Sói Vương Bất Bại

Chương 243

Tôi, giết cô ta!

Ông, có ý kiến gì không?

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên trầm thấp mà hùng hồn, truyền ra vài trăm mét, bao phủ toàn bộ biệt thự nhà họ Lâm!

"Tôi.."

Lâm Ngạo Binh nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, muốn nói lại thôi.

Ông ta không hề ngăn cản!

Mặc dù Lâm Thanh Uyển là con gái ruột thịt của Lâm Ngạo Binh, thế nhưng bây giờ Lâm Thanh Uyển, đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của Lâm Ngạo Binh, làm việc liều lĩnh, bất kể hậu quả, đồng thời vẫn ghi hận trong lòng đối với ông ta, đối với nhà họ Lâm!

Vậy nên...

Lâm Ngạo Binh đấu tranh nội tâm, kỳ thực có một tia sáng chờ mong, mong muốn nhờ bàn tay của Tiêu Nhất Thiên, có thể diệt trừ Lâm Thanh Uyển, chọc giận Lục hoàng tử Đế Khâm, vừa lúc lại có thể dùng tay của Đế Khâm, diệt trừ Tiêu Nhất Thiên!

Một mũi tên trúng hai đích!

Diệt trừ hậu hoạn về sau!

Nhưng mà, chuyện này cũng không đi theo phương hướng mà Lâm Ngạo Binh mong đợi, hầu như trong nháy mắt khi Tiêu Nhất Thiên giơ tay lên, tiếng xé gió vù vù rồi nhiên truyền đến.

"Tiêu tiên sinh chậm đã!"

Kèm theo một tiếng quát lớn, trong nháy mắt, mười bóng lưng xuất hiện ở cửa chính biệt thự, mỗi người đều là ám cảnh viên mãn cường giá, đứng chung một chỗ, uy thế có thể nói là kinh người!

Thấy thế!

Mà năm ám cảnh viên mãn cường giả theo Tiêu Nhất Thiên mà đến cũng đều tiến tới, tính cá Lâm lão giả bên cạnh Lâm Thanh Uyển, là đủ mười sáu ám cảnh viên mãn cường giả, vây Tiêu Nhất Thiên và Lâm Thanh Uyển vào giữa!

Tuy rằng Tiêu Nhất Thiên chỉ bước nửa bước chân vào minh cảnh, đối mặt ám cảnh viên mãn cường giả, có thể làm được lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm, thế nhưng lấy một địch mười sáu, là trăm triệu lần không làm được!

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Nhất Thiên không có giống trước, sát phạt quyết đoán, một quyền đánh chết Lâm Thanh Uyển! Mạng của Lâm Thanh Uyển, đối với Đế Khâm mà nói, dường như là vô cùng quan trọng!

"Ha ha ha..."

Liếc nhìn quả đấm của Tiêu Nhất Thiên đang giơ lên, vẻ mặt Lâm Thanh Uyển cười đắc ý, tiếp tục khiêu khích nói: "Thế nào, không dám sao?"

"Thế này cũng không giống anh."

"Vị hôn phu của Lâm Thanh Uyển tôi, nên là người đàn ông không sợ trời không sợ đất, vậy nên, em vẫn tương đối thích cái tính quả quyết sát phạt kia của anh hơn."

"Đến đây, giết em đi."

"Đừng để em thất vọng với anh, cũng đừng để em xem thường anh chứ."

Lâm Thanh Uyển giả vờ mang dáng vẻ dễ thương, vô cùng thiếu

đòn! Tiêu Nhất Thiên nắm chặt quả đấm rồi chậm rãi buông ra, ám

kình hùng hồn cũng theo đó mà thu lại, hỏi: "Tôi giết cô ta, Lục hoàng

tử điện hạ có thành kiến?"

"Lâm tiểu thư và Tiêu tiên sinh như nhau, đều là bạn bè của điện hạ."

Một người trong đám ám cảnh viên mãn cường giả này mở miệng nói rằng: "Điện hạ ở bên trong chờ Tiêu tiên sinh, có chuyện quan trọng cần nói với ngài, về phần ân oán cá nhân giữa Tiêu tiên sinh và Lâm tiểu thư, điện hạ mong muốn, Tiêu tiên sinh có thể nể mặt mũi của ngài ấy mà tạm thời gác lại, tha cho Lâm tiểu thư một mạng." "Phải không?"

Tiêu Nhất Thiên trầm ngâm chỉ chốc lát, lạnh nhạt nói: "Nếu điện

hạ đã mở miệng, về phần mặt mũi của điện hạ, tôi đương nhiên vẫn nên nể rồi!" Nghe vậy, tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lâm Ngạo Binh lại là có chút thất vọng.

Hết rồi?

Đừng nha!

Không phải đêm qua cậu vẫn còn vô cùng trâu bò à? Đêm qua dùng công phu mèo cào thế nào, có thể diệt toàn bộ ám cảnh cao thủ của gia tộc nhà họ Lưu, mà bây giờ, để mặc một người phụ nữ diễu võ dương oai ở trước mặt cậu, thì làm sao đáng mặt là một thằng đàn ông được???

"Nhưng mà..."

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng, Tiêu Nhất Thiên ngại vì trước mắt địch nhiều ta ít, địch cường ta yếu, không dám ra tay làm gì với Lâm Thanh Uyển, Tiêu Nhất Thiên lại làm ra hành động bất ngờ!

Sau đó...

Bốp!

Vào lúc tất cả mọi người không hề phòng bị, Tiêu Nhất Thiên đã thả nằm tay của mình hóa thành một cái tát giống như quạt hương bồ, một cái tát hung hăng đánh vào khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đang nở nụ cười tươi của Lâm Thanh Uyển!

Hành động của Tiêu Nhất Thiên vô cùng bất ngờ!

Hơn nữa!

Bất chợt ra tay vào một khắc mà mọi người thả lỏng kia!

Mười sáu ám cảnh viên mãn cường giả xung quanh hoàn toàn không có phản ứng gì. Chờ đến khi bọn họ ý thức được chuyện lớn không ổn rồi, thì nương theo tiếng hét thảm "A", cả người Lâm Thanh Uyển đã quy xuống ở bên cạnh!

Một người trong đám ám cảnh viên mãn cường giả, tiến đến đỡ Cô ta lên!

Lúc ngẩng đầu lên, một mảng bên trái gò má của Lâm Thanh

Uyển đã sưng đỏ!

Khóe miệng thậm chí còn lộ cả vết máu!

Uy lực của một tát này, có thể giúp cô ta thấy được đôm đốm mắt!

Tuy rằng Tiêu Nhất Thiên đã thu lại ám kinh, thế nhưng chỉ cần dựa vào kinh đạo của bản thân anh, một cái tát hung ác như thế, cũng không phải người thường có thể chịu được!

"Mặt mũi của Điện hạ, tôi n."

Tiêu Nhất Thiên ương ngạnh, hừ lạnh nói: "Tạm thời tha cho cô ta một cái mạng, chỉ cùng lắm là đánh cô ta một cái tát mà thôi. Rốt cuộc là cô ta vẫn lời."

"Như vậy, điện hạ cũng sẽ không chú ý đâu nhỉ?"

Nói xong, ánh mắt anh nhìn chung quanh một vòng!

"Tiêu tiên sinh, cậu!"

Mười sáu ám cảnh viên mãn lão gia xung quanh này mang vẻ mặt tức giận. Ám kình trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, trong nháy mắt nhiệt độ bầu không khí hạ xuống âm độ, giương cung bạt kiểm!

Với lần này, Tiêu Nhất Thiên lại làm như không thấy, không hề sợ hãi.

Ánh mắt anh rơi vào trên người Lâm Thanh Uyển, cười hỏi: "Lâm tiểu thư, một tát này của tôi, có làm cô thoải mái không?"

"Cô bây giờ có hài lòng không?"

"Thích không?"

Ha, thèm đòn đúng không? Tôi đây sẽ đánh cho cô xem!

"Được làm! Tốt!"

Lâm Thanh Uyển đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, ôm gò má sưng đỏ, gương mặt lộ một nụ cười mỉm tàn nhẫn, nói rằng: "Không hổ là người đàn ông mà Lâm Thanh Uyển em coi trọng!"

"Một tát này, em rất thích!"

Một câu nói, làm mọi người sợ ngây người.

Nhất là đám người Lý Khai Sơn, mắt chữ o miệng chữ a, cảm đều con mẹ nó rớt đầy đất!

Mẹ nó!

Như vậy cũng được???

Đường đường là một tiểu thư nhà họ Lâm, hóa ra, không chỉ là một người mê trai, mà còn là một người có máu M???

Tam quan của bọn họ, lại bị sụp đổ thêm một chút rồi!

"Nghe chưa?"

Tiêu Nhất Thiên nhìn về phía đám ám cảnh viên mãn lão gia xung quanh này, cười đắc ý, nói: "Lâm tiểu thư rất thích."

"Tôi, cũng rất thích."

Nói xong, mới thong thả cước bộ. Xuyên qua đám người trực tiếp đi vào biệt thự nhà họ Lâm!

Đi tìm Lục hoàng tử Đế Khâm!

Anh thật sự muốn xem, Đế Khâm sớm ở trong biệt thự nhà họ Lâm chờ anh, đến tột cùng là có ý muốn như thế nào!

Sau khi lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ và phẫn nộ, ám cảnh viên mãn cường giả này, Lang Đồng, Lang Hồn và đám người Lý Khai Sơn đều đi theo!

Lâm Ngạo Binh nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Nhất Thiên, nhịn không được giơ ngón tay cái lên, lặng lẽ tán thưởng Tiêu Nhất Thiên!

Thằng nhóc này được, tôi thấy cậu là đàn ông thực thụ!

"Tiêu tiên sinh!"

Tiêu Nhất Thiên đi tới trước cửa lầu chính biệt thự nhà họ Lâm thì, ám cảnh viên mãn cường giả này đuổi theo, ngăn lại nói: "Ý của điện hạ là, mời, Lâm tộc trưởng, Lâm tiểu thư, ba người các người cùng đi vào."

"Về phần những người khác, chờ ở đây là được."

Thân phận Lục hoàng tử Để Khâm là thể nào, cao quý không gi sánh được, đương nhiên không phải là người nào cũng có thể tùy tiện gặp.

Tiêu Nhất Thiên chỉ một ngón tay vào Lý Khai Sơn, nói rằng: "Để một mình ông ta, đi vào với tôi." Cái quỷ gì vậy???

"Chuyện tiếp đó, cần ông ta đối chứng"

Trái tim Lý Khai Sơn run lên bần bật.

"Đây..."

Ám cảnh viên mãn lão gia này có chút do dự, lại nghe trong lầu chính biệt thự đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Hết cách rồi, để ông ta vào theo đi"

Chính là Để Khâm!
Bình Luận (0)
Comment