Sói Vương Bất Bại

Chương 242

Một ảm cảnh viên mãn cường giả của nhà họ Lâm đang đứng bên cạnh Lâm Ngạo Binh và Lâm Thanh Uyển, vẻ mặt cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Thiên đang từ Bentley Mulsanne đi xuống!

Hiện nay, Tiêu Nhất Thiên mang tiếng hung dữ bên ngoài, ra tay là giết người diệt tộc, bọn họ đương nhiên sẽ đề phòng Tiêu Nhất Thiên lỡ may đầu óc nóng lên, không quan tâm bất cứ thứ gì, sẽ làm ra hành động không tưởng nào đó với Lâm Ngạo Binh hay là Lâm Thanh Uyển!

Thấy một cảnh trước mặt, Tiêu Nhất Thiên lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào!

Những người mà Đế Nghiêu để lại ở tòa nhà Tuyên Đức bảo vệ anh, cũng đồng thời là đang giám thị anh, anh trắng trợn chẳng kiêng dè tới hà họ Lâm, những người đó nhất định sẽ truyền tin tức nhanh nhất có thể!

Huống chi, bản thân nhà họ Lâm cũng chắc chắn là có tai mắt ở tòa nhà Tuyên Đức!

"Thiên nhi!"

Tiêu Nhất Thiên vừa mới xuống xe, Lâm Ngạo Binh cười cười tiến lên đón, tinh tế quan sát Tiêu Nhất Thiên từ đầu đến chân vài lần, sau đó có chút cảm khái nói: "Năm năm không gặp, thân thể này của cháu đúng là ngày càng rắn chắc."

"Không hổ là con cháu của nhà họ Tiêu!"

"Không hổ là con rể của nhà họ Lâm chúng ta!"

"Mấy năm này cháu ở tù, nhất định là chịu không ít cực khổ nhỉ? Chú và Thanh Uyển đều rất lo lắng cho cháu, con bé Thanh Uyển kia có tình có ý với cháy. Năm năm nay cũng vẫn luôn đợi cháu, chưa từng đính hôn!"

"Hiện tại thì tốt rồi!"

"Cuối cùng là cũng sau mưa trời lại sáng, cháu có thể bình an trở về, đồng thời bước vào ám cảnh viên mãn, đánh một trận thành danh, không phụ lòng chờ mong của ông nội cháu với cháu, ông ấy ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ cảm thấy vui mừng..."

Nói xong, Lâm Ngạo Binh thậm chí lấy tay vỗ vỗ vai Tiêu Nhất Thiên, tỏ ra dáng vẻ hòa ái dễ gần, vẫn như ông bố vợ đã vô cùng tán thưởng anh trong bữa tiệc đính hôn năm năm trước kia!

Nhưng mà!

Tất cả đã qua rồi!

Hiện tại đã không phải là năm năm trước!

Không quay lại được!

Cũng không trở về được nữa!

Giờ này khắc này, trên mặt Lâm Ngạo Binh có cái vẻ hòa ái dễ gần, cùng với mấy từ trong miệng ông ta nói ra, sự hỏi han ân cần này, lọt vào trong đôi mắt của Tiêu Nhất Thiên, truyền đến trong lỗ tai Tiêu Nhất Thiên, cho Tiêu Nhất Thiên cảm giác, chỉ có sự dối trá và làm ra vẻ đến buồn nôn!

Lo lắng cho tôi?

Tôi tin các người thì tôi sẽ thành quý!

Lo lắng cho tôi, tại sao tròn năm năm, cũng không có lấy một lần đến nhà giam ở thành phố Hải Phòng để thăm? Lo lắng cho tôi, vì sao trong trận chiến Nộ Giang hay là trận chiến của thành phố Hải Phòng, chỉ nhìn thấy nhà họ Lâm các người bỏ đá xuống giếng, mà không phải là ra tay trợ giúp?

Con mẹ nó cái ông lo lắng là tôi không chết được thì có?

Tiêu Nhất Thiên hơi tránh mình qua một bên, tránh được bàn tay của Lâm Ngạo Binh, ánh mắt lạnh như bang đảo qua người của Lâm Thanh Uyển một cái!

Có tình có ý sao?

Có mà cô ta bị điện thì có!

Nhốt tôi ở trong mật thất lạnh lẽo của nhà họ Lâm ở thành phố Hồ Chí Minh mấy ngày mấy đêm, còn chụp được những bức ảnh như vậy, làm hại tôi ngay cả giấy kết hôn cũng không thể lĩnh được, trái lại ở trong mắt cha mẹ vợ lại trở thành một thằng fuck boy bội tình bạc nghĩa!

Tôi nên "Cảm tạ "cái tình yêu của cô thế nào cho phải đây?

"Xin lỗi!"

Giọng nói Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt không gì sánh được nói: "Rất

không đúng dịp, hiện tại trong lòng tôi đã có đối tượng, nếu như có thể, mong rằng cũng chắc chắn là có tai mắt nhà họ Lâm có thể chú ý đến thân phận, đừng nên tự cho mình là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên tôi nữa."

"Bằng không!"

"Đừng trách tôi không khách khí!"

Lời nói Tiêu Nhất Thiên lạnh nhạt, không để ý đến mặt mũi của Lâm Ngạo Binh và Lâm Thanh Uyển chút nào! Tay của Lâm Ngạo Binh dừng lại ở giữa không trung.

Mí mắt ông ta nhảy lên vài cái.

Nhưng mà!

Ông ta nhịn được, cũng không hề nổi giận, mà là cười cười, nói: "Chuyện của cháu và Thanh Uyển lúc trước, hai người thanh niên các cháu tự mình giải quyết là tốt rồi, cho dù không làm vợ chồng được, thì làm bạn bè cũng rất tốt."

"Chỉ cần đừng có gây mất hòa khí, là được."

Hiện nay, quan hệ giữa Lâm Ngạo Binh và Lâm Thanh Uyển vô cùng vi diệu. Tuy là cha con, nhưng cũng không đồng lòng, vì vậy, Lâm Ngạo Binh đương nhiên không sẽ vì chuyện của Lâm Thanh Uyển mà gây xích mích với Tiêu Nhất Thiên.

"Khó mà làm được!"

Nhưng mà, cho dù là làm trò trước mắt Tiêu Nhất Thiên và Lâm Ngạo Binh, Lâm Thanh Uyển cũng không chút có ý nhường nhịn chút nào, cười nhìn Tiêu Nhất Thiên., giọng nói vô cùng ương ngạnh nói rằng: "Tôi đã nói rồi, hôn ước năm năm trước, bây giờ vẫn như cũ."

"Tiêu Nhất Thiên anh, là người đàn ông của Lâm Thanh Uyển em!"

"Trước kia hay bây giờ và cả sau này nữa, vẫn đều là người đàn ông của em!"

"Lâm Thanh Uyển em, sinh là người của Tiêu Nhất Thiên anh, chết là cũng là ma của Tiêu Nhất Thiên anh, có mới nới cũ, khoác lác mấy câu đã muốn đuổi em đi, muốn cùng trăm năm hạnh phúc với người phụ nữ khác?" . Ngôn Tình Sắc

"Ha hả!"

"Đừng hòng mơ tưởng!"

Lời của Lâm Thanh Uyển vừa mới ra khỏi miệng, làm tất cả mọi người ở đây bị dọa đến nỗi ngây ngẩn cả người!

Lang Đồng nghiến răng nghiến lợi!

Lang Hồn nghẹn họng nhìn trân trối!

Đám người Lý Khai Sơn mang khuôn mặt đầy vạch đen, vẻ mặt khiếp sợ khó nói thành lời!

Trách thì trách, Lâm Thanh Uyển là nữ thần cao ngạo lạnh lùng đã nổi danh ở bên ngoài. Trước đây những công tử nhà giàu muốn theo đuổi cô ta đã xếp thành hàng, tất cả đều bị cô ta quả quyết từ chối, năm năm qua, cô ta hầu như không hề tiếp xúc với lại đàn ông cùng tuổi với mình!

Vậy nên người ngoài cảm thấy, cô ta là một mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo không thể với tới!

Thế nhưng ai có thể nghĩ tới...

Khi một mỹ nhân cao ngạo như cô ta mà gặp phải Tiêu Nhất Thiên, thể mà lại như một cô nàng háo sắc, nói ra lời như vậy ở trước mặt nhiều người như thế?

Mẹ nó!

Tiểu thư nhà họ Lâm, cô đây là nghiêm túc sao?

Tam quan bị hủy hết rồi!

Thật đúng là ứng với câu nói kia, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, con tôm ăn bùn xanh...

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

Chỉ tiếc!

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!

Đối mặt với loại "thổ lộ" gần như điên cuồng này, sắc mặt Tiêu

Nhất Thiên vốn là lạnh lùng, trong nháy mắt lại càng như sương lạnh, con ngươi âm trầm, hiện lên sát ý, đi nhanh về phía Lâm Thanh Uyển. Anh vừa đi vừa nói: "Tôi cũng đã nói, với chuyện vào thủ đô, thù mới hận cũ, cùng tính một lượt!"

Cảm nhận được sát ý ngày càng dày đặc của Tiêu Nhất Thiên, ám cảnh viên mãn cường giả đứng ở bên cạnh Lâm Thanh Uyển lập tức tiến lên trước vài bước, chắn trước mặt Lâm Thanh Uyển.

"Có thể coi là nợ sao? Tốt!"

Mà Lâm Thanh Uyển lại đưa tay đẩy người trước mặt ra, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Thiên, không chỉ có gương mặt không đổi sắc, trái lại cảm tinh xảo khẽ nhướng lên, vẻ mặt khiêu khích hỏi: "Anh là đang muốn đánh em?"

"Mắng chửi em?"

"Hay là giết em?"

"Chỉ cần anh dám, em đều mặc kệ!"

Lúc này Lâm Thanh Uyển, thực sự rất giống một người phụ nữ bị điện!

Người phụ nữ biến thái!

Tiêu Nhất Thiên đi thẳng tới trước mặt Lâm Thanh Uyển, dừng lại cách Lâm Thanh Uyển chỉ có nửa mét, tay phải giơ lên, ám kình lặng yên ngưng tụ, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Lâm tộc trưởng, con gái của ông một lòng muốn chết."

"Tôi giết cô ta."

"Ông, có ý kiến gì không?"

Nguyên nhân có câu hỏi này, là bởi vì lúc Tiêu Nhất Thiên thả ám kinh trong cơ thể mình ra ra, lập tức đã nhận ra có cái gì không đúng, trong biệt thự nhà họ Lâm có không ít ám cảnh viên mãn cường giả đang mai phục!

Chí ít, có tới mười người! Toàn bộ nhà họ Lâm ở thủ đô, chỉ có bốn người ám cảnh viên mãn cường giả, hiện hai người trong đó đều ở cửa chính, bảo vệ Lâm Ngạo Binh và Lâm Thanh Uyển, làm sao trong biệt thự có thể còn có nhiều như vậy???

Trong nháy mắt Tiêu Nhất Thiên liền nghĩ đến đáp án!

Phóng mắt khắp thủ đô này, người duy nhất có khả năng tề tụ mười ám cảnh viên mãn cường giả, sợ rằng cũng chỉ có những hoàng tử trong hoàng tộc kia, mà lúc này hoàng tử gån với nhà họ Lâm, ngoại trừ Lục hoàng tử Đế Khâm, còn có thể là ai???

Vậy nên! Vấn đề này, Tiêu Nhất Thiên như đang hỏi Lâm Ngạo Binh, mà trên thực tế, cũng đang hỏi Đế Khâm trong biệt thự của nhà họ Lâm!
Bình Luận (0)
Comment