.

Hắn đang ớm xem nên thọc vào trong thế nào, cạ cạ bên ngoài để kích thích nàng Tulipa.
“A...” Pan bất chợt hét lên khi Porote đâm cây dùi cui của hắn vào hoa cúc của chàng.

Tên tử tù này bắt đầu nhấp, vừa nhấp vừa thích thú hú hò hét như vượn.
“Muộn rồi Pan.

Khi ngài Bạch Kim Tước thành Otro cho người tìm đến tớ thì tớ đã không có quyền từ chối rồi.

Người ta có quyền có thế.

Nắm trong tay sức mạnh của tầng lớp chế định quy tắc, nắm trong tay thế giới này.

Tớ chỉ là một kỵ sĩ nhỏ bé, không thể phản kháng chỉ có thể thuận theo.

Cho nên… Thật xin lỗi.

Tulipa cũng đẹp quá.

Tớ không thể nhịn lâu thêm nữa”
Nói rồi.

Traior đẩy người tới trước, gậy thịt của hắn tìm thấy lỗ thịt mềm mại nơi đó của Tulipa, chậm rãi tiến vào.

Lớp màng mỏng chắn đường bị hắn dùng sức nhẹ một chút, đẩy rách ra.

Cả đoạn côn thịt dài chui thẳng vào trong.

Nữ môn hồng hào Tulipa bị kích thích ôm chặt lấy cây hàng của hắn.

Hắn nằm hẳn lên người nàng, môi hắn ngậm lấy vành tay nàng, bàn tay thò xuống dưới sờ mó cặp nhũ đầy đặn dính đầy đất cát của Tulipa.

Tulipa giãy dụa yếu ớt, cô khóc vì không thể nào tránh thoát được chuyện này.
“Oa a a… Traior, ngừng lại, đừng nhấp nữa… A” Tulipa thổn thức.

Cơ thể thấm thuốc nên cô không có sức chống lại, cô nàng chỉ có thể lắc nhẹ mông với hy vọng cây gậy thịt của Traior bị tuột ra khỏi bướm xinh của minh mà thôi.

Tên Traior càng phấn khích hơn nữa, nhấp dữ dội hơn khiến cả người Tulipa tưng tưng từng đường cong tuyệt vời hoàn hảo.
“Pan.

Tulipa mềm mại ấm áp quá.

Chơi sướng ku lắm.

Sướng lắm.

Tuyệt vời luôn.

Bên trong cô ấy ẩm ướt mà mềm như nhung vậy.


Cậu hiểu hông Pan.

Cửa mình của nàng đã lắm, khít lắm nè.

Tiếc là cậu không được thưởng thức trọn vẹn.

Cứ nghĩ hai người quen nhau mấy năm thì đã ăn nhau rồi chứ.

Ai ngờ Tulipa vẫn còn trong trắng, tiện nghi cho tớ rồi.

Tulipa, tớ bắt đầu nhấp đây.

Sướng quá.

Chạm rồi, tớ chạm vào đáy bên trong của Tulipa rồi.

Không nhấp sâu hơn được nữa.

Ôi mềm quá, ấm áp quá.

Tý nữa tớ sẽ phun hết tinh hoa của tớ vào trong vợ của cậu Pan ạ”
Trong ánh mắt phẫn nộ của Pan, trong tiếng kêu ngọt ngào của Tulipa.

Gậy của Traior lúc nhanh lúc chậm nhấp nhả vào trong vợ của chàng kỵ sĩ.

Gậy của tên phản bội rút nhẹ ra ngoài kéo theo một ít chất nhờn, nước dịch tuôn ra từ trong cô bé của nàng Tulipa vốn năng động nay đang thiếu sức kháng cự.

Traior rút bảy phần cây gậy rồi nhấn mạnh xuống khiến nó lại chui hết vào trong Tulipa.

Nàng đau khổ rên lên từng hồi.

Tay nàng nắm chặt tay Pan như muốn bấu víu tìm sự che chở từ chàng.

Nước mắt đau đớn ướt nhòe khuôn mặt nàng.
Đôi trai gái yêu nhau cố lết đến gần nhau.

Đằng sau mông họ, hai kẻ khốn nạn vẫn nhấp liên tục tận hưởng xác thịt hai người, thỏa mãn dục vọng của chúng.
Cả đêm đó Shite, Tulipa và Pan bị ba tên dày vò.

Gần sáng hôm sau Traior cho người khiêng xác Tulipa và Shite đi.

Như đã bàn bạc, Shite bị treo ngoài bìa rừng cho chim chóc mổ xác.

Tulipa bị mổ bụng từ từ đến chết rồi mang đi treo cổ trong sân cạnh giếng mé nhà bếp trong nhà của Bạch Kim Tước Boroloque.

Người đến dự đám tang của ông bàng hoàng trước cảnh tượng Tulipa trần như nhộng bị treo tòn ten.

Nơi hạ thể còn dính đầy chất bẩn trắng đục trong khi khoang bụng đã trống rỗng chỉ còn một lỗ máu to tướng.
Traior đã cùng kẻ kia đi đến thành Otro để gặp kẻ chủ mưu báo cáo kết quả công tác.

Kẻ chủ mưu sau đó nhanh chóng ra tay chia chắc những gì mà Bạch Kim Tước Boroloque để lại cùng những kẻ cạnh tranh khác.
Pan vẫn còn sống.

Nhưng anh thà chết đi còn hơn.

huynh đệ phản bội.

Tulipa bị vẩn đục và bị giết chết trong uất ức ngay trước mặt anh.

Những tiếng rên rỉ yếu khi bị xâm phạm, tiếng rủa của cô với Traior, tiếng cười dâm dật của hắn, hình ảnh hắn nhấp từng cú mạnh bạo vào trong nàng và cả thời khắc hắn vừa bóp cổ vừa moi ruột nàng đến chết trong khi vẫn nhấp nhả không ngừng nơi đó của cô.

Trái tim anh vỡ dần theo sự dày vò bất lực, vỡ thành cám.

Anh chẳng thiết tha gì cuộc sống nữa.
Nhưng anh không đủ sức để tự kết liễu mình.

Anh đã lọt vào tay tên biến thái Porote.

Hắn xem anh như đồ chơi, chuốc thuốc anh, mang anh lên một ngôi nhà vắng trên núi.

Mỗi ngày ngoại trừ cho anh ăn thì chỉ còn việc lật anh ra mà làm tình.
Đêm nay không biết tên biến thái đó đi đâu, chỉ có mình anh bị trói vào cột nhà.

Qua song cửa gỗ có thể thấy được bầu trời bên ngoài đang gió mạnh.

Tiếng gió thổi ầm ầm tựa như sắp có bão.
Rồi mưa lạnh lẽo trút xuống như thác đỗ.

Căn nhà dột tứ tung, nước ngập lai láng tới nữa bàn chân.

Từ bên ngoài có một con rắn màu sắc kỳ lạ bò vào.

Cái đầu của nó biến tướng rất ghê tởm, sần sùi như nổi bọt.

Vảy nó có màu trắng bệch, trên mỗi chiếc vẩy điều có những ký hiệu rất là kỳ lạ 卍 nằm nghiêng.

Từ người con rắn một thứ mùi hôi thúi khiến người nôn mửa tỏa ra.

Cả thân hình nó to lớn như một con trăn khổng lồ.
Con rắn ghê gớm này ngốc cái đầu lên từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong nhà.

Ánh mắt nó rất có thần thái tựa như một con người, lưỡi chẻ đôi của nó thè ra liên tục.
Rầm một cái.

Con rắn biến dị phá vỡ cửa sổ lao vào trong nhà.

Đầu nó ngẩng cao gần đụng trần.

Miệng nó há ra để lộ răng nanh bén nhọn.

Thế rồi nó dùng đuôi quật gãy cột nhà mà Pan đang bị trói vào.

Đuôi nó quấn lấy cây cột lôi mạnh một cái đập vào vách tường.

Cú quất mạnh tới nỗi vách vỡ toang.

Pan văng ra ngoài mưa, cây cột gỗ sau lưng cũng gãy.
Con rắn bò ra ngoài.

Dùng đuôi thành thạo gỡ hai phần cột gãy ra khỏi người Pan.

Dây trói liền lỏng ra.

Chàng kỵ sĩ không có sức lực, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn lấy con rắn.


Nhìn cái đuôi nó quấn lấy mình thật chặt, lôi mình đi xa khỏi núi, băng rừng vượt sông.

Đến cuối cùng nó mang theo anh lao thẳng xuống một vực sâu không đáy trong cơn mưa tầm tã.
Rắn quái dị đánh đu với những nhánh cây chìa ra của vực sâu.

Cuối cùng nó vứt Pan vào một bãi tha ma kinh dị.
Ở đây có vô vàng những thứ phế thải tập trung lại.

Thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy được vài xác người và thú chết đã thối rữa nghiêm trọng.

Mùi hôi thối từ dòng nước đen ngòm chảy quanh bốc mùi thật kinh khủng.

Trong không khí dường như có thứ gì đó nồng nặc và kêu lách tách.

Để ý kỹ có thể thấy một dòng khí lưu mờ nhạt như sương mờ từ bốn phương tám hướng tụ lại về đây, dường như bị hút vào bên vách vực phát sáng.
Vực sâu này trong đêm mưa lại không tối đen như tưởng tượng.

Một trong hai vách đá là tỏa ra ánh sáng lưu ly mờ ảo.

Có một đồ án kỳ lạ thi thoảng lại hiện ra.

Đồ án này có vô số đường nét nhìn hoa cả mắt.

Pan có thể nhận ra một phần cấu thành của nó là những ký hiệu 卍 kỳ lạ giống những ký hiệu trên thân con rắn.
Dọc theo vực sâu, Pan có thể lờ mờ nhận ra ở hai hướng có rải rác những xác chết.

Người thường có, binh sĩ có, ngựa có.

Nơi này không phải là Vực Cấm nổi tiếng mà dân gian vẫn truyền tai nhau đó chứ?
Khè…
Con rắn rít lên dữ tợn.

Pan vội vàng nhìn sang.

Một đoàn những con thú kỳ dị giống như con rắn xuất hiện.

Ngựa, khỉ, dê điều có.

Bọn chúng đều to lớn khác thường, mình mẩy đầy những ký hiệu 卍.

Con nào cũng mọc đầy răng nanh như hàm cá mập và móng vuốt sắc lẹm như lưỡi hái.
Chúng nó bao vây anh và con rắn lại.

Vẻ điên cuồng đói khát hiện ra.

Con rắn thấy khó mà đánh lại tất cả.

Nó liền quay sang há to họng muốn nuốt anh vào bụng.

Mấy con thú biến dị kia hú hét rung trời.

Chúng lao lên như muốn phanh thây xé xác anh, giành ăn với con rắn.
Phanh một tiếng rõ to.

Đầu con rắn bị đập lệch đi, miệng nó cạp hụt vào đất.

Một con khỉ dữ tợn nhảy tưng tưng lên, trong tay nó còn cầm theo một cục đá khác.

Là nó vừa ném đá vào đầu con rắn.
Pan hãi hùng khiếp sợ.

Những con thú hung dữ này bắt đầu lao vào nhau đánh đập.

Con mồi yếu ớt như anh chúng xem thường không để mắt đến.

Theo sự chiến đấu hoang dại của chúng.

Khối phóng xạ tích tụ nơi đây bị quấy động.

Giống như phản ứng dây chuyền, những vụ nổ trong suốt phát sinh khắp nơi trong vực sâu.

Xui xẻo thay, chàng kỵ sĩ Pan cũng trúng phải hàng loạt vụ nổ.

Thân thể anh tung qua tung lại trên không trung như có người chơi trò tâng bóng biểu diễn.

Vố số khối khí và làn sương nhập vào người anh khi cơ thể bắt đầu vì các vụ nổ mà tổn thương chảy máu.
Cả người Pan văng xa vài mét nhưng không chết.

Thương thế đa số là ngoại thương trầy da tróc chút thịt mà thôi, chưa đến mức phải chết vì mất máu.

Anh rùng mình một cái, cảm giác như thoáng vừa rồi anh đã chết vậy.

Trong cơ thể anh có vô số kiến bò, đó là cảm giác khi dịch thể trong người dịch chuyển cực nhanh.

Làn da anh bắt đầu thâm tím, những ký hiệu 卍 lờ mờ hiện ra.
Mấy con quái thú vẫn đánh đập nhau tàn nhẫn.

Hễ con nào sắp bắt được anh hoặc táp anh vào họng liền bị con khác đánh bật ra.

Chúng tranh giành anh như giành thiên tài địa bảo vậy.

Cơn đói khát điên cuồng đã trỗi dậy.
Anh không hiểu lắm vì sao con rắn kia không ăn thịt anh từ trước mà phải đem về đây để rồi bị tranh giành chứ?
Có lại được chút sức lực.

Pan cố đứng dậy đi về một phía.

Hy vọng tránh khỏi nơi tà dị này.

Anh đi tới đâu, bọn quái thú lại dời chiến trường đến đó.

Nhiều lần hữu kinh vô hiểm tránh né được đạn lạc.

Cuối cùng Pan cũng đi tới phía ngoài vực.

Thì ra cái vực này chỉ có độ cao là đáng nói, độ dài của nó không đến 1500 mét.

Pan rơi ở giữa nên chỉ đi một chốc về một hướng là đã hết.
Dọc đường đi anh thấy gần như có cả một binh đoàn của thành trì nào đó đã chết ở đây.

Chắc là người ta đến đây tìm hiểu cái vực này nhưng đều bỏ mạng vì lũ thú biến dị.

Những cái xác không cái nào lành lặng.

Không mất tay thì mất chân, mất đầu.

Tất cả đều là những vết cắn xé.

Sao lũ thú ăn thịt lại không ăn hết người mà chỉ ăn có một phần nhỉ?
Bên ngoài vực sâu là một rừng rậm nguyên thủy.

Trong đêm tối nó trở nên vô cùng âm trầm.

Ký hiệu kỳ lạ trên người Pan mỗi lúc một nhiều, đến cuối cùng thì gần như toàn thân đều có.

Pan nhìn ngó cánh tay đầy rẫy ký hiệu của mình mà chẳng hiểu ra sao.

m thanh ồn ào cũng đã chấm dứt khiến anh phải quay đầu lại nhìn xem lũ thú dại đang làm gì.
Tất cả chúng nó đều dừng lại, chằm chằm nhìn vào anh.

Sau đó con nào cũng tỏ ra thất vọng trong ánh mắt.

Cả bọn lần lượt giải tán đi khắp hướng.

Con rắn ban nãy hung tợn nhìn anh rít lên một cái rồi cũng lao thẳng đi.

Hướng thẳng ra ngoài rừng rậm.

Có vẻ như nó lại đi tìm nạn nhân xấu số khác rồi.
Pan men dọc theo mép vực đi ngược trở về đường cũ.

Anh không thể trở về thành Panther được nữa.


Ở đó quá nguy hiểm.

Sau khi mình mất tích rất có thể tên Porote và Traior đang lùng sục khắp nơi.

Từ đây để tìm một ngôi làng cũng khá xa.

Pan đành vừa lội rừng, lội suối, ăn quả dại mà đi.

Nói cũng lạ.

Mùi vị trái cây rừng ở khu vực này thật có gì đó không bình thường.

Nhạt hơn nhiều khiến anh ăn chẳng thấy ngon.
Sau gần 10 ngày sống như người rừng.

Pan cuối cùng cũng đến được một ngôi làng.

Mùi hôi trên người anh khiến mọi người tránh né.

Anh không còn cách nào đành trộm một bộ đồ lành lặn người ta phơi trên đồng rồi tìm một con suối nhỏ tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó anh phát hiện ra, dù tắm cỡ nào người anh vẫn bốc hương vị hôi thối đó.

Chuyện quái quỷ gì đây? Cái mùi này… Đúng rồi, khi ở trong rừng đã quen anh không để ý.

Đây là cái mùi giống hệt bọn thú biến dị kia kia mà!
Chàng kỵ sĩ muốn trở về gia tộc thì cần có lộ phí nhưng ai cũng xa lánh khiến anh đến cả tiền ăn cơm cũng không có, xin chẳng ai cho, muốn làm việc đổi lấy cái ăn cũng không ai chịu nổi mùi hôi mà đuổi anh đi.
Pan đã đói bụng lắm rồi.

Cái đói khiến một kỵ sĩ danh giá phải làm tên trộm cắp.

Vào chập tối, bụng đói rã, anh đành đánh liều chụp lấy mấy cái bánh nướng, một ít trái cây rồi bỏ chạy.
Trốn vào một góc cây vắng.

Pan nhai ngấu nhai nghiến.

Thức ăn rơi vãi lung tung.

Bất ngờ bụng anh sôi lên.

Thức ăn bị tống ngược trở lên.
Ọe ọe…
Ăn vào bao nhiêu đều ói ra hết.

Không chỉ thế người anh còn run lẩy bẩy, lã đi như sắp chết vậy.

Không ăn vào được.

Đây là sao?
Hai ngày sau Pan vẫn không thể ăn vào được bất kỳ thứ gì.

Anh đã mệt muốn chết rồi.

Thế là chàng kỵ sĩ đành quay đầu đi trở về khu vực rừng quanh cái vực kỳ lạ nọ.

Ở đây anh hái quả dại để ăn.

Kỳ lạ là anh ăn thì lại không bị ói ra như trước.

Thật quái lạ.

Chẳng lẽ từ nay anh phải sống trong rừng này sao?
Pan phải sống ở đó thật.

Thức ăn bên ngoài anh ăn vào là ói, còn bị lã sức giống như ăn độc dược.

Anh thẫn thờ ngồi bên dòng suối nhỏ trong rừng.

Anh muốn về nhà nhưng tình hình này làm sao mà đi?
Sờ thấy trong túi áo còn một cái bánh.

Pam định vứt đi bởi anh ăn nó không được.

Rồi một suy nghĩ lóe lên ‘Nếu ăn nó như ăn độc dược, vậy thì ta ăn để chết luôn’
Cái bánh nhanh chóng chui vào bụng Pan.

Anh ngồi đợi, một khắc, hai khắc, một giờ, hai giờ… Không ói, cũng không có hiện tượng trúng độc gì? Thế là thế nào?
Pan thử nghiệm thêm vài lần.

Kết quả suy ra là không quan trọng anh ăn cái gì.

Chỉ cần là ăn trong khu vực quanh cái vực sâu là được.

Nếu ở ngoài phạm vi này thì cái gì anh cũng không thể ăn được.

Càng gần cái vực, cảm giác và hương vị khi ăn càng ngon mà không phụ thuộc gì với món ăn.

Dường như thức ăn hay đồ vật bị thứ gì đó ảnh hưởng chỉ thích hợp cho cơ thể đã biến đổi của anh vậy.

Thì ra lý do con rắn không ăn anh ngay mà mang về khe vực đó là vì vậy.

Nhưng còn tại sao cuối cùng bọn chúng lại bỏ qua cho anh nhỉ? Có gì khác nhau giữa anh và những thức ăn khác trong khu vực này? Hình như chỉ khác mỗi việc là anh có ký hiệu 卍 trên người, còn động vật hay trái cây khác thì không! Khi mấy ký hiệu lạ đó hiện rõ ràng lên da anh cũng là lúc lũ hung thú nhìn anh đầy tiếc nuối a.
Pan ăn được, sức khỏe dần hồi phục.

Anh vài lần muốn tự sát nhưng cảnh Tulipa bị cưỡng dâm rồi giết khiến anh dần dần không cam tâm.

Anh muốn phục thù.

Thế là anh tìm hiểu thử xem thức ăn trong này mang ra ngoài thì có ăn được không.

Quả thật là có thể ăn.

Chàng kỵ sĩ rút ra kết luận chỉ cần thức ăn từ trong khu vực này đi ra là ăn được.

Thức ăn bên ngoài chưa bị thứ gì đó ảnh hưởng thì không ăn được.
Ngày hôm sau Pan tìm một khu suối lớn, có chỗ phơi nắng.

Anh bắt đầu làm quả khô và thịt phơi khô.

Trong nửa tháng anh làm thật nhiều thức ăn khô để trữ.

Bện một cái túi lớn bằng các sợi dây leo để chứa chúng.

Đeo túi lên vai.

Pan rời khỏi khu rừng, lên đường trở về gặp cha mẹ.

Anh sẽ phục thù.

Anh không cần tự lực gì nữa.

Anh sẽ nhờ thế lực của gia tộc, trực tiếp làm phó tướng quân đội.

Phấn đấu trở thành đại tướng.

Anh sẽ quay trở về giết kẻ phản bội, giết tên Bạch Kim Tước chủ mưu kia.

Giết sạch luôn đám bè phái đằng sau.
Càng về gần lãnh địa của gia tộc.

Anh càng nghe người ta xì xầm về vụ xử tử mụ phù thủy nào đó.

Thi thoảng anh còn nghe đến tên một vài người chú bác nào đó của mình.

Tò mò anh chặng một người dân lại hỏi han.

Nghe người này nói, gân xanh trên mặt anh nổi đầy, làn da tím kỳ lạ dường như phát quang khiến người bị chặn hỏi kêu lên sợ hãi.
“Ác quỷ… Ác quỷ.

Mọi người mau bắt hắn lại”

Bình Luận (0)
Comment